Anh Ở Nơi Này, Chờ Gió Và Chờ Em
-
Chương 21: Đúng là một lễ ra mắt lớn
Nhân vật chính của tin đồn giải trí đang nổi nhất hiện nay chính là tiểu hoa đán nhỏ kia và Phó Lệnh Nguyên. Các tay săn ảnh không chỉ chụp được cảnh thân mật của hai người tại trung tâm mua sắm ngày hôm qua, mà còn tay trong tay tình tứ đi vào khách sạn đêm khuya, khiến cho mọi người tưởng tượng ra nhiều chuyện.
Ánh mắt của Nguyễn Thư dừng lại ở bức ảnh tiếp theo. Xem ra sau khi rời khỏi cô tối hôm qua, anh bèn tìm tiểu hoa đán đó chút giận?
Nghĩ đến từ “bán” phát ra từ miệng anh lúc đó, đáy mắt Nguyễn Thư không khỏi lạnh dần, đầu ngón tay lướt nhanh màn hình, mau chóng đến phần tin tức tài chính.
Ngoài cửa phòng Giám đốc, thư ký vừa thấy Nguyễn Thư đi đến, đang bận rộn lại vội vàng đứng dậy: “Tổng giám đốc Nguyễn, Tổng giám đốc Lâm đang ở bên trong.”
Đôi mắt phượng hẹp dài của Nguyễn Thư khẽ nheo lại.
Trợ lý thấy vậy tức giận quở mắng thư ký: “Tôi đã dặn dò bao nhiêu lần rồi, tổng giám đốc Nguyễn không có ở đây thì không cho phép bất cứ ai vào!”
“Tôi không ngăn được tổng giám đốc Lâm…” Thư ký có phần tủi thân.
Nguyễn Thư không nói gì, tiếp tục bước đến đẩy cửa ra.
Lâm Thừa Chí đang đứng trước tủ sách, nghe tiếng động bèn quay người lại, khi trông thấy cô đáy mắt lóe lên một vài tia sáng.
“Bác cả, bác về rồi sao?” Nguyễn Thư khẽ mỉm cười chào hỏi ông ta: “Không phải thứ hai mới về ạ? Sao bác không nói trước? Phải nói trước thì cháu mới cho xe đến đón bác được chứ. Vừa sáng đã xuống máy bay chắc mệt lắm nhỉ? Sao bác không về nhà nghỉ ngơi đã?”
Bác Lâm chỉ chọn câu hỏi cuối cùng để trả lời: “Không cần lo, không mệt. Trước tiên đến báo cáo công việc với cháu đã.”
Mặc dù trong công ty, danh tiếng của cô chỉ lớn hơn Lâm Thừa Chí một chút, nhưng ngoài mặt Lâm Thừa Chí lúc nào cũng ngoan ngoãn phục tùng cô, hôm nay còn chủ động đến đây báo cáo công việc với cô? Khuôn mặt Nguyễn Thư không cảm xúc, bờ môi nở một nụ cười thản nhiên: “Vâng.”
Vừa nói cô vừa cởi áo khoác ngoài ra rồi treo lên kệ áo, cất túi xách, sau đó bỏ lơ bình trà đã được pha sẵn trên bàn trước ghế sô pha, đi thẳng tới trước bàn làm việc, ngồi vào ghế xoay da, giọng điệu mang vẻ cấp trên: “Nói đi.”
Khi ngẩng đầu lên thấy không có ai ở ghế đối diện, cô mới giả bộ như vừa nhận ra điều gì đó, nhìn sang Lâm Thừa Chí đang gượng gạo ngồi trên ghế sô pha.
“Xin lỗi bác cả, xem cháu kìa!” Thoáng chốc, Nguyễn Thư buồn chán khẽ xoa xoa gáy mình: “Bác bảo tới báo cáo công việc, làm cháu theo bản năng lại bày ra cái dáng bà chủ rồi.”
Ngay lập tức, cô vội đứng dậy trở lại khu vực sô pha hàng ngày thường dùng để tiếp khách, ngồi xuống chỗ vuông góc với Lâm Thừa Chí, giọng điệu tràn đẩy vẻ day dứt: “Chúng ta đều là người một nhà, nên cháu đương nhiên cũng tùy ý giống bác cả thôi.”
“Là cháu sai. Cháu xin lỗi bác Lâm.” Nguyễn Thư cầm bình trả kia lên, rót cho Lâm Thừa Chí một ly, khẽ ngửi mùi trà hỏi: “Gần đây bác cả bắt đầu uống trà Long Tỉnh sao? Vậy thế này, để cháu bảo trợ lý gửi cho bác một phần vào ngày mai. Mấy thứ này đều ở trong tủ lâu nên mùi vị không được ngon lắm, bác cả uống có cảm thấy mùi vị bị ảnh hưởng không? Nếu không ổn, chúng ta đổi luôn. Dù sao cháu cũng định vứt hết đống đó.”
Không giống như trước đây. Hôm nay, dường như Lâm Thừa Chí không nhìn ra vô số sự cố ý cũng như sự giễu cợt thầm lặng của cô, thản nhiên cầm ly trà lên ngửi trước một lát, sau đó khẽ nhấp một ngụm, nói: “Bác cảm thấy còn tốt mà, không có gì không ổn cả. Cháu gái lớn muốn đổi thì cứ đổi, không mấy khi thấy cháu buông thả như vậy.”
Đuôi lông mày của Nguyễn Thư khẽ giật giật vài cái, tuy nhiên vẫn bày bộ mặt bình thường nở nụ cười: “Xem ra lần này đi công tác của bác cả thu hoạch được rất nhiều nhỉ?”
“Cũng bình thường.” Lâm Thừa Chí ngoài miệng tỏ vẻ khiêm tốn, nhưng trên tay thì đã sớm chuẩn bị tài liệu đầy đủ mang tới trước mặt Nguyễn Thư.
Nguyễn thư cầm lên mở ra, liếc nhìn số tiền mấy triệu nhân dân tệ giao dịch trên đó, không khỏi nhướng mày: “Biệt danh mạnh nhất của tập đoàn Tam Hâm quả nhiên là ‘danh bất hư truyền’”.
Dường như Lâm Thừa Chí chê cô chưa đủ ngạc nhiên, lại giải thích thêm: “Danh sách này mới chỉ là lễ ra mắt của tập đoàn Tam Hâm với chúng ta thôi.”
“Đúng là một lễ ra mắt lớn đấy.” Nguyễn Thư hơi vuốt cằm, chậc chậc cảm thán: “Chỉ riêng khoản tiền trong danh sách này thôi cũng đủ để chúng ta thưởng một số tiền lớn cho đội phát triển sản phẩm lần này rồi.”
Biểu cảm của Lâm Thừa Chí mơ hồ để lộ vài tia đắc ý.
Nhưng sau đó, Nguyễn Thư lại tùy tiện đặt tài liệu kia xuống, chuyển đề tài: “Nhưng cháu không hiểu, đường đường là Tập đoàn Tam Hâm hùng mạnh, sao lại coi trọng Lâm thị, còn bằng lòng đầu tư vốn cho chúng ta?”
“Cháu gái lớn nói như vậy không đúng rồi, Lâm thị dù thế nào chăng nữa cũng là một công ty niêm yết, ở ngành công nghiệp chăm sóc sức khỏe này, dù không phải là công ty đứng đầu nhưng cũng là một xí nghiệp có nền tảng lâu đời uy tín, chẳng nhẽ không có giá trị đầu tư sao?” Lâm Thừa Chí khẽ nở nụ cười gian xảo: “Còn về phần tại sao bác đàm phán được với họ thì…” Ông ta cố ý ngập ngừng: “Cháu gái lớn, cháu còn trẻ tuổi nên cần phải học thêm nhiều.”
Nguyễn Thư cong cong khóe môi: “Vậy bác cả không định dạy cháu ạ?”
“Có một số thứ không thể dạy được.” Lâm Thừa Chí bắt đầu lòng vòng với Nguyễn Thư, đột nhiên đứng dậy, thể hiện dáng vẻ bác cả quan tâm cháu: “Mấy năm nay, cháu gái phải lo lắng quản lý công ty từ trên xuống dưới, đúng là cực khổ. Bác cả này có thể chia sẻ bớt gánh nặng cho cháu, giúp cháu thở phào được phần nào rồi.”
Ông ta quan sát hai mắt cô, giọng nói có ý nghĩa khác: “Cũng nên bàn bạc chuyện hôn nhân đại sự cho cháu thôi. Mẹ cháu không quản được, bậc cha chú như bác chỉ đành làm tròn nghĩa vụ nhắc nhở cháu. Nếu như cháu có đối tượng thích hợp trong đầu thì cứ nói ra, để bác với bác gái xem xét hộ cho, giống như chị gái cháu vậy.”
Nguyễn Thư đi theo ông ta, khoanh tay cười rạng rỡ: “Vậy phải làm phiền bác gái quan tâm rồi.”
Lâm Thừa Chí híp mắt cười không nói gì, cất bước rời đi.
Cùng lúc đó, trợ lý gõ cửa phòng nhắc nhở Nguyễn Thư đi họp.
Nguyễn Thư đang ngồi trên ghế xoay quay lưng về phía cửa ra vào, ánh mắt sâu thẳm xuyên qua cửa sổ sát đất, liếc nhìn từng tòa nhà cao tầng mọc lên như rừng trong thành phố, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Nghe thế cô quay người lại, nhíu mày hỏi: “Chuyện tôi bảo điều tra đã có kết quả chưa?”
Trợ lý hối lỗi, vội vàng trả lời: “Tổng giám đốc Nguyễn, tôi đang cố gắng.”
Nguyễn Thư khẽ mím môi không hề trách móc, chỉ thản nhiên “Ừ” một tiếng rồi nhắc nhở: “Lâm Thừa Chí về sớm, tôi cũng phải chuẩn bị trước mới được.”
“Tôi biết rồi.” Trợ lý cúi thấp đầu.
Ánh mắt của Nguyễn Thư dừng lại ở bức ảnh tiếp theo. Xem ra sau khi rời khỏi cô tối hôm qua, anh bèn tìm tiểu hoa đán đó chút giận?
Nghĩ đến từ “bán” phát ra từ miệng anh lúc đó, đáy mắt Nguyễn Thư không khỏi lạnh dần, đầu ngón tay lướt nhanh màn hình, mau chóng đến phần tin tức tài chính.
Ngoài cửa phòng Giám đốc, thư ký vừa thấy Nguyễn Thư đi đến, đang bận rộn lại vội vàng đứng dậy: “Tổng giám đốc Nguyễn, Tổng giám đốc Lâm đang ở bên trong.”
Đôi mắt phượng hẹp dài của Nguyễn Thư khẽ nheo lại.
Trợ lý thấy vậy tức giận quở mắng thư ký: “Tôi đã dặn dò bao nhiêu lần rồi, tổng giám đốc Nguyễn không có ở đây thì không cho phép bất cứ ai vào!”
“Tôi không ngăn được tổng giám đốc Lâm…” Thư ký có phần tủi thân.
Nguyễn Thư không nói gì, tiếp tục bước đến đẩy cửa ra.
Lâm Thừa Chí đang đứng trước tủ sách, nghe tiếng động bèn quay người lại, khi trông thấy cô đáy mắt lóe lên một vài tia sáng.
“Bác cả, bác về rồi sao?” Nguyễn Thư khẽ mỉm cười chào hỏi ông ta: “Không phải thứ hai mới về ạ? Sao bác không nói trước? Phải nói trước thì cháu mới cho xe đến đón bác được chứ. Vừa sáng đã xuống máy bay chắc mệt lắm nhỉ? Sao bác không về nhà nghỉ ngơi đã?”
Bác Lâm chỉ chọn câu hỏi cuối cùng để trả lời: “Không cần lo, không mệt. Trước tiên đến báo cáo công việc với cháu đã.”
Mặc dù trong công ty, danh tiếng của cô chỉ lớn hơn Lâm Thừa Chí một chút, nhưng ngoài mặt Lâm Thừa Chí lúc nào cũng ngoan ngoãn phục tùng cô, hôm nay còn chủ động đến đây báo cáo công việc với cô? Khuôn mặt Nguyễn Thư không cảm xúc, bờ môi nở một nụ cười thản nhiên: “Vâng.”
Vừa nói cô vừa cởi áo khoác ngoài ra rồi treo lên kệ áo, cất túi xách, sau đó bỏ lơ bình trà đã được pha sẵn trên bàn trước ghế sô pha, đi thẳng tới trước bàn làm việc, ngồi vào ghế xoay da, giọng điệu mang vẻ cấp trên: “Nói đi.”
Khi ngẩng đầu lên thấy không có ai ở ghế đối diện, cô mới giả bộ như vừa nhận ra điều gì đó, nhìn sang Lâm Thừa Chí đang gượng gạo ngồi trên ghế sô pha.
“Xin lỗi bác cả, xem cháu kìa!” Thoáng chốc, Nguyễn Thư buồn chán khẽ xoa xoa gáy mình: “Bác bảo tới báo cáo công việc, làm cháu theo bản năng lại bày ra cái dáng bà chủ rồi.”
Ngay lập tức, cô vội đứng dậy trở lại khu vực sô pha hàng ngày thường dùng để tiếp khách, ngồi xuống chỗ vuông góc với Lâm Thừa Chí, giọng điệu tràn đẩy vẻ day dứt: “Chúng ta đều là người một nhà, nên cháu đương nhiên cũng tùy ý giống bác cả thôi.”
“Là cháu sai. Cháu xin lỗi bác Lâm.” Nguyễn Thư cầm bình trả kia lên, rót cho Lâm Thừa Chí một ly, khẽ ngửi mùi trà hỏi: “Gần đây bác cả bắt đầu uống trà Long Tỉnh sao? Vậy thế này, để cháu bảo trợ lý gửi cho bác một phần vào ngày mai. Mấy thứ này đều ở trong tủ lâu nên mùi vị không được ngon lắm, bác cả uống có cảm thấy mùi vị bị ảnh hưởng không? Nếu không ổn, chúng ta đổi luôn. Dù sao cháu cũng định vứt hết đống đó.”
Không giống như trước đây. Hôm nay, dường như Lâm Thừa Chí không nhìn ra vô số sự cố ý cũng như sự giễu cợt thầm lặng của cô, thản nhiên cầm ly trà lên ngửi trước một lát, sau đó khẽ nhấp một ngụm, nói: “Bác cảm thấy còn tốt mà, không có gì không ổn cả. Cháu gái lớn muốn đổi thì cứ đổi, không mấy khi thấy cháu buông thả như vậy.”
Đuôi lông mày của Nguyễn Thư khẽ giật giật vài cái, tuy nhiên vẫn bày bộ mặt bình thường nở nụ cười: “Xem ra lần này đi công tác của bác cả thu hoạch được rất nhiều nhỉ?”
“Cũng bình thường.” Lâm Thừa Chí ngoài miệng tỏ vẻ khiêm tốn, nhưng trên tay thì đã sớm chuẩn bị tài liệu đầy đủ mang tới trước mặt Nguyễn Thư.
Nguyễn thư cầm lên mở ra, liếc nhìn số tiền mấy triệu nhân dân tệ giao dịch trên đó, không khỏi nhướng mày: “Biệt danh mạnh nhất của tập đoàn Tam Hâm quả nhiên là ‘danh bất hư truyền’”.
Dường như Lâm Thừa Chí chê cô chưa đủ ngạc nhiên, lại giải thích thêm: “Danh sách này mới chỉ là lễ ra mắt của tập đoàn Tam Hâm với chúng ta thôi.”
“Đúng là một lễ ra mắt lớn đấy.” Nguyễn Thư hơi vuốt cằm, chậc chậc cảm thán: “Chỉ riêng khoản tiền trong danh sách này thôi cũng đủ để chúng ta thưởng một số tiền lớn cho đội phát triển sản phẩm lần này rồi.”
Biểu cảm của Lâm Thừa Chí mơ hồ để lộ vài tia đắc ý.
Nhưng sau đó, Nguyễn Thư lại tùy tiện đặt tài liệu kia xuống, chuyển đề tài: “Nhưng cháu không hiểu, đường đường là Tập đoàn Tam Hâm hùng mạnh, sao lại coi trọng Lâm thị, còn bằng lòng đầu tư vốn cho chúng ta?”
“Cháu gái lớn nói như vậy không đúng rồi, Lâm thị dù thế nào chăng nữa cũng là một công ty niêm yết, ở ngành công nghiệp chăm sóc sức khỏe này, dù không phải là công ty đứng đầu nhưng cũng là một xí nghiệp có nền tảng lâu đời uy tín, chẳng nhẽ không có giá trị đầu tư sao?” Lâm Thừa Chí khẽ nở nụ cười gian xảo: “Còn về phần tại sao bác đàm phán được với họ thì…” Ông ta cố ý ngập ngừng: “Cháu gái lớn, cháu còn trẻ tuổi nên cần phải học thêm nhiều.”
Nguyễn Thư cong cong khóe môi: “Vậy bác cả không định dạy cháu ạ?”
“Có một số thứ không thể dạy được.” Lâm Thừa Chí bắt đầu lòng vòng với Nguyễn Thư, đột nhiên đứng dậy, thể hiện dáng vẻ bác cả quan tâm cháu: “Mấy năm nay, cháu gái phải lo lắng quản lý công ty từ trên xuống dưới, đúng là cực khổ. Bác cả này có thể chia sẻ bớt gánh nặng cho cháu, giúp cháu thở phào được phần nào rồi.”
Ông ta quan sát hai mắt cô, giọng nói có ý nghĩa khác: “Cũng nên bàn bạc chuyện hôn nhân đại sự cho cháu thôi. Mẹ cháu không quản được, bậc cha chú như bác chỉ đành làm tròn nghĩa vụ nhắc nhở cháu. Nếu như cháu có đối tượng thích hợp trong đầu thì cứ nói ra, để bác với bác gái xem xét hộ cho, giống như chị gái cháu vậy.”
Nguyễn Thư đi theo ông ta, khoanh tay cười rạng rỡ: “Vậy phải làm phiền bác gái quan tâm rồi.”
Lâm Thừa Chí híp mắt cười không nói gì, cất bước rời đi.
Cùng lúc đó, trợ lý gõ cửa phòng nhắc nhở Nguyễn Thư đi họp.
Nguyễn Thư đang ngồi trên ghế xoay quay lưng về phía cửa ra vào, ánh mắt sâu thẳm xuyên qua cửa sổ sát đất, liếc nhìn từng tòa nhà cao tầng mọc lên như rừng trong thành phố, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Nghe thế cô quay người lại, nhíu mày hỏi: “Chuyện tôi bảo điều tra đã có kết quả chưa?”
Trợ lý hối lỗi, vội vàng trả lời: “Tổng giám đốc Nguyễn, tôi đang cố gắng.”
Nguyễn Thư khẽ mím môi không hề trách móc, chỉ thản nhiên “Ừ” một tiếng rồi nhắc nhở: “Lâm Thừa Chí về sớm, tôi cũng phải chuẩn bị trước mới được.”
“Tôi biết rồi.” Trợ lý cúi thấp đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook