Anna Và Nụ Hôn Kiểu Pháp
-
Chương 47
Rashmi hắng giọng và nhìn chúng tôi.
“Nghiêm túc nhé,” Josh nói. “Chúng ta chưa bao giờ thích thú chuyện đó, đúng không?”
Mer rên rỉ và ném bút về phía Josh. Cậu ta và Rashmi đã chia tay êm thấm sau một thời gian trì hoãn quá lâu. Hai người không nhìn thấy triển vọng của một mối tình bị xa cách về địa lý. Dường như cả hai đều cảm thấy nhẹ lòng. Rashmi phấn khích khi sắp vào học ở Brown còn Josh thì… vẫn chưa chấp nhận được sự thật bạn bè cậu ta sẽ ra đi và chỉ còn cậu ta ở lại. Josh gần như nổi điên lên. Cậu ta chìm đắm trong việc vẽ tranh, hai bàn tay luôn trong tình trạng bị chuột rút. Thật lòng tôi thấy lo cho cậu ta. Tôi biết rõ cảm giác cô đơn đó. Nhưng Josh là một anh chàng quyến rũ và vui nhộn. Cậu ta sẽ quen được những người bạn mới ngay thôi.
Trong phòng tôi, cả đám đang cặm cụi ôn luyện cho kỳ thi cuối năm. Trời nhá nhem tối, một cơn gió ấm áp lùa qua rèm cửa. Mùa hè đang ngấp nghé kéo đến, Étienne đang ngồi cạnh tôi, chân chúng tôi lồng vào nhau. Ngón tay cậu lần theo những đường hoa văn trên tay áo tôi. Tôi rúc vào người cậu, hít hà mùi dầu gội đầu, mùi kem cạo râu, hay một thứ gí đó ở cậu mà tôi không bao giờ cảm thấy đủ. Cậu hôn lên lọn tóc khác màu của tôi. Tôi nghiêng đầu, miệng cậu lướt lên miệng tôi. Tôi luồn tay qua mái tóc bù xù hoàn hảo của cậu.
TÔI YÊU tóc cậu và bây giờ đã được sờ nó mỗi khi tôi muốn.
Phần lớn thời gian cậu không hề nổi cáu.
Meredith đã vui vẻ chấp nhận mối quan hệ của chúng tôi. Nó sẽ học đại học ở Rome. “Hãy tưởng tượng xem,” nó nói sau khi đăng ký, “một thành phố đầy ắp những chàng trai Ý tuyệt vời. Họ nói gì tôi cũng thấy gợi cảm hết.”
“Bà dễ dãi quá nhỉ,” Rashmi nói. “Cô muốn ơ… gọi ơ… mì ơ… Ý không? ‘Ôi, yêu em đi anh Marco!”
“Liệu Marco có thích bóng đá không?” Mer mơ màng hỏi.
Còn về phần chúng tôi, Étienne đã nói đúng. Trường của chúng tôi chỉ cách nhau hai mươi phút đi xe. Cậu sẽ ở với tôi vào những dịp cuối tuần và chúng tôi sẽ thường xuyên đến thăm nhau vào các ngày trong tuần. Chúng tôi sẽ ở bên nhau. Điều ước ở Cột mốc số 0 đã ứng nghiệm. Cậu nói lần nào cậu cũng ước cho tôi, kể cả lúc tôi đi vào trong tòa tháp.
“Ừm,” tôi nói. Cậu đang hôn lên cổ tôi.
“Rồi rồi,” Rashmi nói. “Mình đi đây. Cứ tận hưởng tác động của hooc-môn đi nhé.”
Josh và Mer cũng theo nó ra ngoài, chỉ còn lại hai đứa tôi. Tôi thích như này.
“Hà hà!” Étienne nói. “Mình thích như này.”
Cậu kéo tôi ngồi lên đùi mình. Môi cậu mềm như nhung, chúng tôi hôn nhau đến lúc đèn đường bên ngoài sáng trưng. Cô ca sĩ opera bắt đầu giai điệu buổi tối. “Mình sẽ nhớ chị ấy,” tôi nói.
“Mình sẽ hát cho cậu nghe.” Cậu vén tóc ra sau tai. “Hoặc mình sẽ đưa cậu đi nghe opera. Hay là mình sẽ cùng cậu bay về để thăm chị ấy. Cậu muốn sao cũng được.”
Ngón tay chúng tôi đan vào nhau. “Ngay giây phút này mình muốn ở lại đây.”
“Ngay giây phút này không phải là tên cuốn tiểu thuyết ăn khách mới nhất của James Asley sao?”
“Coi chừng đấy. Sẽ có ngày cậu gặp bố và người thật thì không thú vị lắm đâu.”
Étienne cười xòa. “Vậy là bố hơi thú vị thôi hả? Mình cho rằng mình có thể đáp ứng một người hơi thú vị đấy.”
“Mình nói nghiêm túc đấy! Cậu phải hứa với mình ngay bây giờ, ngay tức thì, là cậu sẽ không rời bỏ mình một khi gặp bố. Hầu hết mọi người đều chạy trối chết.”
“Mình không phải hầu hết mọi người.”
Tôi mỉm cười. “Mình biết. Nhưng cậu vẫn phải hứa với mình.”
Cậu nhìn sâu vào mắt tôi. “Anna, mình hứa sẽ không bao giờ rời bỏ cậu.”
Tim tôi đập thình thịch. Étienne nắm lấy tay tôi và áp nó lên ngực cậu để tôi biết tim cậu cũng đang đập dồn. “Giờ thì đến lượt cậu,” Étienne nói.
Tôi vẫn đang ngây ngất. “Mình làm gì?”
Cậu cười. “Hứa với mình là cậu sẽ không bỏ chạy một khi mình giới thiệu cậu với bố mình. Hoặc là tệ hơn, bỏ mình để theo ông ta.”
Tôi ngập ngừng. “cậu nghĩ bố cậu sẽ phản đối mình?”
“Chắc như bắp.”
Trời. Tôi không mong cậu trả lời như thế.
Étienne nhìn ra tâm trạng rúng động của tôi. “Anna. Cậu biết bố mình không thích những thứ mang lại cho mình hạnh phúc. Mà cậu thì làm cho mình hạnh phúc hơn bất kỳ ai.” Cậu lại cười. “Ông ta sẽ ghét cậu.”
“Như vậy… có tốt không?”
“Mình không quan tâm ông ta nghĩ gì. Quan trọng là cậu nghĩ sao.” Étienne ôm chặt tôi. “Mà cậu có thấy mình cần bỏ thói quen cắn móng tay không.”
“Cậu đã cắn mòn hết móng rồi kìa,” tôi hớn hở nói.
“Hoặc là mình có cần bắt đầu ủi ga trải giường của mình không?”
“MÌNH KHÔNG ỦI GA TRẢI GIƯỜNG ĐU NHÉ.”
“Đừng có chối. Mình yêu việc cậu làm.” Tôi đỏ mặt và Étienne hôn lên cặp má nóng ran của tôi. “Cậu biết không, mẹ mình thích cậu.”
“Thật chứ?”
“Mình chỉ nói về cậu suốt cả năm nay. Mẹ rất mừng khi biết bọn mình quen nhau.”
Tôi lâng lâng mỉm cười. “Mình rất mong được gặp bác.”
Cậu cười nhưng mặt lại đăm chiêu. “Bố cậu sẽ phản đối mình phải không? Vì mình không phải người Mỹ. Không hoàn toàn là người Mỹ. Bố cậu không phải loại người yêu nước đến phát cuồng chứ?”
“Không đâu. Bố mình sẽ yêu mến cậu vì cậu làm mình hạnh phúc. Không phải lúc nào bố cũng xấu xa đâu.”
St. Clair nhướng mày.
“Mình biết mà! Nhưng mình đã nói là không phải lúc nào cũng vậy. Phần lớn thời gian Bố vẫn như cũ. Có điều… bố mình cũng có ý tốt khi gửi mình đến đây.”
“Vậy cậu đến đây có phải là việc tốt không?”
“Nhìn cậu đi, cứ thích được khen.”
“Mình sẽ không phản đối một lời khen.”
Tôi chơi đùa với một lọn tóc của cậu. “Mình thích cách cậu phát âm biệt danh của mình. Chuối. Thỉnh thoảng cậu lại uốn lưỡi. Mình thích cực.”
“Tuyệt,” cậu thì thầm vào tai tôi. “Vì mình đã phải luyện tập rất nhiều lần.”
Căn phòng tối om, Étienne choàng tay quanh người tôi. Chúng tôi lắng nghe cô ca sĩ opera trong sự tĩnh lặng yên bình. Tôi biết rằng mình sẽ rất nhớ Paris. Atlanta đã là nhà của tôi trong mười tám năm trong khi tôi mới biết đến Paris được chín tháng, nhưng Paris đã biến đổi tôi. Sang năm tôi sẽ đi học ở một thành phố mới nhưng tôi không thấy lo sợ.
Vì tôi đã đúng. Về chuyện của chúng tôi, nhà không phải là một nơi chốn. Mà là một con người.
Cuối cùng chúng tôi đã về nhà.
“Nghiêm túc nhé,” Josh nói. “Chúng ta chưa bao giờ thích thú chuyện đó, đúng không?”
Mer rên rỉ và ném bút về phía Josh. Cậu ta và Rashmi đã chia tay êm thấm sau một thời gian trì hoãn quá lâu. Hai người không nhìn thấy triển vọng của một mối tình bị xa cách về địa lý. Dường như cả hai đều cảm thấy nhẹ lòng. Rashmi phấn khích khi sắp vào học ở Brown còn Josh thì… vẫn chưa chấp nhận được sự thật bạn bè cậu ta sẽ ra đi và chỉ còn cậu ta ở lại. Josh gần như nổi điên lên. Cậu ta chìm đắm trong việc vẽ tranh, hai bàn tay luôn trong tình trạng bị chuột rút. Thật lòng tôi thấy lo cho cậu ta. Tôi biết rõ cảm giác cô đơn đó. Nhưng Josh là một anh chàng quyến rũ và vui nhộn. Cậu ta sẽ quen được những người bạn mới ngay thôi.
Trong phòng tôi, cả đám đang cặm cụi ôn luyện cho kỳ thi cuối năm. Trời nhá nhem tối, một cơn gió ấm áp lùa qua rèm cửa. Mùa hè đang ngấp nghé kéo đến, Étienne đang ngồi cạnh tôi, chân chúng tôi lồng vào nhau. Ngón tay cậu lần theo những đường hoa văn trên tay áo tôi. Tôi rúc vào người cậu, hít hà mùi dầu gội đầu, mùi kem cạo râu, hay một thứ gí đó ở cậu mà tôi không bao giờ cảm thấy đủ. Cậu hôn lên lọn tóc khác màu của tôi. Tôi nghiêng đầu, miệng cậu lướt lên miệng tôi. Tôi luồn tay qua mái tóc bù xù hoàn hảo của cậu.
TÔI YÊU tóc cậu và bây giờ đã được sờ nó mỗi khi tôi muốn.
Phần lớn thời gian cậu không hề nổi cáu.
Meredith đã vui vẻ chấp nhận mối quan hệ của chúng tôi. Nó sẽ học đại học ở Rome. “Hãy tưởng tượng xem,” nó nói sau khi đăng ký, “một thành phố đầy ắp những chàng trai Ý tuyệt vời. Họ nói gì tôi cũng thấy gợi cảm hết.”
“Bà dễ dãi quá nhỉ,” Rashmi nói. “Cô muốn ơ… gọi ơ… mì ơ… Ý không? ‘Ôi, yêu em đi anh Marco!”
“Liệu Marco có thích bóng đá không?” Mer mơ màng hỏi.
Còn về phần chúng tôi, Étienne đã nói đúng. Trường của chúng tôi chỉ cách nhau hai mươi phút đi xe. Cậu sẽ ở với tôi vào những dịp cuối tuần và chúng tôi sẽ thường xuyên đến thăm nhau vào các ngày trong tuần. Chúng tôi sẽ ở bên nhau. Điều ước ở Cột mốc số 0 đã ứng nghiệm. Cậu nói lần nào cậu cũng ước cho tôi, kể cả lúc tôi đi vào trong tòa tháp.
“Ừm,” tôi nói. Cậu đang hôn lên cổ tôi.
“Rồi rồi,” Rashmi nói. “Mình đi đây. Cứ tận hưởng tác động của hooc-môn đi nhé.”
Josh và Mer cũng theo nó ra ngoài, chỉ còn lại hai đứa tôi. Tôi thích như này.
“Hà hà!” Étienne nói. “Mình thích như này.”
Cậu kéo tôi ngồi lên đùi mình. Môi cậu mềm như nhung, chúng tôi hôn nhau đến lúc đèn đường bên ngoài sáng trưng. Cô ca sĩ opera bắt đầu giai điệu buổi tối. “Mình sẽ nhớ chị ấy,” tôi nói.
“Mình sẽ hát cho cậu nghe.” Cậu vén tóc ra sau tai. “Hoặc mình sẽ đưa cậu đi nghe opera. Hay là mình sẽ cùng cậu bay về để thăm chị ấy. Cậu muốn sao cũng được.”
Ngón tay chúng tôi đan vào nhau. “Ngay giây phút này mình muốn ở lại đây.”
“Ngay giây phút này không phải là tên cuốn tiểu thuyết ăn khách mới nhất của James Asley sao?”
“Coi chừng đấy. Sẽ có ngày cậu gặp bố và người thật thì không thú vị lắm đâu.”
Étienne cười xòa. “Vậy là bố hơi thú vị thôi hả? Mình cho rằng mình có thể đáp ứng một người hơi thú vị đấy.”
“Mình nói nghiêm túc đấy! Cậu phải hứa với mình ngay bây giờ, ngay tức thì, là cậu sẽ không rời bỏ mình một khi gặp bố. Hầu hết mọi người đều chạy trối chết.”
“Mình không phải hầu hết mọi người.”
Tôi mỉm cười. “Mình biết. Nhưng cậu vẫn phải hứa với mình.”
Cậu nhìn sâu vào mắt tôi. “Anna, mình hứa sẽ không bao giờ rời bỏ cậu.”
Tim tôi đập thình thịch. Étienne nắm lấy tay tôi và áp nó lên ngực cậu để tôi biết tim cậu cũng đang đập dồn. “Giờ thì đến lượt cậu,” Étienne nói.
Tôi vẫn đang ngây ngất. “Mình làm gì?”
Cậu cười. “Hứa với mình là cậu sẽ không bỏ chạy một khi mình giới thiệu cậu với bố mình. Hoặc là tệ hơn, bỏ mình để theo ông ta.”
Tôi ngập ngừng. “cậu nghĩ bố cậu sẽ phản đối mình?”
“Chắc như bắp.”
Trời. Tôi không mong cậu trả lời như thế.
Étienne nhìn ra tâm trạng rúng động của tôi. “Anna. Cậu biết bố mình không thích những thứ mang lại cho mình hạnh phúc. Mà cậu thì làm cho mình hạnh phúc hơn bất kỳ ai.” Cậu lại cười. “Ông ta sẽ ghét cậu.”
“Như vậy… có tốt không?”
“Mình không quan tâm ông ta nghĩ gì. Quan trọng là cậu nghĩ sao.” Étienne ôm chặt tôi. “Mà cậu có thấy mình cần bỏ thói quen cắn móng tay không.”
“Cậu đã cắn mòn hết móng rồi kìa,” tôi hớn hở nói.
“Hoặc là mình có cần bắt đầu ủi ga trải giường của mình không?”
“MÌNH KHÔNG ỦI GA TRẢI GIƯỜNG ĐU NHÉ.”
“Đừng có chối. Mình yêu việc cậu làm.” Tôi đỏ mặt và Étienne hôn lên cặp má nóng ran của tôi. “Cậu biết không, mẹ mình thích cậu.”
“Thật chứ?”
“Mình chỉ nói về cậu suốt cả năm nay. Mẹ rất mừng khi biết bọn mình quen nhau.”
Tôi lâng lâng mỉm cười. “Mình rất mong được gặp bác.”
Cậu cười nhưng mặt lại đăm chiêu. “Bố cậu sẽ phản đối mình phải không? Vì mình không phải người Mỹ. Không hoàn toàn là người Mỹ. Bố cậu không phải loại người yêu nước đến phát cuồng chứ?”
“Không đâu. Bố mình sẽ yêu mến cậu vì cậu làm mình hạnh phúc. Không phải lúc nào bố cũng xấu xa đâu.”
St. Clair nhướng mày.
“Mình biết mà! Nhưng mình đã nói là không phải lúc nào cũng vậy. Phần lớn thời gian Bố vẫn như cũ. Có điều… bố mình cũng có ý tốt khi gửi mình đến đây.”
“Vậy cậu đến đây có phải là việc tốt không?”
“Nhìn cậu đi, cứ thích được khen.”
“Mình sẽ không phản đối một lời khen.”
Tôi chơi đùa với một lọn tóc của cậu. “Mình thích cách cậu phát âm biệt danh của mình. Chuối. Thỉnh thoảng cậu lại uốn lưỡi. Mình thích cực.”
“Tuyệt,” cậu thì thầm vào tai tôi. “Vì mình đã phải luyện tập rất nhiều lần.”
Căn phòng tối om, Étienne choàng tay quanh người tôi. Chúng tôi lắng nghe cô ca sĩ opera trong sự tĩnh lặng yên bình. Tôi biết rằng mình sẽ rất nhớ Paris. Atlanta đã là nhà của tôi trong mười tám năm trong khi tôi mới biết đến Paris được chín tháng, nhưng Paris đã biến đổi tôi. Sang năm tôi sẽ đi học ở một thành phố mới nhưng tôi không thấy lo sợ.
Vì tôi đã đúng. Về chuyện của chúng tôi, nhà không phải là một nơi chốn. Mà là một con người.
Cuối cùng chúng tôi đã về nhà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook