101 Lần Trùng Sinh
-
Chương 7: Thú vui của trẻ con
Editor: Lam
Thật vất vả chịu đựng đến buổi trưa, mọi người có thời gian để ăn cơm.
Có người giống Đường Tâm Duyệt mang theo bánh ngô từ nhà, tới chỗ thầy xin chén nước sôi xem như cơm trưa. Người có điều kiện tốt một chút thì mang bánh nướng áp chảo, bên trong còn kẹp rau dầm.
Có người mang từ trong nhà theo hai củ khoai tây đầy bùn, nhân lúc thầy dùng bếp lò nấu cơm thì dùng lửa nướng nửa chín nửa sống cũng nhét vào trong miệng.
Đường Tâm Duyệt cũng sớm đói đến ngực dán vào lưng, nửa ổ bánh ngô rất nhanh đã vào bụng, nghẹn ở cổ họng, cô trực tiếp cứng rắn uống hai ly nước lớn.
Cô đã ăn như vậy rất nhiều năm, tự nhiên biết phải thừa dịp bánh ngô ở trong bụng còn chưa tiêu hóa thì đổ nước vào để bánh nở ra, như vậy có thể đảm bảo no lâu thêm một chút, cầm cự được đến chiều tan học về nhà.
Sau khi ăn xong rồi, khóe mắt cô liếc về phía Lục Thành Vũ, cậu ta gục xuống bàn không nhúc nhích, giống như đang ngủ.
Đường Tâm Duyệt đoán rằng cậu ta không mang thức ăn, chỉ có thể tận lực không động đậy, giữ gìn thể lực.
Cậu ta vùi nửa đầu vào trong cánh tay, quần áo ngắn lộ ra cổ tay gầy gò ốm yếu, lạnh đến tái xanh.
Tóc cậu ta rậm rạp rối bù, không biết đã không tắm bao lâu rồi. Chất tóc xơ xác vàng vọt, nhìn là biết dinh dưỡng không đầy đủ. Quần áo thì được người lớn chắp vá khắp nơi, đường may cũng không ngay ngắn.
Đường Tâm Duyệt nhớ tới trong thành phố lớn, cùng một niên đại nhưng bọn nhỏ được sống trong nhung lụa, trong lòng không khỏi dâng lên một chút thương xót cho Lục Thành Vũ.
Trẻ em trong núi muốn đi học quả thực rất đáng thương.
Thật vất vả lác đác mấy người có thể kiên trì lên cấp 2, lên đến cấp 3 thì đã ít lại càng ít, càng không nói đến lên đại học.
Lục Thành Vũ… Cũng là đáng tiếc.
Cậu ta vốn cũng giống cô, là hai người duy nhất được cử đi học cấp 2.
Chẳng qua là điều kiện gia đình quá kém, không có biện pháp tiếp tục kiên trì.
Không nói Lục Thành Vũ, sáu năm cô học trung học cũng có mấy lần suýt chút nữa đã thôi học, may mà có thầy giúp đỡ để cô hỗ trợ ở nhà ăn, có người thân ở xa cho mượn tiền cung ứng cho cô đi học mới miễn cưỡng tiếp tục kiên trì.
Buổi trưa mỗi người đều nằm nghỉ ngơi trên bàn một lúc. Lục Thành Vũ chiếm đoạt hơn nửa cái bàn. Đường Tâm Duyệt chỉ có thể một tay chống đầu nghỉ ngơi một lát, lực chú ý từ đầu đến cuối bị âm thanh “ọt ọt” bên người quấy rầy.
Đường Tâm Duyệt ghé mắt nhìn qua, bé trai càng nắm tay mình chặt hơn.
Cô: “…”
Cô sờ bụng, nửa ổ bánh ngô uống nước nở ra, miễn cưỡng xem như no bụng. Mà bụng đối phương cứ kêu không ngừng, có chút đáng thương
…
Buổi chiều có một tiết tự học. Trong thôn nhỏ vốn có hai thầy giáo, chia ra dạy lớp ba và lớp sáu, có điều nơi này điều kiện tồi tàn, tiền lương thầy dạy thay lại thấp nên không giữ được người. Mùa xuân trước một thầy giáo mới vừa từ chức, hiện tại ở lại nơi này chỉ có Lý Lực Hoa, ông phải đồng thời đảm nhiệm thầy giáo lên lớp cho cả hai lớp học, khó tránh khỏi bận bịu không thể lại đây, đến lúc dạy lớp khác, thì lớp này tự học, tự làm bài tập.
Lúc ra chơi giữa giờ, học sinh đang ở độ tuổi tích cực hoạt bát hiếu động phần lớn đều chạy ra ngoài chơi.
Đường Tâm Duyệt một tay chống cằm, vô cùng hứng thú nhìn bọn họ qua cửa sổ.
“Em là thợ quét vôi, kỹ năng quét vôi rất tốt…”
Vừa hát vừa vỗ tay, nhảy tới nhảy lui qua dây thun theo tiết tấu, đây là đang chơi nhảy dây thun.
“Bạn vỗ một, mình vỗ một, một đứa bé đang lái máy bay”
Họ đang hát khẽ bài hát thiếu nhi, thay đổi động tác tay, chơi trò vỗ tay.
Còn phải lượm phấn vẽ mấy ô vuông trên đất, hơn nữa phải quăng mảnh ngói vào bên trong, nhảy lò cò vào ‘nhà’ dựa theo quy tắc trò chơi.
Mà so với trò chơi của con gái thì đám con trai còn sống động hơn rất nhiều.
Ném bao cát, đá cục giấy, hoặc nếu không muốn dùng dụng cụ gì thì chơi ‘cá sấu lên bờ’ cậu đuổi mình mình đuổi cậu, hoặc là chơi diều hâu bắt gà con, chơi đến hứng thú bừng bừng.
Lúc này hình thành đối lập rõ ràng với vui đùa náo nhiệt bên ngoài là phòng học trống không yên tĩnh. Đường Tâm Duyệt nhìn quanh một vòng, bên trong phòng học không còn lại bao nhiêu học sinh, vừa nhìn đã biết điều kiện của họ vô cùng kém, ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, tinh thần uể oải, đều nằm trên bàn nghỉ ngơi, giữ gìn thể lực.
Bỗng nhiên, một bé gái ở bên ngoài chơi nhảy dây thun đang muốn đổi người căng dây, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh mắt vô tình đối mặt với Đường Tâm Duyệt, cô bé giương môi, Đường Tâm Duyệt còn tưởng đối phương muốn mời cô cùng chơi, đang lo lắng làm sao kiếm cớ uyển chuyển từ chối, không nghĩ tới đối phương còn chưa lên tiếng đã ngậm miệng lại, nghiêng đầu tiếp tục ồn ào chơi đùa cùng bạn.
Nụ cười mỉm trên mặt Đường Tâm Duyệt cứng lại: “…” Cô đã làm gì à, lúc này cô mới phát hiện nhân duyên của bản thân mình thật tệ.
Trong trí nhớ, cho đến nay cô không tham gia những trò chơi này. Trước 6 tuổi lúc cha mẹ còn đầy đủ, trong nhà chỉ có một đứa con là cô, nhưng lại có một đoạn thời gian hạnh phúc của trẻ con.
Cho đến khi cha cô ra ngoài lên đại học, từ đó không hề có tin tức nào; mà cô phải giúp mẹ chăm sóc em trai em gái, phải làm việc đồng áng, còn phải đi học, trong lòng cô cố giữ sức lực muốn vượt trội hơn người, căn bản không có thời gian cùng chơi đùa với những bé gái khác.
Lâu ngày người khác biết có gọi cũng sẽ bị cô từ chối, dần dần không có ai tới gọi cô nữa.
Ngược lại Đường Tâm Duyệt không phải tiếc nuối mất đi cơ hội vui đùa, chẳng qua là hiện tại nghĩ lại, cô cảm thấy đời trước trên lưng mình gánh vác quá nhiều, có chút đáng thương.
Cô suy nghĩ một lát, đứng lên dưới ánh mắt kinh ngạc của những người khác, đi ra bên ngoài, nhìn bé gái mới vừa nhìn mình khi nãy cười nói, “Có thể cho mình chơi chung với các cậu không?”
Cô muốn tìm lại thời gian vui vẻ của tuổi thơ. Ý nghĩa của sống lại, không phải là lập tức nắm chặt cơ hội, thỏa sức hưởng thụ đời người hay sao?
Bé gái kia – trong giờ học thầy đã từng điểm danh qua, Đường Tâm Duyệt nhớ hình như gọi là Miêu Miêu, cô do dự nhìn hai bé gái khác, mấy người này cũng không có cố ý gạt bỏ Đường Tâm Duyệt, người trong sơn thôn thành thật chất phác, không có vòng vo quá nhiều. Một người trong đó liền nói, “Vậy cậu và Miêu Miêu một đội nhé, như thế bốn người chúng ta vừa vặn chia thành hai đội chơi.”
Được tiếp nhận nhanh như thế, Đường Tâm Duyệt cười vui vẻ, “Cám ơn nhé!” Quay về phía Miêu Miêu xin lỗi nói, “Nhưng mình không rành lắm, cậu dạy mình chơi một chút được không.”
Miêu Miêu nhiệt tình hướng dẫn, “Cái này rất đơn giản, cậu nhìn các bạn ấy nhảy hai lần sẽ biết. Chỗ này thế này, sau đó nhảy lại đây…”
“Ồ ồ” Đường Tâm Duyệt không ngừng phối hợp gật đầu, ở bên cạnh khen ngợi, “Các cậu nhảy tốt thật đấy!”
Hai bé gái đang nhảy nghe thấy cô khen ngợi, không nhịn được lộ ra nụ cười vui sướng. Trong mắt Đường Tâm Duyệt, mặc dù các bé gái mặc áo bông vừa dày vừa nặng, trên quần áo còn vá khắp nơi nhưng nụ cười ngây thơ thuần khiết, bé gái ở độ tuổi này không buồn không lo, khiến người khác không khỏi hiểu ý cười theo.
“Đường Tâm Duyệt, cậu mau tới đây!” Miêu Miêu ngoắc tay, hai bé gái khác đi qua căng dây thun.
“Ơ? Cái này nhảy thế nào?” Lúc đến phiên Đường Tâm Duyệt, cô nhảy rất xấu. Dẫu sao đời trước cũng chưa từng nhảy qua, động tác rất vụng về.
Ba bé gái cũng không chê cô, vỗ tay dạy cô ca hát, kiên nhẫn hướng dẫn động tác cho cô, “Từ nơi này nhảy qua, đúng đúng!”
Rất nhanh, năng lực học tập không tệ của Đường Tâm Duyệt đã học nhảy hoàn chỉnh một bài “Cô bé quàng khăn đỏ đến đoạn bốn.”, đi kèm với bài ca dao lanh lảnh lưu loát, cô nhảy qua lại giữa hai dây thun, dáng người uyển chuyển như chuồn chuồn lướt nước, bím tóc dài bóng loáng đen nhánh đung đưa theo động tác của cô, cô tươi cười rực rỡ, tiếng cười như tiếng chuông thanh thúy êm tai.
“Đường Tâm Duyệt, thêm một đoạn nữa đi!”
“Nhìn mình nè!” Đường Tâm Duyệt cười, đôi mắt cong như hai mặt trăng lưỡi liềm, gia tăng độ khó của nhảy dây thun.
“Kẹt..” Một cánh cửa sổ kính vốn đóng chặt bị nhẹ nhàng đẩy ra từ bên trong phòng học, đứa bé trai nằm trên viền cửa sổ, lẳng lặng ngưng mắt nhìn bọn học sinh đang chơi đùa bên ngoài, chẳng qua ánh mắt thỉnh thoảng rơi vào trên người mấy bé gái chơi dây thun, nhìn các cô chơi vui vẻ, khóe miệng cũng lặng lẽ nhếch lên.
“Mình nhảy qua đoạn này rồi nè!” Đường Tâm Duyệt vứt đi tạp niệm, một lòng đắm chìm trong thú vui trẻ con đã lâu không thấy. Lúc này cô đang chơi đến hứng khởi, hồn nhiên không hay biết dáng vẻ mình cởi mở cười to đã rơi vào trong mắt, trong lòng người nào đó, từ đấy có gạt cũng không phai.
Tiếng chuông vào học vang lên, mấy bé gái thu dây thun lại, vội vã trở về phòng học. Đường Tâm Duyệt thở hổn hển ngồi vào vị trí, lau mồ hôi trên trán, cảm thấy cả người mình đều sắp bốc hơi.
Đến khi tiếng tim đập dần dần bình tĩnh lại, cô mới lấy bút chì chuẩn bị làm bài tập. Trong lúc vô tình liếc về phía Lục Thành Vũ, cậu ta vẫn còn nằm ngủ ở trên bàn.
Đi học như thế thật đúng là không bằng trở về giúp bà nội cao tuổi ở nhà làm việc đồng áng cho rồi. Đường Tâm Duyệt kinh ngạc quay đầu, là Miêu Miêu. Cô ấy có chút ngại ngùng cầm sách toán, chỉ một công thức trên đó, “Chỗ này mình không rõ lắm, cậu có thể chỉ mình một chút không?” Trong mắt cô bé vừa thấp thỏm lại lộ ra chút ánh sáng mong đợi.
Đường Tâm Duyệt lập tức nói, “Không thành vấn đề. Là thế này, x đại biểu…”
Có suy nghĩ của người trưởng thành, cô giải thích tự nhiên rõ ràng lại dễ hiểu, sau khi giảng xong, Miêu Miêu bừng tỉnh hiểu được, hết sức cảm kích cô, “Cám ơn cậu! Cậu giảng tốt thật đấy!”
Đường Tâm Duyệt cười cười, “Không có gì, có vấn đề cậu cứ hỏi mình.”
Miêu Miêu hai mắt mở to, “Có thể không?” Cô bé có chút ngượng ngùng, “Thành tích của cậu vẫn luôn tốt như thế, lại không chơi cùng chúng mình, mình còn tưởng rằng cậu không dễ gần, trước kia cũng không dám quấy rầy cậu.”
Đường Tâm Duyệt ngẫm lại, đời trước cô và đám người Miêu Miêu quả thật không có qua lại gì, khi đó trong lòng cô chỉ toàn là thi đại học, sẽ không lãng phí thời gian vào những chuyện và những người không quan trọng.
Cô lắc đầu với Miêu Miêu, “Không việc gì, sau này không biết cậu cứ hỏi mình. Cậu muốn thi vào cấp 2 không?”
Nếu như cô dạy dỗ, cũng có thể làm cho Miêu Miêu ra ngoài đi học, thi lên đại học thì tốt rồi.
Từ trong thâm tâm cô hi vọng các bé gái trong núi cũng có thể thoát khỏi số mệnh nghèo khó bất hạnh.
“Cấp 2 à…” Trong mắt Miêu Miêu lộ ra ánh sáng khát vọng, nhưng rất nhanh ánh sáng rực rỡ ấy tản đi, cô bé mất mác cúi đầu cắn bút, “Cho dù thi đậu, nhà mình cũng không có tiền cho mình học.”
Đường Tâm Duyệt cứng học, than thở trong lòng. Thực tế tàn khốc ngay trước mắt, mọi lời an ủi đều là uổng công.
Trò chuyện cùng Miêu Miêu xong, Đường Tâm Duyệt quay đầu chuẩn bị tiếp tục làm bài tập, cô phát hiện không biết từ lúc nào Lục Thành Vũ đã ngẩng đầu lên khỏi khuỷu tay, không chớp mắt nhìn cô chằm chằm.
Nụ cười treo trên mặt cô thu lại theo bản năng, cúi đầu bắt đầu làm bài tập. Cô có thể nhận ra ánh mắt nghi ngờ quan sát của đối phương đang rơi trên mặt mình. Dẫu sao đã ngồi cùng bàn mấy năm, Lục Thành Vũ hẳn biết rằng cô không thích giao tiếp cùng những học sinh khác, sự biến hóa hôm nay có thể nói là đường đột, có điều –
Việc này có liên quan gì đến cậu ta chứ?
Đường Tâm Duyệt cũng không muốn quan tâm.
Thật vất vả chịu đựng đến buổi trưa, mọi người có thời gian để ăn cơm.
Có người giống Đường Tâm Duyệt mang theo bánh ngô từ nhà, tới chỗ thầy xin chén nước sôi xem như cơm trưa. Người có điều kiện tốt một chút thì mang bánh nướng áp chảo, bên trong còn kẹp rau dầm.
Có người mang từ trong nhà theo hai củ khoai tây đầy bùn, nhân lúc thầy dùng bếp lò nấu cơm thì dùng lửa nướng nửa chín nửa sống cũng nhét vào trong miệng.
Đường Tâm Duyệt cũng sớm đói đến ngực dán vào lưng, nửa ổ bánh ngô rất nhanh đã vào bụng, nghẹn ở cổ họng, cô trực tiếp cứng rắn uống hai ly nước lớn.
Cô đã ăn như vậy rất nhiều năm, tự nhiên biết phải thừa dịp bánh ngô ở trong bụng còn chưa tiêu hóa thì đổ nước vào để bánh nở ra, như vậy có thể đảm bảo no lâu thêm một chút, cầm cự được đến chiều tan học về nhà.
Sau khi ăn xong rồi, khóe mắt cô liếc về phía Lục Thành Vũ, cậu ta gục xuống bàn không nhúc nhích, giống như đang ngủ.
Đường Tâm Duyệt đoán rằng cậu ta không mang thức ăn, chỉ có thể tận lực không động đậy, giữ gìn thể lực.
Cậu ta vùi nửa đầu vào trong cánh tay, quần áo ngắn lộ ra cổ tay gầy gò ốm yếu, lạnh đến tái xanh.
Tóc cậu ta rậm rạp rối bù, không biết đã không tắm bao lâu rồi. Chất tóc xơ xác vàng vọt, nhìn là biết dinh dưỡng không đầy đủ. Quần áo thì được người lớn chắp vá khắp nơi, đường may cũng không ngay ngắn.
Đường Tâm Duyệt nhớ tới trong thành phố lớn, cùng một niên đại nhưng bọn nhỏ được sống trong nhung lụa, trong lòng không khỏi dâng lên một chút thương xót cho Lục Thành Vũ.
Trẻ em trong núi muốn đi học quả thực rất đáng thương.
Thật vất vả lác đác mấy người có thể kiên trì lên cấp 2, lên đến cấp 3 thì đã ít lại càng ít, càng không nói đến lên đại học.
Lục Thành Vũ… Cũng là đáng tiếc.
Cậu ta vốn cũng giống cô, là hai người duy nhất được cử đi học cấp 2.
Chẳng qua là điều kiện gia đình quá kém, không có biện pháp tiếp tục kiên trì.
Không nói Lục Thành Vũ, sáu năm cô học trung học cũng có mấy lần suýt chút nữa đã thôi học, may mà có thầy giúp đỡ để cô hỗ trợ ở nhà ăn, có người thân ở xa cho mượn tiền cung ứng cho cô đi học mới miễn cưỡng tiếp tục kiên trì.
Buổi trưa mỗi người đều nằm nghỉ ngơi trên bàn một lúc. Lục Thành Vũ chiếm đoạt hơn nửa cái bàn. Đường Tâm Duyệt chỉ có thể một tay chống đầu nghỉ ngơi một lát, lực chú ý từ đầu đến cuối bị âm thanh “ọt ọt” bên người quấy rầy.
Đường Tâm Duyệt ghé mắt nhìn qua, bé trai càng nắm tay mình chặt hơn.
Cô: “…”
Cô sờ bụng, nửa ổ bánh ngô uống nước nở ra, miễn cưỡng xem như no bụng. Mà bụng đối phương cứ kêu không ngừng, có chút đáng thương
…
Buổi chiều có một tiết tự học. Trong thôn nhỏ vốn có hai thầy giáo, chia ra dạy lớp ba và lớp sáu, có điều nơi này điều kiện tồi tàn, tiền lương thầy dạy thay lại thấp nên không giữ được người. Mùa xuân trước một thầy giáo mới vừa từ chức, hiện tại ở lại nơi này chỉ có Lý Lực Hoa, ông phải đồng thời đảm nhiệm thầy giáo lên lớp cho cả hai lớp học, khó tránh khỏi bận bịu không thể lại đây, đến lúc dạy lớp khác, thì lớp này tự học, tự làm bài tập.
Lúc ra chơi giữa giờ, học sinh đang ở độ tuổi tích cực hoạt bát hiếu động phần lớn đều chạy ra ngoài chơi.
Đường Tâm Duyệt một tay chống cằm, vô cùng hứng thú nhìn bọn họ qua cửa sổ.
“Em là thợ quét vôi, kỹ năng quét vôi rất tốt…”
Vừa hát vừa vỗ tay, nhảy tới nhảy lui qua dây thun theo tiết tấu, đây là đang chơi nhảy dây thun.
“Bạn vỗ một, mình vỗ một, một đứa bé đang lái máy bay”
Họ đang hát khẽ bài hát thiếu nhi, thay đổi động tác tay, chơi trò vỗ tay.
Còn phải lượm phấn vẽ mấy ô vuông trên đất, hơn nữa phải quăng mảnh ngói vào bên trong, nhảy lò cò vào ‘nhà’ dựa theo quy tắc trò chơi.
Mà so với trò chơi của con gái thì đám con trai còn sống động hơn rất nhiều.
Ném bao cát, đá cục giấy, hoặc nếu không muốn dùng dụng cụ gì thì chơi ‘cá sấu lên bờ’ cậu đuổi mình mình đuổi cậu, hoặc là chơi diều hâu bắt gà con, chơi đến hứng thú bừng bừng.
Lúc này hình thành đối lập rõ ràng với vui đùa náo nhiệt bên ngoài là phòng học trống không yên tĩnh. Đường Tâm Duyệt nhìn quanh một vòng, bên trong phòng học không còn lại bao nhiêu học sinh, vừa nhìn đã biết điều kiện của họ vô cùng kém, ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, tinh thần uể oải, đều nằm trên bàn nghỉ ngơi, giữ gìn thể lực.
Bỗng nhiên, một bé gái ở bên ngoài chơi nhảy dây thun đang muốn đổi người căng dây, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh mắt vô tình đối mặt với Đường Tâm Duyệt, cô bé giương môi, Đường Tâm Duyệt còn tưởng đối phương muốn mời cô cùng chơi, đang lo lắng làm sao kiếm cớ uyển chuyển từ chối, không nghĩ tới đối phương còn chưa lên tiếng đã ngậm miệng lại, nghiêng đầu tiếp tục ồn ào chơi đùa cùng bạn.
Nụ cười mỉm trên mặt Đường Tâm Duyệt cứng lại: “…” Cô đã làm gì à, lúc này cô mới phát hiện nhân duyên của bản thân mình thật tệ.
Trong trí nhớ, cho đến nay cô không tham gia những trò chơi này. Trước 6 tuổi lúc cha mẹ còn đầy đủ, trong nhà chỉ có một đứa con là cô, nhưng lại có một đoạn thời gian hạnh phúc của trẻ con.
Cho đến khi cha cô ra ngoài lên đại học, từ đó không hề có tin tức nào; mà cô phải giúp mẹ chăm sóc em trai em gái, phải làm việc đồng áng, còn phải đi học, trong lòng cô cố giữ sức lực muốn vượt trội hơn người, căn bản không có thời gian cùng chơi đùa với những bé gái khác.
Lâu ngày người khác biết có gọi cũng sẽ bị cô từ chối, dần dần không có ai tới gọi cô nữa.
Ngược lại Đường Tâm Duyệt không phải tiếc nuối mất đi cơ hội vui đùa, chẳng qua là hiện tại nghĩ lại, cô cảm thấy đời trước trên lưng mình gánh vác quá nhiều, có chút đáng thương.
Cô suy nghĩ một lát, đứng lên dưới ánh mắt kinh ngạc của những người khác, đi ra bên ngoài, nhìn bé gái mới vừa nhìn mình khi nãy cười nói, “Có thể cho mình chơi chung với các cậu không?”
Cô muốn tìm lại thời gian vui vẻ của tuổi thơ. Ý nghĩa của sống lại, không phải là lập tức nắm chặt cơ hội, thỏa sức hưởng thụ đời người hay sao?
Bé gái kia – trong giờ học thầy đã từng điểm danh qua, Đường Tâm Duyệt nhớ hình như gọi là Miêu Miêu, cô do dự nhìn hai bé gái khác, mấy người này cũng không có cố ý gạt bỏ Đường Tâm Duyệt, người trong sơn thôn thành thật chất phác, không có vòng vo quá nhiều. Một người trong đó liền nói, “Vậy cậu và Miêu Miêu một đội nhé, như thế bốn người chúng ta vừa vặn chia thành hai đội chơi.”
Được tiếp nhận nhanh như thế, Đường Tâm Duyệt cười vui vẻ, “Cám ơn nhé!” Quay về phía Miêu Miêu xin lỗi nói, “Nhưng mình không rành lắm, cậu dạy mình chơi một chút được không.”
Miêu Miêu nhiệt tình hướng dẫn, “Cái này rất đơn giản, cậu nhìn các bạn ấy nhảy hai lần sẽ biết. Chỗ này thế này, sau đó nhảy lại đây…”
“Ồ ồ” Đường Tâm Duyệt không ngừng phối hợp gật đầu, ở bên cạnh khen ngợi, “Các cậu nhảy tốt thật đấy!”
Hai bé gái đang nhảy nghe thấy cô khen ngợi, không nhịn được lộ ra nụ cười vui sướng. Trong mắt Đường Tâm Duyệt, mặc dù các bé gái mặc áo bông vừa dày vừa nặng, trên quần áo còn vá khắp nơi nhưng nụ cười ngây thơ thuần khiết, bé gái ở độ tuổi này không buồn không lo, khiến người khác không khỏi hiểu ý cười theo.
“Đường Tâm Duyệt, cậu mau tới đây!” Miêu Miêu ngoắc tay, hai bé gái khác đi qua căng dây thun.
“Ơ? Cái này nhảy thế nào?” Lúc đến phiên Đường Tâm Duyệt, cô nhảy rất xấu. Dẫu sao đời trước cũng chưa từng nhảy qua, động tác rất vụng về.
Ba bé gái cũng không chê cô, vỗ tay dạy cô ca hát, kiên nhẫn hướng dẫn động tác cho cô, “Từ nơi này nhảy qua, đúng đúng!”
Rất nhanh, năng lực học tập không tệ của Đường Tâm Duyệt đã học nhảy hoàn chỉnh một bài “Cô bé quàng khăn đỏ đến đoạn bốn.”, đi kèm với bài ca dao lanh lảnh lưu loát, cô nhảy qua lại giữa hai dây thun, dáng người uyển chuyển như chuồn chuồn lướt nước, bím tóc dài bóng loáng đen nhánh đung đưa theo động tác của cô, cô tươi cười rực rỡ, tiếng cười như tiếng chuông thanh thúy êm tai.
“Đường Tâm Duyệt, thêm một đoạn nữa đi!”
“Nhìn mình nè!” Đường Tâm Duyệt cười, đôi mắt cong như hai mặt trăng lưỡi liềm, gia tăng độ khó của nhảy dây thun.
“Kẹt..” Một cánh cửa sổ kính vốn đóng chặt bị nhẹ nhàng đẩy ra từ bên trong phòng học, đứa bé trai nằm trên viền cửa sổ, lẳng lặng ngưng mắt nhìn bọn học sinh đang chơi đùa bên ngoài, chẳng qua ánh mắt thỉnh thoảng rơi vào trên người mấy bé gái chơi dây thun, nhìn các cô chơi vui vẻ, khóe miệng cũng lặng lẽ nhếch lên.
“Mình nhảy qua đoạn này rồi nè!” Đường Tâm Duyệt vứt đi tạp niệm, một lòng đắm chìm trong thú vui trẻ con đã lâu không thấy. Lúc này cô đang chơi đến hứng khởi, hồn nhiên không hay biết dáng vẻ mình cởi mở cười to đã rơi vào trong mắt, trong lòng người nào đó, từ đấy có gạt cũng không phai.
Tiếng chuông vào học vang lên, mấy bé gái thu dây thun lại, vội vã trở về phòng học. Đường Tâm Duyệt thở hổn hển ngồi vào vị trí, lau mồ hôi trên trán, cảm thấy cả người mình đều sắp bốc hơi.
Đến khi tiếng tim đập dần dần bình tĩnh lại, cô mới lấy bút chì chuẩn bị làm bài tập. Trong lúc vô tình liếc về phía Lục Thành Vũ, cậu ta vẫn còn nằm ngủ ở trên bàn.
Đi học như thế thật đúng là không bằng trở về giúp bà nội cao tuổi ở nhà làm việc đồng áng cho rồi. Đường Tâm Duyệt kinh ngạc quay đầu, là Miêu Miêu. Cô ấy có chút ngại ngùng cầm sách toán, chỉ một công thức trên đó, “Chỗ này mình không rõ lắm, cậu có thể chỉ mình một chút không?” Trong mắt cô bé vừa thấp thỏm lại lộ ra chút ánh sáng mong đợi.
Đường Tâm Duyệt lập tức nói, “Không thành vấn đề. Là thế này, x đại biểu…”
Có suy nghĩ của người trưởng thành, cô giải thích tự nhiên rõ ràng lại dễ hiểu, sau khi giảng xong, Miêu Miêu bừng tỉnh hiểu được, hết sức cảm kích cô, “Cám ơn cậu! Cậu giảng tốt thật đấy!”
Đường Tâm Duyệt cười cười, “Không có gì, có vấn đề cậu cứ hỏi mình.”
Miêu Miêu hai mắt mở to, “Có thể không?” Cô bé có chút ngượng ngùng, “Thành tích của cậu vẫn luôn tốt như thế, lại không chơi cùng chúng mình, mình còn tưởng rằng cậu không dễ gần, trước kia cũng không dám quấy rầy cậu.”
Đường Tâm Duyệt ngẫm lại, đời trước cô và đám người Miêu Miêu quả thật không có qua lại gì, khi đó trong lòng cô chỉ toàn là thi đại học, sẽ không lãng phí thời gian vào những chuyện và những người không quan trọng.
Cô lắc đầu với Miêu Miêu, “Không việc gì, sau này không biết cậu cứ hỏi mình. Cậu muốn thi vào cấp 2 không?”
Nếu như cô dạy dỗ, cũng có thể làm cho Miêu Miêu ra ngoài đi học, thi lên đại học thì tốt rồi.
Từ trong thâm tâm cô hi vọng các bé gái trong núi cũng có thể thoát khỏi số mệnh nghèo khó bất hạnh.
“Cấp 2 à…” Trong mắt Miêu Miêu lộ ra ánh sáng khát vọng, nhưng rất nhanh ánh sáng rực rỡ ấy tản đi, cô bé mất mác cúi đầu cắn bút, “Cho dù thi đậu, nhà mình cũng không có tiền cho mình học.”
Đường Tâm Duyệt cứng học, than thở trong lòng. Thực tế tàn khốc ngay trước mắt, mọi lời an ủi đều là uổng công.
Trò chuyện cùng Miêu Miêu xong, Đường Tâm Duyệt quay đầu chuẩn bị tiếp tục làm bài tập, cô phát hiện không biết từ lúc nào Lục Thành Vũ đã ngẩng đầu lên khỏi khuỷu tay, không chớp mắt nhìn cô chằm chằm.
Nụ cười treo trên mặt cô thu lại theo bản năng, cúi đầu bắt đầu làm bài tập. Cô có thể nhận ra ánh mắt nghi ngờ quan sát của đối phương đang rơi trên mặt mình. Dẫu sao đã ngồi cùng bàn mấy năm, Lục Thành Vũ hẳn biết rằng cô không thích giao tiếp cùng những học sinh khác, sự biến hóa hôm nay có thể nói là đường đột, có điều –
Việc này có liên quan gì đến cậu ta chứ?
Đường Tâm Duyệt cũng không muốn quan tâm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook