Một tháng sau, Vương vệ quân thu được toàn thắng, khải hoàn hồi triêu.

Từ cửa thành vương đô mãi cho đến trước hoàng cung, trên đường cái đều đứng đầy đám người hoan hô rộn rã. Dân chúng tung hoa và cổ vũ binh lính khải hoàn trở về, đây là điều bọn họ đáng được hưởng. Margaret đứng ở trong toà tháp, nhìn đám anh hùng tân tấn xa xa, y giáp sáng rõ cưỡi ngựa cao to hiên ngang đi đến, đáng tiếc trong đám người bọn họ, người hẳn nên được hưởng thụ vinh quang lớn nhất lại thủy chung không trở về.

Đúng vậy, nàng tin tưởng Arthur nhất định sẽ trở về. Vuốt ve bụng đã hở ra, trong lòng nàng hoàn toàn chắc chắn.

Nam nhân kia không thể chết, bởi vì lúc hắn rời hoàng cung đi vào quân đội, nàng đã từng mệnh lệnh cho hắn: "Hoàn hảo không tổn hao gì trở về gặp ta."

Hắn vĩnh viễn sẽ không thể làm trái mệnh lệnh của công chúa điện hạ.

"Điện hạ, trở về sao?" Ellen đi tới, nhẹ giọng hỏi.

Margaret gật gật đầu, bọn thị nữ một trái một phải đỡ nàng, đỡ nàng chậm rãi trở về. hiện tại nàng có thai đến tháng thứ tư, bụng còn chưa phải rất lớn, nhưng cũng không thể xuất hiện trước mặt người khác.

Đối ngoại Alexander tuyên bố công chúa thân thể có bệnh nhẹ, sau đó an trí nữ nhi ở Hạ cung, chuẩn bị tốt tất cả nhân thủ để nàng an tâm dưỡng thai, chỉ đợi năm tháng sau thuận lợi sinh hạ đứa nhỏ.

Biết tin tức Arthur mất tích rồi, Margaret cũng không nói gì, không có cực kỳ bi thương, cũng không có không tin, chỉ bình tĩnh nói: "Ta muốn sinh hạ đứa nhỏ."

Alexander đương nhiên là vô điều kiện thuận theo nữ nhi, ông cũng không biết chuyện này là tốt hay xấu, nữ nhi rốt cục không muốn phá thai, trả giá là không có tin tức của phụ thân đứa nhỏ. nói là khôngcó tin tức, chỉ sợ Arthur đã chết. hắn và Antony ở trước mặt Margaret cho tới bây giờ không nói như thế, nhưng trong lòng đều đã nhân định rồi.


Dưới tình huống như vậy, Arthur không có khả năng sống sót.

Nguyên nhân vì thế, đến lúc luận công ban thưởng, phong thưởng cho Arthur đặc biệt lớn. Alexander bỗng chốc phong hắn làm bá tước, lãnh địa còn ở vùng Constantin phì nhiêu giàu có và đông đúc. Nơi đó vốn là là vương lĩnh, bị quốc vương lấy ra phong thưởng cho một người chết, người người đều nghĩ vì thu mua nhân tâm. một người chết sẽ không tranh quyền, lại bởi vì hắn được vinh dự cao, khiến quân nhân tham gia chiến tranh có được quân công đều thật vừa lòng, đây thật đúng là hành động nhất tiễn được song điêu.

Người ngoài đều không thể tưởng tượng được, lãnh địa đó là Alexander lưu cho ngoại tôn. Đứa nhỏtrong bụng Margaret không thể được thừa nhận, một khi sinh hạ sẽ bị đưa ra ngoài cung. Alexander đãâm thầm chuẩn bị tốt, đợi đứa nhỏ hơn nửa tuổi, cho hắn lấy thân phận con mồ côi từ trong bụng mẹ của Arthur mà xuất hiện, rồi kế thừa tước vị bá tước Constantin. Kể từ đó, cũng có thể khiến Lili an tâm.

Ông thủy chung cảm thấy thực xin lỗi nữ nhi, bởi vì mình tùy hứng, khiến nữ nhi luôn luôn gánh vác gánh nặng vốn không phải trách nhiệm của nàng, chuyện đứa nhỏ kia cũng nghẹn ở trong lòng khôngnói, làm sao không phải nguyên nhân vì phụ thân rất không đáng tin. Alexander hạ quyết tâm, nếu Arthur thật sự có thể sống sót trở về, ông nhất định nghĩ hết biện pháp để Lily thuận lợi được cùng với hắn.

Quốc vương bệ hạ đang trầm tư thật không ngờ, lúc này, công chúa điện hạ đi xem mừng công xong rồi ngôi trên xe ngựa về Hạ cung, cách xe ngựa nửa dặm, đang có một con ngựa phi nhanh đuổi theo.

Roi ngựa quật ào ào, ngay lúc con ngựa chạy như điên gần ngàn dặm sắp mệt quá mà ngã lăn, rốt cục đuổi kịp xe ngựa.

Margaret giấu diếm thân phận đi ra, cho nên bên người chỉ mang theo hai thị nữ và hai hộ vệ, ngồi ở trên càng xe Ellen nghe thấy tiếng vó ngựa phi nhanh, phân phó xa phu: "Ngừng xe ở ven đường, nhường đường cho người phía sau," nói xong sau, hắn nhịn không được nói thầm một câu, "Người nào sốt ruột hoảng hốt thế, hiện giờ cũng không phải lúc đánh giặc..."

Margaret đang nhắm mắt dưỡng thần, cảm giác thấy xe ngựa chậm rãi ngừng lại: "Sao lại thế này?" Nàng nhịn không được nhăn mày, ngoài toa xe truyện đến một tiếng vó ngựa dồn dập, tiếp theo có tiếng một vật nặng ngã xuống đất vang lên, nàng ngồi dậy, vừa mới chuẩn bị lệnh cho thị nữ xốc màn xe, cửa xe bỗng bị kéo ra.

Một cái đầu rối bời thò vào, tựa hồ là một nam nhân, râu quai nón làm cho người ta không thấy rõ mặt hắn, trên người mặc quần áo cũ kỹ bình thường, dính đầy bụi bặm.


"Ngươi làm gì?!" Ellen vừa rồi không phản ứng kịp, bị người nọ cướp được cửa xe, vội vàng vung tay muốn túm hắn lại.

"Dừng tay!" Thiếu nữ lạnh giọng quát, đôi môi run run, nàng muốn nói, nhưng không biết vì sao cổ họng siết chặt nói không nên lời. Trong ánh mắt kinh ngạc của hai thị nữ, nàng vươn tay, nhẹ vỗ về mặt nam nhân kia.

Nam nhân theo bản năng muốn quỳ xuống, lại bị nàng túm lấy cổ áo. Đợi chút, chẳng lẽ người này là... Ellen còn chưa kip suy nghĩ cẩn thận, tiếp theo, công chúa điện hạ ngửa mặt, hôn lên đôi môi khô khốc phía dưới đám râu rối bời kia.

Arthur... Arthur... Ở trong lòng nàng lặp lại một lần lại một lần, ngươi đã trở lại, ta biết, ngươi nhất định sẽ trở về.


Bị kết luận là đã chết trận, Arthur thế nhưng lại trở về, trong khoảng thời gian ngắn, không biết làm mù bao nhiêu ánh mắt cao thấp trong triêu. Dù các quý tộc tâm tư khác nhau này nghĩ như thế nào, tin tức truyền ra rồi, dân gian lại người người vui mừng.

Sự tích Arthur anh dũng sớm đã lan truyền ra ngoài, mọi người đều tiếc hận một chiến sĩ tuổi trẻ lại dũng cảm như vậy, hắn có thể hoàn hảo không tổn hao gì trở về, chẳng phải là chuyện tốt to lớn sao?

Vốn chuẩn bị tiến hành nghi thức thụ huân cho Arthur ở lễ tang của hắn lại sửa thành tới vương đình. Từ đây về sau, Arthur chính thức trở thành bá tước Constantin. Ngẫm lại hắn vốn là nô lệ ở tầng thấp nhất, hiện thời thế nhưng nâng thành đại quý tộc có lãnh địa giàu có và đông đúc, nhân sinh truyền kỳ như thế, không có ai nhắc đến mà không líu lưỡi.

Nhưng hết thảy đối với Arthur mà nói, đều không quan trọng bằng công chúa điện hạ.


Nghi thức thụ huân vừa kết thúc, hắn liền lấy cớ vết thương cũ chưa lành rời vũ hội, bí mật chạy tới Hạ cung. Lúc ngựa của hắn đứng ở trong hoa viên, Margaret đang ở bờ hồ đọc sách.

Ánh chiều tà tịch dương phảng phất như một tầng dát vàng, khi thiếu nữ trầm tư, bên môi có một chút cười lại càng nhu hòa. Bụng nàng chưa phải rất lớn, châu tròn ngọc sáng, đường cong phập phồng khiến cả người thiếu nữ đều tràn ngập quang huy mẫu tính mềm mại. Arthur nhịn không được si ngốc nhìn nàng, mãi đến lúc nàng phát hiện nam nhân kia đứng ngốc ở cách đó không xa, giơ lên mặt mày tươi cười: "Arthur, ngươi đứng ở đó làm gì."

"Điện hạ", Arthur vội vàng đi qua, "Trời sắp tối rồi, ta đỡ ngài vào nhà."

"Ừ." Thiếu nữ gật gật đầu, nhu thuận tùy ý nam nhân nâng nàng dậy. Bàn tay to đặt ở trên lưng nàng, giống như ôm một đứa bé, trong dè dặt cẩn trọng lại mang theo chuyên chú hết sức.

"Không cần để ý như vậy", nàng không khỏi cười cong mắt. "Đứa nhỏ hiện giờ tốt lắm, lần trước còn đá ta đó."

Trong nháy mắt, ánh mắt Arthur như được đốt sáng lên: "Thật sự?" hắn kìm lòng không đậu chà xát tay, "Ta, điện hạ... Ta có thể..."

Thiếu nữ biết hắn muốn nói gì, bắt lấy tay hắn đặt lên bụng: "Ngươi sờ hắn đi."

Người từ chiến trường trở về luôn sẽ mang theo chút cứng rắn và lạnh thấu xương, nhưng Arthur cúi người, lỗ tai dán trên bụng thiếu nữ, tựa hồ lại biến thành đại cẩu luôn ngốc nghếch: "Ta nghe thấy tim hắn đập" , hắn hưng phấn mà ngẩng đầu, trong ánh mắt quang mang ôn nhu cơ hồ muốn dìm Margaret vào bên trong, "Điện hạ, ngài cũng có thể nghe được sao?"

"Ừ." Margaret ôn nhu phụ hoạ hắn, thật tốt, hắn đã trở lại.

Hắn kém một chút là không về được, lưu lại thủ hạ ẩn nấp, Arthur bị quân địch đánh ngã từ trên ngựa, lúc đó hắn cho rằng mình không sống nổi. Chống đỡ hắn là quyết tâm nhất định phải về gặp mặt công chúa điện hạ, hắn giãy dụa tử trong đám người bò ra, kéo tấm thân không chỉ đổ máu ở bụng, thắt lưng và chân trái, dám một hơi đi đến nơi có người.

Thu lưu hắn là một gia đình thợ săn trong rừng cây không có vết chân người. Bởi vì không có thuốc, Arthur cứng rắn chịu miệng vết thương thối rữa, bởi vì nhiễm trùng mà sốt cao. Cứ như vậy đứt quãng một lát mơ hồ một lát thanh tỉnh, một tháng sau, hắn thế nhưng đi lại được.


Không ai tin tưởng hắn có thể sống sót, dù là người ở vương đô, hay là nhà thợ săn luôn luôn trông nom hắn. Nhưng mà điện hạ nhất định còn đang chờ hắn, dù trong cảm giác hoảng hốt bản thân chịu không nổi, hắn cũng biết, điện hạ nhất định tin tưởng hắn có thể sống sót.

"Có mệt không, điện hạ?" Arthur đỡ Margaret ngồi xuống bên giường, "Ngài nghỉ ngơi một lát, bữa tối sẽ tới." hắn xoay người, chuẩn bị đi phòng bếp xem chuẩn bị bữa tối, tay lại bị túm lấy.

"Ngươi lập tức sẽ phải rời khỏi đây", thiếu nữ nhẹ giọng nói, "Sau khi cử hành nghi thức Thụ huân, ngươi sẽ đi đất phong." Arthur hiện tại không còn là thị vệ trưởng của nàng, đương nhiên không thể tùy thời hầu hạ ở bên cạnh.

Arthur quỳ xuống, môi mỏng dừng ở trên mu bàn tay thiếu nữ, khẽ hôn: "Ta nguyện ý vĩnh viễn hầu hạ ngài, mặc kệ đến khi nào."

"Đồ ngốc", thiếu nữ cười chọc chọc trán hắn, "Ta còn trông cậy ngươi tới cưới ta đó, luôn ở bên cạnh ta, sao có tư cách cưới công chúa?"

"Điện hạ..." Arthur ngẩng đầu, tựa hồ không thể tin được, lại kích động nói không ra lời.

"Ngươi đừng có hiểu lầm", Margaret rũ rèm mắt xuống, theo bản năng nhẹ nhàng vỗ về bụng, "Ta cũng không phải bởi vì thích ngươi, chỉ là không muốn đứa nhỏ này chịu tiếng con tư sinh."

Vừa dứt lời, nàng đã bị hôn. Nam nhân hôn mang theo cấp bách và kích cuồng, hai tay lại cẩn thận đỡ thắt lưng nàng, không để bản thân áp vào nàng."Điện hạ, điện hạ..." Arthur một tiếng lại một tiếng khàn khàn nỉ non", cho tới bây giờ ta không dám nghĩ tới... ta sẽ có một ngày hạnh phúc như vậy."

Thiếu nữ mềm yếu dựa vào trong lòng hắn, tay nhỏ bé ôm lấy cổ hắn: "Ngươi muốn... càng hạnh phúc một chút sao?" Arthur có chút không hiểu, sau đó bàn tay to đã bị bắt lấy, đặt lên bộ ngực cao ngất của nàng.


🌱Lời tác giả: Chương sau thời gian mang thai play (ω) Cục cưng còn chưa viết ra đâu (hưng phấn chà xát tay)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương