Yêu Vợ Như Mạng: Ông Xã Thần Bí Hư Hỏng
-
Chương 142: Lại Sinh Thêm Một Đứa
Đối với vật nhỏ theo bản năng tín nhiệm và ỷ lại, Cố Quân Trục rất hưởng thụ, nhếch miệng cười, xoa xoa đầu cậu bé, "Ngoan, đi thôi."
Cậu bé gật gật đầu nhỏ, nhảy xuống sô pha, chạy đến trước mặt Cố lão gia tử.
Cậu bé lớn lên quá xinh đẹp, xinh đẹp giống búp bê thủy tinh.
Lòng yêu cái đẹp ai cũng có, ngueoif lớn tuổi lại rất thích trẻ con.
Cố lão gia tử nhìn cậu bé vài lần, liền thích không thôi, vừa sờ vừa ôm, yêu thích không buông tay.
Ông bỗng thấy vết thương sau đầu của cậu bé, sắc mặt lập tức thay đổi, mặt nghiêm hỏi: "Đây là làm sao mà bị? Hai đứa anh thật là, đây là trông con thế nào đấy hả? Còn bé như vậy bị đập đầu, ngã hỏng làm sao bây giờ?"
Nhìn thằng bé ngoan ngoãn trong lòng. Sau đầu băng vải trắng, nhìn qua vết thương không nhẹ, lão gia tử đau lòng không thôi, như có người khoét tim ông vậy.
"Bị Hạng Băng Tư não tàn kia gây nên," Cố Quân Trục thấy lão gia tử muốn sờ, vội vàng ngăn cản: "Cha chớ có sờ, bác sĩ không cho sờ!"
Cố lão gia tử vội vàng rụt tay sắp chạm vào băng gạc, ở trong lòng lại hung hăng ghi nợ Hạng Băng Tư.
Thằng bé nhỏ như vậy, Hạng Băng Tư cũng xuống tay được, phát rồ.
Nhất định phải phán ở tù chung thân.
Kiên quyết không thể để cô ta ra nguy hại xã hội!
Lão gia tử ôm cậu bé, sau khi hỏi cậu bé mấy vấn đề, ánh mắt dạo qua một vòng trên mặt Cố Quân Trục và Diệp Tinh Bắc: "Tiểu Trục, Bắc Bắc, hiện tại quốc gia chúng ta nới lỏng chính sách hai con, một đứa con quá cô đơn, cả bạn chơi cùng cũng không có, hai đứa cố gắng một chút, mau sinh thêm một đứa, cũng có người làm bạn với Tiểu Thụ!"
"Đúng ạ, đúng ạ!" Cậu bé ngồi trong lòng, đầu nhỏ gật như gà con mổ thóc, mắt sáng lấp lánh nhìn Cố Quân Trục và Diệp Tinh Bắc: "Sinh em gái! Tiểu Thụ thích em gái! Cha mẹ sinh em gái cho Tiểu Thụ!"
"Tiểu Thụ ngoan!" Đối với cháu trai tiện nghi trên trời giáng xuống Cố lão gia tử vừa lòng không thôi.
Tuy rằng đứa nhỏ này không phải cháu ông, nhưng chỉ cần đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, ông cũng không để ý để con của mình giúp Diệp Tinh Bắc nuôi lớn đứa nhỏ này.
Đứa nhỏ này nếu là bản tính tốt, con của ông thương nó như con ruột, ông cũng không ý kiến.
Nhưng ông vẫn hy vọng Cố Quân Trục và Diệp Tinh Bắc có thể cho ông một cháu trai ruột.
Tốt nhất có thể sinh một đứa thông minh đáng yêu như Tiểu Thụ.
Trước khi chết ông có thể ôm cháu, vậy cho dù ông chết, khẳng định cũng là cười nhắm mắt!
Diệp Tinh Bắc không nghĩ tới Cố lão gia tử vừa chuyển chuyện, vòng tới sinh con, lập tức xấu hổ mặt đỏ rần, cúi đầu, một câu cũng không dám nói.
Cố Quân Trục cười tủm tỉm nhìn Diệp Tinh Bắc, nói với Cố lão gia tử: "Cha, người yên tâm đi, con và Bắc Bắc đang cố gắng ạ, nhưng chuyện con cái phải xem duyên phận, duyên phận tới mới có thể có, em nói đúng không, Bắc Bắc?"
Anh quay mặt nhìn Diệp Tinh Bắc.
"......" Diệp Tinh Bắc có thể nói cái gì?
Cô chỉ có thể cố nén ngượng ngùng, gật gật đầu, một chữ cũng chưa dám nói.
Nhìn thái độ Cố Quân Trực rất tích cực, Cố lão gia tử rất vừa lòng.
Ông lại chơi với Tiểu Thụ một lát, rồi đứng dậy rời đi.
Lấy thân phận của ông, muốn ở viện điều dưỡng cân bộ, an toàn phải do đoàn cảnh vệ phụ trách, ra ngoài một chuyến phải tầng tầng giới nghiêm bảo vệ, không có khả năng ngủ lại nhà riêng.
Tiễn lão gia tử đi, trở lại phòng khách, cậu bé bắt đầu dụi mắt.
Tới thời gian ngủ trưa của cậu bé.
Diệp Tinh Bắc dẫn cậu bé về phòng ngủ ngủ trưa.
Trẻ con ngủ rất mau, đầu vừa dính gối, không vài phút đã ngủ rồi.
Diệp Tinh Bắc cũng nằm ngủ bên cạnh cậu bé.
Cô đang ngủ, cảm giác được có người đè trên người cô.
Cô hoảng sợ, mở to mắt, thấy gương mặt điển trai phóng đại của Cố Ngũ gia.
Cậu bé gật gật đầu nhỏ, nhảy xuống sô pha, chạy đến trước mặt Cố lão gia tử.
Cậu bé lớn lên quá xinh đẹp, xinh đẹp giống búp bê thủy tinh.
Lòng yêu cái đẹp ai cũng có, ngueoif lớn tuổi lại rất thích trẻ con.
Cố lão gia tử nhìn cậu bé vài lần, liền thích không thôi, vừa sờ vừa ôm, yêu thích không buông tay.
Ông bỗng thấy vết thương sau đầu của cậu bé, sắc mặt lập tức thay đổi, mặt nghiêm hỏi: "Đây là làm sao mà bị? Hai đứa anh thật là, đây là trông con thế nào đấy hả? Còn bé như vậy bị đập đầu, ngã hỏng làm sao bây giờ?"
Nhìn thằng bé ngoan ngoãn trong lòng. Sau đầu băng vải trắng, nhìn qua vết thương không nhẹ, lão gia tử đau lòng không thôi, như có người khoét tim ông vậy.
"Bị Hạng Băng Tư não tàn kia gây nên," Cố Quân Trục thấy lão gia tử muốn sờ, vội vàng ngăn cản: "Cha chớ có sờ, bác sĩ không cho sờ!"
Cố lão gia tử vội vàng rụt tay sắp chạm vào băng gạc, ở trong lòng lại hung hăng ghi nợ Hạng Băng Tư.
Thằng bé nhỏ như vậy, Hạng Băng Tư cũng xuống tay được, phát rồ.
Nhất định phải phán ở tù chung thân.
Kiên quyết không thể để cô ta ra nguy hại xã hội!
Lão gia tử ôm cậu bé, sau khi hỏi cậu bé mấy vấn đề, ánh mắt dạo qua một vòng trên mặt Cố Quân Trục và Diệp Tinh Bắc: "Tiểu Trục, Bắc Bắc, hiện tại quốc gia chúng ta nới lỏng chính sách hai con, một đứa con quá cô đơn, cả bạn chơi cùng cũng không có, hai đứa cố gắng một chút, mau sinh thêm một đứa, cũng có người làm bạn với Tiểu Thụ!"
"Đúng ạ, đúng ạ!" Cậu bé ngồi trong lòng, đầu nhỏ gật như gà con mổ thóc, mắt sáng lấp lánh nhìn Cố Quân Trục và Diệp Tinh Bắc: "Sinh em gái! Tiểu Thụ thích em gái! Cha mẹ sinh em gái cho Tiểu Thụ!"
"Tiểu Thụ ngoan!" Đối với cháu trai tiện nghi trên trời giáng xuống Cố lão gia tử vừa lòng không thôi.
Tuy rằng đứa nhỏ này không phải cháu ông, nhưng chỉ cần đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, ông cũng không để ý để con của mình giúp Diệp Tinh Bắc nuôi lớn đứa nhỏ này.
Đứa nhỏ này nếu là bản tính tốt, con của ông thương nó như con ruột, ông cũng không ý kiến.
Nhưng ông vẫn hy vọng Cố Quân Trục và Diệp Tinh Bắc có thể cho ông một cháu trai ruột.
Tốt nhất có thể sinh một đứa thông minh đáng yêu như Tiểu Thụ.
Trước khi chết ông có thể ôm cháu, vậy cho dù ông chết, khẳng định cũng là cười nhắm mắt!
Diệp Tinh Bắc không nghĩ tới Cố lão gia tử vừa chuyển chuyện, vòng tới sinh con, lập tức xấu hổ mặt đỏ rần, cúi đầu, một câu cũng không dám nói.
Cố Quân Trục cười tủm tỉm nhìn Diệp Tinh Bắc, nói với Cố lão gia tử: "Cha, người yên tâm đi, con và Bắc Bắc đang cố gắng ạ, nhưng chuyện con cái phải xem duyên phận, duyên phận tới mới có thể có, em nói đúng không, Bắc Bắc?"
Anh quay mặt nhìn Diệp Tinh Bắc.
"......" Diệp Tinh Bắc có thể nói cái gì?
Cô chỉ có thể cố nén ngượng ngùng, gật gật đầu, một chữ cũng chưa dám nói.
Nhìn thái độ Cố Quân Trực rất tích cực, Cố lão gia tử rất vừa lòng.
Ông lại chơi với Tiểu Thụ một lát, rồi đứng dậy rời đi.
Lấy thân phận của ông, muốn ở viện điều dưỡng cân bộ, an toàn phải do đoàn cảnh vệ phụ trách, ra ngoài một chuyến phải tầng tầng giới nghiêm bảo vệ, không có khả năng ngủ lại nhà riêng.
Tiễn lão gia tử đi, trở lại phòng khách, cậu bé bắt đầu dụi mắt.
Tới thời gian ngủ trưa của cậu bé.
Diệp Tinh Bắc dẫn cậu bé về phòng ngủ ngủ trưa.
Trẻ con ngủ rất mau, đầu vừa dính gối, không vài phút đã ngủ rồi.
Diệp Tinh Bắc cũng nằm ngủ bên cạnh cậu bé.
Cô đang ngủ, cảm giác được có người đè trên người cô.
Cô hoảng sợ, mở to mắt, thấy gương mặt điển trai phóng đại của Cố Ngũ gia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook