"Giang Tư Du, tôi hỏi cô, Tiểu Thụ...... Chính là năm đó đứa bé năm đó cô và Bạch Mộng Loan mạnh mẽ đưa cho tôi, rốt cuộc là con của ai?"

......

"Đứa, đứa bé kia...... Là, là Bạch Mộng Loan sinh......"

......

"Du Du, trứng là chị dùng tiền mua ở kho trứng quốc gia, nhà cung cấp kho trứng đều là bảo mật nghiêm ngặt, dù là nhân viên công tác kho trứng cũng không biết, chị càng không thể biết được! Du Du, chuyện quá khứ đã qua, năm đó tôi tuổi trẻ không hiểu chuyện, đã làm sai chuyện, hiện tại tôi đã hối cải để làm người mới, chỉ muốn sinh sống thật tốt với Viễn Phương, không muốn nhắc lại chuyện trước kia, cầu xin em Du Du, đừng lại đến quấy rầy tôi."

......

Ba câu nói, ba thanh âm khác nhau.

Sau khi phát xong ba câu nói này, Cố Quân Trục ngừng phát, khóe môi hơi cong, nhìn về phía Tạ Vân Lâm: "Như thế nào? Hiện tại anh tin tưởng, đứa bé kia không phải Diệp Tinh Bắc sinh, mà là Giang gia cố ý vu oan hãm hại cô ấy chưa?"

Ba câu nói không đầu không đuôi, nếu đổi lại người thường khẳng định sẽ nghe không hiểu ra sao.

Nhưng Tạ Vân Lâm không phải người thường.

Ở trước mặt Cố Quân Trục, anh có chút không đủ tự tin.

Đó là bởi vì em trai và em họ anh đuối lý, đã làm sai chuyện, anh tới cầu tình cho em trai và em họ, tự nhiên phải hạ tư thái thấp lại một chút.

Hơn nữa Cố Quân Trục địa vị cao, tuy trong miệng anh gọi Cố Quân Trục là "Ngũ ca", nhưng kỳ thật Cố Quân Trục là phận chú, là trưởng bối.



Mấy nhân tố cộng lại, anh đối diện Cố Quân Trục, khó tránh khỏi rơi xuống hạ phong.

Anh đối diện Cố Quân Trục rơi xuống hạ phong, không đại biểu anh là người vô năng.

Trên thực tế, anh cũng là thiếu niên thiên tài, từ nhỏ thông tuệ đa trí, năng lực siêu quần.

Cũng bởi vậy, ông ngoại anh mới có thể yêu thích anh, để anh theo họ mẹ, làm người thừa kế số một Tạ gia.

Tuy rằng là ba câu nói không đầu không đuôi, nhưng người nói ba câu này, anh đều nhận thức.

Anh có thể từ thanh âm, phân rõ thân phận ba người kia.

Diệp Tinh Bắc.

Giang Tư Du.

Bạch Mộng Loan.

Ba câu nói cộng lại, lại kết hợp tư liệu Cố Quân Trục cho anh, đủ để chứng minh Diệp Tinh Bắc trong sạch.

Năm đó đứa bé kia không phải Diệp Tinh Bắc sinh.

Là Bạch Mộng Loan sinh.

Diệp Tinh Bắc là bị hãm hại oan uổng!

Tuy rằng đưa ra kết luận này, nhưng trong lòng anh cũng không quá nhiều xúc động.



Dù sao thì anh không có tình cảm với Diệp Tinh Bắc.

Nếu anh không đoán sai, cha mẹ anh chết, Giang Chính Hành không thoát khỏi liên quan.

Tuy rằng anh còn chưa tìm được chứng cứ vô cùng xác thực, nhưng anh đã điều tra được Giang Chính Hành đã từng làm rất nhiều chuyện ghê tởm.

Giang Chính Hành là súc sinh mặt người dạ thú.

Trước mặt một bộ sau lưng một bộ, là kẻ mười phần ngụy quân tử, rất tiểu nhân.

Anh chán ghét Giang Chính Hành, cũng chẳng có thiện cảm với con cái Giang Chính Hành sinh.

Năm đó đứa bé kia là Diệp Tinh Bắc sinh cũng được, không phải Diệp Tinh Bắc sinh cũng thế, đều không liên quan đến anh.

Đừng nói với anh cái gì mà Diệp Tinh Bắc là em họ của anh, có quan hệ huyết thống với anh.

Cả chú ruột Giang Chính Hành anh cũng không để bụng, sao có thể để ý con gái Giang Chính Hành?

Hiện tại anh đang từng bước một cắn nuốt Giang thị.

Sớm muộn gì có một ngày, anh sẽ khiến Giang thị sửa họ Tạ, khiến súc sinh dối trá Giang Chính Hành nghèo túng đầu đường, sống không bằng chết!

Về phần Giang Chính Hành nữ nhi sẽ như thế nào, không liên quan đến anh, anh không để bụng chút nào.

Cố Quân Trục nhìn ra anh không để bụng, nhìn anh ngoắc ngoắc khóe môi, cười ý vị thâm trường: "Tạ Vân Lâm, anh biết vì sao Giang Chính Hành muốn bôi nhọ hãm hại chính con gái ruột của mình, đuổi Diệp Tinh Bắc khỏi Giang gia không?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương