2+!
-
Quyển 1 - Chương 5
“Cạch” có người mở cửa đi vào.
… Mẹ, mẹ?!
“Ưm…!” Lịch Ương đau đớn nhưng không có cách nào kêu lên được, bởi vì miệng nó đang bị Nguyệt Diệp hôn thật sâu.
“Ưm… ưm…!” Mẹ! Mẹ! Cứu cứu con!
Trong lúc hoảng sợ và hoang mang dữ dội, cùng với tiếng bước chân lên lầu của mẹ, tầm nhìn của Lịch Ương tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh…
“Nguyệt Diệp, con đã ngủ chưa?” Tống Tâm Di nhẹ nhàng gõ cửa, sợ đánh thức giấc ngủ trưa của đứa con bên trong.
Thắc mắc sao mẹ lại về lúc này? Nguyệt Diệp tạm thời ngưng các động tác, miễn cưỡng lên tiếng: “Ưm… Vâng… Con đang ngủ…”
“Lịch Ương đâu? Sao lại không có ở nhà?” Tống Tâm Di không vào trong quấy rầy lúc Nguyệt Diệp đang nghỉ ngơi.
Nguyệt Diệp đành nói dối: “Nó đi học rồi.”
“Thằng nhóc này thật là, ” ngoài cửa Tống Tâm Di lập tức bất mãn nói: “Sáng sớm đã kêu nó ở nhà chăm sóc anh trai bị bệnh, vậy mà cũng không nghe lời?”
Thì ra, là mẹ bắt Lịch Ương ở nhà.
Nguyệt Diệp mang theo giọng điệu bất mãn, vờ như mệt mỏi nói: “Mẹ… Con buồn ngủ… Mẹ sao lại về giờ này?” Trong lúc nói chuyện, hắn nhịn không được khẽ vuốt mái tóc mềm mại ướt mồ hôi của Lịch Ương, điên cuồng liếm cắn vành tai của nó.
“Buổi tối mẹ phải đi dự một buổi tiệc rượu, đều là bạn bè trong giới thiết kế thời trang. Nguyệt Diệp, nếu con cảm thấy không thoải mái thì nhớ gọi điện thoại cho mẹ đó.” Ngữ khí Tống Tâm Di tràn đầy cưng chiều.
“Vâng ạ… Mẹ… Con muốn ngủ rồi…” Nguyệt Diệp bắt đầu đùa bỡn hai điểm nho nhỏ đáng yêu nhô lên trước ngực Lịch Ương, lè lưỡi ra liếm cắn.
Biết rõ thằng con đang mệt, Tống Tâm Di nhẹ nói: “Cơm tối thì để cho Lịch Ương làm, mẹ sẽ về hơi trễ.”
“Ưm…”
Nghe thấy âm thanh buồn ngủ của Nguyệt Diệp, Tống Tâm Di không có hoài nghi gì, vội vàng trở lại căn phòng của mình bắt đầu thay lễ phục cho tiệc tối.
Chìm đắm trong mơ màng, môi có cảm giác ướt át nóng hổi… Thắc lưng… Dường như còn bị một cánh tay khỏe mạnh giữ lấy…
“Ừm…” Hai chân bị nâng lên cao dán sát vào ngực, bờ môi ướt át khiến Lịch Ương khó chịu rên rỉ.
“Ưm…!” Kế tiếp lại là một nụ hôn nồng nhiệt hơn, Lịch Ương một lần nữa tỉnh dậy trong hoảng sợ!
Ngay lúc vừa mở hai mắt ra, liền cảm nhận được sự đau đớn và sợ hãi tột cùng ─ ─ “Ưm..mm…” Thân thể như bị xé toạt đi, nơi duy nhất có thể phát ra đau khổ là miệng, lại bị Nguyệt Diệp lần nữa cướp đi!
Đau! Đau đớn khủng khiếp!!!
Không muốn… Không muốn… Anh Nguyệt Diệp… Dừng lại… Mẹ… Mẹ…
Cho dù Lịch Ương đau đến thở không được, vật kia vẫn cứ xỏ xuyên qua thân thể nó kịch liệt, toàn bộ trong nhà, ngoại trừ Nguyệt Diệp, không ai đáp lại.
… Mẹ… Mẹ không phải đã về rồi sao?!
Lịch Ương ngạc nhiên tại sao mẹ lại không đi vào phòng của anh hai? Tại sao chính mình vẫn còn nằm trên giường anh ấy? Vẫn đang đau đớn tiếp nhận sự chà đạp tàn khóc của anh trai!
Vật cứng rắn nóng như lửa của Nguyệt Diệp đang trong thân thể mình mạnh mẽ đâm tới, mỗi một lần va chạm đều khiến nó đau đớn đến lục phủ ngũ tạng, nó sắp không chịu nổi nữa rồi!
“Nguyệt Diệp.”
─ ─ Mẹ?!
“Ưm..mm… ưm ưm…” Nguyệt Diệp không để cho nó có cơ hội kêu cứu, cắn đầu lưỡi nó đến run rẩy.
“Nguyệt Diệp, mẹ đi đây, con ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”
Mẹ! Cứu con! Anh Nguyệt Diệp anh ấy…
“Lịch Ương thật không nghe lời, biết rõ con nhức đầu lại không ở nhà chăm sóc con, chờ mẹ về phải mắng nó một trận mới được.”
… Mẹ? Không phải! Mẹ! Không phải như thế!
“Nguyệt Diệp, con nghỉ ngơi đi! Mẹ đi nha.”
Mẹ! Đừng đi! Con ở đây! Con ở trong phòng của anh hai! Mẹ!!!
Cửa, đóng lại trước nỗi tuyệt vọng của nó.
Nguyệt Diệp điên cuồng cắn lộng vành tai của nó, ngay lúc này đôi môi được tự do một chút, Lịch Ương, không cách nào chịu nổi đau đớn khóc thét.
“Ô a a a! Đau quá! Không muốn! Anh Nguyệt Diệp dừng lại đi! Ưm..mm… a! A a a a!!!”
Nguyệt Diệp khi sắp bắn ra thật sự là quá điên cuồng, mỗi một lần tiến vào đều tiến đến nơi sâu nhất, mỗi một lần rút ra đều rút hoàn toàn đến bên ngoài… cường độ quá lớn làm cho thân thể gầy yếu của Lịch Ương bị đẩy lên xuống mạnh mẽ, nó cố gắng bám lấy Nguyệt Diệp, nó thực sự cảm thấy mình sắp bị anh trai hành hạ đến chết mất rồi.
“Đúng, Lịch Ương ôm anh đi… Đúng vậy! Ôm thật chặt đấy! Chân cũng phải vòng qua anh… Nghe lời a, lập tức sẽ hết đau thôi, thật sự rất nhanh sẽ không đau nữa, thật sự…” Nguyệt Diệp đem hai tay của Lịch Ương ôm chặt lấy lưng và hai chân vì sợ hãi mà co rút của nó vòng qua thắt lưng mình.
Một đợt tấn công mới, lại bắt đầu rồi…
“A… A… Không muốn… Anh Nguyệt Diệp… Mau dừng lại… Mau dừng lại…”
“Lịch Ương thật giỏi! Em đem anh … Hút thật sâu… Thật chặt!”
“… Ô… A… Dừng lại a… Cầu anh… Cầu anh…”
“Lịch Ương thật là hư hỏng nha, kêu lên như vậy, muốn quyến rũ anh sao.”
Lịch Ương nghe thế, toàn thân một trận co rút lại.
“A!” Nguyệt Diệp cảm nhận được bên trong thành ruột mềm mại quá nhiều kích thích, thiếu chút nữa là không khống chế được cảm xúc mà bắn ra.
“Lịch Ương… Thật sự là một đứa trẻ hư hỏng mà…” Dòng kích thích mãnh thiệt khiến hắn sảng khoái toàn thân, nhịn không được, lần nữa duỗi ra đầu lưỡi đỏ rực ướt át trêu đùa cánh môi trắng bệch của Lịch Ương.
Lịch Ương bật khóc, Nguyệt Diệp lại càng cưỡng đoạt hành hạ. Đầu óc hỗn loạn, nhất thời hiện lên một thân ảnh luôn tin cậy…
“Nguyệt… Anh Nguyệt Thần… Cứu em… Cứu em…!!!”
—
ta thấy bất lực, mình làm chả hay j cả *quay cuồng* H văn mà ko có tí j cảm xúc *khóc a khóc a*
… Mẹ, mẹ?!
“Ưm…!” Lịch Ương đau đớn nhưng không có cách nào kêu lên được, bởi vì miệng nó đang bị Nguyệt Diệp hôn thật sâu.
“Ưm… ưm…!” Mẹ! Mẹ! Cứu cứu con!
Trong lúc hoảng sợ và hoang mang dữ dội, cùng với tiếng bước chân lên lầu của mẹ, tầm nhìn của Lịch Ương tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh…
“Nguyệt Diệp, con đã ngủ chưa?” Tống Tâm Di nhẹ nhàng gõ cửa, sợ đánh thức giấc ngủ trưa của đứa con bên trong.
Thắc mắc sao mẹ lại về lúc này? Nguyệt Diệp tạm thời ngưng các động tác, miễn cưỡng lên tiếng: “Ưm… Vâng… Con đang ngủ…”
“Lịch Ương đâu? Sao lại không có ở nhà?” Tống Tâm Di không vào trong quấy rầy lúc Nguyệt Diệp đang nghỉ ngơi.
Nguyệt Diệp đành nói dối: “Nó đi học rồi.”
“Thằng nhóc này thật là, ” ngoài cửa Tống Tâm Di lập tức bất mãn nói: “Sáng sớm đã kêu nó ở nhà chăm sóc anh trai bị bệnh, vậy mà cũng không nghe lời?”
Thì ra, là mẹ bắt Lịch Ương ở nhà.
Nguyệt Diệp mang theo giọng điệu bất mãn, vờ như mệt mỏi nói: “Mẹ… Con buồn ngủ… Mẹ sao lại về giờ này?” Trong lúc nói chuyện, hắn nhịn không được khẽ vuốt mái tóc mềm mại ướt mồ hôi của Lịch Ương, điên cuồng liếm cắn vành tai của nó.
“Buổi tối mẹ phải đi dự một buổi tiệc rượu, đều là bạn bè trong giới thiết kế thời trang. Nguyệt Diệp, nếu con cảm thấy không thoải mái thì nhớ gọi điện thoại cho mẹ đó.” Ngữ khí Tống Tâm Di tràn đầy cưng chiều.
“Vâng ạ… Mẹ… Con muốn ngủ rồi…” Nguyệt Diệp bắt đầu đùa bỡn hai điểm nho nhỏ đáng yêu nhô lên trước ngực Lịch Ương, lè lưỡi ra liếm cắn.
Biết rõ thằng con đang mệt, Tống Tâm Di nhẹ nói: “Cơm tối thì để cho Lịch Ương làm, mẹ sẽ về hơi trễ.”
“Ưm…”
Nghe thấy âm thanh buồn ngủ của Nguyệt Diệp, Tống Tâm Di không có hoài nghi gì, vội vàng trở lại căn phòng của mình bắt đầu thay lễ phục cho tiệc tối.
Chìm đắm trong mơ màng, môi có cảm giác ướt át nóng hổi… Thắc lưng… Dường như còn bị một cánh tay khỏe mạnh giữ lấy…
“Ừm…” Hai chân bị nâng lên cao dán sát vào ngực, bờ môi ướt át khiến Lịch Ương khó chịu rên rỉ.
“Ưm…!” Kế tiếp lại là một nụ hôn nồng nhiệt hơn, Lịch Ương một lần nữa tỉnh dậy trong hoảng sợ!
Ngay lúc vừa mở hai mắt ra, liền cảm nhận được sự đau đớn và sợ hãi tột cùng ─ ─ “Ưm..mm…” Thân thể như bị xé toạt đi, nơi duy nhất có thể phát ra đau khổ là miệng, lại bị Nguyệt Diệp lần nữa cướp đi!
Đau! Đau đớn khủng khiếp!!!
Không muốn… Không muốn… Anh Nguyệt Diệp… Dừng lại… Mẹ… Mẹ…
Cho dù Lịch Ương đau đến thở không được, vật kia vẫn cứ xỏ xuyên qua thân thể nó kịch liệt, toàn bộ trong nhà, ngoại trừ Nguyệt Diệp, không ai đáp lại.
… Mẹ… Mẹ không phải đã về rồi sao?!
Lịch Ương ngạc nhiên tại sao mẹ lại không đi vào phòng của anh hai? Tại sao chính mình vẫn còn nằm trên giường anh ấy? Vẫn đang đau đớn tiếp nhận sự chà đạp tàn khóc của anh trai!
Vật cứng rắn nóng như lửa của Nguyệt Diệp đang trong thân thể mình mạnh mẽ đâm tới, mỗi một lần va chạm đều khiến nó đau đớn đến lục phủ ngũ tạng, nó sắp không chịu nổi nữa rồi!
“Nguyệt Diệp.”
─ ─ Mẹ?!
“Ưm..mm… ưm ưm…” Nguyệt Diệp không để cho nó có cơ hội kêu cứu, cắn đầu lưỡi nó đến run rẩy.
“Nguyệt Diệp, mẹ đi đây, con ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”
Mẹ! Cứu con! Anh Nguyệt Diệp anh ấy…
“Lịch Ương thật không nghe lời, biết rõ con nhức đầu lại không ở nhà chăm sóc con, chờ mẹ về phải mắng nó một trận mới được.”
… Mẹ? Không phải! Mẹ! Không phải như thế!
“Nguyệt Diệp, con nghỉ ngơi đi! Mẹ đi nha.”
Mẹ! Đừng đi! Con ở đây! Con ở trong phòng của anh hai! Mẹ!!!
Cửa, đóng lại trước nỗi tuyệt vọng của nó.
Nguyệt Diệp điên cuồng cắn lộng vành tai của nó, ngay lúc này đôi môi được tự do một chút, Lịch Ương, không cách nào chịu nổi đau đớn khóc thét.
“Ô a a a! Đau quá! Không muốn! Anh Nguyệt Diệp dừng lại đi! Ưm..mm… a! A a a a!!!”
Nguyệt Diệp khi sắp bắn ra thật sự là quá điên cuồng, mỗi một lần tiến vào đều tiến đến nơi sâu nhất, mỗi một lần rút ra đều rút hoàn toàn đến bên ngoài… cường độ quá lớn làm cho thân thể gầy yếu của Lịch Ương bị đẩy lên xuống mạnh mẽ, nó cố gắng bám lấy Nguyệt Diệp, nó thực sự cảm thấy mình sắp bị anh trai hành hạ đến chết mất rồi.
“Đúng, Lịch Ương ôm anh đi… Đúng vậy! Ôm thật chặt đấy! Chân cũng phải vòng qua anh… Nghe lời a, lập tức sẽ hết đau thôi, thật sự rất nhanh sẽ không đau nữa, thật sự…” Nguyệt Diệp đem hai tay của Lịch Ương ôm chặt lấy lưng và hai chân vì sợ hãi mà co rút của nó vòng qua thắt lưng mình.
Một đợt tấn công mới, lại bắt đầu rồi…
“A… A… Không muốn… Anh Nguyệt Diệp… Mau dừng lại… Mau dừng lại…”
“Lịch Ương thật giỏi! Em đem anh … Hút thật sâu… Thật chặt!”
“… Ô… A… Dừng lại a… Cầu anh… Cầu anh…”
“Lịch Ương thật là hư hỏng nha, kêu lên như vậy, muốn quyến rũ anh sao.”
Lịch Ương nghe thế, toàn thân một trận co rút lại.
“A!” Nguyệt Diệp cảm nhận được bên trong thành ruột mềm mại quá nhiều kích thích, thiếu chút nữa là không khống chế được cảm xúc mà bắn ra.
“Lịch Ương… Thật sự là một đứa trẻ hư hỏng mà…” Dòng kích thích mãnh thiệt khiến hắn sảng khoái toàn thân, nhịn không được, lần nữa duỗi ra đầu lưỡi đỏ rực ướt át trêu đùa cánh môi trắng bệch của Lịch Ương.
Lịch Ương bật khóc, Nguyệt Diệp lại càng cưỡng đoạt hành hạ. Đầu óc hỗn loạn, nhất thời hiện lên một thân ảnh luôn tin cậy…
“Nguyệt… Anh Nguyệt Thần… Cứu em… Cứu em…!!!”
—
ta thấy bất lực, mình làm chả hay j cả *quay cuồng* H văn mà ko có tí j cảm xúc *khóc a khóc a*
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook