Thôi được, Trình Khanh bây giờ đã thật sự tin tưởng Ngũ lão gia không bình thường.

Ngũ lão gia căn bản không phải người sẽ bày tỏ cảm xúc ra ngoài!

Nội giám vừa đi, liền đến phiên đại quan quý nhân kinh thành thay phiên lên sân khấu, một con đường đầy người dâng lễ cúng bái Trình Dung.

Tế lễ của phủ trưởng công chúa dọc đường làm Trình Khanh nhìn nhiều hai mắt.

Đều do quản sự hạ nhân phủ công chúa thu xếp, Phúc Trinh Trưởng công chúa tự nhiên sẽ không ra mặt, Trình Khanh cũng không có nhìn thấy Nhu Gia huyện chúa.

Tiêu Vân Đình cũng phái người bày tế lễ dọc đường, Trình Khanh cũng nhìn qua.

Còn có nhà mẹ đẻ Thục phi, cũng bày tế lễ dọc đường.

…… Trình Khanh cảm thấy tố chất tâm lý của những người này thật tốt, bức tử Trình Dung, đến nay không ai ra mặt nói lời xin lỗi với Trình gia, nhưng cảnh thái bình giả tạo trên mặt lại rất lợi hại.

Trình Khanh nâng linh bài chậm rãi đi trước.

Bên đường, một chỗ trong trà lâu, Hồng Tiêu nằm bò ở cửa sổ nhìn xuống:


"Đắc tội Nhu Gia huyện chúa, Trình án đầu này một chút cũng không sợ, nô tỳ cảm thấy huyện chúa cũng không đáng sợ như trong truyền thuyết, không phải cũng tùy ý Trình án đầu rời đi sao?"

Thi Thi cũng nhìn xuống.

Rõ ràng bên người Trình Khanh có Mạnh Hoài Cẩn tuấn mỹ, nhưng lực chú ý của Thi Thi lại bị Trình Khanh hút đi.

"Trình án đầu một ngày nào đó cũng sẽ đến kinh thành, đợi đến khi đó xem Nhu Gia huyện chúa còn nhớ rõ hắn hay không."

Sang năm mới có thi hương, năm sau mới là thi hội, Trình Khanh muốn tới kinh thành ít nhất là phải 2 năm nữa, khi đó Nhu Gia huyện chúa phỏng chừng đã sớm gả làm thê của người ta, nơi nào còn nhớ rõ một chút mâu thuẫn nhỏ với Trình Khanh —— Thi Thi lại không biết, Trình Khanh nhận được ân điểm, sau khi thi hương sẽ được vào Quốc Tử Giám đào tạo sâu, căn bản không cần chờ hai năm đã lại lần nữa đến kinh thành!

Khi đó, Trình Khanh mới chân chính trực diện nhóm người Nhu Gia và Tiêu Vân Đình này.

Quan cữu của Trình Dung thực thuận lợi ra khỏi kinh thành, không có phát sinh ngoài ý muốn.

Phu thê Trình Lục lão gia một đường đưa đến Thông Châu mới dừng bước.

Mạnh Hoài Cẩn cũng chỉ có thể dừng lại ở đây.

Người có chức quan trong người không tự do như vậy, dù Mạnh Hoài Cẩn muốn đi theo trở lại huyện Nam Nghi, triều đình cũng không đồng ý cho nghỉ.


Rốt cuộc hắn và Trình Dung cũng không có quan hệ gì, ngay cả vị hôn phu thê cũng không tính là, chỉ đã từng nghị thân, ngay cả trình tự đính hôn cũng chưa đi xong…… Sau khi tạm biệt ở Thông Châu, Lý thị lấy khăn lau khóe mắt, nói với Trình Khanh:

"Mạnh Hoài Cẩn nói có thể đem Dung cô cô của cháu táng nhập vào phần mộ tổ tiên Mạnh gia."

Trình Khanh có hơi chút kinh ngạc, "Lấy danh nghĩa gì?"

Lý thị lại không nhịn được tưởng rơi lệ:

"Tất nhiên là lấy danh nghĩa thê tử của hắn, Dung nương và hắn là tạo hóa trêu người, sinh thời không có phúc phận kia, sau khi c.h.ế.t cũng……thúc gia cháu cự tuyệt, ông ấy nói không thể vì tư tâm của chúng ta mà chậm trễ Mạnh Hoài Cẩn, người ta có tiền đồ rất tốt, hà tất để Dung nương chiếm vị trí nguyên phối!"

Vậy cũng đúng.
Việc này đối với thê tử tương lai của Mạnh Hoài Cẩn cũng không công bằng, tự dưng không thể hiểu được lại làm vợ kế cho người ta.

Ngũ lão gia cự tuyệt đề nghị của Mạnh Hoài Cẩn, không muốn trì hoãn Mạnh Hoài Cẩn là một nguyên nhân, một nguyên nhân khác lại luyến tiếc Trình Dung, Lý thị nói Ngũ lão gia đã sai người tìm mộ địa tốt ở Nam Nghi, ngay ở bên cạnh mộ địa tương lai của hai vợ chồng, đợi sau khi Ngũ lão gia và Lý thị trăm năm, người một nhà sẽ lâu lâu dài dài đoàn tụ ở bên nhau.

"Thúc gia cháu nói cũng đúng, táng đến phần mộ tổ tiên Mạnh gia, Dung nương và Mạnh Hoài Cẩn rốt cuộc cũng không thành thân sinh hài tử, Mạnh Hoài Cẩn về sau sẽ cưới vợ sinh con, khi hắn còn sống Dung nương còn được thắp hương, đợi sau khi hắn chết, con cháu chỉ sợ cũng không có tận tâm như vậy. Vẫn là táng ở bên cạnh phu thê chúng ta tốt hơn, chỉ cần Trình thị ngũ phòng hương khói không ngừng, hậu đại tới thắp hương cho phu thê chúng ta, tổng hội sẽ thắp hương cho Dung nương."

Trình Khanh nghe được chấn động thật sâu, đây mới là cha mẹ yêu con, suy nghĩ sâu xa!


—— cho nên, Ngũ lão gia và Lý thị làm sao có thể dễ dàng tiếp thu cái c.h.ế.t của Trình Dung như vậy.

Nhìn Ngũ lão gia cưỡi ngựa chậm rãi đi trước, vẻ mặt bình tĩnh, Trình Khanh xác định, bên dưới vẻ bình tĩnh của Ngũ thúc gia ấp ủ thù hận ngập trời!

Trình Khanh còn nghĩ như vậy, tâm tình của phu thê Trình Lục lão gia tiễn đưa đến Thông Châu liền nghỉ chân có thể nghĩ.

Trong lòng Tần thị Trình Lục phu nhân bất an:

"Lão gia, Dung nương vừa chết, trong lòng ta liền không yên ổn, từ đại ca đến tẩu tử, đến Trình Khanh, ta nhìn bọn họ ai cũng không bình thường, còn có Mạnh Hoài Cẩn, những người này……"

Những người này thật sự tiếp nhận bồi thường của hoàng thất sao?

Tần thị nghĩ đến biểu hiện của Ngũ lão gia ở trước mặt nội giám truyền chỉ, trái tim đều phải từ trong lồng n.g.ự.c nhảy ra ngoài.

Ngũ lão gia tuy rằng ở trong tộc đứng hàng thứ năm, lại là đại ca ruột của trượng phu. Vị anh chồng này là tính tình gì, chẳng lẽ Tần thị còn không hiểu sao?

Ngũ lão gia tuyệt không phải người nịnh nọt.

Tương phản, hắn tuy không ra sĩ, lại so với Trình Lục lão gia càng có khí khái hơn, tính tình quá cương ngạnh, tự cảm thấy không thích hợp với quan trường, thời điểm tuổi trẻ khảo xong cử nhân liền không muốn tiếp tục khoa khảo, sau lại tiếp quản công việc vặt của Trình thị toàn lực duy trì con đường làm quan của đệ đệ Trình Lục lão gia. Trình Lục lão gia có thể lên làm nhị phẩm Thượng Thư là chính mình có bản lĩnh, cũng là Ngũ lão gia đủ lợi hại, ổn định hậu phương lớn cho Trình Lục lão gia.

Ngũ lão gia con nối dõi không nhiều, thời trẻ chỉ nuôi lớn một nhi tử, nhi tử mười mấy tuổi mới lại sinh hạ ra Trình Dung, về già có một đứa con gái, liền coi trọng giống như tròng mắt.


Ngũ lão gia ở linh đường mắng nàng và trượng phu một hồi, sau lại giống như không có việc gì…… Bình thường sao? Không không không, một chút đều không bình thường.

Tần thị càng nguyện ý nhìn thấy Ngũ lão gia tiếp tục oán trách nàng, mà không phải giống như bây giờ, khiến nàng sờ không rõ chiêu số, cuộc sống hàng ngày khó an ——

Nghe thê tử oán giận xong, Trình Lục lão gia vội vàng quát lớn: "Ngươi mau mau im miệng đi, đừng có nói bậy châm ngòi tình cảm giữa ta và đại ca, nỗi đau tang nữ nhi, đại ca cần thời gian tới giảm bớt…… Người c.h.ế.t không thể sống lại, Dung nương đã chết, chẳng lẽ phải vì nàng mà chôn theo cả Trình thị? Chuyện này là hoàng gia đuối lý, hậu táng Dung nương chỉ là một chút bồi thường của hoàng gia."

Trình Lục lão gia ngoài miệng khuyên thê tử như vậy, trong lòng lại nghĩ, làm thúc thúc cũng sẽ không khiến chất nữ c.h.ế.t oan uổng, hoàng gia có bồi thường là một chuyện, hắn bên này cũng muốn vì Dung nương làm chút gì đó.

Tần thị hảo tâm nhắc nhở lại được một trận răn dạy, cũng thực buồn bực.

Nhưng lại tưởng tượng, Ngũ lão gia không ở triều đình làm quan, lại trở về Nam Nghi, muốn làm cái gì cũng không dễ.

Chẳng lẽ thật là chính mình suy nghĩ nhiều?

……

Mạnh Hoài Cẩn đưa đoàn người Trình Khanh đến Thông Châu mới quay trở lại kinh thành.

Sau khi Mạnh Hoài Cẩn trúng Trạng Nguyên, mới vào Hàn Lâm Viện chính là ‘ tu soạn ’ lục phẩm, đây là vinh quang Trạng Nguyên nên có, Bảng Nhãn và Thám Hoa vào Hàn Lâm Viện là ‘ biên tu ’ thất phẩm. Trạng Nguyên, Bảng Nhãn và Thám Hoa, ba tiến sĩ đầu bảng đều có phẩm giai, các tiến sĩ còn lại có thể tuyển nhập Hàn Lâm Viện gọi chung là ‘ thứ cát sĩ ’, sau này sẽ được cử đến châu huyện bên ngoài kinh thành làm quan địa phương.

Mạnh Hoài Cẩn có tài học, còn có giá trị nhan sắc, nhìn thấy Trạng Nguyên tuổi trẻ tuấn mỹ như vậy, hoàng đế cũng cảm thấy vui mừng, mùa đông năm trước phái Mạnh Hoài Cẩn dạy học cho Tiêu Vân Đình, sau đó liền phong Mạnh Hoài Cẩn làm ‘ thơ giảng ’ Hàn Lâm Viện, lục phẩm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương