Yêu Vì Tính Phúc
-
Quyển 1 - Chương 7: Lần đầu tiên của nàng (cao H)
Kiều Vũ Mặc cúi đầu nhìn thoáng qua biểu tình của Hứa Diệc Hàm, bỏ qua một bên tâm tư thương hương tiếc ngọc, tiếp tục động thân tiến vào, đưa đỉnh côn th*t tiến sâu vào bên trong.
Tiểu huyệt chưa bị khai phá qua bao giờ nên hút rất chặt, d*m thủy chảy ra dính đầy trên ngọc thịt, mỗi cú đâm vào lại càng thêm sâu, hắn bắt đầu điên cuồng nhấp vào, không lâu sau liền chạm vào được lá chắn.
Chỗ giao hợp của hai người d*m thủy chảy đầy, mà côn th*t cũng bành trướng đến cực đại, phấn nộn cánh hoa căng ra, xé rách đến sưng đỏ.
Hứa Diệc Hàm cảm giác cả người bị xé toạc ra, hạ thân đau đớn làm lông mày nàng nhíu chặt, hàm răng cắn chặt vào môi, khóe mắt ươn ướt, bộ dáng thẹn thùng, nhìn qua Kiều Vũ Mặc đang điên cuồng luận động trên cơ thể mình. côn th*t đã sớm cương cứng, lúc này hắn đem nàng đặt trên bàn, dùng sức tách hai chân nàng ra, bàn tay to ôm eo nàng, bắt đầu cắm xuống.
"A..." Hứa Diệc Hàm rốt cuộc không thể nhịn được nữa, hét lớn.
Tiếng hét rên rĩ đau đớn này vào trong tai Kiều Vũ Mặc lại thành nũng nịu, ngâm nga, dục vọng đã sớm bùng nổ, eo lại tiếp tục mạnh mẽ rút ra cắm vào.
Hứa Diệc Hàm chỉ cảm thấy đau đớn bắt đầu chuyển dần thành sung sướng, gậy th*t to dài cắm vào hạ thân, khoái cảm truyền đến thật thỏa mãn. Mỗi một lần đưa đẩy và ma xát, đỉnh đầu cắm sâu vào bên trong vách thịt, khoái cảm kì diệu liền đánh lên đại não. Đặc biệt là mỗi khi đụng đến đỉnh hoa tâm, mang theo kích thích mãnh liệt, làm nàng run run rẩy rẩy.
d*m thủy từ chỗ giao hợp của hai người vẫn tuôn ra không ngừng, chảy đến giữa đùi, âm thanh cắm vào không dứt bên tai, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nam tử thở dốc, còn có nữ nhân rên rỉ.
"A... A... Hầu gia..."
"Tiện nhân, bị làm thành như vậy rất thích? Nhìn xem bộ dáng dâm đãng của ngươi, nước thật nhiều."
"A... Quá sâu..."
"Bản Hầu hỏi ngươi có sướng hay không?" Kiều Vũ Mặc tát thật mạnh vào mông nàng, trừng phạt nàng bằng cách rút ra côn th*t, không hề có động tác gì tiếp theo. Bị ngưng đột ngột như vậy, Hứa Diệc hàm không biết phải làm sao, trong miệng nỉ non: "Thật sướng, Hầu gia, tiếp tục a."
"Tiếp tục cái gì?" Kiều Vũ Mặc tận lực kiềm chế dục vọng, hỏi nàng.
"Đâm vào a... Làm ta..." Hứa Diệc Hàm mắt nhắm mắt mở, bộ dáng mê mang nhìn hắn, khuôn mặt phong tình vô hạn tràn ngập bất mãn về việc dục vọng không được thỏa mãn.
Kiều Vũ Mặc lúc này mới tiếp tục, điên cuồng đâm vào rồi lại rút ra, nhiều lần đâm đến thẳng vào bên trong hoa tâm, làm cho Hứa Diệc Hàm mất hết lí trí, chỉ lo đến việc hưởng thụ khoái cảm, đắm chìm trong dục vọng, quên hết mọi thứ mà sung sướng rên rỉ: "A... Hầu gia thật to, cứ như vậy dùng sức mà làm thiếp... Ân ân... Thật sướng... A..."
Mắt thấy dưới thân là Hứa Diệc Hàm lúc trước kiêu ngạo mười phần nay lại lẳng lơ như thế, thể xác và tinh thần Kiều Vũ Mặc đều thỏa mãn vạn phần, lại làm thêm mấy chục cú nhấp, chỉ nghe được thân mình Hứa Diệc Hàm càng thêm run rẩy kịch liệt, trong miệng kêu lên: "Không được... Ô... Muốn tiết... Không được... A a..."
Sắc mặt nàng vặn vẹo, đôi tay ôm chặt bả vai Kiều Vũ Mặc, đồng thời vách thị bên trong hút chặt, co rút từng trận, một cổ âm tinh từ hoa tâm phun ra, tất cả đều bắn lên côn th*t đằng trước.
Bị như vậy một kẹp một hút, Kiều Vũ Mặc cũng lên đỉnh, thọc vào rút ra hai cái, côn th*t cắm vào bên trong hoa tâm, từ trong cổ họng gầm nhẹ ra tiếng, bắn thẳng vào chỗ sâu nhất bên trong cơ thể Hứa Diệc Hàm một lượng tinh dịch nóng ấm.
Hứa Diệc Hàm vẫn còn đang cao trào, mới vừa rồi trong đầu hiện lên đủ loại hình ảnh, mỗi một cú nhấp vào đều đưa nàng lên đỉnh, một cú mỗi cú đâm vào đều sướng, toàn bộ thân thể đều cảm thấy vui thích cùng thỏa mãn.
Không đợi nàng bình tĩnh trở lại, âm thanh lạnh nhạt hơi mang trào phúng vang lên bên tai: "Là ai hầu hạ ai?"
Hắn đem hạ thân từ trong tiểu huyệt rút ra, cảm giác trống rỗng làm Hứa Diệc Hàm có chút mất mát. Thân mình từ trên bàn trượt xuống dưới, cả người dính đầy dâm dịch làm nàng hơi lôi thôi, chỉ có xử nữ sau khi bị phá thân mới có máu trinh, mà nó cũng chứng minh cho "lần đầu tiên" của nàng.
Hứa Diệc Hàm môi đỏ nhẹ cong lên, nói: "Công phu Hầu gia không tồi, miễn cưỡng có thể hầu hạ thiếp thân."
Tiểu huyệt chưa bị khai phá qua bao giờ nên hút rất chặt, d*m thủy chảy ra dính đầy trên ngọc thịt, mỗi cú đâm vào lại càng thêm sâu, hắn bắt đầu điên cuồng nhấp vào, không lâu sau liền chạm vào được lá chắn.
Chỗ giao hợp của hai người d*m thủy chảy đầy, mà côn th*t cũng bành trướng đến cực đại, phấn nộn cánh hoa căng ra, xé rách đến sưng đỏ.
Hứa Diệc Hàm cảm giác cả người bị xé toạc ra, hạ thân đau đớn làm lông mày nàng nhíu chặt, hàm răng cắn chặt vào môi, khóe mắt ươn ướt, bộ dáng thẹn thùng, nhìn qua Kiều Vũ Mặc đang điên cuồng luận động trên cơ thể mình. côn th*t đã sớm cương cứng, lúc này hắn đem nàng đặt trên bàn, dùng sức tách hai chân nàng ra, bàn tay to ôm eo nàng, bắt đầu cắm xuống.
"A..." Hứa Diệc Hàm rốt cuộc không thể nhịn được nữa, hét lớn.
Tiếng hét rên rĩ đau đớn này vào trong tai Kiều Vũ Mặc lại thành nũng nịu, ngâm nga, dục vọng đã sớm bùng nổ, eo lại tiếp tục mạnh mẽ rút ra cắm vào.
Hứa Diệc Hàm chỉ cảm thấy đau đớn bắt đầu chuyển dần thành sung sướng, gậy th*t to dài cắm vào hạ thân, khoái cảm truyền đến thật thỏa mãn. Mỗi một lần đưa đẩy và ma xát, đỉnh đầu cắm sâu vào bên trong vách thịt, khoái cảm kì diệu liền đánh lên đại não. Đặc biệt là mỗi khi đụng đến đỉnh hoa tâm, mang theo kích thích mãnh liệt, làm nàng run run rẩy rẩy.
d*m thủy từ chỗ giao hợp của hai người vẫn tuôn ra không ngừng, chảy đến giữa đùi, âm thanh cắm vào không dứt bên tai, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nam tử thở dốc, còn có nữ nhân rên rỉ.
"A... A... Hầu gia..."
"Tiện nhân, bị làm thành như vậy rất thích? Nhìn xem bộ dáng dâm đãng của ngươi, nước thật nhiều."
"A... Quá sâu..."
"Bản Hầu hỏi ngươi có sướng hay không?" Kiều Vũ Mặc tát thật mạnh vào mông nàng, trừng phạt nàng bằng cách rút ra côn th*t, không hề có động tác gì tiếp theo. Bị ngưng đột ngột như vậy, Hứa Diệc hàm không biết phải làm sao, trong miệng nỉ non: "Thật sướng, Hầu gia, tiếp tục a."
"Tiếp tục cái gì?" Kiều Vũ Mặc tận lực kiềm chế dục vọng, hỏi nàng.
"Đâm vào a... Làm ta..." Hứa Diệc Hàm mắt nhắm mắt mở, bộ dáng mê mang nhìn hắn, khuôn mặt phong tình vô hạn tràn ngập bất mãn về việc dục vọng không được thỏa mãn.
Kiều Vũ Mặc lúc này mới tiếp tục, điên cuồng đâm vào rồi lại rút ra, nhiều lần đâm đến thẳng vào bên trong hoa tâm, làm cho Hứa Diệc Hàm mất hết lí trí, chỉ lo đến việc hưởng thụ khoái cảm, đắm chìm trong dục vọng, quên hết mọi thứ mà sung sướng rên rỉ: "A... Hầu gia thật to, cứ như vậy dùng sức mà làm thiếp... Ân ân... Thật sướng... A..."
Mắt thấy dưới thân là Hứa Diệc Hàm lúc trước kiêu ngạo mười phần nay lại lẳng lơ như thế, thể xác và tinh thần Kiều Vũ Mặc đều thỏa mãn vạn phần, lại làm thêm mấy chục cú nhấp, chỉ nghe được thân mình Hứa Diệc Hàm càng thêm run rẩy kịch liệt, trong miệng kêu lên: "Không được... Ô... Muốn tiết... Không được... A a..."
Sắc mặt nàng vặn vẹo, đôi tay ôm chặt bả vai Kiều Vũ Mặc, đồng thời vách thị bên trong hút chặt, co rút từng trận, một cổ âm tinh từ hoa tâm phun ra, tất cả đều bắn lên côn th*t đằng trước.
Bị như vậy một kẹp một hút, Kiều Vũ Mặc cũng lên đỉnh, thọc vào rút ra hai cái, côn th*t cắm vào bên trong hoa tâm, từ trong cổ họng gầm nhẹ ra tiếng, bắn thẳng vào chỗ sâu nhất bên trong cơ thể Hứa Diệc Hàm một lượng tinh dịch nóng ấm.
Hứa Diệc Hàm vẫn còn đang cao trào, mới vừa rồi trong đầu hiện lên đủ loại hình ảnh, mỗi một cú nhấp vào đều đưa nàng lên đỉnh, một cú mỗi cú đâm vào đều sướng, toàn bộ thân thể đều cảm thấy vui thích cùng thỏa mãn.
Không đợi nàng bình tĩnh trở lại, âm thanh lạnh nhạt hơi mang trào phúng vang lên bên tai: "Là ai hầu hạ ai?"
Hắn đem hạ thân từ trong tiểu huyệt rút ra, cảm giác trống rỗng làm Hứa Diệc Hàm có chút mất mát. Thân mình từ trên bàn trượt xuống dưới, cả người dính đầy dâm dịch làm nàng hơi lôi thôi, chỉ có xử nữ sau khi bị phá thân mới có máu trinh, mà nó cũng chứng minh cho "lần đầu tiên" của nàng.
Hứa Diệc Hàm môi đỏ nhẹ cong lên, nói: "Công phu Hầu gia không tồi, miễn cưỡng có thể hầu hạ thiếp thân."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook