Cũng may Trình Khanh chạy trốn nhanh.

Hai tỳ nữ phủ công chúa sợ chính mình bị huyện chúa quở trách, không làm tốt sai sự, sau khi thấy Nhu Gia thêm mắm thêm muối miêu tả ác hình ác trạng của Trình Khanh.

Nghe nói Trình Khanh lấy khăn gấm bên người Tiêu Vân Đình lau bùn đế giày, Nhu Gia hận không thể một đao bổ Trình Khanh.

"Nhãi ranh, ngươi dám!"

Nhu Gia lập tức muốn gọi người bắt Trình Khanh tới, Trình Khanh không phải đã dùng khăn gấm đi lau đế giày sao? Đợi nàng bắt được Trình Khanh, thế nào cũng phải bắt Trình Khanh dùng miệng đi l.i.ế.m sạch đế giày!

Nhu Gia nổi trận lôi đình, bọn tỳ nữ đau khổ khuyên bảo.

Không nghĩ tới huyện chúa sẽ tức giận thành như vậy.

Nếu huyện chúa thật sự bắt Trình tặc tới l.i.ế.m đế giày, sự tình liền nháo lớn.

Trình tặc kia tuy là tiểu tử hương dã, rốt cuộc cũng là con cháu trong gia tộc lớn, lại là trung thần, sao có thể chịu nhục như vậy?

Việc này cùng ức h.i.ế.p quý nữ nhà ai không giống nhau, mâu thuẫn giữa nữ quyến là việc hậu trạch.

Đã là việc hậu trạch, vậy có thể việc lớn biến nhỏ, việc nhỏ biến không.


Trình tặc lại là người có công danh đọc sách.

Công danh tú tài tuy nhỏ, kia cũng là công danh, được tán thành là sĩ lâm. Nếu huyện chúa kêu một tú tài l.i.ế.m đế giày, tú tài này nghe lời làm theo sẽ bị toàn bộ giới sĩ lâm khinh bỉ, nếu hắn thà c.h.ế.t chứ không chịu khuất phục…… Đó chính là tranh tranh khí khái, sĩ lâm Đại Ngụy đều phải che chở Trình tặc, gây phiền toái cho huyện chúa.

Huyện chúa có phiền toái, hoàng đế và Trưởng công chúa sẽ giải quyết tốt hậu quả, nhưng tỳ nữ hầu hạ như các nàng liền thảm!

Hai tỳ nữ trắng mặt liều mạng ngăn trở, cuối cùng vẫn phải dọn ra Tiêu Vân Đình, mới làm Nhu Gia huyện chúa đánh mất ý niệm.

"Ta đây là giữ gìn Đình biểu huynh, nếu hắn biết vật tùy thân của chính mình bị người giày xéo, cũng sẽ không cao hứng!"

Nhu Gia nói như vậy nhưng vẫn chần chờ, hai tỳ nữ thừa thắng xông lên, cười khanh khách nịnh hót Nhu Gia: "Kia cũng đều đã có thế tử ra mặt khiển trách Trình tặc, tâm ý của huyện chúa, thế tử lại không phải không biết, ngài cũng nên tin tưởng thế tử, giao sự tình cho thế tử làm nha."

Nhu Gia miễn cưỡng bị lý do này khuyên lại.

Thái độ của Đình biểu ca đối với nàng vừa mới trở nên thân cận, nàng cũng không thể phá hư hình tượng của chính mình ở trong lòng Đình biểu ca.

Nàng trước nhìn xem Đình biểu ca sẽ làm sao, lại quyết định muốn tự mình thu thập Trình tặc hay không!

Sự tình phát sinh ở địa bàn Tiêu Vân Đình, làm sao có thể giấu diếm được Tiêu Vân Đình.

Trình Khanh rời đi, Tiểu Kế cuối cùng cũng có thể tự do đi lại ở thôn trang.


Lần này nàng bẩm báo sự tình phát sinh trước thôn trang, thành thành thật thật không dám mang lên cảm xúc cá nhân, cũng không có thêm mắm thêm muối.

Nhưng nói đến Trình Khanh lấy khăn gấm lau đế giày, nội tâm Tiểu Kế cũng cực kỳ phẫn nộ.

Trình Khanh sao dám?

Nếu nói Nhu Gia đối với Tiêu Vân Đình là ái mộ, tỳ nữ Tiểu Kế này liền hoàn toàn coi Tiêu Vân Đình là bầu trời trên đỉnh đầu, không dung được người khác nửa phần hèn hạ với Tiêu Vân Đình!

Thế tử đã biết ác hình ác trạng của Trình Khanh kia, tổng sẽ không hề coi trọng Trình Khanh nữa đi?

Thế tử là người có thù tất báo, không dung được người khác mạo phạm, tuyệt không sẽ cho phép hành vi bất kính như vậy của Trình Khanh……nội tâm Tiểu Kế dâng lên nồng đậm chờ mong.

Nhưng nàng đợi đã lâu cũng chưa chờ được Tiêu Vân Đình bạo nộ.
không nhịn được nâng đầu lên một cái, lại nhìn thấy tươi cười trên mặt Tiêu Vân Đình.

Tiểu Kế nhất thời sửng sốt.

Hoàn toàn phản ứng không kịp.

Tươi cười như vậy xuất hiện ở trên mặt thế tử, là cực kỳ hiếm thấy!


"Ngài, ngài không tức giận sao? Trình Khanh kia——"

Tiểu Kế tin tưởng, nếu thế tử thân thủ tặng một chiếc khăn gấm cho Nhu Gia huyện chúa, thiên chi kiêu nữ được hoàng thượng sủng ái cũng sẽ thấp hèn cúi đầu vui mừng khôn xiết tiếp nhận khăn gấm từ trong tay thế tử, sau khi trở về khả năng còn muốn dâng hương tắm gội mới lấy khăn gấm ra ngắm.

Nguyên nhân chính là vì ngay cả Nhu Gia huyện chúa cũng không có, nên huyện chúa mới phái tỳ nữ phủ công chúa đi đòi lấy từ Trình Khanh.

Trình Khanh có, lại dám không quý trọng!

Đôi mắt Tiểu Kế đều tức đến đỏ, tươi cười trên mặt Tiêu Vân Đình lại càng lúc càng lớn.

"Tiểu Kế, đây là một tên cuồng đồ, hắn không sợ hãi bổn thế tử một chút nào. Ngay cả Mạnh Hoài Cẩn cũng sợ ta, Trình Khanh vì sao không sợ? Bổn thế tử thích cuồng đồ như vậy, ta có loại trực giác, kinh hỉ mà Trình Khanh mang đến cho ta, sẽ thắng qua Mạnh Hoài Cẩn…… người ta muốn tìm, có lẽ không phải Mạnh Hoài Cẩn, mà là Trình Khanh."

Sắc mặt Tiểu Kế khó coi, Tiêu Vân Đình căn bản không thèm để ý, hắn rất có hứng thú truy vấn Tiểu Kế, sau khi Trình Khanh lau giày có vứt khăn gấm đi không, ở sau khi được đến đáp án phủ định, Tiêu Vân Đình thế nhưng cười ha ha lên!

Sau khi Trình Khanh trở về, Ngũ lão gia cũng không hỏi qua nàng cái gì.

Nói thật, Ngũ lão gia hiện tại bình tĩnh đến không bình thường, nhìn ông chu toàn với khách khứa phúng viếng, đừng nói Trình Khanh, mgay cả phu thê Trình Lục lão gia đều có hơi chút sợ Ngũ lão gia như vậy.

Hai ngày kế tiếp, Trình Khanh nghe theo Mạnh Hoài Cẩn khuyên bảo không ra cửa, tránh ở trong phủ Thượng Thư sống tạm, ngẫm lại khả năng Nhu Gia huyện chúa nổi trận lôi đình cố tình lại không có biện pháp làm gì nàng, trong lòng Trình Khanh lòng dạ hẹp hòi rất là sảng khoái.

Dù có được thánh thượng sủng ái như thế nào, Nhu Gia cũng không dám dẫn người xâm nhập phủ Thượng Thư.

Thẳng đến một đêm trước khi phát tang cho Trình Dung, Trình Khanh mới ngượng ngùng tự thú với Ngũ lão gia, nói chính mình cùng Mạnh Hoài Cẩn đi ra ngoài một đêm kia, đã nổi lên chút xung đột với Nhu Gia huyện chúa.


Ngũ lão gia thật sâu liếc mắt nhìn Trình Khanh một cái, "Cháu sợ nàng ở khi đưa ma Dung nương tìm phiền toái sao? Sẽ không, cháu yên tâm. Ra kinh thành nếu nàng dám đuổi theo, vậy…… Chờ xem đi."

Ngũ lão gia lại có thể không mắng Trình Khanh, cũng không hỏi chi tiết.

Phảng phất loại sự tình Trình Khanh đắc tội huyện chúa này thực tầm thường.

Ngũ lão gia cũng không phải nói mạnh miệng, ông và Trình Khanh chỉ dẫn theo mấy gia phó liền lên kinh, đó là vì lên đường, chờ ông và Trình Khanh tới kinh thành được mấy ngày, lại có hai ba mươi nam tử tráng niên đuổi tới kinh thành, những người này trước đây Trình Khanh chưa từng thấy qua, Ngũ lão gia nói là nông hộ ngũ phòng, ngày thường đều ở điền trang.

Ngũ lão gia nói chân thành, Trình Khanh miễn cưỡng liền tin cái dấu chấm câu đi.

Trình thị là hào tộc một phương, bất luận địa phương nào đều sẽ không một mảnh thái bình, gặp được náo động, trông cậy vào quan phủ phái binh cứu giúp đại khái chân đã lạnh, hào tộc đều sẽ nuôi vũ lực tư nhân.

Chỉ cần phát binh khí cho ‘ nông hộ ’, bọn họ chính là tư binh của Trình thị.

Những người này là tới hộ tống quan cữu Trình Dung trở lại Nam Nghi, Ngũ lão gia và Lý thị đều không muốn trên đường phát sinh bất luận chuyện gì ngoài ý muốn quấy nhiễu nữ nhi an giấc ngàn thu.

Nhu Gia an an phận phận còn tốt, nếu dám phái người quấy rối, ‘ nông hộ ’ không phải ăn chay.

Trình Khanh cũng yên tâm.

Trình Dung là nữ tử chưa lập gia đình, Trình Khanh làm cháu trai bê linh cữu, Mạnh Hoài Cẩn cũng mặc một thân tố y tiến đến, một đường hộ tống quan cữu ra khỏi hoàng thành.

Trước khi đi, trong hoàng cung lại có nội giám tới tuyên chỉ, hoàng đế ban cho Trình Dung một đống đồ vật để bồi táng.

Trình Lục lão gia tất nhiên là một bộ dáng cảm động đến rơi nước mắt …… Không nghĩ tới Trình Ngũ lão gia biểu hiện đến so với Lục lão gia càng kích động hơn, liên tiếp cảm nhớ hoàng ân, nói nữ nhi vốn là dân nữ, lại nhận được thánh ân, người Trình gia m.á.u chảy đầu rơi cũng không báo hết hoàng ân mênh m.ô.n.g cuồn cuộn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương