Ẩm Thủy Tư Nguyên
-
Chương 1-1: Mở đầu
Ninh Cung, khói tím lượn lờ, một thiếu niên mặc huyền bào ngồi bên án, ánh nến chập chờn, không thấy rõ mặt, một tiểu thị áo xanh rũ mắt đứng bên cạnh. Không biết qua bao lâu, chỉ nghe cạch một tiếng, tiếng nến đổ tựa hồ đem suy nghĩ thiếu niên kéo trở về, y thu mắt, tựa như hạ quyết tâm. Xoay người nói, "Tiểu Hòa, canh mấy rồi?"
"Bẩm điện hạ, vừa qua canh năm ba khắc."
"Rửa mặt thay quần áo, bản cung muốn đi Dưỡng Tâm điện thăm mẫu hoàng." Giọng thiếu niên có chút mệt mỏi.
"Vâng." Tiểu Hòa cung kính lui ra, chốc lát sau dẫn người đem chậu nước tiến vào trong điện.
Thiếu niên nhận lấy khăn vuông rửa mặt, xóa đi mệt mỏi sót lại sau một đêm không chợp mắt, lại thay một bộ thường phục bằng gấm rồi đi đến Dưỡng Tâm điện.
"Hàm hồ!" Từ Dưỡng Tâm điện truyền ra một giọng giận dữ, một lão nhân mặc hoàng bào, cả người tỏa ra khí chất vương giả, đang dùng khăn nhỏ che miệng ho khan.
"Mẫu hoàng, ý con đã quyết. Con đã biết nguyên nhân cái chết của Hoàng tỷ, nếu muốn con gả cho Phạm Dư, làm sao con chịu nổi? Không bằng liều chết thử một lần, không chừng còn có một đường sống." Thiếu niên quỳ xuống đất quật cường nhìn lão nhân.
"Liên nhi, con... Ai! Con có biết từ khi khai quốc đến nay, bao nhiêu hoàng tử táng thân trong Lẫm Uyên không, hoàng tỷ con đã mất, mẫu hoàng chỉ còn lại một mình con, chẳng lẽ con muốn mẫu hoàng trơ mắt nhìn con đi chịu chết sao? Chỉ cần con sống thật tốt, mẫu hoàng mới an tâm, với thân phận của con, Phạm Dư chắc sẽ đối tốt với con." Lão nhân gia đau lòng nhìn thiếu niên quỳ trên đất, nói cho cùng đều là sai lầm của bà, là bà lực bất tòng tâm, là bà dùng phải quyền thần, là bà nhất thời sơ suất, mới để cho con gái bà bị gian thần độc hại chết yểu, Lẫm quốc lớn như vậy mà lại không còn người kế vị.
"Mẫu hoàng, hôn nhân của con cùng Phạm Dư bất quá chỉ là bàn đạp cho quyền lực của cô ta, nếu con thật gả cho Phạm Dư, sinh hài tử cho cô ta, cô ta làm sao có thể cho phép hài tử của con còn sống, người quên cô ta mưu hại hoàng tỷ như thế nào rồi sao?" Vũ Văn Liên khẽ cắn răng, biết rõ sẽ làm tổn thương mẫu hoàng nhưng vẫn nói ra.
Lão nhân gia rũ mắt buồn bã, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng đồng ý, "Ngày mai ta sẽ ban chiếu, sai khâm thiên giám chọn ngày, cử hành nghi thức cầu Lẫm Uyên tử cho con, con hãy trở về Ninh cung trai giới đi, hết thảy đều theo thiên ý vậy." Trong nháy mắt, mẫu hoàng tựa như lại già đi mấy phần.
"Tạ mẫu hoàng, hoàng nhi lui xuống trước." Vũ Văn Liên đứng dậy, lui về phía cửa, do dự một chút, rồi lo lắng nhìn về phía lão nhân gia nói: "Mẫu hoàng, người hãy chú ý thân thể, con nhất định sẽ trở lại hiếu thuận với người."
Nhìn bóng người hoàng nhi càng lúc càng xa, lão nhân gia thở dài. Bà thật là đã già rồi, không bằng người trẻ tuổi khí lực xung mãn, nhưng Liên nhi của bà, cho dù có thể còn sống trở về, cũng chỉ có thể xoay chuyển tình thế nhất thời thôi. Con có biết con đường con chọn có biết bao gian nan không? Bà cũng nên phải phấn chấn lại. Ít nhất trước khi rời trần thế, bà còn có thể giao giang sơn thái bình này cho nó.
Vũ Văn Liên lẳng lặng quỳ ở tế đàn, không còn lòng dạ nào nghe tế ti bên cạnh tụng niệm bài khấn văn dài lê thê. Buông mắt nhìn xuống quan thần đồng loạt đứng đông nghịt phía dưới, y thu lại tâm trạng, không dám nhìn tới ánh mắt lo lắng của mẫu hoàng, cũng không thèm nhìn tới Phạm Dư hẳn đang trợn mắt tức giận. Đợi tế đàn hạ xuống, đại thần lui ra sau, y sai người cởi ra triều phục huyền sắc thêu kim long ngũ sắc, rồi tháo khăn che mặt, tháo xuống cả ngọc quan, tóc đen chảy xuống như thác, chỉ còn một thân bạch y mỏng trên người, làm cho thiếu niên còn chưa hoàn toàn trưởng thành lại càng thêm mảnh mai.
Thiếu niên bước chân trần đến tế đàn cẩm thạch, bàn chân trắng nõn tinh tế bước lên, làn tóc đen dài đến chân, theo động tác của thiếu niên mà tán loạn trong gió. Tế đàn nối thẳng đến Lẫm Uyên – là một hồ nước sâu quanh năm chìm trong khói tím. Nhịp bước y càng thêm kiên định, áo trắng đơn bạc biến mất trong làn khói tím mập mờ, dòng nước tím ngập đến đâu, thân thể đau đớn đến đó. Có thể y sẽ trở thành một trong vô số hoàng tử từng táng thân ở đây, cũng có thể y sẽ trở thành nam tử may mắn nhất trong lịch sử ngàn năm của Lẫm Uyên.
"Bẩm điện hạ, vừa qua canh năm ba khắc."
"Rửa mặt thay quần áo, bản cung muốn đi Dưỡng Tâm điện thăm mẫu hoàng." Giọng thiếu niên có chút mệt mỏi.
"Vâng." Tiểu Hòa cung kính lui ra, chốc lát sau dẫn người đem chậu nước tiến vào trong điện.
Thiếu niên nhận lấy khăn vuông rửa mặt, xóa đi mệt mỏi sót lại sau một đêm không chợp mắt, lại thay một bộ thường phục bằng gấm rồi đi đến Dưỡng Tâm điện.
"Hàm hồ!" Từ Dưỡng Tâm điện truyền ra một giọng giận dữ, một lão nhân mặc hoàng bào, cả người tỏa ra khí chất vương giả, đang dùng khăn nhỏ che miệng ho khan.
"Mẫu hoàng, ý con đã quyết. Con đã biết nguyên nhân cái chết của Hoàng tỷ, nếu muốn con gả cho Phạm Dư, làm sao con chịu nổi? Không bằng liều chết thử một lần, không chừng còn có một đường sống." Thiếu niên quỳ xuống đất quật cường nhìn lão nhân.
"Liên nhi, con... Ai! Con có biết từ khi khai quốc đến nay, bao nhiêu hoàng tử táng thân trong Lẫm Uyên không, hoàng tỷ con đã mất, mẫu hoàng chỉ còn lại một mình con, chẳng lẽ con muốn mẫu hoàng trơ mắt nhìn con đi chịu chết sao? Chỉ cần con sống thật tốt, mẫu hoàng mới an tâm, với thân phận của con, Phạm Dư chắc sẽ đối tốt với con." Lão nhân gia đau lòng nhìn thiếu niên quỳ trên đất, nói cho cùng đều là sai lầm của bà, là bà lực bất tòng tâm, là bà dùng phải quyền thần, là bà nhất thời sơ suất, mới để cho con gái bà bị gian thần độc hại chết yểu, Lẫm quốc lớn như vậy mà lại không còn người kế vị.
"Mẫu hoàng, hôn nhân của con cùng Phạm Dư bất quá chỉ là bàn đạp cho quyền lực của cô ta, nếu con thật gả cho Phạm Dư, sinh hài tử cho cô ta, cô ta làm sao có thể cho phép hài tử của con còn sống, người quên cô ta mưu hại hoàng tỷ như thế nào rồi sao?" Vũ Văn Liên khẽ cắn răng, biết rõ sẽ làm tổn thương mẫu hoàng nhưng vẫn nói ra.
Lão nhân gia rũ mắt buồn bã, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng đồng ý, "Ngày mai ta sẽ ban chiếu, sai khâm thiên giám chọn ngày, cử hành nghi thức cầu Lẫm Uyên tử cho con, con hãy trở về Ninh cung trai giới đi, hết thảy đều theo thiên ý vậy." Trong nháy mắt, mẫu hoàng tựa như lại già đi mấy phần.
"Tạ mẫu hoàng, hoàng nhi lui xuống trước." Vũ Văn Liên đứng dậy, lui về phía cửa, do dự một chút, rồi lo lắng nhìn về phía lão nhân gia nói: "Mẫu hoàng, người hãy chú ý thân thể, con nhất định sẽ trở lại hiếu thuận với người."
Nhìn bóng người hoàng nhi càng lúc càng xa, lão nhân gia thở dài. Bà thật là đã già rồi, không bằng người trẻ tuổi khí lực xung mãn, nhưng Liên nhi của bà, cho dù có thể còn sống trở về, cũng chỉ có thể xoay chuyển tình thế nhất thời thôi. Con có biết con đường con chọn có biết bao gian nan không? Bà cũng nên phải phấn chấn lại. Ít nhất trước khi rời trần thế, bà còn có thể giao giang sơn thái bình này cho nó.
Vũ Văn Liên lẳng lặng quỳ ở tế đàn, không còn lòng dạ nào nghe tế ti bên cạnh tụng niệm bài khấn văn dài lê thê. Buông mắt nhìn xuống quan thần đồng loạt đứng đông nghịt phía dưới, y thu lại tâm trạng, không dám nhìn tới ánh mắt lo lắng của mẫu hoàng, cũng không thèm nhìn tới Phạm Dư hẳn đang trợn mắt tức giận. Đợi tế đàn hạ xuống, đại thần lui ra sau, y sai người cởi ra triều phục huyền sắc thêu kim long ngũ sắc, rồi tháo khăn che mặt, tháo xuống cả ngọc quan, tóc đen chảy xuống như thác, chỉ còn một thân bạch y mỏng trên người, làm cho thiếu niên còn chưa hoàn toàn trưởng thành lại càng thêm mảnh mai.
Thiếu niên bước chân trần đến tế đàn cẩm thạch, bàn chân trắng nõn tinh tế bước lên, làn tóc đen dài đến chân, theo động tác của thiếu niên mà tán loạn trong gió. Tế đàn nối thẳng đến Lẫm Uyên – là một hồ nước sâu quanh năm chìm trong khói tím. Nhịp bước y càng thêm kiên định, áo trắng đơn bạc biến mất trong làn khói tím mập mờ, dòng nước tím ngập đến đâu, thân thể đau đớn đến đó. Có thể y sẽ trở thành một trong vô số hoàng tử từng táng thân ở đây, cũng có thể y sẽ trở thành nam tử may mắn nhất trong lịch sử ngàn năm của Lẫm Uyên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook