Yêu Vượt Biên Giới
-
Chương 10
#28
Tối hôm đấy, sau khi tống cổ Quý Phong và Liêm Trực đi rửa bát, tôi uể oải lên phòng để làm nốt công việc. Đang hí hoáy đánh máy, thì anh họ ở bên ngoài vặn tay nắm cửa “cạch” một tiếng, ngó đầu vào nhìn tôi.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.
Anh họ bước vào phòng, đảo mắt nhìn phòng tôi, không trả lời. Mặt anh đỏ rân rân, môi mỏng mím chặt, giống như tức giận, lại giống như xấu hổ, pha chút nén cười. Tôi thấy lạ, nhưng cũng thấy bực mình, nên gắt giọng:
“Đàn ông con trai mà cứ ngập ngà ngập ngừng! Có chuyện gì thì anh nói nhanh cho em còn làm việc!”
Anh họ lúng túng ho nhẹ, khuôn mặt trắng trẻo hiện lên hai rặng mây hồng trông nữ tính đến kì lạ, anh lúng túng:
“Chi...Chi Khanh...Cho anh mượn cái...cái...cái...”
“Cái gì?” Tôi nghi ngờ.
“...” Anh họ nín bặt, cúi đầu không nói nữa. Tôi vừa tức vừa buồn cười, đang định hỏi cho ra nhẽ thì Quý Phong chẳng biết từ đâu nhảy vào phòng, hi hi ha ha dạo quanh anh họ, cợt nhả nói với tôi:
“Cục cưng, nó muốn mượn váy của em đó! Em cho nó mượn cái váy ngủ hai dây của em đi!”
Tôi ngờ ngợ, rồi bỗng chốc phá lên cười, quay sang hỏi anh họ:
“Anh mượn váy của em làm gì?”
“Nó đi tán gái!” Quý Phong chặn lời.
Anh họ lừ mắt nhìn chúng tôi, nhỏ giọng giải thích:
“Anh cá cược thua nó, đây là điều kiện của nó đưa ra bắt anh phải thực hiện.”
#29
Sáng sớm, sương đêm vẫn còn đọng trên lá, bầu trời hơi xám, phía xa xa hiện lên một màu đỏ rực của ánh mặt trời.
Tôi và Quý Phong dạo bước trong công viên, trời chưa sáng hẳn nhưng người trong công viên đã khá đông. Bên này là đám trẻ con vụng về tập từng động tác thể dục, bên kia là mấy cụ già đang tập dưỡng sinh, quanh quẩn mấy bồn cây là các bà, các mẹ đi bộ, thỉnh thoảng lại có mấy thanh niên chạy bộ lướt qua chúng tôi, mùi mồ hôi quanh quẩn rõ ràng trong không khí.
Quý Phong nhíu mày chán ghét, kéo tôi ôm vào lòng, lẩm bẩm:
“Trịnh Khanh, ôm anh này. Thấy không? Người anh thơm thế này cơ mà, anh tự ngửi người mình còn đang thấy ngất ngây...”
Tôi buồn cười, véo nhẹ vào hông khiến anh la lên oai oái.
Chúng tôi đi dạo trong công viên được một lúc thì Quý Phong bỗng dừng lại, anh rút điện thoại từ trong túi quần, cười hì hì nghe máy:
“Cưng à? Đến chưa? Anh chờ cưng nhé! Yêu cưng!”
Tôi nhìn cái tên “Trực là con sứa” trên màn hình điện thoại, rùng mình một cái. Quý Phong quay sang nhìn tôi, chu chu môi:
“Vợ ơi, em ghen sao?”
Tôi: “Con mắt nào của anh thấy em ghen?”
Quý Phong: “Cả hai con mắt!”
Tôi: “Hôm nọ anh mới đi đo kính thì phải!”
Quý Phong: “...”
Tôi: “Cận thôi mà cũng nhìn thành cái dạng đấy. Chọc mù hai mắt đi là vừa!”
Quý Phong: “...”
Tôi: “Đừng trừng em, lòi mắt ra bây giờ!”
Quý Phong: “Huhu...em ăn hiếp anh!”
Tôi: “...”
Quý Phong: “Huhu...em chế giễu anh!”
Tôi: “...”
Quý phong: “Huhu...em chê anh rẻ mạt!”
Tôi: “...”
Quý phong: “Huhu...anh không muốn sống nữa!”
Tôi: “Trên đời không có ai quy định rằng anh phải sống!”
Quý Phong: “Huhu...Oaoa...Trời ơi...Bớ làng nước ơi...Vợ tôi bỏ tôi...Huhu...tôi không muốn sống nữa...huhu...!”
Tôi: “...”
#30
Đúng như tôi mong chờ, mười lăm phút sau, anh họ có mặt ở công viên.
Bây giờ công viên đã đầy người, nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là ai ai, tất cả mọi người, già trẻ lớn bé, trai gái hay bê đê, cả tôi và Quý Phong, đều ngây người nhìn ra phía cổng.
Anh họ tôi cao hơn một mét tám, đi đôi cao gót năm phân, để lộ đôi chân thon dài. Chiếc váy của tôi, lúc tôi mặc đã dài đến đầu gối, anh họ mặc nó vào chỉ dài quá đùi một đoạn. Hai dây áo trống không trên đôi vai nổi đầy cơ bắp, thân áo vì quá nhỏ nên bó sát vào người anh, lộ ra những cơ bụng quyến rũ.
Tôi nghi ngại nhìn bộ tóc ngắn của anh họ chẳng biết tại sao lại buộc thành hai cái túm tóc, kết hợp với bộ đồ anh đang mặc, trông tức cười vô cùng. Tôi không biết anh họ với Quý Phong cá cược cái gì mà trông anh lại thảm hại thế này.
Nhìn thấy tôi, anh họ nâng gót, mọi người đứng tự động dẹp sang hai bên tạo thành một lối đi nhỏ. Anh họ bước đi ở giữa, giống như một người mẫu đang trình diễn trên sàn catwalk, tất nhiên là phải loại bỏ chiếc váy ngắn cũn cỡn trên người anh.
Anh họ mặt đằng đằng sát khí nhìn Quý Phong, rầm rầm bước đến. Quý Phong chớp chớp mắt, tôi thấy anh họ gằn giọng:
“Thằng ranh con!”
Anh họ vừa dứt lời, Quý Phong đã chui ra sau lưng tôi, lớn giọng gào thét:
“Vợ ơi, thằng bê đê này định cướp anh ra khỏi em...Huhu...”
Tôi: “...”
Mọi người: “...”
Anh họ: “Mày nói cái gì? Ra đây cho tao!”
Quý Phong: “Bớ làng nước ơi, cứu tôi với. Có đứa bê đê muốn chia uyên rẽ thúy, nó thấy tôi đẹp trai nên định bắt tôi đi. Vậy vợ tôi phải làm sao bây giờ?”
Tôi: “...”
Anh họ: “...”
Mọi người: “...”
Quý Phong: “Ối trời đất, nó trừng mắt nhìn tôi kìa! Huhu...vợ ơi nó trừng anh kìa...Huhu...”
Tôi: “...”
Anh họ: “...”
Mọi người: “...”
Tối hôm đấy, sau khi tống cổ Quý Phong và Liêm Trực đi rửa bát, tôi uể oải lên phòng để làm nốt công việc. Đang hí hoáy đánh máy, thì anh họ ở bên ngoài vặn tay nắm cửa “cạch” một tiếng, ngó đầu vào nhìn tôi.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.
Anh họ bước vào phòng, đảo mắt nhìn phòng tôi, không trả lời. Mặt anh đỏ rân rân, môi mỏng mím chặt, giống như tức giận, lại giống như xấu hổ, pha chút nén cười. Tôi thấy lạ, nhưng cũng thấy bực mình, nên gắt giọng:
“Đàn ông con trai mà cứ ngập ngà ngập ngừng! Có chuyện gì thì anh nói nhanh cho em còn làm việc!”
Anh họ lúng túng ho nhẹ, khuôn mặt trắng trẻo hiện lên hai rặng mây hồng trông nữ tính đến kì lạ, anh lúng túng:
“Chi...Chi Khanh...Cho anh mượn cái...cái...cái...”
“Cái gì?” Tôi nghi ngờ.
“...” Anh họ nín bặt, cúi đầu không nói nữa. Tôi vừa tức vừa buồn cười, đang định hỏi cho ra nhẽ thì Quý Phong chẳng biết từ đâu nhảy vào phòng, hi hi ha ha dạo quanh anh họ, cợt nhả nói với tôi:
“Cục cưng, nó muốn mượn váy của em đó! Em cho nó mượn cái váy ngủ hai dây của em đi!”
Tôi ngờ ngợ, rồi bỗng chốc phá lên cười, quay sang hỏi anh họ:
“Anh mượn váy của em làm gì?”
“Nó đi tán gái!” Quý Phong chặn lời.
Anh họ lừ mắt nhìn chúng tôi, nhỏ giọng giải thích:
“Anh cá cược thua nó, đây là điều kiện của nó đưa ra bắt anh phải thực hiện.”
#29
Sáng sớm, sương đêm vẫn còn đọng trên lá, bầu trời hơi xám, phía xa xa hiện lên một màu đỏ rực của ánh mặt trời.
Tôi và Quý Phong dạo bước trong công viên, trời chưa sáng hẳn nhưng người trong công viên đã khá đông. Bên này là đám trẻ con vụng về tập từng động tác thể dục, bên kia là mấy cụ già đang tập dưỡng sinh, quanh quẩn mấy bồn cây là các bà, các mẹ đi bộ, thỉnh thoảng lại có mấy thanh niên chạy bộ lướt qua chúng tôi, mùi mồ hôi quanh quẩn rõ ràng trong không khí.
Quý Phong nhíu mày chán ghét, kéo tôi ôm vào lòng, lẩm bẩm:
“Trịnh Khanh, ôm anh này. Thấy không? Người anh thơm thế này cơ mà, anh tự ngửi người mình còn đang thấy ngất ngây...”
Tôi buồn cười, véo nhẹ vào hông khiến anh la lên oai oái.
Chúng tôi đi dạo trong công viên được một lúc thì Quý Phong bỗng dừng lại, anh rút điện thoại từ trong túi quần, cười hì hì nghe máy:
“Cưng à? Đến chưa? Anh chờ cưng nhé! Yêu cưng!”
Tôi nhìn cái tên “Trực là con sứa” trên màn hình điện thoại, rùng mình một cái. Quý Phong quay sang nhìn tôi, chu chu môi:
“Vợ ơi, em ghen sao?”
Tôi: “Con mắt nào của anh thấy em ghen?”
Quý Phong: “Cả hai con mắt!”
Tôi: “Hôm nọ anh mới đi đo kính thì phải!”
Quý Phong: “...”
Tôi: “Cận thôi mà cũng nhìn thành cái dạng đấy. Chọc mù hai mắt đi là vừa!”
Quý Phong: “...”
Tôi: “Đừng trừng em, lòi mắt ra bây giờ!”
Quý Phong: “Huhu...em ăn hiếp anh!”
Tôi: “...”
Quý Phong: “Huhu...em chế giễu anh!”
Tôi: “...”
Quý phong: “Huhu...em chê anh rẻ mạt!”
Tôi: “...”
Quý phong: “Huhu...anh không muốn sống nữa!”
Tôi: “Trên đời không có ai quy định rằng anh phải sống!”
Quý Phong: “Huhu...Oaoa...Trời ơi...Bớ làng nước ơi...Vợ tôi bỏ tôi...Huhu...tôi không muốn sống nữa...huhu...!”
Tôi: “...”
#30
Đúng như tôi mong chờ, mười lăm phút sau, anh họ có mặt ở công viên.
Bây giờ công viên đã đầy người, nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là ai ai, tất cả mọi người, già trẻ lớn bé, trai gái hay bê đê, cả tôi và Quý Phong, đều ngây người nhìn ra phía cổng.
Anh họ tôi cao hơn một mét tám, đi đôi cao gót năm phân, để lộ đôi chân thon dài. Chiếc váy của tôi, lúc tôi mặc đã dài đến đầu gối, anh họ mặc nó vào chỉ dài quá đùi một đoạn. Hai dây áo trống không trên đôi vai nổi đầy cơ bắp, thân áo vì quá nhỏ nên bó sát vào người anh, lộ ra những cơ bụng quyến rũ.
Tôi nghi ngại nhìn bộ tóc ngắn của anh họ chẳng biết tại sao lại buộc thành hai cái túm tóc, kết hợp với bộ đồ anh đang mặc, trông tức cười vô cùng. Tôi không biết anh họ với Quý Phong cá cược cái gì mà trông anh lại thảm hại thế này.
Nhìn thấy tôi, anh họ nâng gót, mọi người đứng tự động dẹp sang hai bên tạo thành một lối đi nhỏ. Anh họ bước đi ở giữa, giống như một người mẫu đang trình diễn trên sàn catwalk, tất nhiên là phải loại bỏ chiếc váy ngắn cũn cỡn trên người anh.
Anh họ mặt đằng đằng sát khí nhìn Quý Phong, rầm rầm bước đến. Quý Phong chớp chớp mắt, tôi thấy anh họ gằn giọng:
“Thằng ranh con!”
Anh họ vừa dứt lời, Quý Phong đã chui ra sau lưng tôi, lớn giọng gào thét:
“Vợ ơi, thằng bê đê này định cướp anh ra khỏi em...Huhu...”
Tôi: “...”
Mọi người: “...”
Anh họ: “Mày nói cái gì? Ra đây cho tao!”
Quý Phong: “Bớ làng nước ơi, cứu tôi với. Có đứa bê đê muốn chia uyên rẽ thúy, nó thấy tôi đẹp trai nên định bắt tôi đi. Vậy vợ tôi phải làm sao bây giờ?”
Tôi: “...”
Anh họ: “...”
Mọi người: “...”
Quý Phong: “Ối trời đất, nó trừng mắt nhìn tôi kìa! Huhu...vợ ơi nó trừng anh kìa...Huhu...”
Tôi: “...”
Anh họ: “...”
Mọi người: “...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook