Ăn Sạch Bà Xã Phúc Hắc
...
Lịch ra mắt
546
Lượt xem
Đã hoàn thành
Trạng thái
31
Tổng chương hiện tại
Thể loại
Giới thiệu
Thể loại: Hiện Đại- Thanh Xuân Vườn Trường- Thanh Mai Trúc Mã- Sủng.
Nữ chính An Thuần Thuần đã được ông trời sắp đặt vào năm cô 6 tuổi gặp Tống Tư Dật, mọi chuyện của cô đều liên quan tới hắn. từ từ đi vào cạm bẫy mà hắn đặt ra cho cô.
Tính cách của cô được xem là vô tâm đối với mọi việc, trong mắt cô nam nhân chỉ có thể là bạn, ngoại trừ Tống Tư Dật hoàn toàn không thể nào thiếu đối với cô. Cô có thể không cần suy nghĩ ở bên cạnh anh là được, người cô không cho phép người khác tổn hại cũng là anh.
Cô có thể vì anh mà giả ngu ngốc, làm anh nghĩ cô không yêu anh nhưng nếu một ngày nào đó anh đã là người của cô thì đừng mong ai tư tưởng tới anh.
Cô có thể là nữ nhân ngoan hiền an tĩnh, nhưng bên anh cô chính là hung dữ bạo lực. Bên ngoài cô có bao nhiêu ngoan ngoãn thì bên anh cô càn thêm càn rỡ.
Anh là người lạnh lùng, cao ngạo nhưng vì An Thuần Thuần anh có thể vứt bỏ tôn nghiêm để làm việc nhà. Đối với cô anh không độc chiếm mà áp đặt cô vào sắp đặt của anh.
Anh khiến cô không thể chú ý đến người con trai khác, ngầm sủng cô tuyệt đối. Âm thầm dùng mưu khiến trong mắt cô chỉ có anh, cô chỉ có thể là của riêng anh.
Trong mắt anh chỉ có mỗi cô, cô càn rỡ cũng được, cô không nói lý cũng không sao. Chỉ cần cô muốn đúng sai anh cũng sẽ chìu cô, cưng cô, sủng cô, cô không dịu dàng cô không ngoan ngoãn hay lý trí cũng không sao chỉ cần cô đối với anh đặc biệt là được.
Cô chỉ cần là An Thuần Thuần là được, Tống Tư Dật anh chỉ cần cô.
Đoạn ngắn:
“I hate you!” kẻ nào đó lầm bầm.
“Bà nói cái gì?” người nào đó liếc xéo.
“Ha! Ha! Ha! Không có gì! Tui nói là: ‘Thank you!’.” Kẻ nào đó cười nịnh nọt.
“À, vậy mà tui cứ tưởng bà nói ‘bà yêu tui’.” Người nào đó bày ra vẻ mặt tự kỉ.
“Ông cuồng ‘tự yêu’ bản thân quá rồi!” kẻ nào đó vuốt mồ hôi lạnh lắc lắc đầu thầm nghĩ: ‘Đúng là hết thuốc chữa!
…
“Nói, anh là của ai?” cô gái nhỏ mặc áo dài trắng kéo cổ áo người con trai đối diện. Gương mặt non nớt đơn thuần ngày nào trở nên ranh mãnh như hồ ly, đôi mắt trong veo giờ đã như mắt mèo bí ẩn đầy sát ý.
“Đồ vốn của em chính là của em! Anh đương nhiên là của em!”
“Tốt! Vậy sao cô gái kia dám đến trước mặt em ra uy… nói là anh yêu cổ… kêu em rời khỏi anh.” Cô dùng ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn anh, hay tay cũng đã vòng lên cổ anh. “Anh định giải thích sao?” cô ra hiệu liếc nhìn cô gái nhu mì đang rưng rưng yếu đuối đứng gần đó.
“Bạn học trên tỉnh, là người Gia Nghị hay nhắc với em!”
“Ồ! Tống Tư Dật anh có từng tặng cô ấy vật đính ước gì không?”
“Không!” anh khẳng định rõ.
“Ồ, vậy là cô ta là hàng giả à!” cô cười mỉa mai.
“Em cố ý!” anh nhỏ giọng nói bên tay cô, nhìn mắt cô tràn đầy ý cười khóe miệng anh nhếch lên nhìn cô sủng nịnh.
“Là cô ta chọc tới em!” mắt cô léo lên ánh sáng sắc lạnh.
…
“An Thuần Thuần, cuộc đời anh vốn là một đường thẳng chỉ vì gặp em mà nó rẽ ngang!” anh chàng nào đó thâm tình bày tỏ với một cô gái.
“Đây là câu nói của Dương Lam Hàng trong Mãi mãi là bao xa mà! Về nhà học lại khóa cua gái đi!” cô gái vô tâm không thèm để ý đến.
“An Thuần Thuần,anh yêu em bằng cả sinh mạng và trí tuệ này!” anh chàng vẫn không bỏ cuộc.
Cô gái định nói gì đó nhưng một lực đạo kéo cô vào một lồng ngực ấm áp.
“Bà xã ~ anh ăn của em, ở nhà của em, lại là ông xã của em. Tiền của anh, nhà của anh cũng là của em. Em nói thử xem nên làm sao khi em muốn vượt tường!”
“Tống Tư Dật anh ta bôi nhọ soái ca ngôn tình của em.” Cô gái nào đó ôm cổ nam nhân đang ôm mình tố cáo.
“Anh ta nói hay lắm!”
“Tống Tư Dật, nếu anh ta đúng thì anh đi kết hôn với anh ta đi!”
“Bà xã ~ Việt Nam chưa cho người đồng giới kết hôn!”
“Biến!” cô gầm lên.
Nữ chính An Thuần Thuần đã được ông trời sắp đặt vào năm cô 6 tuổi gặp Tống Tư Dật, mọi chuyện của cô đều liên quan tới hắn. từ từ đi vào cạm bẫy mà hắn đặt ra cho cô.
Tính cách của cô được xem là vô tâm đối với mọi việc, trong mắt cô nam nhân chỉ có thể là bạn, ngoại trừ Tống Tư Dật hoàn toàn không thể nào thiếu đối với cô. Cô có thể không cần suy nghĩ ở bên cạnh anh là được, người cô không cho phép người khác tổn hại cũng là anh.
Cô có thể vì anh mà giả ngu ngốc, làm anh nghĩ cô không yêu anh nhưng nếu một ngày nào đó anh đã là người của cô thì đừng mong ai tư tưởng tới anh.
Cô có thể là nữ nhân ngoan hiền an tĩnh, nhưng bên anh cô chính là hung dữ bạo lực. Bên ngoài cô có bao nhiêu ngoan ngoãn thì bên anh cô càn thêm càn rỡ.
Anh là người lạnh lùng, cao ngạo nhưng vì An Thuần Thuần anh có thể vứt bỏ tôn nghiêm để làm việc nhà. Đối với cô anh không độc chiếm mà áp đặt cô vào sắp đặt của anh.
Anh khiến cô không thể chú ý đến người con trai khác, ngầm sủng cô tuyệt đối. Âm thầm dùng mưu khiến trong mắt cô chỉ có anh, cô chỉ có thể là của riêng anh.
Trong mắt anh chỉ có mỗi cô, cô càn rỡ cũng được, cô không nói lý cũng không sao. Chỉ cần cô muốn đúng sai anh cũng sẽ chìu cô, cưng cô, sủng cô, cô không dịu dàng cô không ngoan ngoãn hay lý trí cũng không sao chỉ cần cô đối với anh đặc biệt là được.
Cô chỉ cần là An Thuần Thuần là được, Tống Tư Dật anh chỉ cần cô.
Đoạn ngắn:
“I hate you!” kẻ nào đó lầm bầm.
“Bà nói cái gì?” người nào đó liếc xéo.
“Ha! Ha! Ha! Không có gì! Tui nói là: ‘Thank you!’.” Kẻ nào đó cười nịnh nọt.
“À, vậy mà tui cứ tưởng bà nói ‘bà yêu tui’.” Người nào đó bày ra vẻ mặt tự kỉ.
“Ông cuồng ‘tự yêu’ bản thân quá rồi!” kẻ nào đó vuốt mồ hôi lạnh lắc lắc đầu thầm nghĩ: ‘Đúng là hết thuốc chữa!
…
“Nói, anh là của ai?” cô gái nhỏ mặc áo dài trắng kéo cổ áo người con trai đối diện. Gương mặt non nớt đơn thuần ngày nào trở nên ranh mãnh như hồ ly, đôi mắt trong veo giờ đã như mắt mèo bí ẩn đầy sát ý.
“Đồ vốn của em chính là của em! Anh đương nhiên là của em!”
“Tốt! Vậy sao cô gái kia dám đến trước mặt em ra uy… nói là anh yêu cổ… kêu em rời khỏi anh.” Cô dùng ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn anh, hay tay cũng đã vòng lên cổ anh. “Anh định giải thích sao?” cô ra hiệu liếc nhìn cô gái nhu mì đang rưng rưng yếu đuối đứng gần đó.
“Bạn học trên tỉnh, là người Gia Nghị hay nhắc với em!”
“Ồ! Tống Tư Dật anh có từng tặng cô ấy vật đính ước gì không?”
“Không!” anh khẳng định rõ.
“Ồ, vậy là cô ta là hàng giả à!” cô cười mỉa mai.
“Em cố ý!” anh nhỏ giọng nói bên tay cô, nhìn mắt cô tràn đầy ý cười khóe miệng anh nhếch lên nhìn cô sủng nịnh.
“Là cô ta chọc tới em!” mắt cô léo lên ánh sáng sắc lạnh.
…
“An Thuần Thuần, cuộc đời anh vốn là một đường thẳng chỉ vì gặp em mà nó rẽ ngang!” anh chàng nào đó thâm tình bày tỏ với một cô gái.
“Đây là câu nói của Dương Lam Hàng trong Mãi mãi là bao xa mà! Về nhà học lại khóa cua gái đi!” cô gái vô tâm không thèm để ý đến.
“An Thuần Thuần,anh yêu em bằng cả sinh mạng và trí tuệ này!” anh chàng vẫn không bỏ cuộc.
Cô gái định nói gì đó nhưng một lực đạo kéo cô vào một lồng ngực ấm áp.
“Bà xã ~ anh ăn của em, ở nhà của em, lại là ông xã của em. Tiền của anh, nhà của anh cũng là của em. Em nói thử xem nên làm sao khi em muốn vượt tường!”
“Tống Tư Dật anh ta bôi nhọ soái ca ngôn tình của em.” Cô gái nào đó ôm cổ nam nhân đang ôm mình tố cáo.
“Anh ta nói hay lắm!”
“Tống Tư Dật, nếu anh ta đúng thì anh đi kết hôn với anh ta đi!”
“Bà xã ~ Việt Nam chưa cho người đồng giới kết hôn!”
“Biến!” cô gầm lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook