Ăn Sạch Bà Xã Phúc Hắc
-
Chương 2: Mục đích
Đến năm thứ tư
tiểu học Vương Tiểu Vy chuyển về trường. So với Thuần Thuần có giọng nói lãnh đạo cùng với sự rèn luyện gào thét hằng ngày mà ra dáng bạo lực
thì Tiểu Vy học được cách ăn nói nhỏ nhẹ trước mắt người khác, ngoan
ngoãn lại đáng yêu chỉ là thích nhất ăn hiếp Thuần Thuần khi không có
ai.
Nguyễn Bảo Nam là bạn thân trong lớp của Tống Tư Dật và là thanh mai trúc mã với Thuần Thuần, Bảo Nam là một đứa bé ngoan ngoãn, học giỏi. Ngày ngày chơi đùa cùng Tư Dật, sớm chiều cùng Thuần Thuần đến trường, về nhà. Nhờ vậy mà quan hệ hữu nghị của hai người kia không còn tệ như lúc đầu.
Từ khi Tiểu Vy chuyển về chính là Bảo Nam cùng Tiểu Vy tranh giành An Thuần Thuần, trong lớp bắt đầu tiết mục nói ba người bọn họ đang diễn ra tình tay ba. Thuần Thuần nghe xong lạnh mặt quát bọn họ một cái bất quá sau đó cũng không còn ai chọc họ nữa.
Trong thời gian đó, Tống Tư Dật lại bị Tử Ny đeo bám đến phiền vì một nguyên nhân sâu xa. Thuần Thuần nhìn thấy anh cùng ‘tiểu công chúa Tử Ny’ dính với nhau, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, cô cảm thấy bực bội cho rằng anh ta đang ‘trọng sắc khinh bạn’.
Năm cuối cùng của cấp tiểu học bọn họ lo chiến đấu với bài vở thi chuyển cấp thì Vương Tiểu Vy lại một lần nữa chuyển trường. Thuần Thuần bày ra bộ mặt cực kì khó coi khi cả lớp lại cười cười nói là Tiểu Vy thất tình nên chuyển đi. Tư Dật cũng bày ra cái bộ mặt khó coi chả kém, Tử Ny cũng không còn suốt ngày bám theo anh nữa nên cô nghĩ có lẽ anh mới đúng là kẻ thất tình.
Đến cuối học kì hai thì trường tổ chức giải bóng đá ‘cuối cấp’ thật ra năm nào cũng tổ chức nhưng mà lớp của bọn họ lười tham gia, lớp trưởng là Thuần Thuần lại không để ý đến phong trào này nên mấy lần bị bỏ qua. Lúc Tiểu Vy còn ở lớp thì đã ép cô đăng kí cho lớp tham gia, lần đầu tham gia thì lớp họ đạt giải nhì toàn trường.
Năm cuối cấp nên Thuần Thuần hết lòng ủng hộ đội bóng lớp mình, Bảo Nam cùng Thuần Thuần phụ trách mang nước cho đội bóng, họ ngồi cạnh nhau dưới bóng mát của mấy cây lớn. Bên dưới sân bóng xôn xao trong trận đấu dưới ánh nắng mặt trời gay gắt của buổi trưa, mấy cầu thủ nhí cũng đã mồ hôi nhễ nhại, những học sinh khác thì la hét cổ động có người còn đánh trống ầm ĩ.
Trận cuối cùng lớp C của Thuần Thuần đấu với lớp D cùng khối tranh nhất nhì, cô vốn cũng không có ưa lớp D vì họ thường gây chuyện với lớp cô mỗi lần luyện tập. Lần này lớp D chơi xấu bọn họ, Tống Tư Dật bị một quả bóng đá ngay bụng, Trần Tuấn Anh đội trưởng dẫn đầu đội bóng bị bắt chân té trật chân.
An Thuần Thuần phẫn nộ, người của lớp cô sao có thể để cho người ta ức hiếp, cô mang đôi mắt tràn đầy sát khí xuống sân bóng lúc nghỉ giữa hai hiệp.
Bóng dáng nhỏ nhắn mặc đồng phục màu xanh lam, làn váy ngắn để lộ đôi chân ngắn trắng noãn từ đầu gối trở xuống, mái tóc dài được buộc thành đuôi ngựa che giấu dưới chiếc nón rộng cùng màu với đồng phục, tiến xuống sân. Gương mặt nhỏ vốn trắng noãn nay đỏ hồng vì nắng nóng, mắt đen to tròn trong suốt lộ vẻ căm phẫn.
Thuần Thuần khí thế như nữ vương bước vào sân bóng, ánh nắng chói chang làm cô nhíu mày. Ông nội nó! Cái bọn trời đánh kia chơi xấu hại cô phải lết xuống sân vực lại tinh thần đám người đang như rắn mất đầu. Trời thì nóng như lò lửa, ngồi dưới gốc cây mát mẻ bên cạnh còn có nước mát lạnh đợi sẵn quả là tuyệt. Cô đang hưởng thụ sự tuyệt vời đó mà theo dõi trận đấu nhưng mà hai thành viên của đội bóng một là người bình thường còn một là chủ lực của đội bóng thì làm sao cô nhịn được.
Nhìn thấy cô đội bóng lao nhao cả lên gọi là đội chứ cũng chỉ có năm người và hơn mười người cổ động:
“Lớp trưởng, bọn họ chơi xấu quá!”
“Đội trưởng sao rồi, lớp trưởng?”
“…”
“Tên đội trưởng lớp D thật đáng ghét!”
“Tên đó bắt chân đội trưởng đó lớp trưởng!”
“Nó đá trúng Tư Dật đó lớp trưởng!”
Bọn họ cứ vô tư hỏi đáp tới tấp không hề để ý thấy đến sắc mặt Thuần Thuần đen dần rồi chuyển sang đỏ vì kìm nén tức giận.
“Bà nội nó! Câm miệng hết cho tui!” cô không thể kìm nén được hét một tiếng.
“…”
“…”
“…”
Thấy bọn họ im lặng, cô dịu giọng một chút: “Đội trưởng không sao, tên Tư Dật đó tạm ổn nhưng hiện tại không thể ngay lập tức vào sân. Mấy ông chỉ cần cầm cự cho đến khi bọn họ trở lại.” cô liếc mắt sang đối diện nhìn tên nhóc vẻ ngoài sáng sủa đẹp trai bên cạnh còn mang theo mỹ nữ ăn mặc mát mẻ, vẻ mặt của Thuần Thuần phải nói là vô cùng khinh bỉ, rồi quay sang đội bóng lớp mình, “Hôm nay nhất định phải chiến thắng!”
“Đương nhiên, nhớ dùng tiền thưởng đãi tụi tui một bữa đó lớp trưởng!” Tuấn Anh dáng người cao ráo da hơi ngăm đen mỉm cười vỗ vai cô từ phía sau.
“Đúng vậy! An Thuần đại gia mà, muốn thắng chỉ cần ra lệnh!” Tư Dật thong thả đi bên cạnh Tuấn Anh bộ dáng vô cùng lười nhát, quàng tay qua vai cô vô cùng thân thiết.
Thuần Thuần nhíu mày: “Nè ‘giặc Tống’ tên kím chuyện với mấy ông là thằng ngồi cạnh nhỏ áo đỏ hả?” cô dùng tay đẩy mặt cái kẻ đang quàng vai cô hướng về Nguyễn Vương Quân đối diện.
Nguyễn Vương Quân đội trưởng của lớp D đang ngồi nghỉ mệt bên cạnh còn có các thành viên của đội bóng lớp họ, cùng với các học sinh của lớp D. Bên cạnh anh là hoa khôi lớp D Trình Ân Ân. Trình Ân Ân là loại tiểu mỹ nhân, dù còn nhỏ nhưng vẫn thoa môi son đỏ hồng, da trắng như phấn chính xác là được bảo dưỡng bằng kem dưỡng da. So với Thuần Thuần ăn mặc đồng phục thì Trình mỹ nhân mặc váy ngắn đỏ lộ ra cặp đùi thon trắng tuyết, mặc áo hai dây cùng màu vô cùng mát mẻ còn cười vô cùng ngọt ngào với Nguyễn Vương Quân.
Gương mặt Tư Dật bị cô làm biến dạng, anh lười biếng nhìn theo hướng Thuần Thuần đẩy, lười nhát đáp lại: “Ừkm, chính là cái thằng bên cạnh nhỏ ‘cương thi’ áo đỏ á!”
“Ừ, nhỏ đó giống ‘cương thi’ thiệt! Trời nóng muốn chết mà mặt đồ ngắn, không sợ bị nướng chín sao?!”
“Trắng trắng đỏ đỏ. Nhìn muốn nhức đầu!”
“Hình như thằng đó cao hơn ông đó ‘giặc Tống’?!”
“Nhưng mà không đẹp trai bằng tui!”
“Hắc hắc hắc…! Cười chết tui. Tự kỉ vừa thôi ‘giặc Tống’.”
“Nè tui nói đúng chứ bộ ‘tuần lộc bạo lực’!”
“Ha ha ha…! Đúng! Đúng! Vậy tui với nhỏ ‘cương thi’ chắc canh tui đẹp hơn rồi!”
“Làm sao nhỏ đó bằng bà được!” Tư Dật nhếch mép. Thuần Thuần tròn mắt nhìn anh vẻ mặt khó tin. Anh đưa tay nhéo hai má cô, đè ép nó biến dạng, anh vô cùng vui vẻ với thành tựu của mình, “Bà là ‘tuần lộc bạo lực’ là động vật sống cần bảo tồn, còn ‘cương thi’ là quái thai. Đương nhiên đẳng cấp của bà hơn người rồi! Hắc! Hắc! Hắc!” Nói xong còn không kìm được cười như điên.
“Tống Tư Dật, ông muốn chết hả???” Thuần Thuần quơ tay đánh lên đầu anh.
Tay cô chưa chạm được đến anh thì anh đã né được chạy xa ra khỏi cô: “Ha! Ha! Ha!... Giỏi thì qua đây mà đánh nè!” anh cười vô cùng phấn khích chọc tức cô.
Hai người bọn họ rượt nhau chạy vòng vòng, huyên náo cả một góc sân bóng. Cảnh tượng này qua quen thuộc với lớp C, cặp oan gia đấu khẩu cho đã rồi lại gây náo loạn.
Trần Tuấn Anh nhìn theo hai kẻ đang rượt đuổi nhau chạy một cách vô tư mà vô thức mỉm cười. Anh sẽ thắng, tất nhiên sẽ thắng vì mọi người cũng vì một người. Đôi mắt anh lạnh lùng nhìn sang Nguyễn Vương Quân. Chống lại đôi mắt lạnh của anh, đội trưởng lớp D nở một nụ cười thú vị nhìn theo hai kẻ chạy loạn trên sân mà không hề liếc mắt đến anh.
Mắt của Vương Quân vô thức dán lên bóng dáng nhỏ mặc đồng phục chạy loi nhoi trên sân, cô nhóc mà anh cảm thấy thú vị. Trận này anh phải thắng, thứ mà anh muốn có không thể không có được.
Trận đấu tiếp tục diễn ra vô cùng hồi hộp, An Thuần Thuần nhíu mày tập trung theo dõi trận đấu.
Hai đội tranh giành quả bóng, cô cũng không rõ những thuật ngữ của bộ môn bóng đá này như là phạt góc, phạt đền,… một đống thứ cô không hiểu nhưng mà cái bực nhất chính là cái tên Vương Quân kia cả gan làm Tư Dật bất tỉnh.
“Tuấn Anh còn lại giao cho ông!” Thuần Thuần cùng Bảo Nam đỡ Tư Dật đi.
“Được!”
Sau khi Tư Dật bị thương thì đến cuối trận cả đội C cũng thắng.
Trong phòng bệnh của y tế xã, Tống Tư Dật dáng trẻ con thấp bé, hơn tròn không có cao lớn như Trần Tuấn Anh hay Nguyễn Vương Quân, cũng chả trắng noãn đáng yêu như Nguyễn Bảo Nam. Gương mặt đỏ hồng tròn tròn, mày nhíu lại nhưng vẫn còn bất tỉnh.
An Thuần Thuần ngồi bên cạnh giường chăm chăm nhìn gương mặt Tống Tư Dật, Bảo Nam ở bên cạnh cũng không dám lên tiếng vì nhìn cô giống như đang nghiên cứu thứ gì đó rất thú vị.
Mắt Tống Tư Dật rất to cô biết, mỗi lần cãi nhau thì cô cũng sẽ nhìn thẳng vào mắt anh. Như thành thói quen mỗi khi có gì đó thú vị hoặc chuẩn bị cãi nhau cô sẽ vô ý mà tìm ngay ánh mắt ấy, cũng giống cô cái người đang nằm trên giường bệnh này cũng sẽ dùng ánh mắt truyền tín hiệu với cô.
Không biết có phải vì họ là kẻ thù tranh chấp với nhau hay không mà bọn họ lại khá ăn ý trong việc chọc người khác hay đánh nhau.
Nhưng đặc biệt nếu chia tổ làm việc nhóm tuyệt đối không thể cho bọn họ ở chung được, người nào cũng cố chấp theo ý mình không hề nhân nhượng nhau nên thường gây ra cãi nhau kịch liệt mà nhiệm vụ vẫn chưa xong.
Đôi mắt của Tống Tư Dật có sự trong lành mà Thuần Thuần rất thích, những lần anh đánh nhau thì cô lại phải đứng ra kêu gọi Trần Tuấn Anh và những người khác ngăn lại.
Cô thích nhất là nhìn thấy đôi mắt anh tràn đầy lửa giận khi muốn đánh nhau nhưng cô tuyệt đối không thể cho mấy tên kia đánh người à! Nếu ai đánh nhau cô cũng không thèm ngăn lại nhưng là Tống Tư Dật thì cô lại không thể đứng yên mặt kệ là ra sao cô cũng lao vào giữa can ra.
Nhưng mà cái tên nhóc này luôn hiếu thắng, lúc nãy dù sao cho dù banh có vào khung thành thì sao chứ? Tuấn Anh còn đó, thủ môn còn đó mà tên ngu này lại lao ra đỡ đến nỗi bất tỉnh.
Tống Tư Dật chậm rãi mở mắt, bên cạnh là An Thuần Thuần điềm nhiên ngồi quan sát. Nguyễn Bảo Nam cảm thấy kì kì, lúc nãy người lo lắng nhất cũng là Thuần Thuần mà người bình tĩnh nhất cũng là cô ấy.
Nhìn Tống Tư Dật chật vật mở mắt lấy tay che đầu, Bảo Nam đành phải tiến lên đỡ anh: “Tư Dật, ông thấy sao rồi?”
“Đỡ rồi! Lớp mình thắng không?” Tư Dật nhíu nhíu mày chắc vì còn hơi đau.
An Thuần Thuần cướp lời của Bảo Nam gằng giọng nói: “Thắng đó thì sao? Ông nhào ra đỡ tới nỗi bất tỉnh, anh hùng quá ta?” trong giọng nói của Thuần Thuần ngập tràn giận dữ.
“Không phải thắng rồi sao?” anh nói ra nhẹ như không.
“Tống Tư Dật! Ông may mắn là mới chỉ bất tỉnh thôi, lỡ xảy ra chuyện rồi sao? Ông có cần liều như như vậy không hả?”
“Nếu tui không đỡ, lỡ Tuấn Anh không cản được thì sao, lỡ thủ môn cũng không cản được thì liền thua à?”
“Chưa chắc gì mấy ổng không cản được!”
“Đúng! Nhưng cũng chưa chắc chắn mà đúng không?”
“Ông…”
“Được rồi bà bình tĩnh chút đi Thuần Thuần, ổng mới tỉnh dậy à! Có gì từ từ nói. Dù sao cũng không có gì mà!” Bảo Nam thấy tình hình căng thẳng đành phải đứng ra lãnh đạn.
Cũng may là mấy người trong đội bóng cũng xuất hiện cứu nguy.
“Tư Dật sao rồi!” Tuấn Anh vẻ mặt bình tĩnh bước vào phòng.
Thành viên của đội bóng cảm thấy nổi da gà, đội trưởng của bọn họ lúc nãy khi mà An Thuần Thuần đưa Tống Tư Dật đi đột nhiên vô cùng kì quái còn xảy ra chuyện độc địa nữa chứ mà không hề tức giận.
Được rồi trình độ kì quái của những người này làm người thường không thể nào hiểu nổi. Cứ yên lặng cho đỡ phải chết đi thôi!
“Ừkm, vậy thì tốt!”
“Được rồi tui kêu cả lớp chuẩn bị liên hoan! Ai rảnh thì đưa ‘giặc Tống’ về!” Thuần Thuần cũng không tiện ngồi chỗ này nên cũng đành rút lui.
“Ừkm, bà đi đi!” Tuấn Anh lên tiếng.
Nguyễn Bảo Nam là bạn thân trong lớp của Tống Tư Dật và là thanh mai trúc mã với Thuần Thuần, Bảo Nam là một đứa bé ngoan ngoãn, học giỏi. Ngày ngày chơi đùa cùng Tư Dật, sớm chiều cùng Thuần Thuần đến trường, về nhà. Nhờ vậy mà quan hệ hữu nghị của hai người kia không còn tệ như lúc đầu.
Từ khi Tiểu Vy chuyển về chính là Bảo Nam cùng Tiểu Vy tranh giành An Thuần Thuần, trong lớp bắt đầu tiết mục nói ba người bọn họ đang diễn ra tình tay ba. Thuần Thuần nghe xong lạnh mặt quát bọn họ một cái bất quá sau đó cũng không còn ai chọc họ nữa.
Trong thời gian đó, Tống Tư Dật lại bị Tử Ny đeo bám đến phiền vì một nguyên nhân sâu xa. Thuần Thuần nhìn thấy anh cùng ‘tiểu công chúa Tử Ny’ dính với nhau, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, cô cảm thấy bực bội cho rằng anh ta đang ‘trọng sắc khinh bạn’.
Năm cuối cùng của cấp tiểu học bọn họ lo chiến đấu với bài vở thi chuyển cấp thì Vương Tiểu Vy lại một lần nữa chuyển trường. Thuần Thuần bày ra bộ mặt cực kì khó coi khi cả lớp lại cười cười nói là Tiểu Vy thất tình nên chuyển đi. Tư Dật cũng bày ra cái bộ mặt khó coi chả kém, Tử Ny cũng không còn suốt ngày bám theo anh nữa nên cô nghĩ có lẽ anh mới đúng là kẻ thất tình.
Đến cuối học kì hai thì trường tổ chức giải bóng đá ‘cuối cấp’ thật ra năm nào cũng tổ chức nhưng mà lớp của bọn họ lười tham gia, lớp trưởng là Thuần Thuần lại không để ý đến phong trào này nên mấy lần bị bỏ qua. Lúc Tiểu Vy còn ở lớp thì đã ép cô đăng kí cho lớp tham gia, lần đầu tham gia thì lớp họ đạt giải nhì toàn trường.
Năm cuối cấp nên Thuần Thuần hết lòng ủng hộ đội bóng lớp mình, Bảo Nam cùng Thuần Thuần phụ trách mang nước cho đội bóng, họ ngồi cạnh nhau dưới bóng mát của mấy cây lớn. Bên dưới sân bóng xôn xao trong trận đấu dưới ánh nắng mặt trời gay gắt của buổi trưa, mấy cầu thủ nhí cũng đã mồ hôi nhễ nhại, những học sinh khác thì la hét cổ động có người còn đánh trống ầm ĩ.
Trận cuối cùng lớp C của Thuần Thuần đấu với lớp D cùng khối tranh nhất nhì, cô vốn cũng không có ưa lớp D vì họ thường gây chuyện với lớp cô mỗi lần luyện tập. Lần này lớp D chơi xấu bọn họ, Tống Tư Dật bị một quả bóng đá ngay bụng, Trần Tuấn Anh đội trưởng dẫn đầu đội bóng bị bắt chân té trật chân.
An Thuần Thuần phẫn nộ, người của lớp cô sao có thể để cho người ta ức hiếp, cô mang đôi mắt tràn đầy sát khí xuống sân bóng lúc nghỉ giữa hai hiệp.
Bóng dáng nhỏ nhắn mặc đồng phục màu xanh lam, làn váy ngắn để lộ đôi chân ngắn trắng noãn từ đầu gối trở xuống, mái tóc dài được buộc thành đuôi ngựa che giấu dưới chiếc nón rộng cùng màu với đồng phục, tiến xuống sân. Gương mặt nhỏ vốn trắng noãn nay đỏ hồng vì nắng nóng, mắt đen to tròn trong suốt lộ vẻ căm phẫn.
Thuần Thuần khí thế như nữ vương bước vào sân bóng, ánh nắng chói chang làm cô nhíu mày. Ông nội nó! Cái bọn trời đánh kia chơi xấu hại cô phải lết xuống sân vực lại tinh thần đám người đang như rắn mất đầu. Trời thì nóng như lò lửa, ngồi dưới gốc cây mát mẻ bên cạnh còn có nước mát lạnh đợi sẵn quả là tuyệt. Cô đang hưởng thụ sự tuyệt vời đó mà theo dõi trận đấu nhưng mà hai thành viên của đội bóng một là người bình thường còn một là chủ lực của đội bóng thì làm sao cô nhịn được.
Nhìn thấy cô đội bóng lao nhao cả lên gọi là đội chứ cũng chỉ có năm người và hơn mười người cổ động:
“Lớp trưởng, bọn họ chơi xấu quá!”
“Đội trưởng sao rồi, lớp trưởng?”
“…”
“Tên đội trưởng lớp D thật đáng ghét!”
“Tên đó bắt chân đội trưởng đó lớp trưởng!”
“Nó đá trúng Tư Dật đó lớp trưởng!”
Bọn họ cứ vô tư hỏi đáp tới tấp không hề để ý thấy đến sắc mặt Thuần Thuần đen dần rồi chuyển sang đỏ vì kìm nén tức giận.
“Bà nội nó! Câm miệng hết cho tui!” cô không thể kìm nén được hét một tiếng.
“…”
“…”
“…”
Thấy bọn họ im lặng, cô dịu giọng một chút: “Đội trưởng không sao, tên Tư Dật đó tạm ổn nhưng hiện tại không thể ngay lập tức vào sân. Mấy ông chỉ cần cầm cự cho đến khi bọn họ trở lại.” cô liếc mắt sang đối diện nhìn tên nhóc vẻ ngoài sáng sủa đẹp trai bên cạnh còn mang theo mỹ nữ ăn mặc mát mẻ, vẻ mặt của Thuần Thuần phải nói là vô cùng khinh bỉ, rồi quay sang đội bóng lớp mình, “Hôm nay nhất định phải chiến thắng!”
“Đương nhiên, nhớ dùng tiền thưởng đãi tụi tui một bữa đó lớp trưởng!” Tuấn Anh dáng người cao ráo da hơi ngăm đen mỉm cười vỗ vai cô từ phía sau.
“Đúng vậy! An Thuần đại gia mà, muốn thắng chỉ cần ra lệnh!” Tư Dật thong thả đi bên cạnh Tuấn Anh bộ dáng vô cùng lười nhát, quàng tay qua vai cô vô cùng thân thiết.
Thuần Thuần nhíu mày: “Nè ‘giặc Tống’ tên kím chuyện với mấy ông là thằng ngồi cạnh nhỏ áo đỏ hả?” cô dùng tay đẩy mặt cái kẻ đang quàng vai cô hướng về Nguyễn Vương Quân đối diện.
Nguyễn Vương Quân đội trưởng của lớp D đang ngồi nghỉ mệt bên cạnh còn có các thành viên của đội bóng lớp họ, cùng với các học sinh của lớp D. Bên cạnh anh là hoa khôi lớp D Trình Ân Ân. Trình Ân Ân là loại tiểu mỹ nhân, dù còn nhỏ nhưng vẫn thoa môi son đỏ hồng, da trắng như phấn chính xác là được bảo dưỡng bằng kem dưỡng da. So với Thuần Thuần ăn mặc đồng phục thì Trình mỹ nhân mặc váy ngắn đỏ lộ ra cặp đùi thon trắng tuyết, mặc áo hai dây cùng màu vô cùng mát mẻ còn cười vô cùng ngọt ngào với Nguyễn Vương Quân.
Gương mặt Tư Dật bị cô làm biến dạng, anh lười biếng nhìn theo hướng Thuần Thuần đẩy, lười nhát đáp lại: “Ừkm, chính là cái thằng bên cạnh nhỏ ‘cương thi’ áo đỏ á!”
“Ừ, nhỏ đó giống ‘cương thi’ thiệt! Trời nóng muốn chết mà mặt đồ ngắn, không sợ bị nướng chín sao?!”
“Trắng trắng đỏ đỏ. Nhìn muốn nhức đầu!”
“Hình như thằng đó cao hơn ông đó ‘giặc Tống’?!”
“Nhưng mà không đẹp trai bằng tui!”
“Hắc hắc hắc…! Cười chết tui. Tự kỉ vừa thôi ‘giặc Tống’.”
“Nè tui nói đúng chứ bộ ‘tuần lộc bạo lực’!”
“Ha ha ha…! Đúng! Đúng! Vậy tui với nhỏ ‘cương thi’ chắc canh tui đẹp hơn rồi!”
“Làm sao nhỏ đó bằng bà được!” Tư Dật nhếch mép. Thuần Thuần tròn mắt nhìn anh vẻ mặt khó tin. Anh đưa tay nhéo hai má cô, đè ép nó biến dạng, anh vô cùng vui vẻ với thành tựu của mình, “Bà là ‘tuần lộc bạo lực’ là động vật sống cần bảo tồn, còn ‘cương thi’ là quái thai. Đương nhiên đẳng cấp của bà hơn người rồi! Hắc! Hắc! Hắc!” Nói xong còn không kìm được cười như điên.
“Tống Tư Dật, ông muốn chết hả???” Thuần Thuần quơ tay đánh lên đầu anh.
Tay cô chưa chạm được đến anh thì anh đã né được chạy xa ra khỏi cô: “Ha! Ha! Ha!... Giỏi thì qua đây mà đánh nè!” anh cười vô cùng phấn khích chọc tức cô.
Hai người bọn họ rượt nhau chạy vòng vòng, huyên náo cả một góc sân bóng. Cảnh tượng này qua quen thuộc với lớp C, cặp oan gia đấu khẩu cho đã rồi lại gây náo loạn.
Trần Tuấn Anh nhìn theo hai kẻ đang rượt đuổi nhau chạy một cách vô tư mà vô thức mỉm cười. Anh sẽ thắng, tất nhiên sẽ thắng vì mọi người cũng vì một người. Đôi mắt anh lạnh lùng nhìn sang Nguyễn Vương Quân. Chống lại đôi mắt lạnh của anh, đội trưởng lớp D nở một nụ cười thú vị nhìn theo hai kẻ chạy loạn trên sân mà không hề liếc mắt đến anh.
Mắt của Vương Quân vô thức dán lên bóng dáng nhỏ mặc đồng phục chạy loi nhoi trên sân, cô nhóc mà anh cảm thấy thú vị. Trận này anh phải thắng, thứ mà anh muốn có không thể không có được.
Trận đấu tiếp tục diễn ra vô cùng hồi hộp, An Thuần Thuần nhíu mày tập trung theo dõi trận đấu.
Hai đội tranh giành quả bóng, cô cũng không rõ những thuật ngữ của bộ môn bóng đá này như là phạt góc, phạt đền,… một đống thứ cô không hiểu nhưng mà cái bực nhất chính là cái tên Vương Quân kia cả gan làm Tư Dật bất tỉnh.
“Tuấn Anh còn lại giao cho ông!” Thuần Thuần cùng Bảo Nam đỡ Tư Dật đi.
“Được!”
Sau khi Tư Dật bị thương thì đến cuối trận cả đội C cũng thắng.
Trong phòng bệnh của y tế xã, Tống Tư Dật dáng trẻ con thấp bé, hơn tròn không có cao lớn như Trần Tuấn Anh hay Nguyễn Vương Quân, cũng chả trắng noãn đáng yêu như Nguyễn Bảo Nam. Gương mặt đỏ hồng tròn tròn, mày nhíu lại nhưng vẫn còn bất tỉnh.
An Thuần Thuần ngồi bên cạnh giường chăm chăm nhìn gương mặt Tống Tư Dật, Bảo Nam ở bên cạnh cũng không dám lên tiếng vì nhìn cô giống như đang nghiên cứu thứ gì đó rất thú vị.
Mắt Tống Tư Dật rất to cô biết, mỗi lần cãi nhau thì cô cũng sẽ nhìn thẳng vào mắt anh. Như thành thói quen mỗi khi có gì đó thú vị hoặc chuẩn bị cãi nhau cô sẽ vô ý mà tìm ngay ánh mắt ấy, cũng giống cô cái người đang nằm trên giường bệnh này cũng sẽ dùng ánh mắt truyền tín hiệu với cô.
Không biết có phải vì họ là kẻ thù tranh chấp với nhau hay không mà bọn họ lại khá ăn ý trong việc chọc người khác hay đánh nhau.
Nhưng đặc biệt nếu chia tổ làm việc nhóm tuyệt đối không thể cho bọn họ ở chung được, người nào cũng cố chấp theo ý mình không hề nhân nhượng nhau nên thường gây ra cãi nhau kịch liệt mà nhiệm vụ vẫn chưa xong.
Đôi mắt của Tống Tư Dật có sự trong lành mà Thuần Thuần rất thích, những lần anh đánh nhau thì cô lại phải đứng ra kêu gọi Trần Tuấn Anh và những người khác ngăn lại.
Cô thích nhất là nhìn thấy đôi mắt anh tràn đầy lửa giận khi muốn đánh nhau nhưng cô tuyệt đối không thể cho mấy tên kia đánh người à! Nếu ai đánh nhau cô cũng không thèm ngăn lại nhưng là Tống Tư Dật thì cô lại không thể đứng yên mặt kệ là ra sao cô cũng lao vào giữa can ra.
Nhưng mà cái tên nhóc này luôn hiếu thắng, lúc nãy dù sao cho dù banh có vào khung thành thì sao chứ? Tuấn Anh còn đó, thủ môn còn đó mà tên ngu này lại lao ra đỡ đến nỗi bất tỉnh.
Tống Tư Dật chậm rãi mở mắt, bên cạnh là An Thuần Thuần điềm nhiên ngồi quan sát. Nguyễn Bảo Nam cảm thấy kì kì, lúc nãy người lo lắng nhất cũng là Thuần Thuần mà người bình tĩnh nhất cũng là cô ấy.
Nhìn Tống Tư Dật chật vật mở mắt lấy tay che đầu, Bảo Nam đành phải tiến lên đỡ anh: “Tư Dật, ông thấy sao rồi?”
“Đỡ rồi! Lớp mình thắng không?” Tư Dật nhíu nhíu mày chắc vì còn hơi đau.
An Thuần Thuần cướp lời của Bảo Nam gằng giọng nói: “Thắng đó thì sao? Ông nhào ra đỡ tới nỗi bất tỉnh, anh hùng quá ta?” trong giọng nói của Thuần Thuần ngập tràn giận dữ.
“Không phải thắng rồi sao?” anh nói ra nhẹ như không.
“Tống Tư Dật! Ông may mắn là mới chỉ bất tỉnh thôi, lỡ xảy ra chuyện rồi sao? Ông có cần liều như như vậy không hả?”
“Nếu tui không đỡ, lỡ Tuấn Anh không cản được thì sao, lỡ thủ môn cũng không cản được thì liền thua à?”
“Chưa chắc gì mấy ổng không cản được!”
“Đúng! Nhưng cũng chưa chắc chắn mà đúng không?”
“Ông…”
“Được rồi bà bình tĩnh chút đi Thuần Thuần, ổng mới tỉnh dậy à! Có gì từ từ nói. Dù sao cũng không có gì mà!” Bảo Nam thấy tình hình căng thẳng đành phải đứng ra lãnh đạn.
Cũng may là mấy người trong đội bóng cũng xuất hiện cứu nguy.
“Tư Dật sao rồi!” Tuấn Anh vẻ mặt bình tĩnh bước vào phòng.
Thành viên của đội bóng cảm thấy nổi da gà, đội trưởng của bọn họ lúc nãy khi mà An Thuần Thuần đưa Tống Tư Dật đi đột nhiên vô cùng kì quái còn xảy ra chuyện độc địa nữa chứ mà không hề tức giận.
Được rồi trình độ kì quái của những người này làm người thường không thể nào hiểu nổi. Cứ yên lặng cho đỡ phải chết đi thôi!
“Ừkm, vậy thì tốt!”
“Được rồi tui kêu cả lớp chuẩn bị liên hoan! Ai rảnh thì đưa ‘giặc Tống’ về!” Thuần Thuần cũng không tiện ngồi chỗ này nên cũng đành rút lui.
“Ừkm, bà đi đi!” Tuấn Anh lên tiếng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook