Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi
-
Chương 80: Làm sao để thời khắc này kéo dài vĩnh cửu?
“Vì tôi đã từng giữ một chiếc nhẫn cầu hôn. Tôi cho rằng em đã yêu một người nào đó mà tôi không biết, thế nhưng lúc đó, tôi đã không còn cơ hội hỏi em xem rốt cuộc em muốn tặng chiếc nhẫn ấy cho ai nữa rồi. Tôi chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng em muốn tặng nó cho tôi.”
“Cái gì? Tôi mua nhẫn lúc nào! Cả đời này tôi mới chỉ mua một chiếc đồng hồ, mà còn tặng cho anh rồi nữa…” Hunt hơi ngẩn ra rồi lại cau mày như đột nhiên tỉnh ngộ: “Ồ, anh đang gợi ý tôi tặng anh nhẫn cầu hôn chứ gì!”
“Thôi được, em có thể coi như tôi đang gợi ý.”
Giọng Winston nghe rất bình tĩnh, thế nhưng trong đôi mắt hắn lại như có một luồng suy tư nào đó cuồn cuồn ập đến từ một quá khứ xa xôi, đủ để nhấn chìm cả Hunt. Khát vọng của người con trai này là thực, cho dù hắn chẳng được ai thấu hiểu.
“Nếu như… Thực ra anh cũng có thể coi đây là nhẫn cầu hôn của tôi, dù kích cỡ chắc là không vừa lắm.” Hunt vuốt vuốt chóp mũi, gò má cũng hơi đỏ hồng lên. Cậu còn chưa dám nhìn vào đôi mắt Winston mà mang tai đã nóng rực.
“Thật sao?” Winston lập tức vươn tay về phía Hunt: “Nếu em thực sự chuẩn bị nhẫn cho tôi, tôi ắt sẽ có cách đeo vừa.”
Vẻ mặt Winston rất nghiêm túc. Trái tim Hunt cũng nảy lên vì căng thẳng. Cảm giác căng thẳng này cũng giống như cảm giác căng thẳng khi cậu bước vào vòng đua cuối cùng vậy. Hunt muốn xoa dịu sự căng thẳng của mình, thế nhưng cậu vẫn không khỏi hít sâu một hơi.
Winston vẫn giữ nguyên tư thế tay, như thể nếu không có được thứ mình mong muốn, hắn sẽ mãi mãi đợi chờ. Hunt đút tay vào trong túi, lấy ra một vật gì đó. Tiếng kim loại va chạm khiến thần kinh của cậu khe khẽ rung lên. Thời khắc ấy, Hunt cảm thấy mình trịnh trọng chẳng khác nào đang đứng trước bục thờ, trao đi một lời thề trọn đời trọn kiếp.
Tay trái của cậu nâng ngón tay của Winston, tay phải đeo chiếc vòng bằng kim loại vào ngón đeo nhẫn của hắn. Dưới chiếc vòng bằng kim loại, một chiếc chìa khóa và một thiết bị bluetooth rơi xuống. Winston dường như đã hiểu ra điều gì, đầu ngón tay hắn cũng khẽ run rẩy theo bàn tay Hunt.
“Tôi… tôi mua lại được ngôi nhà mình đã sống từ nhỏ đến lớn rồi. Đây là chìa khóa nhà và chìa khóa ga ra. Tôi đã từng hứa sẽ giữ lại một vị trí trong ga ra cho anh, thế nhưng giờ đây, tôi lại nhận ra mình không chỉ muốn dành ga ra cho anh nữa… Tôi biết anh nhất định có rất nhiều nhà vừa to vừa đẹp… không chừng anh còn có cả một tòa thành ở Anh nữa cơ. Đối với anh, căn nhà của tôi hẳn là rất nhỏ… nhưng đối với tôi, nơi đó chính là “nhà”. Có điều… đã là nhà thì sao có thể thiếu đi người tôi yêu thương nhất?”
Hunt không lớn tiếng, thậm chí càng lúc lại càng nói nhỏ. Đôi mắt cậu hơi đỏ lên, thế nhưng bàn tay nâng tay Winston lại nhất quyết chẳng buông lơi. Winston lật ngược bàn tay mình lại, nắm lấy tay Hunt.
“Giờ đây, đó đã là nhà của chúng ta rồi.”
“Ừm, đúng!” Hunt gật đầu thật mạnh.
“Ăn trưa xong, chúng ta cùng đi thăm nhà mình.”
“Nhưng trong nhà chẳng có đồ đạc gì cả.”
“Tôi và em cùng đi mua.”
“Ừ!”
Hunt cắn một miếng gà cuộn phô mai, không quên hỏi Winston ngồi phía đối diện: “Ngon không?”
“Ngon lắm.” Winston ăn rất chậm, dáng điệu trông tao nhã đẹp mắt thật đấy, có điều Hunt vẫn muốn trêu chọc hắn một phen. Khi mũi giày của Hunt vừa mới chạm được vào bắp chân Winston, hắn đã tức khắc ngẩng đầu lên, nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Em vừa nói nhà cửa trống trơn à, có giường không?”
“Hả? Sao tự nhiên lại hỏi thế? Đã mua đâu…”
“Không có giường thì em đừng có trêu tôi dưới gầm bàn.” Giọng Winston nghe vô cùng nghiêm túc: “Trừ phi… em thích làm dưới đất.”
Hunt lập tức rút chân về: “Tôi… tôi có cố ý đụng vào anh đâu!”
“Còn nữa, muốn làm những chuyện như thế này thì đi giày da sẽ mang lại nhiều cảm xúc hơn, chứ còn giày thể thao thì…” Winston thong dong uốn nắn Hunt.
“Anh trả lại chìa khóa nhà cho tôi đây!” Hunt vươn tay.
“Không trả.” Winston lấy chùm chìa khóa trong túi ra, đeo vào ngón giữa rồi cố tình lắc lắc trước mặt Hunt. Hunt bật cười khanh khách. Đây là lần đầu tiên cậu trông thấy một Winston “bốc đồng” đến vậy…
Ăn trưa xong, Hunt và Winston cùng đi đến khu biệt thự. Cha của Hunt từng là một nhà môi giới cổ phiếu có tiếng, gia đình Hunt cũng đã từng ở trong một khu người giàu khá danh giá trong thành phố New York. Ở nơi đây, lúc nào cũng có những chiếc xe đắt tiền qua lại.
“Đáng nhẽ nên để anh lái Ferrari tới đây.”
“Ừ, vừa khéo đỗ trong ga ra luôn.”
Hunt không khỏi đắc ý bật cười.
Đây là tòa biệt thự ba tầng có vườn hoa ở cả trước và sau nhà, nhưng vì đã được xây từ hai mươi năm trước nên phong cách kiến trúc không được hiện đại bằng những toà biệt thự mới mà hai người đi ngang qua.
Vườn hoa đã tàn lụi, tấm biển “Bán nhà” cũng đã được gỡ xuống. Hunt đứng trước cửa, thở phù một hơi, sau đó xoay người nói với Winston bên cạnh: “Này, tôi có nên mừng vì suốt mấy năm nay chẳng có ai mua nhà… do mọi người thấy xui xẻo vì người môi giới cổ phiếu trước đây đã khuynh gia bại sản không?”
Winston vươn tay xoa đầu Hunt: “Để tôi mở cửa rồi chúng ta vào trong xem xem.”
“Được.” Hunt gật đầu.
Cửa mở ra, bên trong phòng trống trơn. Những sô pha, ti vi, bàn ăn, tủ kính trước đây đã bị chuyển đi ngay sau khi cha của Hunt tuyên bố phá sản. Sàn nhà không còn nhìn thấy đường vân vì quá cũ, khi giẫm lên còn phát ra tiếng cọt kẹt, tựa như có thứ gì đó nứt vỡ ra từ hồi ức sâu thẳm.
“Hồi trước ở đây có một cái ghế sô pha to cực kì! Bố tôi thường ôm đầu nằm ở đây, còn mẹ thì xem hoạt hình cùng với tôi.” Hunt kể.
“Ừ, còn ti vi thì đặt ở đây hả?”
“Ừm.” Hunt đi tới bên tường, khoa tay múa chân cho Winston tưởng tượng: “Còn ở đây kê tủ kính, trong tủ kính bày rất nhiều ảnh: Có ảnh tốt nghiệp từ tiểu học đến trung học của tôi, có ảnh tôi tham gia Grand Prix Karting giành chiến thắng từ hồi thiếu niên, còn có cả ảnh bố mẹ ôm tôi lúc tôi vừa ra đời nữa… Nhưng bây giờ chẳng biết đã mất đâu hết rồi…” Hunt sờ sờ gáy.
“Đi thôi, chúng ta lên tầng nào. Tôi rất muốn xem phòng ngủ của em đấy.”
“Ừ!”
Hunt đi lên tầng, mở cửa một căn phòng ở tầng hai. Căn phòng này không lớn, cửa sổ đối diện với vườn hoa. Ngoài vườn có trồng một cây ngô đồng, cành cây vươn về phía cửa sổ. Căn phòng cũng chẳng có đồ đạc gì, Hunt mở cửa sổ, thò đầu ra ngoài.
“Anh có biết không, lúc nhỏ, tôi luôn tưởng tượng mình sẽ làm một căn nhà trên cái cây kia kìa. Khi nào bố nổi giận, tôi sẽ trèo lên đó trốn, sau đó cất thang đi. Có điều hồi đó cây nhỏ quá, không làm được việc ấy, còn bây giờ tuy cây đã lớn hơn, tôi lại chẳng còn mơ mộng gì về căn nhà cây ấy nữa rồi.”
“Giường của em kê ở đây à?” Winston hỏi.
“Ừ, làm sao anh biết?”
“Vì có vẻ bức tường phía đối diện đã từng được dán áp phích. Là áp phích ai thế?” Winston xoay mặt sang hỏi: “Mấy cô thỏ hả?”
Hunt hơi ngẩn người, cậu không dám nói với Winston đó là áp phích của Owen và Charles khi hai người ấy vẫn còn thuộc đội đua Lotus. Trong chặng Grand Prix cuối cùng nào đó, họ đã giành được ngôi vị quán quân và á quân, đảm bảo vị trí quán quân toàn mùa giải cho Lotus.
“Không phải cô thỏ. Là mộng tưởng từ hồi tiểu học lên đến trung học của tôi. Tôi đã từng cho rằng giấc mơ ấy rất xa vời, nhưng bây giờ xem ra, lại thực sự rất gần… Vì tôi đã gặp được anh.” Hunt cười nói.
Winston dựa sát lại gần, thơm một cái lên tai cậu: “Vẻ mặt của em rất thành thật, trông không giống nói dối.”
“Anh cứ thế là tôi ghét đấy.”
“Tầng này còn có gì nữa?”
“Phòng làm việc của bố tôi, ăn xong cơm là ông ấy thường tự nhốt mình trong đó nghiên cứu cổ phiếu và đầu tư. Giờ căn phòng đó có thể để cho anh… hẳn là anh có nhiều sách lắm nhỉ?”
Winston đút tay túi quần, liếc nhìn căn phòng: “To nhỉ.”
“Ừ, để được nhiều sách lắm đấy.”
“Nhưng tôi chẳng cần phải cất quyển sách nào nữa rồi.”
“Vì sao?”
“Bởi tôi có dùng cả đời mình cũng chẳng đủ để hoàn toàn thấu hiểu em, vậy thì còn cần trưng bày nhiều sách như thế để làm gì nữa?”
Hunt hơi sững người quay đầu lại: “Nhưng hình như anh thích đọc sách lắm mà.”
“Tôi thích đọc sách là bởi tôi thấy buồn chán, là bởi tôi không ở gần em.”
“Ồ? Vậy phải làm gì với căn phòng này bây giờ?”
Winston đi tới bên cạnh Hunt, ôm lấy vai cậu, trả lời rất nghiêm túc: “Kê một cái bàn chơi bóng bàn đi. Tôi thích nhìn em nhặt bóng.”
Hunt: “… Đổi sang cái khác được không?”
“Bàn bi-a cũng được. Ví như khi em cúi rạp người xuống mặt bàn để đánh bóng, tôi có thể đứng sau thưởng thức, và rồi…”
“Thôi thôi…”
“Hoặc là đặt mô hình xe đua.”
“Được đấy!”
“Nhưng tôi lại không thích lựa chọn này. Tôi vẫn thích bàn chơi bóng bàn hoặc bi-a hơn.”
Giọng của Winston trầm ấm khiến lòng Hunt vô cùng ngứa ngáy, cả mang tai cũng đỏ dừ lên.
“Đi thôi, đi xem phòng ngủ chính.”
“Được.”
Căn phòng này rất to, còn có cả ban công nữa..
“Trước đây, chỗ này kê giường, còn chỗ này kê bàn trang điểm của mẹ…”
Hunt vẫn còn nhớ mọi chuyện trong quá khứ rất rõ ràng.
“Ừ, hai người chúng ta có thể bỏ bàn trang điểm đi, thế nhưng phòng cất quần áo thì phải to hơn một chút, em thấy sao?”
“Chắc anh có nhiều comple lắm nhỉ?”
“Không. Tôi đang nghĩ sẽ lắp một mặt kính trong căn phòng đó. Khóa cửa phòng lại, làm trước gương chắc sẽ có cảm xúc lắm.”
Hunt cố tình lùi về sau, định lấy chân đạp một cú thật mạnh vào chân Winston, có điều cậu còn chưa kịp phát lực, người kia đã giữ eo cậu, ôm cậu vào lòng. Hơi thở của hắn kề bên tai Hunt, rất ngứa ngáy, rất nóng. Còn cả tiếng cười trầm thấp của Winston cùng với lồng ngực rung lên theo tiếng cười của hắn…
“Đi nào.”
“Đi đâu?”
“Đi mua đồ nội thất, lấp đầy ngôi nhà của chúng ta.”
“Đi ngay bây giờ á?”
“Ừ, chúng ta ở lại đây chẳng được mấy ngày, hôm nay đi chọn đồ, mai hàng được gửi đến, hôm sau nữa chúng ta có thể hưởng thụ một ngày.” Vẻ mặt Winston cực kì nghiêm túc.
“Được đấy! Đi thôi!”
Hai người đi đến trung tâm đồ nội thất đắt đỏ nhất nằm ở trung tâm thành phố. Hunt chưa từng đến một nơi như thế này bao giờ.
“Này, đồ dùng ở đây chắc chắn cực kì đắt đỏ! Mà ngày mai chắc cũng không kịp giao hàng đâu!”
“Có tiền là kịp hết.” Winston trả lời.
“Gì?”
“Để tôi chọn đồ nội thất được không?” Winston hỏi.
“Được chứ, tôi thì sao cũng xong mà!”
Khi mấy nhà thiết kế đứng xung quanh hai người giới thiệu tác phẩm của mình, Winston lấy bản vẽ nhà ra, vừa chọn đồ nội thất, vừa đưa ra những kiến nghị thay đổi. Bởi ngôn ngữ thông thường không thể miêu tả rõ ràng được, Winston bèn lấy bút chì ra vẽ lên bản phác thảo. Hunt vô cùng kinh ngạc, những thứ Winston vẽ ra rất tương tự với những gì đã từng ở trong ngôi biệt thự, cứ như hắn đã từng đến nhà cậu, hoặc là đã từng nhìn thấy những món đồ ấy rồi vậy.
Vì đa số đồ nội thật đều được tiến hành sửa đổi dựa trên những thành phẩm hoàn chỉnh nên số tiền Winston phải thanh toán đắt gấp ba lần bình thường. Bên kia đồng ý sẽ đẩy nhanh tiến độ ngay lập tức, tối mai sẽ đưa đồ tới nơi.
Khi Winston cầm tay Hunt định đi tiếp, Hunt kéo hắn lại hỏi: “Này… anh từng đến nhà tôi rồi đấy à?”
“Chưa.”
“Vậy sao anh biết nội thất cũ của nhà tôi trông thế nào?”
Hai người sóng vai đi trên đường phố New York, Winston hoàn toàn chẳng để ý tới ánh mắt người ngoài, nắm lấy ngón tay Hunt: “Tôi phát hiện bản thân mình chỉ chấp nhận em, vậy nên mọi chuyện liên quan đến em, tôi đều chú ý cả. Có một bài báo được viết ngay sau khi em giành được chức quán quân Karting giải Grand Prix thiếu niên, nội dung có đề cập đến quá trình trưởng thành của em, còn có cả mấy bức ảnh chụp trong nhà em nữa.”
“Thế mà anh cũng nhớ được à?”
“Em có thể nhớ rõ từng lời tôi nói với em không?”
“Chắc chắn rồi.” Hunt trả lời rất tự tin. Cậu là người chẳng thích đọc sách, thế nhưng cậu lại có thể nhớ rõ từng bài thơ Winston đọc.
“Thế thì vì sao em lại nghi ngờ việc tôi có thể nhớ được mọi chuyện liên quan đến em nhỉ?” Winston mỉm cười.
Hunt không nói gì nữa, chỉ nhìn lại hắn.
“Sao thế?”
“Tôi cứ cảm thấy… mỗi lần nhìn thấy anh cười với tôi, là cuộc đời của tôi lại trở nên xán lạn.”
Winston ngoảnh mặt đi: “Em cứ nói với tôi như thế suốt, tôi cũng muốn chạy vòng vòng.”
“Ha ha!” Hunt nhìn đồng hồ: “Đến giờ ăn tối rồi mà vẫn chưa thấy đói, chúng ta làm gì đây?”
“Hay chúng ta đi chọn đệm? Mai là giường tới rồi, không có đệm làm sao được?”
“Đúng đấy!”
Hai người thẳng tiến tới trung tâm chăn ga gối đệm. Winston lại đưa Hunt đến một nơi rất cao cấp.
Hồi cậu còn nhỏ, bố mẹ luôn là người lựa chọn những thứ này, Hunt vốn chẳng có chút ấn tượng gì cả. Thế nhưng khi thấy một đôi vợ chồng trí thức đưa con đi chọn đệm, nhìn đứa bé cứ lăn lộn nhảy nhót trên đệm mãi, cậu lại đột nhiên nghĩ tới mình. Những hình ảnh mơ hồ trong kí ức bỗng trở nên rõ ràng. Khi ấy, mình vui sướng nhảy nhót trên đệm, bố mẹ thì đứng ở gần bên.
“Hình như Evan thích cái đệm này lắm.”
“Ha ha, vì nó có thể nhảy được rất cao trên đó hả?”
Lúc này, Winston đã nằm xuống một chiếc đệm, dang cánh tay ra: “Hunt, em không muốn nằm xuống thử xem à?”
“Đàn hồi tốt không?”
“Em nằm thử xuống là biết ngay.”
Hunt khẽ mỉm cười, nằm lên cánh tay Winston mà không thèm quan tâm đến ánh mắt của tất cả mọi người.
“Đệm nằm thoải mái không?”
“Cũng được.” Hunt híp mắt đáp.
“Đệm thoải mái có thể giúp tôi được ngủ với em không?” Winston nói bằng giọng rất nghiêm túc.
Mặt Hunt lại bắt đầu đỏ lên, cậu liền vùi mặt vào cổ hắn: “Không thể.”
“Ồ, tiếc quá nhỉ.” Giọng Winston còn ẩn chứa tiếng cười.
“Bởi anh hấp dẫn hơn đệm nhiều.” Hunt trả lời.
“Lúc nãy em đã nghĩ gì khi đứng bên giường thế?”
“Nghĩ tới chuyện lúc nhỏ. Khi bố mẹ đưa tôi đi chọn đệm, thấy tôi nhảy nhót trên đệm không chịu xuống, mẹ tôi đã nói: Evan, đây là đệm đấy, không phải bạt nhún đâu.”
Winston nghiêng mặt sang, hôn lên trán Hunt, sau đó hôn lên đôi mắt cậu: “Vậy thì, Evan của tôi, em có thích cái đệm này không?”
Hunt ngẩn cả người. Cậu đã từng tưởng tượng giọng điệu của Winston khi gọi tên mình vô số lần, bởi hai người đã thân mật lắm rồi, thế nhưng khi Winston thốt lên mấy tiếng “Evan của tôi” vừa chậm rãi vừa rõ ràng, trái tim Hunt vẫn vô cùng rúng động, tựa như đã được lấp đầy.
Giọng người ấy thâm trầm và trong trẻo, tựa như tiếng đàn Cello.
“Anh gọi lại tôi đi.”
“Evan.” Ngón tay Winston vuốt ve gáy Hunt.
“Gọi thêm lần nữa.”
“Evan.”
Hunt bật cười.
“Giờ thì tôi thích cái đệm này lắm.”
“Vậy thì gọi tên tôi đi.”
“Vann.” Hunt đột nhiên thấy rất hạnh phúc. Cậu ngồi bật dậy: “A ha! Chắc chắn có rất ít người dám gọi thẳng tên anh! Hẳn là mọi người đều cảm thấy phải hết sức tôn trọng anh! Mà anh còn có tước vị nữa, đúng không?”
“Vậy nên em cũng không thể gọi tên tôi tùy tiện được.”
“Hả… Tôi muốn gọi tên anh mà còn phải cần anh cho phép à?”
“Đúng. Em nhất định phải giữ sự tôn kính tuyệt đối với tôi. Chỉ khi nào em cảm thấy vô cùng vô cùng yêu tôi, vô cùng vô cùng muốn có tôi, em mới có thể gọi tên tôi.” Winston vẫn nằm nguyên chỗ cũ, cười khẽ nói với cậu như vậy.
“Tôi phải thỏa mãn cả hai điều kiện mới được gọi tên anh à?”
“Đúng, thứ nhất là khi em cảm thấy vô cùng yêu tôi, thứ hai là khi em cảm thấy rất muốn có được tôi.” Winston chậm rãi chống người ngồi dậy, hơi nâng cằm nhìn vào mắt Hunt: “Như thế, tôi sẽ biết được khi nào mình có thể ngông cuồng một chút, phóng túng một chút, mạnh bạo với em một chút.”
Hunt chống cằm nghiêng mặt sang: “Tự nhiên tôi lại không thích cái đệm này nữa rồi.”
Winston để bật ra tiếng cười trầm thấp, rất êm tai nhưng lại có thể chinh phục thính giác Hunt.
“Vậy thì tôi cũng nên đặt quy tắc cho anh chứ nhỉ?”
“Gì hả?”
“Ví dụ như khi anh cực kì cực kì yêu tôi, cực kì cực kì muốn tôi, anh mới có thể gọi tôi là Evan?”
“Quy tắc này hoàn toàn vô nghĩa.”
Hunt liền hiểu được ý hắn ngay lập tức.
“Vậy thì chúng ta thay đổi điều kiện một chút. Chỉ khi nào anh cực kì vui vẻ, cực kì hưng phấn, anh cảm thấy chỉ cần nhìn thấy tôi thôi đã không thể kiềm chế được niềm hạnh phúc trong lòng, anh muốn để tôi cho anh ôm, thì anh mới được gọi tên tôi. Hơn nữa, anh không được gọi quá một lần một tháng.”
“Em quá nhiên là một đứa trẻ hư.”
“Trẻ hư đói bụng rồi, phải đi ăn tối thôi!”
“Ừ.”
Cuối cùng, Winston vẫn quyết định mua cái đệm kia.
Hai người tản bộ trong màn đêm New York. Đây là lần đầu tiên trong đời, Hunt cảm thấy cuộc sống ở New York của mình vừa phong phú vừa đầy đủ.
Vì trong nhà không có nội thất, mà cái đệm ở phòng trọ của Hunt cũng đã hỏng vì hai người nhảy từ lần trước rồi, cả hai đành phải nghỉ đêm trong khách sạn. Khi Hunt tắm xong bước ra, cậu nhìn thấy Winston đang tựa vào bệ cửa sổ khách sạn gọi điện thoại. Bóng lưng của hắn rất đẹp đẽ, tạo cho người ta cảm giác thật thanh thoát và cũng thật kiên cường. Rõ ràng chỉ lớn hơn mình có mấy tuổi, thế mà trông Winston lại vô cùng chín chắn và chững chạc.
“Anh đang nói chuyện với ai thế?” Hunt dựa vào người hắn hỏi.
“Trợ lý của tôi, chị Anne. Tôi nhờ chị ấy chuyển phát nhanh vài thứ đồ tới đây.” Winston ôm lấy vai Hunt: “Nhà của chúng ta chắc chắn phải có đồ dùng của tôi chứ, đúng không?”
Hunt không khỏi bật cười.
Sau khi cả hai tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Winston cùng Hunt trở lại nhà trọ cậu đã thuê trước đây, thu dọn tất cả đồ đạc của cậu vào va li để mang đi. Khi hai người đi ngang qua trước cửa phòng của ngài dáng chuẩn, bạn gái của hắn ta nghe tiếng kéo vali trên hành lang liền mở cửa ra.
“Cậu… rời khỏi đây đấy à?” Cô nàng kinh ngạc hỏi.
“Đúng thế.” Hunt cười nói.
“Là do bọn tôi làm ảnh hưởng đến sinh hoạt của cậu sao?”
Nhìn từ biểu cảm của cô ta, Hunt biết cô ta thật sự áy náy: “Không, là do tôi sẽ về nhà mình.”
Cô nàng nhìn thấy Winston đang mỗi tay kéo một va li bước ra thì hỏi: “Cậu sẽ sống cùng hắn sao?”
“Đúng vậy. Trừ hắn ra, tôi chẳng nghĩ ra bất cứ ai có thể chịu được tính khí tùy tiện của tôi nữa.”
Cô ta bật cười sáng tỏ: “Cậu không cần lo lắng hắn phải chịu đựng mình đâu.”
“Cái gì?”
“Hắn rất yêu cậu. Tôi là phụ nữ, chỉ cần trông cái cách hắn nhìn cậu là biết, thế giới của hắn chẳng có bất cứ mối quan tâm nào, chỉ có mình cậu. Cậu phải hạnh phúc đấy nhé, cậu Hunt tùy tiện.”
“Chị cũng thế.”
Khi hai người quay trở lại biệt thự, một số đồ dùng không cần sửa đổi quá nhiều đã được đưa đến. Hai người để công nhân kê đồ vào đúng vị trí. Hunt nằm trên sô pha xoay người, cười nói: “Ồ, giờ muốn trông thấy cái sô pha làm lại theo kiểu xưa thế này là khó lắm!”
Winston ngồi xuống bên cạnh, lấy một tay ôm cậu.
Từng món từng món đồ được kê vào nhà, ví dụ như kệ để ti vi hay bàn ăn chẳng hạn. Thậm chí Winston còn đặt mua cả dao nĩa trong phòng bếp nữa. Đĩa bát và chén trà đều mang đậm phong cách Anh Quốc.
Đến hơn bốn giờ chiều, kiện hàng do Anne, trợ lý của Winston gửi đã tới nơi. Hunt tràn trề hứng thú xé hộp giấy của Winston, bên trong có một số đồ dùng thiếp thân và cả một cái giá treo ảnh được gói bọc rất kĩ.
Hunt có chút tò mò bóc ra xem, phát hiện tấm ảnh trên cao nhất chính là tấm ảnh chụp khi cậu vẫn còn là em bé được bố mẹ ôm vào lòng. Tấm ảnh này được giới truyền thông sử dụng khi tiến hành phỏng vấn cậu trong lần đầu tiên cậu giành được giải quán quân Karting giành cho thiếu niên. Nó được cắt rời từ tạp chí, lồng cẩn thận trong khung, màu ảnh vẫn tươi tắn như cũ, không có bất cứ một nếp gấp nào.
Đôi mắt của Hunt lại nóng bừng lên: “Anh kiếm được ở đâu thế?”
“Tôi đã từng nói rồi mà, sau khi nhận ra mình yêu em, tôi đã bắt đầu thu thập mọi thứ về em. Tôi mua được quyển tạp chí này từ một người hâm mộ em với giá cao đấy.” Winston ôm lấy Hunt từ phía sau: “Tôi không ngờ có một ngày, những thứ tôi thu thập được lại được dùng như thế này.”
Hunt che miệng bật cười, thế nhưng suýt chút nữa đã rơi nước mắt: “Chắc chắn anh đã yêu em từ lâu lắm rồi.”
“Ừ… lâu hơn em tưởng tượng nhiều lắm. Quãng thời gian tôi mất đi em cũng dài hơn quãng thời gian em ở bên tôi rất nhiều. Vậy nên, từ nay trở đi, em không được rời bỏ tôi. Mỗi khi tôi nhớ lại quãng thời gian đau khổ nhất, không cam tâm nhất ấy, em nhất định phải khiến tôi cảm thấy an tâm, bởi mọi chuyện đã qua rồi.”
“Được.”
Hunt đặt bức ảnh vào trong tủ ly. Bên cạnh đó là bức ảnh lần đầu tiên cậu giành được vị trí quán quân chặng trong F1, bức ảnh lần đầu tiên cậu và Winston đứng trên bục nhận giải, còn có cả những bức ảnh cậu và Winston chụp chung ở Mắt London cũng như tháp Burj Khalifa, Dubai nữa.
“Này, tự nhiên em lại thấy cái tủ này hơi nhỏ.”
“Vậy à?”
“Vì em nghĩ sau này chúng ta nhất định sẽ đặt thêm rất nhiều ảnh vào trong đây! Đúng rồi, còn cả cúp của chúng ta nữa chứ!”
Winston mỉm cười.
Đệm thì đã tới rồi nhưng giường thì vẫn chưa, Hunt chẳng muốn quay lại khách sạn chút nào, hai người liền nằm thẳng trên đệm ngủ qua đêm. Gần trưa ngày hôm sau, giường mới được đưa tới. Tổ công nhân kê giường vào trong phòng ngủ chính, Hunt và Winston đặt đệm lên trên. Anne đã chuẩn bị ga giường sạch sẽ, Winston nhanh nhẹn trải ra rồi lồng vỏ gối, đến cả gian đựng quần áo trong phòng cũng được sắp xếp rất gọn gàng.
Khi đứng trước cửa cảm ơn tốp công nhân vận chuyển, quay đầu lại là Hunt có thể trông thấy Winston đang thong dong bước xuống cầu thang. Hôm nay, hắn mặc một chiếc áo len nhẹ màu kem, để lộ đường cong đẹp đẽ của chiếc cổ, đến cả cái quần kaki cũng không thể che giấu nổi nét đẹp của đôi chân dài. Hắn nghiêng mặt quan sát Hunt, nhỏ giọng nói một câu: “Chuẩn bị xong hết rồi.”
Hunt đứng nguyên tại đó, chẳng có động tĩnh gì.
“Sao vậy?” Winston hơi cau mày lại.
“Không sao… Em chỉ cảm thấy ánh đèn nhà ta đẹp quá, anh đứng đó trông tỏa sáng ngời ngời, hơn nữa chỉ có mình em mới được trông thấy anh như vậy.”
Hunt bước qua, ánh mắt mãi dừng lại trên người Winston. Winston vươn tay ra với cậu. Hunt mỉm cười, chỉ cần chạy vài bước là đã tới trước mặt Winston. Winston lại lùi về phía sau một bước, để Hunt đứng ở phía trên. Sau đó, hắn đột nhiên ôm lấy chân cậu, bế bổng cậu lên.
“Ê! Cẩn thận ngã bây giờ!” Hunt ôm chặt lấy cổ Winston.
Người con trai ấy chỉ cười khẽ nhìn cậu: “Evan của tôi… cũng rất chói sáng dưới ánh đèn nhà ta.”
Tim Hunt đập chệch mất một nhịp. Cậu tất nhiên vẫn còn nhớ rõ ý nghĩa mỗi lần Winston gọi tên mình.
“Trước đây em đã từng nói nếu em thắng được anh, anh sẽ phải kêu lên những tiếng thật hay cho em nghe. Dù kết quả là em thua anh rồi, thế nhưng nếu bây giờ anh muốn gọi tên em, thì anh phải dỗ dành em đi.”
Winston nhìn vào mắt Hunt rồi bật cười. Hắn ôm Hunt đi lên tầng bằng tốc độ chậm rãi nhất. Mỗi một bước đi, Hunt đều ôm chặt lấy hắn, chỉ sợ mình hơi cử động sẽ khiến hai người ngã cầu thang. Nhưng cánh tay Winston tựa như một pháo đài vĩnh viễn không sụp đổ, luôn rất mạnh mẽ, vững vàng đỡ lấy Hunt.
“How does a moment last forever, how can a story never die. It is love we must hold onto. Never easy but we try. Sometimes our happiness is captured, sometimes our time and place stand still. Love lives on insides our hearts and always will. Minutes turn to hours, days to years and go on...”
Không có nhạc nền, giọng hát của Winston trầm thấp mà vẫn có thể gói gọn tất cả tình cảm của hắn, gửi vào cái mang tên “vĩnh hằng”.
Hunt nhớ lại hồi mình còn bé, khi bố cầm một bó hoa về nhà, mẹ trông thật là hạnh phúc. Sau đó, bố mẹ ôm lấy nhau, nhảy một điệu nhạc Jazz trong phòng khách.
Đến khi tất cả đã tan vỡ, đến khi Hunt đã không còn tin vào thứ mang tên “vĩnh hằng” này nữa, Winston lại gom góp từng chút một, thậm chí những gì hắn gom góp được còn hoàn hảo đến mức Hunt không dám tin là thật.
Hắn khẽ hát bài “How does a moment last forever” bên tai cậu, khiến cậu cảm thấy mình đã bước chân tới “vĩnh hằng”.
“Em muốn vĩnh viễn được ở cạnh bên anh, Vann.” Khi Winston ôm Hunt đứng dựa vào cửa phòng ngủ, Hunt đã nói như vậy.
Winston đột ngột hôn cậu, tựa như giọng hát khe khẽ trầm lắng và du dương của hắn, đầu lưỡi của hắn quấn quanh Hunt, chẳng khác gì một con sông lặng yên chảy trôi bỗng nhiên sôi trào cuộn sóng.
Nụ hôn của hắn như thể niêm phong nhịp tim và hơi thở của Hunt, bàn tay hắn nóng bỏng như thể lưu lại cả kí hiệu trên người cậu. Hunt dùng hết sức mình đáp trả, lưng của cậu dán chặt vào cửa, còn sự mạnh mẽ điên cuồng của Winston dường như lại có thể khiến cậu đè nát cánh cửa vậy.
Cằm Hunt không khỏi ngẩng cao, khi Winston hôn nó, Hunt không thể không vươn một tay ra, mở cánh cửa phòng. Cả người cậu ngả về sau, Winston dùng một tay giữ thắt lưng cậu, một tay vẫn ôm cậu thật chặt như cũ. Cái ôm của hắn rất chặt chẽ, chặt chẽ đến mức dường như có thể siết ngạt cậu, thế nhưng Hunt vẫn cảm thấy vô cùng an toàn.
Hắn mút cổ Hunt thật mạnh, khi Hunt ngã xuống giường, hắn liền vội vã đè lên trên. Nụ hôn của hai người không còn là màn giao tranh giữa chiếm hữu và phòng thủ nữa, mà giống như một màn dung hòa bất chấp tất cả hơn.
Hunt chống người lên muốn tiếp xúc gần gũi với Winston hơn, Winston nhiệt tình hôn đuổi theo. Hunt chống tay không ngừng lùi về sau, cho tới khi dựa lưng vào thành giường. Winston nghiêng mặt, hôn cậu một cách trọn vẹn. Tay hắn áp lên tai Hunt, vừa quả quyết vừa mạnh mẽ. Cậu giác như cả thế giới này đã thu nhỏ lại, chỉ còn cái ôm của người con trai ấy…
“Cái gì? Tôi mua nhẫn lúc nào! Cả đời này tôi mới chỉ mua một chiếc đồng hồ, mà còn tặng cho anh rồi nữa…” Hunt hơi ngẩn ra rồi lại cau mày như đột nhiên tỉnh ngộ: “Ồ, anh đang gợi ý tôi tặng anh nhẫn cầu hôn chứ gì!”
“Thôi được, em có thể coi như tôi đang gợi ý.”
Giọng Winston nghe rất bình tĩnh, thế nhưng trong đôi mắt hắn lại như có một luồng suy tư nào đó cuồn cuồn ập đến từ một quá khứ xa xôi, đủ để nhấn chìm cả Hunt. Khát vọng của người con trai này là thực, cho dù hắn chẳng được ai thấu hiểu.
“Nếu như… Thực ra anh cũng có thể coi đây là nhẫn cầu hôn của tôi, dù kích cỡ chắc là không vừa lắm.” Hunt vuốt vuốt chóp mũi, gò má cũng hơi đỏ hồng lên. Cậu còn chưa dám nhìn vào đôi mắt Winston mà mang tai đã nóng rực.
“Thật sao?” Winston lập tức vươn tay về phía Hunt: “Nếu em thực sự chuẩn bị nhẫn cho tôi, tôi ắt sẽ có cách đeo vừa.”
Vẻ mặt Winston rất nghiêm túc. Trái tim Hunt cũng nảy lên vì căng thẳng. Cảm giác căng thẳng này cũng giống như cảm giác căng thẳng khi cậu bước vào vòng đua cuối cùng vậy. Hunt muốn xoa dịu sự căng thẳng của mình, thế nhưng cậu vẫn không khỏi hít sâu một hơi.
Winston vẫn giữ nguyên tư thế tay, như thể nếu không có được thứ mình mong muốn, hắn sẽ mãi mãi đợi chờ. Hunt đút tay vào trong túi, lấy ra một vật gì đó. Tiếng kim loại va chạm khiến thần kinh của cậu khe khẽ rung lên. Thời khắc ấy, Hunt cảm thấy mình trịnh trọng chẳng khác nào đang đứng trước bục thờ, trao đi một lời thề trọn đời trọn kiếp.
Tay trái của cậu nâng ngón tay của Winston, tay phải đeo chiếc vòng bằng kim loại vào ngón đeo nhẫn của hắn. Dưới chiếc vòng bằng kim loại, một chiếc chìa khóa và một thiết bị bluetooth rơi xuống. Winston dường như đã hiểu ra điều gì, đầu ngón tay hắn cũng khẽ run rẩy theo bàn tay Hunt.
“Tôi… tôi mua lại được ngôi nhà mình đã sống từ nhỏ đến lớn rồi. Đây là chìa khóa nhà và chìa khóa ga ra. Tôi đã từng hứa sẽ giữ lại một vị trí trong ga ra cho anh, thế nhưng giờ đây, tôi lại nhận ra mình không chỉ muốn dành ga ra cho anh nữa… Tôi biết anh nhất định có rất nhiều nhà vừa to vừa đẹp… không chừng anh còn có cả một tòa thành ở Anh nữa cơ. Đối với anh, căn nhà của tôi hẳn là rất nhỏ… nhưng đối với tôi, nơi đó chính là “nhà”. Có điều… đã là nhà thì sao có thể thiếu đi người tôi yêu thương nhất?”
Hunt không lớn tiếng, thậm chí càng lúc lại càng nói nhỏ. Đôi mắt cậu hơi đỏ lên, thế nhưng bàn tay nâng tay Winston lại nhất quyết chẳng buông lơi. Winston lật ngược bàn tay mình lại, nắm lấy tay Hunt.
“Giờ đây, đó đã là nhà của chúng ta rồi.”
“Ừm, đúng!” Hunt gật đầu thật mạnh.
“Ăn trưa xong, chúng ta cùng đi thăm nhà mình.”
“Nhưng trong nhà chẳng có đồ đạc gì cả.”
“Tôi và em cùng đi mua.”
“Ừ!”
Hunt cắn một miếng gà cuộn phô mai, không quên hỏi Winston ngồi phía đối diện: “Ngon không?”
“Ngon lắm.” Winston ăn rất chậm, dáng điệu trông tao nhã đẹp mắt thật đấy, có điều Hunt vẫn muốn trêu chọc hắn một phen. Khi mũi giày của Hunt vừa mới chạm được vào bắp chân Winston, hắn đã tức khắc ngẩng đầu lên, nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Em vừa nói nhà cửa trống trơn à, có giường không?”
“Hả? Sao tự nhiên lại hỏi thế? Đã mua đâu…”
“Không có giường thì em đừng có trêu tôi dưới gầm bàn.” Giọng Winston nghe vô cùng nghiêm túc: “Trừ phi… em thích làm dưới đất.”
Hunt lập tức rút chân về: “Tôi… tôi có cố ý đụng vào anh đâu!”
“Còn nữa, muốn làm những chuyện như thế này thì đi giày da sẽ mang lại nhiều cảm xúc hơn, chứ còn giày thể thao thì…” Winston thong dong uốn nắn Hunt.
“Anh trả lại chìa khóa nhà cho tôi đây!” Hunt vươn tay.
“Không trả.” Winston lấy chùm chìa khóa trong túi ra, đeo vào ngón giữa rồi cố tình lắc lắc trước mặt Hunt. Hunt bật cười khanh khách. Đây là lần đầu tiên cậu trông thấy một Winston “bốc đồng” đến vậy…
Ăn trưa xong, Hunt và Winston cùng đi đến khu biệt thự. Cha của Hunt từng là một nhà môi giới cổ phiếu có tiếng, gia đình Hunt cũng đã từng ở trong một khu người giàu khá danh giá trong thành phố New York. Ở nơi đây, lúc nào cũng có những chiếc xe đắt tiền qua lại.
“Đáng nhẽ nên để anh lái Ferrari tới đây.”
“Ừ, vừa khéo đỗ trong ga ra luôn.”
Hunt không khỏi đắc ý bật cười.
Đây là tòa biệt thự ba tầng có vườn hoa ở cả trước và sau nhà, nhưng vì đã được xây từ hai mươi năm trước nên phong cách kiến trúc không được hiện đại bằng những toà biệt thự mới mà hai người đi ngang qua.
Vườn hoa đã tàn lụi, tấm biển “Bán nhà” cũng đã được gỡ xuống. Hunt đứng trước cửa, thở phù một hơi, sau đó xoay người nói với Winston bên cạnh: “Này, tôi có nên mừng vì suốt mấy năm nay chẳng có ai mua nhà… do mọi người thấy xui xẻo vì người môi giới cổ phiếu trước đây đã khuynh gia bại sản không?”
Winston vươn tay xoa đầu Hunt: “Để tôi mở cửa rồi chúng ta vào trong xem xem.”
“Được.” Hunt gật đầu.
Cửa mở ra, bên trong phòng trống trơn. Những sô pha, ti vi, bàn ăn, tủ kính trước đây đã bị chuyển đi ngay sau khi cha của Hunt tuyên bố phá sản. Sàn nhà không còn nhìn thấy đường vân vì quá cũ, khi giẫm lên còn phát ra tiếng cọt kẹt, tựa như có thứ gì đó nứt vỡ ra từ hồi ức sâu thẳm.
“Hồi trước ở đây có một cái ghế sô pha to cực kì! Bố tôi thường ôm đầu nằm ở đây, còn mẹ thì xem hoạt hình cùng với tôi.” Hunt kể.
“Ừ, còn ti vi thì đặt ở đây hả?”
“Ừm.” Hunt đi tới bên tường, khoa tay múa chân cho Winston tưởng tượng: “Còn ở đây kê tủ kính, trong tủ kính bày rất nhiều ảnh: Có ảnh tốt nghiệp từ tiểu học đến trung học của tôi, có ảnh tôi tham gia Grand Prix Karting giành chiến thắng từ hồi thiếu niên, còn có cả ảnh bố mẹ ôm tôi lúc tôi vừa ra đời nữa… Nhưng bây giờ chẳng biết đã mất đâu hết rồi…” Hunt sờ sờ gáy.
“Đi thôi, chúng ta lên tầng nào. Tôi rất muốn xem phòng ngủ của em đấy.”
“Ừ!”
Hunt đi lên tầng, mở cửa một căn phòng ở tầng hai. Căn phòng này không lớn, cửa sổ đối diện với vườn hoa. Ngoài vườn có trồng một cây ngô đồng, cành cây vươn về phía cửa sổ. Căn phòng cũng chẳng có đồ đạc gì, Hunt mở cửa sổ, thò đầu ra ngoài.
“Anh có biết không, lúc nhỏ, tôi luôn tưởng tượng mình sẽ làm một căn nhà trên cái cây kia kìa. Khi nào bố nổi giận, tôi sẽ trèo lên đó trốn, sau đó cất thang đi. Có điều hồi đó cây nhỏ quá, không làm được việc ấy, còn bây giờ tuy cây đã lớn hơn, tôi lại chẳng còn mơ mộng gì về căn nhà cây ấy nữa rồi.”
“Giường của em kê ở đây à?” Winston hỏi.
“Ừ, làm sao anh biết?”
“Vì có vẻ bức tường phía đối diện đã từng được dán áp phích. Là áp phích ai thế?” Winston xoay mặt sang hỏi: “Mấy cô thỏ hả?”
Hunt hơi ngẩn người, cậu không dám nói với Winston đó là áp phích của Owen và Charles khi hai người ấy vẫn còn thuộc đội đua Lotus. Trong chặng Grand Prix cuối cùng nào đó, họ đã giành được ngôi vị quán quân và á quân, đảm bảo vị trí quán quân toàn mùa giải cho Lotus.
“Không phải cô thỏ. Là mộng tưởng từ hồi tiểu học lên đến trung học của tôi. Tôi đã từng cho rằng giấc mơ ấy rất xa vời, nhưng bây giờ xem ra, lại thực sự rất gần… Vì tôi đã gặp được anh.” Hunt cười nói.
Winston dựa sát lại gần, thơm một cái lên tai cậu: “Vẻ mặt của em rất thành thật, trông không giống nói dối.”
“Anh cứ thế là tôi ghét đấy.”
“Tầng này còn có gì nữa?”
“Phòng làm việc của bố tôi, ăn xong cơm là ông ấy thường tự nhốt mình trong đó nghiên cứu cổ phiếu và đầu tư. Giờ căn phòng đó có thể để cho anh… hẳn là anh có nhiều sách lắm nhỉ?”
Winston đút tay túi quần, liếc nhìn căn phòng: “To nhỉ.”
“Ừ, để được nhiều sách lắm đấy.”
“Nhưng tôi chẳng cần phải cất quyển sách nào nữa rồi.”
“Vì sao?”
“Bởi tôi có dùng cả đời mình cũng chẳng đủ để hoàn toàn thấu hiểu em, vậy thì còn cần trưng bày nhiều sách như thế để làm gì nữa?”
Hunt hơi sững người quay đầu lại: “Nhưng hình như anh thích đọc sách lắm mà.”
“Tôi thích đọc sách là bởi tôi thấy buồn chán, là bởi tôi không ở gần em.”
“Ồ? Vậy phải làm gì với căn phòng này bây giờ?”
Winston đi tới bên cạnh Hunt, ôm lấy vai cậu, trả lời rất nghiêm túc: “Kê một cái bàn chơi bóng bàn đi. Tôi thích nhìn em nhặt bóng.”
Hunt: “… Đổi sang cái khác được không?”
“Bàn bi-a cũng được. Ví như khi em cúi rạp người xuống mặt bàn để đánh bóng, tôi có thể đứng sau thưởng thức, và rồi…”
“Thôi thôi…”
“Hoặc là đặt mô hình xe đua.”
“Được đấy!”
“Nhưng tôi lại không thích lựa chọn này. Tôi vẫn thích bàn chơi bóng bàn hoặc bi-a hơn.”
Giọng của Winston trầm ấm khiến lòng Hunt vô cùng ngứa ngáy, cả mang tai cũng đỏ dừ lên.
“Đi thôi, đi xem phòng ngủ chính.”
“Được.”
Căn phòng này rất to, còn có cả ban công nữa..
“Trước đây, chỗ này kê giường, còn chỗ này kê bàn trang điểm của mẹ…”
Hunt vẫn còn nhớ mọi chuyện trong quá khứ rất rõ ràng.
“Ừ, hai người chúng ta có thể bỏ bàn trang điểm đi, thế nhưng phòng cất quần áo thì phải to hơn một chút, em thấy sao?”
“Chắc anh có nhiều comple lắm nhỉ?”
“Không. Tôi đang nghĩ sẽ lắp một mặt kính trong căn phòng đó. Khóa cửa phòng lại, làm trước gương chắc sẽ có cảm xúc lắm.”
Hunt cố tình lùi về sau, định lấy chân đạp một cú thật mạnh vào chân Winston, có điều cậu còn chưa kịp phát lực, người kia đã giữ eo cậu, ôm cậu vào lòng. Hơi thở của hắn kề bên tai Hunt, rất ngứa ngáy, rất nóng. Còn cả tiếng cười trầm thấp của Winston cùng với lồng ngực rung lên theo tiếng cười của hắn…
“Đi nào.”
“Đi đâu?”
“Đi mua đồ nội thất, lấp đầy ngôi nhà của chúng ta.”
“Đi ngay bây giờ á?”
“Ừ, chúng ta ở lại đây chẳng được mấy ngày, hôm nay đi chọn đồ, mai hàng được gửi đến, hôm sau nữa chúng ta có thể hưởng thụ một ngày.” Vẻ mặt Winston cực kì nghiêm túc.
“Được đấy! Đi thôi!”
Hai người đi đến trung tâm đồ nội thất đắt đỏ nhất nằm ở trung tâm thành phố. Hunt chưa từng đến một nơi như thế này bao giờ.
“Này, đồ dùng ở đây chắc chắn cực kì đắt đỏ! Mà ngày mai chắc cũng không kịp giao hàng đâu!”
“Có tiền là kịp hết.” Winston trả lời.
“Gì?”
“Để tôi chọn đồ nội thất được không?” Winston hỏi.
“Được chứ, tôi thì sao cũng xong mà!”
Khi mấy nhà thiết kế đứng xung quanh hai người giới thiệu tác phẩm của mình, Winston lấy bản vẽ nhà ra, vừa chọn đồ nội thất, vừa đưa ra những kiến nghị thay đổi. Bởi ngôn ngữ thông thường không thể miêu tả rõ ràng được, Winston bèn lấy bút chì ra vẽ lên bản phác thảo. Hunt vô cùng kinh ngạc, những thứ Winston vẽ ra rất tương tự với những gì đã từng ở trong ngôi biệt thự, cứ như hắn đã từng đến nhà cậu, hoặc là đã từng nhìn thấy những món đồ ấy rồi vậy.
Vì đa số đồ nội thật đều được tiến hành sửa đổi dựa trên những thành phẩm hoàn chỉnh nên số tiền Winston phải thanh toán đắt gấp ba lần bình thường. Bên kia đồng ý sẽ đẩy nhanh tiến độ ngay lập tức, tối mai sẽ đưa đồ tới nơi.
Khi Winston cầm tay Hunt định đi tiếp, Hunt kéo hắn lại hỏi: “Này… anh từng đến nhà tôi rồi đấy à?”
“Chưa.”
“Vậy sao anh biết nội thất cũ của nhà tôi trông thế nào?”
Hai người sóng vai đi trên đường phố New York, Winston hoàn toàn chẳng để ý tới ánh mắt người ngoài, nắm lấy ngón tay Hunt: “Tôi phát hiện bản thân mình chỉ chấp nhận em, vậy nên mọi chuyện liên quan đến em, tôi đều chú ý cả. Có một bài báo được viết ngay sau khi em giành được chức quán quân Karting giải Grand Prix thiếu niên, nội dung có đề cập đến quá trình trưởng thành của em, còn có cả mấy bức ảnh chụp trong nhà em nữa.”
“Thế mà anh cũng nhớ được à?”
“Em có thể nhớ rõ từng lời tôi nói với em không?”
“Chắc chắn rồi.” Hunt trả lời rất tự tin. Cậu là người chẳng thích đọc sách, thế nhưng cậu lại có thể nhớ rõ từng bài thơ Winston đọc.
“Thế thì vì sao em lại nghi ngờ việc tôi có thể nhớ được mọi chuyện liên quan đến em nhỉ?” Winston mỉm cười.
Hunt không nói gì nữa, chỉ nhìn lại hắn.
“Sao thế?”
“Tôi cứ cảm thấy… mỗi lần nhìn thấy anh cười với tôi, là cuộc đời của tôi lại trở nên xán lạn.”
Winston ngoảnh mặt đi: “Em cứ nói với tôi như thế suốt, tôi cũng muốn chạy vòng vòng.”
“Ha ha!” Hunt nhìn đồng hồ: “Đến giờ ăn tối rồi mà vẫn chưa thấy đói, chúng ta làm gì đây?”
“Hay chúng ta đi chọn đệm? Mai là giường tới rồi, không có đệm làm sao được?”
“Đúng đấy!”
Hai người thẳng tiến tới trung tâm chăn ga gối đệm. Winston lại đưa Hunt đến một nơi rất cao cấp.
Hồi cậu còn nhỏ, bố mẹ luôn là người lựa chọn những thứ này, Hunt vốn chẳng có chút ấn tượng gì cả. Thế nhưng khi thấy một đôi vợ chồng trí thức đưa con đi chọn đệm, nhìn đứa bé cứ lăn lộn nhảy nhót trên đệm mãi, cậu lại đột nhiên nghĩ tới mình. Những hình ảnh mơ hồ trong kí ức bỗng trở nên rõ ràng. Khi ấy, mình vui sướng nhảy nhót trên đệm, bố mẹ thì đứng ở gần bên.
“Hình như Evan thích cái đệm này lắm.”
“Ha ha, vì nó có thể nhảy được rất cao trên đó hả?”
Lúc này, Winston đã nằm xuống một chiếc đệm, dang cánh tay ra: “Hunt, em không muốn nằm xuống thử xem à?”
“Đàn hồi tốt không?”
“Em nằm thử xuống là biết ngay.”
Hunt khẽ mỉm cười, nằm lên cánh tay Winston mà không thèm quan tâm đến ánh mắt của tất cả mọi người.
“Đệm nằm thoải mái không?”
“Cũng được.” Hunt híp mắt đáp.
“Đệm thoải mái có thể giúp tôi được ngủ với em không?” Winston nói bằng giọng rất nghiêm túc.
Mặt Hunt lại bắt đầu đỏ lên, cậu liền vùi mặt vào cổ hắn: “Không thể.”
“Ồ, tiếc quá nhỉ.” Giọng Winston còn ẩn chứa tiếng cười.
“Bởi anh hấp dẫn hơn đệm nhiều.” Hunt trả lời.
“Lúc nãy em đã nghĩ gì khi đứng bên giường thế?”
“Nghĩ tới chuyện lúc nhỏ. Khi bố mẹ đưa tôi đi chọn đệm, thấy tôi nhảy nhót trên đệm không chịu xuống, mẹ tôi đã nói: Evan, đây là đệm đấy, không phải bạt nhún đâu.”
Winston nghiêng mặt sang, hôn lên trán Hunt, sau đó hôn lên đôi mắt cậu: “Vậy thì, Evan của tôi, em có thích cái đệm này không?”
Hunt ngẩn cả người. Cậu đã từng tưởng tượng giọng điệu của Winston khi gọi tên mình vô số lần, bởi hai người đã thân mật lắm rồi, thế nhưng khi Winston thốt lên mấy tiếng “Evan của tôi” vừa chậm rãi vừa rõ ràng, trái tim Hunt vẫn vô cùng rúng động, tựa như đã được lấp đầy.
Giọng người ấy thâm trầm và trong trẻo, tựa như tiếng đàn Cello.
“Anh gọi lại tôi đi.”
“Evan.” Ngón tay Winston vuốt ve gáy Hunt.
“Gọi thêm lần nữa.”
“Evan.”
Hunt bật cười.
“Giờ thì tôi thích cái đệm này lắm.”
“Vậy thì gọi tên tôi đi.”
“Vann.” Hunt đột nhiên thấy rất hạnh phúc. Cậu ngồi bật dậy: “A ha! Chắc chắn có rất ít người dám gọi thẳng tên anh! Hẳn là mọi người đều cảm thấy phải hết sức tôn trọng anh! Mà anh còn có tước vị nữa, đúng không?”
“Vậy nên em cũng không thể gọi tên tôi tùy tiện được.”
“Hả… Tôi muốn gọi tên anh mà còn phải cần anh cho phép à?”
“Đúng. Em nhất định phải giữ sự tôn kính tuyệt đối với tôi. Chỉ khi nào em cảm thấy vô cùng vô cùng yêu tôi, vô cùng vô cùng muốn có tôi, em mới có thể gọi tên tôi.” Winston vẫn nằm nguyên chỗ cũ, cười khẽ nói với cậu như vậy.
“Tôi phải thỏa mãn cả hai điều kiện mới được gọi tên anh à?”
“Đúng, thứ nhất là khi em cảm thấy vô cùng yêu tôi, thứ hai là khi em cảm thấy rất muốn có được tôi.” Winston chậm rãi chống người ngồi dậy, hơi nâng cằm nhìn vào mắt Hunt: “Như thế, tôi sẽ biết được khi nào mình có thể ngông cuồng một chút, phóng túng một chút, mạnh bạo với em một chút.”
Hunt chống cằm nghiêng mặt sang: “Tự nhiên tôi lại không thích cái đệm này nữa rồi.”
Winston để bật ra tiếng cười trầm thấp, rất êm tai nhưng lại có thể chinh phục thính giác Hunt.
“Vậy thì tôi cũng nên đặt quy tắc cho anh chứ nhỉ?”
“Gì hả?”
“Ví dụ như khi anh cực kì cực kì yêu tôi, cực kì cực kì muốn tôi, anh mới có thể gọi tôi là Evan?”
“Quy tắc này hoàn toàn vô nghĩa.”
Hunt liền hiểu được ý hắn ngay lập tức.
“Vậy thì chúng ta thay đổi điều kiện một chút. Chỉ khi nào anh cực kì vui vẻ, cực kì hưng phấn, anh cảm thấy chỉ cần nhìn thấy tôi thôi đã không thể kiềm chế được niềm hạnh phúc trong lòng, anh muốn để tôi cho anh ôm, thì anh mới được gọi tên tôi. Hơn nữa, anh không được gọi quá một lần một tháng.”
“Em quá nhiên là một đứa trẻ hư.”
“Trẻ hư đói bụng rồi, phải đi ăn tối thôi!”
“Ừ.”
Cuối cùng, Winston vẫn quyết định mua cái đệm kia.
Hai người tản bộ trong màn đêm New York. Đây là lần đầu tiên trong đời, Hunt cảm thấy cuộc sống ở New York của mình vừa phong phú vừa đầy đủ.
Vì trong nhà không có nội thất, mà cái đệm ở phòng trọ của Hunt cũng đã hỏng vì hai người nhảy từ lần trước rồi, cả hai đành phải nghỉ đêm trong khách sạn. Khi Hunt tắm xong bước ra, cậu nhìn thấy Winston đang tựa vào bệ cửa sổ khách sạn gọi điện thoại. Bóng lưng của hắn rất đẹp đẽ, tạo cho người ta cảm giác thật thanh thoát và cũng thật kiên cường. Rõ ràng chỉ lớn hơn mình có mấy tuổi, thế mà trông Winston lại vô cùng chín chắn và chững chạc.
“Anh đang nói chuyện với ai thế?” Hunt dựa vào người hắn hỏi.
“Trợ lý của tôi, chị Anne. Tôi nhờ chị ấy chuyển phát nhanh vài thứ đồ tới đây.” Winston ôm lấy vai Hunt: “Nhà của chúng ta chắc chắn phải có đồ dùng của tôi chứ, đúng không?”
Hunt không khỏi bật cười.
Sau khi cả hai tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Winston cùng Hunt trở lại nhà trọ cậu đã thuê trước đây, thu dọn tất cả đồ đạc của cậu vào va li để mang đi. Khi hai người đi ngang qua trước cửa phòng của ngài dáng chuẩn, bạn gái của hắn ta nghe tiếng kéo vali trên hành lang liền mở cửa ra.
“Cậu… rời khỏi đây đấy à?” Cô nàng kinh ngạc hỏi.
“Đúng thế.” Hunt cười nói.
“Là do bọn tôi làm ảnh hưởng đến sinh hoạt của cậu sao?”
Nhìn từ biểu cảm của cô ta, Hunt biết cô ta thật sự áy náy: “Không, là do tôi sẽ về nhà mình.”
Cô nàng nhìn thấy Winston đang mỗi tay kéo một va li bước ra thì hỏi: “Cậu sẽ sống cùng hắn sao?”
“Đúng vậy. Trừ hắn ra, tôi chẳng nghĩ ra bất cứ ai có thể chịu được tính khí tùy tiện của tôi nữa.”
Cô ta bật cười sáng tỏ: “Cậu không cần lo lắng hắn phải chịu đựng mình đâu.”
“Cái gì?”
“Hắn rất yêu cậu. Tôi là phụ nữ, chỉ cần trông cái cách hắn nhìn cậu là biết, thế giới của hắn chẳng có bất cứ mối quan tâm nào, chỉ có mình cậu. Cậu phải hạnh phúc đấy nhé, cậu Hunt tùy tiện.”
“Chị cũng thế.”
Khi hai người quay trở lại biệt thự, một số đồ dùng không cần sửa đổi quá nhiều đã được đưa đến. Hai người để công nhân kê đồ vào đúng vị trí. Hunt nằm trên sô pha xoay người, cười nói: “Ồ, giờ muốn trông thấy cái sô pha làm lại theo kiểu xưa thế này là khó lắm!”
Winston ngồi xuống bên cạnh, lấy một tay ôm cậu.
Từng món từng món đồ được kê vào nhà, ví dụ như kệ để ti vi hay bàn ăn chẳng hạn. Thậm chí Winston còn đặt mua cả dao nĩa trong phòng bếp nữa. Đĩa bát và chén trà đều mang đậm phong cách Anh Quốc.
Đến hơn bốn giờ chiều, kiện hàng do Anne, trợ lý của Winston gửi đã tới nơi. Hunt tràn trề hứng thú xé hộp giấy của Winston, bên trong có một số đồ dùng thiếp thân và cả một cái giá treo ảnh được gói bọc rất kĩ.
Hunt có chút tò mò bóc ra xem, phát hiện tấm ảnh trên cao nhất chính là tấm ảnh chụp khi cậu vẫn còn là em bé được bố mẹ ôm vào lòng. Tấm ảnh này được giới truyền thông sử dụng khi tiến hành phỏng vấn cậu trong lần đầu tiên cậu giành được giải quán quân Karting giành cho thiếu niên. Nó được cắt rời từ tạp chí, lồng cẩn thận trong khung, màu ảnh vẫn tươi tắn như cũ, không có bất cứ một nếp gấp nào.
Đôi mắt của Hunt lại nóng bừng lên: “Anh kiếm được ở đâu thế?”
“Tôi đã từng nói rồi mà, sau khi nhận ra mình yêu em, tôi đã bắt đầu thu thập mọi thứ về em. Tôi mua được quyển tạp chí này từ một người hâm mộ em với giá cao đấy.” Winston ôm lấy Hunt từ phía sau: “Tôi không ngờ có một ngày, những thứ tôi thu thập được lại được dùng như thế này.”
Hunt che miệng bật cười, thế nhưng suýt chút nữa đã rơi nước mắt: “Chắc chắn anh đã yêu em từ lâu lắm rồi.”
“Ừ… lâu hơn em tưởng tượng nhiều lắm. Quãng thời gian tôi mất đi em cũng dài hơn quãng thời gian em ở bên tôi rất nhiều. Vậy nên, từ nay trở đi, em không được rời bỏ tôi. Mỗi khi tôi nhớ lại quãng thời gian đau khổ nhất, không cam tâm nhất ấy, em nhất định phải khiến tôi cảm thấy an tâm, bởi mọi chuyện đã qua rồi.”
“Được.”
Hunt đặt bức ảnh vào trong tủ ly. Bên cạnh đó là bức ảnh lần đầu tiên cậu giành được vị trí quán quân chặng trong F1, bức ảnh lần đầu tiên cậu và Winston đứng trên bục nhận giải, còn có cả những bức ảnh cậu và Winston chụp chung ở Mắt London cũng như tháp Burj Khalifa, Dubai nữa.
“Này, tự nhiên em lại thấy cái tủ này hơi nhỏ.”
“Vậy à?”
“Vì em nghĩ sau này chúng ta nhất định sẽ đặt thêm rất nhiều ảnh vào trong đây! Đúng rồi, còn cả cúp của chúng ta nữa chứ!”
Winston mỉm cười.
Đệm thì đã tới rồi nhưng giường thì vẫn chưa, Hunt chẳng muốn quay lại khách sạn chút nào, hai người liền nằm thẳng trên đệm ngủ qua đêm. Gần trưa ngày hôm sau, giường mới được đưa tới. Tổ công nhân kê giường vào trong phòng ngủ chính, Hunt và Winston đặt đệm lên trên. Anne đã chuẩn bị ga giường sạch sẽ, Winston nhanh nhẹn trải ra rồi lồng vỏ gối, đến cả gian đựng quần áo trong phòng cũng được sắp xếp rất gọn gàng.
Khi đứng trước cửa cảm ơn tốp công nhân vận chuyển, quay đầu lại là Hunt có thể trông thấy Winston đang thong dong bước xuống cầu thang. Hôm nay, hắn mặc một chiếc áo len nhẹ màu kem, để lộ đường cong đẹp đẽ của chiếc cổ, đến cả cái quần kaki cũng không thể che giấu nổi nét đẹp của đôi chân dài. Hắn nghiêng mặt quan sát Hunt, nhỏ giọng nói một câu: “Chuẩn bị xong hết rồi.”
Hunt đứng nguyên tại đó, chẳng có động tĩnh gì.
“Sao vậy?” Winston hơi cau mày lại.
“Không sao… Em chỉ cảm thấy ánh đèn nhà ta đẹp quá, anh đứng đó trông tỏa sáng ngời ngời, hơn nữa chỉ có mình em mới được trông thấy anh như vậy.”
Hunt bước qua, ánh mắt mãi dừng lại trên người Winston. Winston vươn tay ra với cậu. Hunt mỉm cười, chỉ cần chạy vài bước là đã tới trước mặt Winston. Winston lại lùi về phía sau một bước, để Hunt đứng ở phía trên. Sau đó, hắn đột nhiên ôm lấy chân cậu, bế bổng cậu lên.
“Ê! Cẩn thận ngã bây giờ!” Hunt ôm chặt lấy cổ Winston.
Người con trai ấy chỉ cười khẽ nhìn cậu: “Evan của tôi… cũng rất chói sáng dưới ánh đèn nhà ta.”
Tim Hunt đập chệch mất một nhịp. Cậu tất nhiên vẫn còn nhớ rõ ý nghĩa mỗi lần Winston gọi tên mình.
“Trước đây em đã từng nói nếu em thắng được anh, anh sẽ phải kêu lên những tiếng thật hay cho em nghe. Dù kết quả là em thua anh rồi, thế nhưng nếu bây giờ anh muốn gọi tên em, thì anh phải dỗ dành em đi.”
Winston nhìn vào mắt Hunt rồi bật cười. Hắn ôm Hunt đi lên tầng bằng tốc độ chậm rãi nhất. Mỗi một bước đi, Hunt đều ôm chặt lấy hắn, chỉ sợ mình hơi cử động sẽ khiến hai người ngã cầu thang. Nhưng cánh tay Winston tựa như một pháo đài vĩnh viễn không sụp đổ, luôn rất mạnh mẽ, vững vàng đỡ lấy Hunt.
“How does a moment last forever, how can a story never die. It is love we must hold onto. Never easy but we try. Sometimes our happiness is captured, sometimes our time and place stand still. Love lives on insides our hearts and always will. Minutes turn to hours, days to years and go on...”
Không có nhạc nền, giọng hát của Winston trầm thấp mà vẫn có thể gói gọn tất cả tình cảm của hắn, gửi vào cái mang tên “vĩnh hằng”.
Hunt nhớ lại hồi mình còn bé, khi bố cầm một bó hoa về nhà, mẹ trông thật là hạnh phúc. Sau đó, bố mẹ ôm lấy nhau, nhảy một điệu nhạc Jazz trong phòng khách.
Đến khi tất cả đã tan vỡ, đến khi Hunt đã không còn tin vào thứ mang tên “vĩnh hằng” này nữa, Winston lại gom góp từng chút một, thậm chí những gì hắn gom góp được còn hoàn hảo đến mức Hunt không dám tin là thật.
Hắn khẽ hát bài “How does a moment last forever” bên tai cậu, khiến cậu cảm thấy mình đã bước chân tới “vĩnh hằng”.
“Em muốn vĩnh viễn được ở cạnh bên anh, Vann.” Khi Winston ôm Hunt đứng dựa vào cửa phòng ngủ, Hunt đã nói như vậy.
Winston đột ngột hôn cậu, tựa như giọng hát khe khẽ trầm lắng và du dương của hắn, đầu lưỡi của hắn quấn quanh Hunt, chẳng khác gì một con sông lặng yên chảy trôi bỗng nhiên sôi trào cuộn sóng.
Nụ hôn của hắn như thể niêm phong nhịp tim và hơi thở của Hunt, bàn tay hắn nóng bỏng như thể lưu lại cả kí hiệu trên người cậu. Hunt dùng hết sức mình đáp trả, lưng của cậu dán chặt vào cửa, còn sự mạnh mẽ điên cuồng của Winston dường như lại có thể khiến cậu đè nát cánh cửa vậy.
Cằm Hunt không khỏi ngẩng cao, khi Winston hôn nó, Hunt không thể không vươn một tay ra, mở cánh cửa phòng. Cả người cậu ngả về sau, Winston dùng một tay giữ thắt lưng cậu, một tay vẫn ôm cậu thật chặt như cũ. Cái ôm của hắn rất chặt chẽ, chặt chẽ đến mức dường như có thể siết ngạt cậu, thế nhưng Hunt vẫn cảm thấy vô cùng an toàn.
Hắn mút cổ Hunt thật mạnh, khi Hunt ngã xuống giường, hắn liền vội vã đè lên trên. Nụ hôn của hai người không còn là màn giao tranh giữa chiếm hữu và phòng thủ nữa, mà giống như một màn dung hòa bất chấp tất cả hơn.
Hunt chống người lên muốn tiếp xúc gần gũi với Winston hơn, Winston nhiệt tình hôn đuổi theo. Hunt chống tay không ngừng lùi về sau, cho tới khi dựa lưng vào thành giường. Winston nghiêng mặt, hôn cậu một cách trọn vẹn. Tay hắn áp lên tai Hunt, vừa quả quyết vừa mạnh mẽ. Cậu giác như cả thế giới này đã thu nhỏ lại, chỉ còn cái ôm của người con trai ấy…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook