Ai Đã Mang Đi Khúc Sênh Ca
Quyển 2 - Chương 7

Hoắc Tiểu Ngọc nói với tôi, ngươi có thể không uống. Ngươi thậm chí có thể đem ly rượu đánh đổ. Vì sao ngươi không làm như vậy.

Sau đó thì sao? Sau đó, ngươi vẫn cùng Lý Ích như hình với bóng. Đánh cược nguy hiểm hồn phi phách tán. Phải hay không?

Tôi không kịp nói cho nàng, Lý Ích đối với Hoắc Tiểu Ngọc nhớ mãi không quên, đều là vì hắn oán nàng. Hắn oán nàng, không nên dùng cách đó chấm dứt, khiến hắn mang trên lưng tội danh phụ nghĩa. Hắn oán nàng, thân là thanh lâu nữ tử, lại vọng tưởng bay lên ngọn cây.

Hắn chẳng hề yêu Hoắc Tiểu Ngọc. Hắn chính miệng nói với ta, nữ nhân như thế, tựa như một câu chuyện chốn trà lâu.

Tôi không nói cho Hoắc Tiểu Ngọc. Là sợ nàng tuyệt vọng. Cũng biết rõ, nàng sẽ không tin lời tôi nói.

Tôi chỉ là, dùng hết khí lực cuối cùng, khi còn chưa biến thành hồ ly, hôn môi nàng.Lúc đó, khóe mắt tôi, vẫn rơi lệ, vẫn rơi.

Hoắc Tiểu Ngọc chết vào ngày mưa gió dập dềnh ở Trường An. Ngày đó, có mùi rượu nồng nàn, hây hẩy trên không thành Trường An. Hồn phách nàng, thất khiếu* ( bảy lỗ) chảy máu.Một lão đạo sĩ, tay cầm râu dài. Hắn nói, oan hồn lấy mạng, cát bụi về cát bụi, đất về đất.

Hắn ta là sư mà Lý Ích mời đến để chém quỷ trừ yêu.

Hắn nói, nàng là một con quỷ oán. Nàng trả thù hắn.

Hắn nói, đại sư, xin ngươi hãy giết nàng ta.Khiến cho nàng ta hồn phi phách tán, như vậy, mới sẽ không có cơ hội lại hại người.

Ở trong nháy mắt đó Hoắc Tiểu Ngọc, nhìn thấy khuôn mặt mẫu thân. Nàng nói, hài tử, ta là tới mang con đi. Bây giờ con nên tin tưởng lời ta nói.

Sáng sớm ngày xuân, dưới ánh mặt trời sáng sáng tối tối, chiếu trên mặt Lý Ích. Nàng xoay mình chóng mặt, buồn nôn.

Đạo sĩ nói, nàng ta tựa hồ có con. Muốn tiếp tục dùng kính chiếu yêu hay không?

Lý Ích cũng không ngẩng đầu lên, nói, đương nhiên. Hắn nhát gan sợ hãi được giống như cây khô nghiêng ngả mùa thu.

Hoắc Tiểu Ngọc nhìn khuôn mặt này, cuối cùng trái tim cũng lụi tàn. Nàng nói, không cần phí lực. Hãy để ta

Nàng đem cây trâm có đọc, để tới trong chén nước.

Nàng nói, công tử, ngươi nhìn thấy, ngươi nhìn thấy ta là chết như thế nào.Nếu như trước kia ta thề độc khi chết sẽ hóa thành lệ quỷ, khiến ngươi suốt đời không được yên bình. Còn bây giờ, ta chỉ là hi vọng, đời đời kiếp kiếp, không gặp lại ngươi. Ta đột nhiên nhớ Yên Lượng biết bao nhiêu.

Ngươi biết hay không, sau khi Yên Lương hôn ta, còn lừa ta nói, ngươi là nam nhân tốt. Nàng thật hi vọng, ta có thể hạnh phúc. Nàng đem nội đan duy nhất của nàng đưa cho ta, cũng dĩ nhiên dự liệu tới, kết cục bây giờ.

Nàng đốt lửa lao vào đó như một con thiêu thân.

Ngày đó, tất cả mọi người ở nơi này, đều khóc.Thành Trường An gió thổi mạnh nhất từ trước đến nay. Mọi người nghe được tiếng khóc hồ ly vọng lại, từ xa đến gần, như gần như xa.

Hôm nay là một ngày tốt lành, thừa tướng, tôi cũng nên lên đường. Con đường ngày là đường tôi chọn lựa, cũng là con đường duy nhất mà tôi có thể đi. May mà tôi có thể bước đi trong ánh nhìn chăm chú của ngài, tôi chẳng còn gì để tiếc nuối nữa. Tôi ôm đàn tỳ bà, mang một chiếc váy trắng, bước ra cổng thành. Nghĩ về một khuôn mặt, một loại chim, một đóa hoa. Chúng nó cuối cùng cũng bị chìm đắm trong một thảm họa lớn. Mà tất cả, sẽ chỉ là bắt đầu. Ngày đó, thành Trường An nổi lên ngọn gió to nhất từ trước đến nay, bầy chim hợp thành đàn, líu nhít líu nhíu sắp hàng ở trên tường thành. Tôi ngẩng đầu lên, tự nhủ bản thân đảo mắt xung quanh.Trên bầu trời mây đen phủ kín, mưa to sắp kéo đến, thấy binh sĩ toàn thành vội vàng đi nang qua tôi. Nhìn thấy bức họa vẽ đế vương cản sói, mất đi mũi nhọn trên gươm. Mà tôi biết rõ có một người đang chăm chú nhìn bóng lưng tôi, lâu thật lâu, bi thương triền miên. Tôi vẫn không quay đầu. Tôi không còn cách nào để quay đầu nữa. Nếu như tôi không quay đầu, đại nhân, ngài có vì tôi rơi giọt nước mắt nào không. Tôi không biết rõ đáp án. Cũng không nhìn thấy đáp án. Nhưng mà, trong phút chốc khi tôi nhắm mắt lại, chỉ nghe tiếng mưa rơi xuống lách tách. Nghe đến tên tôi được gọi đến tê tâm liệt phế( đau đến xé lòng), vang vọng ở bốn phía, len lỏi trong mọi ngóc ngách thành Trường An.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tào Tháo, là sau thảm họa ở thành Lạc Dương. Hắn cao cao tại thượng ngồi thẳng trên lưng ngựa trắng.Giữa ánh mắt chứa đầy thần thái bất phàm, hắn nói, hoa ở thành Lạc Dương này luôn khô héo, ta thật lòng chẳng nhẫn tâm.Giọng nói hắn xuyên qua tạp âm lẫn lộn của binh lính xung quanh mà truyền đến. Tôi ngẩng đầu nhìn thấy quần thần quỳ lạy trên đất. Tôi cũng không ngoại lệ, Viên Thiệu cũng không ngoại lệ, mặt hắn sáng ngời trong ánh nắng mặt trời, chậm rãi kéo màn che trên gương mặt ra. Hắn nhẹ giọng nói, Điểu ( tên nhân vật), nhớ kỹ, tên người đó, hắn gọi là Tào Tháo.

Lúc đó chiến tranh liên miên quanh năm không ngớt, thế cục rối loạn. Tôi là vũ công bậc nhất ở Đông Hán đế đô trong thành Lạc Dương này. Tôi không có tên gọi. Hoặc giả nói tên tôi chẳng dễ nghe chút nào. Có người gọi tôi là Điểu, có nhân gọi tôi là diều hâu. Dù sao bất kể là danh từ nào, nó đều chỉ là một danh hiệu. Danh hiệu mà được gọi nhiều, sẽ thành thói quen. Giống như một lời nói dối được lặp đi lặp lại, nó sẽ thành một sự thật.Khi Tào Tháo gọi tên tôi là Điểu lần thứ một trăm lẻ một, tôi nhảy một điệu múa để khiến hắn vui vẻ. Đặt ngón chân mảnh mai cố gắng hết sức nhảy trên sàn nhà lạnh buốt. Váy dài bay múa. Những vị khách thỏa mãn ra về. Nhân buổi tiệc rượu, tôi bị thu làm vũ công của phủ, thành một trong vô vàng nữ tử của hắn, thân hình, dáng người hay tài năng đều không có gì đáng kể. Sau đó sắm vai một người khởi xướng, theo chủ nhân cao hứng mà cao hứng, ưu thương mà ưu thương. Bất kể con đường phía trước nhấp nhô, ra sao tôi chỉ là con cờ, con cờ của Viên Thiệu, hoặc là con cờ của Tào Tháo.

Nửa năm sau, chúng tôi rời xa Lạc Dương, dời đến thành Trường An. Loạn lạc vẫn xảy ra triền miên, tôi cũng bắt đầu lang thang sinh sống theo Tào Tháo. Từ đông đến tây, lại từ tây đến bắc. Ở trong mắt mọi người, hắn là người kiêu hùng không hơn không kém. Thà phụ cả người trong thiên hạ cũng không để cho thiên hạ phụ hắn. Hắn đem những người xung quanh bày bố bàn cờ, suốt ngày ở trong tình trạng sẵn sang chiến dấu. Hắn yêu qua vô số nữ tử, nhưng trước giờ không vì người nữ tử nào dừng chân hay rơi một giọt nước mắt.Trong tầm nhìn mười bảy tuổi, tôi tôn thờ hắn như vị thần, dần dần niềm tin đó lớn lên. Khuyết điểm duy nhất của hắn là quá đa nghi, thành cũng nghi ngờ, thua cũng nghi ngờ.

Trong tranh đấu và sự nghi ngờ vô căn cứ, hắn biến mình thành một bức tường không thể cản nổi.Nhưng mà, dù cho có mạnh mẽ bao nhiêu, chung quy cũng không địch lại trăm mưu ngàn kế.Vào đúng thời điểm đó, hắn gặp tôi. Hắn nói, nhan sắc ngươi khiến ngàn người trong phủ Thừa tướng này xấu hổ vô cùng. Hắn nói, Điểu, ngươi tựa như một con chim, một đóa hoa. Tôi cười. Hoa cười rung động.Tiếng cười này là Viên Thiệu dạy cho tôi. Hắn nói nam nhân đều thích những tiếng cười buông thả như vậy, vì bản thân họ không bao giờ có được. Hắn nói ngươi trời sinh là để mê hoặc nam nhân.

* Tào Tháo ( 155 – 220); tự là Mạnh Đức, là nhà chính trị, quân sự kiệt xuất cuối thời Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ông là người đặt cơ sở cho thế lực quân sự cát cứ ở miền Bắc Trung Quốc, lập nên chính quyền Tào Ngụy thời Tam Quốc. Ông được con trai truy tôn là Thái tổ Vũ Hoàng Đế.

Tào Tháo là người đã có công lớn trong việc dẹp loạn khăn vàng và Đổng Trác. Tuy nhiên, hình ảnh về ông không được các nhà nho học ưa thích và thường được mang ra làm biểu tượng cho sự dối trá, vô liêm sỉ.

*Viên Thiệu (chữ Hán: (154-202), là tướng nhà Hán và quân phiệt thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông là một trong những thế lực quân phiệt hùng mạnh nhất thời Tam Quốc nhưng cuối cùng bị thất bại.

Viên Thiệu tên tự là Bản Sơ, người Nhữ Dương, quận Nhữ Nam.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương