Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức
-
Chương 90: Anh đây là đang muốn hành tôi mệt chết có đúng không? (1)
Tống Tổ Nhi rất hưng phấn, có thể là vì tuổi tác còn nhỏ, dù sao nàng mới chỉ mười bảy tuổi, thế nên đối với việc thắng thua vẫn ôm tâm lý khá hiếu chiến.
Vả lại nàng không chỉ ôm một mình Thẩm Ngôn, mà còn vui vẻ quay sang ôm Tống Đan Đan.
Thế nhưng... Hành động đó của Tống Tổ Nhi vẫn khiến Đông Lỵ Á các nàng không cao hứng chút nào, thậm chí trong lòng còn thấy hơi khó chịu.
Một lần là ngẫu nhiên, hai lần thì giải thích như thế nào?
Tống Tổ Nhi à, em đã mười bảy tuổi rồi, chứ không phải là con nít bảy tuổi đâu, bộ trong nhà không có ai dạy em nam nữ thụ thụ bất thân sao?
Chỉ là trước mắt dù sao cũng đang quay tiết mục, cả chục cái máy quay chĩa vào người các nàng, thế nên dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt cũng không ai bộc lộ điều gì. Chỉ là cả ba người đều rất ăn ý, nhàn nhạt chen vào giữa để tách Tống Tổ Nhi ra xa khỏi Thẩm Ngôn, còn ánh mắt nhìn nàng ta sau đấy thì... Không chút thân mật.
...
Theo ekip hướng dẫn, bảy người lục tục trở lại gian phòng ở lầu một, Lôi Gia Âm vội tiến lên đón, khẩn trương hỏi: "Thế nào rồi? Chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền?”
Nhạc Vân Bằng lớn lối đáp: "Huynh đệ tỷ muội chúng ta hợp sức xuất mã mà tiểu tử nhà ngươi còn dám hỏi câu đó à? Hiển nhiên là lấy được trọn vẹn năm vạn khối tiền rồi. Lôi Tử, hiện tại phải xem thành quả của cậu đó. Chúng tôi đã cố gắng lấy nhiều tiền nhất có thể rồi, nhưng sắp tới chi xài như thế nào thì do cậu sắp xếp nhé.”
"Yên tâm yên tâm, không thành vấn đề. Nãy giờ tôi đã nghiên cứu qua một lượt rồi, mọi người ngồi xuống đi, để tôi nói sơ lược về dự định của mình cho mọi người nghe."
Lôi Gia Âm lấy một tờ giấy nháp chi chít ra, dự định giải thích kế hoạch của mình cho các thành viên.
Thấy vậy, đạo diễn bèn lớn tiếng hô: "Khoan đã, thời gian cũng không còn sớm, các vị khách mời vẫn nên nghỉ ngơi, ăn cơm trưa trước đi."
"Oa, rốt cục cũng được ăn cơm trưa, em đói sắp chết rồi đây!"
"Đi thôi Lôi Tử, vừa ăn vừa nói kế hoạch của cậu." Nhạc Vân Bằng khoác tay lên vai Lôi Giai Âm, vui vẻ kéo anh ta đi.
Tám người chia nhau ngồi lên mấy chiếc xe của chương trình để đi đến một khách sạn mà tổ tiết mục đã sớm đặt chỗ, chỉ chờ người tới là nhân viên bắt đầu dọn thức ăn lên.
Đồ ăn vô cùng phong phú. Bởi vì vốn tổ tiết mục hạn chế tài chính cho chuyến du lịch của bọn họ cũng chẳng qua là vì hiệu quả của chương trình, chứ trên thực tế đài truyền hình Tương Nam cũng đâu thiếu tiền. Thù lao của mấy vị minh tinh còn lên tới hơn hai ngàn vạn mà nhà đài vẫn thừa sức chi thì một bữa cơm ngày hôm nay có đáng là bao.
Chỉ là đồ ăn mặc dù phong phú, nhưng cũng không phải là tất cả mọi người đều thấy hài lòng.
Đông Lỵ Á dùng đũa gắp một miếng cá tẩm gia vị, bỏ vào trong miệng nhai mấy lần, sau đó liền ghé sát bên tai Thẩm Ngôn, nhỏ giọng nói: "Còn không bằng món cá tối hôm qua anh làm, món đó ăn ngon hơn nhiều."
Thẩm Ngôn cúi đầu ăn cơm, không nói chuyện.
"Mọi người cứ vừa ăn vừa lắng nghe nhé, bây giờ tôi sẽ nói qua một lượt về kế hoạch của mình."
Lôi Gia Âm rất nhanh liền buông đũa xuống, lấy ra một tờ giấy rồi nói với các thành viên xung quanh.
"Chỗ ở tôi đã đặt xong rồi, là một nhà bạt tương đối rộng rãi nằm ở ngay trên đại thảo nguyên, chỉ cần phóng mắt ra xa là có thể trông thấy đồng cỏ bao la, bát ngát trước mặt. Tuyến đường tôi cũng đã nghiên cứu, thế nhưng cụ thể đi như nào thì phải chờ xem tình huống cụ thể của nhóm chúng ta rồi mới quyết được. Vì vậy bây giờ tôi sẽ đưa ra cho mọi người ba sự lựa chọn."
Lôi Gia Âm hắng giọng một cái, giơ 3 ngón tay lên, tiếp tục nói: "Hiện tại chúng ta có ba phương thức, một là đi máy bay, hai là ngồi tàu cao tốc, ba là tự nhóm chúng ta lái xe. Thế nhưng tôi đề nghị là nên tự lái. Bởi vì bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, cũng là mùa du lịch cho nên rất khó săn được vé giá rẻ, mà vé máy bay hạng phổ thông cũng đã khoảng hơn một ngàn ba trăm, nhóm chúng ta có tám người thì tổng cộng cần chi ra hơn một vạn khối tiền rồi. Tàu cao tốc giá cả cũng không lệch mấy, cũng là gần một vạn.
Chính vì thế nếu chúng ta tự lái xe là thích hợp nhất. Tôi đã thương lượng qua với tổ tiết mục rồi, bọn họ sẽ thuê cho chúng ta hai chiếc xe thương vụ. Nếu không có gì khác thì chỉ cần chi một ngàn rưỡi cho mỗi chiếc xe, đây là đã bao gồm tiền xăng, tiền phí mua vé qua cầu và cái trạm gác trên cao tốc. Như vậy chúng ta chỉ cần bỏ ra tầm ba ngàn khối tiền là đủ, so với đi máy bay hay ngồi tàu cao tốc thì tiết kiệm được những sáu bảy ngàn, số tiền đấy để dành cho nhóm chúng ta tiêu vào những việc khác thì hơn.
Vả lại tự mình lái xe còn rất thuận tiện, nếu là ngồi phương tiện giao thông công cộng thì chúng ta chỉ có thể tới Hô Luân Bối Nhĩ trước, sau đó lại phải đổi xe đi đến Hải Lạp Nhĩ, như vậy sẽ mất thêm chi phí không cần thiết, trong khi nếu tự lái thì chúng ta sẽ bỏ qua Hô Luân Bối Nhĩ mà đi thẳng đến Hải Lạp Nhĩ luôn.
Tống Đan Đan nói: "Nghe ý em vậy nghĩa là em quyết định chọn cách số 3 rồi đúng không?"
Lôi Gia Âm thẳng thắn gật đầu, đáp: "Đúng thế, so về tiền bạc lẫn thời gian thì em khá là tán thành cách số 3 này."
Lưu Sư Sư phản đối: "Lái xe đường xa phết, như vậy thì sẽ rất mệt mỏi đi."
Lôi Gia Âm phì cười: "Mệt mỏi chút cũng có sao đâu, hơn nữa lái xe là ba nam nhân chúng ta thay phiên nhau lái, các cô chỉ cần ngồi yên là được. Không có vấn đề gì đúng không Nhạc Nhạc, Thẩm Ngôn?"
Vả lại nàng không chỉ ôm một mình Thẩm Ngôn, mà còn vui vẻ quay sang ôm Tống Đan Đan.
Thế nhưng... Hành động đó của Tống Tổ Nhi vẫn khiến Đông Lỵ Á các nàng không cao hứng chút nào, thậm chí trong lòng còn thấy hơi khó chịu.
Một lần là ngẫu nhiên, hai lần thì giải thích như thế nào?
Tống Tổ Nhi à, em đã mười bảy tuổi rồi, chứ không phải là con nít bảy tuổi đâu, bộ trong nhà không có ai dạy em nam nữ thụ thụ bất thân sao?
Chỉ là trước mắt dù sao cũng đang quay tiết mục, cả chục cái máy quay chĩa vào người các nàng, thế nên dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt cũng không ai bộc lộ điều gì. Chỉ là cả ba người đều rất ăn ý, nhàn nhạt chen vào giữa để tách Tống Tổ Nhi ra xa khỏi Thẩm Ngôn, còn ánh mắt nhìn nàng ta sau đấy thì... Không chút thân mật.
...
Theo ekip hướng dẫn, bảy người lục tục trở lại gian phòng ở lầu một, Lôi Gia Âm vội tiến lên đón, khẩn trương hỏi: "Thế nào rồi? Chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền?”
Nhạc Vân Bằng lớn lối đáp: "Huynh đệ tỷ muội chúng ta hợp sức xuất mã mà tiểu tử nhà ngươi còn dám hỏi câu đó à? Hiển nhiên là lấy được trọn vẹn năm vạn khối tiền rồi. Lôi Tử, hiện tại phải xem thành quả của cậu đó. Chúng tôi đã cố gắng lấy nhiều tiền nhất có thể rồi, nhưng sắp tới chi xài như thế nào thì do cậu sắp xếp nhé.”
"Yên tâm yên tâm, không thành vấn đề. Nãy giờ tôi đã nghiên cứu qua một lượt rồi, mọi người ngồi xuống đi, để tôi nói sơ lược về dự định của mình cho mọi người nghe."
Lôi Gia Âm lấy một tờ giấy nháp chi chít ra, dự định giải thích kế hoạch của mình cho các thành viên.
Thấy vậy, đạo diễn bèn lớn tiếng hô: "Khoan đã, thời gian cũng không còn sớm, các vị khách mời vẫn nên nghỉ ngơi, ăn cơm trưa trước đi."
"Oa, rốt cục cũng được ăn cơm trưa, em đói sắp chết rồi đây!"
"Đi thôi Lôi Tử, vừa ăn vừa nói kế hoạch của cậu." Nhạc Vân Bằng khoác tay lên vai Lôi Giai Âm, vui vẻ kéo anh ta đi.
Tám người chia nhau ngồi lên mấy chiếc xe của chương trình để đi đến một khách sạn mà tổ tiết mục đã sớm đặt chỗ, chỉ chờ người tới là nhân viên bắt đầu dọn thức ăn lên.
Đồ ăn vô cùng phong phú. Bởi vì vốn tổ tiết mục hạn chế tài chính cho chuyến du lịch của bọn họ cũng chẳng qua là vì hiệu quả của chương trình, chứ trên thực tế đài truyền hình Tương Nam cũng đâu thiếu tiền. Thù lao của mấy vị minh tinh còn lên tới hơn hai ngàn vạn mà nhà đài vẫn thừa sức chi thì một bữa cơm ngày hôm nay có đáng là bao.
Chỉ là đồ ăn mặc dù phong phú, nhưng cũng không phải là tất cả mọi người đều thấy hài lòng.
Đông Lỵ Á dùng đũa gắp một miếng cá tẩm gia vị, bỏ vào trong miệng nhai mấy lần, sau đó liền ghé sát bên tai Thẩm Ngôn, nhỏ giọng nói: "Còn không bằng món cá tối hôm qua anh làm, món đó ăn ngon hơn nhiều."
Thẩm Ngôn cúi đầu ăn cơm, không nói chuyện.
"Mọi người cứ vừa ăn vừa lắng nghe nhé, bây giờ tôi sẽ nói qua một lượt về kế hoạch của mình."
Lôi Gia Âm rất nhanh liền buông đũa xuống, lấy ra một tờ giấy rồi nói với các thành viên xung quanh.
"Chỗ ở tôi đã đặt xong rồi, là một nhà bạt tương đối rộng rãi nằm ở ngay trên đại thảo nguyên, chỉ cần phóng mắt ra xa là có thể trông thấy đồng cỏ bao la, bát ngát trước mặt. Tuyến đường tôi cũng đã nghiên cứu, thế nhưng cụ thể đi như nào thì phải chờ xem tình huống cụ thể của nhóm chúng ta rồi mới quyết được. Vì vậy bây giờ tôi sẽ đưa ra cho mọi người ba sự lựa chọn."
Lôi Gia Âm hắng giọng một cái, giơ 3 ngón tay lên, tiếp tục nói: "Hiện tại chúng ta có ba phương thức, một là đi máy bay, hai là ngồi tàu cao tốc, ba là tự nhóm chúng ta lái xe. Thế nhưng tôi đề nghị là nên tự lái. Bởi vì bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, cũng là mùa du lịch cho nên rất khó săn được vé giá rẻ, mà vé máy bay hạng phổ thông cũng đã khoảng hơn một ngàn ba trăm, nhóm chúng ta có tám người thì tổng cộng cần chi ra hơn một vạn khối tiền rồi. Tàu cao tốc giá cả cũng không lệch mấy, cũng là gần một vạn.
Chính vì thế nếu chúng ta tự lái xe là thích hợp nhất. Tôi đã thương lượng qua với tổ tiết mục rồi, bọn họ sẽ thuê cho chúng ta hai chiếc xe thương vụ. Nếu không có gì khác thì chỉ cần chi một ngàn rưỡi cho mỗi chiếc xe, đây là đã bao gồm tiền xăng, tiền phí mua vé qua cầu và cái trạm gác trên cao tốc. Như vậy chúng ta chỉ cần bỏ ra tầm ba ngàn khối tiền là đủ, so với đi máy bay hay ngồi tàu cao tốc thì tiết kiệm được những sáu bảy ngàn, số tiền đấy để dành cho nhóm chúng ta tiêu vào những việc khác thì hơn.
Vả lại tự mình lái xe còn rất thuận tiện, nếu là ngồi phương tiện giao thông công cộng thì chúng ta chỉ có thể tới Hô Luân Bối Nhĩ trước, sau đó lại phải đổi xe đi đến Hải Lạp Nhĩ, như vậy sẽ mất thêm chi phí không cần thiết, trong khi nếu tự lái thì chúng ta sẽ bỏ qua Hô Luân Bối Nhĩ mà đi thẳng đến Hải Lạp Nhĩ luôn.
Tống Đan Đan nói: "Nghe ý em vậy nghĩa là em quyết định chọn cách số 3 rồi đúng không?"
Lôi Gia Âm thẳng thắn gật đầu, đáp: "Đúng thế, so về tiền bạc lẫn thời gian thì em khá là tán thành cách số 3 này."
Lưu Sư Sư phản đối: "Lái xe đường xa phết, như vậy thì sẽ rất mệt mỏi đi."
Lôi Gia Âm phì cười: "Mệt mỏi chút cũng có sao đâu, hơn nữa lái xe là ba nam nhân chúng ta thay phiên nhau lái, các cô chỉ cần ngồi yên là được. Không có vấn đề gì đúng không Nhạc Nhạc, Thẩm Ngôn?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook