“Theo như em biết thì còn chưa đâu.”

Từ đầu đến cuối, giọng nói của Kiều Yên Nhiên đều vô cùng dịu dàng, cứ như đang ôm cổ để nói chuyện vậy, lại chú ý từ ngữ, ngữ điệu ôn hòa và nhã nhặn.

“Nhưng mà Thương Nguyệt có thích Chu Hưởng thật, cứ lấy chuyện chơi game này làm ví dụ đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Hồi trước trong phòng ký túc xá của em có người rủ cậu ta chơi game, nhưng tất cả đều bị Thương Nguyệt lấy lý do bận học để từ chối.”

“Nhưng rõ ràng cậu ta học cũng chẳng tốt gì, đứng nhất từ dưới đếm lên…”

“Mãi cho đến cuối kỳ, bỗng cậu ta đổi tính, tải game về chơi.”

“Sau đó em mới biết được thì ra là do Chu Hưởng hẹn cậu ta chơi game, vậy nên cậu ta mới hấp tấp tải về như thế.”

Khi Kiều Yên Nhiên đang kể chuyện, từ giao diện đợi ghép đấu đến giao diện ghép đấu, rồi lại tiến vào giao diện pick tướng.

Nguyên cả team chỉ có giọng nói của cô ta vang lên, ngay cả Ngô Đông Phương cũng im lặng.

Một lát sau, cuối cùng cô gái cũng nhận ra rằng những lời vừa rồi của mình có xen lẫn một chút cảm xúc cá nhân.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vậy nên cô ta vội vàng cười nói bổ sung: “Những chuyện đó đều là do em nghe bạn cùng phòng khác nói, cũng không biết có phải thật không nữa, các anh nghe chơi một chút là được.”

“Không biết là thật hay giả mà em cũng dám nói cho bọn anh nghe à, em không sợ thanh danh bạn cùng phòng của em bị bôi đen sao?” Chu Thư Hàng cười nhạt mở miệng, giọng nói trầm ấm nhưng Kiều Yên Nhiên lại nghe được ý cười nhạo trong đó.

Trong lúc nhất thời, cô ta bị nghẹn họng.

Cuối cùng vẫn là Trịnh Duyên và Ngô Đông Phương giúp đỡ hòa giải.

Một người nói muốn giúp Kiều Yên Nhiên pick tướng tủ, một người chuyển chủ đề sang chuyện khác, bảo Từ Thành Cẩm đi rừng.

Sau khi vào ván, Từ Thành Cẩm lập tức thao tác Lý Bạch đi thẳng vào rừng đánh bùa xanh trước.

Kiều Yên Nhiên chơi Yao, từ lúc bắt đầu vẫn luôn đi theo anh.

Thỉnh thoảng lại dùng giọng mềm mại cảm thán một câu “Đàn anh thật lợi hại.”.

Trong team, những người khác cũng dần dần không lên tiếng nữa.

Cũng không biết là bởi vì Kiều Yên Nhiên khích lệ Từ Thành Cẩm nên bị kích thích, muốn tập trung chơi game, show diễn kỹ năng của mình.

Hay là giống như Từ Thành Cẩm, đang cảm thấy hơi phản cảm đối với giọng điệu ra vẻ đáng yêu của cô ta.

XCJ (Lý Bạch): [Em đi cùng Già La đi.]

Già La của Ngô Đông Phương bị Bách Lý Thủ Ước phía đối diện giết liên tiếp ba lần.

Lúc này tâm trạng rất tệ nên anh ta đã tắt mic luôn rồi.


Sau đó qua bên nhóm chat QQ của ký túc xá phàn nàn: [Kiều Yên Nhiên này chơi game cũng chẳng tốt hơn Thương Nguyệt là bao, mới bắt đầu cứ đi theo Lão Từ, chẳng biết ra mid giúp gì cả.]

[Lý Bạch của Lão Từ vừa nhanh vừa cơ động, cũng không nhìn lại mình xem có thể bắt kịp được hay không…]

Có lẽ Ngô Đông Phương đã tải QQ về trên máy tính giống như Từ Thành Cẩm.

Cho nên khi đang chờ hồi sinh lại, anh ta lòng đầy căm phẫn, liên tục gửi tin nhắn vào trong nhóm chat QQ.

Sau đó Chu Thư Hàng cũng chết, cũng nhân lúc chờ hồi sinh mà dành thời gian trả lời tin nhắn QQ.

Chu Thư Hàng: [Ngô Đông Phương, con mẹ nó, có phải đầu cậu bị điên không hả? Cứ gửi tin nhắn làm QQ thông báo mãi, mẹ nó, cậu có thể để yên cho người khác chơi game không?]

Hiển nhiên Chu Thư Hàng là kiểu tải QQ về điện thoại, lúc chơi game cũng không để chế độ không làm phiền.

Vậy nên QQ liên tục gửi thông báo, hiện thẳng lên phía trên của màn hình điện thoại.

Với tần suất gửi tin nhắn của Ngô Đông Phương, dù có nói Chu Thư Hàng bị tin nhắn của anh ta giết chết cũng không sai.

Từ Thành Cẩm dành chút thời gian bấm mở nhóm chat QQ của phòng ký túc xá.

Sau đó ánh mắt nhìn xuống màn hình điện thoại, nhìn Yao cứ luôn ở trên đầu mình, anh khẽ nhíu mày.

Lúc này trong nhóm chat QQ lại có tin nhắn mới.

Trịnh Duyên: [Các anh em, các cậu không thấy mục đích của đàn em Kiều đã hiện lên rất rõ rồi à, có phải em ấy biết trong team có Lão Từ nên mới chơi sp không?]

Chu Thư Hàng: [Haiz, đúng là hồng nhan họa thủy. @Từ Thành Cẩm]

Từ Thành Cẩm vô cớ bị tag khẽ cong khóe môi.

Bởi vì Ám Ảnh Chúa Tể đang còn ít máu nên anh không thể dừng lại mà trả lời tin nhắn được.

Kết quả một giây sau, Chúa Tể anh đang đánh lại bị cướp mất.

Không chỉ có như thế, Ám Ảnh Chúa Tể bị cướp là bởi vì team địch đuổi theo Yao của Kiều Yên Nhiên mà tới, Từ Thành Cẩm và cô ta, tính cả Chúa Tể, cả ba cùng chết dưới ba người của team địch.

Ngô Đông Phương và Trịnh Duyên đã chết trước đó đang đợi hồi sinh: “…”

Trịnh Duyên: [Giỏi thật đấy, sinh không thể cùng một phòng ngủ thì chết phải cùng một huyệt à?]

Ngô Đông Phương: [Lão Từ, cậu bình tĩnh nhé, trận này có thể lật kèo hay không, toàn bộ đều trông cậy vào cậu cả!]

Từ Thành Cẩm không hề đáp lại.

Anh cứ cắm đầu đi gank, dọn lính các lane, vừa trông thấy Yao của Kiều Yên Nhiên thì sẽ lập tức tránh đi.

Nếu như không may bị cô ta leo lên đầu, anh cũng sẽ cố ý dùng skill hai di chuyển khiến cho Yao ở trên đầu anh phải nhảy xuống.

Sau khi bị mấy lần, đương nhiên Kiều Yên Nhiên cũng nhận ra rằng Từ Thành Cẩm không muốn để cô ta đi cùng anh.


Nếu như cứ tiếp tục đi theo thì sẽ trông như cô ta mặt dày, cho nên sau đấy Kiều Yên Nhiên cứ đi cùng ad Ngô Đông Phương.

Kể từ đó, trận đấu này thật sự có thể lật kèo được.

May mắn là Từ Thành Cẩm nhân lúc team địch đánh Phong Bạo Long Vương đã đi đẩy trụ lén, đập tan nhà chính của team địch.

-

Sau khi thắng game, Từ Thành Cẩm còn chẳng thèm đợi trò chơi tải giao diện dữ liệu sau trận đấu mà trực tiếp out thẳng ra khỏi trò chơi.

Anh đặt điện thoại di động ở trên bàn học, ngón tay mảnh khảnh gõ lên bàn phím, thông báo cho Ngô Đông Phương trên QQ một tiếng là anh không chơi nữa.

Ngô Đông Phương: [Vậy ba người chúng ta cũng dừng vậy, đàn em Kiều cũng không chơi nữa.]

Trịnh Duyên: [Tớ đã nói rồi mà, cô em đó nhắm vào Lão Từ!]

Chu Thư Hàng: [Không nhắm vào Lão Từ, chẳng lẽ nhắm vào cậu à?]

Trịnh Duyên: [… Nói đi cũng phải nói lại, Lão Từ thật đúng là vẫn tuyệt tình như trước, cứ dùng chiêu để Yao phải nhảy xuống.]

Chu Thư Hàng: [Sao tớ lại cảm thấy Lão Từ đã nhân từ lắm rồi nhỉ? Ít nhất cậu ấy không ném cô em đó xuống ở trong trụ địch hay ở giữa team địch.]

Ngô Đông Phương: […]

Trịnh Duyên: […]

Chu Thư Hàng: [Lão Từ đâu rồi? Không phát biểu cảm tưởng một chút sao?]

Ngô Đông Phương: [Chắc cậu ấy đang làm bài rồi!]

Trịnh Duyên: [Đứng nhất khối đúng là khác biệt thật, tính tự giác thế này, chúng ta có nên học tập theo không nhỉ?]

Trong nhóm chat liên tục nhảy ra tin nhắn.

Từ Thành Cẩm dứt khoát tắt thông báo, quay cây bút mực màu đen làm một đề toán ứng dụng.

Ước chừng mấy phút sau, tiếng gõ cửa phòng anh vang lên.

Một giọng nói non nớt bên ngoài cánh cửa truyền vào: “Anh ơi, mẹ bảo em bưng cho anh một dĩa trái cây.”

“Em đi vào nha.”

Sau khi hỏi xong, Từ Thành Cẩm còn chưa đáp lời thì cửa phòng đã bị đẩy ra.

Một cậu bé gần tám tuổi một tay run run bưng dĩa trái cây đi vào.

Trên dĩa trái cây có mấy miếng dưa hấu và dưa vàng Hami đã được cắt sẵn.


Còn có một cái nĩa bằng nhựa nhỏ tinh xảo.

Từ Thành Cẩm dùng nĩa cắm vào một miếng dưa hấu rồi đưa lên miệng, vị ngọt làm anh híp đôi mắt đen láy lại.

Từ Thành Liệt dựa lên bàn học nhếch miệng cười: “Rất ngọt đúng không anh?”

“Đúng rồi anh hai, anh có thể cho em mượn điện thoại một chút được không?”

Từ Thành Liệt là em trai ruột của Từ Thành Cẩm, hai anh em cách nhau khoảng mười tuổi, quan hệ cũng khá tốt.

Thỉnh thoảng Từ Thành Liệt sẽ lén lấy điện thoại của Từ Thành Cẩm để chơi game.

Nhưng không phải game Vương Giả Vinh Diệu, mà là Anipop.

-

Thương Nguyệt vừa làm bài vừa chơi Anipop.

Cô cứ như vậy đến khoảng bốn giờ hơn, cơn mưa ngoài cửa sổ dần nhỏ lại, có vẻ là sắp tạnh rồi.

Cô vẫn còn nhớ chuyện mà mẹ mình đã căn dặn.

Vậy nên sau khi chơi xong ván Anipop, Thương Nguyệt chuẩn bị đồ ra ngoài.

Nhà của Chu Hưởng là căn hộ chung cư ở phía đối diện nhà của cô.

Nhưng mà nhà anh ta là kiểu ba phòng, một nhà năm nhân khẩu.

Người mở cửa cho Thương Nguyệt là bà nội của Chu Hưởng, bởi vì ông bà của Thương Nguyệt qua đời sớm, vậy nên cũng gọi bà ấy là bà nội như Chu Hưởng.

Bà cụ rất thích Thương Nguyệt, vừa nhìn thấy cô là đã cười không ngừng: “Nguyệt Nguyệt tới rồi, Chu Hưởng còn đang ngủ, để bà đi gọi nó dậy.”

Thương Nguyệt ngoan ngoãn dạ một tiếng, sau đó được bà ấy dẫn đến ghế sô pha trong phòng khách ngồi xuống.

Cô cũng tiện thể chào hỏi ông cụ Chu.

TV với màn hình năm mươi inch đang chiếu bộ phim , Thương Nguyệt cũng không nhớ rõ cô đã xem bộ phim này bao nhiêu lần nữa rồi.

Gần như mùa hè năm nào cũng đều sẽ chiếu lại, nổi tiếng đến mức hầu như ai cũng thuộc nằm lòng.

Bà Chu đi đến phòng Chu Hưởng gọi anh ta dậy.

Vào lúc đó, chàng trai đang ngủ với tư thế cực kỳ xấu cứ nằm lỳ trên giường, căn phòng có cửa sổ đón ánh nắng, cơn gió thổi qua tấm rèm ở cửa sổ khiến cho căn phòng lúc sáng lúc tối.

Bởi vì cửa phòng Chu Hưởng bị khóa trái, bà cụ không vào được nên chỉ có thể gõ cửa mà thôi.

Gõ liên tục cả buổi trời mới có tiếng bước chân vang lên, sau đó một thiếu niên khoảng độ mười sáu mười bảy tuổi với cái đầu tóc rối như tổ quạ mở cửa phòng ra.

Một làn gió thổi qua, thiếu niên chỉ mặc một cái quần cộc màu đen, làn da màu lúa mạch với cơ bụng sáu múi như có như không khiến anh ta trông càng thêm quyến rũ.

“Sao thế bà nội?” Khi Chu Hưởng rời giường thì tâm trạng luôn rất xấu.

Từ nhỏ, anh ta đã được ông bà nội cưng chiều, cho nên đã hình thành cái nết trẻ con hay cáu.

Vì vậy, vào lúc này trên mặt anh ta đã viết rõ ba chữ mất kiên nhẫn rồi.


Bà cụ cũng không tức giận, ngược lại còn nở một nụ cười từ ái, nhắc nhở anh ta: “Nguyệt Nguyệt tới đưa dưa hấu.”

“Cháu mau ra chơi với con bé đi, đừng ngủ nữa, cháu ngủ trưa đủ lâu rồi đấy.”

Cậu trai còn đang buồn ngủ, sau khi nghe bà ấy nói xong lập tức phấn chấn tinh thần.

Trong mắt phượng hiện lên sự bối rối, sau đó vì để che giấu mà hắng giọng nói: “Cậu ta tới làm gì, không có chuyện gì mà cứ qua nhà chúng ta mãi…”

Âm lượng của anh ta rất lớn, vậy nên đương nhiên Thương Nguyệt đang ngồi trong phòng khách cũng nghe thấy được.

Trong lòng cô không khỏi cảm thấy mất mát.

Ngay khi Thương Nguyệt do dự có nên rời đi hay không, Chu Hưởng đã trở về phòng mặc áo thun và quần đùi vào.

Lúc đi vào nhà vệ sinh, anh ta thoáng nhìn thấy cái đầu rối như ổ quạ của mình, lập tức nhăn mày, quyết định đi gội đầu trước.

Thương Nguyệt ngồi cùng hai ông bà cụ trong phòng khách xem TV khoảng mười mấy phút.

Bà Chu nói Chu Hưởng đang đi vệ sinh, sẽ ra chơi với cô nhanh thôi.

Nhưng cô lại cảm thấy Chu Hưởng còn đang tức giận với mình vì chuyện chơi game, dù sao anh ta đã đi vệ sinh hai mươi phút rồi mà còn chưa ra ngoài.

Nói không chừng là vì không muốn gặp cô nên cố ý trốn tránh đấy.

Nghĩ như vậy, cảm giác xót xa trong lòng Thương Nguyệt càng lúc càng tăng lên.

Do dự vài giây đồng hồ, cô đứng dậy chào tạm biệt hai ông bà cụ, nói là muốn về nhà làm bài tập, nếu không đến tối mẹ đi làm về, kiểm tra mà thấy cô chưa làm xong thì cô sẽ bị mắng.

Bà Chu và ông Chu cũng không ép cô ở lại.

Thế là khi Chu Hưởng gội đầu, sấy tóc tạo kiểu xong đi ra ngoài, trong phòng khách chỉ còn lại hai ông bà cụ mà thôi.

Cái con nhóc Thương Nguyệt kia đâu rồi?

“Bà nội, Thương Nguyệt đâu rồi?” Chu Hưởng nhìn quanh phòng, còn cố ý đi vào bếp nhìn lướt qua, tưởng là Thương Nguyệt vào bếp cắt dưa hấu.

Sau khi đi từ phòng bếp ra, sắc mặt của anh ta tối đi, cau mày, biểu cảm nôn nóng, ngay cả giọng điệu cũng cáu gắt lên: “Không phải bà nói cậu ta tới rồi ư, bà đùa cháu à?”

Trên TV đang chiếu đến cảnh Tử Vi nhảy núi, bà Chu cứ chăm chú xem phim, không thèm nhìn Chu Hưởng lấy một cái.

Qua loa nói: “Cháu cứ ở trong nhà vệ sinh mãi không ra, con bé về trước rồi, bảo là còn bài tập chưa làm xong.”

Sau đó ông Chu như nhớ ra cái gì đó, bổ sung: “Cháu cũng nên học tập Nguyệt Nguyệt đi, làm hết bài tập hè rồi hãy chơi mấy cái game kia của cháu.”

“Nếu không mẹ cháu về lại mắng đấy.”

Chu Hưởng nghẹn lời, những căn dặn của ông cụ anh ta không nghe lọt tai một chữ nào cả.

Trong đầu chỉ toàn là chuyện Thương Nguyệt về nhà làm bài tập.

Không hiểu sao trong lòng dấy lên một ngọn lửa bực bội, sau đó thiêu cháy cả người anh ta.

Cuối cùng anh ta quay người trở về phòng, cầm điện thoại gửi tin nhắn wechat cho Thương Nguyệt, vẫn là giọng điệu dữ dằn như trước: [Thương Tiểu Nguyệt! Sau này cậu đừng có mà đến nhà của tớ nữa!]

Mới tới có một chút đã đi rồi, chơi anh ta à?


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương