Yêu Vương Quỷ Phi
Quyển 3 - Chương 32: Ép buộc đến ép buộc đi

Đột nhiên vang lên giọng nói chanh chua làm Đoan Mộc Điềm quay đầu lại, lạnh lùng nhìn về phía bên kia, ngay cả bước chân định rời đi cũng ngừng lại.

Một câu vừa rồi nghe có vẻ quan tâm nhưng thực ra tràn đầy mỉa mai, đám nữ nhân cũng xôn xảo hẳn, nàng có thể cảm giác được không khí ở đây thoáng cái đã thay đổi.

Lời đồn trong dân gian bị nàng ngăn chặn, nhưng ngăn không được lời đồn trong giới quyền quý, chủ yếu là mấy nhà bất đồng trận doanh với Nghiêu vương phủ, cùng Đoan Mộc vương phủ, không có việc gì cũng muốn tại chút tranh chấp, làm sao buông tha cơ hội tốt làm nhục Ninh Thanh cơ chứ?

Đoan Mộc Điềm quay đầu liền nhìn thấy bên kia nữ quyến tụ tập, Ninh Thanh đứng ở trong đó, không biết vì sao nhưng lại vô cùng bắt mắt, rõ ràng cách ăn mặc và dung trang của nàng không khác biệt quá lớn với các phu nhân kia, nhưng loại khí chất này vẫn là di thế độc lập so với cả ngàn người.

Người vừa mở miệng chính là hai vị phu nhân đứng bên cạnh nàng, Đoan Mộc Điềm liếc mắt một cái liền nhận ra đó là đại phu nhân tả tướng phủ và phu nhân Tĩnh hầu phủ.

Nếu tính tuổi hai vị phu nhân này thì cũng tầm tầm Ninh Thanh, nhưng bây giờ đứng cùng nhau, các nàng ta giống như phụ nhân luống tuổi, mà Ninh Tranh vẫn như cô gái đôi mươi, điều này khiến ánh mắt bọn họ nhìn Ninh Tranh càng thêm không tốt.

Ninh Thanh đứng bên cạnh lão Vương phi, mỉm cười, giống như không hề nghe ra hàm ý đằng sau lời nói của hai vị phu nhân này, cười nhẹ nói: “Đa tạ hai vị quan tâm như thế, ta cũng từng nghĩ đời này vô duyên trở về, không còn cơ hội gặp lại người thân, may mắn ông trời có mắt, phu quân biết được ta bị nhốt ở Liên Nhạc liền dẫn theo ngàn vạn tướng sĩ cứu ta trở về.”

Hai vị phu nhân nhất thời biến sắc, trong lòng mắng to tiện nhân, ngươi đây là đang khoe ra sao? Khoe ngươi có một phu quân nguyện lấy cả thiên hạ ra mạo hiểm vì ngươi à?

Ninh Thanh như không trông thấy sắc mặt khó coi của các nàng, dừng một chút còn nói thêm: “Về phần hoàng cung Liên Nhạc đó rốt cuộc trông thế nào thì kỳ thật ta cũng không rõ lắm. Mấy năm nay ta luôn bị giam giữ, ánh mặt trời cũng có nhìn được. Song nếu hai vị có hứng thú muốn biết thì không ngại tìm cơ hội đi xem xem.”

“Vương phi nói đùa, chúng ta bất quá chỉ là phàm phu tục tử, sao sánh được với vương phi? Như ta làm nữ tử cũng chỉ biết ở hậu viện trong nhà xử lý phân ưu giúp phu quân, để phu quân bận rộn bên ngoài sau khi về nhà có thể thoải mái nghỉ ngơi.”

Phu nhân Tả tướng cười đáp, miệng nói không bằng Ninh Thanh nhưng câu cầu đều đang nói Ninh Thanh không tuân thủ nữ tắc, không an phận ở nhà.

Ninh Thanh nhìn nàng ta một cái, nói: “Sùng phu nhân nổi tiếng hiền hậu khắp kinh đô, trong mấy chục năm ở kinh thành xử lý Tả tướng phủ gọn gàng ngăn nắp, ngay cả mấy phòng thiếp thất của tả tướng đại nhân cũng an phận thủ thường, tiến thoái có độ, có quy có củ, cùng phu nhân hầu hạ tả tướng, thật làm cho bổn vương phi ta tự ti mà.”

Ngươi an phận, ngươi thủ nữ tắc, còn không phải phí mệnh chờ ở hậu viện sao? Còn không phải bị phu quân ba vợ bốn nàng hầu nhớ mới quên cũ? Còn không phải từ giai nhân xinh đẹp biến thành phụ nhân hết thời không còn được sủng ái ư?

Tả tướng phu nhân tươi cười nhất thời cứng ngắc ở khóe miệng, phu nhân Tĩnh hầu phủ bên cạnh vốn muốn hát đệm cũng mau chóng nuốt lại lời định nói trở về.

Một câu này của Ninh Thanh thật đúng là từng câu từng chữ hung hăng đâm  vào tim các nàng mà!

Đoan Mộc Điềm đứng ở cách đó không xa, xem đến đây không khỏi cong khóe miệng, ánh mắt tràn ra ý cười, thấy tổ mẫu nhìn về đây hướng nàng trừng mắt, hiếm khi cười khẽ.

Nụ cười của nàng càng lan rộng, cảm giác mẫu thân, tổ mẫu, ngoại tổ mẫu đều là người kỳ diệu, nhìn mẫu thân ứng đối hai người quả thật thành thạo, nàng cũng không định đi qua mà lẳng lặng rời đi.

Đương nhiên, hiện tại nàng cũng không thật sự muốn đi thiện phòng nghỉ ngơi, cứ việc bụng tròn xoe, nhưng trừ bỏ gần đây đặc biệt sợ nóng ra thì tinh thần đúng là rất tốt.

Nàng rời Lăng Vân tự, dựa theo ký ức đi về phía rừng hoa đào.

Tòng An không biết từ khi nào xuất hiện ở bên cạnh, cũng theo sát nàng, phàm là có gì quấy nhiễu đến bước chân của Vương phi, toàn bộ đều bị mau chóng dọn sạch sẽ.

Tỷ như cỏ dại mọc tràn lan bên đường này, tỷ như lá cây bay loạn này, tỷ như cành lá chĩa ra ngoài, toàn bộ đều phải dọn sạch sẽ! Nếu lỡ may đụng phải vương phi thì phải làm sao?

Đoan Mộc Điềm được hắn mở đường mau chóng đi tới rừng hoa đào.

Nơi này quả nhiên vẫn như trước hoa đào nở rộ, nàng vừa tiến vào đã nghe thấy tiếng cười đùa náo động bên trong, so với năm ngoái còn náo nhiệt hơn nhiều.

“Quận chúa tỷ tỷ! Tỷ đã đến rồi?” Hồng thiếu gia thấy được Đoan Mộc Điềm đầu tiên, nhất thời hai mắt tỏa sáng, nhảy vọt tới đây làm Tòng An hết hồn hết vía, vụt một cái lập tức chắn trước mặt.

Đùa sao? Vương phi là người có bầu hơn bảy tháng rồi đấy, nếu bị thằng nhãi này đụng phải thì hắn lấy cái chết tạ tội cũng không xong!

Hồng thiếu gia bị người cản đường cực kì bất mãn, hung hăng trừng hắn, Tòng An cũng không chút nào yếu thế, quản hắn là công tử hay thiếu gia, dám can đảm có hành động đụng phạm tới Vương phi, toàn bộ giết không tha, không tha không tha!

Đoan Mộc Điềm làm như không thấy, vòng qua hai người đi về phía trước.

Thần công tử sớm đã đứng dậy, đưa tay giúp Đoan Mộc Điềm ngồi xuống một tảng đá sạch sẽ, nhìn chăm chăm cái bụng tròn mượt của nàng nhếch miệng nói: “Ta nói này Tiểu Điềm Điềm, sao cháu không biết bảo vệ bản thân như thế? Lại tự đi tới đây, tốt xấu cũng bảo người ta làm cái kiệu nâng tới mới đúng!”

Từ Lăng Vân tự tới đây, đoạn đường này không hề ngắn.

Vừa ngồi xuống, Đoan Mộc Nguyệt liền sáp lại, ánh mắt tò mò nhìn cái bụng tròn vo, ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt chờ mong hỏi: “Tỷ tỷ, muội có thể sờ một chút không?”

Đoan Mộc Điềm gật gật đầu, mắt nàng nhất thời tỏa sáng, cẩn thận giơ tay nhẹ nhàng đặt xuống cái bụng nàng muốn sờ đã lâu.

Trong này là con của quận chúa tỷ tỷ đó, sau này sinh ra, sẽ gọi mình là… ừm, dì nha!

Nàng chỉ đưa tay dán lên bụng Đoan Mộc Điềm, không dám lộn xộn lại càng không dám dùng lực, ánh mắt lấp lánh, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời.

Đột nhiên, nàng kinh hô một tiếng, nói: “A! Bụng đang động!”

Thì ra mới vừa rồi, tiểu bảo bối trong bụng không biết là xoay mình hay duỗi tay chân, động tĩnh cách một tầng bụng mỏng manh rõ ràng truyền tới tay Đoan Mộc Nguyệt.

Nàng vừa kêu, mấy kẻ bên cạnh cũng rục rịch sáp lại, Đoan Mộc Hồng không còn tâm trí đấu với Tòng An, xoay người như con báo con vọt về phía này.

“Đệ cũng muốn sờ đệ cũng muốn sờ!”

Mà trước khi hắn vọt lên thì Vinh đại tiểu thư đã hưng trí bừng bừng tiến đến trước mặt, không đánh một tiếng trực tiếp thò tay sờ lên bụng Đoan Mộc Điềm.

“Ta cũng đến sờ sờ!”

Đoan Mộc Điềm nhất thời giật giật khóe miệng, khi nhìn tiểu thúc lại cũng hưng phấn ngồi xổm xuống sáp tới định sờ bụng mình, sắc mặt nàng lập tức đen thui.

Đối diện, Tòng An trợn mắt há hốc mồm nhìn mấy kẻ vô liêm sỉ kia chen chúc một đoàn trước mặt vương phi, giơ tay muốn sờ bụng vương phi, lòng âm thầm gào thét, hắn phải bẩm báo thế nào với chủ nhân đây? Nên bẩm không nên không?

Đây là đùa giỡn, tuyệt đối!

Khóe mắt có bóng đỏ chợt lóe qua, vọt đến trước mặt Vương phi, không chút khách khí đưa tay muốn sờ bụng, méo mó nói: “Ta cũng muốn sờ sờ!”

“Rầm” một tiếng, Tòng An trực tiếp một đầu ngã quỵ xuống đất.

Đoan Mộc Điềm liếc mắt nhìn chỉ thấy toàn tay là tay, rốt cục không thể nhịn được nữa, đột nhiên đứng lên, cả giận nói: “Toàn bộ cút ra xa một chút cho ta!”

Động tác đột ngột mãnh liệt như thế làm Tòng An vừa bò dậy bị dọa ngã sấp xuống, mấy cái tay không cam tâm thu trở về, bĩu môi vẻ mặt lưu luyến không rời, chỉ có Đoan Mộc Nguyệt vui vẻ nhất, bởi vì chỉ có nàng đụng đến, lại còn đúng lúc tiểu bảo bối động.

Ánh mắt Đoan Mộc Điềm lành lạnh nhìn chằm chằm mấy người trước mặt, hừ một cái chậm rãi ngồi xuống, hất hàm nói: “Ta đói bụng!”

Năm người bên cạnh giải tán như chim bay, bắt đầu chuẩn bị đồ ăn để làm no bụng vương phi nương nương.

Đừng nói, nàng bình thường sắc mặt thanh thanh không hay phát giận, nhưng một khi trở tính thì thật là khủng khiếp. Ngay cả Thần công tử cùng Phượng mỹ nhân trời không sợ đất không sợ cũng phải rụt rè.

Ngày cầu phúc năm nay nếu thật sự so với năm trước thì thú vị và phong phú hơn, chủ yếu là nhờ hai chị em Đoan Mộc Nguyệt và Đoan Mộc Hồng tranh cãi không ngớt, sau lại thêm hai tiểu tử phủ Đế Sư bám càng Quân Tu Nhiễm và Đoan Mộc Cảnh nhập bọn.

Thì ra hai người họ tìm chung quanh không thấy bọn Đoan Mộc Hồng liền đoán chúng chạy tới nơi nào chơi, đúng lúc bắt gặp Quân Tu Nhiễm và Đoan Mộc Cảnh đang đi về phía rừng đào, liền không nói hai lời bám theo.

Hai tiểu quỷ này cũng rất nghịch, nghe Đoan Mộc Nguyệt kể chuyện sờ bụng vừa rồi liền đồng loạt quay đầu trông mong nhìn về phía quận chúa cô cô, đụng phải ánh mắt lạnh lạnh của quận chúa đại nhân đành yếu ớt thu về.

“Ngươi thực may mắn!” Ninh Mật nói khẽ với Đoan Mộc Nguyệt, ngón tay cào tảng đá, bày tỏ sự hâm mộ và ghen tị hận.

Ninh Quyết ngồi bên cạnh than thở nói: “Ngày cầu phúc không được ăn mặn, đây là quy củ truyền mấy trăm năm, thế mà các người lại tụ tập ở đây ăn thịt nướng, sát sinh ngay nơi phật môn thanh tịnh, quả là nghiệp chướng nặng nề!”

Than thở xong, hắn cầm xiên thịt trong tay dùng sức cắn một miệng, khuôn mặt nhỏ nhất thời tỏa sáng: “Ăn ngon!”

Có bốn đứa nhóc này muốn không náo nhiệt cũng khó, chỉ lo lắng tiếng động lớn như vậy sẽ thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, đến lúc đó….

Khi người khác bởi vì ngày cầu phúc mà ăn cháo ăn canh, ngay cả một chút đồ mặn cũng không dính, thậm chí rau xanh muối củ cải cũng không được thì bọn họ lại ở đây hứng trí bừng bừng ăn miệng đầy mỡ, bụng Ninh Quyết phồng to, nếu xem tỉ lệ cũng phải to ngang bụng Đoan Mộc Điềm rồi.

Hôm nay không có phụ thân ở đây, bởi vậy còn bị Thần công tử ác liệt chuốc hai chén rượu, mặt mày hồng hào, đi đường cũng lắc lắc lắc lắc, lôi kéo tay áo Đoan Mộc Điềm không hiểu sao khóc rống lên, ồn ào nhất định phải sờ sờ đệ đệ trong bụng nàng, hắn thật hâm mộ, hắn cũng muốn sờ!

Đoan Mộc Điềm khóe miệng run rẩy, dở khóc dở cười, lại thấy hắn khóc nước mắt thành một chuỗi rơi xuống rất đáng thương, vì thế liền cố mà làm cho hắn nhẹ nhàng sờ một chút, sau đó vị tiểu công tử này rốt cục cảm thấy mỹ mãn nghiêng người một cái, “Rầm rầm” nằm trên đất ngủ khò.

Đoan Mộc Điềm đưa tay kéo hắn, nhìn dáng vẻ say sức ngon giấc kia không khỏi mỉm cười vỗ vỗ mặt hắn, quay đầu nói với Thần công tử: “Tiểu thúc, về sau đừng như vậy, Quyết nhi còn nhỏ, uống rượu không tốt.”

Không nghĩ Thần công tử còn chưa trả lời, Đoan Mộc Hồng đã đảo mắt xấu xa nói: “Có sao đâu? Nghe mẹ đệ kể, từ khi đệ học đi đã cùng thúc thúc bá bá trong quân uống rượu rồi.”

“…” Ngươi là bi.ến thái được không? Mệt cho ngươi có thể bình yên lớn đến bây giờ, đầu còn minh mẫn không bị ngốc.

Hắn vừa nói, Phượng Lâu nhất thời sáp lại, đưa tay thả một cái chén trước mặt hắn, cười tủm tỉm nói: “Không ngờ Hồng thiếu gia còn nhỏ tuổi đã có tửu lượng tốt như vậy, đến đến đến, lại uống một chén.”

Thần công tử lúc này ghé mắt nói: “Phượng gay, ngươi mượn hoa hiến phật cái gì? Rượu này là bản công tử tân tân khổ khổ tự mình đào lên đấy!”

“Hứ! Bản tổng quản nguyện ý uống rượu của ngươi đã là cho ngươi mặt mũi lắm rồi, ngươi không mang ơn cung kính dâng hai tay thì thôi, lại còn dám chit chit méo mó, thật không biết tốt xấu!”

Phượng mỹ nhân tà tà liếc mắt, vẻ mặt khinh thường.

Thần công tử vừa nghe, trong lòng liền nhóm lửa, chộp lấy bình rượu đoạt khỏi tay gã nhân yêu này, cười lạnh: “Bản công tử không biết tốt xấu vậy đấy, ngài tôn quý như vậy, cái thứ rượu thấp kém này sao vừa được miệng ngài? Vẫn nên trả cho bản công tử đi!”

Phượng mỹ nhân nhẹ nhàng vung tay, thoát khỏi một chảo của hắn, tà mi đáp mắt càng phát ra khinh miệt hèn mọn, cười nhạo  nói: “Xem cái dáng vẻ keo kiệt của ngươi đi, lại còn dám đoạt đồ trong tay bản tổng quản, đúng là không biết sống chết.”

“Phượng gay, ngươi muốn chết.”

“Sao? Muốn đánh nhau à?”

“Tưởng tẩn ngươi!”

Vì thế không hề ngoài ý muốn, hai người đánh thành một đoàn, vò rượu truyền tay này sang tay kia nhưng ngay cả một giọt rượu cũng không chảy ra ngoài.

Đoan Mộc Điềm ngồi ở  đó, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên mà chú tâm nói chuyện cùng Quân Tu Nhiễm bên cạnh, Vinh Cầm Tĩnh thì nhìn tới hăng say, khi không còn bàn luận vài câu với Đoan Mộc Cảnh, còn bốn tiểu tử kia đúng là nhìn xem hưng trí dạt dào, vỗ tay trầm trồ khen ngợi!

Ăn uống no đủ, cũng chơi tận hứng, mãi cho đến sắp hoàng hôn, Ninh Quyết cũng tỉnh rượu, bọn họ mới rời đi trở về Lăng Vân tự.

“Cô cô, ngày mai chúng ta làm gì?”

Ban đêm còn chưa buông xuống, còn chưa ra khỏi rừng đào, Ninh Quyết đã hưng trí dạt dào hỏi hoạt động ngày mai, hắn cảm thấy hôm nay chơi thật vui!

Có điều hình như có làm trái lại quy củ của ngày cầu phúc.

Ừm… Hai mắt đảo một vòng, môi khẽ mím, hắn cảm thấy việc này tuyệt đối không thể nói ra ngoài, ngay cả khi cha hỏi cũng không thể nói cho cha biết có nơi tốt như vậy, nếu không lần sau tuyệt đối ông sẽ không để cho hắn đi chơi!

Đoan Mộc Điềm nhìn đến ánh mắt ngập nước kia, cộng thêm ba tiểu tử còn lại đều dựng lỗ tai, vẻ mặt mong chờ, nàng suy tư nói: “Không bằng, chúng ta đi xem mặt trời mọc đi.”

“Xem mặt trời mọc?”

Nàng ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, nói: “Bây giờ còn chưa khuya lắm, không bằng chúng ta tìm một ngọn núi, nghỉ một đêm rồi chờ mặt trời lên, thế nào?”

“Được được!” Bốn người đều cao hứng, đối với cái gọi là mặt trời mọc không quan tâm lắm, chúng cao hứng và vì một đường leo núi, ngủ trên đỉnh núi làm bọn chúng cảm thấy cực kì vui.

Quân Tu Nhiễm nghe xong khóe miệng không khỏi cứng đờ, cúi đầu nhìn bụng Điềm Điềm, khẽ nhíu mày.

“Muội muội, muội đang có thai, vốn phải tĩnh dưỡng thật kĩ, làm sao đi leo núi được?” Trước khi Quân Tu Nhiễm phản đối, Đoan Mộc Cảnh đã mở miệng, hắn cũng nhìn bụng nàng, vẻ mặt không đồng ý.

Nha đầu kia có phải đã quên mình mang thai hơn bảy tháng rồi không? Làm sao có thể chịu được ép buộc như khi không mang bầu được chứ?

Mang cái bụng lớn như vậy, mệt nàng còn muốn đi leo núi.

Đoan Mộc Điềm nghe vậy sửng sốt, chợt có chút mất mát.

Nàng cũng không biết vì sao, đột nhiên rất muốn ép buộc ép buộc.

Trước kia sẽ không như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng có ý nghĩ muốn vất vả này.

Quân Tu Nhiễm vẫn im lặng nhìn nàng, bỗng nhiên ánh mắt vừa động, đưa tay ôm thắt lưng nàng nói: “Muốn đi thì đi, nếu đi mệt, ta bế nàng leo.”

“Ngươi nói cái gì? Bọn nó đi leo núi? Đi lúc nào? Trời sắp tối rồi!” Trong một thiện phòng của Lăng Vân tự, Đoan Mộc lão Vương phi nghe được hạ nhân bẩm báo, không khỏi hờn giận, trầm giọng nói, “Điềm Điềm cũng đi sao?”

“Vâng, là quận chúa nói muốn đi leo núi, còn muốn qua đêm trên núi, xem mặt trời mọc.”

Lão Vương phi không khỏi đưa tay đỡ trán, “Thân thể nó nặng nề như vậy còn đòi đi leo núi? Còn muốn ngủ qua đêm trên núi xem mặt trời mọc? Thật đúng là… đúng là mẹ nào con nấy!”

Ninh Thanh ở bên cạnh, nghe vậy che miệng cười khẽ, nghĩ năm đó khi nàng mang thai Tiểu Cảnh, lúc bụng to cũng không hiểu sao đặc biệt thích ép người, cái gì lên núi xuống biển, du lịch…. Tóm lại chính là muốn làm một số chuyện phụ nữ có thai không nên làm, cũng không biết rốt cuộc vì sao.

Lão Vương phi tức giận nhìn nàng một cái, nói: “Con còn cười! Cũng không biết làm vậy khiến người ta lo lắng!”

“Mẹ, mẹ không cần lo, thân thể Điềm Điềm vốn tốt, bên cạnh còn nhiều người che chở như thế, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Dừng lại, nàng quay đầu nhìn Đoan Mộc Tranh đang ngồi bên im lặng uống trà, ngay cả đầu cũng không nâng một chút, nói, “Chẳng qua nếu nói lên núi xem mặt trời mọc, thật ra con cũng rất muốn đi đây.”

Đoan Mộc Tranh buông chén trà, đưa tay kéo Ninh Thanh đứng lên, nói: “Ta mang nàng đi.”

Thân thể nàng không tốt, võ công mất hết, thật đúng là cần hắn giúp đỡ mới có thể lên đến đỉnh núi.

Lại quay đầu nhìn lão Vương phi, nói: “Mẫu thân, ngài có muốn đi cùng không?”

Lão Vương phi trực tiếp hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt lại bắt đầu ngồi thiền, ngay cả nhìn cũng lười nhìn bọn họ một cái.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương