Yêu Trong Đau Khổ
-
Quyển 3 - Chương 47: Trong phòng khách sạn
Kiều Trạch ngồi bên chiếc bàn làm việc có đặt một chiếc ly thủy tinh trừ vẻ ngoài sáng bóng thì ngoài ra không còn gì nữa, nhưng không ít người phát hiện Kiều Trạch luôn nhìn chằm chằm cái ly thuỷ tinh này đến ngẩn người, giống như đang thưởng thức một đóa hoa vậy.
Ví dụ như Từ Bân, Trương Chính, ví dụ như thư ký của Kiều Trạch, cũng phát hiện ra hành động yêu thích này của Kiều Trạch. Từ Bân cố ý bắt chước Kiều Trạch nhìn chằm chằm vào cái ly đó, hi vọng có thể nhìn ra đoá hoa ẩn chứa trong đó, đáng tiếc cái ly chỉ là một cái ly rất bình thường, dù cố gắng xem nó coi nó là một đoá hoa thì nó cũng vẫn chỉ là một cái ly mà thôi, cuối cùng sau một hồi trêu đùa giễu cợt Kiều Trạch, bị Kiều Trạch quát lạnh một tiếng đành rút lui.
Hôm nay Kiều Trạch vừa chủ trì một hội nghị, trở lại văn phòng, đứng ở phía trước cửa sổ lới lỏng chiếc cà vạt khiến người ta hít thở không thông ra một chút, xoay người, tầm mắt lại rơi vào cái ly trên bàn, lại nhìn đến mất hồn, không biết anh đang nghĩ cái gì, ngay khi anh đang mất hồn thì chuông điên thoại lại đột nhiên vang lên.
"Buổi tối anh đến nhà em ăn cơm nha, một mình em ăn không thấy ngon." Bên kia truyền đến giọng nói của Tình Văn, mang theo mong đợi cùng vui mừng.
Chân mày Kiều Trạch bất giác cau lại, nói đơn giản một từ “Được" liền cúp điện thoại, trở lại trước bàn làm việc, ngồi xuống, nhìn cái gì đó trên máy tính, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt thâm trầm, sâu không thấy đáy.
Lúc Kiều Trạch đến nhà Tình Văn ăn cơm tối thì người giúp việc đã làm xong chuẩn bị xong cả rồi. Kiều Trạch đến khiến Tình Văn thật sự rất vui mừng, bởi vì giờ đây Kiều Trạch đã dần dần bước vào cuộc sống của cô.
Sau khi ăn cơm tối xong, Tình Văn hào hứng lôi Kiều Trạch đi coi hình bọn họ chụp khi ở nước ngoài. Cô xem từng tấm hình một, thỉnh thoảng lại trách Kiều Trạch sao không chị chụp ảnh cùng với cô, chỉ có duy nhất một tấm là nhìn thấy Kiều Trạch, lúc đó là anh đang ngủ trên máy bay, vẻ mặt mệt mỏi, nhưng lại chỉ chụp được mỗi gò má của anh.
Nghe Tình Văn nói xong, Kiều Trạch cũng không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, chỉ ngồi ở một bên nghe nhìn, trên mặt không chút cảm xúc, nhưng trong mắt lại có chút không kiên nhẫn, đưa tay vuốt mi tâm.
"Anh à, anh.......anh đang suy nghĩ chuyện gì à?" Tình Văn nhận ra Kiều Trạch có chút khác lạ, khiến cô cảm thấy có chút mất mát, anh và cô ta tuy ở cùng một chỗ nhưng anh vẫn không thực sự để tâm vào.
Kiều Trạch đang muốn nói gì đó thì đột nhiên chuông điện thoại di động lại đúng lúc vang lên, anh đứng dậy đi ra ban công nghe điện thoại, trong mắt Tình Văn hình như có chút lo lắng, sợ một cú điện thoại sẽ khiến Kiều Trạch xoay người bỏ đi mất.
"Cậu à, cậu đang ở đâu vậy?" Kiều Trạch còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, phía bên kia điện thoại di động đã liền truyền đến tiếng của Mạch Tử.
Kiều Trạch giơ tay vuốt mi tâm, giọng nói trong veo mà lạnh nhạt hỏi: "Có chuyện gì, nói ngay đi."
Những lời của Mạch Tử khiến trái tim Kiều Trạch khẽ trùng xuống, bàn tay cầm điện thoại cũng nắm chặt lại, "Nói xong chưa?"
"Xong rồi."
"Ngủ ngon!" Kiều Trạch nói xong liền cúp điện thoại.
"Cứ như vậy sao?" Mạch Tử không nhịn được ở đầu kia điện thoại lầm bầm một câu.
Hôm nay Tả Á và Mạch Tử đi dạo phố, mua sắm rất nhiều thứ, hai người cùng nhau ăn tối ở nhà Kiều Vân, cô mới trở về, vì quá mẹt mỏi mà nằm vật xuống, nghỉ ngơi một chút rồi đem những thứ mua được cất vào trong tủ.
Bận rộn một hồi, đến khi xong việc thì toàn thân đã ướt đầy mồ hôi. Tả Á nhấc cái thùng lên định cất vào trong góc, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một bóng người cao lớn đứng ở cửa phòng ngủ, đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô, trên mặt mang theo vẻ hốt hoảng như có như không.
Tả Á ngẩn ra, mãi mới ý thức được Kiều Trạch đã về nhà. Đã lâu rồi anh không về, đột nhiên hôm nay lại trở về khiến cho cô có cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, bàn tay nhỏ bé không tự chủ được mà nắm chặt lấy cái thùng, khớp xương theo động tác của cô mà trắng bệch ra, sững sờ nhìn anh một lát mới hoàn hồn: "Anh.......Anh đã về rồi, đã ăn tối chưa?"
Tầm mắt lạnh lẽo của Kiều Trạch quét về phía cái thùng trong tay Tả Á, trong đôi mắt thoáng qua tia tức giận, từng bước bước đến chỗ Tả Á, đưa tay giật lấy cái thùng trong tay cô, ném xuống đất, lạnh lùng nói: "Sao em không nói tiếng nào mà đã rời đi?"
"Em vốn định gọi cho anh, nhưng, Mạch Tử nói.......Cô ấy sẽ giúp em chuyển lời cho anh, nên......."
Kiều Trạch chợt đưa tay kéo tay Tả Á, Tả Á bị mất thăng bằng liền ngã về phía anh, chỉ thiếu chút nữa là đụng vào ngực anh, tay của anh cầm tay cô thật chặt, thậm chí làm cho cô có cảm giác hơi đau, cô cau mày nhìn anh.
"Kiều Trạch.......Anh làm sao vậy?" Tả Á nhìn đôi mắt đen lạnh lùng của Kiều Trạch, anh đang tức giận, tức giận vì cô không nói cho anh biết, nhưng, là vì cô sợ giọng nói lạnh lùng và chán ghét của anh, thậm chí cô rất muốn anh tới giúp đỡ mình, nhưng lại không dám hỏi, bây giờ cô trở nên không còn là mình nữa, ngay cả một câu cũng không dám nói, không dám hỏi.
Đúng vậy, anh sao thế, Kiều Trạch thoáng ngẩn người, trong lòng cảm thấy chán nản, buông tay Tả Á ra, lại đưa tay lới lỏng chiếc cà vạt, vẻ mặt lạnh lùng, còn có chút hung hăng ra lệnh: "Không được đi, em đã quên thoả thuận hôn nhân rồi sao?"
Nói xong bàn tay cũng mạnh mẽ kéo cà vạt xuống, rồi xoay người đi vào phỏng tắm. Tả Á vừa nghe thấy Kiều Trạch nói không cho phép cô đi, liền vội vàng đuổi theo: "Nhưng, vé máy bay em đã mua xong rồi, hơn nữa em đã hứa với bên kia rồi, không thể nói không đi liền không đi được."
Kiều Trạch đột nhiên xoay người lại, một tay ôm Tả Á vào trong ngực, Tả Á ngẩn người, lúc này mới ý thức được mình đang chạy theo Kiều Trạch vào phòng tắm, mặt của anh dựa vào cô gần như vậy, hơi thở ấm áp nam tính phả lên mặt cô, lồng ngực của anh rắn chắc, nóng bỏng, đôi mắt đen sâu như xoáy nước nhìn thẳng vào cô, có chút phẫn nộ lại có chút dục vọng, thái độ của anh làm cho cô trở nên có chút luống cuống.
Đôi môi mỏng khẽ giật giật như muốn nổi giận, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ là cúi đầu xuống hung hăng cắn môi cô, tay cũng không yên phận mà dao động trên người của cô. Đó không phải là hôn, mà là sự trừng phạt, dường như anh muốn cắn nuốt lấy cô. Đó không phải là yêu thương vuốt ve, mà là một sự chiếm đoạt và phát tiết mạnh mẽ, thô bạo. Chỉ cần cô khơi mào sự bất mãn của anh, anh sẽ liền trừng phạt cô vì không ngoan, không nghe lời. Thậm chí anh còn không muốn nói với cô một câu, hoặc là nghe cô nói một lời.
Trong lòng Tả Á có chút buồn bực khó chịu, ra sức kháng cự nụ hôn nóng bỏng của anh, mà anh lại vẫn lỗ mãng mà vuốt ve. Kiều Trạch cảm nhận được sự mâu thuẫn của Tả Á, động tác chợt dừng lại, cánh tay ôm cô có chút lới lỏng ra, Tả Á nhân cơ hội này lui ra khỏi lồng ngực của anh, bước chân có chút vội vàng mà lui ra khỏi phòng tắm, trong mắt còn ẩn chứa một làn sương mù, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mỹ của anh, cô không phải công cụ phát tiết dục vọng và tức giận của anh.
Cô kinh ngạc đứng ở đó, nhìn Kiều Trạch đi qua trước mắt cô, thấy Kiều Trạch có chút tức giận mở cửa, đóng cửa rồi rời đi. Tả Á cảm thấy vô cùng chán nản, mọi chuyện tại sao lại như vậy? Nghĩ tới chuyện Kiều Trạch tự nhiên tức giận, nói không cho phép, không phải Kiều Trạch đang biểu đạt sự quan tâm chứ?
Trong lòng Tả Á vốn đang chán nản lại như rót thêm chút sức mạnh, kéo thẳng bả vai và lên tinh thần, cô mơ màng nhìn cửa phòng ngủ, trong lòng có một chuỗi âm thanh đang không ngừng reo hò, anh......anh đang lo lắng vì cô, vì sợ cô đi một mình không an toàn sao?
Chẳng lẽ anh cho rằng lần này cô đi, cũng giống như trưởc kia đến thành phố X, cho nên anh mới tức giận? Cô chỉ muốn đi thăm Tiểu Duyên thôi mà, không phải là bỏ đi không trở lại, càng không giống như trước đây, bốc đồng mà rời đi.
Là Mạch Tử nói lộn cái gì à, hay là con bé này muốn trêu chọc Kiều Trạch? Kiều Trạch bởi vì chuyện này mà tức giận ư? Có đúng như vậy không? Trong lòng Tả Á suy nghĩ một hồi, rồi đột nhiên đứng dậy, vừa gọi điện thoại vừa đuổi theo Kiều Trạch.
Anh không nhận điện thoại của cô, Tả Á vội vàng để điện thoại trong túi, ra ngoài mới phát hiện trời đang mưa, Tả Á chưa kịp quay về lấy ô, thì cô lại chợt nhìn thấy xe Kiều Trạch từ trong nhà để xe chạy ra, rồi sau đó lái ra khỏi chung cư. Tả Á chạy ra màn mưa, đuổi theo chiếc xe đang ra khỏi chung cư, Tả Á vội vàng bắt một chiếc xe taxi, mắt luôn nhìn hướng Kiều Trạch đi, chỉ vào xe của Kiều Trạch, vội vàng nói: "Bác tài xế, làm phiền bác đi theo chiếc xe trước mặt giúp tôi."
Tài xế taxi nhìn Tả Á một cái, suy đoán chắc là cô đang theo dõi ông xã bắt gian, nghĩ rằng có lẽ hai vợ chồng đang giận dỗi rồi, cũng không hỏi nhiều, liền phát huy tài nghệ lái xe tuyệt đỉnh của mình, đuổi theo.
Quả nhiên Kiều Trạch chạy xe một vòng, đến trước cửa một khách sạn mới dừng lại, bác tài xế kia thấy vậy càng thêm chắc chắn Tả Á đi theo để bắt gian, nhận lấy tiền của Tả Á, xong không nhịn được mà khuyên nhủ: "Có chuyện gì thì cùng nhau thương lượng, đàn ông như vậy, không đáng để cô kích động."
"À? A, bác nghĩ như vậy à.......?" Dĩ nhiên Tả Á hiểu được ý nghĩa trong lời nói của bác tài xế, giải thích mấy câu rồi mở cửa xuống xe, xe taxi cũng quay đầu chạy đi.
Tả Á đứng trước cửa khách sạn, cảm thấy nơi này khá quen thuộc, đây không phải là nơi tổ chức tiệc sinh nhật của Kiều Trạch sao, Kiều Trạch đến đây làm gì, Tả Á nghi hoặc đi về phía cửa khách sạn.
Lúc bước vào khách sạn, Tả Á đã không thấy bóng dáng của Kiều Trạch đâu nữa, cô có chút hoang mang, Kiều Trạch đang ở tầng nào, anh đến đây làm gì? Lòng Tả Á càng lúc càng hốt hoảng, không nhịn được nhớ lại đêm hôm đó. Trong đêm sinh nhật của Kiều Trạch, Kiều Trạch đã mang cô tới một căn phòng. Lúc đi lên, cô không biết là tầng nào, nhưng lúc đi ra từ căn phòng kia cũng thấy rõ. Sau khi Tả Á vào thang máy, không nhịn được đưa tay nhấn nút, cũng chính là đi lên tầng lầu mà Kiều Trạch đến.
Lúc trong thang máy Tả Á lại không nhịn được mà lại bắt đầu suy nghĩ miên man. Đêm hôm đó anh trực tiếp vào căn phòng kia, mà bây giờ Kiều Trạch cũng đi tới căn phòng đó, suy nghĩ một chút, có khi nào Kiều Trạch đã thuê trước căn phòng đó rồi không?
Một ý niệm đột nhiên nảy ra trong đầu Tả Á khiến trái tim cô bình bịch đập loạn, chẳng lẽ Kiều Trạch ở khách sạn này sao? Không phải là anh ở cùng với Tình Văn? Trong lòng bồn chồn không thôi, trái tim không khống chế được mà nảy lên từng nhịp.
Lúc cửa thang máy mở ra Tả Á vội vàng ra khỏi thang máy, cô không biết tại sao mình lại nhất định phải đuổi kịp Kiều Trạch, tại sao thấy Kiều Trạch ở nơi này trong lòng cô lại vui sướng, kích động như vậy. Hiện tại trong cô chỉ có một ý niệm, cô muốn nói cho Kiều Trạch biết, không phải cô không nói một tiếng mà rời đi, cô chỉ đi đến thành phố X thăm Tiểu Duyên thôi. Cô muốn hỏi Kiều Trạch có thể cùng cô đi thăm Tiểu Duyên không, trực giác mách bào cho cô biết, Kiều Trạch sẽ giống cô, sẽ yêu thích Tiểu Duyên.
Dựa vào trí nhớ của mình, Tả Á đi đến căn phòng mà cô đã từng ân ái với Kiều Trạch, nhìn cánh cửa trước mắt, lòng cô có chút lo lắng, không dám gõ cửa, do dự, đấu tranh, vì sự thiếu quyết đoán mà âm thầm tự mắng mình không có tiền đồ, từ lúc nào mà cô đã sợ Kiều Trạch đến mức này rồi.
Với cá tính trước đây của cô không phải là cô sẽ hung hăng gõ cửa, sau đó gọi to, ‘Kiều Trạch, mau mở cửa cho em’ sao? Tại sao hôm nay cô lại trở nên nhút nhát và không có dũng khí như vậy? Hạ quyết tâm, cô lấy hết dũng khí của mình đưa tay gõ cửa, trái tim cũng đang hồi hộp mà đập liên hồi.
Chỉ đợi một lát thôi mà Tả Á cảm thấy sao mà dài đằng đẵng. Cửa mở ra, cô mở miệng định gọi tên Kiều Trạch, nhưng vừa nhìn thấy rõ người mở cửa, trái tim cô lạnh ngắt như bị ném vào hầm băng, chìm sâu đến ngàn trượng.
Người mở cửa không phải là Kiều Trạch, Tả Á nhìn cô gái trước mắt, Tình Văn, cô ta cứ như vậy, không để Tả Á có chút phòng bị nào mà xuất hiện trước mặt cô. Mái tóc dài của Tình Văn hơi ướt, còn hơi rối, chiếc áo T-shirt mặc bên ngoài thân hình cao gầy, màu sắc của chiếc áo rất trang nhã, đó là phong cách của Kiều Trạch.
Tựa như tất cả máu chảy trong người Tả Á đều đông cứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên tái nhợt, chân như mọc rễ, nặng nề không sao di chuyển được, một cảm giác đau đớn khó tả lặng lẽ lan khắp cơ thể cô.
"Ai ở bên ngoài đó?"
Giọng nói trầm thấp rõ ràng của Kiều Trạch từ trong phòng truyền ra, tay chân Tả Á trở nên lạnh lẽo, ngay lúc đinh xoay người bỏ đi cô lại chợt thấy bóng dáng của Kiều Trạch, hình như anh mới vừa tắm xong, chỉ mặc một cái quần mềm màu vàng nhạt, trong mắt anh hình như thoáng qua một tia hốt hoảng, bàn tay đang lau tóc cũng cứng đờ.
Tả Á không nhịn được lui về phía sau hai bước.
"Tả Á!" Kiều Trạch kêu một tiếng, đi tới, Tả Á nhìn thấy anh đi tới gần mình lại giống như nhìn thấy cái gì đó rất đáng sợ, xoay người, hoảng hốt vội vã chạy đi. Biết là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là chuyện khác.
Cô chạy nhanh ra ngoài, không nhìn gì, không nghe gì, chỉ cần thấy đường là cô liền lảo đảo chạy theo, cho đến khi trên mặt cảm thấy lạnh giá cô mới hoàn hồn, phát hiện mình đã ra khỏi khách sạn, từng giọt mưa giống như những con dao găm lạnh lẽo khứa vào thân thể cô, cô mờ mịt chạy trong màn mưa ra đến con đường phía trước.
Nước mưa hoà vào dòng nước mắt rồi chảy xuống, tầm mắt của cô mờ dần, cô không thấy rõ những gì ở phía trước nữa, bàn tay đưa ra không ngừng vẫy, hi vọng có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng, bây giờ trời mưa lớn như vậy, từng chiếc xe chạy tới, nhưng không có một chiếc nào chịu dừng lại. Trên người cô, trên mặt cô ướt đẫm nước mưa, giúp cô che giấu đi những giọt nước mắt không thể nào kiềm chế được mà đang rơi xuống, không biết là do nước mưa hay là nước mắt, cảnh trước mắt cô đã trở nên mơ hồ.
Lúc Kiều Trạch vội vàng đuổi tới đã thấy Tả Á lạnh run đứng ở bên lề đường đón xe, cả người bị nước mưa không ngừng xối vào: "Tả Á!" Anh đau lòng gọi cô, người cũng vội xông tới, nhưng, lại thấy Tả Á chặn một chiếc xe màu đen rồi nhanh chóng chui vào. Chiếc xe kia không phải là xe taxi, mà là xe riêng.
Cuối cùng Kiều Trạch cũng không đuổi kịp Tả Á, anh vội vàng chặn một chiếc taxi lại, nhưng, lại không ngăn được, chỉ có thể nhìn chiếc xe kia dần biến mất khỏi tầm mắt anh.
Tình Văn che ô ra ngoài, che mưa cho Kiều Trạch: "Anh, anh cứ đứng như vậy sẽ cảm lạnh đấy."
Kiều Trạch xoay người, đôi mắt tràn đầy tức giận nhìn Tình Văn: "Lập tức, đi về nhà." Nói xong, mặt mày anh xanh mét xoay người trở vào khách sạn, trở về phòng, anh không để ý cả người mình đang ướt đẫm nước mưa, mà liền gọi điện thoại cho Đường Lăng.
"Kiều Trạch, muộn như thế này rồi còn có chuyện gì thế, quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác."
Kiều Trạch không có tâm trí nói nhảm với Đường Lăng, nói ngay một biển số xe, có chút gấp gấp nóng nảy: "Đường Lăng, tôi muốn biết chiếc xe này đi đâu, là xe của ai, ngay lập tức!"
"Đã xảy ra chuyện gì à?"
"Đừng hỏi nhiều, tôi muốn biết ngay lập tức."
Đường lăng nghe giọng điệu nghiêm túc mà hốt hoang của Kiều Trạch, đành nói: "Biết rồi, chờ đó."
Ví dụ như Từ Bân, Trương Chính, ví dụ như thư ký của Kiều Trạch, cũng phát hiện ra hành động yêu thích này của Kiều Trạch. Từ Bân cố ý bắt chước Kiều Trạch nhìn chằm chằm vào cái ly đó, hi vọng có thể nhìn ra đoá hoa ẩn chứa trong đó, đáng tiếc cái ly chỉ là một cái ly rất bình thường, dù cố gắng xem nó coi nó là một đoá hoa thì nó cũng vẫn chỉ là một cái ly mà thôi, cuối cùng sau một hồi trêu đùa giễu cợt Kiều Trạch, bị Kiều Trạch quát lạnh một tiếng đành rút lui.
Hôm nay Kiều Trạch vừa chủ trì một hội nghị, trở lại văn phòng, đứng ở phía trước cửa sổ lới lỏng chiếc cà vạt khiến người ta hít thở không thông ra một chút, xoay người, tầm mắt lại rơi vào cái ly trên bàn, lại nhìn đến mất hồn, không biết anh đang nghĩ cái gì, ngay khi anh đang mất hồn thì chuông điên thoại lại đột nhiên vang lên.
"Buổi tối anh đến nhà em ăn cơm nha, một mình em ăn không thấy ngon." Bên kia truyền đến giọng nói của Tình Văn, mang theo mong đợi cùng vui mừng.
Chân mày Kiều Trạch bất giác cau lại, nói đơn giản một từ “Được" liền cúp điện thoại, trở lại trước bàn làm việc, ngồi xuống, nhìn cái gì đó trên máy tính, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt thâm trầm, sâu không thấy đáy.
Lúc Kiều Trạch đến nhà Tình Văn ăn cơm tối thì người giúp việc đã làm xong chuẩn bị xong cả rồi. Kiều Trạch đến khiến Tình Văn thật sự rất vui mừng, bởi vì giờ đây Kiều Trạch đã dần dần bước vào cuộc sống của cô.
Sau khi ăn cơm tối xong, Tình Văn hào hứng lôi Kiều Trạch đi coi hình bọn họ chụp khi ở nước ngoài. Cô xem từng tấm hình một, thỉnh thoảng lại trách Kiều Trạch sao không chị chụp ảnh cùng với cô, chỉ có duy nhất một tấm là nhìn thấy Kiều Trạch, lúc đó là anh đang ngủ trên máy bay, vẻ mặt mệt mỏi, nhưng lại chỉ chụp được mỗi gò má của anh.
Nghe Tình Văn nói xong, Kiều Trạch cũng không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, chỉ ngồi ở một bên nghe nhìn, trên mặt không chút cảm xúc, nhưng trong mắt lại có chút không kiên nhẫn, đưa tay vuốt mi tâm.
"Anh à, anh.......anh đang suy nghĩ chuyện gì à?" Tình Văn nhận ra Kiều Trạch có chút khác lạ, khiến cô cảm thấy có chút mất mát, anh và cô ta tuy ở cùng một chỗ nhưng anh vẫn không thực sự để tâm vào.
Kiều Trạch đang muốn nói gì đó thì đột nhiên chuông điện thoại di động lại đúng lúc vang lên, anh đứng dậy đi ra ban công nghe điện thoại, trong mắt Tình Văn hình như có chút lo lắng, sợ một cú điện thoại sẽ khiến Kiều Trạch xoay người bỏ đi mất.
"Cậu à, cậu đang ở đâu vậy?" Kiều Trạch còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, phía bên kia điện thoại di động đã liền truyền đến tiếng của Mạch Tử.
Kiều Trạch giơ tay vuốt mi tâm, giọng nói trong veo mà lạnh nhạt hỏi: "Có chuyện gì, nói ngay đi."
Những lời của Mạch Tử khiến trái tim Kiều Trạch khẽ trùng xuống, bàn tay cầm điện thoại cũng nắm chặt lại, "Nói xong chưa?"
"Xong rồi."
"Ngủ ngon!" Kiều Trạch nói xong liền cúp điện thoại.
"Cứ như vậy sao?" Mạch Tử không nhịn được ở đầu kia điện thoại lầm bầm một câu.
Hôm nay Tả Á và Mạch Tử đi dạo phố, mua sắm rất nhiều thứ, hai người cùng nhau ăn tối ở nhà Kiều Vân, cô mới trở về, vì quá mẹt mỏi mà nằm vật xuống, nghỉ ngơi một chút rồi đem những thứ mua được cất vào trong tủ.
Bận rộn một hồi, đến khi xong việc thì toàn thân đã ướt đầy mồ hôi. Tả Á nhấc cái thùng lên định cất vào trong góc, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một bóng người cao lớn đứng ở cửa phòng ngủ, đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô, trên mặt mang theo vẻ hốt hoảng như có như không.
Tả Á ngẩn ra, mãi mới ý thức được Kiều Trạch đã về nhà. Đã lâu rồi anh không về, đột nhiên hôm nay lại trở về khiến cho cô có cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, bàn tay nhỏ bé không tự chủ được mà nắm chặt lấy cái thùng, khớp xương theo động tác của cô mà trắng bệch ra, sững sờ nhìn anh một lát mới hoàn hồn: "Anh.......Anh đã về rồi, đã ăn tối chưa?"
Tầm mắt lạnh lẽo của Kiều Trạch quét về phía cái thùng trong tay Tả Á, trong đôi mắt thoáng qua tia tức giận, từng bước bước đến chỗ Tả Á, đưa tay giật lấy cái thùng trong tay cô, ném xuống đất, lạnh lùng nói: "Sao em không nói tiếng nào mà đã rời đi?"
"Em vốn định gọi cho anh, nhưng, Mạch Tử nói.......Cô ấy sẽ giúp em chuyển lời cho anh, nên......."
Kiều Trạch chợt đưa tay kéo tay Tả Á, Tả Á bị mất thăng bằng liền ngã về phía anh, chỉ thiếu chút nữa là đụng vào ngực anh, tay của anh cầm tay cô thật chặt, thậm chí làm cho cô có cảm giác hơi đau, cô cau mày nhìn anh.
"Kiều Trạch.......Anh làm sao vậy?" Tả Á nhìn đôi mắt đen lạnh lùng của Kiều Trạch, anh đang tức giận, tức giận vì cô không nói cho anh biết, nhưng, là vì cô sợ giọng nói lạnh lùng và chán ghét của anh, thậm chí cô rất muốn anh tới giúp đỡ mình, nhưng lại không dám hỏi, bây giờ cô trở nên không còn là mình nữa, ngay cả một câu cũng không dám nói, không dám hỏi.
Đúng vậy, anh sao thế, Kiều Trạch thoáng ngẩn người, trong lòng cảm thấy chán nản, buông tay Tả Á ra, lại đưa tay lới lỏng chiếc cà vạt, vẻ mặt lạnh lùng, còn có chút hung hăng ra lệnh: "Không được đi, em đã quên thoả thuận hôn nhân rồi sao?"
Nói xong bàn tay cũng mạnh mẽ kéo cà vạt xuống, rồi xoay người đi vào phỏng tắm. Tả Á vừa nghe thấy Kiều Trạch nói không cho phép cô đi, liền vội vàng đuổi theo: "Nhưng, vé máy bay em đã mua xong rồi, hơn nữa em đã hứa với bên kia rồi, không thể nói không đi liền không đi được."
Kiều Trạch đột nhiên xoay người lại, một tay ôm Tả Á vào trong ngực, Tả Á ngẩn người, lúc này mới ý thức được mình đang chạy theo Kiều Trạch vào phòng tắm, mặt của anh dựa vào cô gần như vậy, hơi thở ấm áp nam tính phả lên mặt cô, lồng ngực của anh rắn chắc, nóng bỏng, đôi mắt đen sâu như xoáy nước nhìn thẳng vào cô, có chút phẫn nộ lại có chút dục vọng, thái độ của anh làm cho cô trở nên có chút luống cuống.
Đôi môi mỏng khẽ giật giật như muốn nổi giận, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ là cúi đầu xuống hung hăng cắn môi cô, tay cũng không yên phận mà dao động trên người của cô. Đó không phải là hôn, mà là sự trừng phạt, dường như anh muốn cắn nuốt lấy cô. Đó không phải là yêu thương vuốt ve, mà là một sự chiếm đoạt và phát tiết mạnh mẽ, thô bạo. Chỉ cần cô khơi mào sự bất mãn của anh, anh sẽ liền trừng phạt cô vì không ngoan, không nghe lời. Thậm chí anh còn không muốn nói với cô một câu, hoặc là nghe cô nói một lời.
Trong lòng Tả Á có chút buồn bực khó chịu, ra sức kháng cự nụ hôn nóng bỏng của anh, mà anh lại vẫn lỗ mãng mà vuốt ve. Kiều Trạch cảm nhận được sự mâu thuẫn của Tả Á, động tác chợt dừng lại, cánh tay ôm cô có chút lới lỏng ra, Tả Á nhân cơ hội này lui ra khỏi lồng ngực của anh, bước chân có chút vội vàng mà lui ra khỏi phòng tắm, trong mắt còn ẩn chứa một làn sương mù, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mỹ của anh, cô không phải công cụ phát tiết dục vọng và tức giận của anh.
Cô kinh ngạc đứng ở đó, nhìn Kiều Trạch đi qua trước mắt cô, thấy Kiều Trạch có chút tức giận mở cửa, đóng cửa rồi rời đi. Tả Á cảm thấy vô cùng chán nản, mọi chuyện tại sao lại như vậy? Nghĩ tới chuyện Kiều Trạch tự nhiên tức giận, nói không cho phép, không phải Kiều Trạch đang biểu đạt sự quan tâm chứ?
Trong lòng Tả Á vốn đang chán nản lại như rót thêm chút sức mạnh, kéo thẳng bả vai và lên tinh thần, cô mơ màng nhìn cửa phòng ngủ, trong lòng có một chuỗi âm thanh đang không ngừng reo hò, anh......anh đang lo lắng vì cô, vì sợ cô đi một mình không an toàn sao?
Chẳng lẽ anh cho rằng lần này cô đi, cũng giống như trưởc kia đến thành phố X, cho nên anh mới tức giận? Cô chỉ muốn đi thăm Tiểu Duyên thôi mà, không phải là bỏ đi không trở lại, càng không giống như trước đây, bốc đồng mà rời đi.
Là Mạch Tử nói lộn cái gì à, hay là con bé này muốn trêu chọc Kiều Trạch? Kiều Trạch bởi vì chuyện này mà tức giận ư? Có đúng như vậy không? Trong lòng Tả Á suy nghĩ một hồi, rồi đột nhiên đứng dậy, vừa gọi điện thoại vừa đuổi theo Kiều Trạch.
Anh không nhận điện thoại của cô, Tả Á vội vàng để điện thoại trong túi, ra ngoài mới phát hiện trời đang mưa, Tả Á chưa kịp quay về lấy ô, thì cô lại chợt nhìn thấy xe Kiều Trạch từ trong nhà để xe chạy ra, rồi sau đó lái ra khỏi chung cư. Tả Á chạy ra màn mưa, đuổi theo chiếc xe đang ra khỏi chung cư, Tả Á vội vàng bắt một chiếc xe taxi, mắt luôn nhìn hướng Kiều Trạch đi, chỉ vào xe của Kiều Trạch, vội vàng nói: "Bác tài xế, làm phiền bác đi theo chiếc xe trước mặt giúp tôi."
Tài xế taxi nhìn Tả Á một cái, suy đoán chắc là cô đang theo dõi ông xã bắt gian, nghĩ rằng có lẽ hai vợ chồng đang giận dỗi rồi, cũng không hỏi nhiều, liền phát huy tài nghệ lái xe tuyệt đỉnh của mình, đuổi theo.
Quả nhiên Kiều Trạch chạy xe một vòng, đến trước cửa một khách sạn mới dừng lại, bác tài xế kia thấy vậy càng thêm chắc chắn Tả Á đi theo để bắt gian, nhận lấy tiền của Tả Á, xong không nhịn được mà khuyên nhủ: "Có chuyện gì thì cùng nhau thương lượng, đàn ông như vậy, không đáng để cô kích động."
"À? A, bác nghĩ như vậy à.......?" Dĩ nhiên Tả Á hiểu được ý nghĩa trong lời nói của bác tài xế, giải thích mấy câu rồi mở cửa xuống xe, xe taxi cũng quay đầu chạy đi.
Tả Á đứng trước cửa khách sạn, cảm thấy nơi này khá quen thuộc, đây không phải là nơi tổ chức tiệc sinh nhật của Kiều Trạch sao, Kiều Trạch đến đây làm gì, Tả Á nghi hoặc đi về phía cửa khách sạn.
Lúc bước vào khách sạn, Tả Á đã không thấy bóng dáng của Kiều Trạch đâu nữa, cô có chút hoang mang, Kiều Trạch đang ở tầng nào, anh đến đây làm gì? Lòng Tả Á càng lúc càng hốt hoảng, không nhịn được nhớ lại đêm hôm đó. Trong đêm sinh nhật của Kiều Trạch, Kiều Trạch đã mang cô tới một căn phòng. Lúc đi lên, cô không biết là tầng nào, nhưng lúc đi ra từ căn phòng kia cũng thấy rõ. Sau khi Tả Á vào thang máy, không nhịn được đưa tay nhấn nút, cũng chính là đi lên tầng lầu mà Kiều Trạch đến.
Lúc trong thang máy Tả Á lại không nhịn được mà lại bắt đầu suy nghĩ miên man. Đêm hôm đó anh trực tiếp vào căn phòng kia, mà bây giờ Kiều Trạch cũng đi tới căn phòng đó, suy nghĩ một chút, có khi nào Kiều Trạch đã thuê trước căn phòng đó rồi không?
Một ý niệm đột nhiên nảy ra trong đầu Tả Á khiến trái tim cô bình bịch đập loạn, chẳng lẽ Kiều Trạch ở khách sạn này sao? Không phải là anh ở cùng với Tình Văn? Trong lòng bồn chồn không thôi, trái tim không khống chế được mà nảy lên từng nhịp.
Lúc cửa thang máy mở ra Tả Á vội vàng ra khỏi thang máy, cô không biết tại sao mình lại nhất định phải đuổi kịp Kiều Trạch, tại sao thấy Kiều Trạch ở nơi này trong lòng cô lại vui sướng, kích động như vậy. Hiện tại trong cô chỉ có một ý niệm, cô muốn nói cho Kiều Trạch biết, không phải cô không nói một tiếng mà rời đi, cô chỉ đi đến thành phố X thăm Tiểu Duyên thôi. Cô muốn hỏi Kiều Trạch có thể cùng cô đi thăm Tiểu Duyên không, trực giác mách bào cho cô biết, Kiều Trạch sẽ giống cô, sẽ yêu thích Tiểu Duyên.
Dựa vào trí nhớ của mình, Tả Á đi đến căn phòng mà cô đã từng ân ái với Kiều Trạch, nhìn cánh cửa trước mắt, lòng cô có chút lo lắng, không dám gõ cửa, do dự, đấu tranh, vì sự thiếu quyết đoán mà âm thầm tự mắng mình không có tiền đồ, từ lúc nào mà cô đã sợ Kiều Trạch đến mức này rồi.
Với cá tính trước đây của cô không phải là cô sẽ hung hăng gõ cửa, sau đó gọi to, ‘Kiều Trạch, mau mở cửa cho em’ sao? Tại sao hôm nay cô lại trở nên nhút nhát và không có dũng khí như vậy? Hạ quyết tâm, cô lấy hết dũng khí của mình đưa tay gõ cửa, trái tim cũng đang hồi hộp mà đập liên hồi.
Chỉ đợi một lát thôi mà Tả Á cảm thấy sao mà dài đằng đẵng. Cửa mở ra, cô mở miệng định gọi tên Kiều Trạch, nhưng vừa nhìn thấy rõ người mở cửa, trái tim cô lạnh ngắt như bị ném vào hầm băng, chìm sâu đến ngàn trượng.
Người mở cửa không phải là Kiều Trạch, Tả Á nhìn cô gái trước mắt, Tình Văn, cô ta cứ như vậy, không để Tả Á có chút phòng bị nào mà xuất hiện trước mặt cô. Mái tóc dài của Tình Văn hơi ướt, còn hơi rối, chiếc áo T-shirt mặc bên ngoài thân hình cao gầy, màu sắc của chiếc áo rất trang nhã, đó là phong cách của Kiều Trạch.
Tựa như tất cả máu chảy trong người Tả Á đều đông cứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên tái nhợt, chân như mọc rễ, nặng nề không sao di chuyển được, một cảm giác đau đớn khó tả lặng lẽ lan khắp cơ thể cô.
"Ai ở bên ngoài đó?"
Giọng nói trầm thấp rõ ràng của Kiều Trạch từ trong phòng truyền ra, tay chân Tả Á trở nên lạnh lẽo, ngay lúc đinh xoay người bỏ đi cô lại chợt thấy bóng dáng của Kiều Trạch, hình như anh mới vừa tắm xong, chỉ mặc một cái quần mềm màu vàng nhạt, trong mắt anh hình như thoáng qua một tia hốt hoảng, bàn tay đang lau tóc cũng cứng đờ.
Tả Á không nhịn được lui về phía sau hai bước.
"Tả Á!" Kiều Trạch kêu một tiếng, đi tới, Tả Á nhìn thấy anh đi tới gần mình lại giống như nhìn thấy cái gì đó rất đáng sợ, xoay người, hoảng hốt vội vã chạy đi. Biết là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là chuyện khác.
Cô chạy nhanh ra ngoài, không nhìn gì, không nghe gì, chỉ cần thấy đường là cô liền lảo đảo chạy theo, cho đến khi trên mặt cảm thấy lạnh giá cô mới hoàn hồn, phát hiện mình đã ra khỏi khách sạn, từng giọt mưa giống như những con dao găm lạnh lẽo khứa vào thân thể cô, cô mờ mịt chạy trong màn mưa ra đến con đường phía trước.
Nước mưa hoà vào dòng nước mắt rồi chảy xuống, tầm mắt của cô mờ dần, cô không thấy rõ những gì ở phía trước nữa, bàn tay đưa ra không ngừng vẫy, hi vọng có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng, bây giờ trời mưa lớn như vậy, từng chiếc xe chạy tới, nhưng không có một chiếc nào chịu dừng lại. Trên người cô, trên mặt cô ướt đẫm nước mưa, giúp cô che giấu đi những giọt nước mắt không thể nào kiềm chế được mà đang rơi xuống, không biết là do nước mưa hay là nước mắt, cảnh trước mắt cô đã trở nên mơ hồ.
Lúc Kiều Trạch vội vàng đuổi tới đã thấy Tả Á lạnh run đứng ở bên lề đường đón xe, cả người bị nước mưa không ngừng xối vào: "Tả Á!" Anh đau lòng gọi cô, người cũng vội xông tới, nhưng, lại thấy Tả Á chặn một chiếc xe màu đen rồi nhanh chóng chui vào. Chiếc xe kia không phải là xe taxi, mà là xe riêng.
Cuối cùng Kiều Trạch cũng không đuổi kịp Tả Á, anh vội vàng chặn một chiếc taxi lại, nhưng, lại không ngăn được, chỉ có thể nhìn chiếc xe kia dần biến mất khỏi tầm mắt anh.
Tình Văn che ô ra ngoài, che mưa cho Kiều Trạch: "Anh, anh cứ đứng như vậy sẽ cảm lạnh đấy."
Kiều Trạch xoay người, đôi mắt tràn đầy tức giận nhìn Tình Văn: "Lập tức, đi về nhà." Nói xong, mặt mày anh xanh mét xoay người trở vào khách sạn, trở về phòng, anh không để ý cả người mình đang ướt đẫm nước mưa, mà liền gọi điện thoại cho Đường Lăng.
"Kiều Trạch, muộn như thế này rồi còn có chuyện gì thế, quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác."
Kiều Trạch không có tâm trí nói nhảm với Đường Lăng, nói ngay một biển số xe, có chút gấp gấp nóng nảy: "Đường Lăng, tôi muốn biết chiếc xe này đi đâu, là xe của ai, ngay lập tức!"
"Đã xảy ra chuyện gì à?"
"Đừng hỏi nhiều, tôi muốn biết ngay lập tức."
Đường lăng nghe giọng điệu nghiêm túc mà hốt hoang của Kiều Trạch, đành nói: "Biết rồi, chờ đó."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook