2+!
-
Quyển 1 - Chương 4
Ánh sáng mãnh liệt đến chói mắt rọi vào phòng ngủ, Nguyệt Diệp vuốt ve khắp cơ thể Lịch Ương và kịch liệt thở dốc..
“Anh Nguyệt Diệp?! Anh làm gì vậy?! Không được!!!”
“Lịch Ương, đều tại em không tốt…”
“Mau dừng tay! Anh… anh điên rồi sao?!”
Buổi trưa oi bức dị thường, căn phòng hỗn loạn, hai khối cơ thể rõ rệt… Một bên dây dưa, một bên phản kháng, trên chiếc giường rộng rãi xuất hiện những nếp gấp bừa bộn.
“Anh Nguyệt Diệp! Anh mau dừng lại!!!” Lịch Ương vô lực vặn vẹo chống đỡ, hoàn cảnh xấu đi. Giờ phút này, Nguyệt Diệp tựa như dã thú điên cuồng lột phăng chiếc áo ướt đẫm của chính mình, trói trụ cổ tay của nó. Sau đó, là âm thanh của dây kéo…
“Nguyệt, Anh Nguyệt Diệp?! Không!!!” Lịch Ương hoảng sợ nâng hai chân lên đá loạn.
“A!” Mắt cá chân bị tóm được, một bàn tay bắt lấy phần eo của nó, nắm lấy cái quần màu xanh nhạt kéo xuống hoàn toàn đến mũi chân.
“Nguyệt Diệp! Dừng tay ─ ─!!!” Lịch Ương tuyệt vọng hoảng sợ, chỉ một thoáng, bàn tay nóng rực của Nguyệt Diệp bắt đầu ở trên thân thể của nó không kiêng nể gì mà vuốt ve.
“A!” Hai chân, bị sức mạnh bá đạo mở ra…
Sao lại có thể như vậy?
Sao lại xảy ra chuyện này chứ?
Lịch Ương bị sức mạnh cường đại khống chế, hoảng sợ, nhớ lại hết thảy mọi chuyện sau bữa cơm…
Sau bữa cơm trưa, một khoảng thời gian thật lâu Lịch Ương không dám lên lầu quấy rầy tên Nguyệt Diệp tự dưng tức giận đó. Nó ngồi trên sô pha màu đỏ, muôn ngàn nổi lo lắng, nhìn nhìn ngón tay được dán băng cá nhân, lại nhìn khung cảnh cổ xưa của căn nhà… Cuối cùng, Lịch Ương lấy nước, mang theo thuốc, quyết định lên lầu, ít nhất cũng phải cho ông anh tính tình bất thường uống thuốc trước đã.
Gõ cửa, phát hiện cửa không có khóa, nó liền yên lặng tiến vào.
“Anh Nguyệt Diệp?” Nó đi tới, Nguyệt Diệp nằm trên giường, nhắm mắt, trong phòng không có kéo bức màn lên nên hắn thoạt nhìn rất nhợt nhạt, phảng phất như một bức tượng điêu khắc.
Lịch Ương biết rõ anh mình vẫn chưa ngủ, nên nói: “Uống thuốc a! Cái này là vitamin C tuy là có chua một chút, nhưng tránh cho thời tiết bất thường sẽ làm làn da phía dưới bị nổi mẩn.”
“Đi ra ngoài.” Nguyệt Diệp dứt khoát quay đi trùm mền.
“Anh uống thuốc xong em sẽ ra ngoài.” Nó bướng bỉnh cười.
“…” Trong chăn Nguyệt Diệp không nói gì, cũng không bảo nó đi.
“Anh Nguyệt Diệp? Anh đừng có buồn nữa mà.” Lịch Ương đi tới lắc lắc người hắn.
“Đi ra ngoài.” Nguyệt Diệp lần này đem mền cuộn người lại càng chặt hơn.
“Anh cuối cùng là tức giận cái gì chứ?” Lịch Ương một tay cầm ly nước, một tay đem thuốc bỏ xuống, bắt đầu kéo lấy cái chăn của anh trai, sợ hắn cuộn người đến ngộp thở.
“Anh không phải đã bảo em đi ra ngoài sao?”
Lôi lôi kéo kéo, Nguyệt Diệp bỗng nhiên xốc mền lên, ngón tay trái bị dao thái rau làm đứt đập vào ly nước trong tay Lịch Ương… Nước, hắt hết lên thân nó.
Tim, “Thình thịch! Thình thịch!” …
Quần áo bởi vì ướt đẫm nửa trong suốt dán sát lên người hiện lên hai điểm màu hồng phấn….Gương mặt mang theo những giọt nước ướt át, đang xuôi dòng mà chảy xuống cái cằm xinh đẹp….Xuống cổ…..Giống như những viên ngọc nhỏ trong suốt ấm áp.
“Tong…”
Mồ hôi từng giọt từng giọt, nhớ tới chuyện kia lại tức giận không thôi, tầm mắt cứ gắt gao nhìn thân thể trong lòng ngực phập phồng, quần áo trong suốt dính sát cơ thể quyến rũ vô cùng….Ánh mắt, như cũ không cách nào dời đi.
“Thình thịch! Thình thịch!”
Trái tim, bắt đầu không kiềm chế được…
Không biết mình tại sao lại đem đứa em trai mười sáu tuổi đẹp đẽ ấn ngã trên giường; không biết mình tại sao lại lần nữa điên cuồng hôn lên đôi môi mềm mại đã từng vô tình “chạm” qua; càng không biết mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại nghĩ muốn Lịch Ương?
Vào thời khắc này!!!
“Dừng tay!!! Dừng tay!!!”
Điên cuồng xé rách, hắn dừng lại không được. Không có huyết thống ràng buộc, hắn càng không hề kiên kỵ! Bọn hắn, vốn không phải là anh em ruột thịt!
“A a a a!!! Anh Nguyệt Diệp!!! Dừng tay!!! Dừng tay!!!” Bị quần áo ướt đẫm buộc chặt Lịch Ương lại càng sợ hãi mà khóc, nháy mắt chiếc quần lót duy nhất che chở cho hạ thân cũng bị Nguyệt Diệp xé đi, thân thể trần trụi lạnh lẽo dưới ánh mắt như lửa đốt của Nguyệt Diệp trở nên thập phần xấu hổ. Hai chân bị ép mở ra thật to, nơi tư mật siết chặt dưới tia sáng tàn nhẫn bị nhìn không sót thứ gì, phân thân non nớn co rúm lại, đang ở giữa hai chân run rẩy bất lực.
“Không… Không…!!!” Lịch Ương quả thực không thể tin mình bây giờ lại thấy: Anh Nguyệt Diệp của nó, người anh trai từ nhỏ đã luôn làm bạn với nó, giờ phút này muốn cường bạo nó?!
Sắc mặt càng tái nhợt, khóe môi run run, nước mắt từng giọt, con ngươi mơ hồ hoảng sợ đến tuyệt vọng.
“Có lẽ vào ban đêm, Lịch Ương ngược lại sẽ không sợ anh giống như bây giờ nhỉ?” Nguyệt Diệp đã cởi quần lót ra, quần áo phía trên lại còn nguyên, đem thứ đã cương cứng như lửa nóng giữa hai chân mình đặt trước huyệt khẩu co rút nhỏ bé của Lịch Ương ─ ─ “Có lẽ do ban đêm, Lịch Ương bị quáng gà, nên không biết dùng cặp mắt xinh đẹp của em nhìn bộ dạng khó coi của anh?”
Đột nhiên tiến vào hết sức mạnh mẽ ─ ─
“Ư-a..aaaa!!!” Lịch Ương đau đớn thét lên.
Nguyệt Diệp tiến lần đầu vào không thành công!
“Ừm… Lần đầu tiên dường như rất khó, bất kể là nam hay nữ.” Hắn cũng không có vội vàng nôn nóng, nhưng động tác lại có chút không thích ứng mà vụng về.
Nhưng toàn thân Lịch Ương lại căng cứng, không chỉ sợ những đau đớn dữ dội cùng nhục nhã kế tiếp, trong đầu lại hiện lên một cái ý niệm.
“Ha ha!” Nguyệt Diệp dường như muốn nó thả lỏng mà nắm lấy hai chân nó đặt trên vai mình rồi cúi người hôn bất chấp mồ hôi lạnh đầy trán, trượt đến bên tai nó, nói nhỏ: “Đừng nói cho ba mẹ biết a, anh cùng nữ nhân, từng có làm qua rồi.”
Chỉ một thoáng, nhục nhã to lớn khiến Lịch Ương không cách nào chịu được khóc rống lên: Nếu đã vậy! Anh đã từng cùng nữ nhân khác có quan hệ! Vậy anh tại sao lại đối với thằng con trai như em lại có hứng thứ chứ?! Anh Nguyệt Diệp, anh căn bản vốn không phải là đồng tính luyến ái mà, không phải sao?!
Nguyệt Diệp vẫn như cũ nhẹ nhàng hôn lên bờ môi trắng bệch xinh đẹp nhưng cứng ngắc của Lịch Ương nói: “Nếu như Lịch Ương là con gái thì tốt rồi.”
“!”
“Nếu như là con gái, anh nhất định sẽ yêu thương em vô cùng nha?”
“A a a a…!!!”
Kèm theo tiếng kêu đau đớn thảm thiết không chịu được, dục vọng của Nguyệt Diệp, lần thứ hai mãnh liệt tiến tới.
“Cạch “
Phòng khách tầng dưới, truyền đến âm thanh tra khóa mở cửa.
—-
hum lay 1h trưa ta đứng phơi nắng 1 tiếng, 4h chiều đi mua đồ thì dầm mưa *ngu ngơ*
ta bệnh mất r (_.__!!!) nhức đầu, thêm cái chương này nữa, mất máu wa
“Liệu mẹ của cả hai có phát hiện hay không? Liệu những ngày sau của Lịch Ương sẽ như thế nào? Xin mời chờ chương tiếp theo…” *cười lăn lộn*
“Anh Nguyệt Diệp?! Anh làm gì vậy?! Không được!!!”
“Lịch Ương, đều tại em không tốt…”
“Mau dừng tay! Anh… anh điên rồi sao?!”
Buổi trưa oi bức dị thường, căn phòng hỗn loạn, hai khối cơ thể rõ rệt… Một bên dây dưa, một bên phản kháng, trên chiếc giường rộng rãi xuất hiện những nếp gấp bừa bộn.
“Anh Nguyệt Diệp! Anh mau dừng lại!!!” Lịch Ương vô lực vặn vẹo chống đỡ, hoàn cảnh xấu đi. Giờ phút này, Nguyệt Diệp tựa như dã thú điên cuồng lột phăng chiếc áo ướt đẫm của chính mình, trói trụ cổ tay của nó. Sau đó, là âm thanh của dây kéo…
“Nguyệt, Anh Nguyệt Diệp?! Không!!!” Lịch Ương hoảng sợ nâng hai chân lên đá loạn.
“A!” Mắt cá chân bị tóm được, một bàn tay bắt lấy phần eo của nó, nắm lấy cái quần màu xanh nhạt kéo xuống hoàn toàn đến mũi chân.
“Nguyệt Diệp! Dừng tay ─ ─!!!” Lịch Ương tuyệt vọng hoảng sợ, chỉ một thoáng, bàn tay nóng rực của Nguyệt Diệp bắt đầu ở trên thân thể của nó không kiêng nể gì mà vuốt ve.
“A!” Hai chân, bị sức mạnh bá đạo mở ra…
Sao lại có thể như vậy?
Sao lại xảy ra chuyện này chứ?
Lịch Ương bị sức mạnh cường đại khống chế, hoảng sợ, nhớ lại hết thảy mọi chuyện sau bữa cơm…
Sau bữa cơm trưa, một khoảng thời gian thật lâu Lịch Ương không dám lên lầu quấy rầy tên Nguyệt Diệp tự dưng tức giận đó. Nó ngồi trên sô pha màu đỏ, muôn ngàn nổi lo lắng, nhìn nhìn ngón tay được dán băng cá nhân, lại nhìn khung cảnh cổ xưa của căn nhà… Cuối cùng, Lịch Ương lấy nước, mang theo thuốc, quyết định lên lầu, ít nhất cũng phải cho ông anh tính tình bất thường uống thuốc trước đã.
Gõ cửa, phát hiện cửa không có khóa, nó liền yên lặng tiến vào.
“Anh Nguyệt Diệp?” Nó đi tới, Nguyệt Diệp nằm trên giường, nhắm mắt, trong phòng không có kéo bức màn lên nên hắn thoạt nhìn rất nhợt nhạt, phảng phất như một bức tượng điêu khắc.
Lịch Ương biết rõ anh mình vẫn chưa ngủ, nên nói: “Uống thuốc a! Cái này là vitamin C tuy là có chua một chút, nhưng tránh cho thời tiết bất thường sẽ làm làn da phía dưới bị nổi mẩn.”
“Đi ra ngoài.” Nguyệt Diệp dứt khoát quay đi trùm mền.
“Anh uống thuốc xong em sẽ ra ngoài.” Nó bướng bỉnh cười.
“…” Trong chăn Nguyệt Diệp không nói gì, cũng không bảo nó đi.
“Anh Nguyệt Diệp? Anh đừng có buồn nữa mà.” Lịch Ương đi tới lắc lắc người hắn.
“Đi ra ngoài.” Nguyệt Diệp lần này đem mền cuộn người lại càng chặt hơn.
“Anh cuối cùng là tức giận cái gì chứ?” Lịch Ương một tay cầm ly nước, một tay đem thuốc bỏ xuống, bắt đầu kéo lấy cái chăn của anh trai, sợ hắn cuộn người đến ngộp thở.
“Anh không phải đã bảo em đi ra ngoài sao?”
Lôi lôi kéo kéo, Nguyệt Diệp bỗng nhiên xốc mền lên, ngón tay trái bị dao thái rau làm đứt đập vào ly nước trong tay Lịch Ương… Nước, hắt hết lên thân nó.
Tim, “Thình thịch! Thình thịch!” …
Quần áo bởi vì ướt đẫm nửa trong suốt dán sát lên người hiện lên hai điểm màu hồng phấn….Gương mặt mang theo những giọt nước ướt át, đang xuôi dòng mà chảy xuống cái cằm xinh đẹp….Xuống cổ…..Giống như những viên ngọc nhỏ trong suốt ấm áp.
“Tong…”
Mồ hôi từng giọt từng giọt, nhớ tới chuyện kia lại tức giận không thôi, tầm mắt cứ gắt gao nhìn thân thể trong lòng ngực phập phồng, quần áo trong suốt dính sát cơ thể quyến rũ vô cùng….Ánh mắt, như cũ không cách nào dời đi.
“Thình thịch! Thình thịch!”
Trái tim, bắt đầu không kiềm chế được…
Không biết mình tại sao lại đem đứa em trai mười sáu tuổi đẹp đẽ ấn ngã trên giường; không biết mình tại sao lại lần nữa điên cuồng hôn lên đôi môi mềm mại đã từng vô tình “chạm” qua; càng không biết mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại nghĩ muốn Lịch Ương?
Vào thời khắc này!!!
“Dừng tay!!! Dừng tay!!!”
Điên cuồng xé rách, hắn dừng lại không được. Không có huyết thống ràng buộc, hắn càng không hề kiên kỵ! Bọn hắn, vốn không phải là anh em ruột thịt!
“A a a a!!! Anh Nguyệt Diệp!!! Dừng tay!!! Dừng tay!!!” Bị quần áo ướt đẫm buộc chặt Lịch Ương lại càng sợ hãi mà khóc, nháy mắt chiếc quần lót duy nhất che chở cho hạ thân cũng bị Nguyệt Diệp xé đi, thân thể trần trụi lạnh lẽo dưới ánh mắt như lửa đốt của Nguyệt Diệp trở nên thập phần xấu hổ. Hai chân bị ép mở ra thật to, nơi tư mật siết chặt dưới tia sáng tàn nhẫn bị nhìn không sót thứ gì, phân thân non nớn co rúm lại, đang ở giữa hai chân run rẩy bất lực.
“Không… Không…!!!” Lịch Ương quả thực không thể tin mình bây giờ lại thấy: Anh Nguyệt Diệp của nó, người anh trai từ nhỏ đã luôn làm bạn với nó, giờ phút này muốn cường bạo nó?!
Sắc mặt càng tái nhợt, khóe môi run run, nước mắt từng giọt, con ngươi mơ hồ hoảng sợ đến tuyệt vọng.
“Có lẽ vào ban đêm, Lịch Ương ngược lại sẽ không sợ anh giống như bây giờ nhỉ?” Nguyệt Diệp đã cởi quần lót ra, quần áo phía trên lại còn nguyên, đem thứ đã cương cứng như lửa nóng giữa hai chân mình đặt trước huyệt khẩu co rút nhỏ bé của Lịch Ương ─ ─ “Có lẽ do ban đêm, Lịch Ương bị quáng gà, nên không biết dùng cặp mắt xinh đẹp của em nhìn bộ dạng khó coi của anh?”
Đột nhiên tiến vào hết sức mạnh mẽ ─ ─
“Ư-a..aaaa!!!” Lịch Ương đau đớn thét lên.
Nguyệt Diệp tiến lần đầu vào không thành công!
“Ừm… Lần đầu tiên dường như rất khó, bất kể là nam hay nữ.” Hắn cũng không có vội vàng nôn nóng, nhưng động tác lại có chút không thích ứng mà vụng về.
Nhưng toàn thân Lịch Ương lại căng cứng, không chỉ sợ những đau đớn dữ dội cùng nhục nhã kế tiếp, trong đầu lại hiện lên một cái ý niệm.
“Ha ha!” Nguyệt Diệp dường như muốn nó thả lỏng mà nắm lấy hai chân nó đặt trên vai mình rồi cúi người hôn bất chấp mồ hôi lạnh đầy trán, trượt đến bên tai nó, nói nhỏ: “Đừng nói cho ba mẹ biết a, anh cùng nữ nhân, từng có làm qua rồi.”
Chỉ một thoáng, nhục nhã to lớn khiến Lịch Ương không cách nào chịu được khóc rống lên: Nếu đã vậy! Anh đã từng cùng nữ nhân khác có quan hệ! Vậy anh tại sao lại đối với thằng con trai như em lại có hứng thứ chứ?! Anh Nguyệt Diệp, anh căn bản vốn không phải là đồng tính luyến ái mà, không phải sao?!
Nguyệt Diệp vẫn như cũ nhẹ nhàng hôn lên bờ môi trắng bệch xinh đẹp nhưng cứng ngắc của Lịch Ương nói: “Nếu như Lịch Ương là con gái thì tốt rồi.”
“!”
“Nếu như là con gái, anh nhất định sẽ yêu thương em vô cùng nha?”
“A a a a…!!!”
Kèm theo tiếng kêu đau đớn thảm thiết không chịu được, dục vọng của Nguyệt Diệp, lần thứ hai mãnh liệt tiến tới.
“Cạch “
Phòng khách tầng dưới, truyền đến âm thanh tra khóa mở cửa.
—-
hum lay 1h trưa ta đứng phơi nắng 1 tiếng, 4h chiều đi mua đồ thì dầm mưa *ngu ngơ*
ta bệnh mất r (_.__!!!) nhức đầu, thêm cái chương này nữa, mất máu wa
“Liệu mẹ của cả hai có phát hiện hay không? Liệu những ngày sau của Lịch Ương sẽ như thế nào? Xin mời chờ chương tiếp theo…” *cười lăn lộn*
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook