[YunJae Trung Văn] Nghịch Lân - Đam Mỹ
-
Chương 9
“Jaejoong, cậu đổi xe à? Chiếc này không giống phong cách của cậu…”
“Không phải hôm nay cậu đi học ư, sao lại có thời gian tới đây…”
Phảng phất như không nghe thấy mấy người kia ầm ĩ, Jaejoong xuyên thẳng qua đám người đang tụ tập, nhân viên phục vụ nhận áo khoác và chìa khóa của cậu, dẫn cậu đến vị trí cậu hay ngồi, một lát sau, Junsu liền bưng hoa quả và đồ uống đến.
“Giữa ban ngày tới đây…. Hôm nay sao lại đến một mình?” Đặt những thứ trên tay xuống, Junsu rất thuần thục dọn dẹp giúp Jaejoong.
“Vậy thì sao? Hay là tôi kéo Park Yoochun tới cho cậu vui vẻ một chút?” Jaejoong chống tay xuống bàn, hai mắt nhìn chằm chằm Junsu. “Tôi chính là không muốn nghe cậu ta nhao nhao lên mới đến chỗ cậu, cậu đừng có quấy rầy tôi.”
“Yên tâm, thân là PR, tôi rất có đạo đức nghề nghiệp đấy.” Đưa đồ uống đã pha chế xong cho Jaejoong, Junsu cười đáng yêu nhìn cậu. “Hơn nữa, cậu đang khó chịu, tôi không có hứng thú trêu chọc cậu.”
Junsu nói rất trực tiếp, Jaejoong nghe vậy nở nụ cười.
“Không hổ là người mà tên Park Yoochun kia thích, cậu thông minh hơn rất nhiều người.”
“Thích?” Như thể nghe truyện tiếu lâm, Junsu cúi đầu cười yếu ớt. “Tôi không phải người anh ấy thích, tôi và anh ấy chỉ là tình nhân thôi, đâu có yêu đương gì…”
Câu cuối cùng, Junsu nói rất nhỏ khiến cho Jaejoong không nghe thấy gì, chỉ có mình Junsu biết rõ…..
“Phiền chết rồi, sao mọi người đều tìm tôi gây phiền phức vậy. Tôi có chọc ai đâu.” Một ngụm uống hết ly nước Junsu pha cho mình, Jaejoong ngả ra ghế salon, mệt mỏi ập đến khiến cậu nhắm mắt lại.
Thấy Jaejoong đã hoàn toàn thả lỏng, Junsu cũng không có ý hỏi nhiều, tìm chăn đắp cho Jaejoong, đúng lúc đó, điện thoại đột nhiên reo khiến cho cậu bật cười.
“Thật là đúng lúc, anh gắn máy giám thị trên người tôi à?”
“Đúng lúc cái gì?” Nắm tay lái, lông mày Yunho không khỏi nhíu lại.
Ngồi một bên nhìn Jaejoong đã ngủ, Junsu khẽ quay đầu. “Người lần trước anh không gặp được vừa mới tới chỗ tôi, anh liền gọi điện thoại, đây không phải là đúng lúc sao?”
“Cậu nói… Kim Jaejoong?” Cố ý dùng giọng điệu lạnh nhạt nhưng mắt Yunho đã có ý cười.
“Uh, anh muốn tới sao? Để anh gặp cậu ấy luôn, lúc ấy anh sẽ biết, hai người giống nhau thế nào.” Junsu không biết rõ mọi chuyện vẫn muốn Jaejoong và Yunho gặp mặt một lần.
“Được, nói chỗ cậu làm đi a…”
Rất giống sao?
Yunho không phủ nhận, Kim Jaejoong quả thực có nét đặc biệt như lời Junsu nói, rất giống với hắn.
Cũng bởi vì thế, hắn lại càng muốn tiếp cận cậu.
Kim Jaejoong, cậu tựa hồ không trốn thoát khỏi lòng bàn tay tôi, đúng không…
*****
Nửa mê nửa tỉnh, Jaejoong tựa hồ ngủ không sâu.
Đây là thói quen của cậu, từ lâu đã như vậy.
Từ khi cậu hiểu chuyện đến nay, trước lúc bị đưa về ngôi nhà kia, cậu chưa từng ngủ trọn vẹn một giấc nào, cho dù có, cũng là khi cậu bị đánh bất tỉnh.
Người ta nói, chuyện xảy ra khi còn bé, đến lúc trưởng thành sẽ quên, cậu chỉ muốn nói, điều này căn bản là chó má!
Nếu không, vì sao cậu chưa từng quên chuyện đó…
Không yên ổn xoay người, cảm giác được trên người có cái gì rơi xuống, sau đó lại được nhặt lên, đặt trên người cậu, thanh âm rất nhỏ cộng thêm động tác nhu hòa đều khiến Jaejoong cho rằng đó là Yoochun, theo bản năng nhíu nhíu mày, gọi cái tên quen thuộc.
“Yoochun…”
Nhướn lông mày, nghe Jaejoong vô ý thức gọi một cái tên, quay qua nhìn Junsu đang gọt táo bên cạnh, nở nụ cười, nhưng lại là nụ cười châm chọc.
“Cười cái gì?” Trừng mắt nhìn nụ cười trên mặt hắn, Junsu từ trong lòng cảm thấy rất chán ghét. “Cậu ấy và Yoochun rất thân thiết, không được sao?”
“Đừng cho là trí nhớ của tôi không tốt, lần trước Park Yoochun đã từng nói, người gã yêu chính là cậu ta, không phải sao?” Nhìn đôi mắt nhắm chặt nhưng vẫn tản mát nét đáng yêu, hắn cười khiêu khích. “Đây là lý do cậu muốn giới thiệu cậu ta cho tôi?”
“Anh suy nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ đơn giản là thấy hai người rất giống nhau nên mới giới thiệu thôi.” Tránh né ánh mắt Yunho, Junsu cười yếu ớt. “Anh không phải cũng thấy rất hứng thú với Jaejoong sao?”
“Nếu như tôi nói cho cậu biết, Park Yoochun đã cảnh cáo tôi cách xa Jaejoong một chút, đừng đụng vào cậu ta, liệu cậu có còn nghĩ như vậy không?” Không phải là có mục đích gì, Yunho chỉ đơn thuần nói ra sự thật.
Có lẽ, hắn muốn thăm dò phản ứng của Junsu…
Dừng động tác lại, cầm quả táo đã gọt một nửa, Junsu cúi đầu, lộ nụ cười khó hiểu.
“Nghĩ hay không đâu phải tôi có thể quyết định, Yoochun anh ấy quan tâm Jaejoong thế nào, tôi rất rõ ràng, cho nên, Yunho, đừng đụng vào cậu ấy.” Tán thành ý của Yoochun, Junsu chỉ đơn giản nói vài từ với Yunho.
“Giới thiệu cho tôi, rồi lại muốn tôi đừng đụng vào cậu ta, Junsu, sao cậu lại mâu thuẫn thế?” Vươn tay nâng mặt Junsu lên, Yunho bắt buộc Junsu nhìn hắn. “Đây không phải là Kim Junsu mà tôi biết, từ lúc gặp Park Yoochun, cậu sao vậy?”
Nhìn ánh mắt tràn ngập thăm dò của Yunho, Junsu chậm rãi rũ mắt, đưa quả táo trên tay cho Yunho.
“Còn chưa gọt xong, bất quá ăn trực tiếp cũng có hương vị rất khác biệt.”
Là ám chỉ điều gì?
Là nói, quan hệ của cậu cùng Yoochun không hề tốt đẹp, nhưng dùng một phương thức khác để giải thích, cũng có thể tiếp nhận sao?
Hay chỉ đơn thuần không muốn Yunho nói tiếp…
Đang lúc Yunho do dự có nên nhận quả táo hay không, hơi liếc sang bên phải liền bật cười, quay mặt sang, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu người khác.
“Đã tỉnh rồi mà không ngồi dậy, cậu muốn xem cái gì vậy, Kim Jaejoong?”
Yunho nói khiến cho Junsu theo bản năng quay mặt lại, chỉ thấy Jaejoong vốn ngủ say đang mở to hai mắt, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Yunho, ánh mắt như vậy, ngay cả Junsu cũng cảm thấy không bình thường.
Lưỡng lự nhìn Jaejoong, để dao xuống, Junsu cuối cùng lại dừng mắt trên người Yunho.
“Hai người gặp nhau rồi hả?” Khẩu khí như vậy, nếu nói Yunho là lần đầu gặp Jaejoong, ai cũng sẽ không tin, huống chi, Junsu hiểu rất rõ Yunho.
Nếu không phải có quen biết, Yunho sẽ không chủ động chào hỏi!
“Ở trường học, hôm nay lúc tôi đi báo danh thì đã tình cờ gặp mặt rồi, chỉ là không biết cậu ta chính là Kim Jaejoong mà cậu nói.” Nói rất mạch lạc, Yunho không chút chột dạ. “Đúng không, hội trưởng hội học sinh?”
Tình cờ gặp mặt thôi à…. Tên họ Jung kia, anh diễn giỏi thật!
Trong lòng khinh thường nhẹ xùy một tiếng, ngồi dậy, tùy ý để cho chăn rơi xuống đất, híp mắt cười, Jaejoong không phải nhằm vào Yunho, mà là Junsu.
“Anh ta chính là người mà Yoochun nói cậu muốn giới thiệu cho tôi? Tình nhân cũ của cậu?” Không hề sửa những lời Yoochun nói với cậu, dù biết sẽ chọc giận Junsu, Jaejoong cũng không sợ.
Không phủ nhận suy đoán của Jaejoong, Junsu chỉ nở nụ cười đáng yêu. “Tôi đã quên, Yunho trở về là để hoàn thành chương trình học, lại học cùng trường với cậu, gặp nhau là chuyện bình thường, xem ra, tôi đang làm điều thừa rồi.”
“Không phải hôm nay cậu đi học ư, sao lại có thời gian tới đây…”
Phảng phất như không nghe thấy mấy người kia ầm ĩ, Jaejoong xuyên thẳng qua đám người đang tụ tập, nhân viên phục vụ nhận áo khoác và chìa khóa của cậu, dẫn cậu đến vị trí cậu hay ngồi, một lát sau, Junsu liền bưng hoa quả và đồ uống đến.
“Giữa ban ngày tới đây…. Hôm nay sao lại đến một mình?” Đặt những thứ trên tay xuống, Junsu rất thuần thục dọn dẹp giúp Jaejoong.
“Vậy thì sao? Hay là tôi kéo Park Yoochun tới cho cậu vui vẻ một chút?” Jaejoong chống tay xuống bàn, hai mắt nhìn chằm chằm Junsu. “Tôi chính là không muốn nghe cậu ta nhao nhao lên mới đến chỗ cậu, cậu đừng có quấy rầy tôi.”
“Yên tâm, thân là PR, tôi rất có đạo đức nghề nghiệp đấy.” Đưa đồ uống đã pha chế xong cho Jaejoong, Junsu cười đáng yêu nhìn cậu. “Hơn nữa, cậu đang khó chịu, tôi không có hứng thú trêu chọc cậu.”
Junsu nói rất trực tiếp, Jaejoong nghe vậy nở nụ cười.
“Không hổ là người mà tên Park Yoochun kia thích, cậu thông minh hơn rất nhiều người.”
“Thích?” Như thể nghe truyện tiếu lâm, Junsu cúi đầu cười yếu ớt. “Tôi không phải người anh ấy thích, tôi và anh ấy chỉ là tình nhân thôi, đâu có yêu đương gì…”
Câu cuối cùng, Junsu nói rất nhỏ khiến cho Jaejoong không nghe thấy gì, chỉ có mình Junsu biết rõ…..
“Phiền chết rồi, sao mọi người đều tìm tôi gây phiền phức vậy. Tôi có chọc ai đâu.” Một ngụm uống hết ly nước Junsu pha cho mình, Jaejoong ngả ra ghế salon, mệt mỏi ập đến khiến cậu nhắm mắt lại.
Thấy Jaejoong đã hoàn toàn thả lỏng, Junsu cũng không có ý hỏi nhiều, tìm chăn đắp cho Jaejoong, đúng lúc đó, điện thoại đột nhiên reo khiến cho cậu bật cười.
“Thật là đúng lúc, anh gắn máy giám thị trên người tôi à?”
“Đúng lúc cái gì?” Nắm tay lái, lông mày Yunho không khỏi nhíu lại.
Ngồi một bên nhìn Jaejoong đã ngủ, Junsu khẽ quay đầu. “Người lần trước anh không gặp được vừa mới tới chỗ tôi, anh liền gọi điện thoại, đây không phải là đúng lúc sao?”
“Cậu nói… Kim Jaejoong?” Cố ý dùng giọng điệu lạnh nhạt nhưng mắt Yunho đã có ý cười.
“Uh, anh muốn tới sao? Để anh gặp cậu ấy luôn, lúc ấy anh sẽ biết, hai người giống nhau thế nào.” Junsu không biết rõ mọi chuyện vẫn muốn Jaejoong và Yunho gặp mặt một lần.
“Được, nói chỗ cậu làm đi a…”
Rất giống sao?
Yunho không phủ nhận, Kim Jaejoong quả thực có nét đặc biệt như lời Junsu nói, rất giống với hắn.
Cũng bởi vì thế, hắn lại càng muốn tiếp cận cậu.
Kim Jaejoong, cậu tựa hồ không trốn thoát khỏi lòng bàn tay tôi, đúng không…
*****
Nửa mê nửa tỉnh, Jaejoong tựa hồ ngủ không sâu.
Đây là thói quen của cậu, từ lâu đã như vậy.
Từ khi cậu hiểu chuyện đến nay, trước lúc bị đưa về ngôi nhà kia, cậu chưa từng ngủ trọn vẹn một giấc nào, cho dù có, cũng là khi cậu bị đánh bất tỉnh.
Người ta nói, chuyện xảy ra khi còn bé, đến lúc trưởng thành sẽ quên, cậu chỉ muốn nói, điều này căn bản là chó má!
Nếu không, vì sao cậu chưa từng quên chuyện đó…
Không yên ổn xoay người, cảm giác được trên người có cái gì rơi xuống, sau đó lại được nhặt lên, đặt trên người cậu, thanh âm rất nhỏ cộng thêm động tác nhu hòa đều khiến Jaejoong cho rằng đó là Yoochun, theo bản năng nhíu nhíu mày, gọi cái tên quen thuộc.
“Yoochun…”
Nhướn lông mày, nghe Jaejoong vô ý thức gọi một cái tên, quay qua nhìn Junsu đang gọt táo bên cạnh, nở nụ cười, nhưng lại là nụ cười châm chọc.
“Cười cái gì?” Trừng mắt nhìn nụ cười trên mặt hắn, Junsu từ trong lòng cảm thấy rất chán ghét. “Cậu ấy và Yoochun rất thân thiết, không được sao?”
“Đừng cho là trí nhớ của tôi không tốt, lần trước Park Yoochun đã từng nói, người gã yêu chính là cậu ta, không phải sao?” Nhìn đôi mắt nhắm chặt nhưng vẫn tản mát nét đáng yêu, hắn cười khiêu khích. “Đây là lý do cậu muốn giới thiệu cậu ta cho tôi?”
“Anh suy nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ đơn giản là thấy hai người rất giống nhau nên mới giới thiệu thôi.” Tránh né ánh mắt Yunho, Junsu cười yếu ớt. “Anh không phải cũng thấy rất hứng thú với Jaejoong sao?”
“Nếu như tôi nói cho cậu biết, Park Yoochun đã cảnh cáo tôi cách xa Jaejoong một chút, đừng đụng vào cậu ta, liệu cậu có còn nghĩ như vậy không?” Không phải là có mục đích gì, Yunho chỉ đơn thuần nói ra sự thật.
Có lẽ, hắn muốn thăm dò phản ứng của Junsu…
Dừng động tác lại, cầm quả táo đã gọt một nửa, Junsu cúi đầu, lộ nụ cười khó hiểu.
“Nghĩ hay không đâu phải tôi có thể quyết định, Yoochun anh ấy quan tâm Jaejoong thế nào, tôi rất rõ ràng, cho nên, Yunho, đừng đụng vào cậu ấy.” Tán thành ý của Yoochun, Junsu chỉ đơn giản nói vài từ với Yunho.
“Giới thiệu cho tôi, rồi lại muốn tôi đừng đụng vào cậu ta, Junsu, sao cậu lại mâu thuẫn thế?” Vươn tay nâng mặt Junsu lên, Yunho bắt buộc Junsu nhìn hắn. “Đây không phải là Kim Junsu mà tôi biết, từ lúc gặp Park Yoochun, cậu sao vậy?”
Nhìn ánh mắt tràn ngập thăm dò của Yunho, Junsu chậm rãi rũ mắt, đưa quả táo trên tay cho Yunho.
“Còn chưa gọt xong, bất quá ăn trực tiếp cũng có hương vị rất khác biệt.”
Là ám chỉ điều gì?
Là nói, quan hệ của cậu cùng Yoochun không hề tốt đẹp, nhưng dùng một phương thức khác để giải thích, cũng có thể tiếp nhận sao?
Hay chỉ đơn thuần không muốn Yunho nói tiếp…
Đang lúc Yunho do dự có nên nhận quả táo hay không, hơi liếc sang bên phải liền bật cười, quay mặt sang, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu người khác.
“Đã tỉnh rồi mà không ngồi dậy, cậu muốn xem cái gì vậy, Kim Jaejoong?”
Yunho nói khiến cho Junsu theo bản năng quay mặt lại, chỉ thấy Jaejoong vốn ngủ say đang mở to hai mắt, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Yunho, ánh mắt như vậy, ngay cả Junsu cũng cảm thấy không bình thường.
Lưỡng lự nhìn Jaejoong, để dao xuống, Junsu cuối cùng lại dừng mắt trên người Yunho.
“Hai người gặp nhau rồi hả?” Khẩu khí như vậy, nếu nói Yunho là lần đầu gặp Jaejoong, ai cũng sẽ không tin, huống chi, Junsu hiểu rất rõ Yunho.
Nếu không phải có quen biết, Yunho sẽ không chủ động chào hỏi!
“Ở trường học, hôm nay lúc tôi đi báo danh thì đã tình cờ gặp mặt rồi, chỉ là không biết cậu ta chính là Kim Jaejoong mà cậu nói.” Nói rất mạch lạc, Yunho không chút chột dạ. “Đúng không, hội trưởng hội học sinh?”
Tình cờ gặp mặt thôi à…. Tên họ Jung kia, anh diễn giỏi thật!
Trong lòng khinh thường nhẹ xùy một tiếng, ngồi dậy, tùy ý để cho chăn rơi xuống đất, híp mắt cười, Jaejoong không phải nhằm vào Yunho, mà là Junsu.
“Anh ta chính là người mà Yoochun nói cậu muốn giới thiệu cho tôi? Tình nhân cũ của cậu?” Không hề sửa những lời Yoochun nói với cậu, dù biết sẽ chọc giận Junsu, Jaejoong cũng không sợ.
Không phủ nhận suy đoán của Jaejoong, Junsu chỉ nở nụ cười đáng yêu. “Tôi đã quên, Yunho trở về là để hoàn thành chương trình học, lại học cùng trường với cậu, gặp nhau là chuyện bình thường, xem ra, tôi đang làm điều thừa rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook