Ánh Trăng Nơi Viễn Đằng Có Chúng Ta Vẫn Chờ Nhau
-
7: Vô Tình
Sau khi trở lại phòng giam, bóng dáng nhỏ đã gục ngã dưới sàn nhà, anh liền chạy nhanh vào phòng giam ngồi xổm xuống lo lắng nói:
Em không cần phải bị giam nữa.
Em có cần tôi đỡ em dậy không?
Đáp lại anh chỉ là sự im lặng, thật nực cười, người như cô cũng cần người dìu dắt nữa sao?
Cô mím chặt môi, đôi tay run rẩy đầy mùi máu tanh chống xuống sàn, nâng người từ từ lên.
Anh liền dùng tay đỡ lấy eo cô vì sợ vết thương bị rách.
Buông ra, tôi không cần!
Câu nói dõng dạc đến đau lòng, sau khi đứng lên, vì máu đã chảy ra quá nhiều, khiến cho người cô loạng choạng, bám víu lấy mảng tường rồi từ từ rời đi.
Cuộc đời cô căm phẫn nhất là lúc này, cô ghét anh, ghét đến thấu xương tủy.
Trở về phòng sau bao nhiêu ánh nhìn của những người khác, cô đóng sầm cửa lại, ngồi lặng lẽ tháo bộ đồ quân phục ra, nhìn lấy bao vết thương in hằn trên người, đôi mắt rũ xuống bi thương đến lạ lùng.
Biết bao nữ nhân ngoài kia được ăn sung mặc sướng, da dẻ hồng hào mịn màng, cơ thể quyến rũ trắng trẻo, ai như cô chứ, cũng là nữ nhân nhưng phải chịu biết bao nhiêu đòn roi, cơ thể không biết đã nát như thế nào.
Lấy từ trong tủ ra một chiếc khăn tay nhỏ, cô ngậm chặt nó vào miệng, đau đớn đổ thuốc sát trùng vào vết thương.
Âm thanh đau khổ vang lên nhưng bị chiếc khăn tay chặn lại, đôi tay thô ráp cũng nắm chặt lại, mồ hôi thì nhễ nhại, xót xa vô cùng.
Băng bó xong vết thương, cô cũng thay một bộ đồ mới, chuẩn bị ra ngoài sân luyện tập.
______________________
Anh vẫn rất ung dung, làm gì có chuyện cha mình sẽ bắt phạt mình chứ, liền chạy đến phòng xem cô như thế nào thì phát hiện cô đã rời đi từ rất lâu.
Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy có lỗi với một người, bởi lẽ từ nhỏ đến lớn đều được nuông chiều, khi mới lên 6 đã gây chuyện khiến cho một binh lính bị giam xuống 7 ngày mà vẫn không hó hé một lời.
Bây giờ chỉ là một cô gái nhỏ mà lại khiến anh phải ra tay cầu xin như vậy, quả là lạ thường.
Nè, cậu không sao đó chứ, cơ thể vừa mới băng bó, làm sao mà luyện tập liền được, nghe mình đi.
Từ xa nghe tiếng Minh Khải nói chuyện, anh liền chạy đến xem thử.
Thì ra là cô đang tập luyện hít xà, nhưng mà khoan, chẳng phải mới được thả giam lúc nãy sau, chưa đầy 3 tiếng liền chạy đi luyện tập rồi.
Không liên quan tới cậu, về phòng của mình mà thu dọn đồ đạc trở về quê đi, mẹ đang rất nhớ cậu đấy.
Hạ Anh liền nói, tay vẫn thoăng thoắt hít xà.
*Rầm*
Đột nhiên cô rơi thẳng xuống xà ngang trước sự bở ngở của anh và Minh Khải, vẻ mặt hiện rõ sự đau đớn, cô nhanh chóng ôm lấy cánh tay của mình, nó đang rỉ máu không ngừng.
Chẳng phải bình thường cô đều như vậy sao, sao hôm nay lại bị như vậy chứ, vết thương nhẹ cơ mà?
Mình đi gọi y tế, cậu ngồi yên đấy nhé!
Không cần đâu, mình tự về phòng bôi thuốc là được.
Lúc này cô nhanh chân đứng dậy rời đi, chạy nhanh về phòng trong tình trạng chảy máu cánh tay không ngừng, chắc chắn vết thương bị gì đó nên mới rỉ máu như vậy,
*Xoẹt*
Cô xé toạt miếng băng dán cánh tay của mình, lộ ra vết thương sâu đến da đến thịt, cô cười khẩy, thì ra chính là do vận động quá mạnh nên vết thương rách sâu hơn.
Lúc này cô mở cửa phòng, vừa hay nhìn thấy anh chạy đến, cô liền vô tình lướt nhanh qua anh mà chạy đến phòng y tế.
Cô đứng trước mặt một bác sĩ y tế nữ trẻ, nghe danh cô đã lâu, bây giờ mới được gặp, chưa kể hiện tại bác sĩ này còn đang thầm thích Minh Khải nữa chứ.
Nhìn thấy cách đối xử của cô với Minh Khải, vị bác sĩ này liền khinh bỉ.
Có thể cho tôi xin một ít kim chỉ để may vết thương được không?
Thật ngại quá vừa hết rồi.
Vị bác sĩ cất giọng, mắt không ngừng nhìn vào màn hình máy tính.
Rõ ràng kim chỉ ở đằng sau cô ấy cơ mà, sao lại bảo là không có?
Cô cũng lịch sự cảm ơn rồi trở về phòng, nhìn thấy anh vẫn đứng ở đó liền hỏi:
Anh đứng trước cửa phòng tôi làm gì?
Tôi!.
tôi muốn giúp em xử lí vết thương.
Nhìn lấy vết thương trên tay, cô liền bảo:
Không sao, vết thương nhỏ.
Lúc này cô lướt nhẹ qua anh định mở cửa trở về phòng thì bị bàn tay to lớn kéo lại, sau đó tận dụng cơ hội mà vào phòng của cô luôn.
Anh!.
Tôi nói là để tôi giúp em.
Nói rồi anh đặt cô xuống giường, lấy từ trong túi lúc nãy vừa chạy đến phòng y tế xin ra một ít dụng cụ rồi chuẩn bị xử lí vết thương cho cô.
Nếu đau quá em có thể la lên, vì tôi không xin được thuốc gây tê.
Cô cắn chặt môi, chắc cũng chẳng đau lắm đâu.
Cây kim xuyên thẳng vào lớp da mỏng của cô, khiến cô phải thốt lên sau đó liền cắn chặt cánh tay còn lại, nước mắt tuôn không ngừng.
Đau lắm sao? Tôi sẽ nhẹ nhàng hơn.
Dần dần mũi khâu đầu tiên được thực hành, mũi khâu thứ 2, thứ 3 và lát sau là mũi khâu cuối cùng.
Xong rồi, em vẫn ổn chứ?
Cô bỗng xoay mặt đi, gương mặt tèm nhem nước mắt như thế này cô thật sự chẳng muốn ai biết cả.
Cảm ơn anh, còn lại để tôi tự xử lí, mời anh rời khỏi phòng giúp tôi.
Câu nói lịch sự nhưng chủ ý lại là muốn anh biến khỏi mắt cô càng sớm càng tốt, chẳng phải làm như vậy là cô tha tội cho anh rồi sao?
Giận dai thế cơ à?
Sau một hồi suy nghĩ anh cũng quay lưng lại nối gót rồi khỏi phòng, lúc này cô mới dám xoay mặt lại.
Vết thương được khâu một cách tỉ mỉ, bên trên chiếc bàn là một bịch thuốc, cô gượng đưa tay với lấy bịch thuốc, lấy từng vỉ thuốc ra.
Thuốc giảm đau, thuốc chống viêm,!
Lòng cô bỗng chốc thấy kì lạ, lần đầu tiên có người lo lắng cho cô như thế này, dù cho cô biết đó là bù đắp cho sai lầm của bản thân anh mà thôi.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook