Vừa rồi khi hai người bọn họ nói chuyện phiếm, Từ Thành Cẩm đã thất thần.

Suy nghĩ của anh vô thức đi sâu vào trong vùng ký ức để tìm kiếm thông tin liên quan đến Thương Nguyệt.

Vậy mà anh thật sự tìm ra được một chút ký ức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cũng là sau kỳ thi cấp ba vừa rồi.

Hội học sinh nhân lúc buổi trưa tự học tổ chức hội nghị cỡ lớn, lúc ấy có rất nhiều người, một hội trường rộng lớn gần như đã bị lấp đầy.

Từ Thành Cẩm là người đầu tiên tiến lên bục, phát biểu rất nhiều, sau đó là đến phần phát biểu của trưởng ban các ban.

Buổi hội nghị đó đã tốn mất toàn bộ gian tự học buổi trưa của mọi người.

Đến tiết đầu tiên của buổi chiều mới kết thúc.

Sau khi hội nghị kết thúc, Từ Thành Cẩm đi vào nhà vệ sinh một chuyến, nhẩm tính thời gian, chờ học sinh rời khỏi hội trường hết rồi mới quay lại khóa cửa.

Kết quả vừa mới tiến vào hội trường đã nhìn thấy một bạn học ngồi ở gần cửa sổ đang ngủ gục trên bàn vẫn còn chưa tỉnh dậy, hình như cũng không ai nhắc nhở cô.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô học sinh ngủ gục đó chính là Thương Nguyệt.

Ngày cô phỏng vấn vào hội học sinh đã từng lên bục giới thiệu, họ của cô rất đặc biệt, lúc phỏng vấn lại mộc mạc và ngơ ngác, trông không được thông minh cho lắm.

Từ Thành Cẩm coi như cũng có chút ấn tượng với cô.

Vậy nên anh cong ngón tay gõ lên bàn để đánh thức cô gái đang ngủ say kia.

Khi cô ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng, mông lung nhìn về phía anh, anh thầm khắc ghi tên cô trong lòng.

“Mau lau nước bọt đi kìa.”

Từ Thành Cẩm nhớ, đó là câu nói đầu tiên mà anh nói với Thương Nguyệt.

Thương Tiểu Nguyệt… quả nhiên chơi game cũng ngốc nghếch giống y như ngoài đời.

-

“Lão Từ, cậu mau nói đi chứ.” Giọng nói của Chu Thư Hàng đã kéo hồn của Từ Thành Cẩm từ trên mây về.

Anh để bút xuống, cầm lấy điện thoại, không nhanh không chậm mà gõ chữ: [Nói cái gì?]

“Cậu nói xem Thương Nguyệt có xinh đẹp hay không!”

“Tớ không tin lời nói từ một phía của Lão Trịnh đâu…”

Ngón tay thon dài bỗng nhiên khựng lại trên màn hình điện thoại, đôi lông mày dày rậm của thiếu niên cau lại, trong ánh mắt gợn sóng thâm tình.

Chỉ vài giây đồng hồ ngắn ngủi, trong đầu anh đã hiện lên khuôn mặt của Thương Nguyệt.

Nhưng điều khiến anh ấn tượng chính là đôi mắt hạnh không nhiễm khói bụi của cô.

Đen láy, linh động, tựa như một bé thỏ nhỏ ngây thơ và đơn thuần.

XCJ: [Rất đáng yêu.]

“Đây rồi, đây rồi! Tớ về rồi nè!” Ngô Đông Phương bỗng nhiên mở mic: “Lại là một bé đàn em xinh đẹp nữa này, các cậu mau show kỹ năng của mình ra! Đừng có để mất mặt với người đẹp đấy nhé.”


Sự quay lại của Ngô Đông Phương đã triệt để kết thúc chủ đề tám chuyện của đám Chu Thư Hàng.

Chu Thư Hàng còn chưa hết khiếp sợ vì Từ Thành Cẩm khen người khác thì Ngô Đông Phương đã mời một cô em vào team rồi.

Giọng nói đặc sệt của anh ta lại vang lên: “Các anh em, mau hoan nghênh đàn em Kiều Yên Nhiên của ban văn nghệ nào!”

“Ban văn nghệ ư?” Trịnh Duyên tiếp lời: “Vậy chắc chắn là người đẹp rồi!”

Chu Thư Hàng: “…”

Thật ra anh ta muốn nói Kiều Yên Nhiên của ban văn nghệ còn không đẹp bằng Thương Nguyệt lúc nãy nữa, nhưng ngẫm lại cũng có thể là bởi vì Kiều Yên Nhiên không phải gu của anh ta, cho nên anh ta đã nhịn xuống không nói gì.

Sau đó một giọng nói dịu dàng của nữ truyền đến: “Đàn anh quá khen rồi, nhưng mà ban văn nghệ của em thật sự có khá nhiều người đẹp đấy.”

Chu Thư Hàng bỗng cảm thấy thật may mắn vì lúc nãy mình không nhanh mồm nhanh miệng.

Kiều Yên Nhiên mà nghe được chắc chắn sẽ không được ổn lắm.

Ngô Đông Phương cười khen cô ta khiêm tốn, sau đó đi vào chủ đề chính hỏi Kiều Yên Nhiên biết chơi tướng nào.

Cô gái do dự trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng trả lời: “Vậy thì chọn Yao đi, bình thường em hay dùng Yao cày rank.”

“Vậy chắc chắn em chơi tốt hơn Thương Nguyệt rất nhiều rồi.” Ngô Đông Phương vô thức nhớ lại Yao của Thương Nguyệt.

Gần như là Yao của cô đi với ai thì người đó sẽ cùng chết với cô.

Cũng chỉ có mỗi Từ Thành Cẩm mới có thể gắng gượng chống đỡ được thôi.


Kiều Yên Nhiên sửng sốt một lát, dường như hơi kinh ngạc: “Đàn anh, anh từng chơi game với Thương Nguyệt ư?”

“Không phải cậu ta chỉ chơi game với Chu Hưởng thôi sao?”

“Chu Hưởng là ai vậy? Hình như anh ngửi thấy mùi drama rồi nhỉ?” Trịnh Duyên nói tiếp, trong giọng nói ngập tràn vẻ hóng hớt.

Mặc dù Từ Thành Cẩm không mở mic, nhưng sau khi nghe thấy Kiều Yên Nhiên nói vậy thì cũng vắt chéo chân, nhàn nhã tựa lưng vào ghế ngồi.

Có vẻ định sẽ nghe cái “drama” này…

Kiều Yên Nhiên và Thương Nguyệt là bạn cùng lớp, cũng là bạn cùng phòng.

Theo lời cô ta nói, Thương Nguyệt và Chu Hưởng là một đôi mà lớp bọn họ ngầm thừa nhận.

Từ lúc học mẫu giáo hai người bọn họ đã luôn học cùng lớp, nghe nói quan hệ của phụ huynh hai bên cũng rất tốt.

Bạn học trong lớp thường xuyên nói đùa rằng sớm muộn gì hai người họ cũng sẽ cùng dắt tay nhau vào lễ đường kết hôn mà thôi.

“Vậy hai người bọn họ thật sự đang hẹn hò sao?” Trịnh Duyên đúng là một người nhiều chuyện.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương