Âm Hoàng
-
Quyển 2 - Chương 15-2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit : Đa mộng
Beta : Trangki
Lại qua vài ngày, Bạch Thiên Nghiêm đã từ nhà Lăng Nhất Quyền dời ra ngoài, sau khi vừa nghe một cú điện thoại thần bí, tinh thần y trở nên dị thường sa sút.
Y tắt điện thoại di động, mỗi ngày đều ngủ ở trong nhà trọ, người nào cũng không gặp.
Cho đến chạng vạng một ngày, y đang ngủ mê man, đột nhiên không biết tính sao mở điện thoại di động ra, sau đó nhận được một cuộc điện thoại.
“Trưa mai cậu ấy sẽ lên máy bay, sang Mỹ chữa bệnh.”
Bạch Thiên Nghiêm nghe thấy đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói của Đoan Trang Nam, hai tròng mắt mệt mỏi khẽ run lên, không có hé răng.
“Chỉ là, lần này rời đi, khả năng cậu ấy cũng sẽ không trở lại nữa. Nếu như anh còn muốn nhìn thấy cậu ấy lần cuối, thì ra sân bay tiễn đi.”
Đầu điện thoại bên kia sau đó còn nói gì đó nhưng Bạch Thiên Nghiêm đã nghe không rõ lắm.
Cúp điện thoại, y ngơ ngác ngồi ở bên giường, trong hai mắt trống rỗng không có bất kỳ thứ gì.
Y không có bật đèn, sau đó mới chậm rãi đứng dậy, vào phòng tắm…
Nước nóng hổi cọ rửa thân thể y, hơi nóng bay lên như sương trắng mơ hồ che tầm mắt y, ánh mắt là một mảnh mông lung.
Đôi môi y căng rất chặt, dường như đang cắn răng đè nén gì đó, cho nên cơ thể cũng hơi run lên.
Y cố gắng ngẩng đầu, hơi nheo mắt lại, tựa hồ muốn cười to nhưng nước mắt lại tuôn ra trước, làm sao cũng không ngừng được.
Tiếng nước chảy rất lớn, thật ồn ào, lại hoàn hảo che giấu tiếng khóc gần như tuyệt vọng của người đàn ông.
Hai chân cũng không cách nào chống đỡ được nữa, y quỳ rạp xuống đất. Mấy ngày qua, người đàn ông ở trước mặt Lăng Nhất Quyền có vẻ dối trá lại vô sỉ, cũng không khống chế tâm tình được nữa, cuộn mình ở trong góc khóc như một đứa trẻ.
Qua nhiều năm như vậy, cay đắng gì người đàn ông cũng đều vượt qua, đau khổ gì cũng đều trải qua. Dù là khoảng thời gian thống khổ nhất, cũng có thể lặng lẽ cố gắng vượt qua, vững vàng đứng thẳng.
Cũng chưa một lần … khóc tuyệt vọng như ngày hôm nay vậy.
Sự thực sẽ không còn được gặp lại đứa trẻ kia, cứ như thanh kiếm đánh nát mặt nạ mà y vẫn đau khổ chống đỡ, đau đến mức ngay cả đứng y cũng không có khí lực.
Ngày đó, sau khi biết bệnh tình Lăng Nhất Quyền, Lăng Thiên Hằng cũng đi tới bệnh viện đã gọi y vào một gian phòng khách quý.
“Bệnh của Nhất Quyền, ta có biện pháp chữa lành.” Trước cửa sổ trong suốt sát đất, người đàn ông anh khí xoay lưng về phía y nhìn bao quát đình viện bên dưới, xoay người đối với y nhàn nhạt phun ra một tin đủ để khiến y kinh hỉ đến phát cuồng này : “Lúc nó ra đời, ta đã giữ lại máu trong cuống rốn của nó.” ( Beta : Hoặc còn gọi là tế bào gốc, ở VN mình đã có bệnh viện lưu trữ cuống rốn bé sơ sinh để phòng trường hợp bé bị bệnh, ai cần thông tin mời lên gg tìm hiểu)
Máu cuống rốn là máu lưu lại ở trong cuống rốn sau khi bị cắt rời lúc sinh trẻ. Lúc đầu tính cũng xử lý thông thường như máu phế, sau lại phát hiện ra bên trong có thể chứa nhân tố tạo máu cùng tế bào tạo máu hệ thống miễn dịch. Nếu như lưu giữ hoàn hảo, như vậy có thể dùng nó điều trị nhiều loại bệnh tật về máu.
Điểm trọng yếu nhất là, phản ứng bài xích nó rất thấp, thích hợp điều trị căn bệnh của Lăng Nhất Quyền.
“Thế nhưng …” không đợi Bạch Thiên Nghiêm tiêu hóa xong kinh hỉ ngoài ý muốn này, đôi mắt cười như không cười của Lăng Thiên Hằng lại lộ ra một tia u ám làm cho người ta sợ hãi. Hắn nhìn thẳng mắt y chậm rãi nói ra từng câu từng chữ : “Đứa con trai vì người đàn ông khác mà đối nghịch với ta này, ta hà tất để cho nó sống?”
“…” Bạch Thiên Nghiêm sửng sốt, trong chốc lát nghe không hiểu ý của đối phương, lại rõ ràng thấy được kiên quyết trong mắt đối phương. Hiển nhiên, Lăng Thiên Hằng rất nghiêm túc.
“Nó thật đúng là một đứa trẻ tốt, vì không để ta thương tổn mi, đã phá hủy một tổ chức mà ta một lòng tạo dựng.” Lười biếng ngồi ở trên ghế sa lon, Lăng Thiên Hằng nghiêng mặt sang bên dùng đôi môi nhạt ngậm điếu thuốc lá mà thuộc hạ tóc dài đưa tới, sau đó mới chuyển ánh mắt âm lạnh về phía Bạch Thiên Nghiêm, uy hiếp vô hình đập vào mặt, “Sợ rằng mi không biết đi, ta phái người đối phó mi không dưới mười lần, mỗi lần đều bị nó cản lại.”
“…”
“Loại nam nhân già nua như mi, thật không biết mi có cái gì đáng giá để đứa trẻ kia che chở! Cư nhiên không tiếc trở mặt với ta, còn phái người đối phó ta…” Nói đến đây, nụ cười vốn lạnh như băng của người đàn ông từ từ vặn vẹo. Thống khổ lóe lên rồi biến mất ở trong tròng mắt đỏ lên của hắn, hiển nhiên hắn đã thật sự bị tổn thương.
“Chuyện cho tới bây giờ, còn không bằng để nó chết đi.”
Nháy mắt Bạch Thiên Nghiêm liền xông ra mồ hôi lạnh, lúc này nặng nề mà quỳ xuống, hướng Lăng Thiên Hằng cố sức dập đầu vài cái thật vang, xé lòng nói: “Xin lỗi!, cậu ấy chỉ là tánh tình hơi trẻ con, nhất thời xúc động mới làm ra chuyện như vậy, xin Lăng tiên sinh hãy niệm tình cậu ấy là huyết mạch duy nhất của ngài mà tha thứ cho cậu ấy một lần! Tôi nhất định sẽ khuyên bảo cậu, tuyệt đối sẽ không có lần sau, tôi thề!”
Lăng Thiên Hằng nhìn Bạch Thiên Nghiêm vì không ngừng dập đầu mà chảy máu, chậm rãi nở nụ cười, “Đứng lên.”
Bạch Thiên Nghiêm lập tức liền đứng lên, nhìn Lăng Thiên Hằng cũng đang đứng lên.
Ba!
Một cái tát hung hăng quăng trên mặt y, lực đạo rất manh, trực tiếp ném cả người Bạch Thiên Nghiêm xuống đất, hàm răng đều lung lay.
Bạch Thiên Nghiêm quỳ rạp trên mặt đất, đầu một trận choáng váng, nhưng y cũng không dám ngã xuống, dùng dằng đứng dậy trước mặt Lăng Thiên Hằng.
Y biết đối phương muốn xả giận.
Ba!
Lại hung hăng bị thệm một cái tát, lúc này đây lực đạo so sánh với lúc nãy gấp 2 lần, trực tiếp hất y xuống trên mặt bàn, nặng nề ngã giữa mảnh kiếng bể.
Đau đớn bén nhọn từ phía sau lưng truyền đến, cảm giác ấm nóng không cần nhìn cũng biết là thân thể đã bị đâm thủng, nhưng mặc dù là như vậy, Bạch Thiên Nghiêm cũng không dám nghỉ. Y vẫn cố nén choáng váng, bất ổn đứng dậy trước mặt Lăng Thiên Hằng, mặc cho phía sau không ngừng chảy máu.
Cứ như vậy, y liên tục bị quạt vài cái tát, thanh âm kia lớn đến nỗi ngay cả vệ sĩ bên cạnh đã thường thấy máu tanh, da đầu cũng từng trận tê dại. Nhất là khi thấy Bạch Thiên Nghiêm bị đánh sau còn muốn gắng gượng đứng lên tiếp tục chịu đòn, lại khó có được cảm giác có chút không đành lòng. Chỉ có Diệp Thương ở một bên, từ đầu tới đuôi lạnh lùng nhìn, lông mi cũng không động một cái.
Tựa hồ miễn cưỡng bớt chút giận, Lăng Thiên Hằng ngừng tay, phong khinh vân đạm tiếp nhận khăn tay Diệp Thương đưa tới xoa xoa, không thèm nói rồi ngồi trở lại trên ghế sa lon nhìn chằm chằm Bạch Thiên Nghiêm cười nhạt.
Bạch Thiên Nghiêm chậm rãi lau máu tràn ra từ trong miệng, lần thứ hai cố hết sức quỳ gối trước mặt Lăng Thiên Hằng.
Y không phải người ngu, cũng không cho là Lăng Thiên Hằng gọi y sang đây chỉ đánh vài bạt tai đơn giản như vậy.
Hạ quyết tâm, y thành tâm thành ý nhìn Lăng Thiên Hằng, khẩn cầu: “Chỉ cần Lăng tiên sinh có thể cứu Nhất Quyền, việc gì tôi cũng sẽ nguyện ý làm, xin Lăng tiên sinh hãy cho tôi cơ hội lần này.”
“Mi cũng rất thức thời.” Lăng Thiên Hằng vi Bạch Thiên Nghiêm thức thời mà nheo lại mắt phượng u ám, đầu ngón chân nâng cằm dưới của y lên, mắt nhìn xuống y, âm trầm đến cực điểm chậm rãi nói, “Rất đơn giản, ta chỉ muốn một điều kiện.”
Nam nhân trầm mặc lắng nghe.
“Khiến cho nó chân chính hận mi, rời khỏi mi.”
“Bằng không, mi nhìn nó chết đi.”
Lăng Thiên Hằng không muốn vì người đàn ông chướng mắt Bạch Thiên Nghiêm này mà phá hư quan hệ cha con giữa hắn và Lăng Nhất Quyền, nhưng do hắn xuất thủ muốn tách hai người ra nhưng đã không có bất kỳ hiệu quả nào, ngược lại khiến cho quan hệ cha con càng ngày càng kém. Chẳng thà khiến cho tín nhiệm của bọn nó rạn nứt, sự tình cũng sẽ được giải quyết viên mãn.
Chờ sau khi xác nhận Lăng Nhất Quyền đối với người đàn ông này không còn tình cảm, lại tìm cơ hội lập tức xử lý người đàn ông này, chấm dứt hậu hoạn….
Bạch Thiên Nghiêm nhìn sát khí trong mắt Lăng Thiên Hằng lóe lên rồi biến mất, đã đơn giản đoán được kết cuộc sau cùng của mình.
Nhưng y cũng chỉ cười khổ một tiếng, liền cảm kích đồng ý.
Bị giết cũng không sao cả, chỉ cần Nhất Quyền có được cơ hội cứu vớt.
Mà tất cả những điều này, Lăng Nhất Quyền vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu…
Cậu đã không biết, chiều hôm đó, vì Bạch Thiên Nghiêm khiến cho Tĩnh Trầm phối hợp diễn kịch, đã dẫn đến tình huống không khống chế được, mà trái lại bị uy hiếp giữ lấy… (thúc bị uy hiếp giữ lấy’? hóng quá đi >’’<)
Cậu càng không biết, Bạch Thiên Nghiêm sau khi bị ép buộc một trận, còn phải gượng dậy thân thể đau đến mức cơ hồ đứng không vững, ôm ngược lại thanh niên khiến cho y sợ hãi kia, cùng cười nói, diễn kịch trước mặt Lăng Nhất Quyền…
==========
Một đêm này, Bạch Thiên Nghiêm không hề chợp mắt.
Chỉ nằm ở trên giường trống rỗng nhìn trần nhà đờ ra.
Trong đầu chưa có hồi tỉnh lại, vẫn cứ trống rỗng, cũng không nghĩ được gì….
Tâm, cũng trống rỗng…
Nhất thời, trong lúc vô ý y liếc nhìn đồng hồ treo tường __ mười giờ rưỡi, cách thời điểm Lăng Nhất Quyền lên đường còn có hai tiếng rưỡi.
Bạch Thiên Nghiêm mạnh mẽ ngồi dậy, tim bắt đầu nhảy lên kịch liệt.
Tâm tình vô luận như thế nào cũng muốn gặp đối phương một lần cuối, như thế nào cũng áp chế không được.
Bởi vì … lần từ biệt này, sợ rằng cũng không còn cơ hội gặp lại nữa, Lăng Thiên Hằng đã sớm phái người canh chừng y nên có lẽ rất nhanh sẽ xuống tay với y.
Dù chỉ xa xa nhìn một chút, thì những ngày còn lại của y không quá khó khăn như vậy…
Y không mưu cầu gì cả, chỉ mong ký ức cuối cùng không phải là đêm đó, biểu tình tràn đầy chán ghét của cậu đối với mình…
Lung tung đeo kính râm và đội mũ, sợ bị người nhận ra, Bạch Thiên Nghiêm đá cửa ra ngoài, liều mạng chạy tới trạm xe lửa, định dùng phương tiện giao thông nhanh nhất chạy tới sân bay.
May là trạm xe lửa cách chỗ ở hiện tại của y cũng không xa, xuyên qua mấy con đường là có thể đến.
Mà cùng với sự xuất hiện của y, một chiếc xe đen kịt giống như u linh lặng lẽ đi theo y.
Bên trong xe, người kia lặng lẽ cầm súng tiêu âm lên nòng.
===
Ở phi trường bên này, nhân viên hàng không đang tiến hành kiểm tra an toàn trên máy bay tư nhân của Lăng Nhất Quyền, đợi sân bay chỉ thị cất cánh.
Đến phòng chờ khách quý trên máy bay, Lăng Nhất Quyền ngồi trên ghế sa lon tuyết trắng, mặt không thay đổi xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn bầu trời. Cậu hơi nheo lại đôi mắt xinh đẹp trong suốt lạnh lẽo như ngọc, nhưng không biết đang suy nghĩ gì.
“Bạch Bạch Quyền, bác trai vừa gọi điện thoại sang đây, bên Mỹ, bác sĩ đang chờ chúng ta ở sân bay. Chúng ta xuống máy bay sẽ trực tiếp cùng họ đến bệnh viện, bệnh của anh không thể lỡ được.”
Thiển Hân cùng đi nên tâm tình rất tốt vì cậu bóc vỏ trái cây, dâng trà, nhưng Lăng Nhất Quyền căn bản không đụng.
Đúng lúc này, điện thoại của Lăng Nhất Quyền nhận được tin nhắn ngắn, cậu vừa định lấy ra nhìn, nhưng ở trong túi mò thấy một vật lạnh lẽo.
Nhíu nhíu mày, rút vật trong tay ra nhìn, đó là ngọc trụy mà từ nhỏ Bạch Thiên Nghiêm đeo ở trên người, nói là dùng để hộ mệnh, chất liệu phi thường trong suốt.
Lăng Nhất Quyền mặt không thay đổi nhìn, khóe miệng lại căng cứng chán ghét.
Làm những chuyện kia xong, bị đánh đuổi lại giả áy náy, len lén nhét vào trong túi cậu?
Thật buồn nôn.
Người đàn ông dối trá khiến cho đôi mắt xanh biếc âm lãnh của cậu hiện lên một tia phiền táo, lập tức không nói tiếng nào cầm lấy ngọc trụy hung hăng quăng mạnh một cái. Chỉ nghe một tiếng vang thanh thúy, miếng ngọc trụy hộ mệnh kia của Bạch Thiên Nghiêm trực tiếp bị cậu ném vỡ thành mấy miếng, dẫm nát dưới chân như hạt bụi.
Chỉ cần là bất kỳ vật gì về người nam nhân kia, cậu cũng không muốn nhìn thấy nữa.
Một chỗ khác ở đô thị phồn hoa
Tâm tình cấp thiết của Bạch Thiên Nghiêm ngừng lại trong tiếng thắng xe bén nhọn.
Thậm chí y còn chưa phản ứng kịp, ngay trên lối đi bộ, một thanh thép bay ra từ chiếc xe tải bên cạnh bị va chạm, hung hăng cắm vào ngực …..
Phốc!
Máu trong miệng phun ra văng cả lên mặt y, thân thể cũng vì sự trùng kích này mà ngã xuống vườn hoa.
Bịch…
Bịch…
Đau đớn bén nhọn hầu như lập tức cướp đi ý chí của y, rồi lại khiến y tinh tường nghe thấy tiếng tim mình đang giãy dụa nhảy lên, giống như đang ở bên tai tuyệt vọng rên rỉ.
Sẽ chết sao…
Bạch Thiên Nghiêm lần thứ hai thổ một búng máu, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn về phía thanh thép cắm trên ngực mình, chỉ cảm thấy từng đợt choáng váng…
Không!
Y còn chưa muốn chết nhanh như vậy
Tử vong rất nhanh tới gần khiến y sợ hãi đến nỗi cả người run rẩy.
Y còn chưa gặp đứa trẻ kia lần cuối….
Trí nhớ của y còn dừng lại ở trên nét mặt chán ghét của đứa trẻ kia…
Đừng tàn nhẫn như vậy…
Khiến y dưới tình huống như vậy, trực tiếp đối mặt hắc ám _ nơi hắc ám không có hơi thở, không có Lăng Nhất Quyền, thậm chí ngay cả tưởng niệm cũng không có biện pháp làm được.
Cố hết sức lấy điện thoại cầm tay ra, Bạch Thiên Nghiêm run rẩy tìm ra một con số, không phải số điện thoại cấp cứu 120, mà là số điện thoại duy nhất tồn tại trong cái di động này, là số của “Quyền Quyền” ——
Nếu như nhất định lập tức đối mặt với cái chết, như vậy không phải y có thể tùy hứng một chút, để cho tiếng nói của đứa trẻ kia, cùng y đi đến cuối cùng…
Y vốn không muốn quấy rầy cậu nữa, cho dù là lần cuối cũng chỉ dự định xa xa liếc mắt nhìn mà thôi…
Vì vậy, rất nhiều người vây xem tai nạn xe cộ đều thấy người đàn ông nằm trong vũng máu kia, một bên đợi điện thoại, một bên phảng phất như kẻ ngu si nhìn bầu trời.
Bầu trời thật là xanh…
Từ góc nhìn này, như thể mình có cả bầu trời vậy, khiến cho y nghĩ tới hình ảnh cùng Lăng Nhất Quyền ngủ trưa ở trong sân.
Cùng một bầu trời, cùng một bãi cỏ, lại thiếu một người…
Cậu ấy sẽ tiếp điện thoại của y sao…
Điện thoại vang lên thật lâu, thật lâu, lâu đến nỗi cứ như vĩnh viễn cũng sẽ không có người nhận….
Nhưng Bạch Thiên Nghiêm vẫn thủy chung an tĩnh chờ đợi, kiên trì trước nay chưa từng có…
Ngay lúc cảnh vật trước mắt cũng lung lay sắp đổ, đường nhìn càng ngày càng không rõ thì người ở đầu điện bên thoại kia rốt cục vẫn phải nhận điện thoại, nhưng chỉ là một trận trầm mặc.
“Quyển Quyển…” Nhưng mặc dù là như vậy, nụ cười ôn nhu trên mặt Bạch Thiên Nghiêm nháy mắt nỡ rộ.
Cứ như dù chỉ qua điện thoại, cũng có thể cảm giác được hơi thở của đối phương, khiến cho sợ hãi đối mặt tử vong trong y nháy mắt liền tiêu tán, “Tôi còn tưởng rằng, cậu sẽ không nhận điện thoại của tôi…”
“…” Đầu kia điện thoại đầu tiên là trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới lạnh như băng phun ra hai chữ, “Ồn ào quá.”
Bạch Thiên Nghiêm nghe vậy cười nhẹ một tiếng. Lăng Nhất Quyền bởi vì bị làm phiền nên mới phải nghe điện thoại, nhưng y cũng không thèm để ý. Nụ cười trên mặt trái lại ôn nhu thêm vài phần, nhàn nhạt nói: “Cùng tôi nói một lát được không?”
Tuy rằng suy yếu đến mức tùy thời sẽ mất đi ý thức, nhưng giọng nói lại mạnh mẽ khống chế thật ổn định, không nghe ra bất cứ dị thường nào, chỉ là trầm hơn rất nhiều so với bình thường nhưng lại có loại từ tính khác thường.
“Tôi với anh không có gì để nói.”
Giọng nói giàu từ tính của Lăng Nhất Quyền lạnh như băng từ trong điện thoại di động truyền đến, không có ngữ điệu, cũng không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì.
Cứ như ngay cả hận cũng keo kiệt cho nam nhân vậy, không hề xuất hiện sự bất hòa.
” Ừ…” Bạch Thiên Nghiêm khô khốc lên tiếng, vô số điều muốn nói lại bị ngữ điệu lạnh như băng của đối phương chặn ở cổ họng.
Dừng một chút, Bạch Thiên Nghiêm thở dốc một lát, còn cắn răng, tận lực dùng ngữ điệu bình tĩnh hỏi cậu chuyện mình quan tâm nhất: “Cậu cùng cô ấy, đã quay lại với nhau chưa? Cô ấy là một… cô gái tốt…”
“Chuyện đó không liên quan đến anh.” Tựa hồ ngại y nhiều lời vô ích, giọng của Lăng Nhất Quyền đột nhiên lạnh đi vài phần, cũng thêm vài phần không kiên nhẫn.
Xem ra đã quay lại rồi, đây là kết quả tốt nhất.
Cô gái kia rất thích cậu mới có thể ở trong cuộc sống sau này, thay thế mình chiếu cố cậu thật tốt.
Bạch Thiên Nghiêm thở dài một hơi, xả ra một nụ cười cay đắng.
Đầu choáng quá…
Thân thể lạnh đến mức hầu như không còn cảm giác…
Tựa hồ thời gian thực sự không còn nhiều lắm…
Mặc dù không có trực tiếp xuyên tim, nhưng thương thế cũng không quá lạc quan….
“A, sao lại đột nhiên thay đổi thái độ, ra vẻ quan tâm tôi?” Hiếm khi Lăng Nhất Quyền chủ động hỏi y một câu, giọng nói lại băng lãnh đến cực điểm, “Vì có được tin tôi có thể chữa trị? Cho nên lại nghĩ tới giá trị lợi dụng của ông chủ như tôi? Anh cũng xứng?”
“….” rõ ràng là châm chọc, lại khiến cho Bạch Thiên Nghiêm lộ ra một nụ cười khổ, nhưng nghe cậu nói thêm một đôi lời, vẫn cảm thấy có loại an tâm vô pháp nói ra, “Cậu luôn luôn có thể đoán được, thật không có biện pháp với cậu…”
“…” Đầu điện thoại bên kia lại một trận trầm mặc, đột nhiên nói, “Bên kia sao lại ồn ào như vậy?”
Bạch Thiên Nghiêm hoảng hốt nhìn xung quanh một chút, tuy phạm vi nhìn rất mơ hồ, nhưng vẫn có thể thấy xung quanh đã bắt đầu vây quanh không ít người. Trong đó có vài người cũng vì y đang gọi điện thoại mà nhỏ giọng nghị luận ầm ĩ, nhưng không ai dám tới gần, thương thế của y, xem ra đã hù doạ bọn họ…
” À, có người xảy ra tai nạn xe cộ.” Y bình tĩnh nói, khóe miệng lại không ngừng tràn ra máu.
Người ở đầu điện thoại bên kia cũng không hề biết, hơi thở của người đàn ông, đã vì phổi sung huyết mà bắt đầu vô pháp thông thuận.
Càng không biết, người đàn ông đã dùng bao nhiêu nghị lực mới có thể ở trong thương thế như vậy khống chế ngữ điệu nói chuyện của mình, khiến cho mỗi một chữ phun ra từ khóe miệng đều bình tĩnh như vậy, không hề phát hiện dị thường.
Lăng Nhất Quyền tựa hồ cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: “Thật đáng tiếc, xảy ra tai nạn xe cộ không phải anh.”
“…” Bạch Thiên Nghiêm dừng một chút, bỗng nhiên cười thật to, ho khan một cái, đường nhìn rốt cục hơi biến thành màu đen. Y thõng mắt xuống, giọng nói bình thản hơn so với bất kỳ lúc nào khác, dường như muốn ngủ say vậy, ôn nhu phụ họa nói : “Đúng vậy, đáng tiếc…”
“Nhất Quyền… Lên đường bình an…” Dừng một chút, y lại nhẹ nhàng bổ sung một câu, như là lời chúc phúc sau cùng.
Lăng Nhất Quyền đột nhiên trầm mặc, dường như cảm giác được cái gì đó.
Nhưng cậu chưa kịp lần thứ hai chất vấn Bạch Thiên Nghiêm, liền nghe trong điện thoại truyền đến tiếng bàn luận ầm ĩ.
“Mẹ ơi, cái chú kia vừa rồi vì sao chảy máu nhiều như vậy vẫn còn gọi điện thoại, chú ấy không đau sao?”
“Quá thảm, không riêng gì ngực, chân của hắn ra vẻ cũng bị đâm xuyên qua….”
“Chờ một chút, người này nhìn rất quen mắt … Không thể nào chứ?”
“Cái gì, cậu cũng đã nhìn ra sao, nhiều máu như vậy tớ cũng không dám khẳng định, nhưng bây giờ nhìn kỹ, ra vẻ…. hình như là nam chính Bạch Thiên Nghiêm trong bộ phim 《 Ma Phá 》khoảng thời gian trước đó…”
“Trời ạ!! Đúng là anh ta rồi!! Không được a!! Xe cứu thương sao còn chưa tới!!”
“Các người có ai gọi điện thoại gọi xe cứu thương không?”
“Không có, không phải anh ta tự mình gọi sao?”
“Ai, nơi này cách bệnh viện gần đây nhanh nhất cũng phải mất 30 phút, bây giờ còn kẹt xe, gọi điện thoại bây giờ cũng không kịp… Anh ta đã bị sốc do mất máu.”
Bọn họ không biết, người đàn ông nằm trong vũng máu kia, vì gọi cuộc điện thoại kia nên đã dùng hết khí lực sau cùng của sinh mệnh.
Điện thoại di động từ ngón tay trắng bệch của cậu rơi xuống, một tiếng loảng xoảng, phảng phất như một tiếng thở dài cay đắng mà thương tiếc.
Thực sự đó là cuộc trò chuyện cuối cùng của cậu với y trên thế giới này,.
Ở bên kia, Thiển Hân lại thấy Lăng Nhất Quyền mẽ mạnh đứng lên, sắc mặt trắng bệch chạy ra ngoài.
Tại một công viên trò chơi ồn ào mà rộn ràng tiếng cười, mơ hồ còn có một đoạn hồi ức tốt đẹp…
“Quyền Quyền, sau này, chúng ta sẽ cùng đi rất rất nhiều nơi.” Nắng ấm xuyên qua cành lá chiếu xuống, người đàn ông giống như đang đùa một chú heo con, nắm lấy khuôn mặt của thanh niên tóc trắng luôn luôn không biểu hiện gì, nửa đùa nửa thật nói nhỏ.
Thanh niên tóc trắng có chút bối rối kéo xuống đôi tay đang chà đạp mặt mình kia, hai mắt xinh đẹp thật sâu nhìn người đàn ông. Sau đó, dùng ôn nhu mà ngay cả chính cậu cũng không cảm thấy, nhẹ nhàng mà hứa hẹn: ” Được… Nếu như đến khi anh già đi không đặng, tôi có thể cõng anh.”
Đứa nhỏ ngốc…
Rõ ràng ngay cả tôi cũng chưa chân chính đưa ra hứa hẹn, cậu lại khẳng định tin tưởng như vậy, chúng ta có thể cùng nhau đến già.
Cả đời, nào có đơn giản như vậy chứ?
ĐỆ NHỊ BỘ HOÀN
Trangki : Đùa chứ đọc sôi máu, nhưng phải nói thật mình lại lí giải hành động của cha Quyền, con mình vì một người đàn ông mà chống đối mình, cái đau ấy ai sánh được. Mà đã thế Nghiêm thúc còn lớn tuổi hơn Quyền, khi bé lại có ham mê với trẻ nhỏ, ai dám chắc người đàn ông ấy yêu con mình thật lòng. Hắc tỉ miêu tả khá tốt tính cách người thuộc tầng lớp cao, họ coi thường tính mạng người khác và coi thường cảm nhận con mình, với họ tiền cho con là hết trách nhiệm và con họ chỉ có thể phục tùng mà ko được chống cự. Nói chung bộ này khá hay chỉ ko biết sau Hắc tỉ nhét thêm công vào kiểu gì khi Nghiêm thúc chỉ yêu mỗi Quyền Quyền thế này :v
ĐaM : dự là 1×1 giội, ta hờn a
»—— ÂM HOÀNG – LỜI TỰA ——»
Edit : Đa mộng
Beta : Trangki
Lại qua vài ngày, Bạch Thiên Nghiêm đã từ nhà Lăng Nhất Quyền dời ra ngoài, sau khi vừa nghe một cú điện thoại thần bí, tinh thần y trở nên dị thường sa sút.
Y tắt điện thoại di động, mỗi ngày đều ngủ ở trong nhà trọ, người nào cũng không gặp.
Cho đến chạng vạng một ngày, y đang ngủ mê man, đột nhiên không biết tính sao mở điện thoại di động ra, sau đó nhận được một cuộc điện thoại.
“Trưa mai cậu ấy sẽ lên máy bay, sang Mỹ chữa bệnh.”
Bạch Thiên Nghiêm nghe thấy đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói của Đoan Trang Nam, hai tròng mắt mệt mỏi khẽ run lên, không có hé răng.
“Chỉ là, lần này rời đi, khả năng cậu ấy cũng sẽ không trở lại nữa. Nếu như anh còn muốn nhìn thấy cậu ấy lần cuối, thì ra sân bay tiễn đi.”
Đầu điện thoại bên kia sau đó còn nói gì đó nhưng Bạch Thiên Nghiêm đã nghe không rõ lắm.
Cúp điện thoại, y ngơ ngác ngồi ở bên giường, trong hai mắt trống rỗng không có bất kỳ thứ gì.
Y không có bật đèn, sau đó mới chậm rãi đứng dậy, vào phòng tắm…
Nước nóng hổi cọ rửa thân thể y, hơi nóng bay lên như sương trắng mơ hồ che tầm mắt y, ánh mắt là một mảnh mông lung.
Đôi môi y căng rất chặt, dường như đang cắn răng đè nén gì đó, cho nên cơ thể cũng hơi run lên.
Y cố gắng ngẩng đầu, hơi nheo mắt lại, tựa hồ muốn cười to nhưng nước mắt lại tuôn ra trước, làm sao cũng không ngừng được.
Tiếng nước chảy rất lớn, thật ồn ào, lại hoàn hảo che giấu tiếng khóc gần như tuyệt vọng của người đàn ông.
Hai chân cũng không cách nào chống đỡ được nữa, y quỳ rạp xuống đất. Mấy ngày qua, người đàn ông ở trước mặt Lăng Nhất Quyền có vẻ dối trá lại vô sỉ, cũng không khống chế tâm tình được nữa, cuộn mình ở trong góc khóc như một đứa trẻ.
Qua nhiều năm như vậy, cay đắng gì người đàn ông cũng đều vượt qua, đau khổ gì cũng đều trải qua. Dù là khoảng thời gian thống khổ nhất, cũng có thể lặng lẽ cố gắng vượt qua, vững vàng đứng thẳng.
Cũng chưa một lần … khóc tuyệt vọng như ngày hôm nay vậy.
Sự thực sẽ không còn được gặp lại đứa trẻ kia, cứ như thanh kiếm đánh nát mặt nạ mà y vẫn đau khổ chống đỡ, đau đến mức ngay cả đứng y cũng không có khí lực.
Ngày đó, sau khi biết bệnh tình Lăng Nhất Quyền, Lăng Thiên Hằng cũng đi tới bệnh viện đã gọi y vào một gian phòng khách quý.
“Bệnh của Nhất Quyền, ta có biện pháp chữa lành.” Trước cửa sổ trong suốt sát đất, người đàn ông anh khí xoay lưng về phía y nhìn bao quát đình viện bên dưới, xoay người đối với y nhàn nhạt phun ra một tin đủ để khiến y kinh hỉ đến phát cuồng này : “Lúc nó ra đời, ta đã giữ lại máu trong cuống rốn của nó.” ( Beta : Hoặc còn gọi là tế bào gốc, ở VN mình đã có bệnh viện lưu trữ cuống rốn bé sơ sinh để phòng trường hợp bé bị bệnh, ai cần thông tin mời lên gg tìm hiểu)
Máu cuống rốn là máu lưu lại ở trong cuống rốn sau khi bị cắt rời lúc sinh trẻ. Lúc đầu tính cũng xử lý thông thường như máu phế, sau lại phát hiện ra bên trong có thể chứa nhân tố tạo máu cùng tế bào tạo máu hệ thống miễn dịch. Nếu như lưu giữ hoàn hảo, như vậy có thể dùng nó điều trị nhiều loại bệnh tật về máu.
Điểm trọng yếu nhất là, phản ứng bài xích nó rất thấp, thích hợp điều trị căn bệnh của Lăng Nhất Quyền.
“Thế nhưng …” không đợi Bạch Thiên Nghiêm tiêu hóa xong kinh hỉ ngoài ý muốn này, đôi mắt cười như không cười của Lăng Thiên Hằng lại lộ ra một tia u ám làm cho người ta sợ hãi. Hắn nhìn thẳng mắt y chậm rãi nói ra từng câu từng chữ : “Đứa con trai vì người đàn ông khác mà đối nghịch với ta này, ta hà tất để cho nó sống?”
“…” Bạch Thiên Nghiêm sửng sốt, trong chốc lát nghe không hiểu ý của đối phương, lại rõ ràng thấy được kiên quyết trong mắt đối phương. Hiển nhiên, Lăng Thiên Hằng rất nghiêm túc.
“Nó thật đúng là một đứa trẻ tốt, vì không để ta thương tổn mi, đã phá hủy một tổ chức mà ta một lòng tạo dựng.” Lười biếng ngồi ở trên ghế sa lon, Lăng Thiên Hằng nghiêng mặt sang bên dùng đôi môi nhạt ngậm điếu thuốc lá mà thuộc hạ tóc dài đưa tới, sau đó mới chuyển ánh mắt âm lạnh về phía Bạch Thiên Nghiêm, uy hiếp vô hình đập vào mặt, “Sợ rằng mi không biết đi, ta phái người đối phó mi không dưới mười lần, mỗi lần đều bị nó cản lại.”
“…”
“Loại nam nhân già nua như mi, thật không biết mi có cái gì đáng giá để đứa trẻ kia che chở! Cư nhiên không tiếc trở mặt với ta, còn phái người đối phó ta…” Nói đến đây, nụ cười vốn lạnh như băng của người đàn ông từ từ vặn vẹo. Thống khổ lóe lên rồi biến mất ở trong tròng mắt đỏ lên của hắn, hiển nhiên hắn đã thật sự bị tổn thương.
“Chuyện cho tới bây giờ, còn không bằng để nó chết đi.”
Nháy mắt Bạch Thiên Nghiêm liền xông ra mồ hôi lạnh, lúc này nặng nề mà quỳ xuống, hướng Lăng Thiên Hằng cố sức dập đầu vài cái thật vang, xé lòng nói: “Xin lỗi!, cậu ấy chỉ là tánh tình hơi trẻ con, nhất thời xúc động mới làm ra chuyện như vậy, xin Lăng tiên sinh hãy niệm tình cậu ấy là huyết mạch duy nhất của ngài mà tha thứ cho cậu ấy một lần! Tôi nhất định sẽ khuyên bảo cậu, tuyệt đối sẽ không có lần sau, tôi thề!”
Lăng Thiên Hằng nhìn Bạch Thiên Nghiêm vì không ngừng dập đầu mà chảy máu, chậm rãi nở nụ cười, “Đứng lên.”
Bạch Thiên Nghiêm lập tức liền đứng lên, nhìn Lăng Thiên Hằng cũng đang đứng lên.
Ba!
Một cái tát hung hăng quăng trên mặt y, lực đạo rất manh, trực tiếp ném cả người Bạch Thiên Nghiêm xuống đất, hàm răng đều lung lay.
Bạch Thiên Nghiêm quỳ rạp trên mặt đất, đầu một trận choáng váng, nhưng y cũng không dám ngã xuống, dùng dằng đứng dậy trước mặt Lăng Thiên Hằng.
Y biết đối phương muốn xả giận.
Ba!
Lại hung hăng bị thệm một cái tát, lúc này đây lực đạo so sánh với lúc nãy gấp 2 lần, trực tiếp hất y xuống trên mặt bàn, nặng nề ngã giữa mảnh kiếng bể.
Đau đớn bén nhọn từ phía sau lưng truyền đến, cảm giác ấm nóng không cần nhìn cũng biết là thân thể đã bị đâm thủng, nhưng mặc dù là như vậy, Bạch Thiên Nghiêm cũng không dám nghỉ. Y vẫn cố nén choáng váng, bất ổn đứng dậy trước mặt Lăng Thiên Hằng, mặc cho phía sau không ngừng chảy máu.
Cứ như vậy, y liên tục bị quạt vài cái tát, thanh âm kia lớn đến nỗi ngay cả vệ sĩ bên cạnh đã thường thấy máu tanh, da đầu cũng từng trận tê dại. Nhất là khi thấy Bạch Thiên Nghiêm bị đánh sau còn muốn gắng gượng đứng lên tiếp tục chịu đòn, lại khó có được cảm giác có chút không đành lòng. Chỉ có Diệp Thương ở một bên, từ đầu tới đuôi lạnh lùng nhìn, lông mi cũng không động một cái.
Tựa hồ miễn cưỡng bớt chút giận, Lăng Thiên Hằng ngừng tay, phong khinh vân đạm tiếp nhận khăn tay Diệp Thương đưa tới xoa xoa, không thèm nói rồi ngồi trở lại trên ghế sa lon nhìn chằm chằm Bạch Thiên Nghiêm cười nhạt.
Bạch Thiên Nghiêm chậm rãi lau máu tràn ra từ trong miệng, lần thứ hai cố hết sức quỳ gối trước mặt Lăng Thiên Hằng.
Y không phải người ngu, cũng không cho là Lăng Thiên Hằng gọi y sang đây chỉ đánh vài bạt tai đơn giản như vậy.
Hạ quyết tâm, y thành tâm thành ý nhìn Lăng Thiên Hằng, khẩn cầu: “Chỉ cần Lăng tiên sinh có thể cứu Nhất Quyền, việc gì tôi cũng sẽ nguyện ý làm, xin Lăng tiên sinh hãy cho tôi cơ hội lần này.”
“Mi cũng rất thức thời.” Lăng Thiên Hằng vi Bạch Thiên Nghiêm thức thời mà nheo lại mắt phượng u ám, đầu ngón chân nâng cằm dưới của y lên, mắt nhìn xuống y, âm trầm đến cực điểm chậm rãi nói, “Rất đơn giản, ta chỉ muốn một điều kiện.”
Nam nhân trầm mặc lắng nghe.
“Khiến cho nó chân chính hận mi, rời khỏi mi.”
“Bằng không, mi nhìn nó chết đi.”
Lăng Thiên Hằng không muốn vì người đàn ông chướng mắt Bạch Thiên Nghiêm này mà phá hư quan hệ cha con giữa hắn và Lăng Nhất Quyền, nhưng do hắn xuất thủ muốn tách hai người ra nhưng đã không có bất kỳ hiệu quả nào, ngược lại khiến cho quan hệ cha con càng ngày càng kém. Chẳng thà khiến cho tín nhiệm của bọn nó rạn nứt, sự tình cũng sẽ được giải quyết viên mãn.
Chờ sau khi xác nhận Lăng Nhất Quyền đối với người đàn ông này không còn tình cảm, lại tìm cơ hội lập tức xử lý người đàn ông này, chấm dứt hậu hoạn….
Bạch Thiên Nghiêm nhìn sát khí trong mắt Lăng Thiên Hằng lóe lên rồi biến mất, đã đơn giản đoán được kết cuộc sau cùng của mình.
Nhưng y cũng chỉ cười khổ một tiếng, liền cảm kích đồng ý.
Bị giết cũng không sao cả, chỉ cần Nhất Quyền có được cơ hội cứu vớt.
Mà tất cả những điều này, Lăng Nhất Quyền vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu…
Cậu đã không biết, chiều hôm đó, vì Bạch Thiên Nghiêm khiến cho Tĩnh Trầm phối hợp diễn kịch, đã dẫn đến tình huống không khống chế được, mà trái lại bị uy hiếp giữ lấy… (thúc bị uy hiếp giữ lấy’? hóng quá đi >’’<)
Cậu càng không biết, Bạch Thiên Nghiêm sau khi bị ép buộc một trận, còn phải gượng dậy thân thể đau đến mức cơ hồ đứng không vững, ôm ngược lại thanh niên khiến cho y sợ hãi kia, cùng cười nói, diễn kịch trước mặt Lăng Nhất Quyền…
==========
Một đêm này, Bạch Thiên Nghiêm không hề chợp mắt.
Chỉ nằm ở trên giường trống rỗng nhìn trần nhà đờ ra.
Trong đầu chưa có hồi tỉnh lại, vẫn cứ trống rỗng, cũng không nghĩ được gì….
Tâm, cũng trống rỗng…
Nhất thời, trong lúc vô ý y liếc nhìn đồng hồ treo tường __ mười giờ rưỡi, cách thời điểm Lăng Nhất Quyền lên đường còn có hai tiếng rưỡi.
Bạch Thiên Nghiêm mạnh mẽ ngồi dậy, tim bắt đầu nhảy lên kịch liệt.
Tâm tình vô luận như thế nào cũng muốn gặp đối phương một lần cuối, như thế nào cũng áp chế không được.
Bởi vì … lần từ biệt này, sợ rằng cũng không còn cơ hội gặp lại nữa, Lăng Thiên Hằng đã sớm phái người canh chừng y nên có lẽ rất nhanh sẽ xuống tay với y.
Dù chỉ xa xa nhìn một chút, thì những ngày còn lại của y không quá khó khăn như vậy…
Y không mưu cầu gì cả, chỉ mong ký ức cuối cùng không phải là đêm đó, biểu tình tràn đầy chán ghét của cậu đối với mình…
Lung tung đeo kính râm và đội mũ, sợ bị người nhận ra, Bạch Thiên Nghiêm đá cửa ra ngoài, liều mạng chạy tới trạm xe lửa, định dùng phương tiện giao thông nhanh nhất chạy tới sân bay.
May là trạm xe lửa cách chỗ ở hiện tại của y cũng không xa, xuyên qua mấy con đường là có thể đến.
Mà cùng với sự xuất hiện của y, một chiếc xe đen kịt giống như u linh lặng lẽ đi theo y.
Bên trong xe, người kia lặng lẽ cầm súng tiêu âm lên nòng.
===
Ở phi trường bên này, nhân viên hàng không đang tiến hành kiểm tra an toàn trên máy bay tư nhân của Lăng Nhất Quyền, đợi sân bay chỉ thị cất cánh.
Đến phòng chờ khách quý trên máy bay, Lăng Nhất Quyền ngồi trên ghế sa lon tuyết trắng, mặt không thay đổi xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn bầu trời. Cậu hơi nheo lại đôi mắt xinh đẹp trong suốt lạnh lẽo như ngọc, nhưng không biết đang suy nghĩ gì.
“Bạch Bạch Quyền, bác trai vừa gọi điện thoại sang đây, bên Mỹ, bác sĩ đang chờ chúng ta ở sân bay. Chúng ta xuống máy bay sẽ trực tiếp cùng họ đến bệnh viện, bệnh của anh không thể lỡ được.”
Thiển Hân cùng đi nên tâm tình rất tốt vì cậu bóc vỏ trái cây, dâng trà, nhưng Lăng Nhất Quyền căn bản không đụng.
Đúng lúc này, điện thoại của Lăng Nhất Quyền nhận được tin nhắn ngắn, cậu vừa định lấy ra nhìn, nhưng ở trong túi mò thấy một vật lạnh lẽo.
Nhíu nhíu mày, rút vật trong tay ra nhìn, đó là ngọc trụy mà từ nhỏ Bạch Thiên Nghiêm đeo ở trên người, nói là dùng để hộ mệnh, chất liệu phi thường trong suốt.
Lăng Nhất Quyền mặt không thay đổi nhìn, khóe miệng lại căng cứng chán ghét.
Làm những chuyện kia xong, bị đánh đuổi lại giả áy náy, len lén nhét vào trong túi cậu?
Thật buồn nôn.
Người đàn ông dối trá khiến cho đôi mắt xanh biếc âm lãnh của cậu hiện lên một tia phiền táo, lập tức không nói tiếng nào cầm lấy ngọc trụy hung hăng quăng mạnh một cái. Chỉ nghe một tiếng vang thanh thúy, miếng ngọc trụy hộ mệnh kia của Bạch Thiên Nghiêm trực tiếp bị cậu ném vỡ thành mấy miếng, dẫm nát dưới chân như hạt bụi.
Chỉ cần là bất kỳ vật gì về người nam nhân kia, cậu cũng không muốn nhìn thấy nữa.
Một chỗ khác ở đô thị phồn hoa
Tâm tình cấp thiết của Bạch Thiên Nghiêm ngừng lại trong tiếng thắng xe bén nhọn.
Thậm chí y còn chưa phản ứng kịp, ngay trên lối đi bộ, một thanh thép bay ra từ chiếc xe tải bên cạnh bị va chạm, hung hăng cắm vào ngực …..
Phốc!
Máu trong miệng phun ra văng cả lên mặt y, thân thể cũng vì sự trùng kích này mà ngã xuống vườn hoa.
Bịch…
Bịch…
Đau đớn bén nhọn hầu như lập tức cướp đi ý chí của y, rồi lại khiến y tinh tường nghe thấy tiếng tim mình đang giãy dụa nhảy lên, giống như đang ở bên tai tuyệt vọng rên rỉ.
Sẽ chết sao…
Bạch Thiên Nghiêm lần thứ hai thổ một búng máu, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn về phía thanh thép cắm trên ngực mình, chỉ cảm thấy từng đợt choáng váng…
Không!
Y còn chưa muốn chết nhanh như vậy
Tử vong rất nhanh tới gần khiến y sợ hãi đến nỗi cả người run rẩy.
Y còn chưa gặp đứa trẻ kia lần cuối….
Trí nhớ của y còn dừng lại ở trên nét mặt chán ghét của đứa trẻ kia…
Đừng tàn nhẫn như vậy…
Khiến y dưới tình huống như vậy, trực tiếp đối mặt hắc ám _ nơi hắc ám không có hơi thở, không có Lăng Nhất Quyền, thậm chí ngay cả tưởng niệm cũng không có biện pháp làm được.
Cố hết sức lấy điện thoại cầm tay ra, Bạch Thiên Nghiêm run rẩy tìm ra một con số, không phải số điện thoại cấp cứu 120, mà là số điện thoại duy nhất tồn tại trong cái di động này, là số của “Quyền Quyền” ——
Nếu như nhất định lập tức đối mặt với cái chết, như vậy không phải y có thể tùy hứng một chút, để cho tiếng nói của đứa trẻ kia, cùng y đi đến cuối cùng…
Y vốn không muốn quấy rầy cậu nữa, cho dù là lần cuối cũng chỉ dự định xa xa liếc mắt nhìn mà thôi…
Vì vậy, rất nhiều người vây xem tai nạn xe cộ đều thấy người đàn ông nằm trong vũng máu kia, một bên đợi điện thoại, một bên phảng phất như kẻ ngu si nhìn bầu trời.
Bầu trời thật là xanh…
Từ góc nhìn này, như thể mình có cả bầu trời vậy, khiến cho y nghĩ tới hình ảnh cùng Lăng Nhất Quyền ngủ trưa ở trong sân.
Cùng một bầu trời, cùng một bãi cỏ, lại thiếu một người…
Cậu ấy sẽ tiếp điện thoại của y sao…
Điện thoại vang lên thật lâu, thật lâu, lâu đến nỗi cứ như vĩnh viễn cũng sẽ không có người nhận….
Nhưng Bạch Thiên Nghiêm vẫn thủy chung an tĩnh chờ đợi, kiên trì trước nay chưa từng có…
Ngay lúc cảnh vật trước mắt cũng lung lay sắp đổ, đường nhìn càng ngày càng không rõ thì người ở đầu điện bên thoại kia rốt cục vẫn phải nhận điện thoại, nhưng chỉ là một trận trầm mặc.
“Quyển Quyển…” Nhưng mặc dù là như vậy, nụ cười ôn nhu trên mặt Bạch Thiên Nghiêm nháy mắt nỡ rộ.
Cứ như dù chỉ qua điện thoại, cũng có thể cảm giác được hơi thở của đối phương, khiến cho sợ hãi đối mặt tử vong trong y nháy mắt liền tiêu tán, “Tôi còn tưởng rằng, cậu sẽ không nhận điện thoại của tôi…”
“…” Đầu kia điện thoại đầu tiên là trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới lạnh như băng phun ra hai chữ, “Ồn ào quá.”
Bạch Thiên Nghiêm nghe vậy cười nhẹ một tiếng. Lăng Nhất Quyền bởi vì bị làm phiền nên mới phải nghe điện thoại, nhưng y cũng không thèm để ý. Nụ cười trên mặt trái lại ôn nhu thêm vài phần, nhàn nhạt nói: “Cùng tôi nói một lát được không?”
Tuy rằng suy yếu đến mức tùy thời sẽ mất đi ý thức, nhưng giọng nói lại mạnh mẽ khống chế thật ổn định, không nghe ra bất cứ dị thường nào, chỉ là trầm hơn rất nhiều so với bình thường nhưng lại có loại từ tính khác thường.
“Tôi với anh không có gì để nói.”
Giọng nói giàu từ tính của Lăng Nhất Quyền lạnh như băng từ trong điện thoại di động truyền đến, không có ngữ điệu, cũng không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì.
Cứ như ngay cả hận cũng keo kiệt cho nam nhân vậy, không hề xuất hiện sự bất hòa.
” Ừ…” Bạch Thiên Nghiêm khô khốc lên tiếng, vô số điều muốn nói lại bị ngữ điệu lạnh như băng của đối phương chặn ở cổ họng.
Dừng một chút, Bạch Thiên Nghiêm thở dốc một lát, còn cắn răng, tận lực dùng ngữ điệu bình tĩnh hỏi cậu chuyện mình quan tâm nhất: “Cậu cùng cô ấy, đã quay lại với nhau chưa? Cô ấy là một… cô gái tốt…”
“Chuyện đó không liên quan đến anh.” Tựa hồ ngại y nhiều lời vô ích, giọng của Lăng Nhất Quyền đột nhiên lạnh đi vài phần, cũng thêm vài phần không kiên nhẫn.
Xem ra đã quay lại rồi, đây là kết quả tốt nhất.
Cô gái kia rất thích cậu mới có thể ở trong cuộc sống sau này, thay thế mình chiếu cố cậu thật tốt.
Bạch Thiên Nghiêm thở dài một hơi, xả ra một nụ cười cay đắng.
Đầu choáng quá…
Thân thể lạnh đến mức hầu như không còn cảm giác…
Tựa hồ thời gian thực sự không còn nhiều lắm…
Mặc dù không có trực tiếp xuyên tim, nhưng thương thế cũng không quá lạc quan….
“A, sao lại đột nhiên thay đổi thái độ, ra vẻ quan tâm tôi?” Hiếm khi Lăng Nhất Quyền chủ động hỏi y một câu, giọng nói lại băng lãnh đến cực điểm, “Vì có được tin tôi có thể chữa trị? Cho nên lại nghĩ tới giá trị lợi dụng của ông chủ như tôi? Anh cũng xứng?”
“….” rõ ràng là châm chọc, lại khiến cho Bạch Thiên Nghiêm lộ ra một nụ cười khổ, nhưng nghe cậu nói thêm một đôi lời, vẫn cảm thấy có loại an tâm vô pháp nói ra, “Cậu luôn luôn có thể đoán được, thật không có biện pháp với cậu…”
“…” Đầu điện thoại bên kia lại một trận trầm mặc, đột nhiên nói, “Bên kia sao lại ồn ào như vậy?”
Bạch Thiên Nghiêm hoảng hốt nhìn xung quanh một chút, tuy phạm vi nhìn rất mơ hồ, nhưng vẫn có thể thấy xung quanh đã bắt đầu vây quanh không ít người. Trong đó có vài người cũng vì y đang gọi điện thoại mà nhỏ giọng nghị luận ầm ĩ, nhưng không ai dám tới gần, thương thế của y, xem ra đã hù doạ bọn họ…
” À, có người xảy ra tai nạn xe cộ.” Y bình tĩnh nói, khóe miệng lại không ngừng tràn ra máu.
Người ở đầu điện thoại bên kia cũng không hề biết, hơi thở của người đàn ông, đã vì phổi sung huyết mà bắt đầu vô pháp thông thuận.
Càng không biết, người đàn ông đã dùng bao nhiêu nghị lực mới có thể ở trong thương thế như vậy khống chế ngữ điệu nói chuyện của mình, khiến cho mỗi một chữ phun ra từ khóe miệng đều bình tĩnh như vậy, không hề phát hiện dị thường.
Lăng Nhất Quyền tựa hồ cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: “Thật đáng tiếc, xảy ra tai nạn xe cộ không phải anh.”
“…” Bạch Thiên Nghiêm dừng một chút, bỗng nhiên cười thật to, ho khan một cái, đường nhìn rốt cục hơi biến thành màu đen. Y thõng mắt xuống, giọng nói bình thản hơn so với bất kỳ lúc nào khác, dường như muốn ngủ say vậy, ôn nhu phụ họa nói : “Đúng vậy, đáng tiếc…”
“Nhất Quyền… Lên đường bình an…” Dừng một chút, y lại nhẹ nhàng bổ sung một câu, như là lời chúc phúc sau cùng.
Lăng Nhất Quyền đột nhiên trầm mặc, dường như cảm giác được cái gì đó.
Nhưng cậu chưa kịp lần thứ hai chất vấn Bạch Thiên Nghiêm, liền nghe trong điện thoại truyền đến tiếng bàn luận ầm ĩ.
“Mẹ ơi, cái chú kia vừa rồi vì sao chảy máu nhiều như vậy vẫn còn gọi điện thoại, chú ấy không đau sao?”
“Quá thảm, không riêng gì ngực, chân của hắn ra vẻ cũng bị đâm xuyên qua….”
“Chờ một chút, người này nhìn rất quen mắt … Không thể nào chứ?”
“Cái gì, cậu cũng đã nhìn ra sao, nhiều máu như vậy tớ cũng không dám khẳng định, nhưng bây giờ nhìn kỹ, ra vẻ…. hình như là nam chính Bạch Thiên Nghiêm trong bộ phim 《 Ma Phá 》khoảng thời gian trước đó…”
“Trời ạ!! Đúng là anh ta rồi!! Không được a!! Xe cứu thương sao còn chưa tới!!”
“Các người có ai gọi điện thoại gọi xe cứu thương không?”
“Không có, không phải anh ta tự mình gọi sao?”
“Ai, nơi này cách bệnh viện gần đây nhanh nhất cũng phải mất 30 phút, bây giờ còn kẹt xe, gọi điện thoại bây giờ cũng không kịp… Anh ta đã bị sốc do mất máu.”
Bọn họ không biết, người đàn ông nằm trong vũng máu kia, vì gọi cuộc điện thoại kia nên đã dùng hết khí lực sau cùng của sinh mệnh.
Điện thoại di động từ ngón tay trắng bệch của cậu rơi xuống, một tiếng loảng xoảng, phảng phất như một tiếng thở dài cay đắng mà thương tiếc.
Thực sự đó là cuộc trò chuyện cuối cùng của cậu với y trên thế giới này,.
Ở bên kia, Thiển Hân lại thấy Lăng Nhất Quyền mẽ mạnh đứng lên, sắc mặt trắng bệch chạy ra ngoài.
Tại một công viên trò chơi ồn ào mà rộn ràng tiếng cười, mơ hồ còn có một đoạn hồi ức tốt đẹp…
“Quyền Quyền, sau này, chúng ta sẽ cùng đi rất rất nhiều nơi.” Nắng ấm xuyên qua cành lá chiếu xuống, người đàn ông giống như đang đùa một chú heo con, nắm lấy khuôn mặt của thanh niên tóc trắng luôn luôn không biểu hiện gì, nửa đùa nửa thật nói nhỏ.
Thanh niên tóc trắng có chút bối rối kéo xuống đôi tay đang chà đạp mặt mình kia, hai mắt xinh đẹp thật sâu nhìn người đàn ông. Sau đó, dùng ôn nhu mà ngay cả chính cậu cũng không cảm thấy, nhẹ nhàng mà hứa hẹn: ” Được… Nếu như đến khi anh già đi không đặng, tôi có thể cõng anh.”
Đứa nhỏ ngốc…
Rõ ràng ngay cả tôi cũng chưa chân chính đưa ra hứa hẹn, cậu lại khẳng định tin tưởng như vậy, chúng ta có thể cùng nhau đến già.
Cả đời, nào có đơn giản như vậy chứ?
ĐỆ NHỊ BỘ HOÀN
Trangki : Đùa chứ đọc sôi máu, nhưng phải nói thật mình lại lí giải hành động của cha Quyền, con mình vì một người đàn ông mà chống đối mình, cái đau ấy ai sánh được. Mà đã thế Nghiêm thúc còn lớn tuổi hơn Quyền, khi bé lại có ham mê với trẻ nhỏ, ai dám chắc người đàn ông ấy yêu con mình thật lòng. Hắc tỉ miêu tả khá tốt tính cách người thuộc tầng lớp cao, họ coi thường tính mạng người khác và coi thường cảm nhận con mình, với họ tiền cho con là hết trách nhiệm và con họ chỉ có thể phục tùng mà ko được chống cự. Nói chung bộ này khá hay chỉ ko biết sau Hắc tỉ nhét thêm công vào kiểu gì khi Nghiêm thúc chỉ yêu mỗi Quyền Quyền thế này :v
ĐaM : dự là 1×1 giội, ta hờn a
»—— ÂM HOÀNG – LỜI TỰA ——»
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook