Âm Dương Nhãn
Chương 41: Mộc Tỳ Hưu

Vu Hãn Âm bình tĩnh đi ở phía trước, xoay người nhìn về phía Tống Nghị: "Trước tiên tôi cần xác nhận một chút, anh có mang kẹo tới cho Hạo Diễm không?"

Tống Nghị lắc đầu, cũng chuẩn bị tinh thần bị soát người, kết quả Vu Hãn Âm chỉ nhẹ nhàng nói một câu vậy thì tốt. Tống Nghị không khỏi cảm thấy hoài nghi miêu tả Vu Hãn Âm vô cùng khủng khiếp của Bình Hạo Diễm.

Vu Hãn Âm dẫn Tống Nghị lên lầu bốn, tới phòng làm việc của Bình Hạo Diễm. Chỉ thấy dưới đất lổn ngổn linh kiện, đủ thứ đồ chỉ mới lắp ráp được một nửa, hơn mười chiếc máy tính đang mở tùy ý để dưới đất. Một cái máy thật lớn để trong góc phòng phát ra tiếng ong ong, vô số dây điện từ chiếc máy kia kéo dài ra ngoài, nối với dàn máy tình dưới đất cùng ba chiếc màn hình lớn ở phía trước chiếc máy.

Bình Hạo Diễm ngồi xếp bằng trên ghế da lớn, ngón tay lướt như bay trên bàn phím, tiếng lách cách không ngừng vang lên. Lúc Vu Hãn Âm cùng Tống Nghị tiến vào, Bình Hạo Diễm không ngẩng đầu lên nói: "Số một, qua phòng kế bên cởi áo nằm lên giường, chờ."

Tống Nghị ngừng một lát, sau đó nhìn Vu Hãn Âm đang đứng dựa cửa.

Vu Hãn Âm nhíu mày, bước tới vỗ đầu Bình Hạo Diễm: "Em gọi người ta là gì?"

Bình Hạo Diễm bị vỗ đau, xoa xoa đầu không cam lòng chẹp chẹp miệng nói: "Tống đội trưởng, được chưa?"

Vu Hãn Âm nói xin lỗi Tống Nghị, sau đó dẫn anh qua phòng kế bên.

Cửa vừa mở ra liền lộ ra căn phòng giống hệt như phòng nghiêng cứu.

Cả căn phòng rộng là một mảnh trắng tinh, vài chiếc máy lớn đặt cạnh nhau, chính giữa là đài điều khiển kết nối với các chiếc máy kia cùng một cái giường sắt trải khăn trắng. Đèn chân không sáng ngời chiều rọi lên giường, đập vào mắt là một mảnh trắng tinh lóa mắt.

Căn phòng này rất ra dáng phòng nghiên cứu, lưng Tống Nghị lập tức mướt mồ hôi, trong đầu không ngừng bổ não mấy vụ thí nghiệm thân thể con người, toàn thân cứng ngắc như đá.

Vu Hãn Âm đi vào phòng mở thiết bị, thuận tay mang bao tay cao su, sau đó nói với Tống Nghị: "Cởi áo, nằm lên giường đi."

Trán Tống Nghị ứa mồ hôi lạnh, anh đứng im bất động một chốc, cuối cùng vẫn cắn răng cởi chế phục trên người. Anh mới tan làm đã bị Bình Hạo Diễm gọi tới, chế phục thẳng thớm bao chặt thân hình vai rộng mông hẹp của Tống Nghị, vừa cởi đồ ra liền lộ ra vóc người có luyện tập.

Tống Nghị nằm lên giường sắt, kim loại lạnh như băng kích thích làn da làm Tống Nghị kiềm không được khẩn trương, bắp thịt trên người mất tự nhiên co giật.

Đường cong cơ bắp vô tình lộ ra khi nằm xuống, ánh mắt như máy quét của Vu Hãn Âm quét qua cơ bụng, cơ ngực cùng cơ đầu vai khỏe đẹp, nhàn nhạt từ bên cạnh lấy miếng điện cực kết nối với dây điện, cười híp mắt mở miệng: "Lúc bình thường Tống đội trưởng có hay tập gym không?"

Tống Triết gật đầu, miễn cưỡng bỏ lơ con tim đang bất an: "Mỗi tuần đi hai ba lần, bình thường cũng có huấn luyện."

Vu Hãn Âm nhíu mày, dán miếng điện cực trong tay lên người Tống Nghị.

Đầu ngón tay cách lớp bao cao su như có như không xẹt qua làn da Tống Nghị, làm anh nổi da gà.

Dán điện cực xong, Vu Hãn Âm nhìn chiếc máy ở bên cạnh, bắt đầu nhấn gì đó.

Tống Nghị nằm cứng ngắc một chốc, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi: "Cái đó... phải làm thí nghiệm gì vậy?"

Vu Hãn Âm lắc đầu, lười biếng nói: "Không biết, bất quá anh yên tâm, Hạo Diễm sẽ không làm gì anh đâu."

Tống Nghị vẫn cứng ngắc như cũ, hệt như tảng đá nằm thẳng đơ trên giường. Vu Hãn Âm thấy vậy cũng không an ủi, cuối cùng đeo thiết bị kiểm tra lên đầu Tống Nghị, kiểm tra miếng điện cực, sau đó để lại một câu chờ Hạo Diễm rồi bỏ đi.

Một mình Tống Nghị nằm trên giường sắt nghĩ linh tinh... nghĩ một hồi, anh nhịn không được muốn gỡ bỏ điện cực trên người mình, đến khi định từ bỏ thì Bình Hạo Diễm rốt cuộc ôm một chiếc laptop lững thững đi vào.

Đặt laptop lên bàn làm việc, kết nối dây, liếc nhìn Tống Nghị đang ngẩng đầu nhìn mình, Bình Hạo Diễm hơi nâng cằm, dáng vẻ hệt như nhà nghiên cứu tà ác: "Nằm yên."

Tống Nghị cứng ngắc, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống. Bình Hạo Diễm xoay người đi tới đài điều khiển kết nối với giường sắt ấn nút một chốc, sau đó Tống Nghị cảm giác chiếc giường sắt khẽ động một cái, sau đó bắt đầu di chuyển vào khoang!

Nháy mắt hô hấp Tống Nghị cứng lại, theo bản năng căng cứng thân mình, mắt nhìn chằm chằm ánh đèn chói mắt, bị đưa vào khoang kiểm tra.

Tống Nghị cảm thấy thời gian dài đằng đẵng, sau khi được đưa ra ngoài, khắp người anh ứa đầy mồ hôi lạnh.

Bình Hạo Diễm không chớp mắt nhìn chằm chằm laptop, ngón tay gõ thật nhanh, trên màn hình là số liệu dạng sóng ngắn kỳ quái. Thấy qua thật lâu Bình Hạo Diễm không để ý tới mình, Tống Nghị nhịn không được lên tiếng: "Tiếp theo phải làm gì?"

Bình Hạo Diễm nhàn nhạt ò một tiếng, không ngẩng đầu lên nói: "Anh có thể đi."

Tống Nghị:?!

Trước khi tới Tống Nghị đã chuẩn bị tâm lý bị hành hạ, không biết đã xây dựng tâm lý biết bao nhiêu mới bước chân vào đặc vụ bộ môn. Kết quả nằm một hồi đã được bảo có thể rời đi, nhất thời anh có cảm giác hư hư ảo ảo không chân thật.

Tống Nghị do dự, dò xét hỏi: "Không cần tôi làm thêm gì nữa à? Thí nghiệm cơ thể người chỉ vậy thôi á?"

"Không cần." Bình Hạo Diễm nhìn chằm chằm màn hình, thuận miệng nói.

Tống Nghị còn muốn nói gì đó thì đột nhiên động tác gõ phím của Bình Hạo Diễm ngừng lại, âm trầm nhìn Tống Nghị đang ngồi dậy, híp mắt.

Bầu không khí đột ngột biến đổi, ngay lúc Tống Nghị thầm nghĩ rốt cuộc đã có thể rời đi thì Bình Hạo Diễm âm trầm nói: "Sao? Anh muốn lưu lại ăn cơm chùa à? Ngay cả một túi kẹo cũng không thể mang tới, còn muốn ăn cơm chùa?! Tôi nói cho anh biết a chuột bạch số một, cửa sổ cũng không có đâu!"

Chuột bạch số một Tống Nghị:...

Yên lặng hồi lâu, Tống Nghị gỡ điện cực trên đầu cùng trên người ra, đi tới chỗ để đồ, từ trong bao súng móc ra một bịch kẹo thỏ trắng nhỏ.

Giây tiếp theo, một trận gió thổi qua, pa một tiếng, tay Tống Nghị trống rỗng, bịch kẹo bị Bình Hạo Diễm đoạt lấy, nhanh chóng giấu vào túi mình.

"Khụ khụ, số một, anh làm tốt lắm, tổ chức ghi công anh, cho phép anh được ăn chơm chùa, lần sau tiếp tục cố gắng!" Bình Hạo Diễm oai phong lẫm liệt vỗ vai Tống Nghị, sau đó nhanh chóng lột một viên kẹo bỏ vào miệng, phiền muộn ở giữa hai hàng chân mày tan biến, thỏa mãn híp mắt trở lại trước laptop, ngay cả động tác gõ phím cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.

Tống Nghị bật cười, trong bụng cũng dần dần thanh tĩnh lại. Rốt cuộc cũng chỉ là một đứa bé mà thôi, có gì đáng sợ chứ? Lo lắng sợ hãi nhiều ngày như vậy chỉ là suy nghĩ quá nhiều rồi tự dọa mình mà thôi.

Cửa phòng đóng chặt đột nhiên mở ra một khe hở, Tống Nghị thấy Bình Hạo Diễm kinh hoảng, hệt như động vật nhỏ cảnh giác quay đầu, sau đó nháy mắt cứng ngắc.

Tống Nghị khó hiểu quay đầu nhìn lại, phát hiện Vu Hãn Âm đứng ở bên ngoài khe hở cánh cửa, cười híp mắt nhìn Bình Hạo Diễm. Khóe miệng Vu Hãn Âm cong lên, khoanh tay chậm rãi từ tốn đẩy cửa đi vào, chìa tay tới trước mặt Bình Hạo Diễm.

Nhìn thầy Bình Hạo Diễm ìu xìu giao nộp gói kẹo thỏ trắng, Tống Nghị lúng túng.

Canh thời điểm cũng quá chuẩn đi?

Cũng may Vu Hãn Âm không có ý trách cứ Tống Nghị, sau khi tịch thu bịch kẹo chỉ nói: "Hạo Diễm mới trám răng, không thể ăn kẹo."

Tống Nghị chỉ có thể ha ha cười khan.

Vì quá lúng túng, cuối cùng Tống Nghị cũng không thể lưu lại ăn cơm chùa, trước khi trời tối đen đã vội vàng rời đi.

Sau buổi cơm tối, mây đen bắt đầu cuồn cuộn sấm chớp cũng lóe sáng, mưa to không ngừng đổ xuống. Tô Dập an tĩnh trở lại ký túc xá, lên tới lầu ba, chuẩn bị quay về phòng tiếp tục vẽ trận văn.

Nghệ Tu vẫn còn trong lầu huấn luyện, cả lầu ba chỉ có một mình Tô Dập. Cả tầng lầu là một mảnh tối đen, Tô Dập cũng không mở đèn, trực tiếp đi tới mở cửa phòng mình.

Đột nhiên, động tác mở cửa của Tô Dập ngừng lại, quay đầu nhìn ra khoảng ban công ướt nhẹp.

Bên ngoài mưa rơi như trút nước, khoảng ban công nhỏ ướt nhẹp làm không gian có màu xám tro tăm tối. Tô Dập yên lặng nhìn một hồi, có chút do dự hỏi: "Cô ở bên đó à?"

Đáp lại cậu chỉ có tiếng mưa rả rích.

"Lộp bộp" một tiếng, một giọt nước từ mái hiên nhỏ xuống thành một chấm tròn trên nền ban công. Tô Dập vô thức nhìn về phía chấm tròn mỏng manh kia, đột nhiên ngẩn người.

Giọt nước đọng kia đột nhiên động, giống như có thứ gì đó chấm vào giọt nước chầm chậm kéo dài ra ngoài.

Vệt nước kéo dài ra vạch thành những đường cong lớn nhỏ gấp khúc bất đồng. Sau đó vệt nước ngừng chuyển động, những đường cong kia cũng nhanh chóng khô lại, rất nhanh đã không còn chút dấu vết, cứ hệt như nó chưa từng xuất hiện vậy.

Tô Dập có chút kinh ngạc mở to mắt, đường vân vừa nãy là trận văn!

Hình dáng trận văn kia có chút quen mắt, cũng có chút xa lạ, không phải trận văn mà cậu mô phỏng khoảng thời gian này, lâu hơn một chút....

Tô Dập ngừng một lát, nhanh chóng nhớ tới ngọc tỳ hưu.

Trận văn vừa nãy đã vững vàng khắc trong đầu cậu, lúc này cậu cũng không quản thứ gì khác, lập tức quay về phòng lấy ngọc tỳ hưu đặt ở góc tủ sách bị phủ bụi một đoạn thời gian, nhanh chóng đối chiếu một chút rồi tìm một bức tượng gỗ có hình dáng tương tự.

Bên ngoài vẫn mưa to không dứt, khoảng ban công vẫn như cũ vắng lặng không có ai, không có gì cả.

Chờ Tô Dập cẩn thận dựa theo trận văn nhìn thấy vừa nãy bổ sung phần thiếu sót, một đạo ánh sáng sáng ngời đột nhiên lóe sáng từ trận văn phủ đầy mộc tỳ hưu, những đường phù văn kia tựa giống như vật sống, thoát ra khỏi mộc tỳ hưu đang phát sáng ngọ nguậy một chút rồi co rút lại, theo ánh sáng co rút khảm lên mộc tỳ hưu.

Tô Dập bị dị tượng này làm kinh ngạc, trước kia cậu vẽ trận văn thành công cũng chỉ có ánh sáng nhàn nhạt lóe lên mà thôi, biểu hiện hôm nay có thể nói là thanh thế rất lớn.

Chờ ánh sáng dần dần ảm đạm đi, Tô Dập nhìn mộc tỳ hưu trong tay, phát hiện trận văn kia giống như mộc văn vốn có trên mộc tỳ hưu, hoàn toàn khảm thành một thể, tỏa ra khí tức nội liễm nhàn nhạt.

Tô Dập cảm thụ một chút, phát hiện có một cỗ khí phong ấn cùng trấn áp mạnh mẽ phát ra từ mộc tỳ hưu, là một món pháp khí phong ấn vô cùng bất phàm.

Cậu đặt mộc tỳ hưu xuống, chạy ra mở cửa phòng nhìn về phía ban công. Mặc dù không thấy nhưng cậu cảm nhận được người vẽ trận văn đã rời đi.

Tô Dập xoay người lại nhìn mộc tỳ hưu, chỉ mô phỏng thành công đã có thanh thế như vậy đủ thấy trận văn trên ngọc tỳ hưu bất phàm cỡ nào. Trận văn cổ xưa cường đại không trọn vẹn lại được tu bổ thành công, quả nhiên không hổ là quỷ tài...

Lúc giao mộc tỳ hưu cho Vu Hãn Âm, Tô Dập liền kể lại chuyện này, biểu tình Vu Hãn Âm thực khó coi.

"Trận văn phòng ngự của đặc vụ bộ môn không ngăn được cô ta sao..."

Vu Hãn Âm lầm bầm, đồng thời cảm thụ sức mạnh của mộc tỳ hưu, nháy mắt sắc mặt lại càng khó coi hơn nữa.

"Cô ta đang ra oai à?! Đây chính là trận văn cổ thời Hán! Mặc dù từ nhỏ đã nghe nói tế tử quỷ tài của Hạo Ca Tông có thiên phú rất đáng sợ nhưng thật không ngờ..."

Tô Dập trợn to mắt, chậm rãi nói: "Có lẽ cô ấy chỉ muốn chỉ cho em biết trận văn này mà thôi..."

Vừa nói ra lời này, Tô Dập liền khựng lại. Cậu từng vẽ trận văn trên ngọc tỳ hưu thất bại, làm sao cô ta biết được chuyện này?

Đột nhiên cậu nghĩ tới tiếng than khe khẽ mờ ảo khi con nai gỗ nổ tung.

Cuối cùng chuyện này vẫn bị giấu đi, chỉ có ba người Vu Hãn Âm biết. Hôm nay tình huống vẫn chưa rõ, cũng không biết quỷ hồn Phong Thanh Vi có thái độ gì, trạng thái của Vưu Minh Thành cũng không tốt, quả thật không thích hợp nói cho mọi người biết chuyện này.

Trong bầu không khí ngột ngạt này, một vị khách không mời đột nhiên tới cổng đặc vụ cao ốc.

Khương Tu Hiền ra mở cửa, liếc nhìn người nam đang mỉm cười lịch thiệp ở trước mắt một vòng từ đầu đến chân, sau đó cười hì hì hỏi: "Anh tìm ai?"

Người nọ mặc âu phục, nhấc tay đưa tới một chồng hộp quà, cười nói: "Tôi là Từ Nhạc Tràm, thánh tử đại nhân muốn cám ơn Nghệ đội trưởng đã ra tay trợ giúp ở quỷ quật, tôi nghĩ em gái Phái Lan cũng ở đây nên chủ động xin tới đây."

"Là vậy à..." Khương Tu Hiền cười híp mắt, né người qua để Từ Nhạc Trạm đi vào trong, sau đó cạch một tiếng đóng cửa.

Từ Nhạc Tràm bình thản ung dung như không hề cảm nhận được ánh mắt sắc bén ở sau lưng, mỉm cười chờ Khương Tu Hiền chậm rãi ở phía sau đi tới dẫn đường.

Khương Tu Hiền dẫn Từ Nhạc Trạm tới phòng khách ở cạnh đại sảnh, cười híp mắt nói: "Anh nói muốn gặp chị Đỗ thì để tôi đi gọi, chờ chút nha."

Nói xong, Khương Tu Hiền cũng không thèm rót nước cho Từ Nhạc Trạm, trực tiếp đóng cửa đi ra ngoài.

Từ Nhạc Trạm cũng không tức giận, vẫn mỉm cười như cũ ngồi trên ghế sô pha liếc nhìn phòng khách được bố trí rộng rãi thoải mái, thuận tay chỉnh sửa số hộp quà trong tay.

Khương Tu Hiền nói vậy nhưng cậu lại đi tìm Vu Hãn Âm trước.

"Từ Nhạc Trạm? Lão tam Từ gia?" Vu Hãn Âm đang trong phòng huấn luyện, cùng Nghệ Tu mướt mồ hôi cùng Tô Dập an tĩnh trò chuyện gì đó. Nghe vậy liền đặt tài liệu xuống, nhướng mày hỏi.

Khương Tu Hiền uể oải gác tay sau cổ, cợt nhã nói: "Nói là tới cám ơn lão đại, thuận tiện tới xem chị Đỗ. Tôi thấy có chút kỳ quái, Hạo Ca Tông không có người sao? Sao lại cần người ngoại tông như anh làm chân chạy? Chậc, thấy thế nào cũng không vừa mắt, cứ có cảm giác người này không có ý tốt."

Nghệ Tu dùng khăn lông khoác bên cổ lau mồ hôi, giễu cợt hỏi: "Cậu nhìn ai vừa mắt?"

Khương Tu Hiền cười hì hì: "Đương nhiên là nhìn người trong ngành chúng ta vừa mắt a."

Vu Hãn Âm không phụ họa theo Khương Tu Hiền, chỉ gật đầu nói: "Được rồi, anh biết rồi. Từ gia dù sao cũng là gia tộc phụ thuộc lớn nhất của Hạo Ca Tông, anh ta tới cũng không có gì kỳ quái, để anh ra tiếp. Tiểu Dập, em nghỉ ngơi trước đi, đội trưởng cũng tắm rửa nghỉ ngơi đi."

Nói xong, anh cất tài liệu, đi tới phòng khách.

Khương Tu Hiền nhún vai, nói sẽ đi gọi Đỗ Phái Tuyết rồi chạy mất.

Tô Dập lần đầu tiên nghe tới cái tên Từ Nhạc Trạm này, xem ra tựa hồ có liên quan với Đỗ Phái Tuyết, cũng là người trong huyển môn. Bất quá nhóm Nghệ Tu không giải thích, cậu cũng không có hứng thú hỏi, vì thế liền an tĩnh trở về phòng lấy bảng vẽ, định tìm chỗ vẽ một chút.

Khương Tu Hiền chậm rãi đi tới ký túc xá, ở phòng bếp nhỏ tìm thấy Đỗ Phải Tuyết đang mang bao dày lấy khay bánh cookie thơm dòn ra khỏi lò nướng.

Nơi này mặc dù gọi là phòng bếp nhỏ nhưng thực sự không nhỏ chút nào, lò nướng cùng dụng cụ nấu nướng có đầy đủ.

"Thơm quá á" Khương Tu Hiền thèm thuồng nhìn bánh cooki thơm ngon trên khay, rục rịch.

Đỗ Phái Tuyết nghiêng người che khay bánh, nhẹ giọng nói: "Đừng đụng, nóng."

Khương Tu Hiền lưu luyến tu hồi tầm mắt, cười hì hì nói: "Chị Đỗ, có người tìm chị kìa, là Từ Nhạc Trạm gì đó của Từ gia."

Động tác đặt khay bánh xuống của Đỗ Phái Tuyết hơi ngừng lại, nhíu mày nói: "Không ổn, Bạch Tình vừa mới chạy tới phòng khách lấy dĩa để quên."

Khương Tu Hiền ngẩn người, thầm mắng một tiếng rồi vội vàng xoay người chạy về phía phòng khách.

Ở bên này, Kỷ Bạch Tình vừa ngâm nga câu ca vừa đi tới phòng khách, đôi chân dưới chiếc váy xòe không ngừng nhảy chân sáo, mái tóc dài đen xoăn tung bay sau lưng. Cô không biếc Khương Tu Hiền đang gấp gáp chạy tới, nhẹ nhàng gõ cửa phòng khách một cái rồi mở cửa, tính vào lấy dĩa.

Vì thế, Kỷ Bạch Tình vừa vặn đối mặt với Từ Nhạc Trạm đang ngồi trên sô pha.

Từ Nhạc Trạm bị bỏ mặc trong phòng chờ một lúc lâu, ngay cả một ly nước cũng không có, thế nhưng anh không hề có chút bực bội, vẫn mỉm cười nhàn nhã ngồi đó. Đột nhiên thấy một cô gái tiến vào phòng cũng không hoang mang, chỉ mỉm cười.

Thế nhưng Kỷ Bạch Tình không bình tĩnh như Từ Nhạc Trạm. Toàn thân cơ cứng đờ, mắt trừng to nhìn đối phương, cứ hệt như nhìn thấy mãnh thú, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt cũng kinh hoảng.

Từ Nhạc Trạm thấy vậy thì hơi khựng lại một chút, ánh mắt quét nhìn về phía vành tai nhọn lộ ra khỏi mái tóc dài, ý cười bên khóe môi lại càng sâu hơn.

Kỷ Bạch Tình run bắn, sắc mặt tái nhợt lảo đảo lui về sau, hoảng sợ quay đầu bỏ chạy.

Vu Hãn Âm đi xuống lầu vừa vặn thấy một màn này, bước chân không khỏi ngựng lại, nhíu mày. Anh nhanh chóng làm như không có chuyện gì bước xuống, tiến vào phòng mỉm cười đưa tay với Từ Nhạc Trạm: "Xin chào tiên sinh, tôi là Vu Hãn Âm."

Từ Nhạc Trạm đứng dậy, mỉm cười bắt tay: "Xin chào, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Lần này tôi lỗ mãng tới đây vì thay thánh tử đại nhân đi một chuyến, muốn cám ơn Nghệ đội trưởng ra tay hỗ trợ, thuận tiện gặp em gái Phái Tuyết."

Vu Hãn Âm lộ ra nụ cười hoàn mỹ: "Thánh tử khách khí quá rồi, này là chuyện chúng tôi phải làm."

Từ Nhạc Trạm mỉm cười ôn hòa, ánh mắt sau cặp kính gọng vàng khẽ cong cong: "Đến cám ơn là việc nên làm, nếu không phải thân thể thánh tử không khỏe thì ngài đã muốn tự mình tới..."

Khương Tu Tiền đột nhiên vọt tới, "cạch" một tiếng mở tung cửa phòng khách, biểu tình âm trầm trợn mắt trừng Từ Nhạc Trạm.

Vu Hãn Âm quay đầu lại, nhíu mày hỏi: "Sao vậy?"

Ánh mắt Khương Tu Hiền âm trầm, cắn răng, từng câu từng chữ nói: "Chị, Đỗ, đang, bận!"

Vứt lại câu này, Khương Tu Hiền không đợi người trong phòng kịp phản ứng đã lạnh mặt xoay người bỏ đi, biến mất ở hành lang phía sau.

Bầu không khí trong phòng có chút đông cứng, Vu Hãn Âm ngừng một chút, sau khi xoay người lại thì lộ ra nụ cười mỉm tiêu chuẩn, thế nhưng ánh mắt không hề có ý cười nói: "Xin lỗi Từ tiên sinh, đám nhỏ có chút thất lễ."

Từ Nhạc Trạm thu hồi tầm mắt, cúi đầu thở dài: "Xem ra tôi tùy tiện tới như vậy thực sự quá đường đột, dọa người trong ngành, là tôi thất lễ mới đúng."

Nghệ Tu đỉnh cái đầu ướt nhẹp đi xuống lầu, thông qua cánh cửa đang mở liếc nhìn bầu không khí trong phòng khách, lập tức nhạy bén phát giác có chút không đúng.

Từ Nhạc Trạm vừa thấy Nghệ Tu ánh mắt liền sáng ngời, cười nói: "Chào Nghệ đội trưởng, tôi là Từ Nhạc Trạm, hôm nay thay thánh tử đại nhân tới cám ơn Nghệ đội trưởng."

Dứt lời, Từ Nhạc Trạm cẩn thận quan sát nghệ tu, trước lúc đối phương nhíu mày đã thu hồi tầm mắt: "Sau khi nghe chuyện dị biến trong quỷ quật, thánh tử đại nhân rất lo lắng cho Nghệ đội trưởng nên đặc biệt phân phó tôi tới hỏi thăm sức khỏe Nghệ đội trưởng. Hôm nay Nghệ đội trưởng nhìn rất khỏe mạnh, trở về tôi sẽ nói lại để thánh tử đại nhân yên lòng."

Nghệ Tu nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Vậy cám ơn."

Từ Nhạc Trạm mỉm cười, đẩy hộp quả đắt tiền bên người tới: "Đây là bổ phẩm cho Nghệ đội trưởng, còn cả cậu thành viên mới của ngành. Nghe nói cậu ấy kịp thời ngăn chặn Nghệ đội trưởng bùng nổ sức mạnh, cứu Nghệ đội trưởng, thánh tử đại nhân đã đặc biệt chuẩn bị một phần quà."

Nói xong, Từ Nhạc Trạm mỉm cười ngẩng đầu, âm thầm quan sát biểu tình Vu Hãn Âm cùng Nghệ Tu.

Bởi vì lần bạo động sức mạnh đó xảy ra ngay trước mắt mọi người nên nhóm Vu Hãn Âm đã sớm đoán được sẽ có người chú ý tới Tô Dập, vì thế Vu Hãn Âm không biến sắc mỉm cười nhận quà, cám ơn. Mà Nghệ Tu thì hệt như vật trang trí, lạnh nhạt đứng ở sau ghế sô pha, biểu tình hoàn toàn không lộ ra chút sơ hở.

Không phát hiện được gì, Từ Nhạc Trạm cũng không nổi giận, vẫn phong độ mỉm cười, hợp thời nói tạm biệt.

Vu Hãn Âm đứng dậy tiễn Từ Nhạc Trạm ra cửa, mỉm cười trò chuyện rất hài hòa, mà Nghệ Tu thì thờ ơ đi theo sau, cũng coi như tiễn một đoạn.

Lúc sắp ra cửa, Từ Nhạc Trạm đứng lại, quay đầu cười nói: "Đúng rồi, mặc dù có thể quý bộ ngành đã nhận được tin nhưng tôi vẫn lắm mồm nói một câu."

Vu Hãn Âm nắm nắm cửa nhìn qua, Từ Nhạc Trạm nói tiếp: "Nghe nói có một nhóm đồng môn ngoại quốc sắp nhập cảnh, bởi vì thân phận tương đối đặc biệt nên tôi nhận được tin tức sớm."

Vu Hãn Âm ngẩn người, đột nhiên nhận ra gì đó, sắc mặt trở nên âm trầm, Nghệ Tu cũng sắc bén nhìn Từ Nhạc Trạm.

Từ Nhạc Trạm giống như không phát hiện sắc mặt khó coi của hai người, tiếp tục làm như không có chuyện gì nói: "Nghe nói là người của tộc tinh linh ngoại quốc, đặc biệt tới đây giao lưu học tập."

...*... 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương