Yêu Trong Đau Khổ
Quyển 3 - Chương 23: Tả Á gặp nạn

Vốn dĩ việc Chung Dương hủy bỏ hôn ước khiến nhà họ Chung tức giận không nguôi, khoảng thời gian đó Chung Dương đã bị ba mình nhốt lại, thậm chí còn dùng cả gia pháp nữa, nhưng Chung Dương vẫn rất quyết tâm. Không còn cách nào khác, việc công ty còn cần Chung Dương xử lý, giam giữ anh được một ngày, được một tháng, nhưng cũng không thể giam giữ anh cả đời, cho nên sau khi Chung Dương được người nhà ‘thả ra’ chuyện đầu tiên anh làm chính là tới cầu hôn Tả Á.

Hôm nay, báo chí lại làm cho chuyện này rắc rối thêm, lúc Chung Dương mang tâm trạng phức tạp trở về nhà đã thấy cha mẹ cùng chị và anh rể ngồi nghiêm chỉnh trong phòng khách đợi mình.

Chung Dương cười cười đi tới bên cạnh mẹ, giọng điệu đùa giỡn thoải mái nói: “Mọi người đều ở đây cả sao, muốn mở cuộc họp gia đình à, lại còn là Tam Đường Hội Thẩm nữa chứ? Ba à, có phải là ba lại phạm phải sai lầm gì rồi không?”

Ông Chung trợn mắt nói: “Nhóc con nhà anh bớt luyên thuyên đi cho tôi, anh xem lại mình đi, hơn ba mươi tuổi đầu rồi mà còn chưa lập gia đình, con cái cũng chưa sinh, cả ngày chỉ biết chơi bời với phụ nữ, anh muốn tôi sớm về chầu trời có phải không?”

Chung Dương lộ ra vẻ mặt uất ức nói: “Ba à, con cũng muốn lập gia đình lắm, nhưng cũng phải được sự đồng ý của ba mẹ đã chứ, bây giờ chỉ cần hai người nói một câu thôi năm nay con sẽ kết hôn liền, sang năm sẽ cho ba bế cháu!”

Ông Chung tức giận nói: “Anh...anh muốn kết hôn với con bé Tả Á đó phải không? Trên đời này chỉ có một người phụ nữ thôi à? Một người phụ nữ đã kết hôn thì có gì tốt đẹp, anh muốn treo ngược trên một thân cây chờ chết à?”

“Ba, cô ấy đã kết hôn rồi thì sao, không phải chị cũng kết hôn hai lần đấy sao, anh rể cũng đâu có chê bai gì? Đúng, trên đời này có rất nhiều phụ nữ, nhưng con chỉ yêu mình cô ấy thôi, ba, mẹ, sự sống chết của con đã bị hai người nắm giữ rồi, đến lúc đó không phải treo cổ chết, mà là bị bóp chết đó.”

“Đang nói chuyện của cậu sao lại lôi vợ chồng anh vào thế?” Anh rể lộ ra vẻ mặt vô tội, thuận thế ôm vợ vào lòng, “Mặc dù cậu nói không sai, nhưng mà Chung Dương, cậu là giám đốc công ty, là hình tượng đại diện cho cả công ty, bây giờ mọi chuyện trở nên hỗn loạn như thế này, cậu nói xem nên làm gì bây giờ, báo chí nói cậu là người đàn ông phụ bạc, còn cô Tả Á kia là người thứ ba đó.”

Chung Dương ngồi trên ghế sofa, liếc mắt nhìn tờ báo trên bàn trà, cười giễu cợt nói: “Đừng nói là mọi người không nhìn ra là có người cố ý giở trò đấy nha. Con biết ba mẹ biết ai là đạo diễn vụ này, hai người thử nói xem, nếu con nghe lời hai người cưới Lô Hi về, có thể sống yên ổn được không?”

Mẹ Chung Dương lên tiếng: “Được rồi, cứ theo ý con, không cưới Lô Hi nữa. Nhưng cũng còn nhiều cô gái trong sạch hơn cô ta, con giải thích việc này cho mẹ nghe xem.”

“Được, mẹ cứ tìm đi, cho dù mẹ có ép buộc con cưới người khác nhưng cũng không thể ép con lên giường với cô ta được. Ba, mẹ, Tả Á không có gì không tốt cả, cô ấy là một cô gái rất đơn thuần trong sáng, hơn nữa còn rất hiếu thuận, điều quan trọng nhất là con yêu cô ấy. Thôi, con mệt rồi, con đi nghỉ trước đây, ba mẹ, chuyện này để ngày mai rồi giải quyết, con đã cho người đi khiếu nại tòa soạn báo kia rồi, ba mẹ cứ yên tâm.”

Người nhà họ Chung thấy bộ dạng quyết tâm của Chung Dương, trong lúc nhất thời không còn cách nào khác, cho nên trước mắt cứ giải quyết xong vụ bài báo kia đã. Nhưng sang ngày hôm sau, sau khi đọc nội dung bài báo, ông Chung bà Chung thiếu chút nữa thì té xỉu vì tức.

Báo chí đang thuật lại cuộc tình cảm động lòng người, ngọt ngào mà đau thương trước kia của Chung Dương và Tả Á, nói rằng hai năm trước bọn họ từng yêu nhau say đắm, nhưng vì có người thứ ba xen vào mà khiến hai người hiểu lầm nhau rồi chia tay, hai năm sau gặp lại, hiểu lầm được hóa giải, gương vỡ lại lành, hai người nối lại tình xưa. Thì ra người thứ ba kia thực chất không phải là người chen ngang, mà chỉ là một cô gái si tình, đồng thời cũng khẳng định Tả Á và Chung Dương yêu nhau thật lòng, một tình yêu cuồng nhiệt nhưng cũng đầy khó khăn thử thách, đây mới thật sự là nội tình bên trong câu chuyện tình của hai người. Trong lúc nhất thời mọi người lại bắt đầu thay đổi cách nhìn đối với Tả Á, thì ra cô ấy không phải người thứ ba, mà cô và Chung Dương vẫn luôn yêu nhau rất sâu đậm. Đồng thời cũng tiếp tục suy đoán, ai mới là người thứ ba, có lẽ người đó chính là thiên kim tiểu thư nhà họ Lô, Lô Hi?

Mà lúc Tả Á đọc được bài báo này trong lòng cô lại cảm thấy rất rối rắm, những gì báo chí viết chỉ là một phần của sự thật, rất sơ lược, mơ hồ, lại còn tô vẽ vào cho thêm phần đẹp đẽ. Trong lòng Tả Á trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thì ra cô và Chung Dương biết nhau đã sáu năm rồi, yêu nhau bốn năm, chia tay hai năm, chia chia hợp hợp, không ngờ lại trở về bên nhau, cuộc đời như trò chơi vậy!

Còn Lô Hi, sau khi thấy tin tức này lại tức giận ném vỡ bình hoa trên bàn làm việc, cô lại bị nói thành người thứ ba đi phá vỡ tình cảm của hai người bọn họ sao! Sao Chung Dương lại có thể đối xử với cô như vậy? Vì Tả Á mà anh đánh lại cô, lợi dụng tình cảm từng có giữa hai người mà đánh lại cô, sao anh lại có thể đối xử với cô vô tình như vậy.

Nếu cô đã không chiếm được, được, nếu đã vậy thì cá chết rách lưới(*)!

Chuyện đã như vậy, ba mẹ của Chung Dương đành phải thỏa hiệp, nói Chung Dương khi nào đó hãy dẫn Tả Á về nhà. Mặc dù hai người không hài lòng để anh cưới một người như vậy về làm vợ, nhưng báo chí cũng đã đăng tin nên người trong nhà cũng lười xen vào nữa rồi, muốn kết hôn thì kết hôn đi, nếu không không biết Chung Dương còn làm ra những chuyện gì nữa.

Chung Dương nhận được câu trả lời của ba mẹ, thiếu chút nữa thì nhảy tưng tưng lên, ôm bà Chung hôn một cái, lúc đang định nhào tới ôm ông Chung thì lại bị ông liếc xéo, Chung Dương cười hì hì, cầm chìa khóa xe rời đi.

Giờ tan làm, Tả Á nhận được điện thoại của Chung Dương, nói anh đang ở dưới lầu đợi cô, Tả Á đi xuống lầu thì đã thấy xe Chung Dương đang đậu sẵn ở đấy rồi, cô cúp điện thoại lộ ra một vẻ mặt tươi cười đi tới. Vừa lên xe, liền bị Chung Dương ôm lấy, “Bé cưng, có nhớ anh không?”

“Không nhớ!” Tả Á nháy mắt mấy cái, dáng vẻ vô cùng nghịch ngợm, chỉ mới không gặp anh thôi mà, có điều cô cũng có chút nhớ anh.

Chung Dương đẩy cô ra, đôi mắt thâm thúy khẽ híp lại, hung dữ nhìn Tả Á, nói: “Bây giờ anh mới phát hiện ra em là một cô bé không tim không phổi!”

Tả Á ôm lấy anh, cười nói: “Không nhớ, là bởi vì rất nhớ.”

Chung Dương cười rộ, hôn xuống khóe môi Tả Á, “Chuyện kia anh đã xử lý êm đẹp, phu nhân và nhạc mẫu tương lai đã hài lòng chưa?”

“Chung Dương, đừng có nhận họ hàng sớm như vậy chứ, cái gì mà phu nhân với nhạc mẫu cơ chứ!”

“Còn sớm nữa ư? Đã nên gọi như vậy từ hai năm trước rồi.”

“Không thể không nói, anh đó, không biết khiêm tốn là gì cả.”

“Chuyện này không tự mãn được sao?” Chung Dương dừng một chút lại nói: “Đúng rồi, Tiểu Á, ba mẹ anh nói anh dẫn em tới nhà ăn cơm.”

“Ăn cơm?” Tả Á khó hiểu nhìn Chung Dương, “Sao đột nhiên lại muốn mời em tới ăn cơm?”

Đôi mắt thâm thúy của Chung Dương mang theo ý cười, nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Tả Á, trêu chọc nói: “Em đã sắp trở thành con dâu của họ rồi, đương nhiên phải tới chào hỏi chứ.”

“Ai là con dâu chứ?”

“Bé cưng à, người nhà anh đều đã đồng ý hôn sự của chúng ta rồi, bây giờ em cũng không thể đổi ý được nha, nếu không xem anh xử lý em thế nào.”

Ánh mắt Tả Á chợt lóe, có chút vui mừng nói: “Đồng ý rồi sao? Ý anh là.....không còn ai cản trở việc chúng ta kết hôn nữa có phải không?”

Chung Dương kích động nói: “Đúng vậy, lúc này anh chỉ hận không thể lập tức cưới em thôi. Có điều, chúng ta cũng cần phải chuẩn bị một chút, đầu mùa xuân tới chúng ta kết hôn, có được không?”

“Mùa xuân, là thời điểm tốt, em thích, vậy thì đầu mùa xuân đi. Nhưng mà hôm nay có thể không tới nhà anh ăn cơm được không, em đói rồi, mà tới nhà anh ăn cơm thì… Để hôm khác được không? Em cũng phải chuẩn bị tinh thần một chút chứ.”

“Em đã nói vậy thì cứ như vậy đi.” Chung Dương cười khởi động xe, trong lòng anh rất hồi hộp, hạnh phúc đến muộn của anh sẽ trở lại vào mùa xuân tới. Anh vui vẻ lái xe chờ Tả Á tới phương trời xa, còn Tả Á cũng cảm thấy mùa xuân sắp tới rồi, mặc dù còn chưa tới, nhưng cô dường như đã ngửi thấy hương hoa mùa xuân, cảm nhận được ánh nắng ấm áp của mùa xuân, cùng Chung Dương trải qua khoảng thời gian vui vẻ lãng mạn, cùng nhau chờ đợi tới ngày thành hôn.

Nhưng có câu nhà dột còn gặp mưa to, chuyện tốt còn chưa được mấy ngày thì đã lại phát sinh một chuyện rất nghiêm trọng, cao ốc của tập đoàn nhà họ Chung phát sinh vấn đề về chất lượng, vách tường bị rạn nứt, nền lún sụt, thậm chí có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, trên TV các phóng viên cũng đưa tin quở trách chất lượng của tòa cao ốc.

Trong lúc nhất thời, những người mua đã đặt tiền mua nhà trong cao ốc rối rít yêu cầu hủy hợp đồng, hoàn trả lại tiền và bồi thường cho họ. Từ khi tập đoàn nhà Chung gây dựng sự nghiệp cho tới nay, đây là lần đầu tiên gặp phải vấn đề nghiêm trọng như vậy. Công ty phải công khai trả lại tiền, thực hiện hàng loạt chính sách bồi thường cho người dân, rồi lại cùng người mua hủy hiệp định đã ký.

Cao ốc bán không được, uy tín cũng bị tổn hại, nguy cơ chồng chất, bao chuyện khó khăn dồn dập kéo đến khiến Chung Thị hỗn loạn, Tả Á xem ti vi thấy cảnh người mua đang vô cùng tức giận, còn thấy cảnh Chung Dương bị rất nhiều phóng viên bao vây chất vấn gay gắt, cô biết nhất định bây giờ Chung Dương đang rất khó xử, phải chịu rất nhiều áp lực. Nhưng, cô có nóng lòng thế nào cũng không thể giúp anh được.

Mỗi lần gọi điện thoại cho anh nghe thấy giọng nói mệt mỏi rã rời của anh, cô chỉ có thể an ủi khích lệ anh, mà anh cũng xin lỗi cô, nói, bé cưng, gần đây anh rất bận không có thời gian gặp em, cũng không thể thường xuyên gọi điện thoại cho em được, em đừng buồn giận nhé. Lúc đó cô sẽ nói, không cần phải lo lắng cho em, cứ tập trung lo giải quyết công việc. Mỗi lần cũng vội vàng nói được mấy câu, anh lại phải đi giải quyết công việc.

Cô biết lúc này cô không nên quấy rầy Chung Dương, nhưng thấy sắp sang năm mới rồi, với lại suốt một tuần rồi cô chưa được gặp anh, cô muốn đi xem anh như thế nào, chỉ cần nhìn một cái là được rồi, cô nhất định không làm phiền anh.

Tả Á dậy thật sớm, đi hầm canh rồi múc vào hộp giữ nhiệt, lúc chuẩn bị ra khỏi cửa, cô lấy điện thoại gọi cho Chung Dương, hỏi anh đang ở đâu, bởi vì dạo này anh luôn bận rộn đi lại khắp nơi, mà cô thì không biết anh được đang ở công ty hay đang ở nơi nào. Điện thoại reo vang mấy tiếng rồi có người nhận, Tả Á nói: “Chung Dương, bây giờ anh đang ở đâu, có bận không, em muốn tới thăm anh, bây giờ em tới có được không?”

“Chung Dương đang rất bận, cô biết chuyện này rất nghiêm trọng mà, mỗi ngày anh ấy đều phải làm việc đến nửa đêm, bây giờ còn đang ngủ, nếu không có chuyện gì thì cô đừng gọi tới để tránh làm anh ấy phân tâm, nếu như có chuyện, tối cô hãy gọi đến.”

Đối phương nói xong liền nhanh chóng cúp máy. Bàn tay cầm điện thoại di động của Tả Á khẽ run, giọng nói này rất quen thuộc, là Lô Hi, đây là giọng nói của Lô Hi! Nhưng tại sao cô ta lại nhận điện thoại của Chung Dương? Một ý nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu Tả Á, ngay sau đó cô liền lắc đầu, không thể nào, Chung Dương không như vậy đâu, nhất định chỉ là ngẫu nhiên thôi, nói không chừng Chung Dương mệt quá mà ngủ thiếp đi ở công ty, Lô Hi nghe điện thoại giúp anh ấy thôi, hoặc là Chung Dương để quên điện thoại ở đâu đó lại bị Lô Hi nhặt được. Nhưng, cho dù là nguyên nhân gì, Lô Hi làm thế nào mà lại lấy được điện thoại của Chung Dương cơ chứ?

Những hình ảnh hai năm trước một lần nữa hiện về trong đầu cô, Chung Dương có hơi động lòng với Lô Hi, bọn họ ở chung một phòng, cùng ăn cơm, tán ngẫu, rất ngọt ngào ấm áp. Hơn nữa cô và Chung Dương đã chia tay hai năm, cô hoàn toàn không biết được Chung Dương và Lô Hi đã phát triển đến mức nào rồi, có lẽ nào hai người bọn họ đã yêu nhau, Chung Dương ra nước ngoài hai năm, Lô Hi cũng theo anh hai năm..... Lòng Tả Á rối loạn, cô cố gắng ép bản thân phải tỉnh táo, phải tin tưởng Chung Dương, không được suy đoán lung tung. Tả Á ngơ ngác ngồi trên ghế sofa, trong lòng phiền muộn, nhìn điện thoại di động trong tay, nhìn dãy số quen thuộc, cô do dự hồi lâu rồi quyết định không gọi lại nữa. Cô cần yên tĩnh một chút, bây giờ Chung Dương đang bận đến sứt đầu mẻ trán, cô không nên chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà làm phiền anh, bây giờ cô nên toàn tâm toàn ý ủng hộ anh, không nên khiến cho anh bị phân tâm.

Hôm sau, Tả Á gọi cho Chung Dương hai cuộc điện thoại, gọi đến văn phòng thì thư ký của anh nói anh không có ở đó, còn điện thoại của anh thì luôn ở trạng thái bận, cuối cùng cô đành thôi không gọi đến nữa, đợi Chung Dương gọi điện lại cho cô. Nhưng cô lại không đợi được, có lẽ anh đang rất bận không có thời gian gọi lại cho cô.

Cô chỉ có thể xem tin tức trên ti vi, lên mạng tra tài liệu, hỏi ý kiến khắp nơi xem chuyện như vậy thì nên giải quyết thế nào, cô rất hi vọng có thể làm cái gì đó để có thể giúp đỡ anh, nhưng cũng không thu hoạch được gì. Tả Á hoảng hốt nghĩ đến chuyện của Chung Dương, nghĩ đến mất hồn.

Hôm nay, sau khi tăng ca, trên đường về nhà tinh thần Tả Á có chút không tập trung. Trời đã tối, đèn đường không biết tại sao lại không bật sáng, Tả Á không tập trung cứ thế đi về, nhưng lại đột nhiên cảm thấy chân như đang đi trên không, cô còn chưa kịp kêu lên thì đã cảm thấy đầu đau vô cùng, cổ chân cũng đau đến không cử động được, cô định thần lại, nhịn đau mới ý thức được mình đã rơi xuống cống nước.

Sau gáy còn có cảm giác nhơm nhớm, trong mũi còn ngửi thấy được mùi máu tươi, còn có mùi hôi thối nữa. Đầu như bị vỡ ra, còn chân như không cử động được, Tả Á đau đến đổ mồ hôi lạnh, kêu cứu nhưng lại không nghe được tiếng người nào đáp trả, vào lúc này chắc tất cả mọi người đều đi nghỉ cả rồi. Cảm giác tuyệt vọng dâng đầy trong lòng cô.

Tả Á cô gắng không để mình bị ngất đi, cô tìm điện thoại trong túi xách, gọi điện cầu cứu, người đầu tiên cô nghĩ tới là Chung Dương, nhưng điện thoại di động của anh vẫn báo bận, không gọi được, Tả Á càng thêm tuyệt vọng, tại sao Chung Dương lại không nhận điện thoại của cô chứ.

Cô đau đến sắp bất tỉnh rồi, máu tươi từ trên đầu chảy xuống trán cô, làm mờ mắt cô. Bởi vì đau, tầm mắt của cô càng lúc càng không rõ, suy nghĩ cũng không còn tỉnh táo nữa. Cô cũng đã không còn nhìn rõ số trên bàn phím nữa, cô muốn bấm số 120, nhưng khi ngón tay bấm đến số 1, cô không cách nào bấm tới số 2 được nữa. Cô đau đến ngất đi, nhưng trong khoảng khắc ấy một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô, cô không muốn chết.

Sáng hôm sau khi Tả Á tỉnh dậy, lúc mở mắt ra cô phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện, vách tường màu trắng, còn có một bóng người màu trắng đang đung đưa trước mắt, mình đã chết rồi sao? Người kia là Thiên thần sao?

“Cô đã tỉnh, có thấy khó chịu chỗ nào không?” Thiên thần áo trắng cười híp mắt, ân cần hỏi cô.

Tả Á khẽ cựa tay, thì thào nói: “Tôi không chết sao?”

Bác sĩ và y tá đều cười, cô y tá nói: “Cô chỉ bị vỡ đầu thôi, tuy mất máu hơi nhiều, nhưng sẽ không chết được đâu, yên tâm đi.”

Tả Á cũng ngượng ngùng cười: “Cảm ơn bác sĩ, may mà xe 120 của bệnh viện tới kịp thời, nếu không có lẽ tôi bị mất máu quá nhiều mà lên thiên đường rồi.”

“Xe 120? Cô gái à, chắc lúc đó do cô đã hôn mê rồi, sao lại nói là xe 120, là một chàng trai anh tuấn đã đưa cô tới bệnh viện mà, nhất định đó là bạn trai của cô rồi, lúc ấy tôi thấy vẻ mặt anh ấy hoảng sợ đến trắng bệch ra, sau đó anh ấy còn giúp cô tắm rửa nữa, cô cũng biết đấy, cống thoát nước rất bẩn, nhưng mà anh ấy rất cẩn thận chu đáo, so với y tá chúng tôi còn chuyên nghiệp hơn ấy chứ, không làm ướt bất cứ vết thương nào trên người cô, ha ha, thật sự là rất cẩn thận, gả cho anh ấy nhất định cô sẽ rất hạnh phúc.” Cô y tá nói xong, lộ ra vẻ mặt hâm mộ.

Tả Á suy nghĩ một chút, chẳng lẽ là Chung Dương, cô nhớ rõ cô không thể gọi được cho Chung Dương mà, người đó còn tắm rửa cho cô nữa.....Sắc mặt Tả Á đột nhiên biến đổi, cô đang suy nghĩ đã thấy cửa phòng bệnh mở ra, một người đàn ông cao lớn cầm hộp giữ nhiệt đi vào, đường nét trên khuôn mặt hoàn hảo đến không thể chê vào đâu được, trong đôi mắt sâu lắng là sự lo lắng cùng tức giận khó nhận ra.

Bác sĩ mỉm cười với người vừa bước vào: “Chào anh, bệnh nhân này đã không còn gì đáng ngại nữa rồi, chỉ cần nằm viện thêm một ngày để theo dõi, nếu không có chuyện gì thì có thể xuất viện, không cần quá lo lắng, đều chỉ là vết thương ngoài da thôi.”

“Cảm ơn bác sĩ!” Người đàn ông nói cám ơn xong, bác sĩ cũng gật đầu một cái rồi cùng y tá rời đi. Anh đi tới, ngồi xuống mép giường cô, mở hộp giữ nhiệt, múc cho cô một bát canh, trầm mặc không nói câu nói, chỉ im lặng múc một thìa canh đưa tới bên miệng Tả Á.

Tả Á không mở miệng, chỉ nhìn anh chằm chằm, trong lòng có chút khó hiểu, sao lại là anh, tại sao luôn luôn là Kiều Trạch? Dường như bất kể là ở đâu anh cũng sẽ luôn luôn tìm được cô.

“Không đói bụng sao?” Giọng nói lạnh lùng đặc trưng của anh mang theo lo lắng hỏi cô, con ngươi đen láy chăm chú nhìn cô, cau mày hỏi: “Còn đau ở chỗ nào sao?”

“Tôi… tôi không sao rồi.” Tả Á hoàn hồn, chuyển ánh mắt nhìn ra phía ngoài, “Tôi có thể tự chăm sóc mình, anh.... đi làm việc của anh đi. Anh chưa báo cho mẹ tôi biết chứ? Không nên cho bà biết, dù sao tôi cũng không có việc gì.”

“Không có việc gì?” Lời nói của Tả Á dường như chọc giận Kiều Trạch, tròng mắt đen của anh híp lại, lạnh lùng nói: “Nếu như.....nếu như anh đến muộn một chút nữa, sẽ xảy ra chuyện gì em biết không? Hiện tại mới nhớ tới sẽ khiến người khác lo lắng có ích gì không?”

Trong lòng Tả Á đột nhiên khó chịu, có lẽ là bởi vì Chung Dương, cũng có thể do bị thương mà cô trở nên yếu đuối, Kiều Trạch la mắng cô như vậy không hiểu vì sao lại khiến cô khóc lên: “Anh.....tại sao anh lại hung dữ với tôi như vậy, tôi cũng không muốn bị thương mà.....” Cô đã rất sợ hãi, đã nghĩ mình sẽ chết, anh lại còn hung dữ với cô như vậy nữa.

Kiều Trạch ngẩn người nhìn Tả Á khóc, không nhịn được mà giơ tay định lau nước mắt cho cô, nhưng động tác lại chợt dừng lại, bây giờ anh đã không thể làm thế được nữa rồi, sao anh lại có thể không khống chế được như vậy chứ, khoảnh khắc anh tìm được cô, trái tim của anh thiếu chút nữa không còn hơi sức để đập nữa, khi máu của cô dính vào tay anh, cô có biết được lúc đó anh đã sợ hãi đến thế nào?

Kiều Trạch nhớ lại mà tim vẫn còn đập dữ dội, anh cố kìm nén, đưa tay nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy, bưng chén canh ấm vừa uống tới bên miệng cô, mềm giọng nói: “Uống chút canh đi, em cần phải bồi bổ sức khỏe.”

Động tác của Kiều Trạch làm cho tay áo của anh hơi bị kéo lên, để lộ ra phần cổ tay, Tả Á chợt nhìn thấy trên cổ tay anh có vết rách, “Tay của anh.....”

Kiều Trạch không để ý, đặt chén canh vào trong tay Tả Á: “Uống xong thì gọi điện thoại cho anh ta để anh ta tới đón em.” Kiều Trạch nói xong liền xoay người đi, chỉ để lại cho Tả Á một bóng lưng.

Cô đã từng nói, Kiều Trạch tôi không cần anh đối xử tốt với tôi, anh đối tốt với tôi, đối với tôi mà nói là một loại áp lực, đừng lãng phí với tôi nữa. Anh cũng đã nói, anh không thích lãng phí với cô. Nhưng mà cô luôn luôn nợ anh một phần ân tình, cho dù cô ở nơi nào, cho dù cô gặp phải khó khăn gì, anh sẽ luôn tìm được cô.

(*) Cá chết rách lưới: nghĩa là hai bên tranh đấu với nhau, cuối cùng đều bị tận diệt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương