Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức
-
Chương 91: Anh đây là đang muốn hành tôi mệt chết có đúng không? (2)
Thẩm Ngôn hỏi: "Từ đây đến Hải Lạp Nhĩ khoảng bao xa? Với lại anh dự tính chúng ta sẽ lái trong bao lâu thì tới nơi?"
Lôi Gia Âm ngập ngừng đáp: "Ừm, tầm 2000 cây số, đại khái chắc khoảng 19 tiếng đồng hồ thôi."
Thẩm Ngôn ngỡ ngàng hỏi lại: "Anh đây là đang muốn hành tôi mệt chết, sau đó kế thừa mấy cái tài khoản Vip trên web xxxx của tôi đúng không?"
"Phốc!"
"Ha ha ha ha ha!"
“Khụ… khụ…”
"Thẩm Ngôn ca, anh đừng đùa nữa, tôi đang uống nước mà, suýt tí nữa là sặc chết rồi đây này!"
Đám người trong phòng cười vang một trận, ngay cả mấy nhân viên công tác cũng nhịn không được cười ha hả, Cổ Lệ Na Trát ngồi ở bên phải Thẩm Ngôn, nàng cười nghiêng ngả đến nỗi không tự chủ được ngả rạp dựa vào vai hắn mà không hay.
"Bậy nào, bậy nào, anh lấy tài khoản Vip của cậu làm gì." Lôi Gia Âm vừa cười vừa xua xua tay, đoạn nói: "Nghe thì có vẻ rất xa, kỳ thật cũng không xa như cậu nghĩ đâu. Nhóm chúng ta cứ coi như đấy là Road Trip đi (1), nếu vậy thì sẽ thấy 2000 cây số cũng chẳng xa lắm."
Thẩm Ngôn gật đầu, mỉm cười đáp: "Ban nãy đùa với anh thôi, tôi lái không có vấn đề gì đâu!"
Lôi Gia Âm quay sang nhìn về phía Nhạc Vân Bằng, Nhạc Vân Bằng liền giơ hai tay lên bảo: "Còn có mình tôi, xem ra tôi có phản đối cũng vô hiệu, vậy tôi liền liều mình bồi quân tử vậy, cứ quyết định theo ý kiến của Lôi Tử đi."
Lôi Gia Âm lại nhìn về phía mấy vị nữ đồng chí.
Tống Đan Đan vui vẻ đáp: "Road Trip xác thực không tệ, chị cũng đồng ý với phương án tự lái xe đi, ngoài ra chị có thêm một đề nghị khác, dù sao nhóm chúng ta cũng có nhiều thời gian, cứ đi từ từ rồi cũng sẽ đến, không cần ép mình chạy một mạch suốt 19 tiếng như Gia Âm tính toán đâu. Cùng lắm thì đi nửa đường sẽ tìm chỗ dừng chân, dựng một cái lều vải nghỉ ngơi cho lại sức, dù sao đấy cũng là một loại trải nghiệm và du lịch mà."
Đông Lỵ Á gật đầu tán thành: "Đúng rồi, đích đến của chúng ta là thảo nguyên, vừa vặn trên đường đi có thể thưởng thức phong cảnh thiên nhiên hùng vĩ xung quanh cũng tốt.”
"Ban đêm cắm trại sẽ vui lắm đó, mấy người chúng ta còn có thể liên hoan dã ngoại nè."
"Chỉ có Tống Tổ Nhi còn nhỏ, chưa lấy bằng lái xe thôi, còn bọn em đều có bằng cả rồi, không cần các anh liên tục lái xe đâu, thỉnh thoảng đổi sang để bọn em lái một đoạn thời gian cũng được."
Mọi người đồng loạt nêu ý kiến, nhưng tựu chung tất cả đều vui vẻ đồng ý với phương án lái xe tới Hải Lạp Nhĩ mà Lôi Gia Âm đề xuất. Tuy rằng lái đường dài thì chắc chắn sẽ rất mệt mỏi, nhưng thứ nhất là thời gian thoải mái, tự do; thứ hai là tiết kiệm tiền; thứ ba là bọn họ có cơ hội ngắm nhìn cảnh vật đây đó hơn là ngồi máy bay hay tàu cao tốc, trên đường di chuyển bảo đảm chẳng nhìn thấy nổi cái gì.
"Vậy quyết định như thế nhé, chúng ta ăn cơm nước xong xuôi liền xuất phát?" Lôi Gia Âm hỏi ý kiến các thành viên.
Đông Lỵ Á nghe vậy liền đáp: "Khoan đã, em tưởng chúng ta nên chuẩn bị đồ đạc một chút chứ, lều vải, chăn mền các kiểu nè, à đúng rồi, chúng ta sẽ nấu ăn đúng không? Nên mua sẵn nguyên liệu và đồ dùng làm bếp nữa chứ."
Tống Đan Đan hỏi cậu chàng nhân viên công tác đang đứng gần mình, "Mấy thứ này bên hậu cần sẽ cung cấp cho bọn chị phải không?"
Cậu thanh niên kia liền bảo cô chờ một chút, chính mình đi ra ngoài hỏi thăm đạo diễn, một lát sau mới quay lại, ái ngại trả lời: "Chị Đan Đan, sếp em bảo bên chương trình sẽ không cung cấp bất kỳ sự hỗ trợ nào hết."
"Xem các cậu hẹp hòi chưa kìa!" Cổ Lệ Na Trát không nhịn được cảm thán một câu, sau đó than thở: "Vậy tranh thủ đi mua thôi, chưa gì đã thấy hao hụt mất mấy ngàn khối tiền rồi."
Tống Đan Đan phì cười: "Mua làm gì, chúng ta vẫn còn đang ở Kinh Thành mà, từ đây tới nhà của các thành viên hẳn là không xa, cứ quay về nhà lấy đi, vả lại dùng đồ của mình cũng cảm thấy sạch sẽ, dễ chịu hơn."
Lôi Gia Âm lại hỏi cậu trai ban nãy: "Bọn anh về nhà lấy đồ thì không có vấn đề gì chứ?"
Cậu nhóc nọ lần nữa đi ra ngoài hỏi thăm, một hồi sau bèn vòng về, thái độ tươi tỉnh hơn hẳn: "Được ạ, chuyện này thì có thể."
Lôi Gia Âm gật đầu, "Vậy chốt như thế nhé. Tám người chúng ta dùng cơm nước xong xuôi liền ai về nhà nấy lấy thêm đồ vật cần thiết. Thẩm Ngôn, nhà các cậu có bốn người, dùng một chiếc xe đi. Anh với Tiểu Nhạc, Đan Đan tỷ và Tổ Nhi sẽ ngồi chiếc còn lại. Lấy đồ xong xuôi thì sẽ tập hợp ở trước trạm thu phí lối vào đường cao tốc, rồi cùng nhau xuất phát để tránh phân tán đội ngũ."
Thương lượng xong, tám vị khách mời liền cắm cúi ‘chiến đấu’ với một bàn đồ ăn ê hề trước mắt.
...
Thẩm Ngôn lái xe chở Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư cùng Cổ Lệ Na Trát về lại biệt thự của bọn họ.
Mất thời gian tìm kiếm hồi lâu mới tìm ra được một cái lều vải nằm ở tủ đồ trong nhà kho, hẳn là do Dương Mật mua trước đây.
(1) Road Trip: là một khái niệm phổ biến ở Mỹ và đã lan dần sang các nước châu Á từ năm 2016 đổ lại đây. Đây là một loại hình du lịch thuộc kiểu du ngoạn đường phố. Road Trip chính là hành trình du lịch bằng đường bộ, được thực hiện với phương tiện di chuyển phổ biến nhất là xe hơi. Trên chiếc xe, người ta sẽ chất lều, túi ngủ, xe đạp hay cả một chiếc thuyền và làm một vòng road trip đến các thành phố hay “về với thiên nhiên” như đi leo núi, tắm biển hay phổ biến nhất là xuyên qua các cảnh đẹp khác nhau của nhiều quốc gia liên tiếp.
Lôi Gia Âm ngập ngừng đáp: "Ừm, tầm 2000 cây số, đại khái chắc khoảng 19 tiếng đồng hồ thôi."
Thẩm Ngôn ngỡ ngàng hỏi lại: "Anh đây là đang muốn hành tôi mệt chết, sau đó kế thừa mấy cái tài khoản Vip trên web xxxx của tôi đúng không?"
"Phốc!"
"Ha ha ha ha ha!"
“Khụ… khụ…”
"Thẩm Ngôn ca, anh đừng đùa nữa, tôi đang uống nước mà, suýt tí nữa là sặc chết rồi đây này!"
Đám người trong phòng cười vang một trận, ngay cả mấy nhân viên công tác cũng nhịn không được cười ha hả, Cổ Lệ Na Trát ngồi ở bên phải Thẩm Ngôn, nàng cười nghiêng ngả đến nỗi không tự chủ được ngả rạp dựa vào vai hắn mà không hay.
"Bậy nào, bậy nào, anh lấy tài khoản Vip của cậu làm gì." Lôi Gia Âm vừa cười vừa xua xua tay, đoạn nói: "Nghe thì có vẻ rất xa, kỳ thật cũng không xa như cậu nghĩ đâu. Nhóm chúng ta cứ coi như đấy là Road Trip đi (1), nếu vậy thì sẽ thấy 2000 cây số cũng chẳng xa lắm."
Thẩm Ngôn gật đầu, mỉm cười đáp: "Ban nãy đùa với anh thôi, tôi lái không có vấn đề gì đâu!"
Lôi Gia Âm quay sang nhìn về phía Nhạc Vân Bằng, Nhạc Vân Bằng liền giơ hai tay lên bảo: "Còn có mình tôi, xem ra tôi có phản đối cũng vô hiệu, vậy tôi liền liều mình bồi quân tử vậy, cứ quyết định theo ý kiến của Lôi Tử đi."
Lôi Gia Âm lại nhìn về phía mấy vị nữ đồng chí.
Tống Đan Đan vui vẻ đáp: "Road Trip xác thực không tệ, chị cũng đồng ý với phương án tự lái xe đi, ngoài ra chị có thêm một đề nghị khác, dù sao nhóm chúng ta cũng có nhiều thời gian, cứ đi từ từ rồi cũng sẽ đến, không cần ép mình chạy một mạch suốt 19 tiếng như Gia Âm tính toán đâu. Cùng lắm thì đi nửa đường sẽ tìm chỗ dừng chân, dựng một cái lều vải nghỉ ngơi cho lại sức, dù sao đấy cũng là một loại trải nghiệm và du lịch mà."
Đông Lỵ Á gật đầu tán thành: "Đúng rồi, đích đến của chúng ta là thảo nguyên, vừa vặn trên đường đi có thể thưởng thức phong cảnh thiên nhiên hùng vĩ xung quanh cũng tốt.”
"Ban đêm cắm trại sẽ vui lắm đó, mấy người chúng ta còn có thể liên hoan dã ngoại nè."
"Chỉ có Tống Tổ Nhi còn nhỏ, chưa lấy bằng lái xe thôi, còn bọn em đều có bằng cả rồi, không cần các anh liên tục lái xe đâu, thỉnh thoảng đổi sang để bọn em lái một đoạn thời gian cũng được."
Mọi người đồng loạt nêu ý kiến, nhưng tựu chung tất cả đều vui vẻ đồng ý với phương án lái xe tới Hải Lạp Nhĩ mà Lôi Gia Âm đề xuất. Tuy rằng lái đường dài thì chắc chắn sẽ rất mệt mỏi, nhưng thứ nhất là thời gian thoải mái, tự do; thứ hai là tiết kiệm tiền; thứ ba là bọn họ có cơ hội ngắm nhìn cảnh vật đây đó hơn là ngồi máy bay hay tàu cao tốc, trên đường di chuyển bảo đảm chẳng nhìn thấy nổi cái gì.
"Vậy quyết định như thế nhé, chúng ta ăn cơm nước xong xuôi liền xuất phát?" Lôi Gia Âm hỏi ý kiến các thành viên.
Đông Lỵ Á nghe vậy liền đáp: "Khoan đã, em tưởng chúng ta nên chuẩn bị đồ đạc một chút chứ, lều vải, chăn mền các kiểu nè, à đúng rồi, chúng ta sẽ nấu ăn đúng không? Nên mua sẵn nguyên liệu và đồ dùng làm bếp nữa chứ."
Tống Đan Đan hỏi cậu chàng nhân viên công tác đang đứng gần mình, "Mấy thứ này bên hậu cần sẽ cung cấp cho bọn chị phải không?"
Cậu thanh niên kia liền bảo cô chờ một chút, chính mình đi ra ngoài hỏi thăm đạo diễn, một lát sau mới quay lại, ái ngại trả lời: "Chị Đan Đan, sếp em bảo bên chương trình sẽ không cung cấp bất kỳ sự hỗ trợ nào hết."
"Xem các cậu hẹp hòi chưa kìa!" Cổ Lệ Na Trát không nhịn được cảm thán một câu, sau đó than thở: "Vậy tranh thủ đi mua thôi, chưa gì đã thấy hao hụt mất mấy ngàn khối tiền rồi."
Tống Đan Đan phì cười: "Mua làm gì, chúng ta vẫn còn đang ở Kinh Thành mà, từ đây tới nhà của các thành viên hẳn là không xa, cứ quay về nhà lấy đi, vả lại dùng đồ của mình cũng cảm thấy sạch sẽ, dễ chịu hơn."
Lôi Gia Âm lại hỏi cậu trai ban nãy: "Bọn anh về nhà lấy đồ thì không có vấn đề gì chứ?"
Cậu nhóc nọ lần nữa đi ra ngoài hỏi thăm, một hồi sau bèn vòng về, thái độ tươi tỉnh hơn hẳn: "Được ạ, chuyện này thì có thể."
Lôi Gia Âm gật đầu, "Vậy chốt như thế nhé. Tám người chúng ta dùng cơm nước xong xuôi liền ai về nhà nấy lấy thêm đồ vật cần thiết. Thẩm Ngôn, nhà các cậu có bốn người, dùng một chiếc xe đi. Anh với Tiểu Nhạc, Đan Đan tỷ và Tổ Nhi sẽ ngồi chiếc còn lại. Lấy đồ xong xuôi thì sẽ tập hợp ở trước trạm thu phí lối vào đường cao tốc, rồi cùng nhau xuất phát để tránh phân tán đội ngũ."
Thương lượng xong, tám vị khách mời liền cắm cúi ‘chiến đấu’ với một bàn đồ ăn ê hề trước mắt.
...
Thẩm Ngôn lái xe chở Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư cùng Cổ Lệ Na Trát về lại biệt thự của bọn họ.
Mất thời gian tìm kiếm hồi lâu mới tìm ra được một cái lều vải nằm ở tủ đồ trong nhà kho, hẳn là do Dương Mật mua trước đây.
(1) Road Trip: là một khái niệm phổ biến ở Mỹ và đã lan dần sang các nước châu Á từ năm 2016 đổ lại đây. Đây là một loại hình du lịch thuộc kiểu du ngoạn đường phố. Road Trip chính là hành trình du lịch bằng đường bộ, được thực hiện với phương tiện di chuyển phổ biến nhất là xe hơi. Trên chiếc xe, người ta sẽ chất lều, túi ngủ, xe đạp hay cả một chiếc thuyền và làm một vòng road trip đến các thành phố hay “về với thiên nhiên” như đi leo núi, tắm biển hay phổ biến nhất là xuyên qua các cảnh đẹp khác nhau của nhiều quốc gia liên tiếp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook