Yêu Vương Quỷ Phi
-
Quyển 3 - Chương 28: Bị cướp
“Thân, nghe nói Liên Nhạc nghị hòa, đồng ý trả mẹ huynh về Đại Viêm, hai nước ngừng chiến, bây giờ đang đợi mẹ huynh về Đại Viêm, đây là chuyện đáng mừng, bổn tiểu thư chúc mừng một câu trước. Mặt khác, bổn tiểu thư định báo cho huynh biết một chuyện lớn khác, đó chính là bổn tiểu thư bị bắt rồi, nghe nói là muốn bổn tiểu thư làm áp trại phu nhân gì đó, còn nói là thủ lĩnh bọn họ tiêu sái phong lưu vô cùng đẹp mắt, vì thế bổn tiểu thư cố ý đi xem thử, quả thật dáng vẻ có thể mê chết người ta rồi! Huynh muốn tới cứu ta hay là tới uống chén rượu mừng đây? Hoặc huynh có thể xem như không biết, không đến cũng được!”
Cái này là nội dung trên thư, Cảnh thế tử xem xong không khỏi ngẩn ngơ, sau đó lòng hắn không bình tĩnh được.
Màn đêm buông xuống, trong quân doanh lại càng náo nhiệt, đặc biệt là đèn lồng trong đêm chiếu rọi từng khoảng không ánh sáng lấp lánh, phía trên tuyết đọng, trái lại màu sắc càng thêm rực rỡ.
Binh lính tụ tập lại với nhau, nhìn thấy công chúa chúc mừng hoàng tử, đặc biệt còn tổ chức sự kiện cạnh tranh nhau, phóng đãng mà phóng khoáng, trong sự hào phóng lại lộ ra…
Ninh Thanh ngồi bên cạnh Đoan Mộc Cảnh, từ đầu đến cuối trên mặt đều là nụ cười nhu hòa, có lẽ bởi vì đám lính thỉnh thoảng lại ồn ào, cũng có lẽ bởi vì gặp lại phu quân xa cách từ lâu gặp lại khiến tâm tình kích động, trên mặt nàng đỏ ửng thủy chung không biến mất.
Bà quay đầu, thấy ánh mắt con trai bên cạnh tản mạn, tinh thần không tập trung, liền nghiêng người qua một chút, hỏi: “Tiểu Cảnh, con có tâm sư gì sao? Sao có vẻ không yên lòng thế?”
Đoan Mộc Cảnh sững sờ ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ dịu dàng, nhìn thấy ánh mắt chuyên chú mà tràn đầy ân cần quan tâm, ấm thẳng vào đáy lòng.
Hắn mỉm cười, nói: “Không có việc gì, mẹ đừng lo.”
Một tiếng “mẹ” lại làm cho Ninh Thanh bỗng nhiên ướt hốc mắt, tâm tình kích động duỗi tay nắm chặt tay Đoan Mộc Cảnh, mi tâm (ấn đường: điểm giữa hai đầu lông mày) khẽ chau lại, bờ môi khẽ di chuyển, lúng túng một lúc mới phát ra âm thanh, nói: “Tiểu Cảnh, nhiều năm như vậy chưa từng quan tâm con, ta… Nếu tình cảnh đổi lại, ta có lẽ không nhận ra con, ta… “
“Mẹ.” Hắn dễ dàng nắm chặt bàn tay bà, nói, “Nhiều năm như vậy, chúng con luôn không biết mẹ bị nhốt ở Liên Nhạc, không thể đi cứu mẹ, mới để cho mẹ gặp nhiều cực khổ như vậy. May mà bây giờ mọi thứ đã qua rồi, sau này chúng ta là người một nhà càng thêm hòa thuận vui vẻ. Mặc kệ con hay là muội muội, đối với mẫu thân bây giờ đều chỉ có hâm mộ và đau lòng, đối với Liên Khải Minh dám nhốt tra tấn mẫu thân nhiều năm như vậy thì phẫn hận, không hề oán trách mẹ, chỉ chờ mong ngày mẹ sớm về nhà.”
Ánh nước trong mắt dao động, chậm rãi ngưng tụ thành một giọt nước mắt, run rẩy trong vành mắt một lát, cuối cùng rơi xuống.
Vui mừng như thế, cho nên không nhịn được rơi nước mắt.
Đoan Mộc Cảnh đưa tay lau nước mắt cho bà, vừa cười vừa nói: “Mẹ, nếu lúc này muội muội ở đây, sợ là sẽ phải nói….”
“Nói cái gì?”
“Thiếu thốn tình thương của mẹ, nhất định về sau được bù đắp gấp bội, chúng con không có ý kiến.”
Ninh Thanh không khỏi bật cười lên, nhẹ nhàng dùng sức gật đầu, hỏi: “Muội muội của con trở lại kinh thành rồi sao?”
“Vâng. Lúc trước có người cấu kết Liên Nhạc, bị muội ấy và Tam điện hạ cho đi tra hỏi, tự mình bắt những người kia hồi kinh, sau đó có tin tức truyền đến, nói là muội muội mang thai, liền ở lại kinh thành tĩnh dưỡng thân thể.”
“A, muội muội con có thai ư?”
“Tính toán thời gian, bây giờ cũng đã hơn ba tháng rồi.” Hắn nói xong, bỗng nhiên biến sắc, cẩn thận cầm cổ tay bà bắt mạch, nói: “Mẹ, thân thể của mẹ sao lại suy yếu như vậy?”
Bà nhẹ nhàng rút tay về, nói, “Không có gì đáng ngại. Cũng là căn bệnh lúc trước bị Liên Khải Minh phế đi võ công để lại, bình thường cũng không đáng ngại.”
Không ngại ư? Không ngại chỗ nào hả? Thân thể yếu như thế, tùy thời cũng có thể…
Hắn muốn tiếp tục bắt mạch, Ninh Thanh lại rụt tay về, nói: “Những năm nay các con sống như thế nào, nói với ta đi.”
“Mẹ…”
“Còn nữa, con xem muội muội con cũng đã lập gia đình rồi, con cũng sắp ra đời rồi, nhưng con có hôn ước, hay là hợp ý cô nương nào chưa? Nếu có cũng nên chọn thời gian xử lí chuyện này đi, tuổi con không còn nhỏ, dường như còn lớn hơn Tu Nhiễm vài tháng đấy.”
Nói đến cô nương, Đoan Mộc Cảnh liền không khỏi nghĩ trước đó nhận được một lá thư, cùng với nội dung bên trên bức thư, lòng không khỏi rối loạn lần nữa, lông mày khẽ nhíu lại, tinh thần lơ đãng.
Đoan Mộc vương gia bị gạt ở bên cạnh thỉnh thoảng lườm về phía bên này, nhìn vợ và con nói chuyện với nhau thật vui vẻ không hề để ý tới y, bèn nhíu lông mày, lại trừng Đoan Mộc Cảnh vài cái, hừ nhẹ một tiếng.
“Nghe nói hôm nay có cô nương gửi thư cho con.” Đoan Mộc vương gia đột nhiên mở miệng, nhìn con trai y hỏi.
Con mắt Ninh Thanh bỗng sáng ngời, ồ, cô nương ư?
Khóe miệng Đoan Mộc Cảnh co lại, sắc mặt u ám thầm nghĩ: sao cha biết được? Không phải luôn ở cùng một chỗ với mẫu thân sao?
Đoan Mộc vương gia thong thả uống một ngụm rượu, còn nói thêm: “Là Tĩnh Nhi à?”
Đôi mắt Vương phi lại càng sáng hơn, Tĩnh Nhi? Không biết Tĩnh Nhi cô nương là con cái nhà ai, bà quay đầu lại định hỏi phu quân nghiêm túc một chút về chuyện này!
Đoan Mộc Cảnh nghiêng đầu, dường như ngoại trừ Tĩnh Nhi cũng không có vị cô nương nào bên ngoài cố ý gửi thư đến đây.
Đoan Mộc vương gia liếc nhìn hắn một cái, giấu ghét bỏ ở sâu trong đáy mắt, giọng điệu bình tĩnh, trước sau như một mang theo chút hờ hững nói: “Ở đây cũng không có chuyện gì liên quan đến con, nếu con có việc gì thì cứ đi đi.”
Chợt có tiếng cười trộm truyền ra từ chỗ trung tâm các tướng sĩ lân cận, các tướng quân nhao nhao nháy mắt ra hiệu, thì ra bọn họ đều là những người tin tức nhanh nhạy, sớm đã biết việc hôm nay có cô nương đưa thư cho thế tử.
“Thế tử, nếu người có chuyện gấp thì cứ việc đi, dù sao chiến tranh đã ngừng, những việc như chỉnh đốn và rút lui, chúng tôi có thể hoàn toàn đảm nhiệm!”
“Đúng vậy đó thế tử, việc theo đuổi cô nương cũng quan trọng hơn đấy, ngẫm lại Tam điện hạ nhỏ hơn người mấy tháng nhỉ, cũng đã làm cho quận chúa của chúng ta mang thai đó thôi, bé con cũng sắp sinh ra rồi.”
“Thế tử chớ để đại tiểu thư chờ lâu, lần này đi Dịch thành chỉ 1300 dặm(đơn vị đo chiều dài, bằng 1/2 km), thế tử nếu như ra roi thúc ngựa suốt đêm chạy băng băng thì hai ngày có thể đến, hơi chậm chạp một chút thì khoảng ba ngày thôi.”
“Ta thắng lợi về triều, lại có thể uống rượu mừng của thế tử, rất tốt!”
“Một công đôi việc!”
“Song hỷ lâm môn!”
Từng câu trêu chọc đùa giỡn khiến cho Đoan Mộc Cảnh khóe miệng co giật, không khỏi híp mắt.
Ninh Thanh cũng nghe được, càng nghe đôi mắt càng sáng, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn con trai, mặt mày cong cong, cười nhẹ nhàng.
Vinh đại tiểu thư à? Lại là ở Dịch thành ư, chẳng lẽ là cô nương Vinh Quận vương phủ?
Không biết bây giờ Vinh Quận vương …., nhưng mà tính toán theo tuổi tác mà nói thì Vinh đại tiểu thư này chắc là con gái Vinh Cầm Tiĩnh, lại nói năm đó lúc tiểu cô nương này ra đời, bà còn tự mình đi tặng quà mừng nữa đấy.
Ồ, Vinh tấn phu nhân là đại mỹ nhân, Vinh quận vương cũng tuấn lãng bất phàm, con gái của bọn họ hẳn cũng là đại mỹ nhân chứ nhỉ?
Sẽ là mỹ nhân đáng yêu thế nào đây?
“Tiểu Cảnh, chừng nào con mang Vinh đại tiểu thư tới cho mẫu thân nhìn một cái hả?”
“…”
Vào ban đêm, Đoan Mộc Cảnh liền vội vã rời đi quân doanh, không nói cho bất kỳ kẻ nào biết việc Vinh đại tiểu thư bị thổ phỉ cướp, lại để cho bọn họ cho răằng hắn vội vàng đi gặp nàng mà thôi.
Tuy nhiên dường như quả thật không sai là vội vã đi gặp nàng.
Bị ép buộc ư? Áp trại phu nhân à? Còn xinh đẹp có thể mê hoặc cá nhân ấy à?
Nói đùa gì vậy?
Đoan Mộc Cảnh thúc ngựa chạy như điên, nhắm mắt lại trên lưng ngựa.
Nha đầu, tốt nhất là nàng phải cam đoan mình bình yên vô sự, bằng không thì… Trước tiêu diệt bọn cướp lớn mật, sau lại hung hăng tét mông nàng!
Bắc Cương đến Dịch thành băng qua núi rừng, có sơn trại chiếm cứ ở đây, thường xuyên cướp bóc người đi đường, đặc biệt là những thương đội cỡ lớn….
Gần đây vài ngày, trong sơn trại vô cùng náo nhiệt, tất cả bởi vì sáu ngày trước khi ăn cướp, cướp trở về một đại mỹ nhân nũng nịu, bọn họ lớn lên chưa thấy cô gái nào xinh đẹp thế này, thủ lĩnh hiện nay đang phải mùa động dục, đối với cô gái này là vừa gặp đã yêu, lập tức tuyên bố muốn nàng làm áp trại phu nhân của gã.
Nhưng mỹ nhân này trông nũng nịu này lại đánh người lại đau đấy, xem trại chủ của bọn họ mấy ngày nay dấu vết bàn tay trên mặt cũng không biến mất sẽ rõ.
“Mỹ nhân mỹ nhân, nàng rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng gật đầu đồng ý làm phu nhân của ta?”
Hôm nay mỗ trại chủ như cũ động dục, xấu hổ cùng e sợ nhăn nhăn nhó nhó đi đến trước mắt mỹ nhân, tha thiết mong chờ để nàng chà đạp.
Vinh mỹ nhân liền mắt cũng không thèm liếc, trực tiếp một cước đá bay, không kiên nhẫn nói: “Không nghe ta bảo xuống núi cướp người lên đây à? Đã bao nhiêu ngày rồi hả?
Hu hu hu, bà nội của ta ơi, người nọ không xuất hiện mà, bà bảo bọn ta cướp thế nào được chứ?
Lại nói về kinh thành, trung thu qua đi lại nhàn rỗi, mỗi ngày Điềm Đoan Mộc Điềm đều ăn ăn ngủ ngủ trong Nghiêu vương phủ, sau đó ngồi ngẩn người, thỉnh thoảng đi ra ngoài sân, bên cạnh còn có một đống nha hoàn đi theo, sợ nàng không may gặp sơ xuất, hơn nữa nàng chỉ cần đi hơi nhiều bước chút cũng sẽ bị đủ người khuyên giải nghỉ ngơi.
Cuối cùng nàng cũng không thể nhịn được nữa, đuổi toàn bộ những người này đến rìa vương phủ, bỏ qua vẻ mặt quản gia u oán lo lắng, thản nhiên quay người xuất phủ đi dạo.
Sắc mặt quản gia lập tức thay đổi, cuống quít sai người đi đuổi theo Vương phi, nhưng chờ bọn họ đi ra ngoài thì nào thấy bóng dáng Vương phi đâu nữa?
Lần này sắc mặt đen sì của quản gia chuyển sang trắng bệch, trong lòng không ngừng lẩm bẩm đừng gặp chuyện không may đừng gặp chuyện không may, không hiểu sao lại chọc cho Vương phi tức giân bỏ ra ngoài! Bây giờ nên làm thế nào cho phải đây?
Nhận được bẩm báo của quản gia đang đau khổ, Quân Tu Nhiễm đang xử lí văn kiện chất thành chồng trong thư phòng, nghe ông ta nói liên mien thì không khỏi vuốt mi tâm, nói: “Trước kia bổn vương đã nói với các ông rồi, Vương phi không thích, các người chiều theo nàng ấy, đừng cho nàng ấy ăn linh tinh, đừng để nàng đi đến đâu là một đống người theo tới đó, đừng om sòm bên tai nàng gây bực dọc cho nàng, ngược lại ông lại để lời của bổn vương nói đi đâu thế hả?”
“Nhưng mà… nhưng mà Vương phi đang có thai, lại vừa bị trọng thương, sao có thể…”
Ánh mắt Vương gia lạnh đi, quản gia không dám tiếp tục lúng túng lên tiếng, mà Quân Tu Nhiễm thì lại tiếp tục cúi đầu xử lí công việc, nói: “Bên người Vương phi có người chuyên gia chăm sóc, ông cũng đừng tốn nhiều tâm tư, về sau nếu không có việc quan trọng thì không được tiếp tục xuất hiện trước mặt Vương phi, mặt khác những nha hoàn trong nội viện bỗng nhiên thừa ra nhiều quá, dẹp bớt đi, nhìn mà phiền lòng!”
Ôi chao? Không phải vương gia đang nói đến hai nha hoàn bên cạnh Vương phi đó chứ? Hai nha hoàn này cũng thật chẳng đáng tin
Quân Tu Nhiễm không hề để ý tới ông nữa, nháy mắt ra hiệu với Thuận Tử đi bên cạnh nói: “Thuận Tử, ngươi đi tìm Vương phi, nếu không cần thiết thì chỉ cần đi theo nàng, mấy ngày gần đây dường như tính tình nàng đặc biệt nóng nảy, ngươi đừng làm nàng cáu, nàng muốn thế nào thì chiều theo nàng.”
“Vâng!”
Lúc này Thuận Tử lĩnh mệnh, ổn định quay người đi trong ánh mắt hâm mộ ghen ghét và oán hận, quản gia cũng bị đuổi ra khỏi thư phòng, không khỏi than thở.
Sao Vương gia có thể thuận theo Vương phi xằng bậy được chứ? Đúng thật là…
Bạch Phong chẳng biết xuất hiện trước mặt ông từ bao giờ, lườm quản gia đang ủ rũ, nói: “Chủ tử còn quan tâm Vương phi và tiểu chủ tử hơn ông ấy, còn Vương phi cũng không yếu đuối như vậy đâu, chớ có nhiều chuyện vô ích làm Vương phi không vui.”
“Này, tiểu tử Bạch Phong, cậu đang nói cái gì hả?”
Lúc này Bạch Phong cũng chẳng buồn liếc ông lấy một cái, nói xong câu nói kia liền xoay người liền xoay người đi ra.
Quản gia đứng dưới mái nhà cong xuống, nhìn hướng hắn biến mất thì tức giận đến dựng râu trợn mắt.
Bên kia, Thuận Tử ra khỏi Nghiêu vương phủ, nhanh chóng tìm được Vương phi, lúc đó Vương phi đang đứng trước một sạp hàng, nhìn kỹ nhiều loại đồ vật nhỏ phía trên, người bán hàng rong đối diện nhiệt tình nói: “Phu nhân, đây đều là vải bông nương tử của ta tự tay đan đó, phu nhân mua một ít nhé?”
Thật ra là trong lòng hắn ta đang thầm nghĩ, nhìn phu nhân này là biết nhất định là quý nhân, sao lại hứng thú đối với vải bông trên quán của hắn ta nhỉ? Người quý giá tại sao không dùng tơ lụa?
Đoan Mộc Điềm nhẹ nhàng đưa tay xoa nhẹ hai miếng vải nhỏ, chỉ cảm thấy cảm giác mềm mại, thật là thoải mái dễ chịu, xem ra nương tử của hắn ta cũng là người khéo tay.
“Quận… Phu nhân, người muốn mua miếng vải này sao?” Nguyên Hương đứng ở bên cạnh ló đầu ra nhìn, hơi khó hiểu nói, “Nhưng Quý phủ có nhiều vải tơ còn chưa dùng, người định mua nó ư? Cũng quá bình thường rồi, nếu như ngộ nhỡ làm xước tiểu chủ tử làm sao bây giờ?”
Cẩm Tú đứng ở bên cạnh liếc nàng ấy, nói: “Nhiều lời! Phu nhân thích thì mua là được.”
Thuận Tử đột nhiên xông ra, cười tủm tỉm chào hỏi Cẩm Tú và Nguyên Hương, “Chào hai vị tỷ tỷ.”
“Cậu tới làm gì?”
“Chủ tử phân phó ta theo bên người hộ vệ… Phu nhân.” Sau đó lập tức để ý đến trước, “Phu nhân muốn mua vải ư? Loại chuyện này người nói một tiếng là được, lập tức sẽ có người làm ra cho người.”
Đoan Mộc Điềm bình tĩnh lắc đầu, nói: “Bọn họ đưa tới đều là tơ lụa, ta nói muốn vải bông, bọn họ lại ra vẻ kinh hãi, phiền lắm, chi bằng ta sẽ tự đến mua.”
“Tơ lụa không tốt sao?”
“Tơ lụa mát lạnh kín gió không hút mồ hôi, nhưng làm đồ lót bằng vải bông tốt nhất.”
Ồ, thì ra là thế, khó trách Vương phi chỉ mới tự mình làm y phục ngoài, lại không làm đồ lót.
“Miếng vải này không tệ, mua.”
“Vâng!”
Một chuyến này bốn người không kiêng nể gì lắc lư trên đường, những nơi đi qua đã càn quét một đường, Thuận Tử còn lặng lẽ mua cái trống lúc lắc, nhét vào trong tay áo.
Lại nói tiểu chủ tử bao nhiêu tuổi mới có thể chơi cái này nhỉ?
Bốn người đi dạo một vòng, đi dạo đến khi màn đêm buông xuống, trên đường đã bắt đầu đốt đèn lồng, lúc bọn họ trở lại Nghiêu vương phủ, Quân Tu Nhiễm đang ngồi ở trong sảnh đợi nàng trở về rồi cùng dùng bữa.
“Mua cái gì thế?” Hắn nhẹ giọng hỏi thăm.
“Mua ít vải, còn có những đồ đạc linh tinh khác.”
Nghe được câu trả lời của nàng, hắn bỗng nhiên yếu ớt thở dài một tiếng, dáng vẻ có hơi ngơ ngác, nắm lấy bàn tay nhỏ bé chơi đùa, mang vài phần tủi hờn nói: “Cho đến giờ nàng mới làm hai bộ xiêm y cho ta, mà tên nhóc kia còn chưa ra đời đã có rất nhiều quần áo đang chờ nó mặc từng cái rồi.”
“Là ba bộ chứ?”
“Bộ kia là ta dùng bạc mua được, với lại nghe nói lúc đầu làm cho ca ca của nàng, sau đó vì làm không được đẹp nên trở thành một phế phẩm đó thôi.”
“…” Chàng nghe ai nói thế?
Còn có thể là ai đây? Ca ca huynh được lắm!
Tam điện hạ tiếp tục oán hận, “Hơn nữa cái đó đã sớm không thể mặc được nữa rồi, ngay cả khi dùng số tiền lớn mua thứ tàn phẩm thì lần hồi kinh kia trên đường gặp phục kích đã bị làm hỏng rồi.”
Đáng thương thế ư?
Đoan Mộc Điềm không để ý nhìn dáng vẻ đáng thương của hắn, không hiểu sao có hơi buồn cười, cuối cùng đưa tay sờ mặt hắn, nói: “Ta đây lại làm cho chàng một bộ nữa nhé?”
“Thôi không cần đâu, sao ta có thể nhẫn tâm để cho nàng chịu khổ được chứ?”
Vậy chàng lải nhải cái gì thế? Đảo mắt linh tinh thế làm gì? Trông cứ như cô vợ nhỏ đáng thương ấy, không phải cố ý làm nàng đau lòng ư?
Đoan Mộc Điềm ghé mắt liếc hắn, từ góc độ này nhìn sang vừa hay có thể nhìn thấy một bên mặt sáng sủa, cái cằm trơn bóng óng ánh sáng long lanh, vô cùng mê người, đôi mắt màu tím lưu chuyển chậm rãi, tuyệt đại tao nhã.
Nàng cảm thấy tâm trạng có phần chập chờn, bỗng nhiên đưa tay vòng qua cổ hắn, hôn lên khóe môi hắn.
Ánh mắt của hắn nháy mắt sáng lạn, vì nàng chủ động tặng nụ hôn khiến tim hắn nhộn nhạo, hắn dễ dàng ôm nàng vào trong ngực, kiên quyết không buông tay.
Hắn nghiên cứu vô số lần mới phát hiện từ góc độ này nhìn qua có thể quyến rũ Điềm Điềm nhà hắn đó, sao có thể tùy tiện buông tha thời cơ tốt được chứ?
Hôn một cái, bù đắp thiếu thốn thân mật trong khoảng thời gian này, hắn không chỉ muốn hôn mà còn muốn làm cái kia, cái kia, cái kia nữa!
Tam điện hạ quá kích động, quá nhộn nhạo rồi, quyến rũ được Vương phi đại nhân cũng đang nhộn nhạo vô cùng, liền ngay cả cơm tối cũng không ăn đã lăn vào phía trong, lăn đến trên giường, chờ bọn họ nghỉ ngơi bình phục hô hấp, nàng đã nhịn không được mệt mỏi, ngay cả đôi mắt cũng không mở ra được nữa rồi.
Mơ màng nhớ hắn đút cơm cho nàng, lại lau người cho nàng, sau đó rửa mặt xong mới quay trở lại bên cạnh nàng, nằm xuống ôm nàng.
“Điềm Điềm, thiếu chút nữa đã quên rồi, còn một chuyện rất quan trọng còn chưa nói cho nàng biết.” Hắn dán lên bên tai nàng nhẹ nói.
“Chuyện gì thế?”
“Vừa có tin tức, nói là mẹ của nàng hôm rằm tháng giêng đã đến Thanh Già quan, được Long quân tướng sĩ đón trở về.”
“Thật ư?” Tinh thần nàng lập tức chấn động, mệt mỏi toàn thân cũng dường như giảm bớt chút ít.
Hắn lại như muốn dỗ dành nàng chìm vào giấc ngủ, vui vẻ vỗ lưng nàng, nhẹ nói: “Đương nhiên là thật, bây giờ cũng chỉ đợi đến lúc bên kia giải quyết xong hậu quả là có thể trở lại kinh thành rồi.”
“Tổ mẫu và ngoại công cũng đều biết chuyện này sao?”
“Có lẽ cũng biết.”
“Vậy cũng tốt, bọn họ nhất định vui lắm.”
“Ừ.”
Cái này là nội dung trên thư, Cảnh thế tử xem xong không khỏi ngẩn ngơ, sau đó lòng hắn không bình tĩnh được.
Màn đêm buông xuống, trong quân doanh lại càng náo nhiệt, đặc biệt là đèn lồng trong đêm chiếu rọi từng khoảng không ánh sáng lấp lánh, phía trên tuyết đọng, trái lại màu sắc càng thêm rực rỡ.
Binh lính tụ tập lại với nhau, nhìn thấy công chúa chúc mừng hoàng tử, đặc biệt còn tổ chức sự kiện cạnh tranh nhau, phóng đãng mà phóng khoáng, trong sự hào phóng lại lộ ra…
Ninh Thanh ngồi bên cạnh Đoan Mộc Cảnh, từ đầu đến cuối trên mặt đều là nụ cười nhu hòa, có lẽ bởi vì đám lính thỉnh thoảng lại ồn ào, cũng có lẽ bởi vì gặp lại phu quân xa cách từ lâu gặp lại khiến tâm tình kích động, trên mặt nàng đỏ ửng thủy chung không biến mất.
Bà quay đầu, thấy ánh mắt con trai bên cạnh tản mạn, tinh thần không tập trung, liền nghiêng người qua một chút, hỏi: “Tiểu Cảnh, con có tâm sư gì sao? Sao có vẻ không yên lòng thế?”
Đoan Mộc Cảnh sững sờ ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ dịu dàng, nhìn thấy ánh mắt chuyên chú mà tràn đầy ân cần quan tâm, ấm thẳng vào đáy lòng.
Hắn mỉm cười, nói: “Không có việc gì, mẹ đừng lo.”
Một tiếng “mẹ” lại làm cho Ninh Thanh bỗng nhiên ướt hốc mắt, tâm tình kích động duỗi tay nắm chặt tay Đoan Mộc Cảnh, mi tâm (ấn đường: điểm giữa hai đầu lông mày) khẽ chau lại, bờ môi khẽ di chuyển, lúng túng một lúc mới phát ra âm thanh, nói: “Tiểu Cảnh, nhiều năm như vậy chưa từng quan tâm con, ta… Nếu tình cảnh đổi lại, ta có lẽ không nhận ra con, ta… “
“Mẹ.” Hắn dễ dàng nắm chặt bàn tay bà, nói, “Nhiều năm như vậy, chúng con luôn không biết mẹ bị nhốt ở Liên Nhạc, không thể đi cứu mẹ, mới để cho mẹ gặp nhiều cực khổ như vậy. May mà bây giờ mọi thứ đã qua rồi, sau này chúng ta là người một nhà càng thêm hòa thuận vui vẻ. Mặc kệ con hay là muội muội, đối với mẫu thân bây giờ đều chỉ có hâm mộ và đau lòng, đối với Liên Khải Minh dám nhốt tra tấn mẫu thân nhiều năm như vậy thì phẫn hận, không hề oán trách mẹ, chỉ chờ mong ngày mẹ sớm về nhà.”
Ánh nước trong mắt dao động, chậm rãi ngưng tụ thành một giọt nước mắt, run rẩy trong vành mắt một lát, cuối cùng rơi xuống.
Vui mừng như thế, cho nên không nhịn được rơi nước mắt.
Đoan Mộc Cảnh đưa tay lau nước mắt cho bà, vừa cười vừa nói: “Mẹ, nếu lúc này muội muội ở đây, sợ là sẽ phải nói….”
“Nói cái gì?”
“Thiếu thốn tình thương của mẹ, nhất định về sau được bù đắp gấp bội, chúng con không có ý kiến.”
Ninh Thanh không khỏi bật cười lên, nhẹ nhàng dùng sức gật đầu, hỏi: “Muội muội của con trở lại kinh thành rồi sao?”
“Vâng. Lúc trước có người cấu kết Liên Nhạc, bị muội ấy và Tam điện hạ cho đi tra hỏi, tự mình bắt những người kia hồi kinh, sau đó có tin tức truyền đến, nói là muội muội mang thai, liền ở lại kinh thành tĩnh dưỡng thân thể.”
“A, muội muội con có thai ư?”
“Tính toán thời gian, bây giờ cũng đã hơn ba tháng rồi.” Hắn nói xong, bỗng nhiên biến sắc, cẩn thận cầm cổ tay bà bắt mạch, nói: “Mẹ, thân thể của mẹ sao lại suy yếu như vậy?”
Bà nhẹ nhàng rút tay về, nói, “Không có gì đáng ngại. Cũng là căn bệnh lúc trước bị Liên Khải Minh phế đi võ công để lại, bình thường cũng không đáng ngại.”
Không ngại ư? Không ngại chỗ nào hả? Thân thể yếu như thế, tùy thời cũng có thể…
Hắn muốn tiếp tục bắt mạch, Ninh Thanh lại rụt tay về, nói: “Những năm nay các con sống như thế nào, nói với ta đi.”
“Mẹ…”
“Còn nữa, con xem muội muội con cũng đã lập gia đình rồi, con cũng sắp ra đời rồi, nhưng con có hôn ước, hay là hợp ý cô nương nào chưa? Nếu có cũng nên chọn thời gian xử lí chuyện này đi, tuổi con không còn nhỏ, dường như còn lớn hơn Tu Nhiễm vài tháng đấy.”
Nói đến cô nương, Đoan Mộc Cảnh liền không khỏi nghĩ trước đó nhận được một lá thư, cùng với nội dung bên trên bức thư, lòng không khỏi rối loạn lần nữa, lông mày khẽ nhíu lại, tinh thần lơ đãng.
Đoan Mộc vương gia bị gạt ở bên cạnh thỉnh thoảng lườm về phía bên này, nhìn vợ và con nói chuyện với nhau thật vui vẻ không hề để ý tới y, bèn nhíu lông mày, lại trừng Đoan Mộc Cảnh vài cái, hừ nhẹ một tiếng.
“Nghe nói hôm nay có cô nương gửi thư cho con.” Đoan Mộc vương gia đột nhiên mở miệng, nhìn con trai y hỏi.
Con mắt Ninh Thanh bỗng sáng ngời, ồ, cô nương ư?
Khóe miệng Đoan Mộc Cảnh co lại, sắc mặt u ám thầm nghĩ: sao cha biết được? Không phải luôn ở cùng một chỗ với mẫu thân sao?
Đoan Mộc vương gia thong thả uống một ngụm rượu, còn nói thêm: “Là Tĩnh Nhi à?”
Đôi mắt Vương phi lại càng sáng hơn, Tĩnh Nhi? Không biết Tĩnh Nhi cô nương là con cái nhà ai, bà quay đầu lại định hỏi phu quân nghiêm túc một chút về chuyện này!
Đoan Mộc Cảnh nghiêng đầu, dường như ngoại trừ Tĩnh Nhi cũng không có vị cô nương nào bên ngoài cố ý gửi thư đến đây.
Đoan Mộc vương gia liếc nhìn hắn một cái, giấu ghét bỏ ở sâu trong đáy mắt, giọng điệu bình tĩnh, trước sau như một mang theo chút hờ hững nói: “Ở đây cũng không có chuyện gì liên quan đến con, nếu con có việc gì thì cứ đi đi.”
Chợt có tiếng cười trộm truyền ra từ chỗ trung tâm các tướng sĩ lân cận, các tướng quân nhao nhao nháy mắt ra hiệu, thì ra bọn họ đều là những người tin tức nhanh nhạy, sớm đã biết việc hôm nay có cô nương đưa thư cho thế tử.
“Thế tử, nếu người có chuyện gấp thì cứ việc đi, dù sao chiến tranh đã ngừng, những việc như chỉnh đốn và rút lui, chúng tôi có thể hoàn toàn đảm nhiệm!”
“Đúng vậy đó thế tử, việc theo đuổi cô nương cũng quan trọng hơn đấy, ngẫm lại Tam điện hạ nhỏ hơn người mấy tháng nhỉ, cũng đã làm cho quận chúa của chúng ta mang thai đó thôi, bé con cũng sắp sinh ra rồi.”
“Thế tử chớ để đại tiểu thư chờ lâu, lần này đi Dịch thành chỉ 1300 dặm(đơn vị đo chiều dài, bằng 1/2 km), thế tử nếu như ra roi thúc ngựa suốt đêm chạy băng băng thì hai ngày có thể đến, hơi chậm chạp một chút thì khoảng ba ngày thôi.”
“Ta thắng lợi về triều, lại có thể uống rượu mừng của thế tử, rất tốt!”
“Một công đôi việc!”
“Song hỷ lâm môn!”
Từng câu trêu chọc đùa giỡn khiến cho Đoan Mộc Cảnh khóe miệng co giật, không khỏi híp mắt.
Ninh Thanh cũng nghe được, càng nghe đôi mắt càng sáng, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn con trai, mặt mày cong cong, cười nhẹ nhàng.
Vinh đại tiểu thư à? Lại là ở Dịch thành ư, chẳng lẽ là cô nương Vinh Quận vương phủ?
Không biết bây giờ Vinh Quận vương …., nhưng mà tính toán theo tuổi tác mà nói thì Vinh đại tiểu thư này chắc là con gái Vinh Cầm Tiĩnh, lại nói năm đó lúc tiểu cô nương này ra đời, bà còn tự mình đi tặng quà mừng nữa đấy.
Ồ, Vinh tấn phu nhân là đại mỹ nhân, Vinh quận vương cũng tuấn lãng bất phàm, con gái của bọn họ hẳn cũng là đại mỹ nhân chứ nhỉ?
Sẽ là mỹ nhân đáng yêu thế nào đây?
“Tiểu Cảnh, chừng nào con mang Vinh đại tiểu thư tới cho mẫu thân nhìn một cái hả?”
“…”
Vào ban đêm, Đoan Mộc Cảnh liền vội vã rời đi quân doanh, không nói cho bất kỳ kẻ nào biết việc Vinh đại tiểu thư bị thổ phỉ cướp, lại để cho bọn họ cho răằng hắn vội vàng đi gặp nàng mà thôi.
Tuy nhiên dường như quả thật không sai là vội vã đi gặp nàng.
Bị ép buộc ư? Áp trại phu nhân à? Còn xinh đẹp có thể mê hoặc cá nhân ấy à?
Nói đùa gì vậy?
Đoan Mộc Cảnh thúc ngựa chạy như điên, nhắm mắt lại trên lưng ngựa.
Nha đầu, tốt nhất là nàng phải cam đoan mình bình yên vô sự, bằng không thì… Trước tiêu diệt bọn cướp lớn mật, sau lại hung hăng tét mông nàng!
Bắc Cương đến Dịch thành băng qua núi rừng, có sơn trại chiếm cứ ở đây, thường xuyên cướp bóc người đi đường, đặc biệt là những thương đội cỡ lớn….
Gần đây vài ngày, trong sơn trại vô cùng náo nhiệt, tất cả bởi vì sáu ngày trước khi ăn cướp, cướp trở về một đại mỹ nhân nũng nịu, bọn họ lớn lên chưa thấy cô gái nào xinh đẹp thế này, thủ lĩnh hiện nay đang phải mùa động dục, đối với cô gái này là vừa gặp đã yêu, lập tức tuyên bố muốn nàng làm áp trại phu nhân của gã.
Nhưng mỹ nhân này trông nũng nịu này lại đánh người lại đau đấy, xem trại chủ của bọn họ mấy ngày nay dấu vết bàn tay trên mặt cũng không biến mất sẽ rõ.
“Mỹ nhân mỹ nhân, nàng rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng gật đầu đồng ý làm phu nhân của ta?”
Hôm nay mỗ trại chủ như cũ động dục, xấu hổ cùng e sợ nhăn nhăn nhó nhó đi đến trước mắt mỹ nhân, tha thiết mong chờ để nàng chà đạp.
Vinh mỹ nhân liền mắt cũng không thèm liếc, trực tiếp một cước đá bay, không kiên nhẫn nói: “Không nghe ta bảo xuống núi cướp người lên đây à? Đã bao nhiêu ngày rồi hả?
Hu hu hu, bà nội của ta ơi, người nọ không xuất hiện mà, bà bảo bọn ta cướp thế nào được chứ?
Lại nói về kinh thành, trung thu qua đi lại nhàn rỗi, mỗi ngày Điềm Đoan Mộc Điềm đều ăn ăn ngủ ngủ trong Nghiêu vương phủ, sau đó ngồi ngẩn người, thỉnh thoảng đi ra ngoài sân, bên cạnh còn có một đống nha hoàn đi theo, sợ nàng không may gặp sơ xuất, hơn nữa nàng chỉ cần đi hơi nhiều bước chút cũng sẽ bị đủ người khuyên giải nghỉ ngơi.
Cuối cùng nàng cũng không thể nhịn được nữa, đuổi toàn bộ những người này đến rìa vương phủ, bỏ qua vẻ mặt quản gia u oán lo lắng, thản nhiên quay người xuất phủ đi dạo.
Sắc mặt quản gia lập tức thay đổi, cuống quít sai người đi đuổi theo Vương phi, nhưng chờ bọn họ đi ra ngoài thì nào thấy bóng dáng Vương phi đâu nữa?
Lần này sắc mặt đen sì của quản gia chuyển sang trắng bệch, trong lòng không ngừng lẩm bẩm đừng gặp chuyện không may đừng gặp chuyện không may, không hiểu sao lại chọc cho Vương phi tức giân bỏ ra ngoài! Bây giờ nên làm thế nào cho phải đây?
Nhận được bẩm báo của quản gia đang đau khổ, Quân Tu Nhiễm đang xử lí văn kiện chất thành chồng trong thư phòng, nghe ông ta nói liên mien thì không khỏi vuốt mi tâm, nói: “Trước kia bổn vương đã nói với các ông rồi, Vương phi không thích, các người chiều theo nàng ấy, đừng cho nàng ấy ăn linh tinh, đừng để nàng đi đến đâu là một đống người theo tới đó, đừng om sòm bên tai nàng gây bực dọc cho nàng, ngược lại ông lại để lời của bổn vương nói đi đâu thế hả?”
“Nhưng mà… nhưng mà Vương phi đang có thai, lại vừa bị trọng thương, sao có thể…”
Ánh mắt Vương gia lạnh đi, quản gia không dám tiếp tục lúng túng lên tiếng, mà Quân Tu Nhiễm thì lại tiếp tục cúi đầu xử lí công việc, nói: “Bên người Vương phi có người chuyên gia chăm sóc, ông cũng đừng tốn nhiều tâm tư, về sau nếu không có việc quan trọng thì không được tiếp tục xuất hiện trước mặt Vương phi, mặt khác những nha hoàn trong nội viện bỗng nhiên thừa ra nhiều quá, dẹp bớt đi, nhìn mà phiền lòng!”
Ôi chao? Không phải vương gia đang nói đến hai nha hoàn bên cạnh Vương phi đó chứ? Hai nha hoàn này cũng thật chẳng đáng tin
Quân Tu Nhiễm không hề để ý tới ông nữa, nháy mắt ra hiệu với Thuận Tử đi bên cạnh nói: “Thuận Tử, ngươi đi tìm Vương phi, nếu không cần thiết thì chỉ cần đi theo nàng, mấy ngày gần đây dường như tính tình nàng đặc biệt nóng nảy, ngươi đừng làm nàng cáu, nàng muốn thế nào thì chiều theo nàng.”
“Vâng!”
Lúc này Thuận Tử lĩnh mệnh, ổn định quay người đi trong ánh mắt hâm mộ ghen ghét và oán hận, quản gia cũng bị đuổi ra khỏi thư phòng, không khỏi than thở.
Sao Vương gia có thể thuận theo Vương phi xằng bậy được chứ? Đúng thật là…
Bạch Phong chẳng biết xuất hiện trước mặt ông từ bao giờ, lườm quản gia đang ủ rũ, nói: “Chủ tử còn quan tâm Vương phi và tiểu chủ tử hơn ông ấy, còn Vương phi cũng không yếu đuối như vậy đâu, chớ có nhiều chuyện vô ích làm Vương phi không vui.”
“Này, tiểu tử Bạch Phong, cậu đang nói cái gì hả?”
Lúc này Bạch Phong cũng chẳng buồn liếc ông lấy một cái, nói xong câu nói kia liền xoay người liền xoay người đi ra.
Quản gia đứng dưới mái nhà cong xuống, nhìn hướng hắn biến mất thì tức giận đến dựng râu trợn mắt.
Bên kia, Thuận Tử ra khỏi Nghiêu vương phủ, nhanh chóng tìm được Vương phi, lúc đó Vương phi đang đứng trước một sạp hàng, nhìn kỹ nhiều loại đồ vật nhỏ phía trên, người bán hàng rong đối diện nhiệt tình nói: “Phu nhân, đây đều là vải bông nương tử của ta tự tay đan đó, phu nhân mua một ít nhé?”
Thật ra là trong lòng hắn ta đang thầm nghĩ, nhìn phu nhân này là biết nhất định là quý nhân, sao lại hứng thú đối với vải bông trên quán của hắn ta nhỉ? Người quý giá tại sao không dùng tơ lụa?
Đoan Mộc Điềm nhẹ nhàng đưa tay xoa nhẹ hai miếng vải nhỏ, chỉ cảm thấy cảm giác mềm mại, thật là thoải mái dễ chịu, xem ra nương tử của hắn ta cũng là người khéo tay.
“Quận… Phu nhân, người muốn mua miếng vải này sao?” Nguyên Hương đứng ở bên cạnh ló đầu ra nhìn, hơi khó hiểu nói, “Nhưng Quý phủ có nhiều vải tơ còn chưa dùng, người định mua nó ư? Cũng quá bình thường rồi, nếu như ngộ nhỡ làm xước tiểu chủ tử làm sao bây giờ?”
Cẩm Tú đứng ở bên cạnh liếc nàng ấy, nói: “Nhiều lời! Phu nhân thích thì mua là được.”
Thuận Tử đột nhiên xông ra, cười tủm tỉm chào hỏi Cẩm Tú và Nguyên Hương, “Chào hai vị tỷ tỷ.”
“Cậu tới làm gì?”
“Chủ tử phân phó ta theo bên người hộ vệ… Phu nhân.” Sau đó lập tức để ý đến trước, “Phu nhân muốn mua vải ư? Loại chuyện này người nói một tiếng là được, lập tức sẽ có người làm ra cho người.”
Đoan Mộc Điềm bình tĩnh lắc đầu, nói: “Bọn họ đưa tới đều là tơ lụa, ta nói muốn vải bông, bọn họ lại ra vẻ kinh hãi, phiền lắm, chi bằng ta sẽ tự đến mua.”
“Tơ lụa không tốt sao?”
“Tơ lụa mát lạnh kín gió không hút mồ hôi, nhưng làm đồ lót bằng vải bông tốt nhất.”
Ồ, thì ra là thế, khó trách Vương phi chỉ mới tự mình làm y phục ngoài, lại không làm đồ lót.
“Miếng vải này không tệ, mua.”
“Vâng!”
Một chuyến này bốn người không kiêng nể gì lắc lư trên đường, những nơi đi qua đã càn quét một đường, Thuận Tử còn lặng lẽ mua cái trống lúc lắc, nhét vào trong tay áo.
Lại nói tiểu chủ tử bao nhiêu tuổi mới có thể chơi cái này nhỉ?
Bốn người đi dạo một vòng, đi dạo đến khi màn đêm buông xuống, trên đường đã bắt đầu đốt đèn lồng, lúc bọn họ trở lại Nghiêu vương phủ, Quân Tu Nhiễm đang ngồi ở trong sảnh đợi nàng trở về rồi cùng dùng bữa.
“Mua cái gì thế?” Hắn nhẹ giọng hỏi thăm.
“Mua ít vải, còn có những đồ đạc linh tinh khác.”
Nghe được câu trả lời của nàng, hắn bỗng nhiên yếu ớt thở dài một tiếng, dáng vẻ có hơi ngơ ngác, nắm lấy bàn tay nhỏ bé chơi đùa, mang vài phần tủi hờn nói: “Cho đến giờ nàng mới làm hai bộ xiêm y cho ta, mà tên nhóc kia còn chưa ra đời đã có rất nhiều quần áo đang chờ nó mặc từng cái rồi.”
“Là ba bộ chứ?”
“Bộ kia là ta dùng bạc mua được, với lại nghe nói lúc đầu làm cho ca ca của nàng, sau đó vì làm không được đẹp nên trở thành một phế phẩm đó thôi.”
“…” Chàng nghe ai nói thế?
Còn có thể là ai đây? Ca ca huynh được lắm!
Tam điện hạ tiếp tục oán hận, “Hơn nữa cái đó đã sớm không thể mặc được nữa rồi, ngay cả khi dùng số tiền lớn mua thứ tàn phẩm thì lần hồi kinh kia trên đường gặp phục kích đã bị làm hỏng rồi.”
Đáng thương thế ư?
Đoan Mộc Điềm không để ý nhìn dáng vẻ đáng thương của hắn, không hiểu sao có hơi buồn cười, cuối cùng đưa tay sờ mặt hắn, nói: “Ta đây lại làm cho chàng một bộ nữa nhé?”
“Thôi không cần đâu, sao ta có thể nhẫn tâm để cho nàng chịu khổ được chứ?”
Vậy chàng lải nhải cái gì thế? Đảo mắt linh tinh thế làm gì? Trông cứ như cô vợ nhỏ đáng thương ấy, không phải cố ý làm nàng đau lòng ư?
Đoan Mộc Điềm ghé mắt liếc hắn, từ góc độ này nhìn sang vừa hay có thể nhìn thấy một bên mặt sáng sủa, cái cằm trơn bóng óng ánh sáng long lanh, vô cùng mê người, đôi mắt màu tím lưu chuyển chậm rãi, tuyệt đại tao nhã.
Nàng cảm thấy tâm trạng có phần chập chờn, bỗng nhiên đưa tay vòng qua cổ hắn, hôn lên khóe môi hắn.
Ánh mắt của hắn nháy mắt sáng lạn, vì nàng chủ động tặng nụ hôn khiến tim hắn nhộn nhạo, hắn dễ dàng ôm nàng vào trong ngực, kiên quyết không buông tay.
Hắn nghiên cứu vô số lần mới phát hiện từ góc độ này nhìn qua có thể quyến rũ Điềm Điềm nhà hắn đó, sao có thể tùy tiện buông tha thời cơ tốt được chứ?
Hôn một cái, bù đắp thiếu thốn thân mật trong khoảng thời gian này, hắn không chỉ muốn hôn mà còn muốn làm cái kia, cái kia, cái kia nữa!
Tam điện hạ quá kích động, quá nhộn nhạo rồi, quyến rũ được Vương phi đại nhân cũng đang nhộn nhạo vô cùng, liền ngay cả cơm tối cũng không ăn đã lăn vào phía trong, lăn đến trên giường, chờ bọn họ nghỉ ngơi bình phục hô hấp, nàng đã nhịn không được mệt mỏi, ngay cả đôi mắt cũng không mở ra được nữa rồi.
Mơ màng nhớ hắn đút cơm cho nàng, lại lau người cho nàng, sau đó rửa mặt xong mới quay trở lại bên cạnh nàng, nằm xuống ôm nàng.
“Điềm Điềm, thiếu chút nữa đã quên rồi, còn một chuyện rất quan trọng còn chưa nói cho nàng biết.” Hắn dán lên bên tai nàng nhẹ nói.
“Chuyện gì thế?”
“Vừa có tin tức, nói là mẹ của nàng hôm rằm tháng giêng đã đến Thanh Già quan, được Long quân tướng sĩ đón trở về.”
“Thật ư?” Tinh thần nàng lập tức chấn động, mệt mỏi toàn thân cũng dường như giảm bớt chút ít.
Hắn lại như muốn dỗ dành nàng chìm vào giấc ngủ, vui vẻ vỗ lưng nàng, nhẹ nói: “Đương nhiên là thật, bây giờ cũng chỉ đợi đến lúc bên kia giải quyết xong hậu quả là có thể trở lại kinh thành rồi.”
“Tổ mẫu và ngoại công cũng đều biết chuyện này sao?”
“Có lẽ cũng biết.”
“Vậy cũng tốt, bọn họ nhất định vui lắm.”
“Ừ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook