"Ngươi biết?" Tay đặt trên chăn nắm thật chặt, Margaret vẫn lấy vẻ lãnh đạm mở miệng.

"Là bệ hạ viết thư nói với ta", Arthur cúi đầu, hắn biết hắn một mình từ trên chiến trường gấp gáp trở về là tối kỵ, điện hạ chán ghét nhất hành vi không chịu trách nhiệm như thế này. Nhưng hắn thật sựkhông thể nhẫn nại, một khắc biết điện hạ mang thai kia, hắn suýt hưng phấn mà nhảy lên. Vui sướng vì mới được làm cha không phải là nguyên nhân chính yếu, mà bởi vì đứa trẻ kia là của hắn và điện hạ, đại biểu cho thiếu nữ đã từng có một khắc thuộc về hắn, là chứng minh bọn họ có liên kết.

Nhưng điện hạ không đồng ý lưu lại đứa trẻ, Arthur không oán hận, mặc kệ điện hạ làm gì, hắn đều sẽ không oán trách. Hắn nói cho mình hẳn nên tiếp nhận, rõ ràng đứa trẻ đến sai thời điểm, nhưng tay cầm thư không ngừng run run, giống như có cái gì ở đảo trong lồng ngực, làm nát lục phủ ngũ tạng.

"Cầu ngài", nam nhân cúi đầu thật sâu, dùng tư thái khẩn cầu hèn mọn nhất, "Giữ lại nó đi, ta nguyện ý dưỡng dục hắn."

"Ngươi muốn giữ nó bên người sao? Làm kỵ sĩ của công chúa" thiếu nữ lộ ra một cái cười lãnh đạm, "Mang theo một đứa nhỏ không rõ mẫu thân."

Arthur trong lòng lộp bộp, thân là sủng thần của công chúa điện hạ, cho tới giờ hắn cũng không phải cái đinh trong mắt của đối thủ của điện hạ. Nếu bên hắn vô duyên vô cớ thêm một đứa trẻ, những người đó nhất định sẽ đi điều tra. Cho nên, đứa nhỏ này không thể ở bên hắn, bằng không chính là bom hẹn giờ.

"Ta..." hắn cổ họng siết chặt, thanh âm khô ráp, "Ta sẽ đưa nó đi... thật xa, tuyệt sẽ không nhìn nó một chút." Nói xong câu đó, hắn cảm giác khí lực toàn thân đều mất hết.


Ở trong mắt thiếu nữ, nam nhân kia càng thẳng lưng. Hắn đại khái không muốn ở trước mặt mình biểu hiện ra không nỡ, "Ngươi hận ta sao, Arthur", thiếu nữ nhẹ giọng nói.

Arthur không nói gì, hắn muốn nói mình không hận, hắn làm sao có thể oán hận công chúa điện hạ đây, mặc dù thiếu nữ trước mắt muốn đâm dao vào ngực mình, hắn cũng sẽ không phát ra tiếng kêu rên thống khổ.

"Ngươi đã không oán hận ta", thanh âm Margaret bỗng nhiên cứng lạnh lên, "Vậy vì sao còn muốn đến khẩn cầu ta."

Vì sao, vì sao... đầu ngón tay nắm chặt thành quyền đâm sâu vào da thịt, mỗi giọt máu tươi rơi xuống, ngấm vào thảm dày, lập tức biến mất không thấy.

Bởi vì ta rất đau, đau đến không thể hô hấp, liếc mắt nhìn ngài một cái cũng giống như có đao cứa cổ họng ta.

Thật buồn cười a, hắn thế nhưng đã từng vọng tưởng điện hạ sẽ thuộc về hắn. Đứa nhỏ này xuất hiện rốt cục đánh vỡ mộng đẹp, hắn chỉ là một nam sủng không được ra ánh sáng, không thể đứng dưới ánh mặt trời, cũng không thể giữ lại đứa nhỏ của mình.

"Ta hận nàng", tượng đá ngưng định rốt cục phát ra thanh âm tối nghĩa, phảng phất là từ trong hàm răng hắn đi ra, lại giống như đến từ trái tim hắn đầm đìa máu tươi, "Đúng vậy, ta hận nàng."

Ta hận nàng cho ta hi vọng, lại ở trước mặt ta vô tình đánh nát.

Arthur đứng lên, từ đầu tới cuối cúi đầu, không liếc mắt nhìn Margaret một cái.

Chiến sự càng ngày càng kịch liệt, đuổi quân Menite ra quốc thổ rồi, quân đội hai bên còn ở biên cảnh giằng co tiếp. Nếu không thể làm cho người Menite tan tác một lần, bọn họ sẽ có lúc ngóc đầu trở lại. Đại quân không ngừng đi lên phương bắc, mỗi ngày đều vô số quân báo từ biên cảnh đi về vương đô.


Công chúa điện hạ nằm trên giường nghỉ ngơi, quốc vương lại lần nữa bắt đầu xử lý quốc chính, Antony theo giúp, mới làm cho Alexander đã lâu không động đến chính vụ không đến mức luống cuống tay chân. Nhưng trong rất nhiều quân báo, tin tức về một người làm cho hai bọn họ đặc biệt chú ý.

"Xem ra Arthur thật có vài phần tiến bộ." đang vội vàng xem quân báo một lần, Alexander nhịn không được nói.

Trở về chiến trường rồi, Arthur lập tức lao vào chiến sự. Margaret là đưa hắn đi mạ vàng, xuất phát từ tầng ý nghĩa không thể nói rõ này, thân là tổng chỉ huy, công tước Kobey luôn không an bày hắn đi làm nhiệm vụ nguy hiểm. Nhưng Arthur đột nhiên yêu cầu đi tiên phong làm việc nguy hiểm nhất, công tước Kobey không lay chuyển được hắn, chỉ đành đồng ý.

không nghĩ tới hắn về quân sự có thiên phú thập phần xuất chúng, mang theo quân đội tiên phong một đường tiến sát vào lòng quân địch, chọn thời cơ đánh người Menite đại bại. Đó là thắng lợi lớn nhất Vương quốc Kosse lấy được từ lúc hai nước giao chiến tới nay, tiệp báo truyền đến, cả tòa thành đều oanh động.

Alexander đè ép tin tức này xuống, không cho phép bất kì kẻ nào nói cho công chúa. Càng nhiều tiệp báo liên tiếp truyền đến, chiến quả của Arthur càng ngày càng lừng lẫy, chức vị của hắn ở trong quân cũng thăng dần. Ngay cả vài lão tướng cũng không thể không thừa nhận, lúc trước Arthur luôn ở trong vương cung làm thị vệ trưởng, thật sự là nhân tài không được trọng dụng.

"Đáng tiếc." Alexander thở dài, nữ nhi kiên trì yêu cầu bỏ đứa nhỏ, Arthur vội vàng gấp gáp trở về cũng không khuyên được nàng. Sau lần đó, này hai người trẻ tuổi chỉ sợ cũng quyết liệt rồi. Nếu không có chuyện này, Arthur thuận lợi đạt được quân công, sẽ được thụ phong, bọn họ có thể ở cùng nhau. Nhưng thế sự khó liệu, ai ngờ sự tình sẽ biến thành như bây giờ đâu.

Luôn luôn biểu hiện ý chí sắt đá, kỳ thực Lily cũng không nỡ bỏ đứa trẻ đi. Từ khi nàng được chẩn đoán ra có thai tới nay mới một tháng, nàng cũng không nhắc đến chuyện phá thai.

Nàng không nhắc tới, Alexander đương nhiên mừng rỡ giả ngu, không nghĩ tới buổi tối hôm nay nhận được một phong thư cấp báo, ông dặn dò các quan sự vụ, nếu thu được quân báo về Arthur, nhất định phải lập tức báo lên. Kéo mở cấp báo ra xem, Alexander liền ngây người.


Arthur mất tích, hắn dẫn theo tiểu đội một trăm người, thừa dịp ban đêm đánh lén lương thảo quân địch, lại không trở về.

Quân báo là công tước Kobey tự tay viết, chiến thuật mạo hiểm này là chính Arthur đề xuất, chỉ cần đánh lén thành công, sáng sớm hôm sau đại quân Kosse có thể tiến công doanh địa của người Menite, một lần tiêu diệt bọn họ.

Kế hoạch cũng quả thật đúng hạn triển khai, người Menite đột nhiên bị đại bại, đã chạy tán loạn bốn phía. Vương quốc Kosse đạt được thắng lợi cuối cùng, nhưng công thần lớn nhất lại không có tin tức.

Phó thủ hộ tống Arthur đi phục kích trở về, theo hắn nói tiểu đội bị người Menite phát hiện, Arthur mệnh lệnh một đội đi đốt lửa, một đội khác lưu lại dẫn dụ quân địch, còn hắn ở đội quân lưu lại kia.

"Arthur... Chỉ sợ dữ nhiều lành ít." Đã qua ba ngày, hắn không trở về, không sai biệt lắm có nghĩa là hắn đã chết, Alexander giận tái mặt phân phó quan sự vụ, "Chuyện này quyết không thể để công chúa biết, nghe chưa?!"

"Không thể để ta biết cái gì?" Đúng lúc này, thanh âm thiếu nữ thanh lãnh bỗng nhiên vang lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương