Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên
-
Chương 38: Nhầm mẹ chồng thành chị chồng
Chị gái? Khóe miệng đại
mỹ nữ có thể thấy rõ đang hơi run run, nhưng lập tức cong lên tạo thành một nụ
cười tuyệt đẹp: “À ha ha, đúng vậy ~ tôi chính là, khụ khụ, chị của A Diễn.”
Chu Thanh Thanh nghe được lời thừa nhận từ chính miệng mỹ nhân, trong lòng lặng lẽ thở phào, nhưng lại càng lo lắng, vẻ mặt hơi bối rối.
Đại boss cuối cùng – mẹ chồng tương lai ác độc vẫn chưa lên sàn, cô vất vả lắm mới gom góp được dũng khí nhưng toàn bộ đã tiêu tan trước vị đại mỹ nữ thoạt nhìn rất hiền hậu này… Đến lúc đó làm thế nào PK được mẹ chồng độc ác để cướp đi con trai điện hạ Lâm Diễn thân yêu của bà chứ?
“Chị gái” của Lâm Diễn, tên gọi tắt “chị Lâm”, nhìn cô chăm chú, quan tâm hỏi: “Em là Thanh Thanh phải không? Không cần câu nệ, có gì muốn hỏi cứ hỏi.”
Đại mỹ nữ đã mở lời, cô cũng không cần kín đáo nữa, Chu Thanh Thanh nói thẳng: “À không phải là bác gái… ừm, chính là mẹ của chị và Lâm Diễn, muốn gặp em sao ạ… Ha ha…”
“Chị Lâm” dường như nhận thấy được sự băn khoăn trong lòng cô, “À, cái đó em không cần lo lắng, chị… với mẹ của Lâm Diễn rất hợp ý nhau, bà ấy rất thích em, ha ha ha…”
Chu Thanh Thanh mở to hai mắt, làm sao chị biết? Chị có phải mẹ chị đâu…
Không đợi cô đáp lại, “chị Lâm” đã chuyển chủ đề buôn chuyện sang Lâm Diễn: “Em không biết đâu, A Diễn xưa nay vốn lạnh lùng trong chuyện tình cảm. Ngay cả hồi trước yêu đương với Lam tiểu thư, nó cũng mang tư tưởng có cũng được mà không có cũng chẳng sao, cuộc hẹn đầu tiên với con gái nhà người ta mà lại có thái độ ứng phó qua loa. Yêu đương nhiều năm như vậy mà lúc chia tay chẳng hề thấy nó đau lòng, mà còn có vẻ nhẹ nhõm nữa! Hơn nữa sau lần yêu đương đó, suốt ba năm nó không hề nhắc đến chuyện tình cảm, người làm mẹ này… a à, làm chị, khổ sở giới thiệu với nó đủ các loại con gái, nó lại không chịu nổi, rất ít khi trở về cái nhà này, chị còn đang nghi ngờ không biết có phải nó có vấn đề về giới tính không…”
Nhắc đến vấn đề “giới tính”, hai mắt Chu Thanh Thanh sáng rực, chắc “chị Lâm” cũng là người trong giới hủ?
Chu Thanh Thanh hỏi dò: “Lần trước ở nhà Lâm Diễn em có gặp một tiểu mỹ nam tên là, ừm, Tô Kế, cậu ta gọi Lâm Diễn là anh… Đó là, ừm, em họ của hai người sao ạ?” Diện mạo của cậu ta hoàn toàn không giống hai người họ, chắc không phải là cùng cha khác mẹ, có lẽ là họ hàng. Chu Thanh Thanh cố ý nhắc tới Tô Kế, chính là muốn xem “chị Lâm” này biết được bao nhiêu về quá khứ của cô, nhân thể thăm dò xem chị ấy có phải là người trong giới hủ không, ha ha…
Quả nhiên, hai mắt “chị Lâm” sáng ngời, như thể nhớ ra chuyện gì đó thú vị, sau đó hai mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, “Thằng bé Tô Kế đó à ~ nó còn hợp với chị hơn thằng A Diễn chết tiệt kia… Nhớ năm đó chúng nó còn bé, chơi trò chơi, Tiểu Kế còn đóng vai cô dâu của A Diễn ~… Đáng tiếc thằng A Diễn chết tiệt càng lớn càng chẳng đáng yêu gì cả, không thích chơi cùng Tiểu Kế nữa, lại còn dám có bạn gái làm chị vô cùng thất vọng… Nhưng mà ngẫm lại, nó thích con gái thì chị mới có thể có cháu đích… à, là cháu trai để bế, mà sau đó Tiểu Kế lại thích, khụ khụ, bạn trai cũ của em, chị mới hết hy vọng không gán ghép nó với A Diễn nữa…”
Nói đến đây, thanh âm của “chị Lâm” càng ngày càng nhỏ, ngại ngùng ho khan một tiếng, “Khụ khụ, ngại quá Thanh Thanh à, vì rất hiếu kỳ về em, cho nên chị đã thuê một tổ trinh thám điều tra những chuyện trước đây của em, em sẽ không để bụng chứ? Theo chị được biết, Thanh Thanh em hình như cũng là người trong giới (hủ)… Chắc có lẽ không cảm thấy lời chị nói quá kỳ quái chứ? Ha ha ha…”
Cả người Chu Thanh Thanh hơi nghiêng về phía trước, ghé sát vào để bày tỏ mình rất yêu thích đề tài này, và cũng muốn thân thiết với “chị Lâm” là người trong cùng tổ chức, “Không đâu ~! Nhưng hồi bé Tô Kế thật sự đã từng đóng giả làm cô dâu của Lâm Diễn ạ? Oa oa oa, đáng yêu quá… Thích thật! Chị có… chụp lại ảnh đóng giả cô dâu của Tô Kế lúc đó không ạ?”
“Chị Lâm” gật đầu mãnh liệt, “Đương nhiên là có, lại đây lại đây, chị đưa em lên lầu xem…” Sau đó nhìn ngó chung quanh, “Vừa may hôm nay không có A Diễn và ba của nó ở đây… Khà khà, không sợ bị bọn họ phát hiện ra chị cất giấu.” Dứt lời liền đứng dậy, đưa tay ra cho Chu Thanh Thanh.
Sợ bị “ba của A Diễn và A Diễn” phát hiện? Xem ra “chị Lâm” cũng giống cô, cũng là “kẻ hoạt động ngầm”! Mang theo niềm vui như lưu lạc gặp được người quen, Chu Thanh Thanh cười như điên, xoa xoa móng vuốt vào quần áo, sau đó đặt tay vào những đầu ngón tay ngọc ngà trắng trẻo của Lâm đại mỹ nhân, “Hì hì… Đi thôi ạ ~!”
Hai người mắt sáng long lanh, vẻ mặt phấn khích bừng bừng, lạch bạch kéo nhau lên lầu.
Cô gái nào đó đã quên hẳn mục đích ban đầu tới đây là để gặp mẹ chồng tương lai độc ác… o(╯□╰)o!
…
*
Lại nói, trong lúc Lâm Diễn đang đẩy nhanh tốc độ tăng ca, bỗng nhận được một cuộc điện thoại ngoài ý muốn – đến từ tình địch của anh, Đường Thiếu Trác.
Lúc thư ký đưa điện thoại, Lâm Diễn còn hơi khó chịu: “Không phải tôi đã nói với cô rồi sao, ngoại trừ cô gái tên là Chu Thanh Thanh, kể cả là điện thoại của mẹ tôi gọi tới tôi cũng không nghe!”
Em gái thư ký rất oan ức: “Nhưng mà, người này tự xưng là ông chủ của Chu tiểu thư, còn nói là chuyện liên quan đến Chu tiểu thư, rất quan trọng, cần nói với anh…”
Sắc mặt Lâm Diễn càng tối tăm, đành nhận điện.
Tiếng Đường Thiếu Trác từ đầu bên kia chậm rãi truyền tới: “Lâm tiên sinh phải không? Xin chào xin chào ~! Thứ lỗi cho tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, trước đó không hề nhận ra Lâm tiên sinh chính là con trai độc nhất của Lâm gia, trùm tập đoàn khách sạn, danh xưng Lâm điện, thật sự là thất kính…”
Lâm Diễn có một loại xúc động muốn đập vỡ chiếc điện thoại, đây chính là cái mà hắn gọi là “chuyện rất quan trọng có liên quan tới Chu Thanh Thanh”?
Lâm Diễn không hề khách khí cắt ngang Đường đại thiếu đang thao thao bất tuyệt: “Xin hãy vào vấn đề chính, có gì nói thẳng.” = =
Đường Thiếu Trác hơi hậm hực, Chu Thanh Thanh thì có thể dùng giọng điệu này để nói với anh, dù sao cũng là anh thích cô, muốn bám dính lấy cô, nhưng anh tuyệt đối không hề có ý “thích thú” hay muốn “bám dính” lấy Lâm Diễn, anh chỉ muốn khách sáo một chút, xem có khả năng hợp tác với tập đoàn Lâm thị hay không mà thôi…
Còn nữa, “có gì nói thẳng”… cách dùng từ… (#‵′) 凸
Khóe miệng Đường Thiếu Trác hơi giật giật, ghi lại mối thù, cười tủm tỉm nói: “À, thực ra cũng không có việc gì, chỉ là một chuyện rất nhỏ rất nhỏ mà thôi. Không làm phiền công việc của ngài nữa, vậy bye bye ~!”
Sau đó, cạch một tiếng, cúp máy.
Lâm Diễn: “…”
Em gái thư ký cảm thấy, ánh mắt Lâm điện trừng cái điện thoại, thật sự giống như khủng bố, trên đỉnh đầu còn lơ lửng một đám mây đen đáng ngờ…
Lại có người dám cúp điện thoại của Lâm điện? Khụ khụ… Nhất là bên kia là một giọng nam rất trong trẻo từ tính… Cô bắt đầu đen tối YY một câu chuyện ân oán tình thù nam nam…
Vừa YY hăng say, cô vừa lén lút để ý tới phản ứng của boss nhà mình, là bình tĩnh như không có việc gì hay là cười lạnh nói một câu “Dám cúp điện thoại của tôi? Xem tôi về xử lý cậu như thế nào”?
Nhưng nghĩ lại trước đó boss nhà mình có dặn dò “Ngoại trừ một cô gái tên là Chu Thanh Thanh, kể cả là điện thoại của mẹ tôi gọi tới tôi cũng không nghe”, đây rõ ràng là BG (boy-girl), haizz, ảo tưởng tan vỡ, không biết cô gái tên “Chu Thanh Thanh” kia là thần thánh phương nào, dung mạo quốc sắc thiên hương ra làm sao, dáng người nóng bỏng như thế nào, lại có thể làm cho boss mỹ nam, kết hợp của núi băng và núi lửa, không chỉ rơi vào tay giặc, mà hơn nữa còn có vẻ rất cam lòng?
Em gái thư ký vô cùng mong đợi người đứng đằng sau cái tên “Chu Thanh Thanh” này.
Lâm Diễn cảm giác như bị chơi xỏ, nhưng nghĩ đến chuyện có thể liên quan tới Chu Thanh Thanh… Đôi mày đẹp khẽ nhíu lại, lấy di động ra bấm mấy nút, gọi điện cho Chu Thanh Thanh, nhưng rất lâu mà không có ai nhận điện… Bàn tay cầm điện thoại của Lâm Diễn bất giác nắm chặt.
Tiếp đó, Lâm Diễn làm một hành động mà trong mắt thư ký nhà mình là không thể tưởng tượng nổi – cầm ống nghe bấm gọi lại!
Một lúc sau đầu bên kia mới có người tiếp, Lâm Diễn đi thẳng vào vấn đề: “Thanh Thanh làm sao vậy? Tốt nhất anh hãy nói rõ một chút, nếu không thì…”
Một ván hòa, tâm tình phiền muộn của Đường Thiếu Trác bên kia điện thoại cuối cùng cũng chuyển biến tốt đẹp, nhìn người này căng thẳng như vậy hỏi chuyện Thanh Thanh, anh cũng không thừa nước đục thả câu, từ tốn nói: “À, vốn tôi định nói cho anh biết, tôi vừa mới trông thấy Tiểu Thanh Thanh được một chiếc Benz dài sang trọng đón đi, biển số xe là L8888… Cuối cùng tôi cũng nhớ ra tại sao tên anh lại có chút quen tai…”
Đúng lúc anh đang định nói về chuyện hợp tác với Lâm thị, phát hiện điện thoại đã bị dập máy.
Một lúc lâu sau mới đặt ống nghe chỉ còn những tiếng tút tút báo bận xuống, Đường Thiếu Trác ngẩng đầu lộ ra nụ cười chua chát. Ngày xưa không cảm nhận được hương vị của tình yêu, anh đã cho rằng tình yêu chỉ là thứ lừa mình dối người nhàm chán, anh chưa bao giờ cần thứ đồ chơi này. Vì vậy ở giữa muôn hoa, không một phiến lá dính thân, anh vẫn luôn cao ngạo. Đến khi anh thật sự động lòng, gặp được cô gái khiến anh có được cảm giác có lẽ là tình yêu, thì lại đến phiên anh bị tình yêu xem thường, vứt bỏ.
Đây, có được coi là báo ứng?
Nhưng vẫn hy vọng cô nhóc kia có thể giữ được người mà cô muốn. Hy vọng cô sẽ không bị tổn thương.
Nếu như tôi không phải bạch mã hoàng tử mà em hy vọng sẽ xuất hiện vào thời khắc em gặp nguy nan, vậy thì, ít nhất tôi có thể làm một người qua đường Giáp, biết được lúc nào em gặp nguy hiểm, báo cho hoàng tử trong lòng em đến cứu em.
*
Đến khi Lâm Diễn hừng hực xông vào nhà, trong phòng khách đã không còn bóng dáng mẹ anh và Chu Thanh Thanh.
Hỏi thăm quản gia, nhận được đáp án: “Phu nhân và Chu tiểu thư trò chuyện rất vui, đã cùng nhau lên lầu.”
Trò chuyện rất vui sao? Làm sao có thể, đây nhất định là nói ngược. Lâm Diễn không có thời gian hỏi nhiều, vội vã xông lên lầu.
Nữ quản gia hơn ba mươi tuổi che miệng cười, lẩm bẩm: “Xem ra Chu tiểu thư kia sẽ sớm trở thành thiếu phu nhân.”
Nhưng Lâm Diễn đang sốt ruột tìm người đã nhanh chóng biến mất trên lối rẽ cầu thang, không nghe thấy gì.
Khi anh lên tới lầu hai, cửa phòng đã mở sẵn, anh trông thấy mẹ mình và Chu Thanh Thanh đang ngồi song song dưới sàn trước bàn trà, trên mặt bàn là rất nhiều sách báo, trong đó hai người đang cùng lật xem một quyển, lúc trông thấy cả hai đều tươi cười, anh mới xác định thì ra câu nói của quản gia “trò chuyện rất vui vẻ” không phải là nói ngược.
Tuy cảm thấy rất kỳ lạ nhưng anh nhanh chóng trở lại bình thường, có lẽ là mẹ cũng hiểu tính anh, nếu mẹ dám dọa người mà anh đã xác định chạy mất, dù có là mẹ thì anh cũng sẽ không tha cho bà, cho nên bà mới không dám nói điều gì quá đáng?
Hơn nữa, Thanh Thanh nhà anh đáng yêu như thế, mẹ làm sao có thể không thích?
(Mèo tôi: Khụ khụ, đây, đây chính là “người yêu trong mắt hóa Tây Thi” sao? ╮(╯▽╰)╭)
Nhưng trước sự xuất hiện của anh, hai người không hẹn mà cùng từ tươi cười biến thành kinh ngạc, sau đó lại biến thành bối rối, rất ăn ý cùng nhau gập sách lại, Lâm Diễn không khỏi hiếu kỳ về nội dung cuốn sách đó: “ Mẹ, mẹ cho Thanh Thanh xem cái gì vậy?”
Chu Thanh Thanh hết nhìn Lâm Diễn, lại nhìn “chị Lâm” trẻ trung xinh đẹp bên cạnh, hai mắt mở lớn, ngơ ngác lặp lại: “Mẹ??” >_
Chu Thanh Thanh nghe được lời thừa nhận từ chính miệng mỹ nhân, trong lòng lặng lẽ thở phào, nhưng lại càng lo lắng, vẻ mặt hơi bối rối.
Đại boss cuối cùng – mẹ chồng tương lai ác độc vẫn chưa lên sàn, cô vất vả lắm mới gom góp được dũng khí nhưng toàn bộ đã tiêu tan trước vị đại mỹ nữ thoạt nhìn rất hiền hậu này… Đến lúc đó làm thế nào PK được mẹ chồng độc ác để cướp đi con trai điện hạ Lâm Diễn thân yêu của bà chứ?
“Chị gái” của Lâm Diễn, tên gọi tắt “chị Lâm”, nhìn cô chăm chú, quan tâm hỏi: “Em là Thanh Thanh phải không? Không cần câu nệ, có gì muốn hỏi cứ hỏi.”
Đại mỹ nữ đã mở lời, cô cũng không cần kín đáo nữa, Chu Thanh Thanh nói thẳng: “À không phải là bác gái… ừm, chính là mẹ của chị và Lâm Diễn, muốn gặp em sao ạ… Ha ha…”
“Chị Lâm” dường như nhận thấy được sự băn khoăn trong lòng cô, “À, cái đó em không cần lo lắng, chị… với mẹ của Lâm Diễn rất hợp ý nhau, bà ấy rất thích em, ha ha ha…”
Chu Thanh Thanh mở to hai mắt, làm sao chị biết? Chị có phải mẹ chị đâu…
Không đợi cô đáp lại, “chị Lâm” đã chuyển chủ đề buôn chuyện sang Lâm Diễn: “Em không biết đâu, A Diễn xưa nay vốn lạnh lùng trong chuyện tình cảm. Ngay cả hồi trước yêu đương với Lam tiểu thư, nó cũng mang tư tưởng có cũng được mà không có cũng chẳng sao, cuộc hẹn đầu tiên với con gái nhà người ta mà lại có thái độ ứng phó qua loa. Yêu đương nhiều năm như vậy mà lúc chia tay chẳng hề thấy nó đau lòng, mà còn có vẻ nhẹ nhõm nữa! Hơn nữa sau lần yêu đương đó, suốt ba năm nó không hề nhắc đến chuyện tình cảm, người làm mẹ này… a à, làm chị, khổ sở giới thiệu với nó đủ các loại con gái, nó lại không chịu nổi, rất ít khi trở về cái nhà này, chị còn đang nghi ngờ không biết có phải nó có vấn đề về giới tính không…”
Nhắc đến vấn đề “giới tính”, hai mắt Chu Thanh Thanh sáng rực, chắc “chị Lâm” cũng là người trong giới hủ?
Chu Thanh Thanh hỏi dò: “Lần trước ở nhà Lâm Diễn em có gặp một tiểu mỹ nam tên là, ừm, Tô Kế, cậu ta gọi Lâm Diễn là anh… Đó là, ừm, em họ của hai người sao ạ?” Diện mạo của cậu ta hoàn toàn không giống hai người họ, chắc không phải là cùng cha khác mẹ, có lẽ là họ hàng. Chu Thanh Thanh cố ý nhắc tới Tô Kế, chính là muốn xem “chị Lâm” này biết được bao nhiêu về quá khứ của cô, nhân thể thăm dò xem chị ấy có phải là người trong giới hủ không, ha ha…
Quả nhiên, hai mắt “chị Lâm” sáng ngời, như thể nhớ ra chuyện gì đó thú vị, sau đó hai mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, “Thằng bé Tô Kế đó à ~ nó còn hợp với chị hơn thằng A Diễn chết tiệt kia… Nhớ năm đó chúng nó còn bé, chơi trò chơi, Tiểu Kế còn đóng vai cô dâu của A Diễn ~… Đáng tiếc thằng A Diễn chết tiệt càng lớn càng chẳng đáng yêu gì cả, không thích chơi cùng Tiểu Kế nữa, lại còn dám có bạn gái làm chị vô cùng thất vọng… Nhưng mà ngẫm lại, nó thích con gái thì chị mới có thể có cháu đích… à, là cháu trai để bế, mà sau đó Tiểu Kế lại thích, khụ khụ, bạn trai cũ của em, chị mới hết hy vọng không gán ghép nó với A Diễn nữa…”
Nói đến đây, thanh âm của “chị Lâm” càng ngày càng nhỏ, ngại ngùng ho khan một tiếng, “Khụ khụ, ngại quá Thanh Thanh à, vì rất hiếu kỳ về em, cho nên chị đã thuê một tổ trinh thám điều tra những chuyện trước đây của em, em sẽ không để bụng chứ? Theo chị được biết, Thanh Thanh em hình như cũng là người trong giới (hủ)… Chắc có lẽ không cảm thấy lời chị nói quá kỳ quái chứ? Ha ha ha…”
Cả người Chu Thanh Thanh hơi nghiêng về phía trước, ghé sát vào để bày tỏ mình rất yêu thích đề tài này, và cũng muốn thân thiết với “chị Lâm” là người trong cùng tổ chức, “Không đâu ~! Nhưng hồi bé Tô Kế thật sự đã từng đóng giả làm cô dâu của Lâm Diễn ạ? Oa oa oa, đáng yêu quá… Thích thật! Chị có… chụp lại ảnh đóng giả cô dâu của Tô Kế lúc đó không ạ?”
“Chị Lâm” gật đầu mãnh liệt, “Đương nhiên là có, lại đây lại đây, chị đưa em lên lầu xem…” Sau đó nhìn ngó chung quanh, “Vừa may hôm nay không có A Diễn và ba của nó ở đây… Khà khà, không sợ bị bọn họ phát hiện ra chị cất giấu.” Dứt lời liền đứng dậy, đưa tay ra cho Chu Thanh Thanh.
Sợ bị “ba của A Diễn và A Diễn” phát hiện? Xem ra “chị Lâm” cũng giống cô, cũng là “kẻ hoạt động ngầm”! Mang theo niềm vui như lưu lạc gặp được người quen, Chu Thanh Thanh cười như điên, xoa xoa móng vuốt vào quần áo, sau đó đặt tay vào những đầu ngón tay ngọc ngà trắng trẻo của Lâm đại mỹ nhân, “Hì hì… Đi thôi ạ ~!”
Hai người mắt sáng long lanh, vẻ mặt phấn khích bừng bừng, lạch bạch kéo nhau lên lầu.
Cô gái nào đó đã quên hẳn mục đích ban đầu tới đây là để gặp mẹ chồng tương lai độc ác… o(╯□╰)o!
…
*
Lại nói, trong lúc Lâm Diễn đang đẩy nhanh tốc độ tăng ca, bỗng nhận được một cuộc điện thoại ngoài ý muốn – đến từ tình địch của anh, Đường Thiếu Trác.
Lúc thư ký đưa điện thoại, Lâm Diễn còn hơi khó chịu: “Không phải tôi đã nói với cô rồi sao, ngoại trừ cô gái tên là Chu Thanh Thanh, kể cả là điện thoại của mẹ tôi gọi tới tôi cũng không nghe!”
Em gái thư ký rất oan ức: “Nhưng mà, người này tự xưng là ông chủ của Chu tiểu thư, còn nói là chuyện liên quan đến Chu tiểu thư, rất quan trọng, cần nói với anh…”
Sắc mặt Lâm Diễn càng tối tăm, đành nhận điện.
Tiếng Đường Thiếu Trác từ đầu bên kia chậm rãi truyền tới: “Lâm tiên sinh phải không? Xin chào xin chào ~! Thứ lỗi cho tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, trước đó không hề nhận ra Lâm tiên sinh chính là con trai độc nhất của Lâm gia, trùm tập đoàn khách sạn, danh xưng Lâm điện, thật sự là thất kính…”
Lâm Diễn có một loại xúc động muốn đập vỡ chiếc điện thoại, đây chính là cái mà hắn gọi là “chuyện rất quan trọng có liên quan tới Chu Thanh Thanh”?
Lâm Diễn không hề khách khí cắt ngang Đường đại thiếu đang thao thao bất tuyệt: “Xin hãy vào vấn đề chính, có gì nói thẳng.” = =
Đường Thiếu Trác hơi hậm hực, Chu Thanh Thanh thì có thể dùng giọng điệu này để nói với anh, dù sao cũng là anh thích cô, muốn bám dính lấy cô, nhưng anh tuyệt đối không hề có ý “thích thú” hay muốn “bám dính” lấy Lâm Diễn, anh chỉ muốn khách sáo một chút, xem có khả năng hợp tác với tập đoàn Lâm thị hay không mà thôi…
Còn nữa, “có gì nói thẳng”… cách dùng từ… (#‵′) 凸
Khóe miệng Đường Thiếu Trác hơi giật giật, ghi lại mối thù, cười tủm tỉm nói: “À, thực ra cũng không có việc gì, chỉ là một chuyện rất nhỏ rất nhỏ mà thôi. Không làm phiền công việc của ngài nữa, vậy bye bye ~!”
Sau đó, cạch một tiếng, cúp máy.
Lâm Diễn: “…”
Em gái thư ký cảm thấy, ánh mắt Lâm điện trừng cái điện thoại, thật sự giống như khủng bố, trên đỉnh đầu còn lơ lửng một đám mây đen đáng ngờ…
Lại có người dám cúp điện thoại của Lâm điện? Khụ khụ… Nhất là bên kia là một giọng nam rất trong trẻo từ tính… Cô bắt đầu đen tối YY một câu chuyện ân oán tình thù nam nam…
Vừa YY hăng say, cô vừa lén lút để ý tới phản ứng của boss nhà mình, là bình tĩnh như không có việc gì hay là cười lạnh nói một câu “Dám cúp điện thoại của tôi? Xem tôi về xử lý cậu như thế nào”?
Nhưng nghĩ lại trước đó boss nhà mình có dặn dò “Ngoại trừ một cô gái tên là Chu Thanh Thanh, kể cả là điện thoại của mẹ tôi gọi tới tôi cũng không nghe”, đây rõ ràng là BG (boy-girl), haizz, ảo tưởng tan vỡ, không biết cô gái tên “Chu Thanh Thanh” kia là thần thánh phương nào, dung mạo quốc sắc thiên hương ra làm sao, dáng người nóng bỏng như thế nào, lại có thể làm cho boss mỹ nam, kết hợp của núi băng và núi lửa, không chỉ rơi vào tay giặc, mà hơn nữa còn có vẻ rất cam lòng?
Em gái thư ký vô cùng mong đợi người đứng đằng sau cái tên “Chu Thanh Thanh” này.
Lâm Diễn cảm giác như bị chơi xỏ, nhưng nghĩ đến chuyện có thể liên quan tới Chu Thanh Thanh… Đôi mày đẹp khẽ nhíu lại, lấy di động ra bấm mấy nút, gọi điện cho Chu Thanh Thanh, nhưng rất lâu mà không có ai nhận điện… Bàn tay cầm điện thoại của Lâm Diễn bất giác nắm chặt.
Tiếp đó, Lâm Diễn làm một hành động mà trong mắt thư ký nhà mình là không thể tưởng tượng nổi – cầm ống nghe bấm gọi lại!
Một lúc sau đầu bên kia mới có người tiếp, Lâm Diễn đi thẳng vào vấn đề: “Thanh Thanh làm sao vậy? Tốt nhất anh hãy nói rõ một chút, nếu không thì…”
Một ván hòa, tâm tình phiền muộn của Đường Thiếu Trác bên kia điện thoại cuối cùng cũng chuyển biến tốt đẹp, nhìn người này căng thẳng như vậy hỏi chuyện Thanh Thanh, anh cũng không thừa nước đục thả câu, từ tốn nói: “À, vốn tôi định nói cho anh biết, tôi vừa mới trông thấy Tiểu Thanh Thanh được một chiếc Benz dài sang trọng đón đi, biển số xe là L8888… Cuối cùng tôi cũng nhớ ra tại sao tên anh lại có chút quen tai…”
Đúng lúc anh đang định nói về chuyện hợp tác với Lâm thị, phát hiện điện thoại đã bị dập máy.
Một lúc lâu sau mới đặt ống nghe chỉ còn những tiếng tút tút báo bận xuống, Đường Thiếu Trác ngẩng đầu lộ ra nụ cười chua chát. Ngày xưa không cảm nhận được hương vị của tình yêu, anh đã cho rằng tình yêu chỉ là thứ lừa mình dối người nhàm chán, anh chưa bao giờ cần thứ đồ chơi này. Vì vậy ở giữa muôn hoa, không một phiến lá dính thân, anh vẫn luôn cao ngạo. Đến khi anh thật sự động lòng, gặp được cô gái khiến anh có được cảm giác có lẽ là tình yêu, thì lại đến phiên anh bị tình yêu xem thường, vứt bỏ.
Đây, có được coi là báo ứng?
Nhưng vẫn hy vọng cô nhóc kia có thể giữ được người mà cô muốn. Hy vọng cô sẽ không bị tổn thương.
Nếu như tôi không phải bạch mã hoàng tử mà em hy vọng sẽ xuất hiện vào thời khắc em gặp nguy nan, vậy thì, ít nhất tôi có thể làm một người qua đường Giáp, biết được lúc nào em gặp nguy hiểm, báo cho hoàng tử trong lòng em đến cứu em.
*
Đến khi Lâm Diễn hừng hực xông vào nhà, trong phòng khách đã không còn bóng dáng mẹ anh và Chu Thanh Thanh.
Hỏi thăm quản gia, nhận được đáp án: “Phu nhân và Chu tiểu thư trò chuyện rất vui, đã cùng nhau lên lầu.”
Trò chuyện rất vui sao? Làm sao có thể, đây nhất định là nói ngược. Lâm Diễn không có thời gian hỏi nhiều, vội vã xông lên lầu.
Nữ quản gia hơn ba mươi tuổi che miệng cười, lẩm bẩm: “Xem ra Chu tiểu thư kia sẽ sớm trở thành thiếu phu nhân.”
Nhưng Lâm Diễn đang sốt ruột tìm người đã nhanh chóng biến mất trên lối rẽ cầu thang, không nghe thấy gì.
Khi anh lên tới lầu hai, cửa phòng đã mở sẵn, anh trông thấy mẹ mình và Chu Thanh Thanh đang ngồi song song dưới sàn trước bàn trà, trên mặt bàn là rất nhiều sách báo, trong đó hai người đang cùng lật xem một quyển, lúc trông thấy cả hai đều tươi cười, anh mới xác định thì ra câu nói của quản gia “trò chuyện rất vui vẻ” không phải là nói ngược.
Tuy cảm thấy rất kỳ lạ nhưng anh nhanh chóng trở lại bình thường, có lẽ là mẹ cũng hiểu tính anh, nếu mẹ dám dọa người mà anh đã xác định chạy mất, dù có là mẹ thì anh cũng sẽ không tha cho bà, cho nên bà mới không dám nói điều gì quá đáng?
Hơn nữa, Thanh Thanh nhà anh đáng yêu như thế, mẹ làm sao có thể không thích?
(Mèo tôi: Khụ khụ, đây, đây chính là “người yêu trong mắt hóa Tây Thi” sao? ╮(╯▽╰)╭)
Nhưng trước sự xuất hiện của anh, hai người không hẹn mà cùng từ tươi cười biến thành kinh ngạc, sau đó lại biến thành bối rối, rất ăn ý cùng nhau gập sách lại, Lâm Diễn không khỏi hiếu kỳ về nội dung cuốn sách đó: “ Mẹ, mẹ cho Thanh Thanh xem cái gì vậy?”
Chu Thanh Thanh hết nhìn Lâm Diễn, lại nhìn “chị Lâm” trẻ trung xinh đẹp bên cạnh, hai mắt mở lớn, ngơ ngác lặp lại: “Mẹ??” >_
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook