Ẩm Thủy Tư Nguyên
-
Chương 1-2
"Thùng thùng, thùng thùng...". Tiêu Hiểu nhíu mày lại, cảm thấy phảng phất tựa như từ giấc ngủ mê ngàn năm mà tỉnh lại, mà cũng tựa như, cô mới chỉ bắt đầu tồn tại, theo tiếng tim đập ổn định kia mà lớn lên. Bốn phía là một màu của bóng tối, không biết là bởi không có ánh sáng, hay là... mắt cô thực sự không thể mở ra.
Tiêu Hiểu muốn trở mình, nhưng cực kì khó khăn. tiếng tim đập thùng thùng nảy nhanh mấy cái, rất nhanh sau đó, văng vẳng một thanh âm dịu dàng. Tiêu Hiểu không nghe rõ chủ nhân của thanh âm kia đang nói cái gì, nhưng lại cảm thấy vô cùng an tâm cùng ấm áp, cô lại động mình cái nữa, liền cảm giác mệt mỏi, vì vậy cô ngủ thật say. Sau này, mỗi khi Tiêu Hiểu tỉnh ngủ lại thấy buồn bực, sẽ táy máy tay chân một chút, ngay lập tức sẽ nghe thấy thanh âm dịu dàng kia, cũng có lúc sẽ là tiếng đàn thanh nhã truyền tới.
Đúng vậy, Tiêu Hiểu biết mình trọng sinh. Từ mấy chục tầng cao ốc ngã xuống, cô không thể nào còn sống. Bây giờ đi so đo xem ai đẩy mình xuống đã không còn ý nghĩa với cô nữa. Tất cả đều đã là quá khứ rồi, nếu đã sống lại, không bằng sống thật tốt cuộc đời này. Tiêu Hiểu nghe thanh âm dịu dàng đó, vui mừng suy nghĩ, đời này sẽ có người thân hết mực yêu thương mình. Tiêu Hiểu tập trung đếm cừu, đếm tới con thứ 999, đột nhiên nghĩ tới, lúc trước cô có xem qua tiểu thuyết về luyện tiên thiên khí. Cô cũng hiếu kì, nghiên cứu mấy cuốn y kinh đồ phổ về kinh mạch. Nghĩ vậy cô liền chật vật điều chỉnh thân mình, dĩ nhiên cô sẽ để cho đầu hướng xuống dưới, nếu không sau này lúc ra đời chẳng phải tự tìm phiền toái sao. Tiêu Hiểu tĩnh tâm lại, dồn khí ở đan điền, lúc đầu cũng không thấy có phản ứng gì, thực ra cô cũng không hiểu được dồn khí đan điền là như thế nào. Nhưng Tiêu Hiểu lúc này cũng không có việc gì tốt hơn để làm, nên cô kiên trì tìm khởi nguồn của luồng chân khí trong truyền thuyết. Không biết là qua bao lâu, Tiêu Hiểu cũng luyện được một tia khí tức, nàng dẫn dắt tia khí tức kia, dựa theo kinh mạch đồ trong trí nhớ mà vận hành chân khí theo ý muốn. Đem khí tức kia vận hành một vòng mà không gặp trở ngại gì, theo thói quen duỗi cánh tay, nhúc nhích chân một chút , lại nghe thấy tiếng tim đập thùng thùng nhanh hơn bình thường, sau đó là thanh âm kinh ngạc vui mừng. Nghe thấy thanh âm kia, tâm tình Tiêu Hiểu cũng phấn chấn, lại động mình, rồi chậm rãi thiếp đi.
Vũ Văn Liên thở phào nhẹ nhõm, thai động cuối cùng cũng yên ổn. Đứa trẻ này thật là không để cho người ta tĩnh tâm, không tới tháng thứ năm nó ở trong bụng mỗi ngày đều không yên, khi đó y còn thấy đứa trẻ này thật là hoạt bát mà vui mừng. Độ chừng đến tháng thứ bảy lại bất động cả tháng, khiến cho người ta lo lắng không thôi, thái y lại không chẩn đoán ra là bệnh gì, y còn tưởng rằng... Tóm lại không có việc gì là tốt rồi. Cốc Vũ nói rằng nói chuyện cùng thai nhi có thể giúp đứa trẻ thông minh hơn. Vũ Văn Liên cũng không có kinh nghiệm, không biết nên đối với trẻ sơ sinh nói cái gì cho phải, Cốc Vũ cũng nói chỉ cần nói chuyện với tâm tình vui vẻ là được rồi. Vì thế y có lúc kể Xuân Thu, có lúc giảng Mặc Tử, có lúc lại ngâm chút thi tập, cũng có lúc lại đàn một khúc nhạc. Lúc mới bắt đầu tay chân còn luống cuống, tới bây giờ đã có thể nói chuyện nửa giờ với đứa trẻ trong bụng, nói chuyện cùng đứa trẻ trong bụng mỗi ngày là lúc y cảm thấy thoải mái nhất. Có lúc Tiểu Hòa còn giễu cợt là y đã đem tiểu điện hạ dạy thành tiểu thi nhân luôn rồi.
Vũ Văn Liên cho rằng bào thai trong bụng y sau sẽ là tiểu thi nhân tài năng nhất, cảm giác đứa trẻ trong bụng dần dần an ổn lại, lòng liền trầm xuống mà bắt đầu xử lý một chồng cao tấu chương trên án. Vừa chuẩn xong tấu chương cho Phạm Dư lãnh binh vây quét nhiễu loạn ở biên giới phía tây, y gác lại bút đỏ, đứng dậy bưng chén thuốc bổ mà Phong quốc tiến cống lên, bước tới trước cửa sổ, đem nước thuốc nồng nặc đổ vào ao sen ngoài cửa sổ. Lập tức có mấy con cá trắng bóng bơi tới, vây quanh vùng nước bị nước thuốc nhuộm đen kia bơi lội, thỉnh thoảng nhảy lên khỏi mặt nước, hết sức hưởng thụ. Vũ Văn Liên nhìn về những cung điện đỏ chói xa xa mà thở dài. Thân thể mẫu hoàng ngày càng kém, y giúp mẫu hoàng phê duyệt ngày càng nhiều tấu chương, có thể nhìn ra mẫu hoàng đã lực bất tòng tâm, Vũ Văn Liên không khỏi lo lắng vuốt ve bụng, cảm thụ ấm áp mà đứa trẻ nho nhỏ này mang lại.
Con à, không bao lâu nữa sẽ chỉ còn lại hai chúng ta trên cõi đời này, vô luận như thế nào, phụ thân chỉ hy vọng con có thể sống thật tốt.
Tiêu Hiểu muốn trở mình, nhưng cực kì khó khăn. tiếng tim đập thùng thùng nảy nhanh mấy cái, rất nhanh sau đó, văng vẳng một thanh âm dịu dàng. Tiêu Hiểu không nghe rõ chủ nhân của thanh âm kia đang nói cái gì, nhưng lại cảm thấy vô cùng an tâm cùng ấm áp, cô lại động mình cái nữa, liền cảm giác mệt mỏi, vì vậy cô ngủ thật say. Sau này, mỗi khi Tiêu Hiểu tỉnh ngủ lại thấy buồn bực, sẽ táy máy tay chân một chút, ngay lập tức sẽ nghe thấy thanh âm dịu dàng kia, cũng có lúc sẽ là tiếng đàn thanh nhã truyền tới.
Đúng vậy, Tiêu Hiểu biết mình trọng sinh. Từ mấy chục tầng cao ốc ngã xuống, cô không thể nào còn sống. Bây giờ đi so đo xem ai đẩy mình xuống đã không còn ý nghĩa với cô nữa. Tất cả đều đã là quá khứ rồi, nếu đã sống lại, không bằng sống thật tốt cuộc đời này. Tiêu Hiểu nghe thanh âm dịu dàng đó, vui mừng suy nghĩ, đời này sẽ có người thân hết mực yêu thương mình. Tiêu Hiểu tập trung đếm cừu, đếm tới con thứ 999, đột nhiên nghĩ tới, lúc trước cô có xem qua tiểu thuyết về luyện tiên thiên khí. Cô cũng hiếu kì, nghiên cứu mấy cuốn y kinh đồ phổ về kinh mạch. Nghĩ vậy cô liền chật vật điều chỉnh thân mình, dĩ nhiên cô sẽ để cho đầu hướng xuống dưới, nếu không sau này lúc ra đời chẳng phải tự tìm phiền toái sao. Tiêu Hiểu tĩnh tâm lại, dồn khí ở đan điền, lúc đầu cũng không thấy có phản ứng gì, thực ra cô cũng không hiểu được dồn khí đan điền là như thế nào. Nhưng Tiêu Hiểu lúc này cũng không có việc gì tốt hơn để làm, nên cô kiên trì tìm khởi nguồn của luồng chân khí trong truyền thuyết. Không biết là qua bao lâu, Tiêu Hiểu cũng luyện được một tia khí tức, nàng dẫn dắt tia khí tức kia, dựa theo kinh mạch đồ trong trí nhớ mà vận hành chân khí theo ý muốn. Đem khí tức kia vận hành một vòng mà không gặp trở ngại gì, theo thói quen duỗi cánh tay, nhúc nhích chân một chút , lại nghe thấy tiếng tim đập thùng thùng nhanh hơn bình thường, sau đó là thanh âm kinh ngạc vui mừng. Nghe thấy thanh âm kia, tâm tình Tiêu Hiểu cũng phấn chấn, lại động mình, rồi chậm rãi thiếp đi.
Vũ Văn Liên thở phào nhẹ nhõm, thai động cuối cùng cũng yên ổn. Đứa trẻ này thật là không để cho người ta tĩnh tâm, không tới tháng thứ năm nó ở trong bụng mỗi ngày đều không yên, khi đó y còn thấy đứa trẻ này thật là hoạt bát mà vui mừng. Độ chừng đến tháng thứ bảy lại bất động cả tháng, khiến cho người ta lo lắng không thôi, thái y lại không chẩn đoán ra là bệnh gì, y còn tưởng rằng... Tóm lại không có việc gì là tốt rồi. Cốc Vũ nói rằng nói chuyện cùng thai nhi có thể giúp đứa trẻ thông minh hơn. Vũ Văn Liên cũng không có kinh nghiệm, không biết nên đối với trẻ sơ sinh nói cái gì cho phải, Cốc Vũ cũng nói chỉ cần nói chuyện với tâm tình vui vẻ là được rồi. Vì thế y có lúc kể Xuân Thu, có lúc giảng Mặc Tử, có lúc lại ngâm chút thi tập, cũng có lúc lại đàn một khúc nhạc. Lúc mới bắt đầu tay chân còn luống cuống, tới bây giờ đã có thể nói chuyện nửa giờ với đứa trẻ trong bụng, nói chuyện cùng đứa trẻ trong bụng mỗi ngày là lúc y cảm thấy thoải mái nhất. Có lúc Tiểu Hòa còn giễu cợt là y đã đem tiểu điện hạ dạy thành tiểu thi nhân luôn rồi.
Vũ Văn Liên cho rằng bào thai trong bụng y sau sẽ là tiểu thi nhân tài năng nhất, cảm giác đứa trẻ trong bụng dần dần an ổn lại, lòng liền trầm xuống mà bắt đầu xử lý một chồng cao tấu chương trên án. Vừa chuẩn xong tấu chương cho Phạm Dư lãnh binh vây quét nhiễu loạn ở biên giới phía tây, y gác lại bút đỏ, đứng dậy bưng chén thuốc bổ mà Phong quốc tiến cống lên, bước tới trước cửa sổ, đem nước thuốc nồng nặc đổ vào ao sen ngoài cửa sổ. Lập tức có mấy con cá trắng bóng bơi tới, vây quanh vùng nước bị nước thuốc nhuộm đen kia bơi lội, thỉnh thoảng nhảy lên khỏi mặt nước, hết sức hưởng thụ. Vũ Văn Liên nhìn về những cung điện đỏ chói xa xa mà thở dài. Thân thể mẫu hoàng ngày càng kém, y giúp mẫu hoàng phê duyệt ngày càng nhiều tấu chương, có thể nhìn ra mẫu hoàng đã lực bất tòng tâm, Vũ Văn Liên không khỏi lo lắng vuốt ve bụng, cảm thụ ấm áp mà đứa trẻ nho nhỏ này mang lại.
Con à, không bao lâu nữa sẽ chỉ còn lại hai chúng ta trên cõi đời này, vô luận như thế nào, phụ thân chỉ hy vọng con có thể sống thật tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook