Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên
-
Chương 6
Trong đống quần áo lại
còn có một bộ nội y mới, lại còn vừa vặn người cô! Chu Thanh Thanh đột nhiên
nghĩ đến một cụm từ rất không trong sáng, lấy tay đo thân, khụ khụ khụ…
Thay xong quần áo, vừa mở điện thoại, cô đã bị Hàn Duệ gọi điện báo chuẩn bị xuất phát đến cục dân chính “làm việc” – giấy tờ của cô đều để hết ở chỗ Hàn Duệ, cho nên không cần quay về nhà lấy mà đi thẳng tới cục dân chính.
Một lần nữa đối mặt với Hàn Duệ, Chu Thanh Thanh vốn cho rằng cô sẽ rất đau lòng. Nhưng giờ phát hiện ra, lòng cô lại có thể bình tĩnh lạ thường.
“Ồ, anh Hàn, tiểu mỹ nam hôm qua không đi cùng anh à?” Gọi “Duệ” sẽ quá thân mật, gọi giám đốc Hàn lại tỏ vẻ quá xa lạ, cho nên Chu Thanh Thanh tự động gọi theo cách xưng hô trước khi cô và Hàn Duệ xác định quan hệ yêu đương, tươi cười sáng lạn chân thành.
Hàn Duệ nghe thấy cách xưng hô này trái lại có chút xúc động, trong giọng nói có phần áy náy: “Thanh Thanh, ngày hôm qua… Thật sự đã làm khó em rồi… Anh chọn em để… kết hôn, cũng là bởi vì anh thực sự thích em, coi em như em gái tốt của anh. Rất xin lỗi, anh…”
Chu Thanh Thanh mỉm cười ngắt lời anh: “Anh Hàn, anh không nợ gì em cả, thật đấy. Em mới là người may mắn, anh quay về với người mà anh thực sự yêu, em nên cảm thấy mừng cho mình, em còn có cơ hội tìm được tình yêu thực sự của em.”
Những lời này Chu Thanh Thanh nói vô cùng chân thành. Có lẽ là bởi trong đêm tân hôn của họ, Hàn Duệ bỏ trốn cùng người yêu cũ, mà cô thì lên giường với một người xa lạ mới gặp lần đầu, cô cũng chẳng có gì tốt đẹp hơn anh… Cho nên, cô không hề oán giận, như có một loại cảm giác hòa nhau… Mỹ nam không biết tên tối qua – đúng vậy, đến bây giờ cô còn không biết tên anh ta, có lẽ sau này cũng sẽ không có cơ hội biết – nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là, anh ta thực sự đã giúp cô chứng minh, không có chuyện cô không phải Hàn Duệ thì không thể…
Cô đã từng cảm thấy Hàn Duệ là người đàn ông đẹp trai nhất trên thế giới này – đương nhiên, Chu Thanh Thanh chỉ trên tình cảm mới cảm thấy như vậy. Nhưng bây giờ, cô không có cách nào tiếp tục cho rằng như vậy nữa, mỹ nam không biết tên và Đường Bá Heo đều đẹp trai hơn Hàn Duệ…
Từ bỏ một người mà ta rất thích, là rất khó, nhưng cũng không phải không làm được. Không có anh, thế giới của cô vẫn tươi sáng, tất cả vẫn tốt đẹp như trước… Có điều, thứ đã từng đạt được, giờ lại mất đi mà thôi. Ngoài ra, cô cũng chẳng có tổn thất gì quá lớn, không phải sao.
Trinh tiết của một cô gái gìn giữ suốt hai mươi mấy năm còn bị cô tùy tiện vứt bỏ, vậy thì vết thương nhỏ bé trong tim chỉ thỉnh thoảng nhắc cô nhớ lại sẽ được coi là gì chứ.
Trái tim con người, tồn tại ở nơi ấm áp ẩm ướt nhất, dù có bị thương thì cũng sẽ nhanh chóng khép miệng.
***
Thấy cô đã khôi phục tâm lý cho trạng thái độc thân, Hàn Duệ hiếm khi lắp bắp mở miệng: “Thanh Thanh… Nếu không, đồ đạc em không cần chuyển nữa, em trực tiếp đến ở là được rồi. Anh nghĩ… Sẽ chuyển căn nhà đó sang tên của em. Em cũng biết, anh còn có nhà của cậu ấy…”
Căn nhà mà Hàn Duệ nói tới nằm trong một khu đô thị xa hoa giữa một trung tâm thương mại, một trăm hai mươi mét vuông, ba phòng ngủ, hai phòng làm việc. Vừa mua hai năm trước, mới lắp đặt thiết bị không lâu.
Nhà ở?! Chu Thanh Thanh nghe được hai mắt tỏa sáng… Nhưng vẫn cố nén nỗi đau, rưng rưng từ chối: “Anh Hàn, thế này là anh muốn phủi sạch quan hệ với em, để em sau này không còn mặt mũi nào gặp mặt anh sao? Hơn nữa, em chỉ có một mình ở căn nhà lớn như vậy làm gì…”
Rụt rè, rụt rè! Cô là thanh niên tốt tuân thủ ngũ giảng tứ mỹ tam nhiệt ái [1], sao có thể lấy nhà của người ta chứ. Trong lòng Chu Thanh Thanh lại vụng trộm bỏ thêm một câu: nhưng mà, nếu anh vẫn cứ muốn chuyển cho tôi, vậy thì trực tiếp sang tên đi, tôi không phản đối đâu…
[1] Ngũ giảng tứ mỹ tam nhiệt ái là ba khía cạnh về tình yêu của Trung Quốc, được ban hành vào đầu những năm 1980 để tuyên truyền phổ biến các nội dung về tư tưởng của hoạt động giáo dục. Trong đó ngũ giảng gồm: văn minh, lịch sự, vệ sinh, trật tự, đạo đức; tứ mỹ chỉ vẻ đẹp của tâm hồn, ngôn ngữ, hành vi và hoàn cảnh; tam nhiệt ái gồm có yêu Tổ Quốc, yêu xã hội chủ nghĩa, yêu Đảng cộng sản - Ishtar
Hàn Duệ như đã đoán trước được câu trả lời của Chu Thanh Thanh, lại nói: “Vậy thì, hay là anh đưa em một khoản tiền? Thanh Thanh, anh chỉ muốn đền bù tổn thất cho em bằng cách thực tế một chút…”
MONEY ơi! Thứ mà bây giờ cô thiếu nhất! Chu Thanh Thanh muốn ngay lập tức gật đầu đồng ý: “Được thôi…”
Thế nhưng… Quân tử ái tài thủ chi hữu đạo [2], tuy rằng cô chỉ là một cô gái, nhưng vẫn rất có nguyên tắc… Nếu như tiền này là cô bắt ép người ta đưa tới thì cô sẽ rất mặt dày, nhưng nếu là người ta chủ động đền bù tổn thất, như vậy không giống.
[2] Quân tử ái tài thủ chi hữu đạo: quân tử [tuy] chuộng của cải, nhưng lấy [của cải phải] đúng với đạo nghĩa
Nếu cô nhận thật thì có vẻ rất không có liêm sỉ được chưa! >_
Không đợi Chu Thanh Thanh suy nghĩ kỹ câu trả lời, Hàn Duệ đã thở dài: “Thật xin lỗi, anh lại làm em khó xử… Anh không nên mang những thứ tầm thường này ra để sỉ nhục em. Thanh Thanh… Anh mãi mãi vẫn là anh Hàn của em.”
Tôi vẫn chưa nói là không muốn mà, này! Đáng ghét, lại dám quyết định hộ cô!
May mà không thật sự gả cho anh – nếu không sau này chẳng phải cô sẽ bị anh làm cho tức chết sao, hoàn toàn không có tiếng nói trong gia đình, sống càng ngày càng không vì mình?
Chu Thanh Thanh nghĩ: thực ra tôi chính là một người tầm thường, tôi thích nhất những thứ tầm thường kia! Nếu như anh cho rằng đây là một loại sỉ nhục, vậy thì đừng quan tâm, cứ tới sỉ nhục tôi đi… Nhưng mà chỉ có thể nhìn đám nhân dân tệ sắp đến tay kia mọc cánh vút vút bay đi mất.
Khóe miệng Chu Thanh Thanh run rẩy: “Anh Hàn… Chúng ta nên nhanh đi lấy đồ thôi.” Nán lại với anh lâu thêm chút nữa, cô không thể cam đoan cô có thể hay không đột nhiên thốt ra: “Nhà ơi! Tiền ơi! Tôi muốn tất cả!”… o(╯□╰)o!
Sau đó Hàn Duệ chở Chu Thanh Thanh về nhà mình, mấy ngày trước anh mới chuyển đồ đi. Cũng may đồ đạc của Chu Thanh Thanh không nhiều.
Đến nhà Hàn Duệ. Chu Thanh Thanh vừa vào cửa đã đi khắp nhà nhìn ngó, trong mỗi phòng đều không thấy mỹ nam cầm dao cướp hôn dũng mãnh ngày hôm qua.
Chu Thanh Thanh tiếc nuối: “Anh Hàn, sao không thấy chị dâu của em đâu? Ha ha ha… Cậu ta thế nhưng lại đúng kiểu mà em thích ha ha! Xem ra rất có tiềm năng kiều thụ, nữ vương thụ, thụ quyến rũ… Anh Hàn, anh ở cùng cậu ta có phải luôn bị cậu ta ăn sạch không?”
Hàn Duệ ôm trán: “Thanh Thanh, em đúng thật là…” Anh có nên cảm thấy thất bại vì nhanh như vậy mà bản thân đã mất đi sự hấp dẫn? “À, tên cậu ấy là Tô Kế. Bây giờ đi ra ngoài rồi.”
…
Hàn Duệ và Chu Thanh Thanh, không thành được vợ chồng, trái lại thực sự đã trở thành anh em tốt… Mà Chu Thanh Thanh và Tô Kế, trước kia coi như tình địch, hiện tại vẫn chưa chính thức quen nhau… Sau này cũng thật kì dị trở thành một đôi… Bạn tốt? Hay là, chị em? Nhưng mà, cái đó sau này hãy nói.
***
Ống kính kéo tới buổi tối, nhà Dương Tư Tư.
Chu Thanh Thanh hai tay ôm chiếc cốc siêu đáng yêu của mình, chậm rãi uống cà phê ngon lành Dương Tư Tư pha, đáng thương than thở: “Tư Tư, tớ vừa thất hôn lại thất thân… Cậu có thể đối xử khách khí với tớ một chút có được không.”
Dương Tư Tư: “Cái P [3]! Là tớ làm hại cậu thất hôn với thất thân hay sao? Chuyện Hàn Duệ thì không nói, tớ không ngờ cậu lại ngu ngốc như vậy, lại có thể đi tìm tình một đêm thật, đúng rồi, tên đàn ông đó có cho cậu cái gì để đền bù tổn thất không?”
[3] Câu nói tục, chắc là chỉ cái chuyện abcxyz đó…
“Phụt…” Chu Thanh Thanh nghe xong không nhịn được phun ra.
Cô rất 囧 nhớ tới một lần nói chuyện phiếm cách đây không lâu, cô đã nói tục trước mặt sư phụ: “Cái P!”
Khi ấy Liny. Điện nói lại: “Cô dùng cái miệng ở trên để P, vậy định dùng cái miệng ở dưới để nói chuyện để ăn cơm sao? =.=”
Khi đó cô đang vừa nói chuyện phiếm, vừa xem một bộ tiểu thuyết đam mỹ hơi nặng đô. Mà đúng lúc đó trang web trên máy tính vừa vặn dừng lại tại một đoạn có nội dung rất nhạy cảm, có quan hệ S và M, có quan hệ dưa chuột và hoa cúc, có quan hệ bằng “đồ ăn” rất kì quái – tên tiểu công kia lại có thể thật sự đem dưa chuột, cà rốt, thậm chí cả ngô ra làm đạo cụ… Khụ khụ khụ…
(OMG cái đoạn này ==! Xin thứ lỗi nếu có gì không chính xác)
Chu Thanh Thanh lúc ấy thật may mắn, may là cô không đang uống gì cả… Không ngờ cuối cùng vẫn bị phun ra một lần. o(╯□╰)o!
Thế nhưng, lại nói, công lực ăn nói thâm độc của mỹ nam không biết tên tối qua, thật đúng là cân tài cân sức với sư phụ!
Buông chiếc cốc trong tay xuống, vất vả bình ổn hơi thở, Chu Thanh Thanh vội vàng nhớ lại: “Anh ta, anh ta để lại cho tớ số điện thoại…”
Dương Tư Tư giật phắt lấy điện thoại của Chu Thanh Thanh đang để trên sô-pha trước bàn trà, bắt đầu giở danh bạ: “Tên gọi là gì? Mau khai ra đây! Meo cái con mèo, dám ăn sạch nhóc con ngu ngốc mà tớ đã bảo vệ suốt nhiều năm, thế nào cũng phải có chi phí khắc phục hậu quả!”
Nói thực, từ khi Chu Thanh Thanh lên đại học quen bạn ngủ chung phòng là Dương Tư Tư, cô đã luôn quan tâm đến Chu Thanh Thanh.
Tuy vóc dáng Chu Thanh Thanh nhỏ nhắn xinh xắn, không phải mỹ nữ khiến người ta vừa nhìn đã sững sờ, nhưng nhìn kỹ thật sự không tệ: lông mày mảnh tinh tế, mắt sáng, môi đầy đặn, lại kết hợp với dàn da trắng nõn nà, dáng người nhỏ nhưng rất cân đối, cũng coi như một mỹ nhân thanh tú. Đặc biệt có thể kích thích ý muốn bảo vệ của đàn ông… Cùng với, ham muốn bắt nạt.
Có điều Chu Thanh Thanh lại rất ngốc, nếu không có Dương Tư Tư bảo vệ, chắc chắn là cô đã sớm bị những tên sói háo sắc ăn sạch.
Mà Dương Tư Tư năm đó là hoa khôi của khoa máy tính, nhan sắc và dáng người đều không chê vào đâu được. Thu hút không ít đàn ông, nhưng lại không có ai dám theo đuổi cô, mọi người đặt cho cô danh hiệu “hoa khôi bạo lực của khoa”. Tên đúng như ý nghĩa, Dương Tư Tư rất bạo lực – cô có đai đen Taekwondo.
Sáu năm trôi qua, Dương Tư Tư nghiễm nhiên coi mình như gà mẹ, còn Chu Thanh Thanh chính là gà con dưới cánh của cô. Đến lúc Chu Thanh Thanh phải lập gia đình, cô vẫn không an tâm, liên tục cảnh cáo Hàn Duệ phải đối xử tốt với Chu Thanh Thanh… Ngày hôm qua nhìn Hàn Duệ kéo tên đàn ông tiểu tam kia bỏ chạy, nếu không phải Chu Thanh Thanh nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cô, Dương Tư Tư suýt nữa đã xông lên đánh đập bọn họ một trận tàn nhẫn.
Tối hôm qua không gọi điện thoại được cho Chu Thanh Thanh, Dương Tư Tư cho rằng lúc này Chu Thanh Thanh cần nhất chính là yên tĩnh một mình, cô sẽ không quấy rầy nhiều, không ngờ hôm nay Chu Thanh Thanh lại báo cho cô một tin kinh khủng như vậy!
Dương Tư Tư cũng là hủ nữ, quan niệm không hề bảo thủ, cho nên ngay từ đầu mới phải hỏi vấn đề rất OPEN như vậy, nhưng điều đó không có nghĩa là trong lòng cô không tức giận, không phẫn nộ - cô gái ngốc mà cô đã phải vất vả bảo vệ suốt sáu năm, cứ thế bị một tên đàn ông thối tha không biết tên ăn xong lau sạch! Bảo cô phải bình tĩnh thế nào đây!
Chu Thanh Thanh hoàn toàn không thể nhận thức được tâm tư phức tạp của Dương Tư Tư lúc này, vòng hai tay ôm eo cô bạn, quấy phá rồi cười đắc ý: “Ha ha ha ha, tớ không lưu trong điện thoại!”
Đúng lúc này, điện thoại của Chu Thanh Thanh trên tay Dương Tư Tư reo lên vui vẻ: “Heo heo bảo bối thân yêu, yêu chiều em không hề mệt mỏi, mỗi ngày đều yêu em thêm một ngàn lần…”
Dương Tư Tư nhìn qua liền kêu lên: “Điện thoại của ai đây, trâu bò quá, 13888880308…”
Chu Thanh Thanh nghe vậy, không ngăn được một tiếng hô nho nhỏ: “Á!” Vội vàng vươn tay muốn cướp lại.
Dương Tư Tư vẫn không chịu đưa cho cô: “Khẩn trương thế, không phải là tên gian phu kia của cậu chứ?...”
Chu Thanh Thanh vẻ mặt cầu xin: “À, thật đúng là anh ta…”
Thay xong quần áo, vừa mở điện thoại, cô đã bị Hàn Duệ gọi điện báo chuẩn bị xuất phát đến cục dân chính “làm việc” – giấy tờ của cô đều để hết ở chỗ Hàn Duệ, cho nên không cần quay về nhà lấy mà đi thẳng tới cục dân chính.
Một lần nữa đối mặt với Hàn Duệ, Chu Thanh Thanh vốn cho rằng cô sẽ rất đau lòng. Nhưng giờ phát hiện ra, lòng cô lại có thể bình tĩnh lạ thường.
“Ồ, anh Hàn, tiểu mỹ nam hôm qua không đi cùng anh à?” Gọi “Duệ” sẽ quá thân mật, gọi giám đốc Hàn lại tỏ vẻ quá xa lạ, cho nên Chu Thanh Thanh tự động gọi theo cách xưng hô trước khi cô và Hàn Duệ xác định quan hệ yêu đương, tươi cười sáng lạn chân thành.
Hàn Duệ nghe thấy cách xưng hô này trái lại có chút xúc động, trong giọng nói có phần áy náy: “Thanh Thanh, ngày hôm qua… Thật sự đã làm khó em rồi… Anh chọn em để… kết hôn, cũng là bởi vì anh thực sự thích em, coi em như em gái tốt của anh. Rất xin lỗi, anh…”
Chu Thanh Thanh mỉm cười ngắt lời anh: “Anh Hàn, anh không nợ gì em cả, thật đấy. Em mới là người may mắn, anh quay về với người mà anh thực sự yêu, em nên cảm thấy mừng cho mình, em còn có cơ hội tìm được tình yêu thực sự của em.”
Những lời này Chu Thanh Thanh nói vô cùng chân thành. Có lẽ là bởi trong đêm tân hôn của họ, Hàn Duệ bỏ trốn cùng người yêu cũ, mà cô thì lên giường với một người xa lạ mới gặp lần đầu, cô cũng chẳng có gì tốt đẹp hơn anh… Cho nên, cô không hề oán giận, như có một loại cảm giác hòa nhau… Mỹ nam không biết tên tối qua – đúng vậy, đến bây giờ cô còn không biết tên anh ta, có lẽ sau này cũng sẽ không có cơ hội biết – nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là, anh ta thực sự đã giúp cô chứng minh, không có chuyện cô không phải Hàn Duệ thì không thể…
Cô đã từng cảm thấy Hàn Duệ là người đàn ông đẹp trai nhất trên thế giới này – đương nhiên, Chu Thanh Thanh chỉ trên tình cảm mới cảm thấy như vậy. Nhưng bây giờ, cô không có cách nào tiếp tục cho rằng như vậy nữa, mỹ nam không biết tên và Đường Bá Heo đều đẹp trai hơn Hàn Duệ…
Từ bỏ một người mà ta rất thích, là rất khó, nhưng cũng không phải không làm được. Không có anh, thế giới của cô vẫn tươi sáng, tất cả vẫn tốt đẹp như trước… Có điều, thứ đã từng đạt được, giờ lại mất đi mà thôi. Ngoài ra, cô cũng chẳng có tổn thất gì quá lớn, không phải sao.
Trinh tiết của một cô gái gìn giữ suốt hai mươi mấy năm còn bị cô tùy tiện vứt bỏ, vậy thì vết thương nhỏ bé trong tim chỉ thỉnh thoảng nhắc cô nhớ lại sẽ được coi là gì chứ.
Trái tim con người, tồn tại ở nơi ấm áp ẩm ướt nhất, dù có bị thương thì cũng sẽ nhanh chóng khép miệng.
***
Thấy cô đã khôi phục tâm lý cho trạng thái độc thân, Hàn Duệ hiếm khi lắp bắp mở miệng: “Thanh Thanh… Nếu không, đồ đạc em không cần chuyển nữa, em trực tiếp đến ở là được rồi. Anh nghĩ… Sẽ chuyển căn nhà đó sang tên của em. Em cũng biết, anh còn có nhà của cậu ấy…”
Căn nhà mà Hàn Duệ nói tới nằm trong một khu đô thị xa hoa giữa một trung tâm thương mại, một trăm hai mươi mét vuông, ba phòng ngủ, hai phòng làm việc. Vừa mua hai năm trước, mới lắp đặt thiết bị không lâu.
Nhà ở?! Chu Thanh Thanh nghe được hai mắt tỏa sáng… Nhưng vẫn cố nén nỗi đau, rưng rưng từ chối: “Anh Hàn, thế này là anh muốn phủi sạch quan hệ với em, để em sau này không còn mặt mũi nào gặp mặt anh sao? Hơn nữa, em chỉ có một mình ở căn nhà lớn như vậy làm gì…”
Rụt rè, rụt rè! Cô là thanh niên tốt tuân thủ ngũ giảng tứ mỹ tam nhiệt ái [1], sao có thể lấy nhà của người ta chứ. Trong lòng Chu Thanh Thanh lại vụng trộm bỏ thêm một câu: nhưng mà, nếu anh vẫn cứ muốn chuyển cho tôi, vậy thì trực tiếp sang tên đi, tôi không phản đối đâu…
[1] Ngũ giảng tứ mỹ tam nhiệt ái là ba khía cạnh về tình yêu của Trung Quốc, được ban hành vào đầu những năm 1980 để tuyên truyền phổ biến các nội dung về tư tưởng của hoạt động giáo dục. Trong đó ngũ giảng gồm: văn minh, lịch sự, vệ sinh, trật tự, đạo đức; tứ mỹ chỉ vẻ đẹp của tâm hồn, ngôn ngữ, hành vi và hoàn cảnh; tam nhiệt ái gồm có yêu Tổ Quốc, yêu xã hội chủ nghĩa, yêu Đảng cộng sản - Ishtar
Hàn Duệ như đã đoán trước được câu trả lời của Chu Thanh Thanh, lại nói: “Vậy thì, hay là anh đưa em một khoản tiền? Thanh Thanh, anh chỉ muốn đền bù tổn thất cho em bằng cách thực tế một chút…”
MONEY ơi! Thứ mà bây giờ cô thiếu nhất! Chu Thanh Thanh muốn ngay lập tức gật đầu đồng ý: “Được thôi…”
Thế nhưng… Quân tử ái tài thủ chi hữu đạo [2], tuy rằng cô chỉ là một cô gái, nhưng vẫn rất có nguyên tắc… Nếu như tiền này là cô bắt ép người ta đưa tới thì cô sẽ rất mặt dày, nhưng nếu là người ta chủ động đền bù tổn thất, như vậy không giống.
[2] Quân tử ái tài thủ chi hữu đạo: quân tử [tuy] chuộng của cải, nhưng lấy [của cải phải] đúng với đạo nghĩa
Nếu cô nhận thật thì có vẻ rất không có liêm sỉ được chưa! >_
Không đợi Chu Thanh Thanh suy nghĩ kỹ câu trả lời, Hàn Duệ đã thở dài: “Thật xin lỗi, anh lại làm em khó xử… Anh không nên mang những thứ tầm thường này ra để sỉ nhục em. Thanh Thanh… Anh mãi mãi vẫn là anh Hàn của em.”
Tôi vẫn chưa nói là không muốn mà, này! Đáng ghét, lại dám quyết định hộ cô!
May mà không thật sự gả cho anh – nếu không sau này chẳng phải cô sẽ bị anh làm cho tức chết sao, hoàn toàn không có tiếng nói trong gia đình, sống càng ngày càng không vì mình?
Chu Thanh Thanh nghĩ: thực ra tôi chính là một người tầm thường, tôi thích nhất những thứ tầm thường kia! Nếu như anh cho rằng đây là một loại sỉ nhục, vậy thì đừng quan tâm, cứ tới sỉ nhục tôi đi… Nhưng mà chỉ có thể nhìn đám nhân dân tệ sắp đến tay kia mọc cánh vút vút bay đi mất.
Khóe miệng Chu Thanh Thanh run rẩy: “Anh Hàn… Chúng ta nên nhanh đi lấy đồ thôi.” Nán lại với anh lâu thêm chút nữa, cô không thể cam đoan cô có thể hay không đột nhiên thốt ra: “Nhà ơi! Tiền ơi! Tôi muốn tất cả!”… o(╯□╰)o!
Sau đó Hàn Duệ chở Chu Thanh Thanh về nhà mình, mấy ngày trước anh mới chuyển đồ đi. Cũng may đồ đạc của Chu Thanh Thanh không nhiều.
Đến nhà Hàn Duệ. Chu Thanh Thanh vừa vào cửa đã đi khắp nhà nhìn ngó, trong mỗi phòng đều không thấy mỹ nam cầm dao cướp hôn dũng mãnh ngày hôm qua.
Chu Thanh Thanh tiếc nuối: “Anh Hàn, sao không thấy chị dâu của em đâu? Ha ha ha… Cậu ta thế nhưng lại đúng kiểu mà em thích ha ha! Xem ra rất có tiềm năng kiều thụ, nữ vương thụ, thụ quyến rũ… Anh Hàn, anh ở cùng cậu ta có phải luôn bị cậu ta ăn sạch không?”
Hàn Duệ ôm trán: “Thanh Thanh, em đúng thật là…” Anh có nên cảm thấy thất bại vì nhanh như vậy mà bản thân đã mất đi sự hấp dẫn? “À, tên cậu ấy là Tô Kế. Bây giờ đi ra ngoài rồi.”
…
Hàn Duệ và Chu Thanh Thanh, không thành được vợ chồng, trái lại thực sự đã trở thành anh em tốt… Mà Chu Thanh Thanh và Tô Kế, trước kia coi như tình địch, hiện tại vẫn chưa chính thức quen nhau… Sau này cũng thật kì dị trở thành một đôi… Bạn tốt? Hay là, chị em? Nhưng mà, cái đó sau này hãy nói.
***
Ống kính kéo tới buổi tối, nhà Dương Tư Tư.
Chu Thanh Thanh hai tay ôm chiếc cốc siêu đáng yêu của mình, chậm rãi uống cà phê ngon lành Dương Tư Tư pha, đáng thương than thở: “Tư Tư, tớ vừa thất hôn lại thất thân… Cậu có thể đối xử khách khí với tớ một chút có được không.”
Dương Tư Tư: “Cái P [3]! Là tớ làm hại cậu thất hôn với thất thân hay sao? Chuyện Hàn Duệ thì không nói, tớ không ngờ cậu lại ngu ngốc như vậy, lại có thể đi tìm tình một đêm thật, đúng rồi, tên đàn ông đó có cho cậu cái gì để đền bù tổn thất không?”
[3] Câu nói tục, chắc là chỉ cái chuyện abcxyz đó…
“Phụt…” Chu Thanh Thanh nghe xong không nhịn được phun ra.
Cô rất 囧 nhớ tới một lần nói chuyện phiếm cách đây không lâu, cô đã nói tục trước mặt sư phụ: “Cái P!”
Khi ấy Liny. Điện nói lại: “Cô dùng cái miệng ở trên để P, vậy định dùng cái miệng ở dưới để nói chuyện để ăn cơm sao? =.=”
Khi đó cô đang vừa nói chuyện phiếm, vừa xem một bộ tiểu thuyết đam mỹ hơi nặng đô. Mà đúng lúc đó trang web trên máy tính vừa vặn dừng lại tại một đoạn có nội dung rất nhạy cảm, có quan hệ S và M, có quan hệ dưa chuột và hoa cúc, có quan hệ bằng “đồ ăn” rất kì quái – tên tiểu công kia lại có thể thật sự đem dưa chuột, cà rốt, thậm chí cả ngô ra làm đạo cụ… Khụ khụ khụ…
(OMG cái đoạn này ==! Xin thứ lỗi nếu có gì không chính xác)
Chu Thanh Thanh lúc ấy thật may mắn, may là cô không đang uống gì cả… Không ngờ cuối cùng vẫn bị phun ra một lần. o(╯□╰)o!
Thế nhưng, lại nói, công lực ăn nói thâm độc của mỹ nam không biết tên tối qua, thật đúng là cân tài cân sức với sư phụ!
Buông chiếc cốc trong tay xuống, vất vả bình ổn hơi thở, Chu Thanh Thanh vội vàng nhớ lại: “Anh ta, anh ta để lại cho tớ số điện thoại…”
Dương Tư Tư giật phắt lấy điện thoại của Chu Thanh Thanh đang để trên sô-pha trước bàn trà, bắt đầu giở danh bạ: “Tên gọi là gì? Mau khai ra đây! Meo cái con mèo, dám ăn sạch nhóc con ngu ngốc mà tớ đã bảo vệ suốt nhiều năm, thế nào cũng phải có chi phí khắc phục hậu quả!”
Nói thực, từ khi Chu Thanh Thanh lên đại học quen bạn ngủ chung phòng là Dương Tư Tư, cô đã luôn quan tâm đến Chu Thanh Thanh.
Tuy vóc dáng Chu Thanh Thanh nhỏ nhắn xinh xắn, không phải mỹ nữ khiến người ta vừa nhìn đã sững sờ, nhưng nhìn kỹ thật sự không tệ: lông mày mảnh tinh tế, mắt sáng, môi đầy đặn, lại kết hợp với dàn da trắng nõn nà, dáng người nhỏ nhưng rất cân đối, cũng coi như một mỹ nhân thanh tú. Đặc biệt có thể kích thích ý muốn bảo vệ của đàn ông… Cùng với, ham muốn bắt nạt.
Có điều Chu Thanh Thanh lại rất ngốc, nếu không có Dương Tư Tư bảo vệ, chắc chắn là cô đã sớm bị những tên sói háo sắc ăn sạch.
Mà Dương Tư Tư năm đó là hoa khôi của khoa máy tính, nhan sắc và dáng người đều không chê vào đâu được. Thu hút không ít đàn ông, nhưng lại không có ai dám theo đuổi cô, mọi người đặt cho cô danh hiệu “hoa khôi bạo lực của khoa”. Tên đúng như ý nghĩa, Dương Tư Tư rất bạo lực – cô có đai đen Taekwondo.
Sáu năm trôi qua, Dương Tư Tư nghiễm nhiên coi mình như gà mẹ, còn Chu Thanh Thanh chính là gà con dưới cánh của cô. Đến lúc Chu Thanh Thanh phải lập gia đình, cô vẫn không an tâm, liên tục cảnh cáo Hàn Duệ phải đối xử tốt với Chu Thanh Thanh… Ngày hôm qua nhìn Hàn Duệ kéo tên đàn ông tiểu tam kia bỏ chạy, nếu không phải Chu Thanh Thanh nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cô, Dương Tư Tư suýt nữa đã xông lên đánh đập bọn họ một trận tàn nhẫn.
Tối hôm qua không gọi điện thoại được cho Chu Thanh Thanh, Dương Tư Tư cho rằng lúc này Chu Thanh Thanh cần nhất chính là yên tĩnh một mình, cô sẽ không quấy rầy nhiều, không ngờ hôm nay Chu Thanh Thanh lại báo cho cô một tin kinh khủng như vậy!
Dương Tư Tư cũng là hủ nữ, quan niệm không hề bảo thủ, cho nên ngay từ đầu mới phải hỏi vấn đề rất OPEN như vậy, nhưng điều đó không có nghĩa là trong lòng cô không tức giận, không phẫn nộ - cô gái ngốc mà cô đã phải vất vả bảo vệ suốt sáu năm, cứ thế bị một tên đàn ông thối tha không biết tên ăn xong lau sạch! Bảo cô phải bình tĩnh thế nào đây!
Chu Thanh Thanh hoàn toàn không thể nhận thức được tâm tư phức tạp của Dương Tư Tư lúc này, vòng hai tay ôm eo cô bạn, quấy phá rồi cười đắc ý: “Ha ha ha ha, tớ không lưu trong điện thoại!”
Đúng lúc này, điện thoại của Chu Thanh Thanh trên tay Dương Tư Tư reo lên vui vẻ: “Heo heo bảo bối thân yêu, yêu chiều em không hề mệt mỏi, mỗi ngày đều yêu em thêm một ngàn lần…”
Dương Tư Tư nhìn qua liền kêu lên: “Điện thoại của ai đây, trâu bò quá, 13888880308…”
Chu Thanh Thanh nghe vậy, không ngăn được một tiếng hô nho nhỏ: “Á!” Vội vàng vươn tay muốn cướp lại.
Dương Tư Tư vẫn không chịu đưa cho cô: “Khẩn trương thế, không phải là tên gian phu kia của cậu chứ?...”
Chu Thanh Thanh vẻ mặt cầu xin: “À, thật đúng là anh ta…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook