8 Giờ Rưỡi – Yêu Em Nhớ Em
-
Chương 21
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vừa cơm nước xong, Tiểu Đình đã la hét muốn đi chọn lễ phục, cuốn lấy người không tha.
Vụ Nùng Nùng cũng rất hiếu kì.
Những bộ lễ phục này được đặc biệt cất giữ trong một gian phòng ở tầng ba, toàn bộ căn phòng đều là quần áo, dường như bất cứ người phụ nữ nào đi vào căn phòng này cũng sẽ hưng phấn, ngay cả Đỗ Nhược cũng không ngoại lệ.
“Con sưu tầm cũng quá phong phú đấy.” Tuy Đỗ Nhược biết Ninh Mặc có sở thích sưu tầm quần áo trong các tác phẩm kinh điển, nhưng không ngờ lại phong phú như vậy.
Có điều phần lớn ở đây đều là quần áo của Hepburn, từ “Kỳ nghỉ hè ở Roman” cho tới “Funny face” …, hầu như tất cả bộ phim mà Hepburn tham gia.
Tiểu Đình đã vui sướng đến mức chạy loạn khắp phòng.
Mặc dù Vụ Nùng Nùng cực yêu thích phong cách của Hepburn, nhưng ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt cô lại là một chiếc váy khác, một chiếc váy có lẽ quá ngây thơ so với tuổi cô bây giờ.
Vụ Nùng Nùng bước lên, gần như cung kính vuốt chiếc khăn che mặt của chiếc váy ấy, “Đây là chiếc váy màu xanh lá cây mà Vivien đóng Scarlett đã mặc khi tham gia buổi tiệc tổ chức tại trang trại mười hai cây sồi.”
Vụ Nùng Nùng thấy hơi lạ, trong ký ức của cô Ninh Mặc vô cùng ghét bộ phim “Cuốn theo chiều gió”, những bộ điện ảnh khác anh ngồi xem với cô cả N lần cũng được, nhưng riêng bộ này, ngay cả một lần anh cũng không xem, thật không thể tưởng tượng được anh lại còn sưu tầm váy áo trong phim.
“Cháu nhớ giỏi ghê.” Đỗ Nhược nghe xong cười nói, “Nùng Nùng, hay là cháu mặc chiếc này đi, người cháu gầy, da lại trắng, mặc chiếc váy xanh này tôn da lắm, nếu là người khác chưa chắc đã mặc vừa đâu, nếu cháu mặc chắc chắn sẽ khiến tất cả mọi người phải sững sờ.”
Phụ nữ nhìn thấy váy đẹp thì không thể không tưởng tượng nó được mặc lên người mình, giây phút này, Vụ Nùng Nùng nghĩ vì mặc chiếc váy ấy, nhất định cô sẽ tham gia vũ hội kia.
Tuy nhiên họ không kịp thử váy áo, Ninh Mặc ở bên ngoài thúc giục, còn phải mau chóng đến bệnh viện.
Phong Tử La nằm trên giường bệnh, không ngờ nhà họ Ninh lại có nhiều người đến như vậy.
“Vú Trương đặc biệt hầm canh cho Tử La.” Ninh Mặc đưa canh cho Lư Vực, sau khi Lư Vực nhận được tin đã vội vàng trở về.
Vụ Nùng Nùng cũng tiến lên thăm hỏi vài câu, sau đó chỉ lẳng lặng ngồi một bên, nhìn Lư Vực nhẹ nhàng cẩn thận đỡ Phong Tử La ngồi dậy, sắc mặt hai vợ chồng đều nhợt nhạt.
Vụ Nùng Nùng nghĩ, năm ấy sao mình không thấy hai người này có tướng phu thê nhỉ. Cô lại bắt đầu ngẩn người nhìn Lư Vực, mãi đến khi Đỗ Nhược gọi cô để về.
“Hơi muộn rồi, Ninh Mặc, con đưa Nùng Nùng về trước đi, vừa nãy mẹ đã gọi điện thoại bản lão Chu tới đón rồi, ông ấy đã đến cửa bệnh viện.” Đỗ Nhược vừa đi ra bệnh viện vừa nói.
“Tối nay con còn có việc, đây là nội thành, gọi xe tiện lắm.” Ninh Mặc không buồn nhìn Vụ Nùng Nùng.
Tiểu Đình ở bên cạnh cười thật là hân hoan.
“Bác à, cháu tự bắt xe về được ạ.” Vụ Nùng Nùng cười gọi một chiếc taxi.
Đỗ Nhược mang vẻ mặt áy náy, còn trừng mắt liếc Ninh Mặc một cái, vẻ mặt anh vẫn chẳng chút thay đổi.
Trên xe taxi, Vụ Nùng Nùng im lặng suy nghĩ, đối với hành động chẳng có chút phong độ nào của Ninh Mặc, cô cũng không để trong lòng. Chắc chắn là Ninh Mặc không thích Vụ Nùng Nùng cô, nếu không năm ấy sao có thể hủy hôn vào thời điểm đó chứ.
Điều mà Vụ Nùng Nùng lo lắng là xem ra đi theo con đường tình cờ gặp gỡ này không có hiệu quả mấy, ai có mắt đều nhìn ra Đỗ Nhược quý mến cô, nhưng Ninh Mặc thì vẫn cứ lạnh lùng như vậy.
Vụ Nùng Nùng cắn móng tay cái, kiên quyết hạ quyết tâm, xem ra đúng là không bỏ được con thì không bắt được sói mà.
(Không bỏ được con thì không bắt được sói: Ý là muốn bắt sói thì đừng sợ chạy trốn, đừng sợ mất giày. Dùng để so sánh nếu muốn đạt được mục đích thì phải trả một cái giá tương ứng, trong đó “con” chính là mồi nhử. Nguyên gốc của câu này là “Tiếc giày thì không bắt được sói”, vì lưu truyền ngôn ngữ mà Giày (Hài tử -Xiézi) đổi thành Con (háizi – Hài tử) – Theo baidu.
Nhất định phải dùng dao sắc chặt đay rối, giải quyết dứt điểm, không thể cứ dây dưa như vậy được.
Dạ tiệc mà rất nhiều người chờ đợi cuối cùng cũng tới.
Dạ tiệc lần này vô cùng long trọng và đặc biệt, địa điểm được chọn để tổ chức là ở khách sạn năm sao mang phong cách Victoria siêu sang, chủ yếu tập trung vào phong cách retro cổ điển.
Lướt mắt nhìn qua thật sự có cảm giác như xuyên qua không gian và thời gian.
Nhưng tuyệt vời nhất là, không biết Ninh Mặc tìm ở đâu ra một chiếc xe ngựa thời trung cổ, là loại mui trần, một người đàn ông ăn mặc bảnh bao với đôi găng tay trắng ngồi ở đằng trước đánh xe.
Vụ Nùng Nùng ngồi trên xe đã thu hút sự chú ý từ bốn phía, bỗng nhiên cảm thấy cảnh này hơi giống trong “Kiêu hãnh và định kiến”, bà Bennet đưa con gái đến bữa tiệc để tìm kiếm một người chồng giàu có.
Đương nhiên bà Bennet và bà Đỗ Nhược không phải là nhân vật cùng đẳng cấp.
Chẳng qua vũ hội này, thực ra chính là muốn cho mọi người thấy các cô gái ấy đã trưởng thành và chính thức bước vào vòng xã hội, bắt đầu chờ đợi một đám cưới với các nhà giàu sang quyền thế.
Như vậy xem ra có vẻ giống hôn nhân thương mại.
Hôm nay Vụ Nùng Nùng trông thấy cảnh này, dường như đã quên năm ấy mình vội vã muốn bước vào vòng xã hội ra sao, rồi trở thành Queen W.
Bởi vì cỗ xe ngựa này sang trọng và tinh tế, lại đặc biệt hợp với dịp này, khí thế của nó áp đảo cả người ngồi Bentley đến.
Thời trang và quý tộc đều có một nguyên tắc cơ bản, đó chính là phù hợp.
Ví dụ như mặc bộ âu phục mẫu mới nhất của Armani để leo lên ngọn núi tuyết thì tuyệt đối không có ai coi anh ta là người thời thượng, mà chỉ nghĩ anh ta bị tâm thần.
Ngày hôm nay, Ninh Mặc sắp đặt thật khéo.
Đỗ Nhược dẫn Vụ Nùng Nùng, Vụ Nùng Nùng dẫn Đỗ Hiểu Đình, một hàng ba người họ nổi bật nhất vũ hội, không biết thu hút bao nhiêu ánh nhìn, Vụ Nùng Nùng nghĩ, nếu đêm nay bạn nhảy của Tiểu Đình không có gì trở ngại thì cô ngó tới ngôi vị Queen D chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. (Queen W và Queen D là nguyên văn của tác giả, mình không tra được W và D là viết tắt của chữ nào.)
Đi theo Ninh Mặc, luôn được đứng ở trên đỉnh của đám đông.
Vụ Nùng Nùng nhớ lại hai năm của cô và Ninh Mặc, đó là hai năm huy hoàng nhất cuộc đời cô.
Đi đến đâu cũng là cô gái mà người ta hâm mộ nhất, cô có gia thế hiển hách, có một vị hôn phu khiến cho mọi phụ nữ dù mới mười hai tuổi hay ngoài sáu mươi tuổi đều phải động lòng.
Ninh Mặc luôn có khả năng khiến cô nổi bật đúng lúc đúng thời điểm.
Mặc dù cô không phải người của giới giải trí, nhưng bất cứ chương trình giải trí nào, ví dụ như chương trình giao lưu trò chuyện hay chương trình về thời trang, có thể mời được Vụ Nùng Nùng thì sự thu hút của nó luôn đạt kỷ lục cao nhất trong lịch sử.
Không chỉ ở trong nước, cho dù là ở nước ngoài, những buổi trình diễn thời trang của các nhãn hiệu nổi tiếng của Pháp, của Mỹ đều phải nể mặt Vụ Nùng Nùng cô. Từ Gucci đến Hermès, lần nào họp báo mà cô chẳng ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Mỗi lần có bộ sưu tập mới là giám đốc thời trang các thương hiệu lại phải đích thân mời cô thử.
Bây giờ hồi tưởng lại, Vụ Nùng Nùng cảm thấy hai năm ấy rất không chân thực, chuyện như vậy, cô nên sớm thấy rõ, hoa trong gương, trăng trong nước đều sẽ trở thành hư ảo.
Đến giờ Vụ Nùng Nùng vẫn nhớ cảnh đó.
Đó là buổi trình diễn của một nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng tại tuần lễ thời trang New York, cô đồng ý lời mời làm khách quý, mặc chiếc váy cưới trình diễn cuối cùng.
Bốn phía không có ánh sáng, cô đứng trên sân khấu chữ T long lanh, nhẹ nhàng bước đi trước cái nhìn chăm chú của vạn người, đó dường như là con đường hướng tới thiên đường, hào quang rực rỡ.
Lúc cô đứng ở cuối sân khấu chữ T, bỗng nhiên Ninh Mặc bước lên sân khấu, nắm lấy tay cô, hôn lên ngón áp út tay trái của cô, “Anh không muốn em cởi chiếc váy cưới này.”
Bốn phía bắt đầu hoan hô, “Gả cho anh ấy, gả cho anh ấy, gả cho anh ấy…”
Tại khung cảnh tuyệt vời ấy, sao Vụ Nùng Nùng có thể từ chối lời cầu hôn của Ninh Mặc.
Vì thế mà trong những năm tháng tuổi trẻ ấy, cô đã lựa chọn phần mộ hôn nhân.
Ngày hôm sau khi cô tỉnh lại, đương nhiên đã hối hận, đương nhiên đã giận dỗi.
Thế nhưng, đã hứa hẹn ở nơi ấy thì sao có thể thu lại, cô ngàn lần không muốn, vạn lần không tình nguyện, nhưng vẫn phải thừa nhận.
Ai có thể ngờ được, kết cục cuối cùng sẽ là như vậy.
***
Tiểu Dương: Chúc mọi người Giáng Sinh vui vẻ! Hôm qua mình không kịp edit để đăng bài thay lời chúc mừng Giáng Sinh.
Khi edit phải đọc kỹ, đánh từng câu từng chữ nên mình phát hiện khá nhiều đoạn hài của cặp đôi này. Nếu để ý mọi người sẽ thấy. Mỗi lần Vụ Nùng Nùng nhìn Lư Vực (Thật ra là đang ngẩn ngơ nghĩ về quá khứ hay trốn tránh gì đó) thì Ninh Mặc lại tức giận (bằng hành động luôn). Khá hài với cặp đôi này.
Vừa cơm nước xong, Tiểu Đình đã la hét muốn đi chọn lễ phục, cuốn lấy người không tha.
Vụ Nùng Nùng cũng rất hiếu kì.
Những bộ lễ phục này được đặc biệt cất giữ trong một gian phòng ở tầng ba, toàn bộ căn phòng đều là quần áo, dường như bất cứ người phụ nữ nào đi vào căn phòng này cũng sẽ hưng phấn, ngay cả Đỗ Nhược cũng không ngoại lệ.
“Con sưu tầm cũng quá phong phú đấy.” Tuy Đỗ Nhược biết Ninh Mặc có sở thích sưu tầm quần áo trong các tác phẩm kinh điển, nhưng không ngờ lại phong phú như vậy.
Có điều phần lớn ở đây đều là quần áo của Hepburn, từ “Kỳ nghỉ hè ở Roman” cho tới “Funny face” …, hầu như tất cả bộ phim mà Hepburn tham gia.
Tiểu Đình đã vui sướng đến mức chạy loạn khắp phòng.
Mặc dù Vụ Nùng Nùng cực yêu thích phong cách của Hepburn, nhưng ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt cô lại là một chiếc váy khác, một chiếc váy có lẽ quá ngây thơ so với tuổi cô bây giờ.
Vụ Nùng Nùng bước lên, gần như cung kính vuốt chiếc khăn che mặt của chiếc váy ấy, “Đây là chiếc váy màu xanh lá cây mà Vivien đóng Scarlett đã mặc khi tham gia buổi tiệc tổ chức tại trang trại mười hai cây sồi.”
Vụ Nùng Nùng thấy hơi lạ, trong ký ức của cô Ninh Mặc vô cùng ghét bộ phim “Cuốn theo chiều gió”, những bộ điện ảnh khác anh ngồi xem với cô cả N lần cũng được, nhưng riêng bộ này, ngay cả một lần anh cũng không xem, thật không thể tưởng tượng được anh lại còn sưu tầm váy áo trong phim.
“Cháu nhớ giỏi ghê.” Đỗ Nhược nghe xong cười nói, “Nùng Nùng, hay là cháu mặc chiếc này đi, người cháu gầy, da lại trắng, mặc chiếc váy xanh này tôn da lắm, nếu là người khác chưa chắc đã mặc vừa đâu, nếu cháu mặc chắc chắn sẽ khiến tất cả mọi người phải sững sờ.”
Phụ nữ nhìn thấy váy đẹp thì không thể không tưởng tượng nó được mặc lên người mình, giây phút này, Vụ Nùng Nùng nghĩ vì mặc chiếc váy ấy, nhất định cô sẽ tham gia vũ hội kia.
Tuy nhiên họ không kịp thử váy áo, Ninh Mặc ở bên ngoài thúc giục, còn phải mau chóng đến bệnh viện.
Phong Tử La nằm trên giường bệnh, không ngờ nhà họ Ninh lại có nhiều người đến như vậy.
“Vú Trương đặc biệt hầm canh cho Tử La.” Ninh Mặc đưa canh cho Lư Vực, sau khi Lư Vực nhận được tin đã vội vàng trở về.
Vụ Nùng Nùng cũng tiến lên thăm hỏi vài câu, sau đó chỉ lẳng lặng ngồi một bên, nhìn Lư Vực nhẹ nhàng cẩn thận đỡ Phong Tử La ngồi dậy, sắc mặt hai vợ chồng đều nhợt nhạt.
Vụ Nùng Nùng nghĩ, năm ấy sao mình không thấy hai người này có tướng phu thê nhỉ. Cô lại bắt đầu ngẩn người nhìn Lư Vực, mãi đến khi Đỗ Nhược gọi cô để về.
“Hơi muộn rồi, Ninh Mặc, con đưa Nùng Nùng về trước đi, vừa nãy mẹ đã gọi điện thoại bản lão Chu tới đón rồi, ông ấy đã đến cửa bệnh viện.” Đỗ Nhược vừa đi ra bệnh viện vừa nói.
“Tối nay con còn có việc, đây là nội thành, gọi xe tiện lắm.” Ninh Mặc không buồn nhìn Vụ Nùng Nùng.
Tiểu Đình ở bên cạnh cười thật là hân hoan.
“Bác à, cháu tự bắt xe về được ạ.” Vụ Nùng Nùng cười gọi một chiếc taxi.
Đỗ Nhược mang vẻ mặt áy náy, còn trừng mắt liếc Ninh Mặc một cái, vẻ mặt anh vẫn chẳng chút thay đổi.
Trên xe taxi, Vụ Nùng Nùng im lặng suy nghĩ, đối với hành động chẳng có chút phong độ nào của Ninh Mặc, cô cũng không để trong lòng. Chắc chắn là Ninh Mặc không thích Vụ Nùng Nùng cô, nếu không năm ấy sao có thể hủy hôn vào thời điểm đó chứ.
Điều mà Vụ Nùng Nùng lo lắng là xem ra đi theo con đường tình cờ gặp gỡ này không có hiệu quả mấy, ai có mắt đều nhìn ra Đỗ Nhược quý mến cô, nhưng Ninh Mặc thì vẫn cứ lạnh lùng như vậy.
Vụ Nùng Nùng cắn móng tay cái, kiên quyết hạ quyết tâm, xem ra đúng là không bỏ được con thì không bắt được sói mà.
(Không bỏ được con thì không bắt được sói: Ý là muốn bắt sói thì đừng sợ chạy trốn, đừng sợ mất giày. Dùng để so sánh nếu muốn đạt được mục đích thì phải trả một cái giá tương ứng, trong đó “con” chính là mồi nhử. Nguyên gốc của câu này là “Tiếc giày thì không bắt được sói”, vì lưu truyền ngôn ngữ mà Giày (Hài tử -Xiézi) đổi thành Con (háizi – Hài tử) – Theo baidu.
Nhất định phải dùng dao sắc chặt đay rối, giải quyết dứt điểm, không thể cứ dây dưa như vậy được.
Dạ tiệc mà rất nhiều người chờ đợi cuối cùng cũng tới.
Dạ tiệc lần này vô cùng long trọng và đặc biệt, địa điểm được chọn để tổ chức là ở khách sạn năm sao mang phong cách Victoria siêu sang, chủ yếu tập trung vào phong cách retro cổ điển.
Lướt mắt nhìn qua thật sự có cảm giác như xuyên qua không gian và thời gian.
Nhưng tuyệt vời nhất là, không biết Ninh Mặc tìm ở đâu ra một chiếc xe ngựa thời trung cổ, là loại mui trần, một người đàn ông ăn mặc bảnh bao với đôi găng tay trắng ngồi ở đằng trước đánh xe.
Vụ Nùng Nùng ngồi trên xe đã thu hút sự chú ý từ bốn phía, bỗng nhiên cảm thấy cảnh này hơi giống trong “Kiêu hãnh và định kiến”, bà Bennet đưa con gái đến bữa tiệc để tìm kiếm một người chồng giàu có.
Đương nhiên bà Bennet và bà Đỗ Nhược không phải là nhân vật cùng đẳng cấp.
Chẳng qua vũ hội này, thực ra chính là muốn cho mọi người thấy các cô gái ấy đã trưởng thành và chính thức bước vào vòng xã hội, bắt đầu chờ đợi một đám cưới với các nhà giàu sang quyền thế.
Như vậy xem ra có vẻ giống hôn nhân thương mại.
Hôm nay Vụ Nùng Nùng trông thấy cảnh này, dường như đã quên năm ấy mình vội vã muốn bước vào vòng xã hội ra sao, rồi trở thành Queen W.
Bởi vì cỗ xe ngựa này sang trọng và tinh tế, lại đặc biệt hợp với dịp này, khí thế của nó áp đảo cả người ngồi Bentley đến.
Thời trang và quý tộc đều có một nguyên tắc cơ bản, đó chính là phù hợp.
Ví dụ như mặc bộ âu phục mẫu mới nhất của Armani để leo lên ngọn núi tuyết thì tuyệt đối không có ai coi anh ta là người thời thượng, mà chỉ nghĩ anh ta bị tâm thần.
Ngày hôm nay, Ninh Mặc sắp đặt thật khéo.
Đỗ Nhược dẫn Vụ Nùng Nùng, Vụ Nùng Nùng dẫn Đỗ Hiểu Đình, một hàng ba người họ nổi bật nhất vũ hội, không biết thu hút bao nhiêu ánh nhìn, Vụ Nùng Nùng nghĩ, nếu đêm nay bạn nhảy của Tiểu Đình không có gì trở ngại thì cô ngó tới ngôi vị Queen D chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. (Queen W và Queen D là nguyên văn của tác giả, mình không tra được W và D là viết tắt của chữ nào.)
Đi theo Ninh Mặc, luôn được đứng ở trên đỉnh của đám đông.
Vụ Nùng Nùng nhớ lại hai năm của cô và Ninh Mặc, đó là hai năm huy hoàng nhất cuộc đời cô.
Đi đến đâu cũng là cô gái mà người ta hâm mộ nhất, cô có gia thế hiển hách, có một vị hôn phu khiến cho mọi phụ nữ dù mới mười hai tuổi hay ngoài sáu mươi tuổi đều phải động lòng.
Ninh Mặc luôn có khả năng khiến cô nổi bật đúng lúc đúng thời điểm.
Mặc dù cô không phải người của giới giải trí, nhưng bất cứ chương trình giải trí nào, ví dụ như chương trình giao lưu trò chuyện hay chương trình về thời trang, có thể mời được Vụ Nùng Nùng thì sự thu hút của nó luôn đạt kỷ lục cao nhất trong lịch sử.
Không chỉ ở trong nước, cho dù là ở nước ngoài, những buổi trình diễn thời trang của các nhãn hiệu nổi tiếng của Pháp, của Mỹ đều phải nể mặt Vụ Nùng Nùng cô. Từ Gucci đến Hermès, lần nào họp báo mà cô chẳng ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Mỗi lần có bộ sưu tập mới là giám đốc thời trang các thương hiệu lại phải đích thân mời cô thử.
Bây giờ hồi tưởng lại, Vụ Nùng Nùng cảm thấy hai năm ấy rất không chân thực, chuyện như vậy, cô nên sớm thấy rõ, hoa trong gương, trăng trong nước đều sẽ trở thành hư ảo.
Đến giờ Vụ Nùng Nùng vẫn nhớ cảnh đó.
Đó là buổi trình diễn của một nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng tại tuần lễ thời trang New York, cô đồng ý lời mời làm khách quý, mặc chiếc váy cưới trình diễn cuối cùng.
Bốn phía không có ánh sáng, cô đứng trên sân khấu chữ T long lanh, nhẹ nhàng bước đi trước cái nhìn chăm chú của vạn người, đó dường như là con đường hướng tới thiên đường, hào quang rực rỡ.
Lúc cô đứng ở cuối sân khấu chữ T, bỗng nhiên Ninh Mặc bước lên sân khấu, nắm lấy tay cô, hôn lên ngón áp út tay trái của cô, “Anh không muốn em cởi chiếc váy cưới này.”
Bốn phía bắt đầu hoan hô, “Gả cho anh ấy, gả cho anh ấy, gả cho anh ấy…”
Tại khung cảnh tuyệt vời ấy, sao Vụ Nùng Nùng có thể từ chối lời cầu hôn của Ninh Mặc.
Vì thế mà trong những năm tháng tuổi trẻ ấy, cô đã lựa chọn phần mộ hôn nhân.
Ngày hôm sau khi cô tỉnh lại, đương nhiên đã hối hận, đương nhiên đã giận dỗi.
Thế nhưng, đã hứa hẹn ở nơi ấy thì sao có thể thu lại, cô ngàn lần không muốn, vạn lần không tình nguyện, nhưng vẫn phải thừa nhận.
Ai có thể ngờ được, kết cục cuối cùng sẽ là như vậy.
***
Tiểu Dương: Chúc mọi người Giáng Sinh vui vẻ! Hôm qua mình không kịp edit để đăng bài thay lời chúc mừng Giáng Sinh.
Khi edit phải đọc kỹ, đánh từng câu từng chữ nên mình phát hiện khá nhiều đoạn hài của cặp đôi này. Nếu để ý mọi người sẽ thấy. Mỗi lần Vụ Nùng Nùng nhìn Lư Vực (Thật ra là đang ngẩn ngơ nghĩ về quá khứ hay trốn tránh gì đó) thì Ninh Mặc lại tức giận (bằng hành động luôn). Khá hài với cặp đôi này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook