Âm Dương Nhãn
-
Chương 42: Du lịch dạo chơi tiết thanh minh
Cười giả lả tiễn Từ Nhạc Trạm, Vu Hãn Âm nhíu mày, động tác đóng cửa có thể thấy rõ dùng sức hơi quá.
"Cái đám tạp nham kia... cư nhiên vẫn chưa chịu buông tha. Hơn nữa chúng ta còn không nhận được chút tin tức nào, tính đột kích để chúng ta trở tay không kịp à?"
Nghệ Tu cười lạnh: "Sợ cái gì, cứ để bọn họ tới!"
Vu Hãn Âm chậm rãi bình ổn lại, thế nhưng sắc mặt vẫn khó coi như cũ: "Thế nhưng cấp trên lại hợp tác với bên kia lừa chúng ta sao?"
Nghệ Tu móc một điếu thuốc ngậm vào miệng, lạnh giọng nói: "Dù thế nào thì cũng là đám tiểu nhân kia đang giở trò, đúng là âm hồn bất tán."
Vu Hãn Âm lắc đầu thở dài: "Vừa nãy Bạch Tình bị Từ Nhạc Trạm dọa hoảng, đi xem em ấy thế nào đã."
Bọn họ đi tới ký túc xá, còn chưa vào cửa đã nghe bên trong truyền ra tiếng an ủi nhẹ nhàng.
"Không có chuyện gì đâu, mọi người đều ở đây."
Vu Hãn Âm bước nhanh hơn, vừa vào cửa liền thấy mọi người đang vây quanh ghế sô pha ở đại sảnh, Kỷ Bạch Tình rúc trong lòng Mao Thiên Tuyền, ánh mắt sưng đỏ, sắc mặt tái nhợt nắm chặt quần áo, khó khăn dùng sức thở hổn hển.
Đỗ Phái Tuyết nhẹ nhàng xoa tóc Kỷ Bạch Tình, nhỏ giọng an ủi: "Đừng sợ."
Tô Dập mờ mịt luống cuống nhìn Nghệ Tu một chút rồi nhíu màu lo âu nhìn Kỷ Bạch Tình, Bình Hạo Diễm thì cẩn thận đưa mấy viên kẹo tới trước mặt Kỷ Bạch Tình. Khương Tu Hiền đang cố làm mặt quỷ chọc cười Kỷ Bạch Tình, Vưu Minh Thành thì đứng bên cạnh nhíu mày, khí sức trên người vừa lạnh băng vừa nặng nề.
Mày kiếm sắc bén của Nghệ Tu nhíu chặt, Vu Hãn Âm bán ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa tóc Kỷ Bạch Tình: "Bạch Tình, không sao đâu, người nọ đã đi rồi."
Hai mắt Kỷ Bạch Tình mông lung nước mắt nhìn Vu Hãn Âm, khàn khàn mở miệng: "Anh Vu, người kia thật đáng sợ, em sắp thở không nổi..."
Mắt thấy nước mắt đong đầy trong hốc mắt Kỷ Bạch Tình sắp rơi xuống, Khương Tu Hiền gấp tới xoay quanh, chớp mắt một cái rồi bổ nhào về phía Vưu Minh Thành, gào khóc: "Anh Vưu! Em cũng khó chịu nữa!"
Mọi người đều bị hấp dẫn chú ý, nhìn về phía Khương Tu Hiền.
Vưu Minh Thành không kịp ứng phó bị Khương Tu Hiền nhào tới, căn bản không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Anh bị Khương Tu Hiền khóc lóc lắc lư mấy cái, sau đó lập tức phản ứng, mày nhíu lại, nghiêm mặt đè mặt Khương Tu Hiền, đẩy ra.
Khương Tu Hiền đáng thương bị đẩy tới ngũ quan biến dạng, thế nhưng vẫn không ngừng quơ quào hai tay bám chặt lấy Vưu Minh Thành.
Tình cảnh quả thực có chút quỷ dị, chỉ nghe phốc một tiếng, Kỷ Bạch Tình bị chọc cười.
Thấy Kỷ Bạch Tình rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, mọi người rối rít thở phào.
Nụ cười này xua tan đi khói mù đè nặng trong lòng, Kỷ Bạch Tình lau nước mắt, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, em tốt hơn nhiều rồi."
Mọi người thả lỏng, vì giúp Kỷ Bạch Tình vui vẻ trở lại, Vu Hãn Âm cười ôn hòa nói: "Chúng ta tới Sâm Lâm du lịch đi, đã sắp xếp xong hết rồi."
"Có thật không?!" Ánh mắt Kỷ Bạch Tình sáng lên, lộ ra nụ cười kinh hỉ, hệt như ánh mặt trời xua tan mây đen chiếu rọi khắp đại địa.
Lần dạo chơi tiết thanh minh này vốn vì Kỷ Bạch Tình mà chuẩn bị, hôm nay thấy cô vui như vậy, mọi người cũng vui vẻ theo.
Ôn nhu vuốt ve tóc Kỷ Bạch Tình, Vu Hãn Âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải nghĩ trì hoãn ngăn cản đám người nước ngoài kia tới.
Sau khi dỗ dành Kỷ Bạch Tình xong, Vu Hãn Âm gọi điện liên hệ với lãnh đạo cấp trên của bọn họ.
Chờ nói xong mấy lời khách sáo, sau khi tiếng cười ha hả trong di động cắt đứt, sắc mặt Vu Hãn Âm lạnh như băng, nói với Nghệ Tu ở bên cạnh: "Quả nhiên đám người kia đang giở trò quỷ, Lưu xử* đã đáp ứng hỗ trợ ngăn cản."
Nghệ Tu rút điếu thuốc, ngậm vào miệng châm lửa, giễu cợt cười một tiếng: "Hi vọng là vậy."
Toàn thể mọi người vào rừng chơi tiết thanh minh, thời gian định vào đầu tháng, sau khi Nghệ Tu bạo động sức mạnh xong sẽ lên đường. Trong khoảng thời gian chờ đợi, Kỷ Bạch Tình hoàn toàn đắm chìm vào chuyến du lịch sắp tới, trên mặt đầy ý cười, tiếng hát không giấu được niềm vui sướng, mỗi ngày hệt một chú bướm tung tăng dạo chơi trong nhà kính cùng vườn hoa.
Bất quá việc điều tra về Phong Thanh Vi cùng phương pháp ngự quỷ thì tiến triển khá chậm chạp, rất nhiều dấu vết tựa hồ bị xóa đi, tra được phần lớn đều là tin tức vô thưởng vô phạt.
Rất nhanh đã tới đầu tháng. Khí tức trên người Nghệ Tu bắt đầu kích động dữ dằn, anh bình tĩnh tiến vào tầng hai mật thất dưới lòng đất, ầm một tiếng khép lại cánh cửa kim loại vừa dày vừa nặng. Kỷ Bạch Tình cũng tiến vào căn phòng nhỏ bên cạnh, chuẩn bị sẵn sàng. Mà lần này, Tô Dập bị nhốt ở căn phòng chờ nhỏ.
Tô Dập nhìn cánh cửa nhỏ, lại nhìn cánh cửa mật thất dừa dày vừa nặng.
Phát hiện ánh mắt Tô Dập, Vu Hãn Âm mở miệng: "Nguyên nhân mắt em chảy ra máu ở quỷ quật vẫn chưa tìm được, tạm thời vẫn không nên mạo hiểm."
Tô Dập cúi đầu, buồn bã không nói tiếng nào.
Cánh cửa dày nặng ngăn cách hết thảy âm thanh cùng động tĩnh, Tô Dập ngẩng đầu, "nhìn" quang mang đang bạo động phía sau cánh cửa.
Ánh sáng càng lúc càng mạnh hơn, kịch liệt va chạm xung quanh, điên cuồng lại phách lối vũ động.
Tô Dập theo bản năng bước tới trước, đè chuỗi hạt châu trĩu xuống trên cổ tay, nhìn chằm chằm cánh cửa sắt mật thất, nắm tay thả bên hông vô thức siết chặt thành nắm đấm.
Đột nhiên Tô Dập trừng mắt, có chút kinh ngạc nhìn quang mang sau cửa. Ánh sáng kia mặc dù cuồng loạn phách lối nhưng thanh thế rõ ràng đã yếu đi rất nhiều, nhiều tia sáng tựa hồ chỉ vươn ra tùy tiện vũ động hai cái rồi thụt trở lại.
Tô Dập từng thấy tình cảnh Nghệ Tu bạo động sức mạnh vào đầu tháng, những tia sáng kia bùng nổ khủng khiếp thế nào tựa hồ vẫn còn ở trước mắt, nó điên cuồng va chạm khắp nơi để tuyên bố sự tồn tại của mình. Thế nhưng ánh sáng hôm nay tựa hồ chỉ chạy ra chào hỏi, quanh quẩn hai vòng, qua loa có lệ.
Ở trong mật thất, sắc mặt Nghệ Tu thực phức tạp. Nếu như Tô Dập chỉ thấy ánh sáng chập chờn dị thường quái dị, thì anh chính là người cảm nhận trực quan nhất về sự khác biệt.
Sức mạnh khủng khiếp như dòng nước chảy xiết tạo thành những đợt sóng cuồn cuộn mạnh liệt, cũng mang tới đau đớn không thể diễn tả cho cơ thể. Thế nhưng so với sự thống khổ trải qua suốt hai mươi mấy năm trong quá khứ mà nói, gần nhất chỉ là dòng suốt nhỏ, quả thực làm Nghệ Tu mỗi khi tới đầu tháng sẽ đau nhức tới mất đi ý thức có chút không thích ứng, cảm giác như một quyền đấm vào bông vải.
Giống như chiến sĩ trang bị đầy đủ võ trang xông ra chiến trường chuẩn bị chém giết thảm thiết, kết quả phe địch chỉ đánh nghi binh vài cái rồi vội vàng thu binh.
Thật ra thì sau lần bất ngờ bạo động ở quỷ quật để rồi tạo thành một cái kén lớn bọc chung với Tô Dập, sức mạnh trong cơ thể Nghệ Tu đã biến hóa rất vi diệu, giống như một con dã thú hung mãnh bị thuần phục. Mặc dù đau đớn vẫn còn nhưng so với trước kia rõ ràng đã ít hơn rất nhiều, ngay cả lần bạo động này cũng vậy...
Nghệ Tu hơi quay đầu nhìn về phía cửa mật thất, cảm giác được có người ở phía sau cánh cửa đang lo âu nhìn mình. Thực kỳ quái, cửa mật thất rất dày, theo lý thì anh không nên có cảm giác kỳ quái này, thế nhưng anh cảm nhận có một ánh mắt xuyên qua cánh cửa, rơi vào người mình.
Đè nén suy nghĩ phức tạp, Nghệ Tu ngồi xếp bằng, bắp thịt cả người căng thẳng, giật giật, gân xanh lộ ra. Thế nhưng anh chỉ hơi nhíu mày, trầm mặc an tĩnh kềm nén cơn đau đang điên cuồng xé rách trong cơ thể.
Chút đau đớn này đã không cần phải đập vào vách mật thất để phát tiết nữa.
Không biết qua bao lâu, Nghệ Tu cả người ướt mồ hôi chậm rãi mở mắt, buông lỏng đầu ngón tay có chút mềm nhũn, phát hiện tiếng ca của Kỷ Bạch Tình vẫn chưa dừng.
Anh từ từ đứng lại, đi tới vách tường tương liên với căn phòng nhỏ, gõ gõ mấy cái: "Bạch Tình, có thể dừng lại."
Kỷ Bạch Tình đeo tai nghe không nghe thấy, tiếng hát linh hoạt kỳ ảo vẫn không ngừng truyền tới.
Nghệ Tu dựa vào vách tường suy nghĩ một chút, sau đó chầm chậm tới góc phòng, mở cánh cửa nhỏ che chắn thiết bị liên lạc, mở nguồn điện, phát hiện còn có thể dùng.
Anh mở thiết bị, thấp giọng nói: "Bạch Tình, dừng lại đi."
Tiếng hát chợt khựng lại, qua một hồi lâu, âm thanh không thể tin nổi của Kỷ Bạch Tình truyền tới: "Đội trưởng?!"
Nghệ Tu không nói nhiều, sau khi tắt thiết bị truyền tin, anh xoay người đi ra mở cửa mật thất.
Tiếng cửa nặng nề vang lên, tất cả mọi người đang canh giữ bên ngoài đều ngẩn người, xoạt một tiếng quay đầu nhìn về phía cửa mật thất.
Nghệ Tu mở cửa bước ra ngoài chống lại tầm mắt đờ đẫn của nhóm người, cho dù mỗi tháng bước ra ngoài đều nhận được đãi ngộ này, thế nhưng cứ có cảm giác lần này không đúng lắm.
Bình Hạo Diễm vốn đang ôm máy tính bảng ngồi bên cạnh vừa bất an lướt màn hình vừa liếc nhìn cửa mật thất, cứ vậy ngồi xếp bằng dưới đất lơ đãng chơi game. Lúc này cậu trợn to mắt nhìn Nghệ Tu, nhất thời máy tính bảng cầm không vững rơi xuống đập vào đùi, bạn nhỏ cầm kiếm trong màn hình lập tức vị quái vật ca ca công kích, không ngừng đổ máu.
Trừ bỏ Tô Dập, những người còn lại có người nhắm mắt trầm tư có người cầm sách, hiện giờ đều đang dại ra. Khương Tu Hiền còn khoa trương hơn, ánh mắt trợn tròn vừa mừng vừa sợ hệt như gặp phải quỷ.
Rất nhanh, Kỷ Bạch Tình mở cửa phòng nhỏ vọt gia, gia nhập vào nhóm người khiếp sợ.
Nghệ Tu nhíu mày, mở miệng: "Thế nào?"
Tô Dập quan sát Nghệ Tu một chút, thở phào: "Bây giờ anh còn khó chịu không?"
Nghệ Tu bình tĩnh lắc đầu, mà lời này của Tô Dập nháy mắt triệu hồi thần trí của mọi người. Mao Thiên Tuyền thở hắt một hơi, Bình Hạo Diễm kinh hô luống cuống cứu hộ bạn nhỏ trên màn hình, Vu Hãn Âm thì cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, vẻ mặt phức tạp: "Đội trưởng, lần này cậu bạo động còn không tới ba tiếng..."
Trước kia ít nhất phải tới chạng vạng tối Nghệ Tu mới rời khỏi mật thất, thế nhưng lần này thậm chí còn chưa tới giờ cơm trưa...
Khương Tu Hiền vẫn là biểu tình phức tạp vừa khiếp sợ lại mừng như điên kia, kích động đến không nói nên lời, ngây ngây ngốc ngốc. Đỗ Phái Tuyết khép lại quyển sách chưa đọc được mấy tờ, khẽ thở phào, mỉm cười: "Xem ra sức mạnh bạo động của đội trưởng đã hòa hoãn rất nhiều."
Nghệ Tu cúi đầu nhìn lòng bàn tay mềm nhũn của mình, không lên tiếng, chỉ chầm chậm siết chặt nắm tay.
Có lẽ, anh thật sự có thể tiếp tục sống, sống lâu hơn.
Tô Dập an tĩnh nhìn nam nhân mặt mũi kiên nghị đứng trong quần sáng, chớp cũng không chớp mắt.
Nghệ Tu bình an vượt qua cơn bạo động sức mạnh đầu tháng, ngày dự định đi du lịch cũng tới, mọi người trong đặc vụ bộ môn liền nghỉ ngơi một phen. Không qua mấy ngày, mọi người của đặc vụ bộ môn mang theo đủ dụng cụ cắm trại leo lên xe, xuất phát tiến tới mục tiêu.
Lần này bọn họ muốn tới công viên Sâm Lâm nổi danh ở Sa Khư trấn. Dãy núi này rất lớn, phong cảnh xinh đẹp, công viên xây dựng trên sườn núi này là công viên rất nổi danh năm A, cho dù không phải ngày lễ cũng có rất nhiều du khách.
Thế nhưng bọn họ không phải tới công viên mà là vùng núi đang khai phá chưa mở cửa đối ngoại ở phía sau. Khắp dãy núi cơ hồ chỉ có chín người bọn họ, mặc cho bọn họ tự do tới lui, có thể xem là một nơi dạo chơi hoàn mỹ cho Kỷ Bạch Tình.
Bọn họ không biết sau khi mình rời đi, có một đám người nước ngoài đi trên ô tô sang trọng đến tòa đặc vụ cao ốc. Thế nhưng nơi này không còn người nào cả, làm bọn họ không công một chuyến.
Hôm nay ánh mặt trời chói chang, thế nhưng nó hoàn toàn không ảnh hưởng tới tâm tình vui vẻ của Kỷ Bạch Tình. Cô ngồi bên cửa sổ, không chớp mắt ngắm nhìn cảnh tượng vun vút trôi qua bên ngoài, ánh mắt thực chuyên chú.
Cô không thể đi tới những nơi đông người, nó làm cô có cảm giác khó chịu, thậm chí là khủng hoảng, vì thế cô rất ít khi rời khỏi đặc vụ cao ốc, cùng lắm cũng chỉ cùng vài người trong đặc vụ đi dạo xung quanh một chút mà thôi.
Trừ bỏ vị trí của Kỷ Bạch Tình, những khung cửa sổ khác đều kéo kín rèm. Nghệ Tu đeo tai nghe mơ hồ truyền ra tiếng nhạc đùng đoàng nhắm mắt nghỉ ngơi, Tô Dập ngồi rúc ở ghế bên cạnh, rèm cửa che kín làm cậu có chút buồn ngủ.
Bình Hạo Diễm ngồi phía sau vốn định lôi di động ra chơi nhưng bị Vu Hãn Âm tịch thu, ấn đầu cậu nhóc say xe này không cho phép vọc di động trên xe. Vưu Minh Thành ngồi một mình ở hàng cuối cạnh cửa sổ, thoạt nhìn không giống đang đi chơi chút nào, gương mặt lãnh đạm không biểu cảm, chỉ ôm trường kiếm nhắm mắt không nói năng gì.
Mao Thiên Tuyền thì vững vàng lái xe tiến gần tới ngọn núi non chập chùng ở xa xa.
Núi Sa Khư các cách A thị cũng không quá xa, tầm nửa giờ đi đường, chiếc xe chầm chậm dừng lại trong bãi đậu xe ở sườn núi.
Hôm nay là ngày làm việc thế nhưng bãi đậu xe có không ít người, còn có rất nhiều xe buýt của các đoàn du lịch. Bọn họ tới không tính là sớm, vì thế nhóm người của đoàn du lịch đã tiến vào công viên, trong bãi đậu xe chỉ còn rải rác nhóm khách đơn lẻ.
Mọi người bắt đầu lấy đồ xuống xe, Tô Dập bị đánh thức. Cậu đứng dậy để Nghệ Tu đi ra, liếc nhìn ánh mặt trời chói mắt bên ngoài cửa sổ, chậm rãi lôi nón ra đội lên, lại đeo thêm kính râm, sau đó mới đeo ba lô theo Nghệ Tu xuống xe, tiếp đó đứng bên cạnh chờ anh lôi ra bao lớn bao nhỏ từ trong thùng xe.
Vừa xuống xe, ánh mặt trời chói chang vẩy lên người bọn họ chiếu xuống khoảng sân xi măng màu xám trắng đặc biệt nhức mắt. Bãi đậu xe chỉ có vài gốc cây căn bản không đủ bóng râm, cho dù Tô Dập đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng vẫn bị ánh mặt trời chói đến không mở mắt nổi. Thế nhưng bầu không khí lại không hề oi bức, cho dù ánh mặt trời chiếu rọi khoảng sân xi măng nóng hừng hực nhưng ý lạnh man mát từ cơn gió truyền tới có thể hoàn toàn hóa giải tia oi bức này.
Chờ đến khi thích ứng được ánh mặt trời, Tô Dập bắt đầu quan sát công viên Sâm Lâm này, chỉ thấy một mảng rừng rậm màu xám đen từ bãi đậu xe kéo dài tới tận trên núi.
Một trận gió thổi qua chấn động cành lá, một mảnh sóng xám trắng cuồn cuộn đuổi theo một mảnh sóng xám trắng khác, ôn nhu vờn quanh bọn họ, xua tan đi oi bức.
Kỷ Bạch Tình cũng đeo ba lô, đội nón che kín tai bước xuống che, ánh mắt lập tức sáng rực, thỏa mãn giang rộng hai tay, vui vẻ xoay vài vòng trong bãi gửi xe trống trải, chiếc váy mềm mại trắng như tuyết khẽ bay bay tạo thành một độ cong ưu mỹ.
Khương Tu Hiền đưa tay lên che mắt, chậc chậc nói: "Không khí không tệ a."
Vu Hãn Âm mặc đồ thể thao rộng rãi dễ dàng đeo ba lô lều trại, ngoắc tay với bọn họ: "Bên này!"
Đường lên núi của bọn họ không giống nhóm du khách khác, ngồi xe điện đi theo lối đi của nhân viên, theo lối này có thể tới khu chưa mở cửa kia nhanh hơn. Ông chú trung niên là nhân viên điều khiển xe điện thấy một nhóm trai xinh gái đẹp ngồi xe liền nghĩ bọn họ là nhóm thiếu gia tiểu thư có tiền tới thể nghiệm sinh tồn, liền bắt đầu lải nhải những chuyện cần chú ý khi đi cắm trại, cùng cảnh khu chưa khai thác bên kia.
"Trên núi có rất nhiều rắn với sâu bọ, các cô cậu phải cẩn thận, đặc biệt là cô gái mặc váy kia, chờ đến khi lên núi nhớ thay quần dài."
Khương Tu Hiền lớn giọng đáp: "À vâng! Biết rồi chú. Nghe thấy không Bạch Tình, thay quần đi!"
Kỷ Bạch Tình không chớp mắt nhìn rừng rậm suốt đường đi, cười tươi rói không ngừng gật gù, thật ra thì cô căn bản không nghe rõ lời Khương Tu Hiền nói.
Ông chú tiếp tục lải nhải: "Trên núi còn có một thác nước rất lớn, so với thác Bạch Luyện trong công viên còn đồ sộ hơn, bất quá cô cậu phải cẩn thận, đừng nghịch nước."
"Vâng ạ."
Khương Tu Hiền cười híp mắt một xướng một họa với ông chú lái xe, cũng không ngại phiền. Bình Hạo Diễm ngồi bên cạnh bác tài, giơ máy chụp hình răng rắc chụp ảnh, ống kính thật dài thỉnh thoảng quay về sau nhắm về phía mọi người trên xe.
Đỗ Phái Tuyết an tĩnh ngồi trên xe điện, đón gió thích thú ngắm nhìn cây cối tươi xanh, Vưu Minh Thành ở bên cạnh vẫn lạnh lừng như cũ, thế nhưng tựa hồ bị hoàn cảnh xung quanh xoa dịu sắc bén, thoạt nhìn có chút nhu hòa. Tô Dập ngồi cạnh Nghệ Tu có chút uể oải, cậu gỡ kính râm xuống, ôm ba lô an tĩnh nhìn cảnh rừng tạo thành từ sắc màu đen, xám và trắng.
Cánh khô màu xám tro khẽ đung đưa những chiếc lá màu trắng, chiếc lá đung đưa theo gió làm những đốm sáng lấp lánh nhảy hỗn loạn dưới đất. Gió mang tới khí tức mát mẻ hoặc tiếng chim hót trong trẻo cùng tiếng ve kêu vang vang, ngay cả ánh mặt trời chói chang cũng nhu hòa, ôn nhu chiếu sáng đất đai.
Hoàn cảnh bên người không tính là an tĩnh nhưng lại kỳ dị làm người ta cảm thấy bình tĩnh.
Xe điện trong tiếng nói cười chầm chậm chạy lên nui1, ở lối vào cảnh khu thì dừng lại. Tiếp đó bọn họ phải tự mình leo lên núi, cắm trại ba ngày hai đêm.
Ông chú tài xế vẫn có chút không an lòng, liên tục dặn dò: "Có chuyện gì nhớ dùng điện thoại vệ tinh liên hệ chúng tôi, trên núi cũng có không ít nhân viên làm việc, nhớ theo sát người dẫn đường."
Mao Thiên Tuyền phất tay, cười híp mắt: "Yên tâm đi anh Trần! Tốt lắm các bé bảo bảo của đoàn du lịch, chúng ta tiếp tục leo lên núi nào! Bình Hạo Diễm tiểu bảo bảo, không được chỉ lo chụp hình mà không nhìn đường dưới chân nha."
Khương Tu Hiền ôm bụng cười phá lên, Bình Hạo Diễm đeo chiếc máy chụp hình trên cổ lập tức nhảy nhỏm: "Ai là tiểu bảo bảo chứ? Chị Mao, chị dám nói vậy với lão đại à?"
Nghệ Tu đeo rất nhiều thứ đi ở phía sao nhíu mày, Mao Thiên Tuyền giật mình, ho khan một tiếng: "Được rồi, vậy Bình HẠo Diễm đại bảo bảo cùng nhóm đoàn hữu, chúng ta lên núi thôi."
Kỷ Bạch Tình bước chân nhẹ nhàng đi trên thềm đá, cho dù trên lưng đeo chiếc ba lô thật lớn nhưng không hề ảnh hưởng tới bước chân của cô. Chỉ thấy cô bước nhanh trên thềm đá, sau đó đứng ở đó ngẩng mặt, giang rộng hai tay.
Giờ phút này rừng rậm mênh mông tựa hồ vui sướng hoanh nghênh Kỷ Bạch Tình, gió ôn nhu quấn quanh nhẹ nhàng cuộn mái tóc đen xoăn dài cùng làn váy, đủ loài chim bay vòng quanh cô mấy vòng rồi đậu lên nhánh cây ở xung quanh, chiêm chiếp hợp ca.
Trong tiếng chim hót véo con, Kỷ Bạch Tình lộ ra nụ cười thật tươi, thỏa mãn nheo mắt, hệt như cá gặp nước vừa ngâm nga câu hát vừa nhún nhảy đi lên trên.
Tô Dập có chút kinh ngạc tròn mắt, mặc dù biết đó là một loại biểu hiện năng lực, thế nhưng vẫn khó tránh kinh ngạc.
Ở nơi này không hề có người xa lạ, bọn họ đi lên, một đường vang vọng vô số tiếng cười nói.
Tô Dập chậm rãi bò lên thềm đá, ngẩng đầu nhìn nhóm Khương Tu Hiền đang hi hi ha ha phía trên, tâm tình tựa hồ cũng bị lây nhiễm, dần dần vui vẻ.
"Uống nước không?"
Nghệ Tu đeo một đống đồ chậm rãi tiến tới ở bên cạnh nhìn cậu, mở miệng hỏi.
Tô Dập quả thật có hơi khát, liền đưa tay lần mò ba lô tìm chai nước, bất quá còn chưa mò được, Nghệ Tu đã chuyển đồ qua tay kia, vươn tay rút chai nước đưa cho cậu.
Tô Dập ngẩn người, nhận lấy chai nước uống từng ngụm nhỏ. Lúc này, bọn họ chậm rãi tiến lên bậc thang đá nhìn thấy những người khác đang dừng trong đình nghỉ mát nghỉ ngơi.
Khương Tu Hiền thấy hai người cuối cùng cũng lên tới liền lắc lư chạy tới bên cạnh Nghệ Tu cười hì hì: "Lão đại, em giúp anh nha, anh xách nhiều quá."
Trên người Nghệ Tu đeo bao lớn bao nhỏ còn cả một cái lều lớn. Nghe vậy liền ghét bỏ đẩy Khương Tu Hiền: "Cút cút, bây giờ mới nói có ích gì, sao không nói từ sớm đi?"
Khương Tu Hiền không phản kháng, cường ngạnh cướp đi hai bao lớn từ tay Nghệ Tu. Tay Nghệ Tu cũng xách đầy đồ nên lười quản, để mặc đối phương giành mất hai túi.
Tô Dập nhìn về phía Kỷ Bạch Tình, chỉ thấy cô cúi đầu nhìn con chim nhỏ có màu xám trắng đậu trên ngón trỏ không ngừng chiêm chiếp, vẻ mặt nghiêm túc, sau đó quay đầu nhìn bọn họ: "Nó nói với em, gần đây có một biển hoa, có muốn tới xem không?"
Bé chim đậu trên ngón tay Kỷ Bạch Tình, cũng nghiêng đầu nhìn bọn họ, trong đôi mắt đậu đen ti hí tràn đầy linh tính.
"Đi thôi." Nghệ Tu dứt khoát nói.
...*...
"Cái đám tạp nham kia... cư nhiên vẫn chưa chịu buông tha. Hơn nữa chúng ta còn không nhận được chút tin tức nào, tính đột kích để chúng ta trở tay không kịp à?"
Nghệ Tu cười lạnh: "Sợ cái gì, cứ để bọn họ tới!"
Vu Hãn Âm chậm rãi bình ổn lại, thế nhưng sắc mặt vẫn khó coi như cũ: "Thế nhưng cấp trên lại hợp tác với bên kia lừa chúng ta sao?"
Nghệ Tu móc một điếu thuốc ngậm vào miệng, lạnh giọng nói: "Dù thế nào thì cũng là đám tiểu nhân kia đang giở trò, đúng là âm hồn bất tán."
Vu Hãn Âm lắc đầu thở dài: "Vừa nãy Bạch Tình bị Từ Nhạc Trạm dọa hoảng, đi xem em ấy thế nào đã."
Bọn họ đi tới ký túc xá, còn chưa vào cửa đã nghe bên trong truyền ra tiếng an ủi nhẹ nhàng.
"Không có chuyện gì đâu, mọi người đều ở đây."
Vu Hãn Âm bước nhanh hơn, vừa vào cửa liền thấy mọi người đang vây quanh ghế sô pha ở đại sảnh, Kỷ Bạch Tình rúc trong lòng Mao Thiên Tuyền, ánh mắt sưng đỏ, sắc mặt tái nhợt nắm chặt quần áo, khó khăn dùng sức thở hổn hển.
Đỗ Phái Tuyết nhẹ nhàng xoa tóc Kỷ Bạch Tình, nhỏ giọng an ủi: "Đừng sợ."
Tô Dập mờ mịt luống cuống nhìn Nghệ Tu một chút rồi nhíu màu lo âu nhìn Kỷ Bạch Tình, Bình Hạo Diễm thì cẩn thận đưa mấy viên kẹo tới trước mặt Kỷ Bạch Tình. Khương Tu Hiền đang cố làm mặt quỷ chọc cười Kỷ Bạch Tình, Vưu Minh Thành thì đứng bên cạnh nhíu mày, khí sức trên người vừa lạnh băng vừa nặng nề.
Mày kiếm sắc bén của Nghệ Tu nhíu chặt, Vu Hãn Âm bán ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa tóc Kỷ Bạch Tình: "Bạch Tình, không sao đâu, người nọ đã đi rồi."
Hai mắt Kỷ Bạch Tình mông lung nước mắt nhìn Vu Hãn Âm, khàn khàn mở miệng: "Anh Vu, người kia thật đáng sợ, em sắp thở không nổi..."
Mắt thấy nước mắt đong đầy trong hốc mắt Kỷ Bạch Tình sắp rơi xuống, Khương Tu Hiền gấp tới xoay quanh, chớp mắt một cái rồi bổ nhào về phía Vưu Minh Thành, gào khóc: "Anh Vưu! Em cũng khó chịu nữa!"
Mọi người đều bị hấp dẫn chú ý, nhìn về phía Khương Tu Hiền.
Vưu Minh Thành không kịp ứng phó bị Khương Tu Hiền nhào tới, căn bản không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Anh bị Khương Tu Hiền khóc lóc lắc lư mấy cái, sau đó lập tức phản ứng, mày nhíu lại, nghiêm mặt đè mặt Khương Tu Hiền, đẩy ra.
Khương Tu Hiền đáng thương bị đẩy tới ngũ quan biến dạng, thế nhưng vẫn không ngừng quơ quào hai tay bám chặt lấy Vưu Minh Thành.
Tình cảnh quả thực có chút quỷ dị, chỉ nghe phốc một tiếng, Kỷ Bạch Tình bị chọc cười.
Thấy Kỷ Bạch Tình rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, mọi người rối rít thở phào.
Nụ cười này xua tan đi khói mù đè nặng trong lòng, Kỷ Bạch Tình lau nước mắt, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, em tốt hơn nhiều rồi."
Mọi người thả lỏng, vì giúp Kỷ Bạch Tình vui vẻ trở lại, Vu Hãn Âm cười ôn hòa nói: "Chúng ta tới Sâm Lâm du lịch đi, đã sắp xếp xong hết rồi."
"Có thật không?!" Ánh mắt Kỷ Bạch Tình sáng lên, lộ ra nụ cười kinh hỉ, hệt như ánh mặt trời xua tan mây đen chiếu rọi khắp đại địa.
Lần dạo chơi tiết thanh minh này vốn vì Kỷ Bạch Tình mà chuẩn bị, hôm nay thấy cô vui như vậy, mọi người cũng vui vẻ theo.
Ôn nhu vuốt ve tóc Kỷ Bạch Tình, Vu Hãn Âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải nghĩ trì hoãn ngăn cản đám người nước ngoài kia tới.
Sau khi dỗ dành Kỷ Bạch Tình xong, Vu Hãn Âm gọi điện liên hệ với lãnh đạo cấp trên của bọn họ.
Chờ nói xong mấy lời khách sáo, sau khi tiếng cười ha hả trong di động cắt đứt, sắc mặt Vu Hãn Âm lạnh như băng, nói với Nghệ Tu ở bên cạnh: "Quả nhiên đám người kia đang giở trò quỷ, Lưu xử* đã đáp ứng hỗ trợ ngăn cản."
Nghệ Tu rút điếu thuốc, ngậm vào miệng châm lửa, giễu cợt cười một tiếng: "Hi vọng là vậy."
Toàn thể mọi người vào rừng chơi tiết thanh minh, thời gian định vào đầu tháng, sau khi Nghệ Tu bạo động sức mạnh xong sẽ lên đường. Trong khoảng thời gian chờ đợi, Kỷ Bạch Tình hoàn toàn đắm chìm vào chuyến du lịch sắp tới, trên mặt đầy ý cười, tiếng hát không giấu được niềm vui sướng, mỗi ngày hệt một chú bướm tung tăng dạo chơi trong nhà kính cùng vườn hoa.
Bất quá việc điều tra về Phong Thanh Vi cùng phương pháp ngự quỷ thì tiến triển khá chậm chạp, rất nhiều dấu vết tựa hồ bị xóa đi, tra được phần lớn đều là tin tức vô thưởng vô phạt.
Rất nhanh đã tới đầu tháng. Khí tức trên người Nghệ Tu bắt đầu kích động dữ dằn, anh bình tĩnh tiến vào tầng hai mật thất dưới lòng đất, ầm một tiếng khép lại cánh cửa kim loại vừa dày vừa nặng. Kỷ Bạch Tình cũng tiến vào căn phòng nhỏ bên cạnh, chuẩn bị sẵn sàng. Mà lần này, Tô Dập bị nhốt ở căn phòng chờ nhỏ.
Tô Dập nhìn cánh cửa nhỏ, lại nhìn cánh cửa mật thất dừa dày vừa nặng.
Phát hiện ánh mắt Tô Dập, Vu Hãn Âm mở miệng: "Nguyên nhân mắt em chảy ra máu ở quỷ quật vẫn chưa tìm được, tạm thời vẫn không nên mạo hiểm."
Tô Dập cúi đầu, buồn bã không nói tiếng nào.
Cánh cửa dày nặng ngăn cách hết thảy âm thanh cùng động tĩnh, Tô Dập ngẩng đầu, "nhìn" quang mang đang bạo động phía sau cánh cửa.
Ánh sáng càng lúc càng mạnh hơn, kịch liệt va chạm xung quanh, điên cuồng lại phách lối vũ động.
Tô Dập theo bản năng bước tới trước, đè chuỗi hạt châu trĩu xuống trên cổ tay, nhìn chằm chằm cánh cửa sắt mật thất, nắm tay thả bên hông vô thức siết chặt thành nắm đấm.
Đột nhiên Tô Dập trừng mắt, có chút kinh ngạc nhìn quang mang sau cửa. Ánh sáng kia mặc dù cuồng loạn phách lối nhưng thanh thế rõ ràng đã yếu đi rất nhiều, nhiều tia sáng tựa hồ chỉ vươn ra tùy tiện vũ động hai cái rồi thụt trở lại.
Tô Dập từng thấy tình cảnh Nghệ Tu bạo động sức mạnh vào đầu tháng, những tia sáng kia bùng nổ khủng khiếp thế nào tựa hồ vẫn còn ở trước mắt, nó điên cuồng va chạm khắp nơi để tuyên bố sự tồn tại của mình. Thế nhưng ánh sáng hôm nay tựa hồ chỉ chạy ra chào hỏi, quanh quẩn hai vòng, qua loa có lệ.
Ở trong mật thất, sắc mặt Nghệ Tu thực phức tạp. Nếu như Tô Dập chỉ thấy ánh sáng chập chờn dị thường quái dị, thì anh chính là người cảm nhận trực quan nhất về sự khác biệt.
Sức mạnh khủng khiếp như dòng nước chảy xiết tạo thành những đợt sóng cuồn cuộn mạnh liệt, cũng mang tới đau đớn không thể diễn tả cho cơ thể. Thế nhưng so với sự thống khổ trải qua suốt hai mươi mấy năm trong quá khứ mà nói, gần nhất chỉ là dòng suốt nhỏ, quả thực làm Nghệ Tu mỗi khi tới đầu tháng sẽ đau nhức tới mất đi ý thức có chút không thích ứng, cảm giác như một quyền đấm vào bông vải.
Giống như chiến sĩ trang bị đầy đủ võ trang xông ra chiến trường chuẩn bị chém giết thảm thiết, kết quả phe địch chỉ đánh nghi binh vài cái rồi vội vàng thu binh.
Thật ra thì sau lần bất ngờ bạo động ở quỷ quật để rồi tạo thành một cái kén lớn bọc chung với Tô Dập, sức mạnh trong cơ thể Nghệ Tu đã biến hóa rất vi diệu, giống như một con dã thú hung mãnh bị thuần phục. Mặc dù đau đớn vẫn còn nhưng so với trước kia rõ ràng đã ít hơn rất nhiều, ngay cả lần bạo động này cũng vậy...
Nghệ Tu hơi quay đầu nhìn về phía cửa mật thất, cảm giác được có người ở phía sau cánh cửa đang lo âu nhìn mình. Thực kỳ quái, cửa mật thất rất dày, theo lý thì anh không nên có cảm giác kỳ quái này, thế nhưng anh cảm nhận có một ánh mắt xuyên qua cánh cửa, rơi vào người mình.
Đè nén suy nghĩ phức tạp, Nghệ Tu ngồi xếp bằng, bắp thịt cả người căng thẳng, giật giật, gân xanh lộ ra. Thế nhưng anh chỉ hơi nhíu mày, trầm mặc an tĩnh kềm nén cơn đau đang điên cuồng xé rách trong cơ thể.
Chút đau đớn này đã không cần phải đập vào vách mật thất để phát tiết nữa.
Không biết qua bao lâu, Nghệ Tu cả người ướt mồ hôi chậm rãi mở mắt, buông lỏng đầu ngón tay có chút mềm nhũn, phát hiện tiếng ca của Kỷ Bạch Tình vẫn chưa dừng.
Anh từ từ đứng lại, đi tới vách tường tương liên với căn phòng nhỏ, gõ gõ mấy cái: "Bạch Tình, có thể dừng lại."
Kỷ Bạch Tình đeo tai nghe không nghe thấy, tiếng hát linh hoạt kỳ ảo vẫn không ngừng truyền tới.
Nghệ Tu dựa vào vách tường suy nghĩ một chút, sau đó chầm chậm tới góc phòng, mở cánh cửa nhỏ che chắn thiết bị liên lạc, mở nguồn điện, phát hiện còn có thể dùng.
Anh mở thiết bị, thấp giọng nói: "Bạch Tình, dừng lại đi."
Tiếng hát chợt khựng lại, qua một hồi lâu, âm thanh không thể tin nổi của Kỷ Bạch Tình truyền tới: "Đội trưởng?!"
Nghệ Tu không nói nhiều, sau khi tắt thiết bị truyền tin, anh xoay người đi ra mở cửa mật thất.
Tiếng cửa nặng nề vang lên, tất cả mọi người đang canh giữ bên ngoài đều ngẩn người, xoạt một tiếng quay đầu nhìn về phía cửa mật thất.
Nghệ Tu mở cửa bước ra ngoài chống lại tầm mắt đờ đẫn của nhóm người, cho dù mỗi tháng bước ra ngoài đều nhận được đãi ngộ này, thế nhưng cứ có cảm giác lần này không đúng lắm.
Bình Hạo Diễm vốn đang ôm máy tính bảng ngồi bên cạnh vừa bất an lướt màn hình vừa liếc nhìn cửa mật thất, cứ vậy ngồi xếp bằng dưới đất lơ đãng chơi game. Lúc này cậu trợn to mắt nhìn Nghệ Tu, nhất thời máy tính bảng cầm không vững rơi xuống đập vào đùi, bạn nhỏ cầm kiếm trong màn hình lập tức vị quái vật ca ca công kích, không ngừng đổ máu.
Trừ bỏ Tô Dập, những người còn lại có người nhắm mắt trầm tư có người cầm sách, hiện giờ đều đang dại ra. Khương Tu Hiền còn khoa trương hơn, ánh mắt trợn tròn vừa mừng vừa sợ hệt như gặp phải quỷ.
Rất nhanh, Kỷ Bạch Tình mở cửa phòng nhỏ vọt gia, gia nhập vào nhóm người khiếp sợ.
Nghệ Tu nhíu mày, mở miệng: "Thế nào?"
Tô Dập quan sát Nghệ Tu một chút, thở phào: "Bây giờ anh còn khó chịu không?"
Nghệ Tu bình tĩnh lắc đầu, mà lời này của Tô Dập nháy mắt triệu hồi thần trí của mọi người. Mao Thiên Tuyền thở hắt một hơi, Bình Hạo Diễm kinh hô luống cuống cứu hộ bạn nhỏ trên màn hình, Vu Hãn Âm thì cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, vẻ mặt phức tạp: "Đội trưởng, lần này cậu bạo động còn không tới ba tiếng..."
Trước kia ít nhất phải tới chạng vạng tối Nghệ Tu mới rời khỏi mật thất, thế nhưng lần này thậm chí còn chưa tới giờ cơm trưa...
Khương Tu Hiền vẫn là biểu tình phức tạp vừa khiếp sợ lại mừng như điên kia, kích động đến không nói nên lời, ngây ngây ngốc ngốc. Đỗ Phái Tuyết khép lại quyển sách chưa đọc được mấy tờ, khẽ thở phào, mỉm cười: "Xem ra sức mạnh bạo động của đội trưởng đã hòa hoãn rất nhiều."
Nghệ Tu cúi đầu nhìn lòng bàn tay mềm nhũn của mình, không lên tiếng, chỉ chầm chậm siết chặt nắm tay.
Có lẽ, anh thật sự có thể tiếp tục sống, sống lâu hơn.
Tô Dập an tĩnh nhìn nam nhân mặt mũi kiên nghị đứng trong quần sáng, chớp cũng không chớp mắt.
Nghệ Tu bình an vượt qua cơn bạo động sức mạnh đầu tháng, ngày dự định đi du lịch cũng tới, mọi người trong đặc vụ bộ môn liền nghỉ ngơi một phen. Không qua mấy ngày, mọi người của đặc vụ bộ môn mang theo đủ dụng cụ cắm trại leo lên xe, xuất phát tiến tới mục tiêu.
Lần này bọn họ muốn tới công viên Sâm Lâm nổi danh ở Sa Khư trấn. Dãy núi này rất lớn, phong cảnh xinh đẹp, công viên xây dựng trên sườn núi này là công viên rất nổi danh năm A, cho dù không phải ngày lễ cũng có rất nhiều du khách.
Thế nhưng bọn họ không phải tới công viên mà là vùng núi đang khai phá chưa mở cửa đối ngoại ở phía sau. Khắp dãy núi cơ hồ chỉ có chín người bọn họ, mặc cho bọn họ tự do tới lui, có thể xem là một nơi dạo chơi hoàn mỹ cho Kỷ Bạch Tình.
Bọn họ không biết sau khi mình rời đi, có một đám người nước ngoài đi trên ô tô sang trọng đến tòa đặc vụ cao ốc. Thế nhưng nơi này không còn người nào cả, làm bọn họ không công một chuyến.
Hôm nay ánh mặt trời chói chang, thế nhưng nó hoàn toàn không ảnh hưởng tới tâm tình vui vẻ của Kỷ Bạch Tình. Cô ngồi bên cửa sổ, không chớp mắt ngắm nhìn cảnh tượng vun vút trôi qua bên ngoài, ánh mắt thực chuyên chú.
Cô không thể đi tới những nơi đông người, nó làm cô có cảm giác khó chịu, thậm chí là khủng hoảng, vì thế cô rất ít khi rời khỏi đặc vụ cao ốc, cùng lắm cũng chỉ cùng vài người trong đặc vụ đi dạo xung quanh một chút mà thôi.
Trừ bỏ vị trí của Kỷ Bạch Tình, những khung cửa sổ khác đều kéo kín rèm. Nghệ Tu đeo tai nghe mơ hồ truyền ra tiếng nhạc đùng đoàng nhắm mắt nghỉ ngơi, Tô Dập ngồi rúc ở ghế bên cạnh, rèm cửa che kín làm cậu có chút buồn ngủ.
Bình Hạo Diễm ngồi phía sau vốn định lôi di động ra chơi nhưng bị Vu Hãn Âm tịch thu, ấn đầu cậu nhóc say xe này không cho phép vọc di động trên xe. Vưu Minh Thành ngồi một mình ở hàng cuối cạnh cửa sổ, thoạt nhìn không giống đang đi chơi chút nào, gương mặt lãnh đạm không biểu cảm, chỉ ôm trường kiếm nhắm mắt không nói năng gì.
Mao Thiên Tuyền thì vững vàng lái xe tiến gần tới ngọn núi non chập chùng ở xa xa.
Núi Sa Khư các cách A thị cũng không quá xa, tầm nửa giờ đi đường, chiếc xe chầm chậm dừng lại trong bãi đậu xe ở sườn núi.
Hôm nay là ngày làm việc thế nhưng bãi đậu xe có không ít người, còn có rất nhiều xe buýt của các đoàn du lịch. Bọn họ tới không tính là sớm, vì thế nhóm người của đoàn du lịch đã tiến vào công viên, trong bãi đậu xe chỉ còn rải rác nhóm khách đơn lẻ.
Mọi người bắt đầu lấy đồ xuống xe, Tô Dập bị đánh thức. Cậu đứng dậy để Nghệ Tu đi ra, liếc nhìn ánh mặt trời chói mắt bên ngoài cửa sổ, chậm rãi lôi nón ra đội lên, lại đeo thêm kính râm, sau đó mới đeo ba lô theo Nghệ Tu xuống xe, tiếp đó đứng bên cạnh chờ anh lôi ra bao lớn bao nhỏ từ trong thùng xe.
Vừa xuống xe, ánh mặt trời chói chang vẩy lên người bọn họ chiếu xuống khoảng sân xi măng màu xám trắng đặc biệt nhức mắt. Bãi đậu xe chỉ có vài gốc cây căn bản không đủ bóng râm, cho dù Tô Dập đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng vẫn bị ánh mặt trời chói đến không mở mắt nổi. Thế nhưng bầu không khí lại không hề oi bức, cho dù ánh mặt trời chiếu rọi khoảng sân xi măng nóng hừng hực nhưng ý lạnh man mát từ cơn gió truyền tới có thể hoàn toàn hóa giải tia oi bức này.
Chờ đến khi thích ứng được ánh mặt trời, Tô Dập bắt đầu quan sát công viên Sâm Lâm này, chỉ thấy một mảng rừng rậm màu xám đen từ bãi đậu xe kéo dài tới tận trên núi.
Một trận gió thổi qua chấn động cành lá, một mảnh sóng xám trắng cuồn cuộn đuổi theo một mảnh sóng xám trắng khác, ôn nhu vờn quanh bọn họ, xua tan đi oi bức.
Kỷ Bạch Tình cũng đeo ba lô, đội nón che kín tai bước xuống che, ánh mắt lập tức sáng rực, thỏa mãn giang rộng hai tay, vui vẻ xoay vài vòng trong bãi gửi xe trống trải, chiếc váy mềm mại trắng như tuyết khẽ bay bay tạo thành một độ cong ưu mỹ.
Khương Tu Hiền đưa tay lên che mắt, chậc chậc nói: "Không khí không tệ a."
Vu Hãn Âm mặc đồ thể thao rộng rãi dễ dàng đeo ba lô lều trại, ngoắc tay với bọn họ: "Bên này!"
Đường lên núi của bọn họ không giống nhóm du khách khác, ngồi xe điện đi theo lối đi của nhân viên, theo lối này có thể tới khu chưa mở cửa kia nhanh hơn. Ông chú trung niên là nhân viên điều khiển xe điện thấy một nhóm trai xinh gái đẹp ngồi xe liền nghĩ bọn họ là nhóm thiếu gia tiểu thư có tiền tới thể nghiệm sinh tồn, liền bắt đầu lải nhải những chuyện cần chú ý khi đi cắm trại, cùng cảnh khu chưa khai thác bên kia.
"Trên núi có rất nhiều rắn với sâu bọ, các cô cậu phải cẩn thận, đặc biệt là cô gái mặc váy kia, chờ đến khi lên núi nhớ thay quần dài."
Khương Tu Hiền lớn giọng đáp: "À vâng! Biết rồi chú. Nghe thấy không Bạch Tình, thay quần đi!"
Kỷ Bạch Tình không chớp mắt nhìn rừng rậm suốt đường đi, cười tươi rói không ngừng gật gù, thật ra thì cô căn bản không nghe rõ lời Khương Tu Hiền nói.
Ông chú tiếp tục lải nhải: "Trên núi còn có một thác nước rất lớn, so với thác Bạch Luyện trong công viên còn đồ sộ hơn, bất quá cô cậu phải cẩn thận, đừng nghịch nước."
"Vâng ạ."
Khương Tu Hiền cười híp mắt một xướng một họa với ông chú lái xe, cũng không ngại phiền. Bình Hạo Diễm ngồi bên cạnh bác tài, giơ máy chụp hình răng rắc chụp ảnh, ống kính thật dài thỉnh thoảng quay về sau nhắm về phía mọi người trên xe.
Đỗ Phái Tuyết an tĩnh ngồi trên xe điện, đón gió thích thú ngắm nhìn cây cối tươi xanh, Vưu Minh Thành ở bên cạnh vẫn lạnh lừng như cũ, thế nhưng tựa hồ bị hoàn cảnh xung quanh xoa dịu sắc bén, thoạt nhìn có chút nhu hòa. Tô Dập ngồi cạnh Nghệ Tu có chút uể oải, cậu gỡ kính râm xuống, ôm ba lô an tĩnh nhìn cảnh rừng tạo thành từ sắc màu đen, xám và trắng.
Cánh khô màu xám tro khẽ đung đưa những chiếc lá màu trắng, chiếc lá đung đưa theo gió làm những đốm sáng lấp lánh nhảy hỗn loạn dưới đất. Gió mang tới khí tức mát mẻ hoặc tiếng chim hót trong trẻo cùng tiếng ve kêu vang vang, ngay cả ánh mặt trời chói chang cũng nhu hòa, ôn nhu chiếu sáng đất đai.
Hoàn cảnh bên người không tính là an tĩnh nhưng lại kỳ dị làm người ta cảm thấy bình tĩnh.
Xe điện trong tiếng nói cười chầm chậm chạy lên nui1, ở lối vào cảnh khu thì dừng lại. Tiếp đó bọn họ phải tự mình leo lên núi, cắm trại ba ngày hai đêm.
Ông chú tài xế vẫn có chút không an lòng, liên tục dặn dò: "Có chuyện gì nhớ dùng điện thoại vệ tinh liên hệ chúng tôi, trên núi cũng có không ít nhân viên làm việc, nhớ theo sát người dẫn đường."
Mao Thiên Tuyền phất tay, cười híp mắt: "Yên tâm đi anh Trần! Tốt lắm các bé bảo bảo của đoàn du lịch, chúng ta tiếp tục leo lên núi nào! Bình Hạo Diễm tiểu bảo bảo, không được chỉ lo chụp hình mà không nhìn đường dưới chân nha."
Khương Tu Hiền ôm bụng cười phá lên, Bình Hạo Diễm đeo chiếc máy chụp hình trên cổ lập tức nhảy nhỏm: "Ai là tiểu bảo bảo chứ? Chị Mao, chị dám nói vậy với lão đại à?"
Nghệ Tu đeo rất nhiều thứ đi ở phía sao nhíu mày, Mao Thiên Tuyền giật mình, ho khan một tiếng: "Được rồi, vậy Bình HẠo Diễm đại bảo bảo cùng nhóm đoàn hữu, chúng ta lên núi thôi."
Kỷ Bạch Tình bước chân nhẹ nhàng đi trên thềm đá, cho dù trên lưng đeo chiếc ba lô thật lớn nhưng không hề ảnh hưởng tới bước chân của cô. Chỉ thấy cô bước nhanh trên thềm đá, sau đó đứng ở đó ngẩng mặt, giang rộng hai tay.
Giờ phút này rừng rậm mênh mông tựa hồ vui sướng hoanh nghênh Kỷ Bạch Tình, gió ôn nhu quấn quanh nhẹ nhàng cuộn mái tóc đen xoăn dài cùng làn váy, đủ loài chim bay vòng quanh cô mấy vòng rồi đậu lên nhánh cây ở xung quanh, chiêm chiếp hợp ca.
Trong tiếng chim hót véo con, Kỷ Bạch Tình lộ ra nụ cười thật tươi, thỏa mãn nheo mắt, hệt như cá gặp nước vừa ngâm nga câu hát vừa nhún nhảy đi lên trên.
Tô Dập có chút kinh ngạc tròn mắt, mặc dù biết đó là một loại biểu hiện năng lực, thế nhưng vẫn khó tránh kinh ngạc.
Ở nơi này không hề có người xa lạ, bọn họ đi lên, một đường vang vọng vô số tiếng cười nói.
Tô Dập chậm rãi bò lên thềm đá, ngẩng đầu nhìn nhóm Khương Tu Hiền đang hi hi ha ha phía trên, tâm tình tựa hồ cũng bị lây nhiễm, dần dần vui vẻ.
"Uống nước không?"
Nghệ Tu đeo một đống đồ chậm rãi tiến tới ở bên cạnh nhìn cậu, mở miệng hỏi.
Tô Dập quả thật có hơi khát, liền đưa tay lần mò ba lô tìm chai nước, bất quá còn chưa mò được, Nghệ Tu đã chuyển đồ qua tay kia, vươn tay rút chai nước đưa cho cậu.
Tô Dập ngẩn người, nhận lấy chai nước uống từng ngụm nhỏ. Lúc này, bọn họ chậm rãi tiến lên bậc thang đá nhìn thấy những người khác đang dừng trong đình nghỉ mát nghỉ ngơi.
Khương Tu Hiền thấy hai người cuối cùng cũng lên tới liền lắc lư chạy tới bên cạnh Nghệ Tu cười hì hì: "Lão đại, em giúp anh nha, anh xách nhiều quá."
Trên người Nghệ Tu đeo bao lớn bao nhỏ còn cả một cái lều lớn. Nghe vậy liền ghét bỏ đẩy Khương Tu Hiền: "Cút cút, bây giờ mới nói có ích gì, sao không nói từ sớm đi?"
Khương Tu Hiền không phản kháng, cường ngạnh cướp đi hai bao lớn từ tay Nghệ Tu. Tay Nghệ Tu cũng xách đầy đồ nên lười quản, để mặc đối phương giành mất hai túi.
Tô Dập nhìn về phía Kỷ Bạch Tình, chỉ thấy cô cúi đầu nhìn con chim nhỏ có màu xám trắng đậu trên ngón trỏ không ngừng chiêm chiếp, vẻ mặt nghiêm túc, sau đó quay đầu nhìn bọn họ: "Nó nói với em, gần đây có một biển hoa, có muốn tới xem không?"
Bé chim đậu trên ngón tay Kỷ Bạch Tình, cũng nghiêng đầu nhìn bọn họ, trong đôi mắt đậu đen ti hí tràn đầy linh tính.
"Đi thôi." Nghệ Tu dứt khoát nói.
...*...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook