Yêu Vượt Biên Giới
-
Chương 8: Tỏ tình
22
Ngày tháng vẫn trôi, dòng đời tiếp nối. Năm tôi lên Đại học năm hai, Quý Phong tỏ tình với tôi. Đến bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy dở khóc dở cười không thôi.
Hôm ấy là một ngày mưa, chiều đi học về mà trời tối đen như mực, mưa nặng hạt rơi lộp bộp trên các mái nhà, sấm rền vang như muốn chọc thủng lỗ tai người ta. Tôi có chút sợ sấm sét, sau buổi học, tôi lẳng lặng đeo ba lô lên vai, cầm ô định đi ra bến xe buýt. Ngước đầu lên trời, từng tia chớp lóe sáng trên không trung, từng tiếng xẹt xẹt vang lên khi tia chớp chạm vào mây, ánh sáng chói mắt như xé ngang bầu trời. Tiếng sấm vẫn cứ ầm ầm, mưa vẫn nặng hạt, tôi sợ hãi nắm chặt ô, không dám đi ra ngoài, chỉ biết đứng nép bên hiên nhà, nhìn từng hạt mưa to bằng hạt đậu vội vã rơi xuống đất.
Chờ mãi mà mưa không ngớt, sấm chớp càng ngày càng ầm ầm, bầu trời bắt đầu tối đen như mực. Tôi co ro đứng bên hiên nhà, chẳng biết qua bao lâu, tôi nghe thấy tiếng kêu của Quý Phong:
“Trịnh Khanh...”
Tôi giật mình ngẩng đầu, thấy Quý Phong đang từ ô tô bước xuống, tay cầm chiếc ô trong suốt, từng hạt mưa như đang thi nhau muốn bám vào người anh, thân hình cao lớn của anh có chút lộn xộn chạy đến bên tôi:
“Trịnh Khanh, cô chạy đi đâu vậy? Có biết tôi và anh cô đi tìm khắp nơi không?”
Tôi nhìn khuôn mặt lo lắng của anh, có chút tủi thân. Tôi cất giọng, tiếng nói đã có chút nghẹn ngào:
“Mưa to lắm, tôi không về được.”
Tôi còn nhớ lúc ấy, Quý Phong khẽ giơ tay vuốt mái tóc bị mưa hắt ướt nhèm của tôi, khuôn mặt anh bình tĩnh đến kì lạ. Tôi cúi đầu, có thể cảm nhận được tầm mắt của anh đang dừng lại trên người mình. Chúng tôi cứ lẳng lặng đứng như thế, thời gian như ngưng lại tại giây phút đó, khi Quý Phong khẽ nâng cằm tôi, cúi đầu xuống.
Tôi trợn mắt.
Anh...anh...anh...đây là đang hôn tôi sao?
#23
Tôi rúc đầu trong ngực Quý Phong, anh tự cằm lên đỉnh đầu tôi, cười khe khẽ:
“Trịnh Khanh, làm bạn gái anh được không?”
Tôi cắn môi, có chút rối rắm. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tôi còn chưa kịp thích ứng. Len lén nhìn Quý Phong, anh đang chu môi, lấy tay chọt chọt vai tôi:
“Trịnh Khanh, em nói gì đi chứ?”
Tôi ngẩng đầu:
“Cho em thời gian suy nghĩ được không?”
Ngay lập tức, cái miệng đang chu của Quý Phong bỗng chốc ngoác ra, anh mếu máo:
“Ứ ừ...trả lời anh ngay giờ cơ...”
Tôi: “...” Còn tưởng anh được một buổi nghiêm túc, ai dè...
“Trịnh Khanh...” Quý Phong nức nở.
“Hử?”
Anh sụt sịt mũi:
“Em không trả lời là anh chạy ra mưa quỳ từ giờ cho đến khi em đồng ý mới thôi đó.”
Tôi: “...”
Quý Phong: “Hức...Em xem, trời mưa to như vậy, nếu anh quỳ ở đó thì sao giờ? Em gật đầu một cái thì chết sao?”
Tôi: “...”
Quý Phong: “Trịnh Khanh...”
Tôi: “Hử?”
Quý Phong: “Em trả lời đi chứ?”
Tôi: “...”
Quý Phong: “Trịnh Khanh...”
Tôi: “Anh ra mưa quỳ đi!”
Quý Phong: “...”
#24
“Quý Phong, xin anh đấy! Vào trong này cho em!” Tôi bất lực day day thái dương, nhìn Quý Phong đang dầm mưa bên ngoài sân trường. Trời đã tối, mọi người gần như đã về hết, chỉ còn lác đác vài người quên mang ô đứng bên hiên nhà.
Quý Phong chạy như điên trong sân trường, vừa chạy vừa hét:
“Hú hú...tắm mưa...hú...”
“...”
Tôi cũng rất muốn chạy ra lôi anh vào, nhưng Quý Phong đã dấu nhẹm ô của tôi đi đâu rồi không biết, với lại, anh cứ chạy lòng vòng quanh sân, dù tôi có dầm mình chạy theo anh cũng chưa chắc đã đuổi kịp được.
Anh chạy lùi ra phía xa, mắt nháy nháy mấy cái, hai tay làm thành hình trái tim trước ngực, hét to:
“Trịnh Khanh, anh yêu em!”
“Trịnh Khanh, anh thực sự rất yêu em!”
“Trịnh Khanh, làm bạn gái của anh được không?”
“Trịnh Khanh, anh sẽ chứng minh cho em thấy: anh sẽ là người duy nhất và cuối cùng yêu em cũng như em yêu!”
“...” Tôi ngượng ngùng cúi đầu trước ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, khẽ liếc Quý Phong đang gào thét phía xa xa...
“Được rồi Quý Phong, em đồng ý làm bạn gái của anh. Anh vào đây đi!”
Quý Phong nghe thấy tiếng tôi, hơi dừng động tác gầm rú, sau đó hét lên:
“Không...em phải bảo là em yêu anh thì anh mới vào.”
“...”
“Hú hú...tắm mưa...Trịnh Khanh, anh yêu em!”
“...”
“Hú hú...”
“...”
“Hú hú...”
“...”
Tôi vỗ trán, bất đắc dĩ kêu lên:
“Em yêu anh!”
---
Buổi tối, tôi và Quý Phong ướt nhẹp về nhà. Vừa mở cửa, tôi đã thấy anh họ bê đĩa đồ ăn đứng bên cạnh sofa như tượng đá. Quý Phong bên cạnh nhảy lên lượn lờ xung quanh anh, tay giơ thành hình chữ V, vừa đi vừa gào rú:
“Hú hú...đã cướp được vợ!...”
Tôi: “...”
Anh họ: “Thành công rồi à?”
Quý Phong: “Yes, yes...”
Tôi: “...”
Anh họ: “Chi Khanh, anh là mày thì anh tự tử rồi đấy!”
Tôi: “...”
Quý Phong: “Hú hú...”
Tôi: “....”
Ngày tháng vẫn trôi, dòng đời tiếp nối. Năm tôi lên Đại học năm hai, Quý Phong tỏ tình với tôi. Đến bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy dở khóc dở cười không thôi.
Hôm ấy là một ngày mưa, chiều đi học về mà trời tối đen như mực, mưa nặng hạt rơi lộp bộp trên các mái nhà, sấm rền vang như muốn chọc thủng lỗ tai người ta. Tôi có chút sợ sấm sét, sau buổi học, tôi lẳng lặng đeo ba lô lên vai, cầm ô định đi ra bến xe buýt. Ngước đầu lên trời, từng tia chớp lóe sáng trên không trung, từng tiếng xẹt xẹt vang lên khi tia chớp chạm vào mây, ánh sáng chói mắt như xé ngang bầu trời. Tiếng sấm vẫn cứ ầm ầm, mưa vẫn nặng hạt, tôi sợ hãi nắm chặt ô, không dám đi ra ngoài, chỉ biết đứng nép bên hiên nhà, nhìn từng hạt mưa to bằng hạt đậu vội vã rơi xuống đất.
Chờ mãi mà mưa không ngớt, sấm chớp càng ngày càng ầm ầm, bầu trời bắt đầu tối đen như mực. Tôi co ro đứng bên hiên nhà, chẳng biết qua bao lâu, tôi nghe thấy tiếng kêu của Quý Phong:
“Trịnh Khanh...”
Tôi giật mình ngẩng đầu, thấy Quý Phong đang từ ô tô bước xuống, tay cầm chiếc ô trong suốt, từng hạt mưa như đang thi nhau muốn bám vào người anh, thân hình cao lớn của anh có chút lộn xộn chạy đến bên tôi:
“Trịnh Khanh, cô chạy đi đâu vậy? Có biết tôi và anh cô đi tìm khắp nơi không?”
Tôi nhìn khuôn mặt lo lắng của anh, có chút tủi thân. Tôi cất giọng, tiếng nói đã có chút nghẹn ngào:
“Mưa to lắm, tôi không về được.”
Tôi còn nhớ lúc ấy, Quý Phong khẽ giơ tay vuốt mái tóc bị mưa hắt ướt nhèm của tôi, khuôn mặt anh bình tĩnh đến kì lạ. Tôi cúi đầu, có thể cảm nhận được tầm mắt của anh đang dừng lại trên người mình. Chúng tôi cứ lẳng lặng đứng như thế, thời gian như ngưng lại tại giây phút đó, khi Quý Phong khẽ nâng cằm tôi, cúi đầu xuống.
Tôi trợn mắt.
Anh...anh...anh...đây là đang hôn tôi sao?
#23
Tôi rúc đầu trong ngực Quý Phong, anh tự cằm lên đỉnh đầu tôi, cười khe khẽ:
“Trịnh Khanh, làm bạn gái anh được không?”
Tôi cắn môi, có chút rối rắm. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tôi còn chưa kịp thích ứng. Len lén nhìn Quý Phong, anh đang chu môi, lấy tay chọt chọt vai tôi:
“Trịnh Khanh, em nói gì đi chứ?”
Tôi ngẩng đầu:
“Cho em thời gian suy nghĩ được không?”
Ngay lập tức, cái miệng đang chu của Quý Phong bỗng chốc ngoác ra, anh mếu máo:
“Ứ ừ...trả lời anh ngay giờ cơ...”
Tôi: “...” Còn tưởng anh được một buổi nghiêm túc, ai dè...
“Trịnh Khanh...” Quý Phong nức nở.
“Hử?”
Anh sụt sịt mũi:
“Em không trả lời là anh chạy ra mưa quỳ từ giờ cho đến khi em đồng ý mới thôi đó.”
Tôi: “...”
Quý Phong: “Hức...Em xem, trời mưa to như vậy, nếu anh quỳ ở đó thì sao giờ? Em gật đầu một cái thì chết sao?”
Tôi: “...”
Quý Phong: “Trịnh Khanh...”
Tôi: “Hử?”
Quý Phong: “Em trả lời đi chứ?”
Tôi: “...”
Quý Phong: “Trịnh Khanh...”
Tôi: “Anh ra mưa quỳ đi!”
Quý Phong: “...”
#24
“Quý Phong, xin anh đấy! Vào trong này cho em!” Tôi bất lực day day thái dương, nhìn Quý Phong đang dầm mưa bên ngoài sân trường. Trời đã tối, mọi người gần như đã về hết, chỉ còn lác đác vài người quên mang ô đứng bên hiên nhà.
Quý Phong chạy như điên trong sân trường, vừa chạy vừa hét:
“Hú hú...tắm mưa...hú...”
“...”
Tôi cũng rất muốn chạy ra lôi anh vào, nhưng Quý Phong đã dấu nhẹm ô của tôi đi đâu rồi không biết, với lại, anh cứ chạy lòng vòng quanh sân, dù tôi có dầm mình chạy theo anh cũng chưa chắc đã đuổi kịp được.
Anh chạy lùi ra phía xa, mắt nháy nháy mấy cái, hai tay làm thành hình trái tim trước ngực, hét to:
“Trịnh Khanh, anh yêu em!”
“Trịnh Khanh, anh thực sự rất yêu em!”
“Trịnh Khanh, làm bạn gái của anh được không?”
“Trịnh Khanh, anh sẽ chứng minh cho em thấy: anh sẽ là người duy nhất và cuối cùng yêu em cũng như em yêu!”
“...” Tôi ngượng ngùng cúi đầu trước ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, khẽ liếc Quý Phong đang gào thét phía xa xa...
“Được rồi Quý Phong, em đồng ý làm bạn gái của anh. Anh vào đây đi!”
Quý Phong nghe thấy tiếng tôi, hơi dừng động tác gầm rú, sau đó hét lên:
“Không...em phải bảo là em yêu anh thì anh mới vào.”
“...”
“Hú hú...tắm mưa...Trịnh Khanh, anh yêu em!”
“...”
“Hú hú...”
“...”
“Hú hú...”
“...”
Tôi vỗ trán, bất đắc dĩ kêu lên:
“Em yêu anh!”
---
Buổi tối, tôi và Quý Phong ướt nhẹp về nhà. Vừa mở cửa, tôi đã thấy anh họ bê đĩa đồ ăn đứng bên cạnh sofa như tượng đá. Quý Phong bên cạnh nhảy lên lượn lờ xung quanh anh, tay giơ thành hình chữ V, vừa đi vừa gào rú:
“Hú hú...đã cướp được vợ!...”
Tôi: “...”
Anh họ: “Thành công rồi à?”
Quý Phong: “Yes, yes...”
Tôi: “...”
Anh họ: “Chi Khanh, anh là mày thì anh tự tử rồi đấy!”
Tôi: “...”
Quý Phong: “Hú hú...”
Tôi: “....”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook