Mọi người đều cười đùa vui vẻ rời khỏi phòng học, vừa hay bắt gặp cô đang đi hướng ngược lại để họp với cấp trên.

Anh nhìn thấy cô thì sững lại một lúc, nhớ đến cuộc trò chuyện lúc nãy mà trong lòng không ngừng tức giận, cô kiêu ngạo đến mức khiến người ta phải ghét bỏ.

Lợi dụng thời cơ lúc mọi người rời đi cả rồi, anh liền nảy ra ý tưởng, chạy về phòng họp, cầm lấy một xô nước rồi tiến vào trong.

Đội trưởng, tôi đã hoàn thành hình phạt rồi ạ.

Giọng anh hét to khiến cả phòng họp bỗng im bặt, mọi người đều xoay qua nhìn lấy nhìn để anh, lúc này cha anh liền bật lời:
Có chuyện gì đấy?
Anh nhìn biểu cảm lạnh nhạt của cô một lúc, sau đó liền giả vẻ đau khổ nói:
Ba nhìn xem, mọi người đều được nghỉ ngơi, còn con đột nhiên không làm gì lại bị đội trưởng bắt phạt chạy 20 vòng sân, lại còn gánh đầy nước đổ vào bồn nước nữa.

Sắc mặt thủ tướng nhăn lại, bấm bút một cái, liền quay qua nghiêm nghị hỏi:
Này, tôi đã nói với đồng chí, đừng bao giờ xen riêng vào công, đồng chí chính là đang mượn cớ trả thù con trai tôi cho đồng đội của đồng chí hay sao hả?
Sắc mặt cô có chút lo lắng, cái tên điên này khi không lại vu khống cho cô như vậy, là có ý gì?
Báo cáo thủ tướng, tôi chắc chắn đồng chí Hạ Anh không bao giờ làm như vậy, vả lại từ lúc nghỉ trưa đến bây giờ, đồng chí ấy cũng chưa gặp lại quân nhân này, cớ sao thủ tướng lại không xem xét kĩ lưỡng như thế.

Tôi đã cho đồng chí mở miệng ra chưa?
Minh Khải im lặng, anh ta chính là người thích thầm cô đây mà, cái người mặt dày theo đuổi cô tận 3 năm, ngày nào cũng cho cô một ly nước mát trong giờ nghỉ trưa.

Thủ tướng tức giận quát:

Đồng chí Hạ Anh, đồng chí chính là đang giỡn mặt với tôi sao, cút đi, đồng chí tự đến phòng kiểm điểm cho tôi, 3 ngày không nhận lỗi tôi chắc chắn sẽ hạ cấp đồng chí.

Nói rồi thủ tướng liền kêu thêm 3 người lính khác đưa cô đi, trong sự ngỡ ngàng của anh.

Chẳng phải là đùa thôi sao, có cần phải làm lố đến mức đó không chứ?
Hiểu ra vấn đề cũng quá muộn rồi, người bình thường thì chẳng sao, nhưng với anh, một người con ông cháu cha như vậy chắc chắn là phải lớn chuyện.

Anh chạy nhanh theo bóng lưng của cô, ra sức ngăn cản 3 tên lính kia.

Này này, các cậu nghe tôi nói đã, tôi chỉ đùa thôi, thả cô ấy ra đi chứ, này.

Còn em nữa, sao lại không giải thích chứ, tôi đùa thôi mà.

Ánh mắt cô nhìn anh một cách lạnh lùng đến tàn nhẫn, thốt nên hai chữ:
Ấu trĩ.

Nói xong cô liền bị đưa đến một phòng giam đặc biệt, vừa lúc anh đuổi kịp liền nhìn qua khe cửa, thứ anh nhìn thấy thật kinh hồn.

Cô bị nằm sấp trên một tấm gỗ lớn, 3 tên lính thay phiên nhau cầm gậy gỗ đánh mạnh vào lưng, mông, chân của cô, vì không muốn phải la hét thảm thiết, cô đã cắn chặt cánh tay của mình đến rướm máu.

Đúng là giỡn như vậy mà không biết người khác phải lãnh hậu quả gì.

Sau mười phút, 3 tên lính đi ra, còn quát lên:
Đồng chí ở yên đây, bị bỏi đói 3 ngày mà còn trốn thì tôi sẽ báo cáo thủ tướng.

*Rầm*
Cánh cửa đóng sầm lại, may mắn nó chưa khóa, anh liền mở cửa chạy nhanh vào, chỉ thấy toàn là máu tươi, da thịt cô bong tróc cả ra, quần áo cũng tả tơi vô cùng.

Nằm thở hổn hển trên nền gạch lạnh giá, cơn đau truyền đến không ngừng.

Em!.

.

tôi!.

tôi sẽ đi nói chuyện lại với ba của mình!.

lát nữa em sẽ được thoát ra thôi, nhưng mà em có sao không?

Đáp lại anh chỉ là cái cười nhếch mép bi thảm, cô đay nghiến:
Nếu như anh đã cảm thấy vui rồi thì biến đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, không cần anh phải tỏ vẻ thương xót.

Chịu đựng cơn đau, giọng nói run rẩy cũng bị đứt đoạn.

Thật may mắn, may mắn vì lâu nay nhiều nhất cũng chỉ là bị đánh 20 gậy, vẫn chưa chịu cái hình phạt bắn chết.

Anh luôn miệng xin lỗi, lúc ra khỏi cửa vừa đi được một lúc thì bên trong nghe tiếng khóc nức nở.

Người mặt lạnh như cô cũng khóc nữa sao!
Anh ngó qua khe cửa, thấy cô đang cắn chặt tay mình, cố gắng kiềm chế cảm xúc để không phải phát ra tiếng khóc thảm thiết.

Ít ra bao năm nay cũng chịu nhiều đòn roi, nhưng đều có lý do chính đáng, còn bây giờ, chỉ là bị vu oan mà cô bị đánh tận 50 gậy, sống không bằng chết, chỉ mong có thể đừng dính líu đến người con trai ấu trĩ đó nữa.

Lúc này bên ngoài anh đã nắm chặt tay thành nắm đấm, tự hỏi lòng tại sao lại ngu ngốc như vậy, sao đó liền chạy đi đến phòng thủ tướng để nói rõ sự việc.

Cho dù có bị đánh chết anh cũng không muốn cô phải bị đánh oan ức như vậy, người con gái mỏng manh như vậy mà lại vừa phải bị đánh 50 gậy vừa bị bỏ đói 3 ngày, chẳng phải là quá rồi sao?
Tông thẳng cửa bước vào, nhìn thấy ba mình đang xem xét tài liệu trên bàn làm việc, anh liền ngập ngừng nói:
Ba!.

.

ba!.

.

chuyện lúc nãy!
Phạt con nhỏ đó nhiêu đó còn chưa đủ sao? Hửm?

Không phải, là con giỡn thôi, nào ngờ ba lại phản ứng như thế!.

ba à!.

thả con nhỏ đó ra đi.

Nhìn gương mặt không đổi của ba mình, anh có phần lo lắng, lẽ nào hôm nay ba anh lại trở nên kì lạ, bao lâu nay lần nào anh cũng gây chuyện hệt như vậy, thế mà bọn lính không bị phạt, chỉ có mình cô!.

Tại sao chứ? Sao ba lại không thả ra?
Ta chính là dạy cho nó một bài học, mày nhìn xem, vừa vào chưa đươc 2 tiếng đã bị phạt lên bờ xuống ruộng, ta phạt nó bao nhiêu đây thì sao chứ, chưa cho con nhỏ đó phơi nắng trưa là may cho nó lắm rồi.

Thì ra là ba anh lấy riêng xen công, nếu đã vậy thì!
Nếu ba không thả con nhỏ đó ra, con sẽ chịu phạt cùng nó.

Ông tỏ vẻ ngạc nhiên, thằng nhóc này từ trước đến nay chưa từng nói như thế bao giờ, nay lại vì một con nhỏ ngu ngốc như vậy mà đề nghị chịu phạt chung sao?
Nhếch mép một cái, ông chau mày nói:
Nếu ra đấng nam nhi như vậy thì chịu phạt thay con nhỏ đó đi, nhịn đói 3 ngày, phơi nắng lúc 12 giờ trưa, sao, con chịu được không?
Tâm trí có chút đắng đo, sau đó nhớ lại hình dáng người con gái gục trước đó mà chẳng thể cầm lòng được liền nói:
Được thôi, nhưng ba nhớ phải thả nó ra.

Được!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương