Yêu Vương Quỷ Phi
-
Quyển 3 - Chương 45: Phượng Niệm nhận thân
Lý do vì sao Thái hậu và Thục phi đến Sóc Hoa cung rất rõ ràng, nhưng khi các nàng hùng hổ đến gặp được Quân Tu Nhiễm ở đây thì ngay lập tức thay đổi sách lược, chẳng qua nghe một câu kia bầu không khí cũng đột ngột cứng lại rồi.
Quân Tu Nhiễm vẫn “phản ứng trì độn” như cũ, tựa như không phát giác được gì, vẻ mặt mỉm cười không thay đổi thậm chí lúc này còn hơi lộ ra chút vô tội, nhìn thoáng qua rồi nói: “Chẳng lẽ hoàng tổ mẫu không cho là thế ư? Đã thối nát thì sớm nên quyết đoán cắt bỏ, bằng không miệng vết thương sẽ càng sâu, nguy hại càng lớn, chẳng những vô trách nhiệm với bản thân mà còn vô trách nhiệm với bạn bè người thân thương yêu mình, thậm chí là vô trách nhiệm với thuộc hạ tuỳ tùng trung thành đi theo đúng không?”
Sắc mặt Thái hậu cứng ngắc một hồi lâu mới hoà hoãn lại, ánh mắt lập loè nhìn hắn từ chối cho ý kiến chỉ nhàn nhạt nói một chữ: “À?”
Quân Tu Nhiễm mỉm cười như gió xuân ấm áp, trăm hoa đua nở, cười đến mức cả không khí cũng trở nên tươi mát, nụ cười này của hắn giống như quy tụ toàn bộ vầng sáng trong thiên địa, vừa nhu hoà vừa thánh khiết làm người ta có chút không dám nhìn thẳng sợ vấy bẩn hắn.
“Vì một tay một chân mà lại để nguy hiếm lớn như vậy tới gần mình, đúng là cái được không bù nổi cái mất. Huống chi, tay chân không còn, nếu gặp được thần y nói không chừng còn có thể thay chế nối lại cái khác đấy. Tuy chỉ là đồ giả không bằng ruột thịt huyết mạch tương liên nhưng cũng là chọn theo tâm ý của mình, có khả năng càng vừa lòng đẹp ý thuận buồm xuôi gió hơn.”
Sắc mặt vừa hoà hoãn của thái hậu lại cứng đờ, ánh mắt dịu dàng cũng hơi toả khói đen rồi.
“Ngươi nói cũng đúng, ai gia thấy, không chỉ tay chân có thể thay thế mà ngay cả mẫu thân ruột thịt cũng có thể thay được đây này.”
Hiền Phi bỗng nhiên ngẩng đầu, không dấu vết liếc nhìn thái hậu.
Quân Tu Nhiễm vẫn là thái độ vui vẻ hoà thuận kia, nghe vậy lắc đầu đáp: “Cha mẹ là máu mủ, cho dù bị thay thế tạm thời thì cuối cùng cũng bị phát hiện, sẽ có ngày đổi trở về. Bởi vì huyết mạch thay thế đúng là không thích hợp, luôn có bài xích.”
Dường như mặc kệ bà ta nói gì hắn cũng có thể tìm được lý do đáp trả, nghe lại làm cho người ta không thể nào phản bác.
Ánh mắt thái hậu lập loè bất định thẳng tắp nhìn hắn, rốt cuộc cũng có thứ gì đó sắp không thể duy trì nổi.
Bà bực bội đảo lá trà bên dưới, ánh mắt nhìn Quân Tu Nhiễm từ phẫn nộ đến cứng ngắc rồi lạnh lùng chết lặng, cuối cùng khôi phục bình tĩnh nói: “Đây là câu trả lời của Tu Nhiễm sao?”
“Người khác nghĩ thế nào bổn vương không biết, cũng không cần bọn họ nhất định phải suy nghĩ giống bổn vương, nhưng quả thật ta cho là như vậy, chẳng biết tại sao hoàng tổ mẫu lại có vẻ như… không vui, chẳng lẽ ngài cho là ta nói sao chỗ nào rồi chăng?”
Ánh mắt thái hậu hơi loé lên sau đó cười bảo: “Tu Nhiễm nói gì vậy? Hoàng tổ mẫu cũng cho rằng ngươi nói cực kỳ có lý, làm sao lại không vuicho được? Nhưng có một câu ai gia cũng không thể không nói.”
“Hoàng tổ mẫu mời chỉ dạy.”
“Ngươi cho rằng tay chân thối nát có thể không lưu tình cắt bỏ, nhưng có lẽ trong mắt người khác lại là máu mủ trân quý như tính mạng đấy.”
“Hoàng tổ mẫu nói rất có lý.”
Ừ? Sau đó thì sao?
Thái hậu thẳng tắp nhìn Quân Tu Nhiễm giống như đang chờ câu nói tiếp theo của hắn, nhưng Quân Tu Nhiễm lại chỉ nói một câu như vậy sau đó im lặng mỉm cười, không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Sắc mặt thái hậu càng ngày càng khó coi, Thục phi càng gần như không nhịn được muốn bộc phát, bàn tay đặt trên tay vịn đột nhiên túm chặt giống như rất muốn dùng lực vỗ án.
Chuyện cũng đã nói tới nước này rồi mà hắn vẫn giả vờ như không biết, rõ ràng là không coi nàng và thái hậu ra gì!
Chẳng lẽ hắn còn muốn các nàng nói thẳng toẹt ra sao?
Thái hậu chậm rãi hít sâu hai lần, chuyển ánh mắt từ Quân Tu Nhiễm sang Hiền phi hỏi: “Hiền Phi, ngươi cảm thấy Tu Nhiễm nói thế nào? Ai gia nói thế nào?”
Đây là phát hiện nói với Quân Tu Nhiễm không thông nên chuyển mục tiêu sang Hiền phi rồi hả?
Quân Tu Nhiễm bỗng nhiên hơi nhích người lại gần, cười yếu ớt nhìn một màn trước mắt, Hiền phi thì quay đầu nhìn sang thái hậu giống như có chút ngoài ý muốn, nàng không khỏi sửng sốt sau đó hơi thi lễ với thái hậu rồi đáp: “Hồi bẩm mẫu hậu, nô tỳ cảm thấy Nhiễm nhi nói rất hay, mẫu hậu nói cũng rất đúng, nếu nhất định phải phân định rạch ròi thì ngược lại khó xử cho nô tỳ rồi, nô tỳ cảm thấy mỗi người đều có suy nghĩ riêng, ai nói cũng đều có lý cả.”
“Vậy theo suy nghĩ của Hiền phi thì cảm thấy lời Tu Nhiễm nói hợp ý ngươi hơn hay là cách nói của ai gia hợp hơn?”
Đối mặt thái hậu ép hỏi, Hiền Phi mỉm cười đáp: “Nô tì cảm thấy, cách nói của mẫu hậu hợp với suy nghĩ của nô tỳ.”
Nghe nàng trả lời, không chỉ Thục phi mà ngay cả thái hậu cũng không khỏi ngoài ý muốn gảy nhẹ chân lông mày.
Hiền Phi rốt cuộc có ý gì?
Không đợi thái hậu kịp phản ứng, Hiền Phi lại nói tiếp: “Mẫu hậu nói rất đúng, đối với người khác có thể vô tình chặt đứt phần thối rữa, nhưng đó lại chính là thứ tục duyên nô tỳ trân quý nhất quan tâm nhất, có thể sánh bằng tính mạng, không…. Thậm chí còn quan trọng hơn cả tính mạng của nô tỳ.”
Sắc mặt thái hậu vì vậy lại thay đổi mấy lần, không ngờ một câu nói của mình lại bị Hiền phi dùng để phản công!
Không khí trong Sóc Hoa cung thoáng cái trở nên vô cùng quỷ dị, Hiền Phi và Quân Tu Nhiễm thật không hổ là mẹ con, đến giờ phút này đều mang sắc mặt tư thái giống nhau, mỉm cười tĩnh toạ tôn quý mà ưu nhã.
Phần ưu nhã của hai người quả nhiên là bẩm sinh đấy, ở trước mặt bọn họ, ngay cả thái hậu và Thục phi cũng không khỏi ảm đạm thất sắc, trên thực tế giờ phút này sắc mặt thái hậu âm trầm, Thục phi càng có khuynh hướng dữ tợn, không khỏi càng nổi bật lên sự tôn nhã của hai mẹ con đang yên tĩnh mỉm cười này.
Thái hậu không nói gì, Hiền Phi và Quân Tu Nhiễm đều giữ vững trầm mặc, nhất phái bình yên giống như không khí quái dị xung quanh không hề liên quan gì đến hai mẹ con họ.
Cuối cùng thái hậu hít sâu một hơi, thâm sâu nhìn Hiền Phi rồi lại cường điệu liếc Quân Tu Nhiễm, không nói gì mà quyết đoán đứng lên đi ra phía ngoài.
“Đã ngồi lâu như vậy rồi, thời gian trôi qua nhanh quá, ai gia còn muốn đi ngự hoa viên không biết Hiền phi có rảnh rỗi đi cùng ai gia một chút không?”
Lúc bà đứng dậy Hiền Phi cũng đứng lên theo, nghe vậy khom người nói: “Có thể làm bạn cùng mẫu hậu dạo chơi hoa viên là vinh hạnh của nô tỳ.”
Thái hậu hơi thoả mãn khẽ gật đầu, lại nhìn Quân Tu Nhiễm nói: “Tu Nhiễm không cần đi cùng, cứ bận rộn chính sự của ngươi đi.”
Quân Tu Nhiễm nghe vậy không khỏi chau mày, thấy mẫu phi nhẹ nhàng lắc đầu với mình an ủi, lời định nói đến khoé miệng không khỏi thu về, chắp tay thở dài hành lễ với thái hậu nói: “Cẩn tuân lệnh hoàng tổ mẫu.”
Lúc này thái hậu mới thoả mãn gật đầu rồi nghênh ngang rời đi cùng cung nữ và Thục phi nâng đỡ hai bên, chiếu tư thế này, Hiền phi đi sau lưng bà càng giống như tuỳ tùng.
Nhưng Hiền Phi nương nương cũng không ngại, im hơi lặng tiếng đi theo phía sau, sắc mặt an bình chẳng qua trong lòng đã sớm mắng loạn lên rồi, bà già kia, ngươi còn muốn bổn công chúa bổn nương nương tiện tiện đi đỡ ngươi sao? Ngươi đến đỡ bổn cung thì đúng hơn đấy!
Trong nháy mắt, Sóc Hoa cung chỉ còn lại một mình Quân Tu Nhiễm đưa mắt nhìn các nàng đi về phía ngự hoa viên, ánh mắt loé loé không biết đang suy nghĩ gì, bỗng nhiên khoé miệng hắn cong lên cười rất thâm sâu mà không có ý tốt, quay người đi về hướng ngược lại.
Hắn quay người chính là bay thẳng tới cửa hoàng cung, nhưng khi hắn chưa kịp bước chân ra khỏi cửa lớn thì hoàng thượng đã biết được chuyện Thái hậu nương nương và Thục phi giá lâm Sóc Hoa cung sau đó mời Hiền phi cùng nhau đi ngự hoa viên dạo chơi rồi.
Quân Tu Nhiễm đứng ở cửa cung ngẩng đầu nhìn trời, khoé miệng ẩn chứa ý cười so với mặt trời trên đỉnh đầu còn tươi đẹp hơn.
“Chủ tử.” Bạch Phong xuất hiện trước mặt hắn, kính cẩn hành lễ sau đó yên tĩnh đứng ở bên cạnh chờ.
Quân Tu Nhiễm nhìn bầu trời một lát sau đó thu hồi ánh mắt bước lên xe ngựa Nghiêu vương phủ, lạnh nhạt ra lệnh: “Hồi phủ!”
Điềm Điềm chắc hẳn đợi nóng nảy rồi, phải nhanh chóng trở về kể cho nàng chuyện hôm nay, tránh nàng lo lắng ảnh hưởng tới tâm tình.
Khi hắn trở lại Nghiêu vương phủ lại phát hiện căn bản không tìm được bóng dáng nương tử thân yêu của mình trong vương phủ, không biết chạy tới nơi nào.
Có người nói, ban nãy có người của Đoan Mộc vương phủ tới mời vương phi đi qua rồi.
Đoan Mộc vương phủ?
Quân Tu Nhiễm nghe vậy không khỏi hơi bất ngờ, không phải bất ngờ vì Điềm Điềm nhà hắn luôn chạy về Đoan Mộc vương phủ mà bất ngờ là đến tận bây giờ sao Đoan Mộc vương phủ vẫn còn rảnh rỗi có thời gian đến mời Điềm Điềm qua đó?
Hơn nữa trong ngự thư phòng hôm nay hình như cũng không có người của Đoan Mộc vương phủ, ngay cả nhạc phụ đại nhân cũng không vào triều như thường lệ, chỉ nói là xin nghỉ phép ở quý phủ làm bạn với ái thê thất lạc nhiều năm vất vả lắm mới tìm về được, không rảnh vào triều. Đoan Mộc Khiếu cũng không vào triều, nói là Hoàng Thượng cố ý cho hắn nghỉ nửa ngày để giúp đỡ lão vương phi chuẩn bị cho đại hôn sắp tới của thế tử.
Cảnh thế tử của Đoan Mộc vương phủ sắp đại hôn, đây cũng là một chuyện lớn được cả nước nhìn vào đó!
Quân Tu Nhiễm đứng trong nội đường suy nghĩ, không kịp ngồi xuống nghỉ ngơi đã quay người đi ra ngoài cửa lớn Nghiêu vương phủ chạy về phía thành bắc nơi có Đoan Mộc vương phủ để tìm vương phi thân yêu của hắn!
Hồi tưởng lại, khi trong cung phái người tới Nghiêu vương phủ mời tam điện hạ tiến cung nghị sự không lâu, Đoan Mộc Điềm đang ngồi trong phòng phe phẩy quạt giấy ngẩn người thì lại có người tới bẩm báo nói là người Đoan Mộc vương phủ tới, do lão vương phi phái đến nói có chuyện quan trọng, mời vương phi đi Đoan Mộc vương phủ một chuyến.
Đoan Mộc Điềm khó tránh khỏi cảm thấy kỳ quái, gần đây rõ ràng tổ mẫu quản nàng rất chặt, thậm chí còn nghiêm khắc ra lệnh cho Quân Tu Nhiễm tìm thêm vài người trông nàng, miễn cho nàng liều mạng chạy khắp nơi rồi xảy ra chuyện, bây giờ lại nghe lão nhân gia phái người gọi nàng qua? Hơn nữa ngay cả xe ngựa cũng đã chuẩn bị sẵn.
Nàng cực kỳ khó hiểu nhưng vẫn đứng lên đi Đoan Mộc vương phủ.
Khi Quân Tu Nhiễm từ trong cung trở về Nghiêu vương phủ thì Đoan Mộc Điềm đến Đoan Mộc vương phủ cũng chưa lâu lắm, chỉ khoảng nửa chum trà thôi, giờ phút này sắc mặt nàng tràn đầy kinh ngạc, đầu óc linh mẫn thanh tỉnh trước nay cũng có chút sương mù, trì độn không kịp phản ứng.
Trạng thái này kéo dài khoảng hơn một phút đồng hồ, nàng vẫn ngơ ngác quan sát đứa bé đứng trước mặt giống như muốn tìm ra dấu vết quen thuộc nào đó từ trên người nó.
Càng nhìn nàng càng cảm thấy đứa nhỏ này thật xinh đẹp, mày kiếm mắt sáng, sống mũi thẳng tắp, cánh môi phấn nhuận như hoa đào mê người, da thịt tinh xảo tỉ mỉ như mỡ ngọc óng ánh sáng long lanh, thấy thế nào cũng đẹp như vậy, làm người ta ưa thích. Nhất là khí phái toàn thân kia đám tiểu công tử quý tộc bình thường căn bản không thể so sánh, có sự tinh nghịch của Đoan Mộc Hồng nhưng trầm ổn hơn rất nhiều, có cả vẻ tôn nhã của Ninh giác song cũng trưởng thành hơn.
Đứa bé này… Nên nói thế nào đây?
Chính là đẹp đẽ đến cực hạn!
Nó cứ đứng đối diện nàng, sắc mặt trấn định thêm vài phần lạnh nhạt, không bởi vì nhiều ánh mắt vây xem mà có vẻ khiếp đảm ngược lại rất hào phóng, còn mang theo chút hiếu kỳ tìm tòi đánh giá người xung quanh, rất cường điệu nhìn Đoan Mộc Điềm nhiều hơn một chút.
Sau đó nó hơi cúi người hành lễ với lão vương phi, khẽ gọi: “Thỉnh an tổ mẫu!”
“Rầm rầm” một tiếng, Hồng thiếu gia đứng bên cạnh trực tiếp ngã chổng vó trên đất, sau đó mãnh liệt nhảy dựng lên, nếu không có phụ thân ở bên vừa kéo hắn vừa trừng mắt thì hắn đã sớm vùng vẫy thoát khỏi kiềm chế vọt lên rồi.
Tình hình thế nào tình hình thế nào? Sao đột nhiên lại nhảy ra một thằng nhóc nhìn còn đẹp hơn cả hắn? Còn gọi tổ mẫu là tổ mẫu?
Hồng thiếu gia mở to hai mắt nhìn, ánh mắt sáng quắc, khuôn mặt nhỏ vốn phấn nộn giờ càng đỏ lên vì kích động.
A a a, chẳng lẽ về sau quý phủ rốt cuộc cũng có một huynh đệ có thể chính thức chơi với mình rồi sao?
Bên kia, lão vương phi cũng rất kích động, sau khi nghe một tiếng tổ mẫu càng không kìm nén được xông lên ôm đứa nhỏ vào lòng, nhưng không đợi bà có động tác thì đứa nhỏ này đã quay sang đổi phương hướng bái lạy Đoan Mộc Tranh và Ninh Thanh: “Bái kiến đại bá phụ, đại bá mẫu!”
Đoan Mộc Tranh cũng hơi mỉm cười, mang theo chút kinh ngạc và thiện chí gật đầu với đứa nhỏ, tiếp đó liếc mắt nhìn sang Thần công tử sắc mặt tái nhợt chân bước hư không nhưng lại cười đến rất gì và này nọ kia.
Đây là tình huống gì? Vì sao trước đó hắn chưa hề nghe qua? Nhưng xem bộ dạng mẫu thân hẳn đã sớm biết rồi.
Cũng đúng, hắn mới trở về bao lâu đâu? Lúc vừa về kinh đã lao đến Bắc Cương đánh giặc, sau khi chiến thắng khải hoàn không được vài ngày lại đi Bắc Cương rồi chinh chiến một mạch đến gần đây mới về, đối với chuyện trong nhà nếu biết rõ ràng rành mạch thì mới là kỳ quái.
Đứa nhỏ hành lễ rồi lại quay người, ngẩng đầu nhìn vợ chồng Đoan Mộc Khiếu cùng với thằng nhãi mặt đầy kích động đứng bên cạnh, bái tiếp một bái nói: “Bái kiến Nhị bá phụ, Nhị bá mẫu!”
Đoan Mộc Khiếu vội vươn tay muốn đỡ nó lại bị lão vương phi chặn lại, cười tủm tỉm nói: “Đứa nhỏ này thực ngoan.”
Y khẽ sửng sốt quay đầu lại thấy mẫu thân cười gật đầu với mình, không khỏi giãn lông mày lùi về sau, trong lòng ấm áp.
Ý của mẫu thân là muốn y an tâm nhận lễ này, sao y có thể không vui cho được?
Thế đạo này trưởng thứ khác biệt như trời, trưởng làm chủ thứ làm nô, nhưng mẫu thân nói y và Tứ đệ tuy là thứ xuất nhưng từ nhỏ nuôi dưới tay bà thì chính là con trai trưởng của Đoan Mộc gia!
Mẫu thân thật sự coi trọng y và tứ đệ nên mới để y thân làm thứ xuất lại có địa vị như con cháu dòng trưởng, mới để cho y ở trong triều không bị kiềm chế thoải mái thăng tiến, mới để cho con trai con gái của y vừa hồi kinh trở về vương phủ đã không bị đám con cháu của tam đệ bắt nạt xa lánh, còn có thể phản kích trở về!
Cũng mới để cho y bình yên nhận một đại lễ của Phượng Niệm.
Y ngồi lại chỗ, chính thức nhận cái thi lễ này của Phượng Niệm.
Đúng vậy, đứa nhỏ này chính là đứa bé tự tiện rời khỏi Hổ Dược Quân ở Tây Vực đi về kinh thành, lại bị Quân Tu Nguyên bắt cóc dùng để uy hiếp Phượng Lâu, cuối cùng được Thần công tử phóng hỏa thiêu vương phủ cứu ra khiến Phượng Lâu phát điên còn Quân Tu Nguyên bị giam cầm, Phượng vương phủ toàn bộ xuất động tìm kiếm đến gần như sắp náo loạn với Đoan Mộc gia, vị hậu nhân duy nhất của Phượng gia ngoại trừ Phượng Lâu – Phượng Niệm!
Về phần vì sao nó lại gọi Đoan Mộc lão Vương phi là tổ mẫu, gọi Đoan Mộc Tranh và Ninh Thanh là bá phụ bá mẫu…
Ánh mắt Đoan Mộc Điềm nhìn theo bóng dáng nho nhỏ kia, đột nhiên bị k.ích thích lớn làm cho thất thần, một lát sau nàng dần dần khôi phục, lúc này mãnh liệt nhìn chằm chằm đứa bé như có điều suy nghĩ.
Lúc trước nghe nói Phượng Lâu có con trai đã mười hai vạn phần kinh ngạc, giờ phút này lại thấy đứa bé kia bị tiểu thúc mang đến Đoan Mộc vương phủ, hơn nữa còn mang dáng vẻ nhận tổ quy tông, tâm tình của nàng đã không chỉ kinh ngạc mà là kinh hãi rồi.
Con trai Phượng Lâu? Con trai của tiểu thúc? Kỳ thật Phượng Lâu căn bản không phải gay mà là nữ, còn đứa bé này chính do nàng và tiểu thúc sinh ra ư?
Nói… nói đùa gì vậy!
Nhưng nếu đây là nói giỡn thì cái dáng vẻ tươi cười tràn đầy mỹ mãn kia của tiểu thúc là sao? Còn cả tổ mẫu tràn đầy mừng rỡ cùng kích động lại là thế nào?
Nàng đưa tay che miệng nhìn đứa bé làm người ta yêu thích này, vẻ mặt trầm tư.
Ngay khi nàng đang im lặng, Phượng Niệm đã hành lễ xong với trưởng bối, quay lại hành lễ với nàng.
“Bái kiến quận chúa tỷ tỷ!”
Nàng nhìn đứa bé, đột nhiên hỏi: “Phượng Lâu là gì của ngươi?”
“Là mẹ… à phụ thân của ta.”
Nàng lập tức híp híp mắt, sờ lên cằm suy tư nói: “Ngươi vậy mà gọi ta là tỷ tỷ, A…, làm sao lại cảm thấy bối phận tự dưng nhỏ đi một tí nhỉ?”
Lão vương phi ở bên cạnh lập tức liếc xéo nàng, tức giận nói: “Phượng Lâu vốn cùng thế hệ với cha cháu đấy, theo lý mà nói cháu phải gọi hắn một tiếng thế thúc.”
Nàng bĩu môi nói: “Tên Phượng Lâu kia rốt cuộc là nam hay nữ? Cháu thật không ngờ tiểu thúc lại có ham mê này, chơi gay đấy, khó trách lớn vậy rồi mà không chịu cưới vợ. Nhưng hai người thật không bình thường, đều gay mà lại có thể sinh được con trai ư?”
Khoé miệng Thần công tử lập tức co rúm, nụ cười trên mặt cứng ngắc lại, lão vương phi thì không nhịn được phì một tiếng bất cười, sau đó vỗ tay thở dài: “Kia cũng là đứa bé đáng thương, vừa chào đời đã mất cha, tiên đế tránh để Phượng gia lụn bại nên từ nhỏ nuôi dạy Phượng Lâu như nam tử, cũng tuyên bố với bên ngoài Phượng vương phủ có người kế tục. Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy khó tránh khỏi tính tình nó hơi quái đản một chút.”
Nói đến đây Đoan Mộc Điềm cũng thu hồi vẻ mặt trêu ghẹo, nhớ tới ánh mắt xinh đẹp không quan tâm lễ giáo thế tục kia một mực thẳng thắn làm người, khoé miệng nhẹ nhàng gợi lên một đường cong.
Kỳ thật vừa rồi tổ mẫu có kể qua đại khái tình huống rồi, chẳng qua chuyện này quá kinh hãi nên nhất thời không cách nào kịp phản ứng, lúc này cuối cùng cũng tỉnh láo lại, nghĩ kỹ mới phát hiện những chuyện không cách nào lý giải trước kia bây giờ cũng bỗng nhiên hiểu ra rồi.
Hơn ba mươi năm trước khi tiên hoàng còn tại thế, Phượng vương gia giao đấu với Phù Phong bất hạnh bỏ mình, lúc ấy Phượng lão vương phi đang mang thai Phượng Lâu, mắt thấy đã sắp chào đời.
Sau khi Phượng Lâu ra đời hắn cũng đã là hậu nhân duy nhất của Phượng gia, nhưng bất hạnh thay lại là một bé gái, tiên hoàng đành để cho Phượng lão vương phi tuyên bố ra ngoài bà sinh được thế tử, đồng thời tiên hoàng chiếu cáo thiên hạ: chỉ chờ Phượng Lâu trưởng thành sẽ kế nhiệm tước vị của Phượng vương gia.
Sau đó Phượng Lâu liền được nuôi dạy như nam tử, dưới tình huống này, không biết vì nguyên nhân gì hắn vừa kế thừa gen tốt của Phượng gia đồng thời tính cách dần dần trở nên quái đản bướng bỉnh không chịu ràng buộc.
Năm hắn sắp chín tuổi mẫu thân ném hắn vào Hổ Dược Quân để tôi luyện, hắn cũng không hổ là hậu nhân Phượng gia, cho dù tuổi còn nhỏ nhưng thiên phú dị bẩm, các tướng sĩ trước kia trong quân vốn chỉ vì thân phận của hắn nên mới đối xử kính trọng và bảo vệ cũng mau chóng triệt để tâm thành mến phúc, sau đó chuyên chú dạy hắn cách hành quân binh pháp, năm mười hai tuổi đã giao chiến với biên cảnh Phù Phong tạo thành uy danh hiển hách, vốn dĩ lão vương phi muốn hắn đi để kiềm chế tính tình nhưng trong chiến loạn máu tanh chém giết liên miên hắn càng trở nên khó bảo.
Trong quá trình này, Phù Phong cầu hoà đưa tới trưởng công chúa xinh đẹp nhất của bọn họ Phong Ánh Hạ, chính là mẫu phi của Quân Tu Nhiễm.
Về sau phía biên cảnh Phù Phong dần an ổn, thi thoảng có xung đột cũng đều trong phạm vi có thể khống chế nên hai nước không quá để ý, coi như luyện binh thôi, nhưng năm hắn mười bốn tuổi, trong một cuộc xung đột vũ trang quy mô nhỏ với Phù Phong, bởi vì hắn liều lĩnh lâm vào khốn cảnh, thân lạc ở vùng tuyết suốt hơn nửa tháng, hai nước cũng vì vậy mà thiếu chút nữa đại chiến trở lại.
Về sau mặc dù hắn an toàn trở về nhưng thân thể lại bị hàn khí hao tổn, tất cả đại phu trong quân đều bó tay, Phượng lão vương phi nghe tin mới xin chỉ thị hoàng thượng để triệu hồi Phượng Lâu về kinh thành, mời Đoan Mộc lão vương phi khám chữa bệnh cho hắn.
Lúc ấy tiên hoàng đã băng hà ba năm, tân hoàng đăng cơ, quyền thế trong triều rối loạn khắp nơi, sau khi Phượng Lâu trở về lập tức sa vào vòng xoáy, nhưng dù sao thân phận hắn cũng đặc biệt, ngoại trừ thường xuyên bị quấy rầy ra thì không bị phiền nhiễu gì khác, thêm vào đó tính tình hắn không tốt, sau khi tuỳ tiện phát tác mấy lần rất nhiều đại thần bắt đầu đứng xa hắn không dám tiếp cận.
Đoan Mộc lão Vương phi tự mình giúp hắn điều trị thân thể, dần dần thanh trừ hàn khí trong người hắn, thân thể không sao nhưng bởi vì bị hàn khí xâm nhập nên hắn – hậu nhân duy nhất của Phượng gia sợ rằng khó có thể mang thai được.
Điều này đối với Phượng gia mà nói tuyệt đối là tai nạn, hắn chịu đả kích này càng thêm nổi loạn, Phượng lão vương phi đến Đoan Mộc gia thỉnh cầu, thỉnh cầu Đoan Mộc lão vương phi nhất định phải cứu Phượng gia bọn họ, bất kể cần gì, chỉ cần có một tia hi vọng thì Phượng gia đều nguyện ý đi làm!
Sau đó Phượng Lâu lưu tại kinh thành, đại khái một năm sau, Hoàng Thượng gặp chuyện vừa khéo hắn ở bên thay hoàng thượng chắn một thanh kiếm rồi bị hoàng thượng đẩy ra nên mới không bỏ mạng trong trận ám sát đó, nhưng khi hoàng thượng đẩy ra thì kiếm của thích khách xẹt qua đùi hắn, lúc ấy đừng nói là Hoàng Thượng và hắn, ngay cả thích khách kia cũng cực kỳ kinh ngạc.
Tiếp đó, hắn dứt khoát coi đây là nguyên do, nói vì hắn đỡ kiếm cho hoàng thượng làm tổn thương thân thể, đời này không thể sinh con được, sau đó mau chóng vào cung làm thái giám gây sóng gió.
Đây cũng là một loại hành vi cam chịu, còn có thể thuận tiện bảo vệ bên cạnh hoàng thượng, mặc dù Phượng lão vương phi cảm thấy không ổn nhưng thấy hắn ở trong cung vui vẻ nên cũng đành theo hắn.
Cứ như thế qua nhiều năm, Đoan Mộc lão vương phi không có khi nào từ bỏ việc khám chữa bệnh cho hắn, dù sao Phượng gia và Đoan Mộc gia từ khi khai quốc đến nay vẫn là thân vương dưới một người trên vạn người, bà không nỡ nào nhìn Phượng gia cứ như vậy bị tiêu diệt.
Chín năm trước, Đoan Mộc lão vương phi dùng tất cả biện pháp rốt cục điều trị tốt thân thể của hắn, nhưng vẫn có khả năng tái phát rất lớn, nhưng dù vậy Phượng lão vương phi và Phượng Lâu cũng sung sướng cực kỳ.
Phượng lão vương phi đã quyết định lên kế hoạch tuyển con rể, cũng viết xong tấu chương xin Hoàng Thượng chỉ thị khôi phục thân phận nữ nhi cho Phượng Lâu, nhưng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà bỗng nhiên Phượng Lâu chạy chối chết, Đoan Mộc Thần giống như vợ bé bị vấy bẩn trong sạch đuổi theo không rời, đang lúc hai nhà không hiểu ra sau thì đột nhiên Phượng Lâu bị chẩn đoán mang thai.
Đây đúng là sét đánh giữa trời quang, nhưng đối với Phượng lão vương phi mà nói, sau khi khiếp sợ lập tức bắt tay vào sắp xếp công việc cho Phượng Lâu tĩnh dưỡng, về phần cha đứa bé trong bụng nàng, bà không cần hỏi cũng biết rốt cuộc là ai.
Mà Thần công tử sau khi nghe được tin tức này càng theo đuổi hung mãnh làm cho Phượng Lâu trực tiếp chạy tới quân doanh Hổ Dược Quân ở Tây Vực, một mực trốn đến khi hài tử sinh hạ mới trở về, hơn nữa thậm chí cũng không mang theo đứa bé trở về kinh.
Nghe nói lúc hắn sinh con đã trải qua một trận hung hiểm thiếu chút nữa không thể sống được, sau trận giày vò này, thân thể mới chuyển biến tốt của hắn lại bị hư tổn, nhưng Phượng lão vương phi và Phượng Lâu dường như đều đã cảm thấy mỹ mãn, ít nhất Phượng gia đã không còn vô hậu rồi, về phần sau này có thể sinh thêm hài tử hay không thì họ không dám hy vọng xa vời nhiều như vậy.
Nhưng khi Đoan Mộc Thần biết được chuyện này lại bỗng nhiên không đuổi theo nữa mà trở nên yên tĩnh hẳn, không biết là từ bỏ hay có ý định tính toán kỹ rồi mới làm.
Phượng gia thật sự vô cùng biết ớn Đoan Mộc lão vương phi, nhưng về chuyện đứa bé lại vô cùng giữ miệng, thậm chí giống như sợ Đoan Mộc gia đoạt mất, để đứa bé kia ở lại Hổ Dược Quân không dám dẫn nó trở về kinh thành!
Nhưng theo chuyện xảy ra trước mắt thì Phượng lão vương phi đúng là mưu tính sâu xa.
Xem đi, đứa nhỏ này vừa về kinh đã rơi vào tay nhị hoàng tử, bây giờ thì rơi vào tay Thần công tử, còn mang về Đoan Mộc vương phủ nhận thân rồi.
Đoan Mộc Điềm nhìn đứa nhỏ nhu thuận trước mắt vừa có vẻ linh động lại mang theo vài phần lạnh nhạt, bỗng sâu kín thở dài ngẩng đầu nhìn Thần công tử nói: “Tiểu thúc, có thể mạo muội hỏi một vấn đề không?”
Thần công tử lúc này mặt mũi đầy vẻ đề phòng, liếc xéo nàng đáp: “Nếu ngay cả cháu cũng cảm thấy mạo muội thì tốt nhất vẫn đừng nên hỏi nữa!”
“…”
Quân Tu Nhiễm vẫn “phản ứng trì độn” như cũ, tựa như không phát giác được gì, vẻ mặt mỉm cười không thay đổi thậm chí lúc này còn hơi lộ ra chút vô tội, nhìn thoáng qua rồi nói: “Chẳng lẽ hoàng tổ mẫu không cho là thế ư? Đã thối nát thì sớm nên quyết đoán cắt bỏ, bằng không miệng vết thương sẽ càng sâu, nguy hại càng lớn, chẳng những vô trách nhiệm với bản thân mà còn vô trách nhiệm với bạn bè người thân thương yêu mình, thậm chí là vô trách nhiệm với thuộc hạ tuỳ tùng trung thành đi theo đúng không?”
Sắc mặt Thái hậu cứng ngắc một hồi lâu mới hoà hoãn lại, ánh mắt lập loè nhìn hắn từ chối cho ý kiến chỉ nhàn nhạt nói một chữ: “À?”
Quân Tu Nhiễm mỉm cười như gió xuân ấm áp, trăm hoa đua nở, cười đến mức cả không khí cũng trở nên tươi mát, nụ cười này của hắn giống như quy tụ toàn bộ vầng sáng trong thiên địa, vừa nhu hoà vừa thánh khiết làm người ta có chút không dám nhìn thẳng sợ vấy bẩn hắn.
“Vì một tay một chân mà lại để nguy hiếm lớn như vậy tới gần mình, đúng là cái được không bù nổi cái mất. Huống chi, tay chân không còn, nếu gặp được thần y nói không chừng còn có thể thay chế nối lại cái khác đấy. Tuy chỉ là đồ giả không bằng ruột thịt huyết mạch tương liên nhưng cũng là chọn theo tâm ý của mình, có khả năng càng vừa lòng đẹp ý thuận buồm xuôi gió hơn.”
Sắc mặt vừa hoà hoãn của thái hậu lại cứng đờ, ánh mắt dịu dàng cũng hơi toả khói đen rồi.
“Ngươi nói cũng đúng, ai gia thấy, không chỉ tay chân có thể thay thế mà ngay cả mẫu thân ruột thịt cũng có thể thay được đây này.”
Hiền Phi bỗng nhiên ngẩng đầu, không dấu vết liếc nhìn thái hậu.
Quân Tu Nhiễm vẫn là thái độ vui vẻ hoà thuận kia, nghe vậy lắc đầu đáp: “Cha mẹ là máu mủ, cho dù bị thay thế tạm thời thì cuối cùng cũng bị phát hiện, sẽ có ngày đổi trở về. Bởi vì huyết mạch thay thế đúng là không thích hợp, luôn có bài xích.”
Dường như mặc kệ bà ta nói gì hắn cũng có thể tìm được lý do đáp trả, nghe lại làm cho người ta không thể nào phản bác.
Ánh mắt thái hậu lập loè bất định thẳng tắp nhìn hắn, rốt cuộc cũng có thứ gì đó sắp không thể duy trì nổi.
Bà bực bội đảo lá trà bên dưới, ánh mắt nhìn Quân Tu Nhiễm từ phẫn nộ đến cứng ngắc rồi lạnh lùng chết lặng, cuối cùng khôi phục bình tĩnh nói: “Đây là câu trả lời của Tu Nhiễm sao?”
“Người khác nghĩ thế nào bổn vương không biết, cũng không cần bọn họ nhất định phải suy nghĩ giống bổn vương, nhưng quả thật ta cho là như vậy, chẳng biết tại sao hoàng tổ mẫu lại có vẻ như… không vui, chẳng lẽ ngài cho là ta nói sao chỗ nào rồi chăng?”
Ánh mắt thái hậu hơi loé lên sau đó cười bảo: “Tu Nhiễm nói gì vậy? Hoàng tổ mẫu cũng cho rằng ngươi nói cực kỳ có lý, làm sao lại không vuicho được? Nhưng có một câu ai gia cũng không thể không nói.”
“Hoàng tổ mẫu mời chỉ dạy.”
“Ngươi cho rằng tay chân thối nát có thể không lưu tình cắt bỏ, nhưng có lẽ trong mắt người khác lại là máu mủ trân quý như tính mạng đấy.”
“Hoàng tổ mẫu nói rất có lý.”
Ừ? Sau đó thì sao?
Thái hậu thẳng tắp nhìn Quân Tu Nhiễm giống như đang chờ câu nói tiếp theo của hắn, nhưng Quân Tu Nhiễm lại chỉ nói một câu như vậy sau đó im lặng mỉm cười, không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Sắc mặt thái hậu càng ngày càng khó coi, Thục phi càng gần như không nhịn được muốn bộc phát, bàn tay đặt trên tay vịn đột nhiên túm chặt giống như rất muốn dùng lực vỗ án.
Chuyện cũng đã nói tới nước này rồi mà hắn vẫn giả vờ như không biết, rõ ràng là không coi nàng và thái hậu ra gì!
Chẳng lẽ hắn còn muốn các nàng nói thẳng toẹt ra sao?
Thái hậu chậm rãi hít sâu hai lần, chuyển ánh mắt từ Quân Tu Nhiễm sang Hiền phi hỏi: “Hiền Phi, ngươi cảm thấy Tu Nhiễm nói thế nào? Ai gia nói thế nào?”
Đây là phát hiện nói với Quân Tu Nhiễm không thông nên chuyển mục tiêu sang Hiền phi rồi hả?
Quân Tu Nhiễm bỗng nhiên hơi nhích người lại gần, cười yếu ớt nhìn một màn trước mắt, Hiền phi thì quay đầu nhìn sang thái hậu giống như có chút ngoài ý muốn, nàng không khỏi sửng sốt sau đó hơi thi lễ với thái hậu rồi đáp: “Hồi bẩm mẫu hậu, nô tỳ cảm thấy Nhiễm nhi nói rất hay, mẫu hậu nói cũng rất đúng, nếu nhất định phải phân định rạch ròi thì ngược lại khó xử cho nô tỳ rồi, nô tỳ cảm thấy mỗi người đều có suy nghĩ riêng, ai nói cũng đều có lý cả.”
“Vậy theo suy nghĩ của Hiền phi thì cảm thấy lời Tu Nhiễm nói hợp ý ngươi hơn hay là cách nói của ai gia hợp hơn?”
Đối mặt thái hậu ép hỏi, Hiền Phi mỉm cười đáp: “Nô tì cảm thấy, cách nói của mẫu hậu hợp với suy nghĩ của nô tỳ.”
Nghe nàng trả lời, không chỉ Thục phi mà ngay cả thái hậu cũng không khỏi ngoài ý muốn gảy nhẹ chân lông mày.
Hiền Phi rốt cuộc có ý gì?
Không đợi thái hậu kịp phản ứng, Hiền Phi lại nói tiếp: “Mẫu hậu nói rất đúng, đối với người khác có thể vô tình chặt đứt phần thối rữa, nhưng đó lại chính là thứ tục duyên nô tỳ trân quý nhất quan tâm nhất, có thể sánh bằng tính mạng, không…. Thậm chí còn quan trọng hơn cả tính mạng của nô tỳ.”
Sắc mặt thái hậu vì vậy lại thay đổi mấy lần, không ngờ một câu nói của mình lại bị Hiền phi dùng để phản công!
Không khí trong Sóc Hoa cung thoáng cái trở nên vô cùng quỷ dị, Hiền Phi và Quân Tu Nhiễm thật không hổ là mẹ con, đến giờ phút này đều mang sắc mặt tư thái giống nhau, mỉm cười tĩnh toạ tôn quý mà ưu nhã.
Phần ưu nhã của hai người quả nhiên là bẩm sinh đấy, ở trước mặt bọn họ, ngay cả thái hậu và Thục phi cũng không khỏi ảm đạm thất sắc, trên thực tế giờ phút này sắc mặt thái hậu âm trầm, Thục phi càng có khuynh hướng dữ tợn, không khỏi càng nổi bật lên sự tôn nhã của hai mẹ con đang yên tĩnh mỉm cười này.
Thái hậu không nói gì, Hiền Phi và Quân Tu Nhiễm đều giữ vững trầm mặc, nhất phái bình yên giống như không khí quái dị xung quanh không hề liên quan gì đến hai mẹ con họ.
Cuối cùng thái hậu hít sâu một hơi, thâm sâu nhìn Hiền Phi rồi lại cường điệu liếc Quân Tu Nhiễm, không nói gì mà quyết đoán đứng lên đi ra phía ngoài.
“Đã ngồi lâu như vậy rồi, thời gian trôi qua nhanh quá, ai gia còn muốn đi ngự hoa viên không biết Hiền phi có rảnh rỗi đi cùng ai gia một chút không?”
Lúc bà đứng dậy Hiền Phi cũng đứng lên theo, nghe vậy khom người nói: “Có thể làm bạn cùng mẫu hậu dạo chơi hoa viên là vinh hạnh của nô tỳ.”
Thái hậu hơi thoả mãn khẽ gật đầu, lại nhìn Quân Tu Nhiễm nói: “Tu Nhiễm không cần đi cùng, cứ bận rộn chính sự của ngươi đi.”
Quân Tu Nhiễm nghe vậy không khỏi chau mày, thấy mẫu phi nhẹ nhàng lắc đầu với mình an ủi, lời định nói đến khoé miệng không khỏi thu về, chắp tay thở dài hành lễ với thái hậu nói: “Cẩn tuân lệnh hoàng tổ mẫu.”
Lúc này thái hậu mới thoả mãn gật đầu rồi nghênh ngang rời đi cùng cung nữ và Thục phi nâng đỡ hai bên, chiếu tư thế này, Hiền phi đi sau lưng bà càng giống như tuỳ tùng.
Nhưng Hiền Phi nương nương cũng không ngại, im hơi lặng tiếng đi theo phía sau, sắc mặt an bình chẳng qua trong lòng đã sớm mắng loạn lên rồi, bà già kia, ngươi còn muốn bổn công chúa bổn nương nương tiện tiện đi đỡ ngươi sao? Ngươi đến đỡ bổn cung thì đúng hơn đấy!
Trong nháy mắt, Sóc Hoa cung chỉ còn lại một mình Quân Tu Nhiễm đưa mắt nhìn các nàng đi về phía ngự hoa viên, ánh mắt loé loé không biết đang suy nghĩ gì, bỗng nhiên khoé miệng hắn cong lên cười rất thâm sâu mà không có ý tốt, quay người đi về hướng ngược lại.
Hắn quay người chính là bay thẳng tới cửa hoàng cung, nhưng khi hắn chưa kịp bước chân ra khỏi cửa lớn thì hoàng thượng đã biết được chuyện Thái hậu nương nương và Thục phi giá lâm Sóc Hoa cung sau đó mời Hiền phi cùng nhau đi ngự hoa viên dạo chơi rồi.
Quân Tu Nhiễm đứng ở cửa cung ngẩng đầu nhìn trời, khoé miệng ẩn chứa ý cười so với mặt trời trên đỉnh đầu còn tươi đẹp hơn.
“Chủ tử.” Bạch Phong xuất hiện trước mặt hắn, kính cẩn hành lễ sau đó yên tĩnh đứng ở bên cạnh chờ.
Quân Tu Nhiễm nhìn bầu trời một lát sau đó thu hồi ánh mắt bước lên xe ngựa Nghiêu vương phủ, lạnh nhạt ra lệnh: “Hồi phủ!”
Điềm Điềm chắc hẳn đợi nóng nảy rồi, phải nhanh chóng trở về kể cho nàng chuyện hôm nay, tránh nàng lo lắng ảnh hưởng tới tâm tình.
Khi hắn trở lại Nghiêu vương phủ lại phát hiện căn bản không tìm được bóng dáng nương tử thân yêu của mình trong vương phủ, không biết chạy tới nơi nào.
Có người nói, ban nãy có người của Đoan Mộc vương phủ tới mời vương phi đi qua rồi.
Đoan Mộc vương phủ?
Quân Tu Nhiễm nghe vậy không khỏi hơi bất ngờ, không phải bất ngờ vì Điềm Điềm nhà hắn luôn chạy về Đoan Mộc vương phủ mà bất ngờ là đến tận bây giờ sao Đoan Mộc vương phủ vẫn còn rảnh rỗi có thời gian đến mời Điềm Điềm qua đó?
Hơn nữa trong ngự thư phòng hôm nay hình như cũng không có người của Đoan Mộc vương phủ, ngay cả nhạc phụ đại nhân cũng không vào triều như thường lệ, chỉ nói là xin nghỉ phép ở quý phủ làm bạn với ái thê thất lạc nhiều năm vất vả lắm mới tìm về được, không rảnh vào triều. Đoan Mộc Khiếu cũng không vào triều, nói là Hoàng Thượng cố ý cho hắn nghỉ nửa ngày để giúp đỡ lão vương phi chuẩn bị cho đại hôn sắp tới của thế tử.
Cảnh thế tử của Đoan Mộc vương phủ sắp đại hôn, đây cũng là một chuyện lớn được cả nước nhìn vào đó!
Quân Tu Nhiễm đứng trong nội đường suy nghĩ, không kịp ngồi xuống nghỉ ngơi đã quay người đi ra ngoài cửa lớn Nghiêu vương phủ chạy về phía thành bắc nơi có Đoan Mộc vương phủ để tìm vương phi thân yêu của hắn!
Hồi tưởng lại, khi trong cung phái người tới Nghiêu vương phủ mời tam điện hạ tiến cung nghị sự không lâu, Đoan Mộc Điềm đang ngồi trong phòng phe phẩy quạt giấy ngẩn người thì lại có người tới bẩm báo nói là người Đoan Mộc vương phủ tới, do lão vương phi phái đến nói có chuyện quan trọng, mời vương phi đi Đoan Mộc vương phủ một chuyến.
Đoan Mộc Điềm khó tránh khỏi cảm thấy kỳ quái, gần đây rõ ràng tổ mẫu quản nàng rất chặt, thậm chí còn nghiêm khắc ra lệnh cho Quân Tu Nhiễm tìm thêm vài người trông nàng, miễn cho nàng liều mạng chạy khắp nơi rồi xảy ra chuyện, bây giờ lại nghe lão nhân gia phái người gọi nàng qua? Hơn nữa ngay cả xe ngựa cũng đã chuẩn bị sẵn.
Nàng cực kỳ khó hiểu nhưng vẫn đứng lên đi Đoan Mộc vương phủ.
Khi Quân Tu Nhiễm từ trong cung trở về Nghiêu vương phủ thì Đoan Mộc Điềm đến Đoan Mộc vương phủ cũng chưa lâu lắm, chỉ khoảng nửa chum trà thôi, giờ phút này sắc mặt nàng tràn đầy kinh ngạc, đầu óc linh mẫn thanh tỉnh trước nay cũng có chút sương mù, trì độn không kịp phản ứng.
Trạng thái này kéo dài khoảng hơn một phút đồng hồ, nàng vẫn ngơ ngác quan sát đứa bé đứng trước mặt giống như muốn tìm ra dấu vết quen thuộc nào đó từ trên người nó.
Càng nhìn nàng càng cảm thấy đứa nhỏ này thật xinh đẹp, mày kiếm mắt sáng, sống mũi thẳng tắp, cánh môi phấn nhuận như hoa đào mê người, da thịt tinh xảo tỉ mỉ như mỡ ngọc óng ánh sáng long lanh, thấy thế nào cũng đẹp như vậy, làm người ta ưa thích. Nhất là khí phái toàn thân kia đám tiểu công tử quý tộc bình thường căn bản không thể so sánh, có sự tinh nghịch của Đoan Mộc Hồng nhưng trầm ổn hơn rất nhiều, có cả vẻ tôn nhã của Ninh giác song cũng trưởng thành hơn.
Đứa bé này… Nên nói thế nào đây?
Chính là đẹp đẽ đến cực hạn!
Nó cứ đứng đối diện nàng, sắc mặt trấn định thêm vài phần lạnh nhạt, không bởi vì nhiều ánh mắt vây xem mà có vẻ khiếp đảm ngược lại rất hào phóng, còn mang theo chút hiếu kỳ tìm tòi đánh giá người xung quanh, rất cường điệu nhìn Đoan Mộc Điềm nhiều hơn một chút.
Sau đó nó hơi cúi người hành lễ với lão vương phi, khẽ gọi: “Thỉnh an tổ mẫu!”
“Rầm rầm” một tiếng, Hồng thiếu gia đứng bên cạnh trực tiếp ngã chổng vó trên đất, sau đó mãnh liệt nhảy dựng lên, nếu không có phụ thân ở bên vừa kéo hắn vừa trừng mắt thì hắn đã sớm vùng vẫy thoát khỏi kiềm chế vọt lên rồi.
Tình hình thế nào tình hình thế nào? Sao đột nhiên lại nhảy ra một thằng nhóc nhìn còn đẹp hơn cả hắn? Còn gọi tổ mẫu là tổ mẫu?
Hồng thiếu gia mở to hai mắt nhìn, ánh mắt sáng quắc, khuôn mặt nhỏ vốn phấn nộn giờ càng đỏ lên vì kích động.
A a a, chẳng lẽ về sau quý phủ rốt cuộc cũng có một huynh đệ có thể chính thức chơi với mình rồi sao?
Bên kia, lão vương phi cũng rất kích động, sau khi nghe một tiếng tổ mẫu càng không kìm nén được xông lên ôm đứa nhỏ vào lòng, nhưng không đợi bà có động tác thì đứa nhỏ này đã quay sang đổi phương hướng bái lạy Đoan Mộc Tranh và Ninh Thanh: “Bái kiến đại bá phụ, đại bá mẫu!”
Đoan Mộc Tranh cũng hơi mỉm cười, mang theo chút kinh ngạc và thiện chí gật đầu với đứa nhỏ, tiếp đó liếc mắt nhìn sang Thần công tử sắc mặt tái nhợt chân bước hư không nhưng lại cười đến rất gì và này nọ kia.
Đây là tình huống gì? Vì sao trước đó hắn chưa hề nghe qua? Nhưng xem bộ dạng mẫu thân hẳn đã sớm biết rồi.
Cũng đúng, hắn mới trở về bao lâu đâu? Lúc vừa về kinh đã lao đến Bắc Cương đánh giặc, sau khi chiến thắng khải hoàn không được vài ngày lại đi Bắc Cương rồi chinh chiến một mạch đến gần đây mới về, đối với chuyện trong nhà nếu biết rõ ràng rành mạch thì mới là kỳ quái.
Đứa nhỏ hành lễ rồi lại quay người, ngẩng đầu nhìn vợ chồng Đoan Mộc Khiếu cùng với thằng nhãi mặt đầy kích động đứng bên cạnh, bái tiếp một bái nói: “Bái kiến Nhị bá phụ, Nhị bá mẫu!”
Đoan Mộc Khiếu vội vươn tay muốn đỡ nó lại bị lão vương phi chặn lại, cười tủm tỉm nói: “Đứa nhỏ này thực ngoan.”
Y khẽ sửng sốt quay đầu lại thấy mẫu thân cười gật đầu với mình, không khỏi giãn lông mày lùi về sau, trong lòng ấm áp.
Ý của mẫu thân là muốn y an tâm nhận lễ này, sao y có thể không vui cho được?
Thế đạo này trưởng thứ khác biệt như trời, trưởng làm chủ thứ làm nô, nhưng mẫu thân nói y và Tứ đệ tuy là thứ xuất nhưng từ nhỏ nuôi dưới tay bà thì chính là con trai trưởng của Đoan Mộc gia!
Mẫu thân thật sự coi trọng y và tứ đệ nên mới để y thân làm thứ xuất lại có địa vị như con cháu dòng trưởng, mới để cho y ở trong triều không bị kiềm chế thoải mái thăng tiến, mới để cho con trai con gái của y vừa hồi kinh trở về vương phủ đã không bị đám con cháu của tam đệ bắt nạt xa lánh, còn có thể phản kích trở về!
Cũng mới để cho y bình yên nhận một đại lễ của Phượng Niệm.
Y ngồi lại chỗ, chính thức nhận cái thi lễ này của Phượng Niệm.
Đúng vậy, đứa nhỏ này chính là đứa bé tự tiện rời khỏi Hổ Dược Quân ở Tây Vực đi về kinh thành, lại bị Quân Tu Nguyên bắt cóc dùng để uy hiếp Phượng Lâu, cuối cùng được Thần công tử phóng hỏa thiêu vương phủ cứu ra khiến Phượng Lâu phát điên còn Quân Tu Nguyên bị giam cầm, Phượng vương phủ toàn bộ xuất động tìm kiếm đến gần như sắp náo loạn với Đoan Mộc gia, vị hậu nhân duy nhất của Phượng gia ngoại trừ Phượng Lâu – Phượng Niệm!
Về phần vì sao nó lại gọi Đoan Mộc lão Vương phi là tổ mẫu, gọi Đoan Mộc Tranh và Ninh Thanh là bá phụ bá mẫu…
Ánh mắt Đoan Mộc Điềm nhìn theo bóng dáng nho nhỏ kia, đột nhiên bị k.ích thích lớn làm cho thất thần, một lát sau nàng dần dần khôi phục, lúc này mãnh liệt nhìn chằm chằm đứa bé như có điều suy nghĩ.
Lúc trước nghe nói Phượng Lâu có con trai đã mười hai vạn phần kinh ngạc, giờ phút này lại thấy đứa bé kia bị tiểu thúc mang đến Đoan Mộc vương phủ, hơn nữa còn mang dáng vẻ nhận tổ quy tông, tâm tình của nàng đã không chỉ kinh ngạc mà là kinh hãi rồi.
Con trai Phượng Lâu? Con trai của tiểu thúc? Kỳ thật Phượng Lâu căn bản không phải gay mà là nữ, còn đứa bé này chính do nàng và tiểu thúc sinh ra ư?
Nói… nói đùa gì vậy!
Nhưng nếu đây là nói giỡn thì cái dáng vẻ tươi cười tràn đầy mỹ mãn kia của tiểu thúc là sao? Còn cả tổ mẫu tràn đầy mừng rỡ cùng kích động lại là thế nào?
Nàng đưa tay che miệng nhìn đứa bé làm người ta yêu thích này, vẻ mặt trầm tư.
Ngay khi nàng đang im lặng, Phượng Niệm đã hành lễ xong với trưởng bối, quay lại hành lễ với nàng.
“Bái kiến quận chúa tỷ tỷ!”
Nàng nhìn đứa bé, đột nhiên hỏi: “Phượng Lâu là gì của ngươi?”
“Là mẹ… à phụ thân của ta.”
Nàng lập tức híp híp mắt, sờ lên cằm suy tư nói: “Ngươi vậy mà gọi ta là tỷ tỷ, A…, làm sao lại cảm thấy bối phận tự dưng nhỏ đi một tí nhỉ?”
Lão vương phi ở bên cạnh lập tức liếc xéo nàng, tức giận nói: “Phượng Lâu vốn cùng thế hệ với cha cháu đấy, theo lý mà nói cháu phải gọi hắn một tiếng thế thúc.”
Nàng bĩu môi nói: “Tên Phượng Lâu kia rốt cuộc là nam hay nữ? Cháu thật không ngờ tiểu thúc lại có ham mê này, chơi gay đấy, khó trách lớn vậy rồi mà không chịu cưới vợ. Nhưng hai người thật không bình thường, đều gay mà lại có thể sinh được con trai ư?”
Khoé miệng Thần công tử lập tức co rúm, nụ cười trên mặt cứng ngắc lại, lão vương phi thì không nhịn được phì một tiếng bất cười, sau đó vỗ tay thở dài: “Kia cũng là đứa bé đáng thương, vừa chào đời đã mất cha, tiên đế tránh để Phượng gia lụn bại nên từ nhỏ nuôi dạy Phượng Lâu như nam tử, cũng tuyên bố với bên ngoài Phượng vương phủ có người kế tục. Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy khó tránh khỏi tính tình nó hơi quái đản một chút.”
Nói đến đây Đoan Mộc Điềm cũng thu hồi vẻ mặt trêu ghẹo, nhớ tới ánh mắt xinh đẹp không quan tâm lễ giáo thế tục kia một mực thẳng thắn làm người, khoé miệng nhẹ nhàng gợi lên một đường cong.
Kỳ thật vừa rồi tổ mẫu có kể qua đại khái tình huống rồi, chẳng qua chuyện này quá kinh hãi nên nhất thời không cách nào kịp phản ứng, lúc này cuối cùng cũng tỉnh láo lại, nghĩ kỹ mới phát hiện những chuyện không cách nào lý giải trước kia bây giờ cũng bỗng nhiên hiểu ra rồi.
Hơn ba mươi năm trước khi tiên hoàng còn tại thế, Phượng vương gia giao đấu với Phù Phong bất hạnh bỏ mình, lúc ấy Phượng lão vương phi đang mang thai Phượng Lâu, mắt thấy đã sắp chào đời.
Sau khi Phượng Lâu ra đời hắn cũng đã là hậu nhân duy nhất của Phượng gia, nhưng bất hạnh thay lại là một bé gái, tiên hoàng đành để cho Phượng lão vương phi tuyên bố ra ngoài bà sinh được thế tử, đồng thời tiên hoàng chiếu cáo thiên hạ: chỉ chờ Phượng Lâu trưởng thành sẽ kế nhiệm tước vị của Phượng vương gia.
Sau đó Phượng Lâu liền được nuôi dạy như nam tử, dưới tình huống này, không biết vì nguyên nhân gì hắn vừa kế thừa gen tốt của Phượng gia đồng thời tính cách dần dần trở nên quái đản bướng bỉnh không chịu ràng buộc.
Năm hắn sắp chín tuổi mẫu thân ném hắn vào Hổ Dược Quân để tôi luyện, hắn cũng không hổ là hậu nhân Phượng gia, cho dù tuổi còn nhỏ nhưng thiên phú dị bẩm, các tướng sĩ trước kia trong quân vốn chỉ vì thân phận của hắn nên mới đối xử kính trọng và bảo vệ cũng mau chóng triệt để tâm thành mến phúc, sau đó chuyên chú dạy hắn cách hành quân binh pháp, năm mười hai tuổi đã giao chiến với biên cảnh Phù Phong tạo thành uy danh hiển hách, vốn dĩ lão vương phi muốn hắn đi để kiềm chế tính tình nhưng trong chiến loạn máu tanh chém giết liên miên hắn càng trở nên khó bảo.
Trong quá trình này, Phù Phong cầu hoà đưa tới trưởng công chúa xinh đẹp nhất của bọn họ Phong Ánh Hạ, chính là mẫu phi của Quân Tu Nhiễm.
Về sau phía biên cảnh Phù Phong dần an ổn, thi thoảng có xung đột cũng đều trong phạm vi có thể khống chế nên hai nước không quá để ý, coi như luyện binh thôi, nhưng năm hắn mười bốn tuổi, trong một cuộc xung đột vũ trang quy mô nhỏ với Phù Phong, bởi vì hắn liều lĩnh lâm vào khốn cảnh, thân lạc ở vùng tuyết suốt hơn nửa tháng, hai nước cũng vì vậy mà thiếu chút nữa đại chiến trở lại.
Về sau mặc dù hắn an toàn trở về nhưng thân thể lại bị hàn khí hao tổn, tất cả đại phu trong quân đều bó tay, Phượng lão vương phi nghe tin mới xin chỉ thị hoàng thượng để triệu hồi Phượng Lâu về kinh thành, mời Đoan Mộc lão vương phi khám chữa bệnh cho hắn.
Lúc ấy tiên hoàng đã băng hà ba năm, tân hoàng đăng cơ, quyền thế trong triều rối loạn khắp nơi, sau khi Phượng Lâu trở về lập tức sa vào vòng xoáy, nhưng dù sao thân phận hắn cũng đặc biệt, ngoại trừ thường xuyên bị quấy rầy ra thì không bị phiền nhiễu gì khác, thêm vào đó tính tình hắn không tốt, sau khi tuỳ tiện phát tác mấy lần rất nhiều đại thần bắt đầu đứng xa hắn không dám tiếp cận.
Đoan Mộc lão Vương phi tự mình giúp hắn điều trị thân thể, dần dần thanh trừ hàn khí trong người hắn, thân thể không sao nhưng bởi vì bị hàn khí xâm nhập nên hắn – hậu nhân duy nhất của Phượng gia sợ rằng khó có thể mang thai được.
Điều này đối với Phượng gia mà nói tuyệt đối là tai nạn, hắn chịu đả kích này càng thêm nổi loạn, Phượng lão vương phi đến Đoan Mộc gia thỉnh cầu, thỉnh cầu Đoan Mộc lão vương phi nhất định phải cứu Phượng gia bọn họ, bất kể cần gì, chỉ cần có một tia hi vọng thì Phượng gia đều nguyện ý đi làm!
Sau đó Phượng Lâu lưu tại kinh thành, đại khái một năm sau, Hoàng Thượng gặp chuyện vừa khéo hắn ở bên thay hoàng thượng chắn một thanh kiếm rồi bị hoàng thượng đẩy ra nên mới không bỏ mạng trong trận ám sát đó, nhưng khi hoàng thượng đẩy ra thì kiếm của thích khách xẹt qua đùi hắn, lúc ấy đừng nói là Hoàng Thượng và hắn, ngay cả thích khách kia cũng cực kỳ kinh ngạc.
Tiếp đó, hắn dứt khoát coi đây là nguyên do, nói vì hắn đỡ kiếm cho hoàng thượng làm tổn thương thân thể, đời này không thể sinh con được, sau đó mau chóng vào cung làm thái giám gây sóng gió.
Đây cũng là một loại hành vi cam chịu, còn có thể thuận tiện bảo vệ bên cạnh hoàng thượng, mặc dù Phượng lão vương phi cảm thấy không ổn nhưng thấy hắn ở trong cung vui vẻ nên cũng đành theo hắn.
Cứ như thế qua nhiều năm, Đoan Mộc lão vương phi không có khi nào từ bỏ việc khám chữa bệnh cho hắn, dù sao Phượng gia và Đoan Mộc gia từ khi khai quốc đến nay vẫn là thân vương dưới một người trên vạn người, bà không nỡ nào nhìn Phượng gia cứ như vậy bị tiêu diệt.
Chín năm trước, Đoan Mộc lão vương phi dùng tất cả biện pháp rốt cục điều trị tốt thân thể của hắn, nhưng vẫn có khả năng tái phát rất lớn, nhưng dù vậy Phượng lão vương phi và Phượng Lâu cũng sung sướng cực kỳ.
Phượng lão vương phi đã quyết định lên kế hoạch tuyển con rể, cũng viết xong tấu chương xin Hoàng Thượng chỉ thị khôi phục thân phận nữ nhi cho Phượng Lâu, nhưng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà bỗng nhiên Phượng Lâu chạy chối chết, Đoan Mộc Thần giống như vợ bé bị vấy bẩn trong sạch đuổi theo không rời, đang lúc hai nhà không hiểu ra sau thì đột nhiên Phượng Lâu bị chẩn đoán mang thai.
Đây đúng là sét đánh giữa trời quang, nhưng đối với Phượng lão vương phi mà nói, sau khi khiếp sợ lập tức bắt tay vào sắp xếp công việc cho Phượng Lâu tĩnh dưỡng, về phần cha đứa bé trong bụng nàng, bà không cần hỏi cũng biết rốt cuộc là ai.
Mà Thần công tử sau khi nghe được tin tức này càng theo đuổi hung mãnh làm cho Phượng Lâu trực tiếp chạy tới quân doanh Hổ Dược Quân ở Tây Vực, một mực trốn đến khi hài tử sinh hạ mới trở về, hơn nữa thậm chí cũng không mang theo đứa bé trở về kinh.
Nghe nói lúc hắn sinh con đã trải qua một trận hung hiểm thiếu chút nữa không thể sống được, sau trận giày vò này, thân thể mới chuyển biến tốt của hắn lại bị hư tổn, nhưng Phượng lão vương phi và Phượng Lâu dường như đều đã cảm thấy mỹ mãn, ít nhất Phượng gia đã không còn vô hậu rồi, về phần sau này có thể sinh thêm hài tử hay không thì họ không dám hy vọng xa vời nhiều như vậy.
Nhưng khi Đoan Mộc Thần biết được chuyện này lại bỗng nhiên không đuổi theo nữa mà trở nên yên tĩnh hẳn, không biết là từ bỏ hay có ý định tính toán kỹ rồi mới làm.
Phượng gia thật sự vô cùng biết ớn Đoan Mộc lão vương phi, nhưng về chuyện đứa bé lại vô cùng giữ miệng, thậm chí giống như sợ Đoan Mộc gia đoạt mất, để đứa bé kia ở lại Hổ Dược Quân không dám dẫn nó trở về kinh thành!
Nhưng theo chuyện xảy ra trước mắt thì Phượng lão vương phi đúng là mưu tính sâu xa.
Xem đi, đứa nhỏ này vừa về kinh đã rơi vào tay nhị hoàng tử, bây giờ thì rơi vào tay Thần công tử, còn mang về Đoan Mộc vương phủ nhận thân rồi.
Đoan Mộc Điềm nhìn đứa nhỏ nhu thuận trước mắt vừa có vẻ linh động lại mang theo vài phần lạnh nhạt, bỗng sâu kín thở dài ngẩng đầu nhìn Thần công tử nói: “Tiểu thúc, có thể mạo muội hỏi một vấn đề không?”
Thần công tử lúc này mặt mũi đầy vẻ đề phòng, liếc xéo nàng đáp: “Nếu ngay cả cháu cũng cảm thấy mạo muội thì tốt nhất vẫn đừng nên hỏi nữa!”
“…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook