101 Lần Trùng Sinh
-
Chương 8: Xảy ra sự cố
Editor: Lam
Trời đông tối sớm, học sinh lại phải đi bộ 2-3 giờ mới có thể trở về nhà. Cho nên tự học đến 3 giờ chiều thì kết thúc.
“Tạm biệt thầy.”
Sau khi chào thầy, những học sinh khác đều lục tục ra khỏi phòng học. Lý Lực Hoa thu thập sách vở, gọi Đường Tâm Duyệt lại, “Đường Tâm Duyệt, đến phòng làm việc của thầy một chuyến.”
“Dạ vâng, thầy.” Đường Tâm Duyệt ôm cặp sách vải bông của mình đuổi theo, cô đi lướt qua Lục Thành Vũ đã đi tới cửa nhưng lại khó hiểu dừng lại nhìn cô, đi theo thầy tới nơi thầy ở sát vách.
Trong phòng của thầy rất đơn sơ, tủ đứng kiểu cũ tựa vào góc tường, một chiếc giường lò xo trải hai lớp bông vải lộ ra bên ngoài tấm chăn, ngoài bếp lò nấu nước nấu cơm cùng với bàn học và ghế dùng để chấm bài tập thì không còn vật gì khác.
Lý Lực Hoa ngồi xuống ghế, chiếc ghế kia không biết đã bao nhiêu năm, tiếng kêu ken két vang dội, ông không thèm để ý chút nào, khoác một tay lên trên ghế dựa.
Ân cần hỏi, “Em bị ốm đỡ hơn chưa?”
Đường Tâm Duyệt gật đầu, “Dạ tốt hơn nhiều rồi, em cảm ơn thầy.”
Lý Lực Hoa vừa cười vừa lật vở bài tập của cô trên bàn, phía trên mỗi một trang đều dùng bút đỏ phê một chữ “Ưu” to rõ ràng: “Thầy vốn định nói với em là bị bệnh không cần phải làm bài tập, không nghĩ tới em đã làm xong, em chăm chỉ lắm. Có điều, học tập là học tập, cũng phải chú ý thân thể. Lần sau không cần làm vậy nữa.”
“Em biết ạ.” Đường Tâm Duyệt cười gượng hai tiếng, nghĩ đến lòng tốt của Lục Thành Vũ, tâm tình khó một lời nói hết.
Lý Lực Hoa lấy một bộ bài thi từ trong ngăn kéo cho cô, “Đây là đề thi lên cấp 2 năm ngoái của trấn trên, em về nhà không được mở sách, trong thời gian qui định làm một lần. Ngày mai mang lại đây cho thầy chấm điểm.” Thầy căn dặn nhiều lần, “Cố gắng làm nhé.”
Đường Tâm Duyệt liếc nhìn bài thi, trong lòng sửng sốt. Trước không nói đến bài thi này không dễ có được, bài thi này vậy mà được photo, cô nhớ trấn trên chỉ có một tiệm photocopy, loại bài thi photo hai mặt này cần tới năm hào. Lý Lực Hoa coi như là thầy dạy chính của thôn nhỏ trong núi thì tiền lương một tháng cũng chỉ có mấy chục đồng, còn thường xuyên bị khất nợ, ông tự nhiên không có tiền photo nhiều bản cho học sinh cả lớp, mà bài thi không dễ có được này ông ấy lại chọn đưa cho cô.
Đời trước, cô u mê không hiểu được sự trân quý của bài thi này, mà hiện tại, Đường Tâm Duyệt cầm bài thi, mắt đầy cảm kích nhìn Lý Lực Hoa, “Em cảm ơn thầy ạ!”
Lý Lực Hoa vui vẻ yên tâm cười, khích lệ nói, “Thành tích của em rất tốt, lại chịu cố gắng, nhất định có thể thi đậu cấp 2.”
Người đàn ông ba mươi tuổi vẻ mặt tang thương chiếu vào trong mắt Đường Tâm Duyệt, cô học tiểu học sáu năm, đổi chừng mười người thầy. Điều kiện trong núi tồi tệ, có người một hai tháng đã không chịu nổi rời đi, mà thầy Lý trước mặt đến bây giờ đã kiên trì suốt hai năm, là người thầy dạy cô lâu nhất. Trong trí nhớ của cô, sau đó thầy ấy thậm chí còn ở lại trong núi, cho dù có cơ hội điều đi cũng không rời, dạy học hơn hai mươi năm.
Đối với người thầy vĩ đại như thế, cô kính phục và cảm kích từ tận đáy lòng. Chính vì những người như thầy hi sinh không vụ lợi mới giúp những đứa trẻ ở vùng hẻo lánh nghèo khó có thể đến trường, không đến nổi thành mù chữ.
“Thầy, em…” Cô cẩn thận cầm bài thi, nhất thời không cách nào nói ra ý nghĩ không tính tiếp tục học cấp 2.
Dưới ánh nhìn chăm chú mong mình thành tài của thầy, cô không nói ra được.
Đến cuối cùng cô cũng chỉ có thể cúi người thật sâu về phía thầy, cẩn thận bỏ bài thi vào trong cặp sách, nói lời tạm biệt sau đó rời đi.
Đi đến chỗ cách thầy ở không xa, Đường Tâm Duyệt thấy một người dựa lưng vào cửa trường học, là Lục Thành Vũ đang nhàm chán dùng mũi chân vẽ vòng tròn trên mặt cát.
Đường Tâm Duyệt nhìn thẳng tới, Lục Thành Vũ đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm mặt hỏi, “Cậu muốn thi cấp 2?”
Đường Tâm Duyệt không muốn chú ý tới cậu ta, làm bộ như không nghe thấy cứ đi về phía trước. Lục Thành Vũ kiên nhẫn đuổi theo, “Này! Cậu có nghe thấy không! Cậu làm bộ bài thi kia là muốn lên cấp 2 à?”
Thật ồn ào. Đường Tâm Duyệt tức giận liếc cậu ta một cái, “Sao cậu biết – không đúng!” Giọng cô biến đổi, cặp mắt trợn tròn, “Vừa rồi cậu nghe lén tôi và thầy nói chuyện!” Nếu không sao lại biết chuyện bài thi.
Lục Thành Vũ nói lảng sang chuyện khác, giọng điệu dồn dập, “Cậu thật sự muốn lên cấp 2? Cậu lên cấp 2 thi em trai em gái cậu thế nào?”
Giọng điệu chất vấn, Đường Tâm Duyệt tức giận cười, “Tôi có lên cấp 2 hay không có liên quan gì đến cậu. Không cần cậu bận tâm.”
“Cậu!” Lục Thành Vũ phát cáu, vẻ mặt bỗng chốc u ám, tức giận trừng Đường Tâm Duyệt một cái, cả người buồn bực dùng sức xông về phía trước, trong chốc lát đã không còn bóng người.
Đường Tâm Duyệt không để ý cậu ta, tiếp tục đi nhanh trên con đường trở về nhà. Không bao lâu, cô thấy Lục Thành Vũ đứng cạnh bãi cỏ giữa đường, trong miệng ngậm cọng cỏ vểnh vểnh lên, dường như đi mệt mỏi đang nghỉ ngơi.
Cậu ta nhìn thấy Đường Tâm Duyệt, ánh mắt làm bộ như lơ đãng bay tới, nhìn một vòng trên người cô lại chạy đi, từ phía xa thỉnh thoảng lại chạy về.
Đường Tâm Duyệt đi thẳng qua cũng không thèm nhìn cậu ta, lát nữa Lục Thành Vũ lại chậm rãi theo sau.
Hai người cứ giống như lúc đi học, bám theo không xa không gần, cùng đi về nhà.
Lúc sắp đến cửa thôn, từ xa xa Đường Tâm Duyệt thấy có một bóng người nho nhỏ quanh quẩn ở nơi đó.
Đến gần mới thấy là một nam sinh thấp bé, quần áo hơi rộng không quá vừa người, lỏng lẻo khoác lên người, lộ ra cái đầu vô cùng lớn của cậu ta, hai con mắt vòng tới vòng lui nhanh như chớp, hiện ra sự thông minh khỏe mạnh.
So với mấy đứa trẻ mặt mày xanh xao ở trong thôn nhỏ, dù cậu ta nhìn gầy loát choát nhưng gò má đầy đặn, da và tóc cũng sáng bóng, có thể thấy ở phương diện thức ăn dinh dưỡng tốt hơn nhiều.
Cậu ta thấy Đường Tâm Duyệt, hưng phấn trực tiếp vẫy tay, “Anh Vũ!”
“…” Đường Tâm Duyệt xấu hổ, mới vừa rồi còn tưởng đối phương muốn gọi cô, may mà cô không chủ động lên tiếng chào hỏi.
Lục Thành Vũ vốn đang bám theo sau lưng Đường Tâm Duyệt một khoảng, nghe thấy liền bước nhanh hơn tiến về phía trước, sờ cái đầu hạt dưa của đối phương, “Đại Đầu, sao em lại đến cửa thôn đón anh?”
Đại Đầu…?
Nghe được cái tên quen thuộc, bước chân của Đường Tâm Duyệt dừng một chút, ghé mắt đánh giá Đại Đầu. Trong trí nhớ lúc ở trong thôn, từ nhỏ Đại Đầu chính là người hầu nhỏ của Lục Thành Vũ; sau đó nghe nói cũng theo chân Lục Thành Vũ lăn lộn xã hội, năm đó lúc Lục Thành Vũ xảy ra chuyện, Đại Đầu cũng ở bên cạnh anh ta. Lục Thành Vũ bởi vì giết người nên ngồi tù, mà tin tức về Đại Đầu thì hoàn toàn không có. Mẹ Đại Đầu – Mẹ Trần thiếu chút nữa khóc đến mù mắt.
“Khịt” Đại Đầu dùng sức hít nước mũi bị đông cứng ở ngoài vào, móc ra một cái bánh ngô từ trong lồng ngực nhét vào tay Lục Thành Vũ, tiếng nói non nớt ngây thơ, “Em đến nhà tìm anh chơi, Bà Lục bị bệnh ngủ trên giường nói rằng chưa có chuẩn bị cơm trưa cho anh. Em liền lấy một cái bánh ngô ở nhà chờ anh.”
“Đại Đầu!” Lục Thành Vũ dùng sức ôm Đại Đầu, trong mắt lóe lên cảm kích. Cũng không nói nhiều lời khách khí, cầm bánh ngô dồn ngay vào trong miệng, nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói là thấy được anh ta đói lắm rồi.
Đường Tâm Duyệt nghĩ trong đầu: Khó trách hai người cứ như hình với bóng, quan hệ tốt như vậy. Nhân phẩm của Đại Đầu cũng không tệ lắm, có gì ăn ngon đều nghĩ tới Lục Thành Vũ.
Khi đó đã kế hoạch hóa gia đình nhiều năm, mỗi một nhà chỉ có thể có một đứa con, nhưng nông thôn có chính sách đặc biệt, nếu đứa con thứ nhất là con gái thì còn có thể sinh thêm một đứa. Nhà Đường Tâm Duyệt là thuộc về loại tình huống này.
Mà nhà Lục Thành Vũ và Đại Đầu, thai đầu tiên đều là con trai tự nhiên không có cách nào sinh tiếp. Trong thôn nghèo tuy nghèo, nhưng những chính sách này vẫn rất chặt chẽ, mẹ Đại Đầu dì Trần bị cán bộ kế hoạch hóa trong trấn ép đi làm phẫu thuật triệt sản.
Nhà cha mẹ Lục Thành Vũ do ra ngoài đi làm nên tránh được, sau đó cũng không biết tại sao không trở về nữa. Trong thôn có lời đồn rằng nhà bọn họ muốn sinh thêm mấy đứa con cho nên không dám quay về.
Tin vịt này cũng không có căn cứ, chẳng qua là do người trong thôn đều nói như thế thôi.
Đường Tâm Duyệt thu hồi ánh mắt, chạy về nhà, ném hình ảnh tình cảm anh em hai người kia ra sau ót.
Về đến nhà, mẹ đang chuẩn bị nấu cơm, hai đứa em làm trợ thủ. Đường Tâm Duyệt đi gánh hai thùng nước rót đầy chậu nước, đuổi gà về chuồng, thêm bắp và nước vào máng ăn, lại đi quét chuồng thỏ, đút thỏ ăn cỏ. Rơm cỏ đút thỏ phải phơi nắng sạch sẽ, bằng không khi thỏ ăn phải cỏ tươi còn dính sương sẽ đau bụng mà chết.
“Tâm Duyệt, vào ăn cơm.” Lục Tú Vân ở trong phòng bếp hô lên.
“Tới ngay.” Đường Tâm Duyệt trả lời, rửa tay vào phòng bếp, cùng cả nhà ăn cơm tối – bữa ăn có thể lấp đầy bao tử nhất trong ngày. Sau khi giúp mẹ thu dọn phòng bếp, cô bưng băng ghế nhỏ vào phòng làm bài tập.
Đến đêm, trời dần dần tối, làng mạc an tĩnh đột nhiên xuất hiện tiếng chó sủa phá tan sự tĩnh lặng.
Đèn đuốc lay động, tiếng người nhốn nháo, “Sao thế?” Đường Tâm Duyệt cau mày, Lục Tú Vân bên cạnh thả đế giày đang khâu xuống, bà đi ra ngoài thấy chú Sơn và những người khác đi ngang qua đang vội vã xuất phát, bà vội vàng gọi ông ta lại, “Chú Sơn à, xảy ra chuyện gì thế?”
Chú Sơn vội nói, “Không thấy thằng Vũ nhà bà Lục đâu, chúng tôi đều đang đi tìm nó.” Nói xong chú Sơn và những người khác cùng đi, vừa đi vừa hét, “Vũ ơi!”
“Thằng Vũ? Lục Thành Vũ?” Đường Tâm Duyệt kịp phản ứng lại thằng Vũ là tên người trong thôn gọi Lục Thành Vũ, bỗng chốc cô đứng lên.
Cô cau mày suy nghĩ một lát, thật ra cô không nhớ năm đó có xảy ra loại chuyện này.
Hoặc là nói, trong ấn tượng của cô, Lục Thành Vũ và những bé trai chỉ toàn quậy phá suốt ngày gây náo loạn trong thôn, loại chuyện này cũng lười đi chú ý.
Có điều, nếu cuối cùng Lục Thành Vũ sống đến hai mươi mấy tuổi, bây giờ cậu ta hẳn cũng sẽ không xảy ra chuyện gì nhỉ.
“Vậy tôi cũng đi tìm giúp.” Nhưng Lục Tú Vân chẳng hề biết, bà nóng lòng lại lương thiện, nghe vậy vội vàng trở về nhà nói với Đường Tâm Duyệt, muốn đi theo số đông cùng đi tìm người.
Đường Tâm Duyệt ngăn lại, “Mẹ đi làm gì?”
Lục Tú Vân xách đèn theo, vừa muốn đi ra khỏi cửa, “Đang mùa đông, thằng bé không biết chạy đi đâu rồi, sớm tìm được sẽ giúp bà Lục bớt lo lắng.”
Đường Tâm Duyệt biết Lục Tú Vân khi còn bé rất được bà Lục săn sóc, hơn nữa có đất cho thuê của nhà cậu ta, ngày thường thường xuyên qua lại, bà cũng chiếu cố người già và trẻ nhỏ trong khả năng cho phép.
Cô nhớ tới cậu con trai ban ngày đi theo phía sau cô, bụng kêu cả ngày trời, thân thể gầy yếu nằm trên bàn, làm hại cô ngã xuống sau đó lại do dự đưa tay ra…
Cô không có lên tiếng ngăn cản nữa, nhìn mẹ đi ra ngoài khép kĩ cửa sân, cô cắn cắn bút, tiếp tục ngồi xuống làm bài tập.
“Vũ ơi, Vũ ơi!” Trong thôn lúc này khắp nơi đều là tiếng kêu ầm ĩ, gần như nhà nào cũng đi tìm.
Mặc dù vào lúc Lục Thành Vũ phá phách cũng sẽ mắng “Thằng nhóc thúi!”, nhưng nếu người xảy ra chuyện, cả thôn nhất định dốc hết sức lực điều động hỗ trợ.
Đường Tâm Duyệt bỗng nhiên có phần cảm khái, mặc dù mọi người niên đại này nghèo khó, nhưng lại chất phác nhiệt tình. Sau khi tới thành phố lớn bị người ta lạnh lùng kì thị khiến cô năm đó có một khoảng thời gian rất lâu cũng không cách nào thích ứng.
Lòng không bình tĩnh làm bài tập một hồi, Đường Tâm Duyệt luôn cảm thấy sự bất an vô hình.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, “Tâm Duyệt, Đường Tâm Duyệt!” Giọng nói khàn khàn lớn tiếng kêu la, chú Sơn đột ngột đẩy cửa sân vào.
Lòng Đường Tâm Duyệt căng thẳng, thoáng cái đứng lên, “Sao vậy chú Sơn?”
Lời còn chưa dứt, chú Sơn đã lo lắng vung tay, “Theo chú ra ngoài mau lên! Mẹ con không cẩn thận trượt xuống vách núi rồi!”
Trời đông tối sớm, học sinh lại phải đi bộ 2-3 giờ mới có thể trở về nhà. Cho nên tự học đến 3 giờ chiều thì kết thúc.
“Tạm biệt thầy.”
Sau khi chào thầy, những học sinh khác đều lục tục ra khỏi phòng học. Lý Lực Hoa thu thập sách vở, gọi Đường Tâm Duyệt lại, “Đường Tâm Duyệt, đến phòng làm việc của thầy một chuyến.”
“Dạ vâng, thầy.” Đường Tâm Duyệt ôm cặp sách vải bông của mình đuổi theo, cô đi lướt qua Lục Thành Vũ đã đi tới cửa nhưng lại khó hiểu dừng lại nhìn cô, đi theo thầy tới nơi thầy ở sát vách.
Trong phòng của thầy rất đơn sơ, tủ đứng kiểu cũ tựa vào góc tường, một chiếc giường lò xo trải hai lớp bông vải lộ ra bên ngoài tấm chăn, ngoài bếp lò nấu nước nấu cơm cùng với bàn học và ghế dùng để chấm bài tập thì không còn vật gì khác.
Lý Lực Hoa ngồi xuống ghế, chiếc ghế kia không biết đã bao nhiêu năm, tiếng kêu ken két vang dội, ông không thèm để ý chút nào, khoác một tay lên trên ghế dựa.
Ân cần hỏi, “Em bị ốm đỡ hơn chưa?”
Đường Tâm Duyệt gật đầu, “Dạ tốt hơn nhiều rồi, em cảm ơn thầy.”
Lý Lực Hoa vừa cười vừa lật vở bài tập của cô trên bàn, phía trên mỗi một trang đều dùng bút đỏ phê một chữ “Ưu” to rõ ràng: “Thầy vốn định nói với em là bị bệnh không cần phải làm bài tập, không nghĩ tới em đã làm xong, em chăm chỉ lắm. Có điều, học tập là học tập, cũng phải chú ý thân thể. Lần sau không cần làm vậy nữa.”
“Em biết ạ.” Đường Tâm Duyệt cười gượng hai tiếng, nghĩ đến lòng tốt của Lục Thành Vũ, tâm tình khó một lời nói hết.
Lý Lực Hoa lấy một bộ bài thi từ trong ngăn kéo cho cô, “Đây là đề thi lên cấp 2 năm ngoái của trấn trên, em về nhà không được mở sách, trong thời gian qui định làm một lần. Ngày mai mang lại đây cho thầy chấm điểm.” Thầy căn dặn nhiều lần, “Cố gắng làm nhé.”
Đường Tâm Duyệt liếc nhìn bài thi, trong lòng sửng sốt. Trước không nói đến bài thi này không dễ có được, bài thi này vậy mà được photo, cô nhớ trấn trên chỉ có một tiệm photocopy, loại bài thi photo hai mặt này cần tới năm hào. Lý Lực Hoa coi như là thầy dạy chính của thôn nhỏ trong núi thì tiền lương một tháng cũng chỉ có mấy chục đồng, còn thường xuyên bị khất nợ, ông tự nhiên không có tiền photo nhiều bản cho học sinh cả lớp, mà bài thi không dễ có được này ông ấy lại chọn đưa cho cô.
Đời trước, cô u mê không hiểu được sự trân quý của bài thi này, mà hiện tại, Đường Tâm Duyệt cầm bài thi, mắt đầy cảm kích nhìn Lý Lực Hoa, “Em cảm ơn thầy ạ!”
Lý Lực Hoa vui vẻ yên tâm cười, khích lệ nói, “Thành tích của em rất tốt, lại chịu cố gắng, nhất định có thể thi đậu cấp 2.”
Người đàn ông ba mươi tuổi vẻ mặt tang thương chiếu vào trong mắt Đường Tâm Duyệt, cô học tiểu học sáu năm, đổi chừng mười người thầy. Điều kiện trong núi tồi tệ, có người một hai tháng đã không chịu nổi rời đi, mà thầy Lý trước mặt đến bây giờ đã kiên trì suốt hai năm, là người thầy dạy cô lâu nhất. Trong trí nhớ của cô, sau đó thầy ấy thậm chí còn ở lại trong núi, cho dù có cơ hội điều đi cũng không rời, dạy học hơn hai mươi năm.
Đối với người thầy vĩ đại như thế, cô kính phục và cảm kích từ tận đáy lòng. Chính vì những người như thầy hi sinh không vụ lợi mới giúp những đứa trẻ ở vùng hẻo lánh nghèo khó có thể đến trường, không đến nổi thành mù chữ.
“Thầy, em…” Cô cẩn thận cầm bài thi, nhất thời không cách nào nói ra ý nghĩ không tính tiếp tục học cấp 2.
Dưới ánh nhìn chăm chú mong mình thành tài của thầy, cô không nói ra được.
Đến cuối cùng cô cũng chỉ có thể cúi người thật sâu về phía thầy, cẩn thận bỏ bài thi vào trong cặp sách, nói lời tạm biệt sau đó rời đi.
Đi đến chỗ cách thầy ở không xa, Đường Tâm Duyệt thấy một người dựa lưng vào cửa trường học, là Lục Thành Vũ đang nhàm chán dùng mũi chân vẽ vòng tròn trên mặt cát.
Đường Tâm Duyệt nhìn thẳng tới, Lục Thành Vũ đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm mặt hỏi, “Cậu muốn thi cấp 2?”
Đường Tâm Duyệt không muốn chú ý tới cậu ta, làm bộ như không nghe thấy cứ đi về phía trước. Lục Thành Vũ kiên nhẫn đuổi theo, “Này! Cậu có nghe thấy không! Cậu làm bộ bài thi kia là muốn lên cấp 2 à?”
Thật ồn ào. Đường Tâm Duyệt tức giận liếc cậu ta một cái, “Sao cậu biết – không đúng!” Giọng cô biến đổi, cặp mắt trợn tròn, “Vừa rồi cậu nghe lén tôi và thầy nói chuyện!” Nếu không sao lại biết chuyện bài thi.
Lục Thành Vũ nói lảng sang chuyện khác, giọng điệu dồn dập, “Cậu thật sự muốn lên cấp 2? Cậu lên cấp 2 thi em trai em gái cậu thế nào?”
Giọng điệu chất vấn, Đường Tâm Duyệt tức giận cười, “Tôi có lên cấp 2 hay không có liên quan gì đến cậu. Không cần cậu bận tâm.”
“Cậu!” Lục Thành Vũ phát cáu, vẻ mặt bỗng chốc u ám, tức giận trừng Đường Tâm Duyệt một cái, cả người buồn bực dùng sức xông về phía trước, trong chốc lát đã không còn bóng người.
Đường Tâm Duyệt không để ý cậu ta, tiếp tục đi nhanh trên con đường trở về nhà. Không bao lâu, cô thấy Lục Thành Vũ đứng cạnh bãi cỏ giữa đường, trong miệng ngậm cọng cỏ vểnh vểnh lên, dường như đi mệt mỏi đang nghỉ ngơi.
Cậu ta nhìn thấy Đường Tâm Duyệt, ánh mắt làm bộ như lơ đãng bay tới, nhìn một vòng trên người cô lại chạy đi, từ phía xa thỉnh thoảng lại chạy về.
Đường Tâm Duyệt đi thẳng qua cũng không thèm nhìn cậu ta, lát nữa Lục Thành Vũ lại chậm rãi theo sau.
Hai người cứ giống như lúc đi học, bám theo không xa không gần, cùng đi về nhà.
Lúc sắp đến cửa thôn, từ xa xa Đường Tâm Duyệt thấy có một bóng người nho nhỏ quanh quẩn ở nơi đó.
Đến gần mới thấy là một nam sinh thấp bé, quần áo hơi rộng không quá vừa người, lỏng lẻo khoác lên người, lộ ra cái đầu vô cùng lớn của cậu ta, hai con mắt vòng tới vòng lui nhanh như chớp, hiện ra sự thông minh khỏe mạnh.
So với mấy đứa trẻ mặt mày xanh xao ở trong thôn nhỏ, dù cậu ta nhìn gầy loát choát nhưng gò má đầy đặn, da và tóc cũng sáng bóng, có thể thấy ở phương diện thức ăn dinh dưỡng tốt hơn nhiều.
Cậu ta thấy Đường Tâm Duyệt, hưng phấn trực tiếp vẫy tay, “Anh Vũ!”
“…” Đường Tâm Duyệt xấu hổ, mới vừa rồi còn tưởng đối phương muốn gọi cô, may mà cô không chủ động lên tiếng chào hỏi.
Lục Thành Vũ vốn đang bám theo sau lưng Đường Tâm Duyệt một khoảng, nghe thấy liền bước nhanh hơn tiến về phía trước, sờ cái đầu hạt dưa của đối phương, “Đại Đầu, sao em lại đến cửa thôn đón anh?”
Đại Đầu…?
Nghe được cái tên quen thuộc, bước chân của Đường Tâm Duyệt dừng một chút, ghé mắt đánh giá Đại Đầu. Trong trí nhớ lúc ở trong thôn, từ nhỏ Đại Đầu chính là người hầu nhỏ của Lục Thành Vũ; sau đó nghe nói cũng theo chân Lục Thành Vũ lăn lộn xã hội, năm đó lúc Lục Thành Vũ xảy ra chuyện, Đại Đầu cũng ở bên cạnh anh ta. Lục Thành Vũ bởi vì giết người nên ngồi tù, mà tin tức về Đại Đầu thì hoàn toàn không có. Mẹ Đại Đầu – Mẹ Trần thiếu chút nữa khóc đến mù mắt.
“Khịt” Đại Đầu dùng sức hít nước mũi bị đông cứng ở ngoài vào, móc ra một cái bánh ngô từ trong lồng ngực nhét vào tay Lục Thành Vũ, tiếng nói non nớt ngây thơ, “Em đến nhà tìm anh chơi, Bà Lục bị bệnh ngủ trên giường nói rằng chưa có chuẩn bị cơm trưa cho anh. Em liền lấy một cái bánh ngô ở nhà chờ anh.”
“Đại Đầu!” Lục Thành Vũ dùng sức ôm Đại Đầu, trong mắt lóe lên cảm kích. Cũng không nói nhiều lời khách khí, cầm bánh ngô dồn ngay vào trong miệng, nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói là thấy được anh ta đói lắm rồi.
Đường Tâm Duyệt nghĩ trong đầu: Khó trách hai người cứ như hình với bóng, quan hệ tốt như vậy. Nhân phẩm của Đại Đầu cũng không tệ lắm, có gì ăn ngon đều nghĩ tới Lục Thành Vũ.
Khi đó đã kế hoạch hóa gia đình nhiều năm, mỗi một nhà chỉ có thể có một đứa con, nhưng nông thôn có chính sách đặc biệt, nếu đứa con thứ nhất là con gái thì còn có thể sinh thêm một đứa. Nhà Đường Tâm Duyệt là thuộc về loại tình huống này.
Mà nhà Lục Thành Vũ và Đại Đầu, thai đầu tiên đều là con trai tự nhiên không có cách nào sinh tiếp. Trong thôn nghèo tuy nghèo, nhưng những chính sách này vẫn rất chặt chẽ, mẹ Đại Đầu dì Trần bị cán bộ kế hoạch hóa trong trấn ép đi làm phẫu thuật triệt sản.
Nhà cha mẹ Lục Thành Vũ do ra ngoài đi làm nên tránh được, sau đó cũng không biết tại sao không trở về nữa. Trong thôn có lời đồn rằng nhà bọn họ muốn sinh thêm mấy đứa con cho nên không dám quay về.
Tin vịt này cũng không có căn cứ, chẳng qua là do người trong thôn đều nói như thế thôi.
Đường Tâm Duyệt thu hồi ánh mắt, chạy về nhà, ném hình ảnh tình cảm anh em hai người kia ra sau ót.
Về đến nhà, mẹ đang chuẩn bị nấu cơm, hai đứa em làm trợ thủ. Đường Tâm Duyệt đi gánh hai thùng nước rót đầy chậu nước, đuổi gà về chuồng, thêm bắp và nước vào máng ăn, lại đi quét chuồng thỏ, đút thỏ ăn cỏ. Rơm cỏ đút thỏ phải phơi nắng sạch sẽ, bằng không khi thỏ ăn phải cỏ tươi còn dính sương sẽ đau bụng mà chết.
“Tâm Duyệt, vào ăn cơm.” Lục Tú Vân ở trong phòng bếp hô lên.
“Tới ngay.” Đường Tâm Duyệt trả lời, rửa tay vào phòng bếp, cùng cả nhà ăn cơm tối – bữa ăn có thể lấp đầy bao tử nhất trong ngày. Sau khi giúp mẹ thu dọn phòng bếp, cô bưng băng ghế nhỏ vào phòng làm bài tập.
Đến đêm, trời dần dần tối, làng mạc an tĩnh đột nhiên xuất hiện tiếng chó sủa phá tan sự tĩnh lặng.
Đèn đuốc lay động, tiếng người nhốn nháo, “Sao thế?” Đường Tâm Duyệt cau mày, Lục Tú Vân bên cạnh thả đế giày đang khâu xuống, bà đi ra ngoài thấy chú Sơn và những người khác đi ngang qua đang vội vã xuất phát, bà vội vàng gọi ông ta lại, “Chú Sơn à, xảy ra chuyện gì thế?”
Chú Sơn vội nói, “Không thấy thằng Vũ nhà bà Lục đâu, chúng tôi đều đang đi tìm nó.” Nói xong chú Sơn và những người khác cùng đi, vừa đi vừa hét, “Vũ ơi!”
“Thằng Vũ? Lục Thành Vũ?” Đường Tâm Duyệt kịp phản ứng lại thằng Vũ là tên người trong thôn gọi Lục Thành Vũ, bỗng chốc cô đứng lên.
Cô cau mày suy nghĩ một lát, thật ra cô không nhớ năm đó có xảy ra loại chuyện này.
Hoặc là nói, trong ấn tượng của cô, Lục Thành Vũ và những bé trai chỉ toàn quậy phá suốt ngày gây náo loạn trong thôn, loại chuyện này cũng lười đi chú ý.
Có điều, nếu cuối cùng Lục Thành Vũ sống đến hai mươi mấy tuổi, bây giờ cậu ta hẳn cũng sẽ không xảy ra chuyện gì nhỉ.
“Vậy tôi cũng đi tìm giúp.” Nhưng Lục Tú Vân chẳng hề biết, bà nóng lòng lại lương thiện, nghe vậy vội vàng trở về nhà nói với Đường Tâm Duyệt, muốn đi theo số đông cùng đi tìm người.
Đường Tâm Duyệt ngăn lại, “Mẹ đi làm gì?”
Lục Tú Vân xách đèn theo, vừa muốn đi ra khỏi cửa, “Đang mùa đông, thằng bé không biết chạy đi đâu rồi, sớm tìm được sẽ giúp bà Lục bớt lo lắng.”
Đường Tâm Duyệt biết Lục Tú Vân khi còn bé rất được bà Lục săn sóc, hơn nữa có đất cho thuê của nhà cậu ta, ngày thường thường xuyên qua lại, bà cũng chiếu cố người già và trẻ nhỏ trong khả năng cho phép.
Cô nhớ tới cậu con trai ban ngày đi theo phía sau cô, bụng kêu cả ngày trời, thân thể gầy yếu nằm trên bàn, làm hại cô ngã xuống sau đó lại do dự đưa tay ra…
Cô không có lên tiếng ngăn cản nữa, nhìn mẹ đi ra ngoài khép kĩ cửa sân, cô cắn cắn bút, tiếp tục ngồi xuống làm bài tập.
“Vũ ơi, Vũ ơi!” Trong thôn lúc này khắp nơi đều là tiếng kêu ầm ĩ, gần như nhà nào cũng đi tìm.
Mặc dù vào lúc Lục Thành Vũ phá phách cũng sẽ mắng “Thằng nhóc thúi!”, nhưng nếu người xảy ra chuyện, cả thôn nhất định dốc hết sức lực điều động hỗ trợ.
Đường Tâm Duyệt bỗng nhiên có phần cảm khái, mặc dù mọi người niên đại này nghèo khó, nhưng lại chất phác nhiệt tình. Sau khi tới thành phố lớn bị người ta lạnh lùng kì thị khiến cô năm đó có một khoảng thời gian rất lâu cũng không cách nào thích ứng.
Lòng không bình tĩnh làm bài tập một hồi, Đường Tâm Duyệt luôn cảm thấy sự bất an vô hình.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, “Tâm Duyệt, Đường Tâm Duyệt!” Giọng nói khàn khàn lớn tiếng kêu la, chú Sơn đột ngột đẩy cửa sân vào.
Lòng Đường Tâm Duyệt căng thẳng, thoáng cái đứng lên, “Sao vậy chú Sơn?”
Lời còn chưa dứt, chú Sơn đã lo lắng vung tay, “Theo chú ra ngoài mau lên! Mẹ con không cẩn thận trượt xuống vách núi rồi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook