8 Giờ Rưỡi – Yêu Em Nhớ Em
-
Chương 22
Đỗ Nhược là người nổi tiếng trong giới thượng lưu, vừa vào cửa đã có cả đám người vây quanh, nói vài “Lời ngon tiếng ngọt”, nhưng tất cả đều kinh ngạc nhìn Vụ Nùng Nùng. Trước đây Vụ Nùng Nùng chính là người đứng ở đầu sóng ngọn gió, xã hội thượng lưu của thành phố A không ai không biết, không ai không rõ, còn về sự kiện đáng ghét kia đến nay vẫn có người nhắc tới.
Nếu Vụ Nùng Nùng có thể trở về thì cũng đã chuẩn bị tâm lý, cô khéo léo cười đáp lại sự kinh ngạc ấy, ngược lại khiến người ta phải xấu hổ.
Cũng may rất nhanh sau đó sự kiện chính của tối nay đã lên sân khấu, Vụ Nùng Nùng nhìn những cô gái thanh xuân phơi phới đứng trên bậc thang đằng kia, thầm nghĩ lại có bao nhiêu bà vợ phải ngủ không yên đây.
Vòng tròn này nói lớn cũng chẳng lớn, mỗi người phụ nữ đều muốn tìm một ngọn núi vàng, đáng tiếc sư nhiều cháo ít, tài nguyên chất lượng tốt thì khan hiếm, mỗi năm lại có nhiều thiếu nữ trẻ trung bước vào như thế, những mối nguy vây quanh các bà vợ càng ngày càng nhiều, lòng càng ngày càng mệt.
Vụ Nùng Nùng nghĩ, xem ra cô thật sự phải cố gắng hơn.
Khi MC nói tới “Tiểu thư Đỗ Hiểu Đình”, Đỗ Hiểu Đình mặc váy công chúa thướt tha đi đến trung tâm, người đi từ phía bên kia lại không phải Ninh Mặc.
Vụ Nùng Nùng hơi ngạc nhiên, còn tưởng rằng với sự yêu chiều của Ninh Mặc với Đỗ Hiểu Đình thì nhất định sẽ đồng ý làm bạn nhảy của cô bé, người đi từ phía bên kia là Lư Túc.
Lư Túc cũng được xem như là người nổi tiếng trong thế hệ của cậu, có vẻ khá là hợp đôi với Đỗ Hiểu Đình, Vụ Nùng Nùng không khỏi suy nghĩ, xem ra Ninh Mặc đã lo liệu sẵn tương lai cho Đỗ Hiểu Đình rồi.
“Nùng Nùng.”
Vụ Nùng Nùng quay đầu theo tiếng gọi, người lên tiếng là Ngũ Hựu, Quý Hải ở bên cạnh anh gật đầu với Vụ Nùng Nùng.
“Dạ dày của em ổn chưa?” Ngũ Hựu quan tâm nói.
“Khá hơn nhiều rồi, cảm ơn đã quan tâm.” Vụ Nùng Nùng cũng không muốn quá thân cận với Ngũ Hựu, bởi vì ánh mắt Ngũ Hựu nhìn cô quá nhiệt tình.
“Gần đây bệnh viện của bọn anh có một bài thuốc mới, là loại dành riêng để nuôi dưỡng dạ dày, đã truyền qua hai mươi thế hệ rồi, rất hiệu quả, em có muốn thử một chút không?”
“Cái ‘Hố vung tiền’ ấy của các anh em cũng không dám đến.” Vụ Nùng Nùng nói lời thật lòng, bệnh viện Nam Sơn ấy là nơi làm người ta thật sự “Không bệnh nổi”, khám cảm cúm thôi mà cũng tính bằng nghìn bằng vạn, thứ họ bán không chỉ là y thuật mà còn là phục vụ.
“Đâu có đâu có, anh đang lo không có ai giúp anh thử nghiệm thuốc đây này, nếu em đồng ý thì anh sẽ cho em một đợt điều trị, đích thân sắc thuốc cho em được không?”
Ngũ Hựu nhiệt tình quá mức, khiến Vụ Nùng Nùng không thể nhượng bộ lui binh, Quý Hải đứng một bên đã truyền tới ánh mắt mang ý mập mờ.
“Vậy sao được, bạn gái anh sẽ hiểu lầm.” Vụ Nùng Nùng bắt đầu pha trò.
“Anh hoàn toàn không có bạn gái.” Ngũ Hựu thề son sắt nói.
“Ai tin được, Ngũ đại thiếu gia nhà anh có bao giờ thiếu bạn gái chứ, thay phụ nữ cứ như thay quần áo ấy, có khi còn mặc vài cái chồng lên nhau nữa cơ.” Lời lẽ chua lét của Hà Lệ Na đúng lúc chen vào.
“Em đừng tin cô ấy, em hỏi Quý Hải xem, anh đã thay hồn đổi xác rồi, nửa năm nay không hề có bạn gái.” Ngũ Hựu xin giúp đỡ nhìn Quý Hải.
Quý Hải gật gật đầu, “Tên này đúng là cứ như thay đổi thành người khác vậy, trước đây là kiểu người không có phụ nữ là ngủ không yên.” Ngũ Hựu trăng hoa là tiếng xấu đã quá rõ ràng trong giới thượng lưu này.
Ngũ Hựu trợn mắt nhìn Quý Hải, ý bảo anh ta đừng có mà lắm miệng.
Vụ Nùng Nùng bị dồn ép quá chặt trước thái độ này của Ngũ Hựu, cảm giác cực kỳ không thoải mái, đang lo nên tránh đi như thế nào thì lại cảm thấy ánh sáng trên sân khấu tối đi không ít, bỗng có người bắt đầu vỗ tay, sự chú ý của Vụ Nùng Nùng nhanh chóng chuyển tới trước mặt.
Một đôi nam nữ nắm tay nhau bước ra từ góc tối đến giữa sàn nhảy, dáng người kiên cường cao ngạo ấy Vụ Nùng Nùng vừa thấy đã biết là Ninh Mặc, nhưng người phụ nữ đối diện anh lại rất xa lạ.
Có điều người phụ nữ ấy thật sự đặc biệt.
Cô ấy không đẹp theo nghĩa truyền thống, nhưng rất có cá tính, rất phô trương, cánh môi dày kia quả thực chính là đang dụ dỗ đàn ông đến hôn, người phụ nữ như thế, hoang dã mà phóng đãng. Nếu bạn có thể thưởng thức vẻ đẹp này của cô ấy, thì sẽ cảm thấy cô ấy mới là người phụ nữ đẹp nhất thế gian, những người đẹp ngũ quan tinh tế lại như bánh ga-tô ngọt ngấy, làm sao ngon miệng bằng món canh cá được.
Hiển nhiên là Ninh Mặc có thể thưởng thức, bởi vì Vụ Nùng Nùng cảm thấy tướng mạo của Ninh Mặc cũng là kiểu ấy, nếu bạn thể thưởng thức thì anh chính là người đàn ông đẹp trai cường tráng nhất trên đời.
Ninh Mặc đưa lưng về phía Vụ Nùng Nùng, thế nên Vụ Nùng Nùng chỉ có thể nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của người phụ nữ kia, nhưng rõ ràng cũng có thể cảm giác được sự vui vẻ của Ninh Mặc, nhìn đường cong của lưng anh mà đoán, anh thậm chí còn đang cười. Vụ Nùng Nùng có chút ghen tị, cô nhớ khi Ninh Mặc cười với mình, thân thể chưa bao giờ biểu hiện ra ý cười, trước nay anh đều giễu cợt miệng cười nhưng lòng không cười.
“Helen đẹp lạ quá.” Quý Hải bỗng cảm thán một câu.
“Helen là ai?” Vụ Nùng Nùng biết rõ còn cố hỏi, hiển nhiên cô ấy chính là bạn nhảy của Ninh Mặc.
“Chính là người khiêu vũ với Ninh Mặc, cô ấy là Pr Manager (giám đốc quan hệ công chúng) của Hằng Viễn.” Quý Hải tiếp tục giải thích.
Vụ Nùng Nùng vừa nghe thấy đã lo lắng, để làm Pr luôn phải có IQ và EQ cao, người phụ nữ này chính là kẻ địch mạnh của mình đây, thậm chí Vụ Nùng Nùng còn nghi chẳng biết có phải mình tự vác đá ghè chân hay không, nghĩ cách đẩy Giản Nhiễm đi thì lại thành trải đường cho đối thủ lợi hại như vậy.
“Không ngờ Helen nhảy tuyệt thế, Ninh Mặc đào đâu ra bảo bối này vậy?” Vẻ mặt Quý Hải tán thưởng.
“Không biết tiểu thư Nùng Nùng có bằng lòng nhảy một điệu với tôi không?” Ngũ Hựu khom người theo lễ nghi mời nhảy với Vụ Nùng Nùng.
Nếu là bình thường Vụ Nùng Nùng chắc chắn trốn còn không kịp, có mối quan hệ mập mờ với bạn thân của nhân vật mục tiêu của mình cũng không phải là việc sáng suốt.
Nhưng hôm nay, có một số tình huống không thể buông tay, lúc nên ra tay thì quyết không thể rụt người lại được, vả lại còn phải dạy dỗ cô nhóc Tiểu Đình kia nữa, họ hàng gần không thể “□□”. (“□□” là nguyên văn)
Vụ Nùng Nùng gật đầu với Ngũ Hựu, rụt rè vươn bàn tay đeo găng tay satin trắng ra.
Mặc dù chiếc váy của Vụ Nùng Nùng cực kỳ tinh xảo, nhưng khi khiêu vũ lại không bị cản trở, nhất là điệu Waltz, thật không ngờ được mặc chiếc váy tầng tầng lớp lớp này khiêu vũ lại càng bay bổng cuốn hút, tà váy xoay chuyển nhẹ nhàng như bươm bướm.
Có một số người sinh ra là để khiêu vũ, chỉ cần cô ấy nhảy thì những người khác sẽ luôn sẵn sàng nhường đường, chỉ nhìn cô ấy nhảy thôi, Vụ Nùng Nùng cũng có hào quang ấy.
Tiểu Đình đứng một bên đang nóng lòng muốn thể hiện thì đã bị cây gậy nặng đánh cho một cú đau, có chút hối hận vì đã không để cô giáo này dạy bảo.
Ninh Mặc đã sớm lịch thiệp đứng sang một bên, nhảy xong một điệu, Helen là người đầu tiên vỗ tay, lòng Vụ Nùng Nùng càng khó chịu trước phong độ của người phụ nữ này, cứ như bản thân mình thật hẹp hòi.
Ninh Mặc nghiêng đầu nói gì đó với Helen, hai người lại nhìn nhau cười, rồi rời đi.
Sau đó Vụ Nùng Nùng vừa tránh Ngũ Hựu, vừa đấu võ mồm với Hà Lệ Na, cũng không nhàn rỗi, thế nhưng ánh mắt vẫn đuổi theo Ninh Mặc một cách khéo léo, chẳng biết anh nói gì với Helen mà nói nhiều thế.
Nhưng cả buổi tối, ánh mắt của Ninh Mặc chưa từng hướng về phía cô, lòng Vụ Nùng Nùng tràn đầy lo lắng, cảm thấy mình không thể tìm thấy lối vào.
Buổi tối, Vụ Nùng Nùng ngồi xe của Đỗ Nhược ra về, Ninh Mặc chẳng rõ tung tích, Đỗ Nhược cười vỗ vỗ tay Vụ Nùng Nùng nói: “Nùng Nùng, các cháu nghỉ rồi chứ?”
Vụ Nùng Nùng gật gật đầu.
“Cứ nghỉ lễ là trường học lại vắng vẻ lắm, cháu ở một mình bác vẫn thấy lo, không biết liệu cháu có quan tâm đến cuộc sống của mình không, hay là ngày mai cháu đến nhà bác ở đi, nhà nhiều người cũng náo nhiệt hơn, mừng năm mới là phải đông vui náo nhiệt.” Đỗ Nhược thấy vẻ mặt Vụ Nùng Nùng có ý từ chối, lại vội nói thêm: “Không được từ chối, hai nhà chúng ta quen biết bao lâu nay rồi, bác không thể để cháu gái mình cô đơn ăn Tết một mình được, cứ quyết định như vậy nhé, ngày mai bác sẽ bảo Ninh Mặc đi đón cháu.”
Đỗ Nhược là Thái hậu của nhà họ Ninh, từ trước tới nay mọi việc đều là bà quyết định, Ninh Mặc và bố luôn chiều theo ý bà. Truyền thống của nhà họ Ninh là luôn luôn nghe lời vợ.
Nếu Vụ Nùng Nùng có thể trở về thì cũng đã chuẩn bị tâm lý, cô khéo léo cười đáp lại sự kinh ngạc ấy, ngược lại khiến người ta phải xấu hổ.
Cũng may rất nhanh sau đó sự kiện chính của tối nay đã lên sân khấu, Vụ Nùng Nùng nhìn những cô gái thanh xuân phơi phới đứng trên bậc thang đằng kia, thầm nghĩ lại có bao nhiêu bà vợ phải ngủ không yên đây.
Vòng tròn này nói lớn cũng chẳng lớn, mỗi người phụ nữ đều muốn tìm một ngọn núi vàng, đáng tiếc sư nhiều cháo ít, tài nguyên chất lượng tốt thì khan hiếm, mỗi năm lại có nhiều thiếu nữ trẻ trung bước vào như thế, những mối nguy vây quanh các bà vợ càng ngày càng nhiều, lòng càng ngày càng mệt.
Vụ Nùng Nùng nghĩ, xem ra cô thật sự phải cố gắng hơn.
Khi MC nói tới “Tiểu thư Đỗ Hiểu Đình”, Đỗ Hiểu Đình mặc váy công chúa thướt tha đi đến trung tâm, người đi từ phía bên kia lại không phải Ninh Mặc.
Vụ Nùng Nùng hơi ngạc nhiên, còn tưởng rằng với sự yêu chiều của Ninh Mặc với Đỗ Hiểu Đình thì nhất định sẽ đồng ý làm bạn nhảy của cô bé, người đi từ phía bên kia là Lư Túc.
Lư Túc cũng được xem như là người nổi tiếng trong thế hệ của cậu, có vẻ khá là hợp đôi với Đỗ Hiểu Đình, Vụ Nùng Nùng không khỏi suy nghĩ, xem ra Ninh Mặc đã lo liệu sẵn tương lai cho Đỗ Hiểu Đình rồi.
“Nùng Nùng.”
Vụ Nùng Nùng quay đầu theo tiếng gọi, người lên tiếng là Ngũ Hựu, Quý Hải ở bên cạnh anh gật đầu với Vụ Nùng Nùng.
“Dạ dày của em ổn chưa?” Ngũ Hựu quan tâm nói.
“Khá hơn nhiều rồi, cảm ơn đã quan tâm.” Vụ Nùng Nùng cũng không muốn quá thân cận với Ngũ Hựu, bởi vì ánh mắt Ngũ Hựu nhìn cô quá nhiệt tình.
“Gần đây bệnh viện của bọn anh có một bài thuốc mới, là loại dành riêng để nuôi dưỡng dạ dày, đã truyền qua hai mươi thế hệ rồi, rất hiệu quả, em có muốn thử một chút không?”
“Cái ‘Hố vung tiền’ ấy của các anh em cũng không dám đến.” Vụ Nùng Nùng nói lời thật lòng, bệnh viện Nam Sơn ấy là nơi làm người ta thật sự “Không bệnh nổi”, khám cảm cúm thôi mà cũng tính bằng nghìn bằng vạn, thứ họ bán không chỉ là y thuật mà còn là phục vụ.
“Đâu có đâu có, anh đang lo không có ai giúp anh thử nghiệm thuốc đây này, nếu em đồng ý thì anh sẽ cho em một đợt điều trị, đích thân sắc thuốc cho em được không?”
Ngũ Hựu nhiệt tình quá mức, khiến Vụ Nùng Nùng không thể nhượng bộ lui binh, Quý Hải đứng một bên đã truyền tới ánh mắt mang ý mập mờ.
“Vậy sao được, bạn gái anh sẽ hiểu lầm.” Vụ Nùng Nùng bắt đầu pha trò.
“Anh hoàn toàn không có bạn gái.” Ngũ Hựu thề son sắt nói.
“Ai tin được, Ngũ đại thiếu gia nhà anh có bao giờ thiếu bạn gái chứ, thay phụ nữ cứ như thay quần áo ấy, có khi còn mặc vài cái chồng lên nhau nữa cơ.” Lời lẽ chua lét của Hà Lệ Na đúng lúc chen vào.
“Em đừng tin cô ấy, em hỏi Quý Hải xem, anh đã thay hồn đổi xác rồi, nửa năm nay không hề có bạn gái.” Ngũ Hựu xin giúp đỡ nhìn Quý Hải.
Quý Hải gật gật đầu, “Tên này đúng là cứ như thay đổi thành người khác vậy, trước đây là kiểu người không có phụ nữ là ngủ không yên.” Ngũ Hựu trăng hoa là tiếng xấu đã quá rõ ràng trong giới thượng lưu này.
Ngũ Hựu trợn mắt nhìn Quý Hải, ý bảo anh ta đừng có mà lắm miệng.
Vụ Nùng Nùng bị dồn ép quá chặt trước thái độ này của Ngũ Hựu, cảm giác cực kỳ không thoải mái, đang lo nên tránh đi như thế nào thì lại cảm thấy ánh sáng trên sân khấu tối đi không ít, bỗng có người bắt đầu vỗ tay, sự chú ý của Vụ Nùng Nùng nhanh chóng chuyển tới trước mặt.
Một đôi nam nữ nắm tay nhau bước ra từ góc tối đến giữa sàn nhảy, dáng người kiên cường cao ngạo ấy Vụ Nùng Nùng vừa thấy đã biết là Ninh Mặc, nhưng người phụ nữ đối diện anh lại rất xa lạ.
Có điều người phụ nữ ấy thật sự đặc biệt.
Cô ấy không đẹp theo nghĩa truyền thống, nhưng rất có cá tính, rất phô trương, cánh môi dày kia quả thực chính là đang dụ dỗ đàn ông đến hôn, người phụ nữ như thế, hoang dã mà phóng đãng. Nếu bạn có thể thưởng thức vẻ đẹp này của cô ấy, thì sẽ cảm thấy cô ấy mới là người phụ nữ đẹp nhất thế gian, những người đẹp ngũ quan tinh tế lại như bánh ga-tô ngọt ngấy, làm sao ngon miệng bằng món canh cá được.
Hiển nhiên là Ninh Mặc có thể thưởng thức, bởi vì Vụ Nùng Nùng cảm thấy tướng mạo của Ninh Mặc cũng là kiểu ấy, nếu bạn thể thưởng thức thì anh chính là người đàn ông đẹp trai cường tráng nhất trên đời.
Ninh Mặc đưa lưng về phía Vụ Nùng Nùng, thế nên Vụ Nùng Nùng chỉ có thể nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của người phụ nữ kia, nhưng rõ ràng cũng có thể cảm giác được sự vui vẻ của Ninh Mặc, nhìn đường cong của lưng anh mà đoán, anh thậm chí còn đang cười. Vụ Nùng Nùng có chút ghen tị, cô nhớ khi Ninh Mặc cười với mình, thân thể chưa bao giờ biểu hiện ra ý cười, trước nay anh đều giễu cợt miệng cười nhưng lòng không cười.
“Helen đẹp lạ quá.” Quý Hải bỗng cảm thán một câu.
“Helen là ai?” Vụ Nùng Nùng biết rõ còn cố hỏi, hiển nhiên cô ấy chính là bạn nhảy của Ninh Mặc.
“Chính là người khiêu vũ với Ninh Mặc, cô ấy là Pr Manager (giám đốc quan hệ công chúng) của Hằng Viễn.” Quý Hải tiếp tục giải thích.
Vụ Nùng Nùng vừa nghe thấy đã lo lắng, để làm Pr luôn phải có IQ và EQ cao, người phụ nữ này chính là kẻ địch mạnh của mình đây, thậm chí Vụ Nùng Nùng còn nghi chẳng biết có phải mình tự vác đá ghè chân hay không, nghĩ cách đẩy Giản Nhiễm đi thì lại thành trải đường cho đối thủ lợi hại như vậy.
“Không ngờ Helen nhảy tuyệt thế, Ninh Mặc đào đâu ra bảo bối này vậy?” Vẻ mặt Quý Hải tán thưởng.
“Không biết tiểu thư Nùng Nùng có bằng lòng nhảy một điệu với tôi không?” Ngũ Hựu khom người theo lễ nghi mời nhảy với Vụ Nùng Nùng.
Nếu là bình thường Vụ Nùng Nùng chắc chắn trốn còn không kịp, có mối quan hệ mập mờ với bạn thân của nhân vật mục tiêu của mình cũng không phải là việc sáng suốt.
Nhưng hôm nay, có một số tình huống không thể buông tay, lúc nên ra tay thì quyết không thể rụt người lại được, vả lại còn phải dạy dỗ cô nhóc Tiểu Đình kia nữa, họ hàng gần không thể “□□”. (“□□” là nguyên văn)
Vụ Nùng Nùng gật đầu với Ngũ Hựu, rụt rè vươn bàn tay đeo găng tay satin trắng ra.
Mặc dù chiếc váy của Vụ Nùng Nùng cực kỳ tinh xảo, nhưng khi khiêu vũ lại không bị cản trở, nhất là điệu Waltz, thật không ngờ được mặc chiếc váy tầng tầng lớp lớp này khiêu vũ lại càng bay bổng cuốn hút, tà váy xoay chuyển nhẹ nhàng như bươm bướm.
Có một số người sinh ra là để khiêu vũ, chỉ cần cô ấy nhảy thì những người khác sẽ luôn sẵn sàng nhường đường, chỉ nhìn cô ấy nhảy thôi, Vụ Nùng Nùng cũng có hào quang ấy.
Tiểu Đình đứng một bên đang nóng lòng muốn thể hiện thì đã bị cây gậy nặng đánh cho một cú đau, có chút hối hận vì đã không để cô giáo này dạy bảo.
Ninh Mặc đã sớm lịch thiệp đứng sang một bên, nhảy xong một điệu, Helen là người đầu tiên vỗ tay, lòng Vụ Nùng Nùng càng khó chịu trước phong độ của người phụ nữ này, cứ như bản thân mình thật hẹp hòi.
Ninh Mặc nghiêng đầu nói gì đó với Helen, hai người lại nhìn nhau cười, rồi rời đi.
Sau đó Vụ Nùng Nùng vừa tránh Ngũ Hựu, vừa đấu võ mồm với Hà Lệ Na, cũng không nhàn rỗi, thế nhưng ánh mắt vẫn đuổi theo Ninh Mặc một cách khéo léo, chẳng biết anh nói gì với Helen mà nói nhiều thế.
Nhưng cả buổi tối, ánh mắt của Ninh Mặc chưa từng hướng về phía cô, lòng Vụ Nùng Nùng tràn đầy lo lắng, cảm thấy mình không thể tìm thấy lối vào.
Buổi tối, Vụ Nùng Nùng ngồi xe của Đỗ Nhược ra về, Ninh Mặc chẳng rõ tung tích, Đỗ Nhược cười vỗ vỗ tay Vụ Nùng Nùng nói: “Nùng Nùng, các cháu nghỉ rồi chứ?”
Vụ Nùng Nùng gật gật đầu.
“Cứ nghỉ lễ là trường học lại vắng vẻ lắm, cháu ở một mình bác vẫn thấy lo, không biết liệu cháu có quan tâm đến cuộc sống của mình không, hay là ngày mai cháu đến nhà bác ở đi, nhà nhiều người cũng náo nhiệt hơn, mừng năm mới là phải đông vui náo nhiệt.” Đỗ Nhược thấy vẻ mặt Vụ Nùng Nùng có ý từ chối, lại vội nói thêm: “Không được từ chối, hai nhà chúng ta quen biết bao lâu nay rồi, bác không thể để cháu gái mình cô đơn ăn Tết một mình được, cứ quyết định như vậy nhé, ngày mai bác sẽ bảo Ninh Mặc đi đón cháu.”
Đỗ Nhược là Thái hậu của nhà họ Ninh, từ trước tới nay mọi việc đều là bà quyết định, Ninh Mặc và bố luôn chiều theo ý bà. Truyền thống của nhà họ Ninh là luôn luôn nghe lời vợ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook