Anh Hùng Hồi Quy
Chapter 58

"Có vấn đề gì? Tôi không thể ở đây sao?” Su-hyeun hỏi.

 

“Không, ý tôi không phải thế… đợi đã?”

 

Hak-joon bối rối và nói lắp bắp. Su-hyeun cười khúc khích, nhìn Hak-joon. Cậu ta có thể bối rối bởi vì Su-hyeun không phải là Thức tỉnh giả của Hội Ares.

 

"À... Tôi chỉ vừa mới vào…” Su-hyeun mập mờ ở phần cuối.

 

"Chỉ vừa...?" Hak-joon hỏi.

 

"Cánh cửa đã mở. Nó không bị giám sát chặt chẽ. Có một người đàn ông yêu cầu tôi xuất trình chứng minh thư, vì vậy tôi đã cho ông ta xem thẻ đăng ký Thức tỉnh giả của mình. Sau đó, ông ấy mới cho tôi vào.

 

Có vẻ như người quản lý của hội quán nghĩ rằng Su-hyeun là khách của Hội Ares. Việc một Thức tỉnh giả nhận được lời mời và đến thăm hội quán là điều bình thường.

 

“Nhưng sao cậu lại ở đây…? Hak-joon hỏi.

 

Hak-joon nghĩ Hội Ares giống như một hang cọp. Tất nhiên, cậu rất vui khi gặp Su-hyeun nhưng đó lại là một câu chuyện khác. Jung Dong-yeong đã chú ý đến Su-hyeun trong một thời gian dài.

 

"Tại sao? Cậu không vui khi gặp tôi à?” Su-hyeun cười toe toét.

 

“Đương nhiên là tôi rất vui. Nhưng tại sao cậu đến đây? Chờ đã. Làm sao cậu biết tôi ở đây?”

 

"Yun-seon nói với tôi rằng cậu sẽ đến đây. Tại sao cậu không trả lời điện thoại của tôi?

 

Trước câu trả lời của Su-hyeun, khuôn mặt của Hak-joon trở nên cứng đờ. Su-hyeun chưa bao giờ thấy vẻ mặt lạnh lùng này của Hak-joon trước đây.

 

Hak-joon hỏi với một giọng rất nhỏ, “…Sao cậu gặp được cô ấy?”

 

"À thì... tôi đã điều tra.” Su-hyeun trả lời.

 

"Làm sao...? Không! Tại sao?

 

"Cậu hỏi tại sao tôi đến đây ư?"

 

Su-hyeun thay đổi chủ đề và trả lời câu hỏi trước đó.

 

“Tên khốn Jung Dong-yeong đâu rồi?”

 

"…Hả?"

 

Đó là một câu trả lời bất ngờ. Trước sự thù địch rõ ràng trong giọng nói của Su-hyeun, Hak-joon không nói nên lời. Não của cậu đông cứng lại và không tìm được từ nào để nói.

 

“Tôi đang hỏi, Jung Dong-yeong ở đâu? Tôi có việc cần nhờ ông ta.” Su-hyeun nhấn mạnh để cố gắng tìm câu trả lời.

 

Hak-joon trấn tĩnh lại và nói, “…Có lẽ ông ấy ở trong phòng ở cuối hành lang.”

 

"Đằng kia?"

 

Sau khi nghe câu trả lời, Su-hyeun ngay lập tức xoay người và bắt đầu bước đi. Hak-joon vội vả nắm lấy cánh tay cậu và hỏi.

 

“Su-hyeun, làm sao cậu biết về Jung Dong-yeong? Và cậu định làm gì với ông ta?

 

“Chỉ là một cuộc trò chuyện thôi.” Su-hyeun trả lời.

 

“Cuộc trò chuyện gì?”

 

“Một cuộc trò chuyện bằng thể xác?”

 

"…Gì cơ?"

 

"Có gì ngạc nhiên lắm à? Đừng quá lo lắng. Nó còn tùy thuộc vào tình hình, có lẽ tôi sẽ không đánh hắn đâu.”

 

Su-hyeun nhún vai và hỏi, "Vậy... cậu định làm gì?"

 

>>

 

“…Thông tin này là từ ai?”

 

Vị Chủ tịch đang nghiến răng nghiến lợi trước thông tin đột ngột.

 

Kim Do-ui trả lời Chủ tịch đang đọc báo cáo, “Đây là báo cáo của Kim Su-hyeun. Ngài sẽ làm gì?"

 

Trước câu hỏi của Kim Do-ui, Chủ tịch liếc qua bản báo cáo một lần nữa. Trong bài báo ngắn, có một báo cáo từ Su-hyeun và ý kiến ​​​​của Kim do-ui về nó.

 

"Cậu ta muốn gì?" Chủ tịch hỏi.

 

“Tôi nghĩ cậu ấy đang nhờ vả ông.”

 

"Nhờ? Nhờ cái đít tôi ấy.” Chủ tịch càu nhàu.

 

Su-hyeun đã không nhờ vả. Cậu ta chỉ giả vờ lịch sự, bài báo cáo chẳng qua là mệnh lệnh. Cậu ta là người đã nắm thóp Chủ tịch.

 

"Ngài sẽ làm gì?"

 

Trước câu hỏi của Kim Do-ui, Chủ tịch châm một điếu thuốc. Ông rít một hơi thuốc lá. Nó làm cho ông ta trở nên minh mẫn hơn. Ông chìm đắm trong suy nghĩ, nhả khói thuốc. Đầu óc trống rỗng, nhưng ngay sau đó, những suy nghĩ lại được lấp đầy. Khi ông sắp xếp lại mọi thứ, chỉ có một câu trả lời.

 

"À thì... làm một vài cuộc điều tra. Đưa Seung-cheol đi cùng.” Chủ tịch ra lệnh.

 

"Ý ngài là trưởng khoa Kang Seung-cheol?"

 

"Đúng vậy. Bọn họ cũng nên bắt đầu hành động sớm. Không thể cứ để họ mắc kẹt trong khoá huấn luyện mãi được."

 

"Vâng, thưa ngài."

 

"Tốt. Đi đi."

 

"Trước hiệu lệnh của giám đốc, Kim Do-ui rời khỏi văn phòng giám đốc. Giám đốc lại nhìn xuống bản báo cáo.

Ông ta lầm bầm, "Hiệp hội Thức tỉnh giả đã nằm trong kỳ vọng của cậu ta"

 

Khoảnh khắc ấy, một suy nghĩ vút ngang tâm trí của ông ta. Có thể, tất cả. Đây là điều mà cậu muốn.

 

Căn phòng nhỏ đã bị lấp đầy bởi khói thuốc lá. Jung Dong-yeong vừa gọi điện thoại, vừa rít điếu thuốc.

 

"Vâng, vâng. Cuộc đàm phán đã kết thúc…Tất nhiên. Con người thời nay thật bẩn thỉu. Chỉ cần tiền là cái gì cũng làm được. Cũng là điều tốt…"

 

Cốc, cốc—

 

Jung Dong-yong như đông cứng khi nghe tiếng gõ cửa 

 

Tôi sẽ gọi lại sau. Vâng,"

 

Ông ta tắt máy và hét, "Ai đó?"

 

"Tôi là Hak-joon."

 

"Hak-joon? Vào đi."

 

Người mà ông ta đợi đã tới, ông ta lại nâng điếu thuốc lên. Cánh cửa mở toang ra. Hak-joon vừa mới bước vào đã cau mày lên vì khói thuốc 

 

"Đừng nhăn nhó vậy chứ. Đã là thức tỉnh giả rồi thì không cần lo bị ảnh hưởng sức khỏe đâu. Không những thế còn có rất nhiều tiền để mua hẳn một đống."

 

Jung Dong-yong nghiện thuốc lá nặng. Ông ta cho rằng đặc quyền tuyệt vời nhất của một thức tỉnh giả là có thể hút thuốc bao nhiêu tùy thích. Tác hại lên cơ thể của thuốc lá không ảnh hưởng gì mấy đối với thức tỉnh giả.

 

"Sẵn sàng chưa? Hội quán của ta có trách nhiệm bảo vệ bữa tiệc này. Nhiệm vụ của cậu lần này là chỉ đạo những thành viên trẻ." 

 

"Tôi thay quần áo đã. Nhân tiện, có vị khách muốn gặp ông đấy."

 

"Gặp tôi? Ai?"

 

"Kim Su-hyeun. Là người ông tìm kiếm đấy."

 

“…Kim Su-hyeun?”

 

Đôi mắt Dong-yong's nhăn lại. Kim Su-hyeun, người Hak-jun biết, là ứng cử viên thức tỉnh giả hạng S. Anh, kẻ làm mưa làm gió suốt hai năm, được đánh giá là nắm giữ năng lực mạnh nhất trong số các thức tỉnh giả cho đến bây giờ.

 

"Ờ. Cậu ta bảo đến đây để nói chuyện với ông."

 

"Người đó muốn nói chuyện với ta á?"

 

"Ờm. Chính xác hơn là cậu ta đến tìm chủ của hội quán Ares mà tôi là thành viên."

 

"Hừmm…," Jung Dong-yong ngẫm nghĩ một lát rồi mở miệng. "Này, Hak-joon."

 

Chất giọng trầm ấm, nhân từ. Hak-joon ghét kiểu giọng này của Jung Dong-yong. Cậu không thể đoán ra được ông ta đang nghĩ gì.

 

"...Vâng," Hak-joon đáp.

 

"Đừng nói là ông định làm gì ngu ngốc đấy?"

 

"Hả?"

 

Jung Dong-yong nhe răng cười trước sự xấu hổ của Hak-joon.  Hak-joon rùng mình cúi đầu. Jung Dong-yong vẫn cứ nhe răng cười như được mùa. Ông ta lắc tay bảo,

 

"Thôi kệ đi. Cứ đi gặp cậu ta."

 

"Vâng. Và…"

 

"Gì nữa?"

 

"Ông chưa đưa tôi thuốc tháng này."

 

"À, cái này hả?"

 

Jung Dong-yong lấy từ túi một chai nước nhỏ và lắc nó.

 

"Nếu làm tốt thì ta sẽ suy nghĩ lại."

 

"Ông nói "suy nghĩ" là sao?"

 

"Kim Su-hyeun. Cậu đã giấu cậu ta, phải không?"

 

"Cái đó…!"

 

"Câm miệng, tên ngu ngốc. Dù sao thì nếu tôi nói chuyện được với Kim Su-hyeun, tôi sẽ suy nghĩ lại. Lúc đó sẽ có cả sự đóng góp của cậu."

 

Hak-joon nghiến răng. Cậu ta đã cố gắng bào chữa rằng cậu ta không hề biết chuyện từ trước, nhưng Jung Dong-yong không tin. Ông ta còn đáng Hak-joon, khiển trách cậu ta, nhưng cậu không cho qua đâu.

 

"Nhưng, thủ lĩnh. Nếu ông không đưa nó cho tôi…"

 

"Ta biết. Bạn gái của cậu sẽ phải chịu đựng một chút. Nhưng ta có thể làm gì đây?"

 

Jung Dong-yong trả lời như thể ông ta cảm thấy có lỗi và như thể ông ta đang dỗ em trai nhỏ bé của ông ta. Lời nói của Jung Dong-yong đốt cháy tâm trạng Hak-joon. Cậu nhớ đến người chịu đau đớn sớm do thứ thuốc đó, cậu ta thà thấy giận dữ hơn.

 

"Tên chuột chết. Làm cái khuôn mặt gì vậy? Hở? Này, Hak-joon."

 

Thấy gương mặt Hak-joon, gương mặt Jung Dong-yong còn khó chịu hơn, ông ta ngồi dậy.

 

"Hở? Cái mặt gì đấy? Tên chết tiệt…"

 

Cốc, cốc-

 

Lúc đó, ai đó gõ cửa và bước vào phòng.

 

"Xin lỗi vì làm phiền."

 

Hak-joon và Jung Dong-yong xoay đầu.

 

Su-hyeun sải bước vào phòng nhìn Hak-joon và Jung Dong-yong.

 

"Càng lắng nghe, tôi càng nghe thấy nhiều âm thanh phiền phức."

 

"Su-hyeun?" Hak-joon bất ngờ.

 

"Su-hyeun… Cậu. Su-hyeun?"

 

Ban đầu Jung Dong-yong có nhăn nhó vì Su-hyeun vào phòng mà không có sự cho phép. Nhưng sự nhăn nhó đó không diễn ra lâu. Tức khắc,  ông ta cười hảo hán và chào mừng cậu.

 

"Chà. Xin lỗi vì đã cho cậu thấy những điều không hay rồi. Đừng đứng như thế. Mời cậu ngồi."

 

Jung Dong-yong không hề nghĩ Su-hyeun đã nghe cuộc nói chuyện. Nếu ông ta nghĩ vậy, ông ta sẽ chẳng làm giọng điệu đó và cười với cậu. Nếu không đúng thì ông ta cùng một kiểu người với chủ tịch. Su-hyeun ngồi vào ghế theo ý Jung Dong-yong. Cũng cùng lúc đó Hak-joon ngồi dậy và đứng phía sau lưng Jung Dong-yong.

 

Su-hyeun mở miệng, "Cậu đang làm gì vậy? Cậu ngồi xuống cùng đi."

 

"Vâng?"

 

"Ngồi đi. Tại sao cậu lại đứng như thế?"

 

Su-hyeun chỉ tay về phía cậu. Hak-joon nhìn mặt Jung Dong-yong. Khoảnh khắc đó, mắt Jung Dong-yong nhăn nhẹ. Chỉ là vài giây ngắn ngủi, nhưng thật sự rất hiếm để thấy sự thay đổi của Jung Dong-yong trước mặt vị khách quý.

 

"Ngồi xuống, Hak-joon. Đúng vậy. Đừng cứ đứng như thế. Cậu ta là khách của ta nhưng cũng là anh em của cậu."

 

Ánh mắt và lời nói không giống nhau. Su-hyeun nhận ra điểm khác biệt. Cậu ta cảm thấy như biết được Jung Dong-yong là hạng người như thế nào.

 

"Ông ta là kiểu người cực kì nhạy cảm khi ai đó thách thức giới hạn của ông ta. Ông ta yếu về sức mạnh nhưng không ngần ngại đè bẹp những người yếu kém hơn," Su-hyeun ngẫm nghĩ.

 

Không khó để nhận ra kiểu người như cậu ta. Cậu đã có kinh nghiệm với kiểu người này rất nhiều lần. Khác biệt chỉ nằm ở ai tồi hơn và yếu hơn. Cậu đã phải đi sâu vào chi tiết hơn, nhưng đơn giản hoá thì cách xử lí với ông ta không khó. Hak-joon cuối cùng cũng ngồi xuống bên cạnh Su-hyeun. Cậu ta muốn đứng hơn. Cậu ta cảm thấy chỗ ngồi cứ như làm từ kim vậy.

 

"Chà. Nghe như cậu gặp vấn đề với Hak-joon…"

 

Su-hyeun chưa kịp đáp lời, Jung Dong-yong nhanh chóng cắt ngang.

 

"Ồ. Đó không phải vấn để gì to tát đâu. Có thứ mà tôi luôn đưa cho Hak-joon mỗi tháng, nhưng cậu ta mắc một lỗi nhỏ, nên tôi đã dời ngày trả lương. Tôi không nói là tôi sẽ không trả lương cho cậu ta…"

 

"Nhưng đó không phải là thuốc sao?"

 

Khi câu hỏi của Su-hyeun tiếp tục, ánh mắt của Jung Dong-young chuyển sang Hak-joon. Khi ánh mắt sắc bén hướng về phía mình, Hak-joon quay đi. Rõ ràng là Jung Dong-yong đang thẩm vấn cậu đã kể bao nhiêu. Ông ta lại đổi biểu cảm và trả lời.

 

"À, vâng. Đúng như vậy. Nhưng nó không phải là thuốc cho một căn bệnh nan y đâu. Nó cũng có tác dụng phụ nếu sử dụng quá liều," Jung Dong-yong bình thản tiếp tục nói, "Năng lực thức tỉnh giả của tôi liên quan về độc dược và thuốc men. Bạn gái Hak-joon mắc phải căn bệnh lạ. Nên tôi chế thuốc cho cô ấy. Với vai trò là sếp và anh của cậu ta, giúp đỡ là điều hiển nhiên." 

 

Hak-joon nghiến răng chịu đựng những lời nói của Jung Dong-yong. Những lời giả tạo.

 

Sự thật là Jung Dong-yong đã chế thuốc giải bệnh của Yun-seon. Nhưng ngay từ đầu, căn bệnh bị gây ra bởi chính độc của Jung Dong-yong. Nó giống như là một loại chất gây nghiện hơn là bệnh. Chất độc ăn mòn cơ thể Yun-seon và giảm đề kháng. Dù cơ thể đã làm quen với thuốc, còn chất độc thì vẫn ở đó.

 

"Này, Hak-joon. Cậu là thành viên của gia đình chúng ta kể từ hôm nay."

 

Với giọng điệu giả trân, Jung Dong-yong đã chào đón Hak-joon. Cậu ta đã không hề ưa nó, nhưng cậu không có lựa chọn. Hak-joon không thể từ chối Yun-seon. Hak-joon không phải là kẻ ngốc mà không biết Yun-seon đang bắt đầu đau khổ vì chính cậu ta.

 

"Cậu muốn nhìn thấy bạn gái chết lắm hả?"

 

Khi Hak-joon hơi mệt mỏi hoặc có dấu hiệu nổi loạn, Jung Dong-young đã đe dọa tính mạng của cô. Khi cậu đưa thuốc cho cô hơi muộn, cô phải chịu đựng những cơn đau như địa ngục mỗi ngày. Và cuối cùng, nó sẽ khiến cô ấy chết.

 

“Nếu cậu không vượt qua tầng 20 trong ba tháng, sẽ không có thuốc. Không không. Tôi sẽ cho cậu mười ngày sau ngày lĩnh lương. Tôi hy vọng cô ấy không cắn lưỡi chết vì quá đau”.

 

Nghiến—

 

Kỳ lạ. Những điều mà cậu ta đã cố gắng không nghĩ đến, đột nhiên hiện lên trong đầu anh. Cậu ta cố gắng ngừng suy nghĩ, nhưng cậu ta không thể ngăn mình. Cậu ta nghiến răng. Cậu ta nắm chặt tay lại. Móng tay của cậu bắt đầu rỉ máu từ lòng bàn tay. Cậu thất vọng, bực bội và tức giận. Cắn chặt môi.

 

“Tut…”

 

Su-hyeun nhìn Hak-joon đang cố kìm nước mắt. Ngay sau đó, cậu nhìn vào mắt Jung Dong-yeong.

 

"Này, ông."

 

"...này, ông?

 

"Đúng rồi. Ông đó."

 

Jung Dong-yeong bối rối trước sự thay đổi thái độ đột ngột của Su-hyeun. Su-hyeun mất bình tĩnh đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nhìn xuống Jung Dong-yeong.

 

“Đừng làm trò nhảm nhí nữa và đứng dậy đi.”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương