Ẩn Đế
-
Chương 77: Lâm chung
Trải qua ba ngày liên tục không ngừng nghỉ chạy đi, đoàn người Mộ Thanh Dạ rốt cục vào lúc hoàng hôn chạy về Thần Y cốc.
Vị trí Thần Y cốc thập phần thần bí, nó được ba ngọn núi lớn bao quanh, xung quanh đều là vách núi dựng đứng, trừ phi khinh công tuyệt đỉnh, nếu không tuyệt đối không có khả năng leo lên, vì thế thông đạo ra vào chỉ giống như một khe hẹp được người ta dùng đao bổ ra ở sườn núi phía tây, là nơi mà chỉ người Thần Y cốc mới biết.
Ở đây bố trí mê vụ trận, vị trí cửa cốc lại dùng bụi gai phủ lên, nếu không cố tình tìm, căn bản không thể phát hiện ra. Lúc đoàn người Mộ Thanh Dạ gấp gáp trở về, mê vụ trận đã bị phá đi hơn phân nửa lại bắt đầu chuyển động, sương mỳ dày đặc ở trung tâm trận, quanh quẩn xung quanh mọi người, làm cho tâm những người nhìn thấy nhịn không được trở nên nặng nề.
Mộ Thanh Dạ nhanh chóng chiếu theo lệ phá giải trận pháp, sau đó dẫn người tiến vào cốc.
Người trong cốc sớm đã thu được tin tức bọn họ trở về, cho nên lúc bọn hắn bước vào thì đã có vài người chờ ở đó, lãnh đạo chính là quản sự tổng quản của Thần Y cốc, hắn giấu hai tay trong tay áo, muốn dằn lòng yên tĩnh chờ đợi, lại nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn về phía cửa cốc, hy vọng thiếu chủ trở về sớm một chút.
Lúc nhìn thấy bóng dáng đám người Mộ Thanh Dạ, tổng quản năm nay đã vượt quá năm mươi tuổi cơ hồ vui đến phát khóc.
" Thiếu… thiếu chủ ! Người đã trở lại ! " Lão tổng quản kích động vọt đến trước mặt Mộ Thanh Dạ, mắt lão nhịn không được đỏ lên.
Mộ Thanh Dạ thấy lão tổng quản luống cuống như thế, trong lòng trầm xuống, biết rõ tình hình sư phụ không được tốt, liền có vài phần lo lắng hỏi, " Sư phụ đâu ? Sư phụ thế nào rồi ?! "
" Cốc chủ… cốc chủ… " Lão tổng quản nói, nhịn không được khóc lớn, " Cốc chủ hắn không ổn ! Nếu không phải chờ thiếu chủ trở về nên dùng Lung Ngọc kéo dài mệnh, cốc chủ… cốc chủ cũng đã… ! "
Lung Ngọc, là chí bảo trấn cốc trăm năm của Thần Y cốc, là mảnh ngọc có công dụng thần kỳ trong truyền thuyết, hiện nay, Thần Y cốc chỉ phát hiện nó có thể bảo vệ hơi thở sinh mệnh, nói đơn giản chính là kéo dài sinh mệnh, nếu vết thương bình thường, chỉ cần đặt Lung Ngọc trên miệng vết thương, chốc lát sau miệng vết thương liền bình phục, có thể nói là kỳ tích.
Lúc nghe lão tổng quản nhắc tới Lung Ngọc, Mộ Thanh Dạ đã tuyệt vọng – thương thế sư phụ đã trầm trọng đến mức phải dùng Lung Ngọc để kéo dài sinh mệnh sao ?
Sư phụ… sư phụ sẽ chết sao ?
Mộ Thanh Dạ chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, ở trong lòng hắn, sư phụ như một tòa núi lớn vững chắc, khiến hắn ngưỡng mộ, khiến hắn sùng bái, sư phụ vĩnh viễn không bao giờ ngã xuống. Đến hôm nay, trong lòng Mộ Thanh Dạ vẫn có suy nghĩ đơn giản mà ngây thơ đó.
Hiện tại, sự thật trước mắt hắn lại tàn khốc mà đẫm máu như thế.
Cho dù hắn không muốn tin, nhưng sự thật là vậy.
Thân thể Mộ Thanh Dạ run lên.
Đột nhiên, một bàn tay đặt lên bải vai Mộ Thanh Dạ, mang theo độ ấm dịu dàng.
Mộ Thanh Dạ hơi quay đầu lại, thanh âm suy sụp, " Sư đệ… "
" Mau đi đi ! " Cho dù sư huynh hắn nhìn không thấy, nhưng Mộ Thanh Thần vẫn nở nụ cười tươi sáng lạn mà tốt đẹp với Mộ Thanh Dạ, chỉ là hai mắt hắn đã đỏ bừng, " Sư phụ cần huynh, huynh nhanh đi qua đi ! "
Thân mình Mộ Thanh Dạ run mạnh !
Đúng vậy ! Sư phụ cần hắn, Thần Y cốc… vẫn cần hắn !
Mộ Thanh Dạ khẽ míp môi, hai tay giấu trong tay áo chậm rãi nắm thành quyền, trong lòng có một niềm tin kiên định –
" Đi ! "
Lập tức, hắn bước nhanh ra ngoài.
Thần Y cốc có một tòa tiểu lâu ở giữa hồ, Mộ Thanh Dạ cùng Mộ Thanh Thần nhìn thấy sư phụ hấp hối, sắc mặt hắn xám trắng, hai mắt nhắm nghiền, trên ấn đường đã biến đen có một khối bạch ngọc, mái tóc chòm râu từng đen nhánh nay đã thành tuyết trắng. Nếu không phải ngực hắn khẽ phập phồng, chỉ sợ ai nhìn vào cũng nghĩ lão nhân này đã chết rồi.
Đi tới cửa, bước chân Mộ Thanh Dạ hơi chậm lại, hít sâu một hơi, bước vào phòng, từng bước từng bước đến bên giường, sau đó, chậm rãi quỳ xuống.
" Sư phụ… " hắn cúi đầu kêu, thanh âm run run tựa hồ đang đè nén cái gì đó.
Mộ Thanh Dạ nâng tay, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay sư phụ hắn để ở mép giường.
Bàn tay ấm áp và vững chắc trong trí nhớ đã không còn, chỉ còn gầy trơ xương mà lại lạnh như băng.
Lão nhân trên giường khẽ động ngón tay, sau đó chậm rãi mở mắt, giống như đem hết khí lực toàn thân, đưa mặt hướng về phía Mộ Thanh Dạ, đôi môi xanh tím hơi mấp máy, phát ra thanh âm nho nhỏ, " Thanh Dạ… Thanh Dạ ngươi đã trở lại… "
" Đồ nhi… đã về… "
" Trở về là tốt rồi… trở về là tốt rồi… " Lão nhân nói xong, vừa muốn nhắm mắt lại. Đột nhiên ! Hai mắt hắn mở lớn, giống như hồi quang phản chiếu, lại lần nữa có được thần thái. Hắn nhanh chóng lật tay nắm lấy tay Mộ Thanh Dạ, trịnh trọng nói, " Thanh Dạ… Thanh Da ! Ta đem Thần Y cốc… giao cho ngươi ! Hy vọng ngươi có thể phát triển nó hơn nữa! "
Mộ Thanh Dạ trầm mặc một lúc, mới đáp lại, " Vâng ! Sư phụ ! "
Lão nhân vui mừng gật đầu, sau đó đem tầm mắt chuyển qua Mộ Thanh Thần đang ở sau lưng Mộ Thanh Dạ, mở miệng nhẹ giọng kêu, " Thanh Thần, lại đây. "
" Sư phụ. " Mộ Thanh Thần cũng bùm một tiếng, quỳ xuống trước mặt lão nhân, nằm rạp ở đầu giường, nhịn không được nghẹn ngào khóc, " Sư phụ người không cần nói ! Người nhanh khỏe lên đi ! Ta sẽ không lười biếng nữa, ta sẽ nghe lời, luyện công thật tốt… Sư phụ ! Người đừng rời đi a ! "
" Thanh Thần, nam tử hán đại trượng phu… Đừng khóc ! " Dứt lời, lão nhân nhịn không được ho lên.
Mộ Thanh Dạ cùng Mộ Thanh Thần vội vàng vươn tay giúp lão nhân thuận khí.
" Được rồi được rồi, ta không sao. " lão nhân nhẹ nhàng đẩy tay hai người, nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, mới mở mắt lần nữa, nói với Mộ Thanh Thần, " Thanh Thần, sau này tốt nhất ngươi phải nghe lời sư huynh, sư phụ không yên lòng nhất là tính cách của con luôn gặp rắc rối… " Nói xong, lão nhân nhịn không được cong khóe môi.
Nói thật, nếu không phải có tiểu đồ đệ này, chỉ sợ trong cốc sẽ mất rất nhiều niềm vui.
" Ta hiểu rồi sư phụ… " Mộ Thanh Thần đỏ mắt nhìn lão nhân.
" Thanh Dạ. " Ánh mắt lão nhân nhìn chằm chằm Mộ Thanh Dạ, " Sư phụ sợ là sắp đi rồi, một thân công lực này sẽ mất đi lúc ta chết, không bằng… giúp cho ngươi ! "
" Người đang nói gì vậy sư phụ ! Không được ! " Mộ Thanh Dạ tái mặt quát.
" Thanh Dạ, ngươi nghe đây, thiên phú của ngươi mặc dù không bằng sư đệ, nhưng ngươi có kiên nhẫn cùng nghị lực, ngay cả ta cũng không nghĩ ngươi có thể luyện đến tầng cuối cùng của công pháp này, bây giờ sư phụ đem công lực cho ngươi, ngươi nhất định có thể công pháp đại thành ! Sẽ bước vào cảnh giới tông sư ! Hơn nữa… đây không phải là vì ngươi ! Đây là vì Thần Y cốc ! " ánh mắt lão nhân kiên định.
Câu cuối, rốt cục khiến Mộ Thanh Dạ không thể cự tuyệt.
Hắn run môi, chậm rãi phun ra một chữ –
" Được. "
Vị trí Thần Y cốc thập phần thần bí, nó được ba ngọn núi lớn bao quanh, xung quanh đều là vách núi dựng đứng, trừ phi khinh công tuyệt đỉnh, nếu không tuyệt đối không có khả năng leo lên, vì thế thông đạo ra vào chỉ giống như một khe hẹp được người ta dùng đao bổ ra ở sườn núi phía tây, là nơi mà chỉ người Thần Y cốc mới biết.
Ở đây bố trí mê vụ trận, vị trí cửa cốc lại dùng bụi gai phủ lên, nếu không cố tình tìm, căn bản không thể phát hiện ra. Lúc đoàn người Mộ Thanh Dạ gấp gáp trở về, mê vụ trận đã bị phá đi hơn phân nửa lại bắt đầu chuyển động, sương mỳ dày đặc ở trung tâm trận, quanh quẩn xung quanh mọi người, làm cho tâm những người nhìn thấy nhịn không được trở nên nặng nề.
Mộ Thanh Dạ nhanh chóng chiếu theo lệ phá giải trận pháp, sau đó dẫn người tiến vào cốc.
Người trong cốc sớm đã thu được tin tức bọn họ trở về, cho nên lúc bọn hắn bước vào thì đã có vài người chờ ở đó, lãnh đạo chính là quản sự tổng quản của Thần Y cốc, hắn giấu hai tay trong tay áo, muốn dằn lòng yên tĩnh chờ đợi, lại nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn về phía cửa cốc, hy vọng thiếu chủ trở về sớm một chút.
Lúc nhìn thấy bóng dáng đám người Mộ Thanh Dạ, tổng quản năm nay đã vượt quá năm mươi tuổi cơ hồ vui đến phát khóc.
" Thiếu… thiếu chủ ! Người đã trở lại ! " Lão tổng quản kích động vọt đến trước mặt Mộ Thanh Dạ, mắt lão nhịn không được đỏ lên.
Mộ Thanh Dạ thấy lão tổng quản luống cuống như thế, trong lòng trầm xuống, biết rõ tình hình sư phụ không được tốt, liền có vài phần lo lắng hỏi, " Sư phụ đâu ? Sư phụ thế nào rồi ?! "
" Cốc chủ… cốc chủ… " Lão tổng quản nói, nhịn không được khóc lớn, " Cốc chủ hắn không ổn ! Nếu không phải chờ thiếu chủ trở về nên dùng Lung Ngọc kéo dài mệnh, cốc chủ… cốc chủ cũng đã… ! "
Lung Ngọc, là chí bảo trấn cốc trăm năm của Thần Y cốc, là mảnh ngọc có công dụng thần kỳ trong truyền thuyết, hiện nay, Thần Y cốc chỉ phát hiện nó có thể bảo vệ hơi thở sinh mệnh, nói đơn giản chính là kéo dài sinh mệnh, nếu vết thương bình thường, chỉ cần đặt Lung Ngọc trên miệng vết thương, chốc lát sau miệng vết thương liền bình phục, có thể nói là kỳ tích.
Lúc nghe lão tổng quản nhắc tới Lung Ngọc, Mộ Thanh Dạ đã tuyệt vọng – thương thế sư phụ đã trầm trọng đến mức phải dùng Lung Ngọc để kéo dài sinh mệnh sao ?
Sư phụ… sư phụ sẽ chết sao ?
Mộ Thanh Dạ chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, ở trong lòng hắn, sư phụ như một tòa núi lớn vững chắc, khiến hắn ngưỡng mộ, khiến hắn sùng bái, sư phụ vĩnh viễn không bao giờ ngã xuống. Đến hôm nay, trong lòng Mộ Thanh Dạ vẫn có suy nghĩ đơn giản mà ngây thơ đó.
Hiện tại, sự thật trước mắt hắn lại tàn khốc mà đẫm máu như thế.
Cho dù hắn không muốn tin, nhưng sự thật là vậy.
Thân thể Mộ Thanh Dạ run lên.
Đột nhiên, một bàn tay đặt lên bải vai Mộ Thanh Dạ, mang theo độ ấm dịu dàng.
Mộ Thanh Dạ hơi quay đầu lại, thanh âm suy sụp, " Sư đệ… "
" Mau đi đi ! " Cho dù sư huynh hắn nhìn không thấy, nhưng Mộ Thanh Thần vẫn nở nụ cười tươi sáng lạn mà tốt đẹp với Mộ Thanh Dạ, chỉ là hai mắt hắn đã đỏ bừng, " Sư phụ cần huynh, huynh nhanh đi qua đi ! "
Thân mình Mộ Thanh Dạ run mạnh !
Đúng vậy ! Sư phụ cần hắn, Thần Y cốc… vẫn cần hắn !
Mộ Thanh Dạ khẽ míp môi, hai tay giấu trong tay áo chậm rãi nắm thành quyền, trong lòng có một niềm tin kiên định –
" Đi ! "
Lập tức, hắn bước nhanh ra ngoài.
Thần Y cốc có một tòa tiểu lâu ở giữa hồ, Mộ Thanh Dạ cùng Mộ Thanh Thần nhìn thấy sư phụ hấp hối, sắc mặt hắn xám trắng, hai mắt nhắm nghiền, trên ấn đường đã biến đen có một khối bạch ngọc, mái tóc chòm râu từng đen nhánh nay đã thành tuyết trắng. Nếu không phải ngực hắn khẽ phập phồng, chỉ sợ ai nhìn vào cũng nghĩ lão nhân này đã chết rồi.
Đi tới cửa, bước chân Mộ Thanh Dạ hơi chậm lại, hít sâu một hơi, bước vào phòng, từng bước từng bước đến bên giường, sau đó, chậm rãi quỳ xuống.
" Sư phụ… " hắn cúi đầu kêu, thanh âm run run tựa hồ đang đè nén cái gì đó.
Mộ Thanh Dạ nâng tay, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay sư phụ hắn để ở mép giường.
Bàn tay ấm áp và vững chắc trong trí nhớ đã không còn, chỉ còn gầy trơ xương mà lại lạnh như băng.
Lão nhân trên giường khẽ động ngón tay, sau đó chậm rãi mở mắt, giống như đem hết khí lực toàn thân, đưa mặt hướng về phía Mộ Thanh Dạ, đôi môi xanh tím hơi mấp máy, phát ra thanh âm nho nhỏ, " Thanh Dạ… Thanh Dạ ngươi đã trở lại… "
" Đồ nhi… đã về… "
" Trở về là tốt rồi… trở về là tốt rồi… " Lão nhân nói xong, vừa muốn nhắm mắt lại. Đột nhiên ! Hai mắt hắn mở lớn, giống như hồi quang phản chiếu, lại lần nữa có được thần thái. Hắn nhanh chóng lật tay nắm lấy tay Mộ Thanh Dạ, trịnh trọng nói, " Thanh Dạ… Thanh Da ! Ta đem Thần Y cốc… giao cho ngươi ! Hy vọng ngươi có thể phát triển nó hơn nữa! "
Mộ Thanh Dạ trầm mặc một lúc, mới đáp lại, " Vâng ! Sư phụ ! "
Lão nhân vui mừng gật đầu, sau đó đem tầm mắt chuyển qua Mộ Thanh Thần đang ở sau lưng Mộ Thanh Dạ, mở miệng nhẹ giọng kêu, " Thanh Thần, lại đây. "
" Sư phụ. " Mộ Thanh Thần cũng bùm một tiếng, quỳ xuống trước mặt lão nhân, nằm rạp ở đầu giường, nhịn không được nghẹn ngào khóc, " Sư phụ người không cần nói ! Người nhanh khỏe lên đi ! Ta sẽ không lười biếng nữa, ta sẽ nghe lời, luyện công thật tốt… Sư phụ ! Người đừng rời đi a ! "
" Thanh Thần, nam tử hán đại trượng phu… Đừng khóc ! " Dứt lời, lão nhân nhịn không được ho lên.
Mộ Thanh Dạ cùng Mộ Thanh Thần vội vàng vươn tay giúp lão nhân thuận khí.
" Được rồi được rồi, ta không sao. " lão nhân nhẹ nhàng đẩy tay hai người, nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, mới mở mắt lần nữa, nói với Mộ Thanh Thần, " Thanh Thần, sau này tốt nhất ngươi phải nghe lời sư huynh, sư phụ không yên lòng nhất là tính cách của con luôn gặp rắc rối… " Nói xong, lão nhân nhịn không được cong khóe môi.
Nói thật, nếu không phải có tiểu đồ đệ này, chỉ sợ trong cốc sẽ mất rất nhiều niềm vui.
" Ta hiểu rồi sư phụ… " Mộ Thanh Thần đỏ mắt nhìn lão nhân.
" Thanh Dạ. " Ánh mắt lão nhân nhìn chằm chằm Mộ Thanh Dạ, " Sư phụ sợ là sắp đi rồi, một thân công lực này sẽ mất đi lúc ta chết, không bằng… giúp cho ngươi ! "
" Người đang nói gì vậy sư phụ ! Không được ! " Mộ Thanh Dạ tái mặt quát.
" Thanh Dạ, ngươi nghe đây, thiên phú của ngươi mặc dù không bằng sư đệ, nhưng ngươi có kiên nhẫn cùng nghị lực, ngay cả ta cũng không nghĩ ngươi có thể luyện đến tầng cuối cùng của công pháp này, bây giờ sư phụ đem công lực cho ngươi, ngươi nhất định có thể công pháp đại thành ! Sẽ bước vào cảnh giới tông sư ! Hơn nữa… đây không phải là vì ngươi ! Đây là vì Thần Y cốc ! " ánh mắt lão nhân kiên định.
Câu cuối, rốt cục khiến Mộ Thanh Dạ không thể cự tuyệt.
Hắn run môi, chậm rãi phun ra một chữ –
" Được. "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook