Anh Hùng Hồi Quy
-
Chapter 59
Su-hyeun móc ngón tay. Đánh mội người đang ngồi không phải điều cậu muốn. Đã lâu rồi cậu mới tức giận với ai đó đến vậy.
“Này! Cậu vừa mới nói nhảm nhí…?”
Jung Dong-yeong vẫn ngồi và gõ vào thành ghế. Ông ta nhăn mặt và cau mày. Nhìn lên Su-hyeun và cười, nhếch mép.
“Cậu đang làm gì đó? Cậu hành động hơi lỗ mãn rồi đó,” Jung Dong-yeong tiếp tục nói. Ông ta không thấy sợ Su-hyeun. Có một khoảng cách rất rõ ràng giữa cả hai nhưng Jung Dong-yong đang đặt niềm tin vào một điều.
“Nếu cậu giết tôi ở đây, cậu nghĩ xem việc gì sẽ xảy ra?”
“Ông muốn nói tôi sẽ thành tội phạm?”
“Luật pháp rất thuận tiện. Cho dù cậu có quyền lực đến đâu, cậu cũng không thể quay lưng lại với thế giới.”
Su-hyeun chắc chắn mạnh. Chỉ cần được chú ý với tư cách là một hạng S mới có nghĩa là cậu ấy đã vượt xa hạng A rồi. Nhưng chỉ vì ai đó có quyền lực, điều đó không có nghĩa là người đó có thể làm bất cứ điều gì.
Jung Dong-yong nghĩ rằng ông ta đang sống trong sự bảo của luật pháp. Ông ta cũng khéo léo tận dụng lợi thế bên ngoài của nó. Jung Dong-yeong cho rằng sức mạnh thật sự của mình là nhận được sự bảo hộ của luật pháp và được tận dụng nó.
“Cậu sẽ làm gì đây? Nếu như tôi không đứng dậy thì sao? Nếu cậu cứ lố bịch như thế, Hak-joon thân yêu của cậu sẽ…”
Vù vù—
Bùm—
Lời nói của Jung Dong-yong bị cắt ngang giữa chừng. Đầu ông ta đột nhiên trống rỗng. Đó là tình huống bất ngờ.
“Gì?” Jung Dong-yeong nghĩ.
Brùm—
Bùm—
Jung Dong-yeong, đầu mắc vào tường, lắc đầu. Ông ta bị đánh rất mạnh, dường như mất đi ý thức trong khoảng khắc.
Ầm ầm—
Bức tường sụp đổ và căn phòng trống phía bên kia lộ ra. Jung Dong-yeong cố gắng đứng dậy khỏi tư thế nằm và nhìn Su-hyeun. Su-hyeun từ từ bước về phía ông.
“Cậu hất cùn hả?” Jung Dong-yeong gắt gỏng.
Đây là trung tâm của Hội Ares. Các thành viên bang hội khác có thể sẽ đến sớm. Xông vào tòa nhà bang hội và sử dụng bạo lực không phải là điều mà một người tỉnh táo sẽ làm đâu.
“Không,” Su-hyeun trả lời.
“Cậu nghĩ rằng Hiệp hội Thức tỉnh giả sẽ để yên sao? Không, không chỉ Hiệp hội. Liên minh bang hội cũng sẽ không để cậu yên. Cậu bây giờ là đang bức hại người vô tội…”
“Vô tội? Hẳn là vô tội.” Su-hyeun liếc qua Hak-joon trong lúc miệng vẫn nói.
Jung Dong-yeong nhận ra ẩn ý, cười. “Không đời nào... Cậu thực sự làm điều này vì cậu ta?”
“Rõ ràng?”
Đôi mắt của Su-hyeun lại quay sang Jung Dong-yong. Su-hyeun không thích nụ cười của ông ta nên nắm đấm của cậu suýt thì bay đến mặt hắn. Nhưng cậu đã kiềm lại. Cậu muốn nghe những gì ông ta sẽ nói trong giây lát.
“Nếu cậu thực sự làm điều này cho cậu ta, cậu không nên làm như thế. Đúng không?”
“Thế, làm như thế nào?” Su-hyeun hỏi.
“Nếu cậu động vào tôi bây bây giờ, bạn gái cậu ta sẽ chết?”
Jung Dong-yeong đang nhắc đến Yun-seon. Chính là Jung Dong-young hắn đầu độc Yun-seon và làm khó Hak-joon.
“Sao cậu có thể vô ơn với người đã cứu cậu như thế? Tại sao lại tấn công ta như chó cắn chủ thế? Biết ngay cậu sẽ bám lấy cậu ta và làm ra những chuyện này mà! Ta muốn dạy cậu ta vài bài học trước…Đệt…”
“Cứu? Ông ta thực sự đề cao bản thân thế à?”
Có thể ông ta nói vậy vì nghĩ là Su-hyeun đang ghi âm lại bằng chứng. Thật là một từ bệnh hoạn. Su-hyeun đã gắng để không ngoáy lỗ tai.
“Cứu cái quả đào của ông. Chính ông là kẻ đã gieo chất độc.”
“Haha. Okay. Vậy ra, cậu đã tìm hiểu hết rồi. Rồi sao nào? Cậu có chắc là cậu đang giúp cho Hak-joon? Hở? Nếu làm vậy với tôi thì Yun-seon chết chắc.” Jung Dong-yeong nhìn mặt Hak-joon’s ở phía sau Su-hyeun. Hak-joon, từ đầu giờ đã không thoải mái, mặt tái mét trước lời nói của Jung Dong-young.
“Cậu nghĩ là cái nghề quèn này sẽ cứu được con nhóc đó? Ta không nghĩ vậy đâu. Hak-joon, một gã ngốc không thể thở nếu thiếu Yun-seon. Tại sao lại làm vậy? Cho cái gì? Ta sẽ nói cậu nghe. Điều cậu đang làm, giết ta và tự thỏa mãn bản thân?”
“Chà. Cũng là một lí do hợp lí.”
“Đúng! Cậu chỉ đang xả giận thôi. Cậu không làm vì Hak-joon. Chuyện gì sẽ đến nếu ta chết như thế này, hoặc nếu ta làm loạn và từ chối chế thuốc?”
Su-hyeun không trả lời. Thay vào đó, cậu chuyển qua nhìn Hak-joon đang đứng đằng sau cậu. Đúng lúc đó, Jung Dong-yeong mở miệng.
“Ta không muốn nói đâu nhưng… Này, Hak-joon.”
“…Vâng.”
“Cậu muốn gì? Cho cậu chọn. Yun-seon hay Su-hyeun, người mà cậu quen biết không bao lâu?” Jung Dong-yeong’s thấp thỏm hỏi.
Đôi mắt của Hak-joon rung rẩy.
“Tôi… tôi…”
Hak-joon nhắm nghiền mắt. Cảm giác như tầm nhìn hoàn toàn mờ mịt còn đầu óc thì trắng xoá. Nếu được, cậu ta muốn bỏ chạy khỏi tình thế này.
“Êi, Hak-joon,” Su-hyeun gọi cậu ta.
Hak-joon khi nghe tiếng gọi lại mở mắt. Lúc cậu ngẫng đầu lên, Su-hyeun đang nhìn cậu.
“Cậu muốn tôi giúp cậu không?” Su-hyeun hỏi.
“…Tôi không biết phải làm gì.”
Hak-joon lấy tay che mặt. Đột ngột, cậu nhớ tới giấc mơ đã thấy lúc trước. Cậu ta khóc than cầu cứu với thế giới, nhưng mọi người đều quay lưng đi. Là lúc cậu ta đặt cược hết vào Jung Dong-yong, từ rất lâu rồi.
“Không có gì khó khăn cả. Cứ nhờ tôi giúp. Sau đó,” Su-hyeun nhìn lại Jung Dong-yeong tiếp tục nói. “Tôi sẽ giúp.”
Âm ầm—
Cả toà nhà rung lắc như sắp sụp xuống. Ma pháp rộng lớn bắt đầu bao trùm lấy không gian. Su-hyeun đã tích đủ cuồng nộ.
“Thủ lĩnh! Có chuyện gì vậy …!”
“Ô-ôi trời đất ơi!”
Các thức tỉnh giả của bang Ares bước vào phòng, nhưng họ đã bị ép xuống bởi ma pháp của Su-hyeun. Su-hyeun còn chẳng thèm ngoảnh lại nhìn cứ như cậu chẳng có hứng thú gì với bọn họ. Cậu đang nhìn Hak-joon. Tim của Hak-joon bắt đầu đập khi nghe lời nói của Su-hyeun. Su-hyeun nói cậu sẽ giúp. Nghe từ đó, Hak-joon như trút được gánh nặng.
“Cứu…tôi.”
“Choi Hak-joon!”
“Cứu…chúng tôi. Cứu với, làm ơn…”
Hak-joon không biết mình đang nói gì. Đúng như bản năng mách bảo, cậu ta chỉ muốn dựa vào ai đó. Cậu ta không đủ tự tin để tiếp tục bước đi trên con đường bẩn thỉu và đầy đau đớn này một mình nữa.
“Tốt lắm.”
Vù vù—
Theo cử chỉ của Su-hyeun, một ngọn lửa lớn bốc lên xung quanh Hak-joon, Jung Dong-yong và cậu. Nó trở thành một bức tường ngăn chặn các thức tỉnh giả kia can thiệp. Jung Dong-young, vẻ mặt căng thẳng, nhận được một cảm giác đáng ngại mà ông ta chưa từng cảm thấy trước đây. Ông ta chưa từng gặp ai không tính trước tính sau như thế này.
“Từ bây giờ, tôi sẽ cho ông biết phần sai của những gì ông đã nói.”
“Cái gì?” Jung Dong-yeong hỏi.
Su-hyeun lấy ra một chiếc vòng cổ nhỏ trên tay. “Đây là kho báu của Sharyes. Tôi đã lấy được thứ này từ Tháp thử thách. Tôi ấp ủ và để giành món đồ này cho đến nay. Nó là vật phẩm phục hồi giúp phục hồi mọi vết thương và mọi tình trạng bất thường. Song, để sử dụng trong trận chiến thì hơi khó vì cần một chút thời gian để kích hoạt. Nhưng…”
Khi Su-hyeun giải thích món đồ, biểu cảm của Jung Dong-yeong và Hak-joon thay đổi theo hướng ngược lại. Họ đều cho rằng điều đó thật vô lý, nhưng suy nghĩ cuối cùng của họ thì không giống nhau. Su-hyeun nhìn lại Hak-joon và mỉm cười.
“Tôi đã loại bỏ hoàn toàn chất độc, nên đừng lo lắng nữa”
“T-thật…,” Hak-joon ngạc nhiên hét. “Thật sao?”
“Không! Không! Cậu ta đang nói dối!” Jung Dong-young vội vã hét.
Ông ta không thể tin được Su-hyeun đã tìm thấy vật phảm giải độc. Kể cả khi đó là sự thật,ông ta vẫn tự hỏi liệu thứ đó có thể giải độc của ông ta được không. Jung Dong-yeong nghĩ rằng Su-hyeun đang nói dối. Không, không thể là nói dối.
“Ờ. Tôi cốc quan tâm ông có tin hay không. Và thứ hai, lời ông nói, tôi đang đàn áp một bang hội vô tội…” Những lời tiếp theo của Su-hyeun đã chà đạp chút liêm sỉ sót lại của Jung Dong-yong. “Tôi nghĩ là tôi đang làm việc tốt bằng cách loại bỏ những con tốt thí của bang hội Dump”.
“Cậu… bằng cách nào!”
Khuôn mặt Jung Dong-yong thay đổi tốc độ như muốn hỏi làm sao mà Su-hyeun biết. Jung Dong-young luôn luôn bình tĩnh. Hak-joon, người đã bên cạnh ông ta thời gian dài, chưa từng thấy gương mặt này của ông ta.
“Đừng sốc quá. Tôi đã hay từ lâu rồi. Tôi sớm đã suy nghĩ cách để giết lũ gián đó. Và bây giờ tôi hành động đây.”
“Cậu… Cậu là thứ gì…?”
Jung Dong-yeong cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ. Ánh mắt của ông ta run rẩy. Khi mới nghe đến cái tên Su-hyeun, ông ta chỉ nghĩ cậu ấy là một thức tỉnh giả tài năng. Vậy nên ông ta cố tìm điểm yếu của cậu và làm những chuyện tương tự như với Hak-joon. Đó là lí do ông ta đi tìm cậu, nhưng…
“Làm sao mà tên khốn này biết hội Dump?”
Hội Dump là hội ngầm hỗ trợ tài chính cho hội Ares từ phía sau. Jung Dong-young, một khoảng thời gian về trước, liên hệ với họ để thành lập hội Ares. Với đống tiền đút lót, hội Ares đã có thể nhanh chóng bành trướng sức mạnh. Hiện tại, ông ta phụ trách quản lí bề nổi của hội Dump. Một bí mật không ai biết. Kể cả trong bang hội, ông ta là người duy nhất biết. Nhưng, bằng một cách nào đó, Su-hyeun lại biết.
“Ông không cần biết tôi là thứ gì cả.”
Thịch—
Nói xong, Su-hyeun bước về phía Jung Dong-yeong.
“Nếu phạm tội, thì phải trả giá.”
“Đ-đừng bước đến đây!” Jung Dong-yeong hét thật to.
Cùng lúc, chất lỏng màu xanh lá phun ra từ tay Jung Dong-yong và lan khắp nơi. Độc tố, kĩ năng chính của Jung Dong-yong.
Nhưng kĩ năng của Su-hyeun không tương thích với độc tố.
Rỉ rỉ—
Chất lỏng xanh đã bị chặn bởi tường lửa và chảy xuống. Thứ chất lỏng đã mất đi độc tính giờ trở thành chất nhầy nhớp nháp không hơn không kém.
Su-hyeun rút kiếm ra từ phía eo.
“Chết tiệt! Chết tiệt”
Jung Dong-young nghĩ.
Ông ta cắn môi và quay người, chạy về phía bức tường đối diện để nhảy khỏi cửa sổ.
Clang—!
Jung Dong-young nhảy từ tầng mười, tìm cách đáp đất nhanh chóng.
Kể cả là hạng A, rơi từ độ cao này thì khả năng gãy chân rất cao.
“Phải thoát khỏi đây trước. Sau đó…”
Đột nhiên, ông ta nghe thấy giọng nói quen thuộc.
“Ông đi đâu vậy?”
Đâm—
Một thứ rất nóng mắc kẹt trong đầu Jung Dong-yong. Mạch suy nghĩ dừng lại. Nỗi sợ chết theo bản năng mà lấp đầy não của ông ta và đau đớn bây giờ không còn là quan trọng. Đảo mắt, ông ta thấy Su-hyeun.
“Đừng…giết…tôi…”
“Không, tôi không muốn.”
Văng—!
Su-hyeun phớt lờ lời nói của Jung Dong-young và cắt cơ thể ông ta làm đôi. Sau đó, cậu bóp nát tay ông ta trong tòa nhà và nhìn xuống cơ thể đang rơi của Jung Dong-young.
“Muốn cầu xin tha mạng, trước tiên là đừng chơi đùa với người khác.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook