Ai Đã Mang Đi Khúc Sênh Ca
-
Quyển 2 - Chương 8
Viên Thiệu có tham vọng rất lớn và bản chất hèn mọn. Trong mỗi giây phút trôi qua hắn không ngừng tìm kế lập mưu tính toán người khác.Năm tôi bảy tuổi, tôi được hắn mua về bằng ba lượng bạc ở ngoài chợ. Sau đó hắn liền mời những thầy sư dạy tôi cầm kỳ thư họa, mua cho tôi những bộ quần áo đầy màu sắc, bức bách tôi luyện tập nhìn thẳng vào đôi mắt của nam nhân. Hắn nói, ngươi là từ nhà của ta mà nên, sẽ không có lựa chọn nào khác. Ta muốn đem ngươi huấn luyện thành ca múa xuất sắc nhất kinh thành này. Ngươi chỉ cần đi lấy lòng một người. Nhưng người đó không phải ta. Về phần là ai, ta cũng không biết rõ.
Thời gian thấm thoát. Năm tháng tươi đẹp như dòng nước chảy không ngừng. Khi tôi mười sáu tuổi, nơi nơi trên thành Lạc Dương này, mọi người không ai không biết đến danh tôi. Viên Thiệu bố trí một thế cục, thế là Tào Tháo nhìn thấy tôi. Tôi gặp gỡ Tào Tháo.Điều tôi không thể nào dự liệu, ngay từ đầu, tôi chỉ có thể xem hắn là kẻ địch chứ không phải bạn bè. Tôi chỉ được tiến tới không được lui bước.Chỉ có thể khi tiến từng bước một, khiến mình dần lui vào góc chết, chẳng cách nào thoát ra.
Ngày đó, tôi nhìn thấy làn da trẻ trung tươi mát run rẩy dưới ánh mặt trời. Tôi nghe thấy trái tim mình đau đớn không thôi. Tôi thử đưa ánh mắt từ trên mặt Viên Thiệu nhìn sang Tào Tháo. Sau đó hơi hơi cười. Viên Thiệu cũng híp mắt đánh giá tôi, nhìnTào Tháo, ý cười hiện lên trên khuôn mặt hắn.Tựa hồ như từ nụ cười đó hắn có thể thấy được tương lai tươi sáng trước mắt. Mà, tôi lại nghĩ về hai hung tài có một không hai trước mắt tôi đây đối rượu ngâm ca, rượu sinh mộng ảo. Điều Viên Thiệu và tôi không thể nào nghĩ đến là, khi Tào Tháo nhìn vào mắt tôi, giống như một phụ thân yêu chiều thương tiếc nhìn nữ nhi mình, không có tình yêu. Trước giờ đều không có.
Điểu, cái tên của ngươi khiến ta nghĩ đến một loài chim, nghe nói nó quanh năm sinh trưởng tại phương bắc. Đó là nơi xảy ra chiến tranh triềm miên. Ta thật muốn mang tất cả chim chóc nơi đấy quy hội về thành Trường An này.
Thừa tướng, tại sao ngài không xem tôi như muôn loài chim ấy, vì ngài tôi có thể biến thành bất kỳ vật gì, tôi đều nguyện ý. Con chim này đã tìm được nơi để cư trú, nó không muốn bay đi. Nó rất hạnh phúc, nó không nỡ rời xa.
Dưới ánh mặt trời bỏng cháy, tôi vẫn không ngẩng đầu nhìn, đôi mắt hắn.Tôi sợ khi nhìn vào đôi mắt của những nam nhân không mang chút dịu dàng nào, tôi sợ ngay cả khi tôi đang đứng dưới ánh mặt trời chói chang này, tôi cũng có thể rơi vào trong hầm băng. Thế là, tôi chỉ có thể nhảy múa trước mặt hắn khi có tấm lụa mỏng che ở phía trước, đem một cái âm phù để ở trong miệng, dung nhập vào mũi chân. Trên sàn nhảy tôi tựa như chim bay, mơ hồ như thần, Lăng Ba vi bộ, áo yếm ẩn hiện. Chuyển động như nước chảy, không từ nào có thể tả nỗi, khí chất u lan. Thời điểm hắn đến gần tôi, tôi có thể nhìn thấy từng chi tiết hoa văn nhỏ trên cúc áo trường sam của hắn.
*Âm phù: Dấu hiệu ghi âm (dài ngắn, cao thấp) trong âm nhạc hoặc ngôn ngữ học.
Thỉnh thoảng trong những bữa tiệc, đem rượu, hát đối, cảm thán nhân sinh bao nhiêu. Hắn nói, tài hoa của ngươi có thể so sánh với một nam tử, nhưng may mắn đối với ta điều đó chẳng uy hiếp được gì. Trên đời này, nghịch ta thì chết, chỉ có kẻ thuận ta, mới có cơ hội sống.
Hắn nói, ngươi ở lại trong phủ, mọi người sẽ coi ngươi như khách quý, tuy nói ngươi chỉ là một vũ công, phàm là khách của ta, không người nào dám vô lễ khinh thị.Nhưng mà, về sau, nếu ta tống ngươi người rời khỏi đây. Ngươi chỉ là khách qua đường.
Hắn trò chuyện đủ điều cùng tôi. Hắn nói, ta trước kia không phải họ Tào. Cho nên, hắn luôn luôn nỗ lực cố gắng, hắn không ngừng tiến lên, không để cho ai dẫm lên bàn chân hắn. Bên ngoài có rất nhiều người đều khấn cầu hắn chết sớm, hắn biết biết rõ.
Hắn nói, ngươi vì sao không dám nhìn thẳng vào ta. Ta cũng không phải là người tàn bạo đáng sợ. Ta chỉ là không có bạn bè. Không có người nào chịu lắng nghe lời ta nói. Cho dù là nữ tử.
Tôi cuối cùng, ngẩng đầu lên, nhìn mặt hắn.Gương mặt hơn bốn mươi tuổi, toát ra quá nhiều tang thương, lại thấm đầy trí tuệ. Hắn nói, rượu khiến ta say lòng. Mỗi đêm trước khi khai chiến, ta sẽ ngồi ở đây uống rượu một mình, tưởng tượng tất cả kẻ thù đều bại bởi trong tay ta. Thật là điều kỳ diệu. May mà, bây giờ có ngươi uống rượu cùng ta. Chí ít ta không cần phải đối mặt với ly rượu trò chuyện.
Tôi không nhịn được nắm bàn tay trên ly rượu, sau đó bao trùm lấy mu bàn tay hắn. Thừa tướng, tôi nhẹ giọng nói, trên đời này, không có chuyện gì là tuyệt đối vui sướng. Mà tôi, rất nhiều năm trước kia, chẳng còn chuyện gì khiến tôi vui vẻ nữa. Trước giờ chưa từng nghĩ sẽ có ngày được ngồi uống chung một bầu rượu với ngài. Chỉ là, bây giờ với tôi mà nói, chính là một loại vui vẻ.
Tạm dừng rất lâu, hắn nói, bất kể ra sao, ngươi đều phải đứng về phía ta. Chỉ có đứng về bên ta, ngươi mới có khả năng sống sót. Ngươi phải nhớ kỹ.
Tôi mù mờ ngỡ ngàng, gật đầu, lại lắc đầu, sau lại gật đầu. Chỉ có vương quyền, vương quyền từng khắc quyết định sống chết của tôi.
Ngẩn ngơ đã ba năm trôi qua. Trong Tào phủ mua thêm càng nhiều kịch ca múa, chúng nó phần lớn là chiến lợi phẩm từ sau chiến tranh hoặc là từ nơi bướm hoa được xem xét tuyển chọn ra những mỹ nữ thượng đẳng. Tào Tháo bận về quốc sự, cơ hội để tôi gặp hắn cũng càng ngày càng ít. Như vậy tôi chậm rãi đi từ mười sáu tuổi đến mười chín tuổi.Những nữ tử ở tuổi này đều đã trưởng thành, phần lớn đã lấy chồng. Tôi còn đợi ở đây.
Nhảy múa mệt mỏi, cờ hạ lâu, giống như một đóa hoa mất đi niềm vui để nở tươi. Huống chi Tào Tháo còn có kế hoạch đại nghiệp lớn cần triển khai, trước giờ không vì chuyện nữ nhi thường tình hay vì một người nữ tử nào mà khiến bản thân thần hồn điên đảo. Hắn trước giờ chưa từng vì tôi thần hồn điên đảo qua. Mà Viên Thiệu lại không chịu buông tha tôi. Lần lượt ám chỉ tôi phải làm thế nào. Hắn luôn ý thức cho rằng nếu Tào Tháo vấp ngã, hắn liền có cơ hội, hắn cho rằng tôi có năng lực đủ để nói gì nam nhân làm theo nấy. Hắn cho rằng tôi còn là đứa trẻ bảy tuổi để hắn bày mưu tính kế. Một nam nhân ấu trĩ nông cạn. Chẳng thể nào đánh lại được dã tâm bừng bừng của Tào Tháo.
Đông Hán Hiến Đế năm thứ bảy, tại trận chiến Quan Độ, Tào Tháo đánh chiếm có được bốn châu là Kí châu, U châu, Tinh châu, Thanh châu, Viên Thiệu thảm bại, cuối cùng bệnh chết. Tào Tháo thừa cơ xuất binh, Viên Hy thân là U châu thứ sử mang tàn binh bại tướng chạy về hướng Liêu Tây, ước chừng không nghĩ mang theo Chân Lạc cùng trốn đi; hoặc giả Chân Lạc tình nguyện ở lại chờ đợi vận mệnh trước mắt, mà không nguyện cùng chồng chạy khỏi thành. Thế là, nàng thành tù binh Tào phủ. Là người có tài mạo xuất chúng, đương nhiên được chiêu đãi như thượng khách. Mỗi khi Tào phủ có tiệc tụ tập, tôi trở thành niềm vui trong trò chơi của bọn họ. Vì phận sự mà múa, vì cái ăn mà múa, vì lớn lao mà múa, càng vì người nữ tử gọi là Chân Lạc này mà múa. Tôi biết Tào Tháo mới gặp nữ tử này, đôi mắt đã khác, có ham muốn, thương tiếc, hay là thưởng thức, ánh mắt tựa như mũi kim, tựa như châm chọc, đâm vào khiến toàn thân tôi đau đớn.
**Trận Quan Độ là trận đánh diễn ra trong lịch sử Trung Quốc vào năm 200 tại Quan Độ thuộc bờ nam Hoàng Hà giữa Tào Tháo và Viên Thiệu là 2 thế lực quân sự mạnh nhất trong thời kì tiền Tam Quốc. Kết quả trận chiến là Tào Tháo đã tiêu diệt gần như hoàn toàn quân số của đối thủ lớn nhất Viên Thiệu, tiến tới đánh bại nốt các thế lực chống đối ở Trung Nguyên, tạo điều kiện xây dựng nên nhà Tào Ngụy đồng thời chấm dứt thời kì Tiền Tam Quốc.
** Chân Lạc (Chữ Hán: ; 183-221), tên khác là Chân Mật,còn gọi là Chân Phu nhân, Văn Chiêu hoàng hậu, là vợ đầu của Nguỵ Văn đế Tào Phi, hoàng đế đầu tiên nhà Tào Ngụy. Bà là mẹ của Ngụy Minh đế Tào Tuấn – vua thứ 2 của triều đại này. Đương thời khi còn sống, bà chưa từng được phong làm hoàng hậu mà chỉ được gọi là Chân phu nhân. Danh hiệu Văn Chiêu hoàng hậu là do Tào Tuấn truy tôn bà khi làm hoàng đế.
** Viên Hy (?-207) tự Hiển Dịch, là quân phiệt thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông tham gia cuộc chiến quân phiệt với Tào Tháo và cuối cùng thất bại.
Viên Hy là con trai thứ 2 của Viên Thiệu, gia đình ông nhiều đời làm đại thần nhà Hán, có danh vọng rất cao. Khi đó Viên Thiệu đang trấn thủ Ký châu. Năm 199, Viên Thiệu tiêu diệt Công Tôn Toản, mở rộng thế lực ra 4 châu Hà Bắc là Ký, Tinh, U, Thanh. Viên Hy được cha giao trấn thủ U châu, người vợ ông là Chân Lạc ở lại Ký châu.
Thế là, mỗi lần nhảy múa xong, nước mắt tôi rơi càng nhiều. Vương Đồ luôn tìm mọi lúc, hỏi han ân cần. Hắn nói ngươi tuyệt đối không thể nhường cho nữ tử khác chiếm vị trí trung tâm trong mắt thừa tướng. Ngươi phải chủ động phóng ra. Hắn nói, ngươi có hai con đường có thể lựa chọn, hoặc cho thừa tướng biết rõ cảm giác ngươi. Hoặc hãy ở bên ta. Ngươi vẫn biết rõ, ta đối với ngươi không giống những người khác
Tôi nhìn nam tử trước mắt này. Chỉ cần một cái liếc mắt liền biết, chính mình nên ra quyết định gì.
Thời gian thấm thoát. Năm tháng tươi đẹp như dòng nước chảy không ngừng. Khi tôi mười sáu tuổi, nơi nơi trên thành Lạc Dương này, mọi người không ai không biết đến danh tôi. Viên Thiệu bố trí một thế cục, thế là Tào Tháo nhìn thấy tôi. Tôi gặp gỡ Tào Tháo.Điều tôi không thể nào dự liệu, ngay từ đầu, tôi chỉ có thể xem hắn là kẻ địch chứ không phải bạn bè. Tôi chỉ được tiến tới không được lui bước.Chỉ có thể khi tiến từng bước một, khiến mình dần lui vào góc chết, chẳng cách nào thoát ra.
Ngày đó, tôi nhìn thấy làn da trẻ trung tươi mát run rẩy dưới ánh mặt trời. Tôi nghe thấy trái tim mình đau đớn không thôi. Tôi thử đưa ánh mắt từ trên mặt Viên Thiệu nhìn sang Tào Tháo. Sau đó hơi hơi cười. Viên Thiệu cũng híp mắt đánh giá tôi, nhìnTào Tháo, ý cười hiện lên trên khuôn mặt hắn.Tựa hồ như từ nụ cười đó hắn có thể thấy được tương lai tươi sáng trước mắt. Mà, tôi lại nghĩ về hai hung tài có một không hai trước mắt tôi đây đối rượu ngâm ca, rượu sinh mộng ảo. Điều Viên Thiệu và tôi không thể nào nghĩ đến là, khi Tào Tháo nhìn vào mắt tôi, giống như một phụ thân yêu chiều thương tiếc nhìn nữ nhi mình, không có tình yêu. Trước giờ đều không có.
Điểu, cái tên của ngươi khiến ta nghĩ đến một loài chim, nghe nói nó quanh năm sinh trưởng tại phương bắc. Đó là nơi xảy ra chiến tranh triềm miên. Ta thật muốn mang tất cả chim chóc nơi đấy quy hội về thành Trường An này.
Thừa tướng, tại sao ngài không xem tôi như muôn loài chim ấy, vì ngài tôi có thể biến thành bất kỳ vật gì, tôi đều nguyện ý. Con chim này đã tìm được nơi để cư trú, nó không muốn bay đi. Nó rất hạnh phúc, nó không nỡ rời xa.
Dưới ánh mặt trời bỏng cháy, tôi vẫn không ngẩng đầu nhìn, đôi mắt hắn.Tôi sợ khi nhìn vào đôi mắt của những nam nhân không mang chút dịu dàng nào, tôi sợ ngay cả khi tôi đang đứng dưới ánh mặt trời chói chang này, tôi cũng có thể rơi vào trong hầm băng. Thế là, tôi chỉ có thể nhảy múa trước mặt hắn khi có tấm lụa mỏng che ở phía trước, đem một cái âm phù để ở trong miệng, dung nhập vào mũi chân. Trên sàn nhảy tôi tựa như chim bay, mơ hồ như thần, Lăng Ba vi bộ, áo yếm ẩn hiện. Chuyển động như nước chảy, không từ nào có thể tả nỗi, khí chất u lan. Thời điểm hắn đến gần tôi, tôi có thể nhìn thấy từng chi tiết hoa văn nhỏ trên cúc áo trường sam của hắn.
*Âm phù: Dấu hiệu ghi âm (dài ngắn, cao thấp) trong âm nhạc hoặc ngôn ngữ học.
Thỉnh thoảng trong những bữa tiệc, đem rượu, hát đối, cảm thán nhân sinh bao nhiêu. Hắn nói, tài hoa của ngươi có thể so sánh với một nam tử, nhưng may mắn đối với ta điều đó chẳng uy hiếp được gì. Trên đời này, nghịch ta thì chết, chỉ có kẻ thuận ta, mới có cơ hội sống.
Hắn nói, ngươi ở lại trong phủ, mọi người sẽ coi ngươi như khách quý, tuy nói ngươi chỉ là một vũ công, phàm là khách của ta, không người nào dám vô lễ khinh thị.Nhưng mà, về sau, nếu ta tống ngươi người rời khỏi đây. Ngươi chỉ là khách qua đường.
Hắn trò chuyện đủ điều cùng tôi. Hắn nói, ta trước kia không phải họ Tào. Cho nên, hắn luôn luôn nỗ lực cố gắng, hắn không ngừng tiến lên, không để cho ai dẫm lên bàn chân hắn. Bên ngoài có rất nhiều người đều khấn cầu hắn chết sớm, hắn biết biết rõ.
Hắn nói, ngươi vì sao không dám nhìn thẳng vào ta. Ta cũng không phải là người tàn bạo đáng sợ. Ta chỉ là không có bạn bè. Không có người nào chịu lắng nghe lời ta nói. Cho dù là nữ tử.
Tôi cuối cùng, ngẩng đầu lên, nhìn mặt hắn.Gương mặt hơn bốn mươi tuổi, toát ra quá nhiều tang thương, lại thấm đầy trí tuệ. Hắn nói, rượu khiến ta say lòng. Mỗi đêm trước khi khai chiến, ta sẽ ngồi ở đây uống rượu một mình, tưởng tượng tất cả kẻ thù đều bại bởi trong tay ta. Thật là điều kỳ diệu. May mà, bây giờ có ngươi uống rượu cùng ta. Chí ít ta không cần phải đối mặt với ly rượu trò chuyện.
Tôi không nhịn được nắm bàn tay trên ly rượu, sau đó bao trùm lấy mu bàn tay hắn. Thừa tướng, tôi nhẹ giọng nói, trên đời này, không có chuyện gì là tuyệt đối vui sướng. Mà tôi, rất nhiều năm trước kia, chẳng còn chuyện gì khiến tôi vui vẻ nữa. Trước giờ chưa từng nghĩ sẽ có ngày được ngồi uống chung một bầu rượu với ngài. Chỉ là, bây giờ với tôi mà nói, chính là một loại vui vẻ.
Tạm dừng rất lâu, hắn nói, bất kể ra sao, ngươi đều phải đứng về phía ta. Chỉ có đứng về bên ta, ngươi mới có khả năng sống sót. Ngươi phải nhớ kỹ.
Tôi mù mờ ngỡ ngàng, gật đầu, lại lắc đầu, sau lại gật đầu. Chỉ có vương quyền, vương quyền từng khắc quyết định sống chết của tôi.
Ngẩn ngơ đã ba năm trôi qua. Trong Tào phủ mua thêm càng nhiều kịch ca múa, chúng nó phần lớn là chiến lợi phẩm từ sau chiến tranh hoặc là từ nơi bướm hoa được xem xét tuyển chọn ra những mỹ nữ thượng đẳng. Tào Tháo bận về quốc sự, cơ hội để tôi gặp hắn cũng càng ngày càng ít. Như vậy tôi chậm rãi đi từ mười sáu tuổi đến mười chín tuổi.Những nữ tử ở tuổi này đều đã trưởng thành, phần lớn đã lấy chồng. Tôi còn đợi ở đây.
Nhảy múa mệt mỏi, cờ hạ lâu, giống như một đóa hoa mất đi niềm vui để nở tươi. Huống chi Tào Tháo còn có kế hoạch đại nghiệp lớn cần triển khai, trước giờ không vì chuyện nữ nhi thường tình hay vì một người nữ tử nào mà khiến bản thân thần hồn điên đảo. Hắn trước giờ chưa từng vì tôi thần hồn điên đảo qua. Mà Viên Thiệu lại không chịu buông tha tôi. Lần lượt ám chỉ tôi phải làm thế nào. Hắn luôn ý thức cho rằng nếu Tào Tháo vấp ngã, hắn liền có cơ hội, hắn cho rằng tôi có năng lực đủ để nói gì nam nhân làm theo nấy. Hắn cho rằng tôi còn là đứa trẻ bảy tuổi để hắn bày mưu tính kế. Một nam nhân ấu trĩ nông cạn. Chẳng thể nào đánh lại được dã tâm bừng bừng của Tào Tháo.
Đông Hán Hiến Đế năm thứ bảy, tại trận chiến Quan Độ, Tào Tháo đánh chiếm có được bốn châu là Kí châu, U châu, Tinh châu, Thanh châu, Viên Thiệu thảm bại, cuối cùng bệnh chết. Tào Tháo thừa cơ xuất binh, Viên Hy thân là U châu thứ sử mang tàn binh bại tướng chạy về hướng Liêu Tây, ước chừng không nghĩ mang theo Chân Lạc cùng trốn đi; hoặc giả Chân Lạc tình nguyện ở lại chờ đợi vận mệnh trước mắt, mà không nguyện cùng chồng chạy khỏi thành. Thế là, nàng thành tù binh Tào phủ. Là người có tài mạo xuất chúng, đương nhiên được chiêu đãi như thượng khách. Mỗi khi Tào phủ có tiệc tụ tập, tôi trở thành niềm vui trong trò chơi của bọn họ. Vì phận sự mà múa, vì cái ăn mà múa, vì lớn lao mà múa, càng vì người nữ tử gọi là Chân Lạc này mà múa. Tôi biết Tào Tháo mới gặp nữ tử này, đôi mắt đã khác, có ham muốn, thương tiếc, hay là thưởng thức, ánh mắt tựa như mũi kim, tựa như châm chọc, đâm vào khiến toàn thân tôi đau đớn.
**Trận Quan Độ là trận đánh diễn ra trong lịch sử Trung Quốc vào năm 200 tại Quan Độ thuộc bờ nam Hoàng Hà giữa Tào Tháo và Viên Thiệu là 2 thế lực quân sự mạnh nhất trong thời kì tiền Tam Quốc. Kết quả trận chiến là Tào Tháo đã tiêu diệt gần như hoàn toàn quân số của đối thủ lớn nhất Viên Thiệu, tiến tới đánh bại nốt các thế lực chống đối ở Trung Nguyên, tạo điều kiện xây dựng nên nhà Tào Ngụy đồng thời chấm dứt thời kì Tiền Tam Quốc.
** Chân Lạc (Chữ Hán: ; 183-221), tên khác là Chân Mật,còn gọi là Chân Phu nhân, Văn Chiêu hoàng hậu, là vợ đầu của Nguỵ Văn đế Tào Phi, hoàng đế đầu tiên nhà Tào Ngụy. Bà là mẹ của Ngụy Minh đế Tào Tuấn – vua thứ 2 của triều đại này. Đương thời khi còn sống, bà chưa từng được phong làm hoàng hậu mà chỉ được gọi là Chân phu nhân. Danh hiệu Văn Chiêu hoàng hậu là do Tào Tuấn truy tôn bà khi làm hoàng đế.
** Viên Hy (?-207) tự Hiển Dịch, là quân phiệt thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông tham gia cuộc chiến quân phiệt với Tào Tháo và cuối cùng thất bại.
Viên Hy là con trai thứ 2 của Viên Thiệu, gia đình ông nhiều đời làm đại thần nhà Hán, có danh vọng rất cao. Khi đó Viên Thiệu đang trấn thủ Ký châu. Năm 199, Viên Thiệu tiêu diệt Công Tôn Toản, mở rộng thế lực ra 4 châu Hà Bắc là Ký, Tinh, U, Thanh. Viên Hy được cha giao trấn thủ U châu, người vợ ông là Chân Lạc ở lại Ký châu.
Thế là, mỗi lần nhảy múa xong, nước mắt tôi rơi càng nhiều. Vương Đồ luôn tìm mọi lúc, hỏi han ân cần. Hắn nói ngươi tuyệt đối không thể nhường cho nữ tử khác chiếm vị trí trung tâm trong mắt thừa tướng. Ngươi phải chủ động phóng ra. Hắn nói, ngươi có hai con đường có thể lựa chọn, hoặc cho thừa tướng biết rõ cảm giác ngươi. Hoặc hãy ở bên ta. Ngươi vẫn biết rõ, ta đối với ngươi không giống những người khác
Tôi nhìn nam tử trước mắt này. Chỉ cần một cái liếc mắt liền biết, chính mình nên ra quyết định gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook