Ẩn Đế
-
Chương 78: Thủ hộ
Phương pháp nào có thể làm cho công lực của một người đột nhiên tăng mạnh chỉ trong một đêm ?
Dược thảo ? Thần đan ? Thật ra, phương pháp đơn giản nhất, chính là người kia cam tâm tình nguyện đem công lực chuyển cho ngươi, phương pháp này cần trả một cái giá rất lớn, chính là tính mệnh.
Lão nhân mệnh chẳng còn lâu, liền ngay lúc này, đem công lực vài chục năm toàn bộ giao cho đồ nhi của mình, để hắn đạt được cảnh giới tông sư !
" Thanh Thần, hộ pháp cho bọn ta! Nếu bị quấy rầy, sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ ! Sư huynh ngươi và ta đều mất mạng !" Lão nhân trừng hai mắt, quát lớn.
Mộ Thanh Thần mím môi, ôm quyền, " Vâng ! Sư phụ ! "
Nếu sư phụ và sư huynh tin tưởng hắn, nguyện ý giao sinh mệnh cho hắn, như vậy… dĩ nhiên hắn sẽ trả giá tất cả để thủ hộ cho họ !
Trong mắt Mộ Thanh Thần lóe lên sự kiên định, sau đó đứng dậy, bước chân vững chắc đi ra ngoài, vẻ mặt luôn vui vẻ lại nghiêm túc không ngờ, cùng với hắn trước kia thật sự giống như hai người khác nhau.
Mái tóc đen dài buộc lên một nửa, một nửa khác thả xuống vai, lúc này bị gió thổi nhẹ nhàng đung đưa, giống như một bức tranh thủy mặc có thể chuyển động. Hắc mặc bạch y, cổ áo thẳng đứng càng tôn lên cái cằm kiên nghị của hắn, hai mắt sáng rực, cả người giống như một bảo kiếm rời vỏ, sắc bén không thể chống đỡ, tất cả đều hé lộ ra ngoài.
Mộ Thanh Thần cong ngón tay thành trảo, hướng về vật đặt bên cửa được mảnh vải đen phủ lên, dùng sức một chút, nội lực trực tiếp làm mảnh vải đen nát bươm, một cây ngân thương lấp lánh xuất hiện trong tay Mộ Thanh Thần.
Thương, là vua của trăm loại binh khí ! Sử dụng linh hoạt, huyền diệu độc đáo !
Vũ khí của Mộ Thanh Thần, là một trường thương màu bạc !
Hắn cầm trường thương, từng bước một đi ra ngoài phòng, hai cánh cửa gỗ chậm rãi đóng lại sau lưng hắn.
Mộ Thanh Thần cầm trường thương, giống như một chiến thần bạch y, kiên định chặn ở cửa !
Mà ở trong phòng, hai mắt lão nhân tuôn ra một trận bạch quang, trong nháy mắt, mái tóc trắng của hắn giống như một cây khô gặp được mùa xuân, đảo mắt liền đen nhánh, nét mặt già nua trở nên hồng nhuận, vết nhăn cũng phai đi rất nhiều, tựa như một thanh niên hai mươi tuổi !
Vì thế, lão giả một giây trước còn đang hấp hối, giờ phút này đã ngồi thẳng dậy ở trên giường !
Mà cái giá cho việc này là hắn phải thiêu đốt sinh mệnh cùng công lực để đổi lấy !
" Thanh Dạ, đứng dậy ! " Lão nhân quát một tiếng.
Mộ Thanh Dạ không dám cãi lời, vội vàng đứng lên, ngay tại lúc đó, hai tay lão nhân làm thành trảo, một tay đặt ở đỉnh đầu Mộ Thanh Dạ, một tay ở ngay ngực hắn, nội lực trong cơ thể như dòng sông điên cuồng chảy vào Mộ Thanh Dạ !
Làn da Mộ Thanh Dạ tản ra ánh sáng nhàn nhạt, hắn nhịn không được ngẩng đầu lên, ba nghìn sợi tốc không gió mà tung bay, ngay cả bạch y phiêu dật trên người cũng chậm rãi lay động, trong giờ phút này, hắn giống như trích tiên.
Làn da Mộ Thanh Dạ vốn trắng mịn, nay giống như bạch ngọc, lóe lên ánh sáng ấm áp, mà làn da lão nhân dần dần chết đi, trở nên xám trắng.
Nhất sinh, nhất tử.
Nhất triêu, nhất mộ. (một sớm mai, một hoàng hôn)
Đối lập rõ ràng như vậy.
Một dòng khí lưu nhàn nhạt chuyển động quanh thân hai người, trong lúc vô tình lại tạo nên một trận pháp phức tạp, không ngừng hấp dẫn linh khí trong trời đất điên cuồng nhập vào.
Sinh mệnh của ta, thành toàn tông sư cho hắn.
Lúc công lực chuyển giao bắt đầu thuận lợi, ở bên ngoài, tình hình hoàn toàn khác biệt.
Mộ Thanh Thần nhắm hai mắt, giống như bức tượng yên lặng đứng ở đó, nhưng hắn vẫn phóng công lực ra ngoài, thời thời khắc khắc chú ý động tĩnh xung quanh, gió thổi cỏ lay đều không trốn được cảm giác nhạy bén của hắn.
Cho nên khi tiếng kinh hô yếu ớt truyền tới từ phía trước tiểu lâu, hắn lập tức phát giác.
" Ai ?! " Mộ Thanh Thần đột nhiên mở hai mắt, thanh âm được nội lực bao lấy, chấn động trong đêm tối.
Chung quanh vẫn im ắng như trước, ngay cả côn trùng chim chóc cũng không lên tiếng, tựa như tiếng kinh hô yếu ớt khi nãy là hắn nghe nhầm.
" Rất yên tĩnh. " Mộ Thanh Thần nhìn xung quanh, trong lòng nghĩ.
Hắn biết có chút không đúng, nhưng dưới chân vẫn không hề chuyển động.
Nếu đã tiếp nhận lệnh thủ hộ của sư phụ, hắn tuyệt đối sẽ không bời vì chuyện đó mà rời đi nơi này, hắn phải ở lại đây, đem tất cả yêu ma quỷ quái quấy rối – đánh trở về !
Suy nghĩ của Mộ Thanh Thần rất đơn giản, sư phụ muốn hắn canh giữ ở ngoài, hắn sẽ không rời đi nửa bước, nhưng hắn không nghĩ tới, bởi vì hắn kiên định như thế, nên hắn mới không trúng kế điệu hổ ly sơn của kẻ địch !
Kẻ địch trốn trong bóng tối nhìm chăm chằm Mộ Thanh Thần, tưởng hắn sẽ thắc mắc mà rời đi, sau đó nhân cơ hội lẻn vào nhà, giết Mộ Thanh Dạ. Ai ngờ, tiểu tử ngốc bạch y này vẫn canh giữ ở ngoài, nửa bước không rời, rốt cục khiến hắn không kiên nhẫn nữa, ngón tay vung lên, nháy mắt như chim ưng xông ra ngoài !
Mà phía sau hắn còn có mười tên thủ hạ, bọn họ đều mặc hắc y, nửa khuôn mặt được che đi, giống như hòa với đêm tối.
Đồng tử Mộ Thanh Thần co rụt lại, trường thương trong tay vẽ một cái, giống như một sợi chỉ ngân sắc, dồn khí đan điền, điểm mũi chân, nháy mắt xông lên chặn địch !
" Đang ! " Tiếng kim loại va chạm vô cùng vang dội trong đêm đen yên tĩnh.
Mộ Thanh Thần một tay nắm trường thương, thương kia giống như giao long ra khơi, thẳng tấp hướng vào ngực của thích khách cầm đầu, lại bị hắn nhanh chóng nâng đao cản lại !
Ngân đao lóe lên một cái, chiếu sáng tròng mắt của hai người !
Hai người nhanh chóng xuất chiêu, trong khoảng thời gian ngắn lại không thể phân ra cao thấp !
" Võ công tiểu tử này rất lợi hại ! " thích khách cầm đầu híp mắt, trong lòng thầm nghĩ.
Sắc mặt Mộ Thanh Thần có chút trắng bệch, hắn thật không ngờ, bản thân mình trước thích khách lại hoàn toàn không chiếm được thượng phong !
Ánh mắt hắn dao động, lực chú ý phân tán một chút, dừng lại ở vài tên thích khách cùng xông ra với tên cầm đầu này. Mấy người kia đương nhiên không ngốc, thấy lão đại nhà mình đánh nhau với tiểu tử này, nhìn tình hình chắc chưa phân cao thấp ngay được, trong lòng liền hiểu rõ, lập tức xông về phía tiểu lâu.
Mộ Thanh Thần lo lắng.
Bởi vì đây là nơi sư phụ ở, cho nên người trong cốc chưa được sự đồng ý thì không tiến vào, nhưng thật không ngờ, lúc này lại thành nguy hiểm trí mạng của sư phụ và sư huynh !
" Hừ, tiểu tử, cùng ta giao thủ lại dám phân tâm ?! " Thích khách cầm đầu khặc khặc cười, thừa dịp Mộ Thanh Thần phân tâm, liền chưởng một chưởng !
" Phốc –" Một Thanh Thần nhất thời không chú ý, dĩ nhiên không đề phòng một chưởng này, phun ra một búng máu !
Mộ Thanh Thần lập tức thoát ra, sau đó dừng lại ở lan can lầu hai của tiểu lâu, một tia máu tươi từ từ chảy xuống từ khóe miệng hắn, thoạt nhìn có chút yêu dã.
Mộ Thanh Thần đứng yên trong đêm tối, tay áo bay bay, cho dù bị thương cũng vẫn kiên định đứng đó !
Hắn… phải thủ hộ ! Thủ hộ sư phụ ! Thủ hộ sư huynh !
Trí nhớ từ nhỏ đến lớn thoảng qua trước mặt Mộ Thanh Thần, lúc Mộ Thanh Dạ nhắm mắt định nghỉ ngơi, lúc hắn trợn mắt, ánh sáng trong mắt thật sự rực rỡ khiến người ta không dám nhìn !
Dược thảo ? Thần đan ? Thật ra, phương pháp đơn giản nhất, chính là người kia cam tâm tình nguyện đem công lực chuyển cho ngươi, phương pháp này cần trả một cái giá rất lớn, chính là tính mệnh.
Lão nhân mệnh chẳng còn lâu, liền ngay lúc này, đem công lực vài chục năm toàn bộ giao cho đồ nhi của mình, để hắn đạt được cảnh giới tông sư !
" Thanh Thần, hộ pháp cho bọn ta! Nếu bị quấy rầy, sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ ! Sư huynh ngươi và ta đều mất mạng !" Lão nhân trừng hai mắt, quát lớn.
Mộ Thanh Thần mím môi, ôm quyền, " Vâng ! Sư phụ ! "
Nếu sư phụ và sư huynh tin tưởng hắn, nguyện ý giao sinh mệnh cho hắn, như vậy… dĩ nhiên hắn sẽ trả giá tất cả để thủ hộ cho họ !
Trong mắt Mộ Thanh Thần lóe lên sự kiên định, sau đó đứng dậy, bước chân vững chắc đi ra ngoài, vẻ mặt luôn vui vẻ lại nghiêm túc không ngờ, cùng với hắn trước kia thật sự giống như hai người khác nhau.
Mái tóc đen dài buộc lên một nửa, một nửa khác thả xuống vai, lúc này bị gió thổi nhẹ nhàng đung đưa, giống như một bức tranh thủy mặc có thể chuyển động. Hắc mặc bạch y, cổ áo thẳng đứng càng tôn lên cái cằm kiên nghị của hắn, hai mắt sáng rực, cả người giống như một bảo kiếm rời vỏ, sắc bén không thể chống đỡ, tất cả đều hé lộ ra ngoài.
Mộ Thanh Thần cong ngón tay thành trảo, hướng về vật đặt bên cửa được mảnh vải đen phủ lên, dùng sức một chút, nội lực trực tiếp làm mảnh vải đen nát bươm, một cây ngân thương lấp lánh xuất hiện trong tay Mộ Thanh Thần.
Thương, là vua của trăm loại binh khí ! Sử dụng linh hoạt, huyền diệu độc đáo !
Vũ khí của Mộ Thanh Thần, là một trường thương màu bạc !
Hắn cầm trường thương, từng bước một đi ra ngoài phòng, hai cánh cửa gỗ chậm rãi đóng lại sau lưng hắn.
Mộ Thanh Thần cầm trường thương, giống như một chiến thần bạch y, kiên định chặn ở cửa !
Mà ở trong phòng, hai mắt lão nhân tuôn ra một trận bạch quang, trong nháy mắt, mái tóc trắng của hắn giống như một cây khô gặp được mùa xuân, đảo mắt liền đen nhánh, nét mặt già nua trở nên hồng nhuận, vết nhăn cũng phai đi rất nhiều, tựa như một thanh niên hai mươi tuổi !
Vì thế, lão giả một giây trước còn đang hấp hối, giờ phút này đã ngồi thẳng dậy ở trên giường !
Mà cái giá cho việc này là hắn phải thiêu đốt sinh mệnh cùng công lực để đổi lấy !
" Thanh Dạ, đứng dậy ! " Lão nhân quát một tiếng.
Mộ Thanh Dạ không dám cãi lời, vội vàng đứng lên, ngay tại lúc đó, hai tay lão nhân làm thành trảo, một tay đặt ở đỉnh đầu Mộ Thanh Dạ, một tay ở ngay ngực hắn, nội lực trong cơ thể như dòng sông điên cuồng chảy vào Mộ Thanh Dạ !
Làn da Mộ Thanh Dạ tản ra ánh sáng nhàn nhạt, hắn nhịn không được ngẩng đầu lên, ba nghìn sợi tốc không gió mà tung bay, ngay cả bạch y phiêu dật trên người cũng chậm rãi lay động, trong giờ phút này, hắn giống như trích tiên.
Làn da Mộ Thanh Dạ vốn trắng mịn, nay giống như bạch ngọc, lóe lên ánh sáng ấm áp, mà làn da lão nhân dần dần chết đi, trở nên xám trắng.
Nhất sinh, nhất tử.
Nhất triêu, nhất mộ. (một sớm mai, một hoàng hôn)
Đối lập rõ ràng như vậy.
Một dòng khí lưu nhàn nhạt chuyển động quanh thân hai người, trong lúc vô tình lại tạo nên một trận pháp phức tạp, không ngừng hấp dẫn linh khí trong trời đất điên cuồng nhập vào.
Sinh mệnh của ta, thành toàn tông sư cho hắn.
Lúc công lực chuyển giao bắt đầu thuận lợi, ở bên ngoài, tình hình hoàn toàn khác biệt.
Mộ Thanh Thần nhắm hai mắt, giống như bức tượng yên lặng đứng ở đó, nhưng hắn vẫn phóng công lực ra ngoài, thời thời khắc khắc chú ý động tĩnh xung quanh, gió thổi cỏ lay đều không trốn được cảm giác nhạy bén của hắn.
Cho nên khi tiếng kinh hô yếu ớt truyền tới từ phía trước tiểu lâu, hắn lập tức phát giác.
" Ai ?! " Mộ Thanh Thần đột nhiên mở hai mắt, thanh âm được nội lực bao lấy, chấn động trong đêm tối.
Chung quanh vẫn im ắng như trước, ngay cả côn trùng chim chóc cũng không lên tiếng, tựa như tiếng kinh hô yếu ớt khi nãy là hắn nghe nhầm.
" Rất yên tĩnh. " Mộ Thanh Thần nhìn xung quanh, trong lòng nghĩ.
Hắn biết có chút không đúng, nhưng dưới chân vẫn không hề chuyển động.
Nếu đã tiếp nhận lệnh thủ hộ của sư phụ, hắn tuyệt đối sẽ không bời vì chuyện đó mà rời đi nơi này, hắn phải ở lại đây, đem tất cả yêu ma quỷ quái quấy rối – đánh trở về !
Suy nghĩ của Mộ Thanh Thần rất đơn giản, sư phụ muốn hắn canh giữ ở ngoài, hắn sẽ không rời đi nửa bước, nhưng hắn không nghĩ tới, bởi vì hắn kiên định như thế, nên hắn mới không trúng kế điệu hổ ly sơn của kẻ địch !
Kẻ địch trốn trong bóng tối nhìm chăm chằm Mộ Thanh Thần, tưởng hắn sẽ thắc mắc mà rời đi, sau đó nhân cơ hội lẻn vào nhà, giết Mộ Thanh Dạ. Ai ngờ, tiểu tử ngốc bạch y này vẫn canh giữ ở ngoài, nửa bước không rời, rốt cục khiến hắn không kiên nhẫn nữa, ngón tay vung lên, nháy mắt như chim ưng xông ra ngoài !
Mà phía sau hắn còn có mười tên thủ hạ, bọn họ đều mặc hắc y, nửa khuôn mặt được che đi, giống như hòa với đêm tối.
Đồng tử Mộ Thanh Thần co rụt lại, trường thương trong tay vẽ một cái, giống như một sợi chỉ ngân sắc, dồn khí đan điền, điểm mũi chân, nháy mắt xông lên chặn địch !
" Đang ! " Tiếng kim loại va chạm vô cùng vang dội trong đêm đen yên tĩnh.
Mộ Thanh Thần một tay nắm trường thương, thương kia giống như giao long ra khơi, thẳng tấp hướng vào ngực của thích khách cầm đầu, lại bị hắn nhanh chóng nâng đao cản lại !
Ngân đao lóe lên một cái, chiếu sáng tròng mắt của hai người !
Hai người nhanh chóng xuất chiêu, trong khoảng thời gian ngắn lại không thể phân ra cao thấp !
" Võ công tiểu tử này rất lợi hại ! " thích khách cầm đầu híp mắt, trong lòng thầm nghĩ.
Sắc mặt Mộ Thanh Thần có chút trắng bệch, hắn thật không ngờ, bản thân mình trước thích khách lại hoàn toàn không chiếm được thượng phong !
Ánh mắt hắn dao động, lực chú ý phân tán một chút, dừng lại ở vài tên thích khách cùng xông ra với tên cầm đầu này. Mấy người kia đương nhiên không ngốc, thấy lão đại nhà mình đánh nhau với tiểu tử này, nhìn tình hình chắc chưa phân cao thấp ngay được, trong lòng liền hiểu rõ, lập tức xông về phía tiểu lâu.
Mộ Thanh Thần lo lắng.
Bởi vì đây là nơi sư phụ ở, cho nên người trong cốc chưa được sự đồng ý thì không tiến vào, nhưng thật không ngờ, lúc này lại thành nguy hiểm trí mạng của sư phụ và sư huynh !
" Hừ, tiểu tử, cùng ta giao thủ lại dám phân tâm ?! " Thích khách cầm đầu khặc khặc cười, thừa dịp Mộ Thanh Thần phân tâm, liền chưởng một chưởng !
" Phốc –" Một Thanh Thần nhất thời không chú ý, dĩ nhiên không đề phòng một chưởng này, phun ra một búng máu !
Mộ Thanh Thần lập tức thoát ra, sau đó dừng lại ở lan can lầu hai của tiểu lâu, một tia máu tươi từ từ chảy xuống từ khóe miệng hắn, thoạt nhìn có chút yêu dã.
Mộ Thanh Thần đứng yên trong đêm tối, tay áo bay bay, cho dù bị thương cũng vẫn kiên định đứng đó !
Hắn… phải thủ hộ ! Thủ hộ sư phụ ! Thủ hộ sư huynh !
Trí nhớ từ nhỏ đến lớn thoảng qua trước mặt Mộ Thanh Thần, lúc Mộ Thanh Dạ nhắm mắt định nghỉ ngơi, lúc hắn trợn mắt, ánh sáng trong mắt thật sự rực rỡ khiến người ta không dám nhìn !
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook