Âm Hoàng
-
Quyển 2 - Chương 16: Trích đoạn phần tiếp theo
Edit : Đa mộng
Beta : Trangki
“Được, như vậy, hẹn thời gian đi.”
“Tối hôm nay không được, tôi còn phải về nhà lấy vài thứ… đám người Hồng Vũ kia nếu đối với tôi như vậy, thì đừng trách tôi vô tình… Tôi nghĩ hẹn ba giờ chiều đi, vừa vặn cậu ta phải đi điều trị vật lý… Quyết định như vậy đi.”
Cúp điện thoại, Bạch Thiên Nghiêm nhìn lại xung quanh, phát hiện vẫn không có người nào chú ý mình, liền cầm tách trà vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra quay trở lại phòng bệnh Lăng Nhất Quyền.
Mà khi y quay trở ra, Đoan Trang Nam mang kính mắt sắc mặt xấu xí từ trong góc phòng đi ra, gắt gao theo dõi phương hướng y vừa rời đi, không biết suy nghĩ cái gì.
Chiều hôm đó, khi sau Lăng Nhất Quyền bị đẩy đi phòng trị liệu, Đoan Trang Nam cùng mấy quản lý cấp cao của Hồng Vũ sắc mặt ngưng trọng xuất hiện ở trước mặt cậu.
“Nhất Quyền, có thể xin cậu một chút thời gian không, có chuyện này, tôi nghĩ cạu nên biết mới được…” Tuy bây giờ thân thể Lăng Nhất Quyền không chịu nổi kích thích quá lớn, nhưng sự tình đến nước này không thể tiếp tục lừa gạt được nữa.
Lăng Nhất Quyền thật bất ngờ nhìn Đoan Trang Nam hiếm khi nghiêm chỉnh, trầm mặc một lát mới gật đầu.
Đoan Trang Nam hướng một quản lý phụ trách tài liệu cơ mật của Hồng Vũ gật đầu một cái, người sau tiến lên một bước đem mấy phần tài liệu điều tra trong tay đưa cho Lăng Nhất Quyền.
“Những thứ này đều là bằng chứng cho thấy Bạch Thiên Nghiêm lấy trộm thương nghiệp cơ mật, trong đó còn có hình ảnh thu được từ camera.”
Tay cầm tư liệu của Lăng Nhất Quyền khẽ run lên, qua một lúc lâu, mới mặt không thay đổi lật xem —— tư liệu không nhiều lắm, lại rõ ràng đem chuyện Bạch Thiên Nghiêm lợi dụng chức vụ, đánh cắp thương nghiệp cơ mật vạch trần không thể nghi ngờ.
“Ngày hôm qua, tôi nghe thấy y ở trên hành lang gọi điện thoại cho một người, sau khi điều tra thì biết được, là giám đốc điều hành của Quách Hoàng – Tĩnh Trầm.”
Lăng Nhất Quyền đi tới căn biệt thự của Tĩnh Trầm ở ngoại ô thành phố, biệt thự màu đen ở trong mưa có cảm giác yêu dị, nguy hiểm như chủ nhân của nó.
Ngay cả dù cũng không che, Lăng Nhất Quyền sau khi mở cửa xuống xe, mệnh lệnh một thanh niên đi theo phá giải mật mã khóa cổng, sau đó một mình một người đi vào biệt thự.
Trong biệt thự phi thường an tĩnh.
Nhưng trong không khí còn lưu lại một hơi thở quen thuộc, khiến sắc mặt Lăng Nhất Quyền từng chút một trầm xuống.
Đạp thảm lông tơ màu trắng kem, cậu dùng tay run rẩy đỡ thanh chắn đi bước một lên lầu.
Trong đầu không ngừng nhớ lại lời Đoan Trang Nam vừa nói với cậu.
“Mặc dù không có chứng cứ trực tiếp, nhưng Bạch Thiên Nghiêm đúng là có dã tâm.”
“Tôi điều tra ra, y đã từng có một lần thiếu chút nữa nhận được cơ hội diễn trong một bộ phim, nhưng vì một chút nguyên do nên đến phút cuối đã bỏ lỡ. Y rất có thực lực, nhưng người có thực lực trong giới này có rất nhiều, may mắn có được nhân mạch mới là then chốt. Y yên lặng nhiều năm như vậy, rốt cục lần thứ hai gặp được cậu, dĩ nhiên sẽ mượn sự trợ giúp của cậu mở ra cánh cửa siêu sao.”
“Đồng thời y lại rất hiểu cậu, nếu trực tiếp hỏi, cậu chắc chắn sẽ không cho y cơ hội này.”
“Cho nên y mới thiết kế một vở kịch, tham gia vào một tiết mục chỉ định y làm vai chính để biểu diễn ở trước mặt cậu, chỉ là không biết y lấy cái gì để đổi.”
“Nhưng hôm nay cậu bị bệnh này, không có giúp ích được gì đối với con đường mà y muốn đi nên dĩ nhiên y muốn tìm chỗ dựa vững chắc khác…”
“Nếu như cậu còn không muốn tin, vậy tôi dẫn cậu đến một chỗ, xế chiều hôm nay y hẹn gặp mặt người nọ, cậu xem tự nhiên sẽ biết.”
Câu nói kế tiếp, cậu đã không nghĩ ra.
Cũng không cần thiết nghĩ tới, bởi vì gian phòng nửa che ở cuối lầu hai kia, đã truyền ra giọng nói đủ để làm máu cậu đông lại rồi…
Theo từng bước chân tới gần của cậu, giọng nói quen thuộc trong trí nhớ đã từng khiến cậu cảm thấy quyến luyến không gì sánh được kia, phảng phất như một bàn tay lạnh băng, đâm vào lồng ngực, chậm rãi nắm trái tim của cậu, từng chút một bóp nát…
“Những tài liệu này, cậu đều xem rồi đi? Có hài lòng không?”
“A, phi thường hài lòng! Yên tâm đi, vai diễn trong hai bộ phim bom tấn tôi sẽ đáp ứng anh. Bất quá, tôi thật cảm thấy bi ai thay cho Lăng Âm Hoàng, mắc phải bệnh nan y, người hắn để ý nhất còn phản bội hắn, anh không thể chờ hắn chết mới làm chuyện này sao?”
“Chẳng lẽ cậu không biết sao? Từ sau khi cậu ta sinh bệnh, cổ phần lớn nhất công ty của Hồng Vũ đã chuyển giao cho cha cậu ta rồi. Cái lão kia hận chết t ôi, cậu nghĩ tôi còn có cơ hội ở công ty họ đóng phim sao? Nếu như không phải hai ngày trước tôi nửa đêm nhân lúc cậu ta ngủ lợi dụng điện thoại di động của cậu ta xâm nhập cơ sở dữ liệu, chỉ sợ cũng không còn kịp nữa rồi.”
“Mật mã của cậu ta anh đều biết? Cậu ta thật là tín nhiệm anh.”
“Ha hả, khi cậu ta còn bé vẫn cứ ngu xuẩn như vậy, rất dễ dàng tin người khác, thực sự là một chút kinh nghiệm cũng không nhớ.”
Giọng Bạch Thiên Nghiêm rất lười, cũng rất khoái trá, tựa hồ vì sự quả đoán của mình mà cảm thấy thoả mãn, “Phế vật như cậu ta, nếu như trễ hai năm nữa mới phát hiện mắc bệnh nan y, tôi cũng sẽ không tức giận như vậy. Địa vị hiện tại của tôi căn bản còn chưa được củng cố, nếu như không lập tức đóng thêm hai bộ điện ảnh được đầu tư lớn, như vậy mọi cố gắng trước đó của tôi chẳng phải là uổng phí?”
“Lẽ nào anh đối với hắn một chút tình cảm cũng không có sao?”
“Đương nhiên không, khi cậu ta còn nắm giữ quyền thế và tiền bạc, tôi đối với cậu ta vẫn rất có tình cảm.”
“Thật quá đâng a, anh cũng sẽ đối với tôi như vậy sao?”
“Đừng lo lắng, cậu so với cậu ta thú vị hơn nhiều, chí ít, cậu sẽ không suốt ngày âm tình bất định, xem người khác như con chó để sai sử.”
Beta : Trangki
“Được, như vậy, hẹn thời gian đi.”
“Tối hôm nay không được, tôi còn phải về nhà lấy vài thứ… đám người Hồng Vũ kia nếu đối với tôi như vậy, thì đừng trách tôi vô tình… Tôi nghĩ hẹn ba giờ chiều đi, vừa vặn cậu ta phải đi điều trị vật lý… Quyết định như vậy đi.”
Cúp điện thoại, Bạch Thiên Nghiêm nhìn lại xung quanh, phát hiện vẫn không có người nào chú ý mình, liền cầm tách trà vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra quay trở lại phòng bệnh Lăng Nhất Quyền.
Mà khi y quay trở ra, Đoan Trang Nam mang kính mắt sắc mặt xấu xí từ trong góc phòng đi ra, gắt gao theo dõi phương hướng y vừa rời đi, không biết suy nghĩ cái gì.
Chiều hôm đó, khi sau Lăng Nhất Quyền bị đẩy đi phòng trị liệu, Đoan Trang Nam cùng mấy quản lý cấp cao của Hồng Vũ sắc mặt ngưng trọng xuất hiện ở trước mặt cậu.
“Nhất Quyền, có thể xin cậu một chút thời gian không, có chuyện này, tôi nghĩ cạu nên biết mới được…” Tuy bây giờ thân thể Lăng Nhất Quyền không chịu nổi kích thích quá lớn, nhưng sự tình đến nước này không thể tiếp tục lừa gạt được nữa.
Lăng Nhất Quyền thật bất ngờ nhìn Đoan Trang Nam hiếm khi nghiêm chỉnh, trầm mặc một lát mới gật đầu.
Đoan Trang Nam hướng một quản lý phụ trách tài liệu cơ mật của Hồng Vũ gật đầu một cái, người sau tiến lên một bước đem mấy phần tài liệu điều tra trong tay đưa cho Lăng Nhất Quyền.
“Những thứ này đều là bằng chứng cho thấy Bạch Thiên Nghiêm lấy trộm thương nghiệp cơ mật, trong đó còn có hình ảnh thu được từ camera.”
Tay cầm tư liệu của Lăng Nhất Quyền khẽ run lên, qua một lúc lâu, mới mặt không thay đổi lật xem —— tư liệu không nhiều lắm, lại rõ ràng đem chuyện Bạch Thiên Nghiêm lợi dụng chức vụ, đánh cắp thương nghiệp cơ mật vạch trần không thể nghi ngờ.
“Ngày hôm qua, tôi nghe thấy y ở trên hành lang gọi điện thoại cho một người, sau khi điều tra thì biết được, là giám đốc điều hành của Quách Hoàng – Tĩnh Trầm.”
Lăng Nhất Quyền đi tới căn biệt thự của Tĩnh Trầm ở ngoại ô thành phố, biệt thự màu đen ở trong mưa có cảm giác yêu dị, nguy hiểm như chủ nhân của nó.
Ngay cả dù cũng không che, Lăng Nhất Quyền sau khi mở cửa xuống xe, mệnh lệnh một thanh niên đi theo phá giải mật mã khóa cổng, sau đó một mình một người đi vào biệt thự.
Trong biệt thự phi thường an tĩnh.
Nhưng trong không khí còn lưu lại một hơi thở quen thuộc, khiến sắc mặt Lăng Nhất Quyền từng chút một trầm xuống.
Đạp thảm lông tơ màu trắng kem, cậu dùng tay run rẩy đỡ thanh chắn đi bước một lên lầu.
Trong đầu không ngừng nhớ lại lời Đoan Trang Nam vừa nói với cậu.
“Mặc dù không có chứng cứ trực tiếp, nhưng Bạch Thiên Nghiêm đúng là có dã tâm.”
“Tôi điều tra ra, y đã từng có một lần thiếu chút nữa nhận được cơ hội diễn trong một bộ phim, nhưng vì một chút nguyên do nên đến phút cuối đã bỏ lỡ. Y rất có thực lực, nhưng người có thực lực trong giới này có rất nhiều, may mắn có được nhân mạch mới là then chốt. Y yên lặng nhiều năm như vậy, rốt cục lần thứ hai gặp được cậu, dĩ nhiên sẽ mượn sự trợ giúp của cậu mở ra cánh cửa siêu sao.”
“Đồng thời y lại rất hiểu cậu, nếu trực tiếp hỏi, cậu chắc chắn sẽ không cho y cơ hội này.”
“Cho nên y mới thiết kế một vở kịch, tham gia vào một tiết mục chỉ định y làm vai chính để biểu diễn ở trước mặt cậu, chỉ là không biết y lấy cái gì để đổi.”
“Nhưng hôm nay cậu bị bệnh này, không có giúp ích được gì đối với con đường mà y muốn đi nên dĩ nhiên y muốn tìm chỗ dựa vững chắc khác…”
“Nếu như cậu còn không muốn tin, vậy tôi dẫn cậu đến một chỗ, xế chiều hôm nay y hẹn gặp mặt người nọ, cậu xem tự nhiên sẽ biết.”
Câu nói kế tiếp, cậu đã không nghĩ ra.
Cũng không cần thiết nghĩ tới, bởi vì gian phòng nửa che ở cuối lầu hai kia, đã truyền ra giọng nói đủ để làm máu cậu đông lại rồi…
Theo từng bước chân tới gần của cậu, giọng nói quen thuộc trong trí nhớ đã từng khiến cậu cảm thấy quyến luyến không gì sánh được kia, phảng phất như một bàn tay lạnh băng, đâm vào lồng ngực, chậm rãi nắm trái tim của cậu, từng chút một bóp nát…
“Những tài liệu này, cậu đều xem rồi đi? Có hài lòng không?”
“A, phi thường hài lòng! Yên tâm đi, vai diễn trong hai bộ phim bom tấn tôi sẽ đáp ứng anh. Bất quá, tôi thật cảm thấy bi ai thay cho Lăng Âm Hoàng, mắc phải bệnh nan y, người hắn để ý nhất còn phản bội hắn, anh không thể chờ hắn chết mới làm chuyện này sao?”
“Chẳng lẽ cậu không biết sao? Từ sau khi cậu ta sinh bệnh, cổ phần lớn nhất công ty của Hồng Vũ đã chuyển giao cho cha cậu ta rồi. Cái lão kia hận chết t ôi, cậu nghĩ tôi còn có cơ hội ở công ty họ đóng phim sao? Nếu như không phải hai ngày trước tôi nửa đêm nhân lúc cậu ta ngủ lợi dụng điện thoại di động của cậu ta xâm nhập cơ sở dữ liệu, chỉ sợ cũng không còn kịp nữa rồi.”
“Mật mã của cậu ta anh đều biết? Cậu ta thật là tín nhiệm anh.”
“Ha hả, khi cậu ta còn bé vẫn cứ ngu xuẩn như vậy, rất dễ dàng tin người khác, thực sự là một chút kinh nghiệm cũng không nhớ.”
Giọng Bạch Thiên Nghiêm rất lười, cũng rất khoái trá, tựa hồ vì sự quả đoán của mình mà cảm thấy thoả mãn, “Phế vật như cậu ta, nếu như trễ hai năm nữa mới phát hiện mắc bệnh nan y, tôi cũng sẽ không tức giận như vậy. Địa vị hiện tại của tôi căn bản còn chưa được củng cố, nếu như không lập tức đóng thêm hai bộ điện ảnh được đầu tư lớn, như vậy mọi cố gắng trước đó của tôi chẳng phải là uổng phí?”
“Lẽ nào anh đối với hắn một chút tình cảm cũng không có sao?”
“Đương nhiên không, khi cậu ta còn nắm giữ quyền thế và tiền bạc, tôi đối với cậu ta vẫn rất có tình cảm.”
“Thật quá đâng a, anh cũng sẽ đối với tôi như vậy sao?”
“Đừng lo lắng, cậu so với cậu ta thú vị hơn nhiều, chí ít, cậu sẽ không suốt ngày âm tình bất định, xem người khác như con chó để sai sử.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook