Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên
-
Chương 10
Khoảng vài phút sau, đến
chỗ đèn xanh đèn đỏ. Lâm Diễn dừng xe lại, nhạc MJ trong xe phát ra rất có nhịp
điệu cảm xúc. Lâm Diễn vờ như lơ đãng liếc sang cô gái nào đó ở bên cạnh.
Chỉ thấy Chu Thanh Thanh ngồi tựa lưng vào ghế, mắt hơi khép hờ, lông mi rất dài và mảnh hơi rung rung, cánh môi hồng nhạt hơi hé ra, điện thoại cầm trên tay như sắp sửa rơi xuống, tất cả thật yên tĩnh mà đẹp đẽ. Động tác của Lâm Diễn nhẹ nhàng linh hoạt, rút chiếc điện thoại xinh xắn ra khỏi tay Chu Thanh Thanh – quả nhiên không tỉnh, thật đúng là con heo ngốc nghếch, thích ứng được trong mọi hoàn cảnh! Khóe miệng Lâm Diễn bất giác nhếch lên.
Nhanh chóng kiểm tra tin nhắn vừa rồi cô gửi cho Dương Tư Tư, suýt chút nữa làm anh tức chết: “Lâm Yểm, biển số xe L0308, địa chỉ nhà tạm thời chưa biết.”
Cánh tay dài của Lâm Diễn duỗi ra bịt mũi Chu Thanh Thanh: “Chu Thanh Thanh, cô gái chết tiệt, tỉnh lại cho tôi! Không cho phép ngủ!!” (╰_╯)#
Chu Thanh Thanh bất mãn rên rỉ nho nhỏ, cuối cùng cũng mở hai con mắt mờ mịt ra: “Hả, đến nơi nhanh thế à?”
“Đến cái đầu cô! Tôi có nói tôi tên là Yểm à?... Rõ ràng tôi là Lâm Diễn, được chưa? Ba gạch ở giữa chữ Đi, chính là chữ Diễn đó…” [1]
[1] Đi (Hành): [行], Diễn [衍], Yểm [掩]
Chu Thanh Thanh thản nhiên ngáp một cái: “Vậy sao anh không nói sớm, không thể trách tôi được, ai bảo chữ Trung Quốc lại uyên thâm như vậy? Hơn nữa, Yểm với Diễn là cùng một âm, đọc lên chẳng có gì khác nhau, anh so đo thế làm gì… Ấy, đèn xanh rồi, xe đằng sau đang giục đấy! Mau lái xe đi! Người ta nói cho bây giờ…”
Lâm Diễn đen mặt im lặng: “=_=|||…”
Chu Thanh Thanh còn không sợ chết nói thêm một câu: “Thỉnh thoảng lên cơn điên là không tốt.”
Khóe miệng Lâm Diễn run rẩy: “=_,=…” Câu đó rõ ràng là trước đây tôi lấy ra để dạy bảo cô được chưa!
Phản ứng chậm chạp anh có thể nhịn được, nhưng làm sao anh có thể quên được, Chu Thanh Thanh còn có rất nhiều thứ vô cùng lợi hại, ví dụ như, thỉnh thoảng cô lại lên cơn điên… Tối qua không phải là nhất thời não có vấn đề nên mới ra ngoài tìm tình một đêm sao?... Nhỡ may lúc đang “abc” mà cô cho anh một quả “phát điên” như thế thì sao…
Lâm Diễn đột nhiên cảm thấy đau đầu. Hiểu lầm thở thành sự thật cái gì, xem ra cần phải bàn lại, bàn lại!
Nhưng mà, không biết tại sao lại vì trong cuộc sống cô luôn nhớ rõ những lời “sư phụ” anh dạy bảo trên mạng, mà cảm thấy có chút mừng thầm, điều này có nghĩa là “sư phụ” anh cũng rất có trọng lượng trong lòng cô?
Sau này Lâm Diễn mới biết Chu Thanh Thanh hóa ra vốn không phải tên là Chu Thanh Thanh, mà là Chu Thanh Tịnh, những bởi vì lúc cô vừa học viết chữ, cảm thấy hai chữ “Thanh Tịnh” rất khó viết, hơn nữa thường xuyên không phân biệt được mình tên là “Chu Thanh Tịnh” hay là “Chu Tịnh Thanh”, vì vậy cô tự động giảm bớt thành “Chu Thanh Thanh”… Lâm Diễn đột nhiên cảm thấy thấm thía, ngày trước anh không cần phải so đo với một kẻ đầu óc tối tăm hai chữ “Yểm” và “Diễn” khác nhau làm gì, huống hồ, theo lời cô nói, ít nhất “Yểm” và “Diễn” đọc lên đều giống nhau… =.=
***
Không hề bất ngờ, Lâm mỹ nam sống một mình. Ở một tòa nhà hai mươi tầng xa hoa gần bờ biển ngoại thành, mỗi tầng là một nhà độc lập.
Chu Thanh Thanh vừa vào cửa đã bị một chiếc cửa sổ sát đất tráng lệ hấp dẫn, ngoài cửa sổ cách khoảng ba bốn trăm mét chính là biển! Cách bày trí trong phòng đơn giản nhưng không mất đi phong cách, đồ gia dụng đầy đủ cái gì cần là có, cho thấy chủ nhân có cuộc sống hưởng thụ thanh cao và năng lực kinh tế hùng mạnh. So với nguyện vọng “Chỉ cần một nơi có thể che gió che mưa, không đến mức lưu lạc đầu đường” của Chu Thanh Thanh thì thực sự nhiều hơn nhiều lắm!
Chu Thanh Thanh bỗng có cảm giác như một miếng bánh từ trên trời rơi xuống! =w=
Cô nam quả nữ ở cùng dưới một mái nhà, sẽ không xảy ra những chuyện sấm sét gặp lửa đất chứ? Về chuyện này, Chu Thanh Thanh vừa mong chờ lại vừa bất an – tuy cô chậm chạp, nhưng hoàn toàn có khả năng suy đoán – Lâm mỹ nam sẽ không có sở thích bất lương nào đó chứ? Ví dụ như thích LOLI, S&M… Tóm lại, Lâm mỹ nam thu nhận cô, nhất định là vì một loại ham muốn cá nhân nào đó ở cô!
Tại sao cô lại còn đi cùng anh tới đây chứ? Ặc, lúc bị Tư Tư đuổi ra khỏi cửa, khi đó không phải là không có chỗ để đi, bất đắc dĩ thôi sao, lúc đó cô chưa nghĩ tới chuyện này… Về sau nghĩ lại, cô không chỉ không hề sợ hãi, mà còn rất hưng phấn, rất ngạc nhiên, rất chờ mong – trong cuộc sống, Lâm mỹ nam sẽ là kiểu như thế nào? Bất tri bất giác, chính là muốn tới gần anh, hiểu rõ thêm một chút về anh… Vậy đại khái có thể quy kết là ham muốn rình mò cuộc sống cá nhân của mỹ nam đại nhân, Chu Thanh Thanh nghĩ vậy.
Đáng tiếc, Lâm Diễn nhanh chóng đập tan những suy đoán của cô.
Vừa vào phòng, Lâm Diễn đã chỉ định giới hạn cho Chu Thanh Thanh: “Đây là phòng của cô, có phòng tắm độc lập. Cô có thể tùy ý đi lại trong phạm vi tầng một. Còn tầng hai, là thuộc không gian riêng tư của chủ nhân tôi đây, khu vực cấm, nghe rõ chưa?”
Chu Thanh Thanh gật đầu: “Rõ rồi…” Cái gì chứ, hóa ra không ở cùng tầng… Hại cô không được quan sát ở cự ly gần! (Cô muốn gần thế nào nữa! Chẳng lẽ cô còn mong chờ cùng giường chung gối sao?... =.=)
Cuộc đối thoại kế tiếp khiến Lâm Diễn cảm thấy vô cùng nhức đầu, lại một lần nữa hối hận sâu sắc chỉ vì nhất thời xúc động mà nhặt cái thứ ăn rồi miễn trả lại này về…
Chu Thanh Thanh xuýt xoa: “Lâm mỹ nam, nhà anh đẹp thật đấy!”
Lâm Diễn bỏ qua, hỏi thẳng: “Việc nấu ăn, sẽ thế nào?”
Chu Thanh Thanh: “Sẽ không nấu, sẽ ăn…” >_
Lâm Diễn: “Việc giặt quần áo, sẽ thế nào?” =_=
Chu Thanh Thanh: “Sẽ dùng máy giặt…” >_
Lâm Diễn: “Việc dọn dẹp nhà cửa, sẽ thế nào?” =_=|
Chu Thanh Thanh: “Bình hoa nhà anh có quý không? Nếu mà quý thì tôi không bồi thường nổi…” >___
Lâm Diễn: “… Được rồi, cô nói đi, rốt cuộc thì cô biết cái gì?” =_=||
Chu Thanh Thanh cuối cùng cũng tỉnh lại: mỹ nam đại nhân chuẩn bị sử dụng cô như người làm sao? – Hại người ta mất công đoán mò! >0
Nhưng mà, cô thật sự chẳng biết làm gì cả, một cuộc sống ngây ngốc, cho tới bây giờ phòng ở vẫn lộn xộn như ổ chó, thứ duy nhất coi như sạch sẽ là cái giường của cô.
“Tôi, tôi có thể nói, có thể tâm sự cùng anh những lúc nhàm chán! Ở một mình, chắc chắn rất quạnh hiu phải không? Tôi có thể cam đoan, từ nay về sau căn nhà này đã có tôi, cuộc sống của anh sẽ rất náo nhiệt – đương nhiên, những lúc anh cần yên tĩnh, tôi tuyệt đối sẽ không phát ra một tiếng động nào.” Cuối cùng, Chu Thanh Thanh còn làm động tác kéo khóa miệng lại.
Lâm Diễn hoàn toàn bó tay: “…”=_=|||
Xem ra phải thật sự nuôi cô như vật cưng. Nhưng mà, anh cũng chỉ tùy tiện hỏi thôi, tạo cho cô cảm giác anh thu nhận cô là có ý đồ - nếu không thì trong đầu cô nhất định sẽ phỏng đoán lung tung – anh hiểu rất rõ năng lực YY của cô.
Vả lại… Ở một mình, quả thực có chút lạnh lẽo, sau này đã có cô, đây sẽ được coi như một ngôi “nhà”, không còn là chỗ chỉ dùng để ở nữa. Lâm Diễn cuối cùng cũng không buồn phiền vì bản thân nhất thời xúc động nữa, trái lại còn có chút chờ mong đối với cuộc sống “ở chung” trong tương lai.
Thế nhưng trên mặt lại bí xị tỏ vẻ bất mãn: “Được rồi, là tôi không nên chờ mong gì ở một người lấy cuộc sống của heo làm mục tiêu cuối cùng.”
Chu Thanh Thanh: … o(╯□╰)o!
Sau đó Lâm Diễn tiếp tục dùng “giọng điệu không có gì hay ho” giới thiệu sơ qua cho cô về tình hình căn nhà, sau đó bỏ lại một câu: “Toát cả mồ hôi, tôi lên lầu đi tắm.” Rồi bỏ đi.
***
Chu Thanh Thanh vô cùng thỏa mãn với chỗ ở mới này. Sau khi sắp xếp xong đồ đạc của mình, cô cũng đi tắm rửa một cái. Nhìn đồng hồ mới hơn mười giờ tối – làm một con cú sao có thể đi ngủ sớm như vậy? Bây giờ cô lại chẳng hề mệt mỏi tí nào. Vì vậy bèn lấy máy tính xách tay ra, bắt đầu lên mạng.
Tiếp đó ngay lập tức cảm thấy vô cùng hạnh phúc với đường truyền tốc độ siêu nhanh của nhà Lâm mỹ nam – treo hai cái QQ, treo feixin, treo UC, mở blog, mở trang chủ renren, mở nông trường vui vẻ đi trộm đồ ăn, mở trò chơi QQ, chơi mấy ván bài rồi xem mọi người tám chuyện, mở diễn đàn cô thường hay ghé qua rồi mở tất cả những bài viết cô thấy hứng thú… “Gói tài nguyên đặc biệt” lần trước hai ba ngày mới down được 40%, down tiếp – tốc độ gần 1MB/s ôi mẹ ơi, tốc độ 30KB/s ở nhà cô hoàn toàn không thể so sánh!
Như thế vẫn không bị nghẽn mạng!!! Cảm giác này thật quá tuyệt vời! =w=
Đã từng có lúc cô nhìn thấy một câu rất cá tính trên Internet liền lấy làm chữ ký QQ: “Tôi muốn có một căn phòng ở, mặt hướng ra biển, xuân về hoa nở, băng thông rộng 4M, có thể mua hàng tại nhà, bưu kiện tốc hành, không phải trả tiền thuê…”
Hôm nay, coi như nguyện vọng của cô đã trở thành sự thật? Tuy cô không phải người sở hữu căn nhà này – nhưng mà, cô quyết định, phải ở lại chỗ này càng lâu càng tốt! (^o^)/~
Có tin nhắn QQ, cửa sổ rung rung.
[Tư Ngây Thơ: Nấm lạnh, đêm khuya gà mờ hả? Cần xem GV, AV không? Giá người quen, giảm cho sáu mươi chín! / Biểu cảm: cười dê]
[Tư Ngây Thơ: Nấm lạnh, đêm đẹp chỉ tiếc quá ngắn ngủi, sao còn không mau lăn lộn trên giường của mỹ nam đi, ôn lại giấc mộng xưa tối qua? / Biểu cảm: tà ác]
Cửa sổ tiếp tục rung rung.
[Tư Ngây Thơ: Con ranh chết tiệt kia, dám không trả lời tin nhắn của bà? Về sau có phim nào hay cũng không nói cho mi, hừ hừ! / Biểu cảm: tức giận]
Rót một chén trà xong Chu Thanh Thanh quay trở lại trước máy tính, sau khi nhìn thấy màn hình: “Phụt…”
Vội vàng lấy khăn giấy bên cạnh lau cái màn hình cũ kỹ đáng thương - ặc, động tác này sao lại quen thuộc thế? Chu Thanh Thanh đau xót phát hiện, gần đây cô thường khó kiểm soát được hành động của mình, haiz, cứ tiếp tục như vậy, máy tính sẽ sớm phải thanh lý mất! >_
Còn chưa kịp đau lòng xong, Chu Thanh Thanh đã nghe thấy một giọng nói buồn rầu vang lên ở phía cửa: “Chu Thanh Thanh! Cô muốn phun trà cũng được, nhưng xin đừng phun lên bàn nhà tôi có được không? Cái bàn đó quý lắm đấy…”
Chu Thanh Thanh ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm mỹ nam bên hông vỏn vẹn quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, dáng vẻ nhàn nhã tựa bên khung cửa, điệu bộ vô cùng quyến rũ trêu ngươi, vẻ mặt vô cùng mê hoặc nhìn cô… (Mèo tôi thỉnh thoảng xen vào: người ta căn bản là mặt không biểu tình được không?)
“Phụt…” Vì vậy, lần này Chu Thanh Thanh không phải phun trà, mà là máu mũi. = 皿 =
Chỉ thấy Chu Thanh Thanh ngồi tựa lưng vào ghế, mắt hơi khép hờ, lông mi rất dài và mảnh hơi rung rung, cánh môi hồng nhạt hơi hé ra, điện thoại cầm trên tay như sắp sửa rơi xuống, tất cả thật yên tĩnh mà đẹp đẽ. Động tác của Lâm Diễn nhẹ nhàng linh hoạt, rút chiếc điện thoại xinh xắn ra khỏi tay Chu Thanh Thanh – quả nhiên không tỉnh, thật đúng là con heo ngốc nghếch, thích ứng được trong mọi hoàn cảnh! Khóe miệng Lâm Diễn bất giác nhếch lên.
Nhanh chóng kiểm tra tin nhắn vừa rồi cô gửi cho Dương Tư Tư, suýt chút nữa làm anh tức chết: “Lâm Yểm, biển số xe L0308, địa chỉ nhà tạm thời chưa biết.”
Cánh tay dài của Lâm Diễn duỗi ra bịt mũi Chu Thanh Thanh: “Chu Thanh Thanh, cô gái chết tiệt, tỉnh lại cho tôi! Không cho phép ngủ!!” (╰_╯)#
Chu Thanh Thanh bất mãn rên rỉ nho nhỏ, cuối cùng cũng mở hai con mắt mờ mịt ra: “Hả, đến nơi nhanh thế à?”
“Đến cái đầu cô! Tôi có nói tôi tên là Yểm à?... Rõ ràng tôi là Lâm Diễn, được chưa? Ba gạch ở giữa chữ Đi, chính là chữ Diễn đó…” [1]
[1] Đi (Hành): [行], Diễn [衍], Yểm [掩]
Chu Thanh Thanh thản nhiên ngáp một cái: “Vậy sao anh không nói sớm, không thể trách tôi được, ai bảo chữ Trung Quốc lại uyên thâm như vậy? Hơn nữa, Yểm với Diễn là cùng một âm, đọc lên chẳng có gì khác nhau, anh so đo thế làm gì… Ấy, đèn xanh rồi, xe đằng sau đang giục đấy! Mau lái xe đi! Người ta nói cho bây giờ…”
Lâm Diễn đen mặt im lặng: “=_=|||…”
Chu Thanh Thanh còn không sợ chết nói thêm một câu: “Thỉnh thoảng lên cơn điên là không tốt.”
Khóe miệng Lâm Diễn run rẩy: “=_,=…” Câu đó rõ ràng là trước đây tôi lấy ra để dạy bảo cô được chưa!
Phản ứng chậm chạp anh có thể nhịn được, nhưng làm sao anh có thể quên được, Chu Thanh Thanh còn có rất nhiều thứ vô cùng lợi hại, ví dụ như, thỉnh thoảng cô lại lên cơn điên… Tối qua không phải là nhất thời não có vấn đề nên mới ra ngoài tìm tình một đêm sao?... Nhỡ may lúc đang “abc” mà cô cho anh một quả “phát điên” như thế thì sao…
Lâm Diễn đột nhiên cảm thấy đau đầu. Hiểu lầm thở thành sự thật cái gì, xem ra cần phải bàn lại, bàn lại!
Nhưng mà, không biết tại sao lại vì trong cuộc sống cô luôn nhớ rõ những lời “sư phụ” anh dạy bảo trên mạng, mà cảm thấy có chút mừng thầm, điều này có nghĩa là “sư phụ” anh cũng rất có trọng lượng trong lòng cô?
Sau này Lâm Diễn mới biết Chu Thanh Thanh hóa ra vốn không phải tên là Chu Thanh Thanh, mà là Chu Thanh Tịnh, những bởi vì lúc cô vừa học viết chữ, cảm thấy hai chữ “Thanh Tịnh” rất khó viết, hơn nữa thường xuyên không phân biệt được mình tên là “Chu Thanh Tịnh” hay là “Chu Tịnh Thanh”, vì vậy cô tự động giảm bớt thành “Chu Thanh Thanh”… Lâm Diễn đột nhiên cảm thấy thấm thía, ngày trước anh không cần phải so đo với một kẻ đầu óc tối tăm hai chữ “Yểm” và “Diễn” khác nhau làm gì, huống hồ, theo lời cô nói, ít nhất “Yểm” và “Diễn” đọc lên đều giống nhau… =.=
***
Không hề bất ngờ, Lâm mỹ nam sống một mình. Ở một tòa nhà hai mươi tầng xa hoa gần bờ biển ngoại thành, mỗi tầng là một nhà độc lập.
Chu Thanh Thanh vừa vào cửa đã bị một chiếc cửa sổ sát đất tráng lệ hấp dẫn, ngoài cửa sổ cách khoảng ba bốn trăm mét chính là biển! Cách bày trí trong phòng đơn giản nhưng không mất đi phong cách, đồ gia dụng đầy đủ cái gì cần là có, cho thấy chủ nhân có cuộc sống hưởng thụ thanh cao và năng lực kinh tế hùng mạnh. So với nguyện vọng “Chỉ cần một nơi có thể che gió che mưa, không đến mức lưu lạc đầu đường” của Chu Thanh Thanh thì thực sự nhiều hơn nhiều lắm!
Chu Thanh Thanh bỗng có cảm giác như một miếng bánh từ trên trời rơi xuống! =w=
Cô nam quả nữ ở cùng dưới một mái nhà, sẽ không xảy ra những chuyện sấm sét gặp lửa đất chứ? Về chuyện này, Chu Thanh Thanh vừa mong chờ lại vừa bất an – tuy cô chậm chạp, nhưng hoàn toàn có khả năng suy đoán – Lâm mỹ nam sẽ không có sở thích bất lương nào đó chứ? Ví dụ như thích LOLI, S&M… Tóm lại, Lâm mỹ nam thu nhận cô, nhất định là vì một loại ham muốn cá nhân nào đó ở cô!
Tại sao cô lại còn đi cùng anh tới đây chứ? Ặc, lúc bị Tư Tư đuổi ra khỏi cửa, khi đó không phải là không có chỗ để đi, bất đắc dĩ thôi sao, lúc đó cô chưa nghĩ tới chuyện này… Về sau nghĩ lại, cô không chỉ không hề sợ hãi, mà còn rất hưng phấn, rất ngạc nhiên, rất chờ mong – trong cuộc sống, Lâm mỹ nam sẽ là kiểu như thế nào? Bất tri bất giác, chính là muốn tới gần anh, hiểu rõ thêm một chút về anh… Vậy đại khái có thể quy kết là ham muốn rình mò cuộc sống cá nhân của mỹ nam đại nhân, Chu Thanh Thanh nghĩ vậy.
Đáng tiếc, Lâm Diễn nhanh chóng đập tan những suy đoán của cô.
Vừa vào phòng, Lâm Diễn đã chỉ định giới hạn cho Chu Thanh Thanh: “Đây là phòng của cô, có phòng tắm độc lập. Cô có thể tùy ý đi lại trong phạm vi tầng một. Còn tầng hai, là thuộc không gian riêng tư của chủ nhân tôi đây, khu vực cấm, nghe rõ chưa?”
Chu Thanh Thanh gật đầu: “Rõ rồi…” Cái gì chứ, hóa ra không ở cùng tầng… Hại cô không được quan sát ở cự ly gần! (Cô muốn gần thế nào nữa! Chẳng lẽ cô còn mong chờ cùng giường chung gối sao?... =.=)
Cuộc đối thoại kế tiếp khiến Lâm Diễn cảm thấy vô cùng nhức đầu, lại một lần nữa hối hận sâu sắc chỉ vì nhất thời xúc động mà nhặt cái thứ ăn rồi miễn trả lại này về…
Chu Thanh Thanh xuýt xoa: “Lâm mỹ nam, nhà anh đẹp thật đấy!”
Lâm Diễn bỏ qua, hỏi thẳng: “Việc nấu ăn, sẽ thế nào?”
Chu Thanh Thanh: “Sẽ không nấu, sẽ ăn…” >_
Lâm Diễn: “Việc giặt quần áo, sẽ thế nào?” =_=
Chu Thanh Thanh: “Sẽ dùng máy giặt…” >_
Lâm Diễn: “Việc dọn dẹp nhà cửa, sẽ thế nào?” =_=|
Chu Thanh Thanh: “Bình hoa nhà anh có quý không? Nếu mà quý thì tôi không bồi thường nổi…” >___
Lâm Diễn: “… Được rồi, cô nói đi, rốt cuộc thì cô biết cái gì?” =_=||
Chu Thanh Thanh cuối cùng cũng tỉnh lại: mỹ nam đại nhân chuẩn bị sử dụng cô như người làm sao? – Hại người ta mất công đoán mò! >0
Nhưng mà, cô thật sự chẳng biết làm gì cả, một cuộc sống ngây ngốc, cho tới bây giờ phòng ở vẫn lộn xộn như ổ chó, thứ duy nhất coi như sạch sẽ là cái giường của cô.
“Tôi, tôi có thể nói, có thể tâm sự cùng anh những lúc nhàm chán! Ở một mình, chắc chắn rất quạnh hiu phải không? Tôi có thể cam đoan, từ nay về sau căn nhà này đã có tôi, cuộc sống của anh sẽ rất náo nhiệt – đương nhiên, những lúc anh cần yên tĩnh, tôi tuyệt đối sẽ không phát ra một tiếng động nào.” Cuối cùng, Chu Thanh Thanh còn làm động tác kéo khóa miệng lại.
Lâm Diễn hoàn toàn bó tay: “…”=_=|||
Xem ra phải thật sự nuôi cô như vật cưng. Nhưng mà, anh cũng chỉ tùy tiện hỏi thôi, tạo cho cô cảm giác anh thu nhận cô là có ý đồ - nếu không thì trong đầu cô nhất định sẽ phỏng đoán lung tung – anh hiểu rất rõ năng lực YY của cô.
Vả lại… Ở một mình, quả thực có chút lạnh lẽo, sau này đã có cô, đây sẽ được coi như một ngôi “nhà”, không còn là chỗ chỉ dùng để ở nữa. Lâm Diễn cuối cùng cũng không buồn phiền vì bản thân nhất thời xúc động nữa, trái lại còn có chút chờ mong đối với cuộc sống “ở chung” trong tương lai.
Thế nhưng trên mặt lại bí xị tỏ vẻ bất mãn: “Được rồi, là tôi không nên chờ mong gì ở một người lấy cuộc sống của heo làm mục tiêu cuối cùng.”
Chu Thanh Thanh: … o(╯□╰)o!
Sau đó Lâm Diễn tiếp tục dùng “giọng điệu không có gì hay ho” giới thiệu sơ qua cho cô về tình hình căn nhà, sau đó bỏ lại một câu: “Toát cả mồ hôi, tôi lên lầu đi tắm.” Rồi bỏ đi.
***
Chu Thanh Thanh vô cùng thỏa mãn với chỗ ở mới này. Sau khi sắp xếp xong đồ đạc của mình, cô cũng đi tắm rửa một cái. Nhìn đồng hồ mới hơn mười giờ tối – làm một con cú sao có thể đi ngủ sớm như vậy? Bây giờ cô lại chẳng hề mệt mỏi tí nào. Vì vậy bèn lấy máy tính xách tay ra, bắt đầu lên mạng.
Tiếp đó ngay lập tức cảm thấy vô cùng hạnh phúc với đường truyền tốc độ siêu nhanh của nhà Lâm mỹ nam – treo hai cái QQ, treo feixin, treo UC, mở blog, mở trang chủ renren, mở nông trường vui vẻ đi trộm đồ ăn, mở trò chơi QQ, chơi mấy ván bài rồi xem mọi người tám chuyện, mở diễn đàn cô thường hay ghé qua rồi mở tất cả những bài viết cô thấy hứng thú… “Gói tài nguyên đặc biệt” lần trước hai ba ngày mới down được 40%, down tiếp – tốc độ gần 1MB/s ôi mẹ ơi, tốc độ 30KB/s ở nhà cô hoàn toàn không thể so sánh!
Như thế vẫn không bị nghẽn mạng!!! Cảm giác này thật quá tuyệt vời! =w=
Đã từng có lúc cô nhìn thấy một câu rất cá tính trên Internet liền lấy làm chữ ký QQ: “Tôi muốn có một căn phòng ở, mặt hướng ra biển, xuân về hoa nở, băng thông rộng 4M, có thể mua hàng tại nhà, bưu kiện tốc hành, không phải trả tiền thuê…”
Hôm nay, coi như nguyện vọng của cô đã trở thành sự thật? Tuy cô không phải người sở hữu căn nhà này – nhưng mà, cô quyết định, phải ở lại chỗ này càng lâu càng tốt! (^o^)/~
Có tin nhắn QQ, cửa sổ rung rung.
[Tư Ngây Thơ: Nấm lạnh, đêm khuya gà mờ hả? Cần xem GV, AV không? Giá người quen, giảm cho sáu mươi chín! / Biểu cảm: cười dê]
[Tư Ngây Thơ: Nấm lạnh, đêm đẹp chỉ tiếc quá ngắn ngủi, sao còn không mau lăn lộn trên giường của mỹ nam đi, ôn lại giấc mộng xưa tối qua? / Biểu cảm: tà ác]
Cửa sổ tiếp tục rung rung.
[Tư Ngây Thơ: Con ranh chết tiệt kia, dám không trả lời tin nhắn của bà? Về sau có phim nào hay cũng không nói cho mi, hừ hừ! / Biểu cảm: tức giận]
Rót một chén trà xong Chu Thanh Thanh quay trở lại trước máy tính, sau khi nhìn thấy màn hình: “Phụt…”
Vội vàng lấy khăn giấy bên cạnh lau cái màn hình cũ kỹ đáng thương - ặc, động tác này sao lại quen thuộc thế? Chu Thanh Thanh đau xót phát hiện, gần đây cô thường khó kiểm soát được hành động của mình, haiz, cứ tiếp tục như vậy, máy tính sẽ sớm phải thanh lý mất! >_
Còn chưa kịp đau lòng xong, Chu Thanh Thanh đã nghe thấy một giọng nói buồn rầu vang lên ở phía cửa: “Chu Thanh Thanh! Cô muốn phun trà cũng được, nhưng xin đừng phun lên bàn nhà tôi có được không? Cái bàn đó quý lắm đấy…”
Chu Thanh Thanh ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm mỹ nam bên hông vỏn vẹn quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, dáng vẻ nhàn nhã tựa bên khung cửa, điệu bộ vô cùng quyến rũ trêu ngươi, vẻ mặt vô cùng mê hoặc nhìn cô… (Mèo tôi thỉnh thoảng xen vào: người ta căn bản là mặt không biểu tình được không?)
“Phụt…” Vì vậy, lần này Chu Thanh Thanh không phải phun trà, mà là máu mũi. = 皿 =
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook