Yêu Trong Đau Khổ
-
Quyển 3 - Chương 14: Yêu trong yên lặng
Sau nhiều ngày chung sống hòa thuận giờ dường như lại bắt đầu xuất hiện những vết rạn nứt, mà người bị tổn thương luôn là Kiều Trạch. Vẻ lạnh lùng, sắc bén và vô tình của Tả Á luôn đâm vào tim anh một cách rất dễ dàng, khiến trái tim anh vốn mạnh mẽ lại dần trở thành yếu ớt, Kiều Trạch không nói, Tả Á lại càng không thể nhận ra.
Quan hệ với Kiều Trạch không tốt, sau bữa cơm tối, Tả Á lần đầu tiên đi đến vũ trường. Bên trong vô cùng náo nhiệt, ánh đèn neon nhập nhoằng chiếu khắp gian phòng, khiến người ta cảm thấy mê muội, không ít người đứng trên sàn nhảy nhót.
Tả Á tìm một chỗ trống ngồi xuống, gọi một ly đồ uống lạnh, nhìn đám người đang nhảy nhót, dưới ánh đèn, ai nấy đều cười vui vẻ, làm cho Tả Á cũng vui lây. Mấy ngày nay cô đắm mình trong cánh đồng hoa bát ngát an lành bình yên, nên dường như cô đã quên mất thế nào là náo nhiệt rồi. Bây giờ, đang ở trong bầu không khí náo nhiệt này, cô lại có cảm giác như mình đã trải qua mấy đời.
“Cô gái à, nhảy cùng tôi một điệu được không?” Một giọng đàn ông trầm thấp có lực, xuyên qua tiếng nhạc huyên náo truyền vào tai Tả Á.
Tả Á ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lịch thiệp kia, lắc đầu nói: “Thật xin lỗi, tôi không biết nhảy.”
Người đàn ông cười cười: “Vậy tôi ngồi đây cô không ngại chứ?” Đàn ông vừa nói xong, đã lập tức ngồi ngay xuống.
Tả Á mút đồ uống, không lên tiếng, thầm nghĩ, tôi ngại thì sao chứ? Anh cũng đã ngồi xuống rồi.
“Cô là khách du lịch sao?” Anh hỏi.
Tả Á thuận miệng ”uhm” một tiếng, cũng không muốn nói chuyện nhiều, đang định rời đi, người đàn ông kia lại cười nói: “Cô thích nơi này không? Phía sau khách sạn có một vườn hoa hướng dương rất đẹp, cô có muốn đi xem không?”
Trong đầu Tả Á chợt hiện lên hình ảnh biển hoa hướng dương đẹp như cảnh tiên, cô không nhịn được nói: “Quả thật rất đẹp! Tôi đã từng nhìn thấy nơi đó, quả thật rất đẹp, giống như mộng ảo trong cảnh tiên vậy.” Khi nói vậy, bờ môi cô nở một nụ cười yếu ớt.
Người kia thành công gợi lên sự hứng thú của Tả Á, tiếp tục nói: “Xem ra cô rất thích nơi đó! Thế cô có biết, sự tích biển hoa này thế nào không?”
Hai mắt Tả Á tỏa sáng, ý muốn rời đi lại vì chuyện biển hoa mà biến mất, “Sự tích thế nào?”
“Có một truyền thuyết rất đau thương của Hi Lạp kể về hoa hướng dương. Truyền thuyết kể rằng Clytie là một nữ thần biển cả. Cô từng là tình nhân của thần Thái Dương Helios, nhưng sau đó Helios lại yêu công chúa Ba Tư, Leucothoe. Trong cơn giận dữ, Clytie đã tố cáo lên vua Ba Tư là Kamose chuyện tư tình của Leucothoe và Helios.
Kamose liền hạ lệnh chôn sống con gái của mình. Sau khi Helios biết được chuyện này, đã đoạn tuyệt hoàn toàn quan hệ với Clytie. Clytie si tình không ăn không uống suốt mấy ngày liên tiếp, chỉ ngắm nhìn Helios hàng ngày lái xe mặt trời từ đông sang tay, nàng ngày càng tiều tụy, cuối cùng hóa thành một cây hoa hướng dương.”
Sau khi nghe xong truyền thuyết này, Tả Á ngồi yên lặng một lúc, tự lẩm bẩm một mình: “Tình yêu, tại sao lại tồn tại người thứ ba chứ.....?”
Người đàn ông nhìn Tả Á, làm như không nghe thấy những lời Tả Á lẩm bẩm, nói tiếp: “Cô biết không, loài hoa này tượng trưng cho tình yêu trong yên lặng, cũng chính là hoa hướng dương theo tiếng Trung. Nhưng mà điều quan trọng ở đây không phải là truyền thuyết nói gì, mà là người thiết kế công viên này.
Chủ của khu nghỉ dưỡng Độ Giả rất yêu một người phụ nữ. Một ngày kia, người phụ nữ ấy nói muốn cùng anh đi ngắm hoa hướng dương, nhìn mặt trời mọc, xem mặt trời lặn, còn nói muốn cô được trở thành một cô tiên hoa vui vẻ.
Cho nên người đàn ông đó liền bắt tay vào xây dựng khu nghỉ dưỡng Độ Giả, khu du lịch trồng hoa hướng dương lớn nhất cả nước, để cho phụ nữ anh yêu có thể làm một cô tiên hoa vui vẻ. Nhưng thật đáng buồn, chủ nhân của khu nghỉ dưỡng Độ Giả ấy lại có số mạng giống với nữ thần Clytie, giống như loài hoa hướng dương này, yêu trong yên lặng, chỉ có thể ở bên nhìn người mình yêu, lại không có được tình yêu.”
Tả Á nghe người đàn ông trước mặt kể chuyện, tâm trạng liền trở nên rối bời, không nhịn được nhìn người đàn ông trước mặt, nghĩ đến câu chuyện anh vừa kể, lại nhớ tới truyền thuyết kia.
Một phụ nữ vì yêu một người đàn ông mà biến thành hoa hướng dương, hàng ngày dõi theo người đàn ông mình yêu, đây vốn là một câu chuyện xưa cảm động lòng người, nhưng, Tả Á lại chỉ cảm thấy vô cùng chua xót cùng đau lòng
Người đàn ông đột nhiên hài hước cười một tiếng, nói: “Clytie phiên bản nam đã tới.”
Tả Á chợt quay đầu lại, cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Kiều Trạch xuất hiện ở giữa đám người, dáng người nổi bật, giống như một vật sáng, mặc dù lạnh lẽo làm cho người ta không dám đến gần, nhưng lại vẫn thu hút tầm mắt của tất cả mọi người.
Vẻ lạnh nhạt trên gương mặt tuấn tú của anh không chút thay đổi, nhưng hai mắt như đang tìm kiếm cái gì đó. Khi con ngươi thâm u nhìn thấy Tả Á, ánh mắt mới bớt vẻ lo âu, sải bước đi tới chỗ cô.
Trong ánh điện chớp nhoáng, Tả Á đột nhiên nghĩ đến rất nhiều chuyện cũ. Rất nhiều năm trước đây, có một người đàn ông cao lớn lạnh nhạt ngồi ngay ngắn trên ghế sofa trong phòng khách xem ti vi.
Một cô bé ngây thơ ngốc nghếch ngồi khoanh chân trên ghế nhìn cuốn tiểu thuyết ngôn tình trong tay, vui cùng vui, buồn cùng buồn với nhân vật trong truyện. Một ý tưởng đột nhiên nảy ra, cô quay sang người đàn ông lạnh nhạt bên cạnh nói: “Kiều Trạch, cùng em đi ngắm hoa hướng dương được không? Em muốn ngắm nhìn cả một biển hoa mênh mông bát ngát, có thể tự do chạy nhảy trong đó, làm một cô tiên hoa vui vẻ, nhìn mặt trời mọc, ngắm mặt trời lặn.”
Cô còn nhớ lúc ấy Kiều Trạch chỉ lạnh lùng liếc cô một cái, còn lạnh giọng nói cô ngây thơ, khuôn mặt tràn đầy vẻ khinh thường, ánh mắt kia tựa như nói trong đầu cô toàn những ý tưởng kì quái của nữ sinh.
Còn có, sau khi anh nhìn thấy cô vừa khóc vừa cười đọc tiểu thuyết ngôn tình, giễu cợt cô ngây thơ, cô lại vô tình bắt gặp anh đang lén lút đọc cuốn tiểu thuyết ngôn tình đó của cô, lúc đó cô đã rất nghiêm túc truy hỏi anh, có thích tình tiết đó không, nhân vật ấy có phải rất đau lòng không, mặt anh đen lại, ấn gối đầu lên mặt cô, ngẩng đầu bước nhanh tránh đi.
Hoa hướng dương, mặt trời mọc, mặt trời lặn, tự do chạy nhảy trong vườn hoa, làm một cô tiên hoa vui vẻ.
Thực hiện mong muốn?
Người trả tiền để thực hiện mong muốn của cô chính là Kiều Trạch!
Bọn họ đã từng thân mật như thế, giống như bạn, giống như người thân, nhưng bây giờ, hai người lại càng ngày càng thêm xa cách, cô giống như một con nhím, chỉ cần anh đến gần sẽ nhất định cố gắng đâm anh.
Thời gian đã quá lâu khiến cô quên mất anh đã từng đối xử với cô rất tốt, khiến cô quên mất hai người đã từng có một khoảng thời gian sống chung. Là do cô hận anh vô cùng vì đã làm tổn thương cô cho nên mới không chịu tiếp nhận sự ân cần của anh.
Kết hôn đã gần hai năm, cô luôn làm như không thấy anh đối tốt với cô như thế nào, cũng không muốn tiếp nhận, bởi vì cô cảm thấy cô không cần, yêu cô là chuyện của anh, cô yêu Chung Dương là chuyện của bản thân cô, dù là ai cũng không thể can thiệp được vào tình cảm riêng tư của người khác.
Cô sống với quá khứ đau đớn canh cánh trong lòng, luôn làm tổn thương Kiều Trạch, để cho anh cũng không được sống vui vẻ. Cô oán hận anh can dự vào chuyện của cô, cũng thống hận mình trước đây đã buông thả mà phạm phải sai lầm. Trong chuyện tình yêu, cô không thể yêu anh, cho nên mới từng bước rời xa anh, cô không muốn thiếu nợ anh cái gì, cũng không muốn cho anh hi vọng.
Cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải chỉ càng khiến hai người tổn thương thêm thôi sao?
Tầm mắt của Tả Á dừng lại ở trên mặt Kiều Trạch, nhìn anh từng bước bước đến gần, trái tim đột nhiên co rút, giống như dây đàn bị đứt, mất đi giai điệu hài hòa, rối loạn, đau nhức.
Trong lúc rối bời ấy, cảnh tay Kiều Trạch đã ôm lấy cô thật chặt, tròng mắt đen nhìn cô, trong veo, bình thản, lại mang theo vẻ an tâm.
Người đàn ông kia lễ phép cười, nói với Kiều Trạch: “Kiều à, chiếm dụng một chút thời gian của vợ cậu, cậu sẽ không để ý chứ?”
“Không sao!” Kiều Trạch cười lạnh nói: “Ngày mai nộp một bản kế hoạch kinh doanh mới đi!”
Tả Á sững sờ đứng ở đó. Bọn họ biết, cô đã nhận ra được, khu nghỉ dưỡng Độ Giả chính là sản nghiệp của Kiều Trạch.
”Clytie” trong truyền thuyết người đàn ông kia kể chính là Kiều Trạch, mà cô chính là “Helios”. Truyền thuyết kia với chuyện giữa cô và Kiều Trạch hoàn toàn khác nhau, nhưng cũng không phải không có điểm giống nhau.
Người đàn ông kia vươn tay ra, rất thân thiện nói: “Hi, vừa rồi đã mạo muội! Tôi làm việc cho Kiều, là cấp dưới, cũng là bạn tốt của cậu ấy. Tên tôi là Đường Lăng, cũng là người tham gia xây dựng khu nghỉ dưỡng, dĩ nhiên Kiều mới là ông chủ chính.”
Tả Á còn chưa kịp phản ứng gì, Kiều Trạch đã đẩy tay Đường Lăng ra, ôm Tả Á rời đi, băng qua sàn nhảy trơn trượt, bước chân nhảy nhót.
Bàn tay ấm áp của anh ôm lấy eo cô, nắm tay của cô, tròng mắt đen thâm trầm nhìn cô, cúi đầu ở bên tai cô hỏi: “Vừa rồi anh ta nói gì?”
Tả Á hoàn hồn nhìn Kiều Trạch, thản nhiên nói: “Anh ta nói.....anh là một thủ trưởng rất nghiêm khắc.”
Kiều Trạch nhếch môi, như cười như không, cũng không hỏi nhiều nữa, động tác dưới chân dừng lại, xuyên qua đám người, dắt tay Tả Á rời đi.
Buổi tối lúc ngủ, Tả Á làm thế nào cũng không ngủ được, không phải bởi vì mấy câu nói của người tên Đường Lăng kia khiến lòng cô rối bời, mà bởi vì cô bị đau bụng kinh.
Lúc trong vũ trường Tả Á có uống một chút đồ uống lạnh, “dì cả” liền bắt đầu làm ầm ĩ, bụng đau từng đợt, khó chịu vô cùng.
Trong bóng tối Kiều Trạch phát hiện cô có vẻ khác thường, vươn tay bật đèn trên đầu giường, nhìn vẻ mặt tái nhợt của Tả Á, lo lắng hỏi: “Em sao thế? Khó chịu ở chỗ nào sao?”
Tả Á ôm bụng, cau mày, không chút hơi sức, nói: “Đau bụng.....”
Kiều Trạch hoảng hốt, lật người xuống giường, định bọc Tả Á lại, “Anh đưa em đi khám bác sĩ.”
Tả Á bất đắc dĩ lắc đầu, “Đừng! Chỉ là đau bụng kinh thôi, chịu đựng một lát là hết, không cần đi gặp bác sĩ.”
Động tác tay của Kiều Trạch lúc này mới ngừng lại, xoay người đi ra phía ngoài phòng, Tả Á ôm bụng nằm ở đó, hối hận tại sao lại đi uống đồ lạnh, tại sao lại bất cẩn như vậy.
Cô vùi đầu vào gối, cố chịu cơn đau co rút, nhưng cũng vẫn nghe được tiếng nói đứt quãng của Kiều Trạch từ ngoài phòng truyền vào, dường như anh đang hỏi làm cách nào để cô hết đau, cách nói kia có lẽ là anh gọi điện thoại cho mẹ.
Khuôn mặt tái nhợt của Tả Á chợt đỏ ửng lên, Kiều Trạch.....sao anh ta có thể mở miệng hỏi chuyện này được cơ chứ.
Tả Á vừa đau vừa buồn ngủ, cả người mơ mơ màng màng, không biết bao lâu sau đó, Kiều Trạch trở lại phòng, gọi tên cô, rồi đút thứ gì đó vào miệng cô.
Vị gừng lại có chút ngọt, có lẽ là nước gừng đường đỏ, Tả Á uống mấy ngụm, rồi nằm xuống, Kiều Trạch cũng trèo lên giường, vòng tay ôm lấy cô, bàn tay ấm áp đặt trên bụng cô nhẹ nhàng vuốt ve, dần dần đau đớn dường như giảm đi rất nhiều.
Kiều Trạch nhìn trong người trong lồng ngực mình lúc này chân mày không còn nhíu chặt lại, sắc mặt cũng không còn tái nhợt nữa, trái tim anh mới nhẹ buông lỏng. Trong lòng bàn tay to lớn của anh lúc là vùng bụng nhỏ nhắn, mịn màng của Tả Á. Cô nhóc con ngày xưa từ khi nào đã trở nên quật cường như vậy, luôn chống đối anh trong suốt hai năm qua.
Cảm giác buồn ngủ cuối cùng cũng đánh bại được cơn đau đang dần giảm bớt, Tả Á ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tả Á dường như vậy còn cảm thấy bàn tay của Kiều Trạch xoa trên bụng cô suốt đêm. Cảm giác ấm áp tựa hồ vẫn còn lưu lại. Bụng cô cũng đã hết đau, còn anh cũng không còn bên cạnh nữa.
Kì nghỉ phép kết thúc, Kiều Trạch và Tả Á rời khỏi khu nghỉ dưỡng Độ Giả. Mấy ngày này, hai người cũng có thể coi như vui vẻ, mặc dù không tính là thân thiết, vẫn đối xử với nhau khách sáo như người lạ, nhưng cũng không cãi vã, đối chọi gay gắt, mặc dù khoảng thời gian cuối có chút mất hứng, nhưng, nói tóm lại đây cũng là một kỳ nghỉ phép vui vẻ. Tả Á cực kỳ thích phong cảnh nơi này, nhất là cánh đồng hoa hướng dương, giống như bức tranh tuyệt mỹ, khắc thật sâu vào tâm trí, vào trái tim cô.
Về đến nhà Tả Á mới mở điện thoại di động lên. Ở trong khu nghĩ dưỡng, tín hiệu không được tốt cho lắm, khi có khi không, cô liền tắt điện thoại di động đi, với lại cô cũng không muốn bị làm phiền trong khoảng thời gian nghỉ dưỡng tốt đẹp, an tĩnh như vậy. Điện thoại vừa được mở lên, tin nhắn liền gửi tới không ngừng, của Chung Tĩnh, Mạch Tử, mà nhiều nhất là của Chung Dương.
Nội dung tin nhắn cho thấy Chung Dương đang rất lo lắng, bất an, hầu như tin nhắn nào cũng hỏi cô đang ở đâu, có xảy ra chuyện gì không, tại sao điện thoại lại tắt máy, anh rất lo lắng, hi vọng cô mau chóng gọi điện hoặc gửi tin nhắn lại cho anh.
Tả Á liền trả lời tin nhắn của Chung Dương, báo cho anh biết cô không xảy ra chuyện gì cả, chỉ là đi ra ngoài mấy ngày, điện thoại di động không có sóng mà thôi.
Ngày thứ hai sau khi trở về, Kiều Trạch lại bắt đầu bận rộn. Có lẽ là do mấy ngày không đến công ty, nên sau khi nghỉ phép, anh lại càng bận rộn hơn, rất nhiều ngày không thể về nhà ăn cơm tối.
Mẹ cùng dượng Kiều nhiều lần gọi điện thoại tới, muốn anh về nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, nhưng Kiều Trạch bao giờ cũng không có thời gian, chỉ nói để hai ba ngày nữa, hai ba ngày nữa.
Tả Á trong lúc rảnh rỗi, liền tìm đọc các tin tức tuyển dụng, định tiếp tục tìm việc làm. Cô tính toán, nhất định phải tìm được một công việc mà Kiều Trạch không thể phản đối để tránh phiền toái, nhưng tìm tới tìm lui vẫn không tìm được công việc nào thích hợp.
Hôm nay, Chung Dương gọi điện thoại tới, hẹn cô gặp mặt, Tả Á hơi do dự, khéo léo từ chối. Cô cần phải suy nghĩ thật cẩn thận lại đã.
Sau khi Tả Á cúp điện thoại, cô lẳng lặng ngồi trên ghế sofa, rơi vào trầm tư.
Chung Dương không phải là cô công chúa bị chôn trong truyền thuyết về hoa hướng dương kia. Sự do dự của cô, sẽ chỉ làm cả ba người đau khổ.
Cô nên tiếp tục sống cuộc sống như bây giờ, với cuộc hôn nhân hiện tại, hay nên bỏ mặc tất cả theo đuổi tình yêu của mình và Chung Dương?
Cô không thể tiếp tục do dự thế này nữa, cần phải đưa ra lựa chọn, lựa chọn ly hôn, hoặc là cắt đứt với Chung Dương.
Nếu như ly hôn, Kiều Trạch nhất định sẽ không buông tay, anh nhất định sẽ làm loạn tòa án, mẹ cùng ba bên kia nhất định cũng sẽ biết được, khiến cho hai người, và cả ông nội nữa phải lo lắng, khổ sở, cũng nhất định sẽ khiến Kiều Trạch tổn thương sâu sắc, cô chưa bao giờ dám nghĩ tới cảnh Kiều Trạch làm loạn trên tòa án sẽ khủng khiếp như thế nào.
Cô không hề có dũng khí vì Chung Dương mà bỏ mặc tất cả. Là do cô yêu chưa đủ sâu đậm, chưa toàn tâm toàn ý? Hay là vì cô yêu quá ích kỷ?
Cô, rốt cuộc đang do dự chuyện gì chứ?
Trong lúc Tả Á đang buồn phiền, chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên. Tả Á sợ hết hồn, suýt chút nữa nhảy dựng lên, tim đập dữ dội, vội vàng nghe điện thoại.
“A lô? Cháu là Tả Á?” Một giọng nói trung tuổi vang lên ở đầu điện thoại bên kia.
Tả Á nghe giọng nói ấy rất quen, ngập ngừng hỏi: “Dạ phải. Bác là….?”
“Bác là mẹ Chung Dương, hẹn thời gian địa điểm, chúng ta gặp mặt thôi.”
“Dạ?”
“Nhà hàng Nghênh Trạch, bác sẽ đợi cháu ở đó, hi vọng cháu có thể nhanh chóng tới đây. Trước mắt thế đã, gặp nhau rồi nói tiếp.”
Nói xong không đợi Tả Á trả lời, mẹ Chung Dương liền cúp điện thoại. Tả Á nhìn màn hình, kinh ngạc đến ngẩn người, mẹ Chung Dương tìm cô sao?
Nhà hàng Nghênh Trạch.
Lúc Tả Á đi vào, mẹ Chung Dương đã đến rồi. Cô nói thật xin lỗi nói, cô đã tới chậm. Mẹ Chung Dương khách khí mời cô ngồi xuống, rất hòa nhã hỏi thăm một chút về tình hình cuộc sống của cô, cuối cùng đi vào vấn đề chính.
“Tiểu Á, bác biết cháu là một đứa bé hiểu chuyện. Tất cả đều do thằng bé Chung Dương nhà bác không hiểu chuyện thôi, mới từ nước ngoài trở về đã lại đi quấy rầy cuộc sống vợ chồng cháu. Thật là thằng nhóc hư đốn. Hi vọng nó không làm gì ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng của các cháu.”
Tả Á cắn môi không nói gì.
Mẹ Chung Dương liếc nhìn sắc mặt của Tả Á, cười cười nói: “Cháu cũng biết đấy, hơn một năm trước, Chung Dương và Lô Hi đính hôn, vốn là sắp kết hôn, lại không biết vì sao, thằng nhóc Chung Dương lại đột nhiên nói hủy hôn. Cháu nói xem, tại sao nó lại không hiểu chuyện như vậy được chứ. Ngay cả con của nó Lô Hi cũng đã có rồi, đám cưới này, sao có thể nói hủy là hủy được?”
Lô Hi đã có con của anh? Trái tim Tả Á như bị đánh thật mạnh, đau đến mức một chút hơi sức để cô kêu lên cũng không có. Trong đầu chỉ có câu nói kia của mẹ Chung Dương: Lô Hi đã có con của anh?
“Con bé Lô Hi là một cô gái tốt. Mặc dù sống ở nước ngoài, nhưng vẫn trong sáng, không nhiễm thói xấu nào cả, cũng không giao du với bạn trai nào khác, chỉ có một người đàn ông là Chung Dương mà thôi. Hơn nữa hoàn cảnh gia đình cũng rất khá, trình độ học vấn được, dáng vẻ lại xinh đẹp, người trong gia đình đều rất ưng ý với cuộc hôn nhân này.
Nhưng Chung Dương lại.....Bác biết, nó vẫn chưa thể quên được cháu. Nhưng mà, cháu đã kết hôn rồi, cháu đã có gia đình của mình, bác.....bác hi vọng cháu.....có thể không liên lạc với Chung Dương nữa được không? Lô Hi và đứa bé cần nó.....Hơn nữa, cho dù bây giờ cháu ly hôn với chồng, cháu cũng không thể nào chung sống với Chung Dương được.....Người ta sống, không chỉ đơn giản là sống cho mình, mà nên suy nghĩ cho những người xung quanh, cháu nói có đúng không?”
Lời nói ngắn gọn, rõ ràng đó như muốn nhắc nhở Tả Á, cô đã là người phụ nữ gả cho người khác rồi, đã mất giá, không còn trong trắng nữa. Cho dù cô có ly hôn với Kiều Trạch, cô cũng không thể ở bên Chung Dương được, bởi vì nhà họ Chung sẽ không chấp nhận một người phụ nữ đã từng gả cho người khác trở thành dâu nhà mình.
Ánh mắt Tả Á bình tĩnh giống như nước lặng, môi tái nhợt, cười khổ lẩm bẩm: “Chung Dương.....chấp nhận sự sắp đặt như thế sao? Đây là điều anh muốn sao?”
“Cháu nói gì cơ?” Mẹ Chung Dương không nghe rõ những lời Tả Á lẩm bẩm.
Tả Á đứng dậy, cúi thấp người xin lỗi: “Bác gái, cháu xin đi trước. Những lời bác nói cháu đều hiểu, cũng nhớ rõ. Hẹn gặp lại.”
Tả Á ra khỏi nhà hàng, cảm thấy đầu óc choáng váng, đầu ong ong, trong lòng cũng cảm thấy chán nản rối rắm. Lúc này Chung Dương lại gọi điện thoại tới. Tả Á nhìn hai chữ Chung Dương lóe lên trên màn hình điện thoại, lòng cô nhói đau, do dự một lát, cô nhận điện thoại.
“Tiểu Á, em đang ở đâu? Anh muốn gặp em!”
Ánh mắt Tả Á nhìn bể phun nước phía trước nói: “Được, chúng ta gặp mặt đi!”
_________________
Quan hệ với Kiều Trạch không tốt, sau bữa cơm tối, Tả Á lần đầu tiên đi đến vũ trường. Bên trong vô cùng náo nhiệt, ánh đèn neon nhập nhoằng chiếu khắp gian phòng, khiến người ta cảm thấy mê muội, không ít người đứng trên sàn nhảy nhót.
Tả Á tìm một chỗ trống ngồi xuống, gọi một ly đồ uống lạnh, nhìn đám người đang nhảy nhót, dưới ánh đèn, ai nấy đều cười vui vẻ, làm cho Tả Á cũng vui lây. Mấy ngày nay cô đắm mình trong cánh đồng hoa bát ngát an lành bình yên, nên dường như cô đã quên mất thế nào là náo nhiệt rồi. Bây giờ, đang ở trong bầu không khí náo nhiệt này, cô lại có cảm giác như mình đã trải qua mấy đời.
“Cô gái à, nhảy cùng tôi một điệu được không?” Một giọng đàn ông trầm thấp có lực, xuyên qua tiếng nhạc huyên náo truyền vào tai Tả Á.
Tả Á ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lịch thiệp kia, lắc đầu nói: “Thật xin lỗi, tôi không biết nhảy.”
Người đàn ông cười cười: “Vậy tôi ngồi đây cô không ngại chứ?” Đàn ông vừa nói xong, đã lập tức ngồi ngay xuống.
Tả Á mút đồ uống, không lên tiếng, thầm nghĩ, tôi ngại thì sao chứ? Anh cũng đã ngồi xuống rồi.
“Cô là khách du lịch sao?” Anh hỏi.
Tả Á thuận miệng ”uhm” một tiếng, cũng không muốn nói chuyện nhiều, đang định rời đi, người đàn ông kia lại cười nói: “Cô thích nơi này không? Phía sau khách sạn có một vườn hoa hướng dương rất đẹp, cô có muốn đi xem không?”
Trong đầu Tả Á chợt hiện lên hình ảnh biển hoa hướng dương đẹp như cảnh tiên, cô không nhịn được nói: “Quả thật rất đẹp! Tôi đã từng nhìn thấy nơi đó, quả thật rất đẹp, giống như mộng ảo trong cảnh tiên vậy.” Khi nói vậy, bờ môi cô nở một nụ cười yếu ớt.
Người kia thành công gợi lên sự hứng thú của Tả Á, tiếp tục nói: “Xem ra cô rất thích nơi đó! Thế cô có biết, sự tích biển hoa này thế nào không?”
Hai mắt Tả Á tỏa sáng, ý muốn rời đi lại vì chuyện biển hoa mà biến mất, “Sự tích thế nào?”
“Có một truyền thuyết rất đau thương của Hi Lạp kể về hoa hướng dương. Truyền thuyết kể rằng Clytie là một nữ thần biển cả. Cô từng là tình nhân của thần Thái Dương Helios, nhưng sau đó Helios lại yêu công chúa Ba Tư, Leucothoe. Trong cơn giận dữ, Clytie đã tố cáo lên vua Ba Tư là Kamose chuyện tư tình của Leucothoe và Helios.
Kamose liền hạ lệnh chôn sống con gái của mình. Sau khi Helios biết được chuyện này, đã đoạn tuyệt hoàn toàn quan hệ với Clytie. Clytie si tình không ăn không uống suốt mấy ngày liên tiếp, chỉ ngắm nhìn Helios hàng ngày lái xe mặt trời từ đông sang tay, nàng ngày càng tiều tụy, cuối cùng hóa thành một cây hoa hướng dương.”
Sau khi nghe xong truyền thuyết này, Tả Á ngồi yên lặng một lúc, tự lẩm bẩm một mình: “Tình yêu, tại sao lại tồn tại người thứ ba chứ.....?”
Người đàn ông nhìn Tả Á, làm như không nghe thấy những lời Tả Á lẩm bẩm, nói tiếp: “Cô biết không, loài hoa này tượng trưng cho tình yêu trong yên lặng, cũng chính là hoa hướng dương theo tiếng Trung. Nhưng mà điều quan trọng ở đây không phải là truyền thuyết nói gì, mà là người thiết kế công viên này.
Chủ của khu nghỉ dưỡng Độ Giả rất yêu một người phụ nữ. Một ngày kia, người phụ nữ ấy nói muốn cùng anh đi ngắm hoa hướng dương, nhìn mặt trời mọc, xem mặt trời lặn, còn nói muốn cô được trở thành một cô tiên hoa vui vẻ.
Cho nên người đàn ông đó liền bắt tay vào xây dựng khu nghỉ dưỡng Độ Giả, khu du lịch trồng hoa hướng dương lớn nhất cả nước, để cho phụ nữ anh yêu có thể làm một cô tiên hoa vui vẻ. Nhưng thật đáng buồn, chủ nhân của khu nghỉ dưỡng Độ Giả ấy lại có số mạng giống với nữ thần Clytie, giống như loài hoa hướng dương này, yêu trong yên lặng, chỉ có thể ở bên nhìn người mình yêu, lại không có được tình yêu.”
Tả Á nghe người đàn ông trước mặt kể chuyện, tâm trạng liền trở nên rối bời, không nhịn được nhìn người đàn ông trước mặt, nghĩ đến câu chuyện anh vừa kể, lại nhớ tới truyền thuyết kia.
Một phụ nữ vì yêu một người đàn ông mà biến thành hoa hướng dương, hàng ngày dõi theo người đàn ông mình yêu, đây vốn là một câu chuyện xưa cảm động lòng người, nhưng, Tả Á lại chỉ cảm thấy vô cùng chua xót cùng đau lòng
Người đàn ông đột nhiên hài hước cười một tiếng, nói: “Clytie phiên bản nam đã tới.”
Tả Á chợt quay đầu lại, cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Kiều Trạch xuất hiện ở giữa đám người, dáng người nổi bật, giống như một vật sáng, mặc dù lạnh lẽo làm cho người ta không dám đến gần, nhưng lại vẫn thu hút tầm mắt của tất cả mọi người.
Vẻ lạnh nhạt trên gương mặt tuấn tú của anh không chút thay đổi, nhưng hai mắt như đang tìm kiếm cái gì đó. Khi con ngươi thâm u nhìn thấy Tả Á, ánh mắt mới bớt vẻ lo âu, sải bước đi tới chỗ cô.
Trong ánh điện chớp nhoáng, Tả Á đột nhiên nghĩ đến rất nhiều chuyện cũ. Rất nhiều năm trước đây, có một người đàn ông cao lớn lạnh nhạt ngồi ngay ngắn trên ghế sofa trong phòng khách xem ti vi.
Một cô bé ngây thơ ngốc nghếch ngồi khoanh chân trên ghế nhìn cuốn tiểu thuyết ngôn tình trong tay, vui cùng vui, buồn cùng buồn với nhân vật trong truyện. Một ý tưởng đột nhiên nảy ra, cô quay sang người đàn ông lạnh nhạt bên cạnh nói: “Kiều Trạch, cùng em đi ngắm hoa hướng dương được không? Em muốn ngắm nhìn cả một biển hoa mênh mông bát ngát, có thể tự do chạy nhảy trong đó, làm một cô tiên hoa vui vẻ, nhìn mặt trời mọc, ngắm mặt trời lặn.”
Cô còn nhớ lúc ấy Kiều Trạch chỉ lạnh lùng liếc cô một cái, còn lạnh giọng nói cô ngây thơ, khuôn mặt tràn đầy vẻ khinh thường, ánh mắt kia tựa như nói trong đầu cô toàn những ý tưởng kì quái của nữ sinh.
Còn có, sau khi anh nhìn thấy cô vừa khóc vừa cười đọc tiểu thuyết ngôn tình, giễu cợt cô ngây thơ, cô lại vô tình bắt gặp anh đang lén lút đọc cuốn tiểu thuyết ngôn tình đó của cô, lúc đó cô đã rất nghiêm túc truy hỏi anh, có thích tình tiết đó không, nhân vật ấy có phải rất đau lòng không, mặt anh đen lại, ấn gối đầu lên mặt cô, ngẩng đầu bước nhanh tránh đi.
Hoa hướng dương, mặt trời mọc, mặt trời lặn, tự do chạy nhảy trong vườn hoa, làm một cô tiên hoa vui vẻ.
Thực hiện mong muốn?
Người trả tiền để thực hiện mong muốn của cô chính là Kiều Trạch!
Bọn họ đã từng thân mật như thế, giống như bạn, giống như người thân, nhưng bây giờ, hai người lại càng ngày càng thêm xa cách, cô giống như một con nhím, chỉ cần anh đến gần sẽ nhất định cố gắng đâm anh.
Thời gian đã quá lâu khiến cô quên mất anh đã từng đối xử với cô rất tốt, khiến cô quên mất hai người đã từng có một khoảng thời gian sống chung. Là do cô hận anh vô cùng vì đã làm tổn thương cô cho nên mới không chịu tiếp nhận sự ân cần của anh.
Kết hôn đã gần hai năm, cô luôn làm như không thấy anh đối tốt với cô như thế nào, cũng không muốn tiếp nhận, bởi vì cô cảm thấy cô không cần, yêu cô là chuyện của anh, cô yêu Chung Dương là chuyện của bản thân cô, dù là ai cũng không thể can thiệp được vào tình cảm riêng tư của người khác.
Cô sống với quá khứ đau đớn canh cánh trong lòng, luôn làm tổn thương Kiều Trạch, để cho anh cũng không được sống vui vẻ. Cô oán hận anh can dự vào chuyện của cô, cũng thống hận mình trước đây đã buông thả mà phạm phải sai lầm. Trong chuyện tình yêu, cô không thể yêu anh, cho nên mới từng bước rời xa anh, cô không muốn thiếu nợ anh cái gì, cũng không muốn cho anh hi vọng.
Cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải chỉ càng khiến hai người tổn thương thêm thôi sao?
Tầm mắt của Tả Á dừng lại ở trên mặt Kiều Trạch, nhìn anh từng bước bước đến gần, trái tim đột nhiên co rút, giống như dây đàn bị đứt, mất đi giai điệu hài hòa, rối loạn, đau nhức.
Trong lúc rối bời ấy, cảnh tay Kiều Trạch đã ôm lấy cô thật chặt, tròng mắt đen nhìn cô, trong veo, bình thản, lại mang theo vẻ an tâm.
Người đàn ông kia lễ phép cười, nói với Kiều Trạch: “Kiều à, chiếm dụng một chút thời gian của vợ cậu, cậu sẽ không để ý chứ?”
“Không sao!” Kiều Trạch cười lạnh nói: “Ngày mai nộp một bản kế hoạch kinh doanh mới đi!”
Tả Á sững sờ đứng ở đó. Bọn họ biết, cô đã nhận ra được, khu nghỉ dưỡng Độ Giả chính là sản nghiệp của Kiều Trạch.
”Clytie” trong truyền thuyết người đàn ông kia kể chính là Kiều Trạch, mà cô chính là “Helios”. Truyền thuyết kia với chuyện giữa cô và Kiều Trạch hoàn toàn khác nhau, nhưng cũng không phải không có điểm giống nhau.
Người đàn ông kia vươn tay ra, rất thân thiện nói: “Hi, vừa rồi đã mạo muội! Tôi làm việc cho Kiều, là cấp dưới, cũng là bạn tốt của cậu ấy. Tên tôi là Đường Lăng, cũng là người tham gia xây dựng khu nghỉ dưỡng, dĩ nhiên Kiều mới là ông chủ chính.”
Tả Á còn chưa kịp phản ứng gì, Kiều Trạch đã đẩy tay Đường Lăng ra, ôm Tả Á rời đi, băng qua sàn nhảy trơn trượt, bước chân nhảy nhót.
Bàn tay ấm áp của anh ôm lấy eo cô, nắm tay của cô, tròng mắt đen thâm trầm nhìn cô, cúi đầu ở bên tai cô hỏi: “Vừa rồi anh ta nói gì?”
Tả Á hoàn hồn nhìn Kiều Trạch, thản nhiên nói: “Anh ta nói.....anh là một thủ trưởng rất nghiêm khắc.”
Kiều Trạch nhếch môi, như cười như không, cũng không hỏi nhiều nữa, động tác dưới chân dừng lại, xuyên qua đám người, dắt tay Tả Á rời đi.
Buổi tối lúc ngủ, Tả Á làm thế nào cũng không ngủ được, không phải bởi vì mấy câu nói của người tên Đường Lăng kia khiến lòng cô rối bời, mà bởi vì cô bị đau bụng kinh.
Lúc trong vũ trường Tả Á có uống một chút đồ uống lạnh, “dì cả” liền bắt đầu làm ầm ĩ, bụng đau từng đợt, khó chịu vô cùng.
Trong bóng tối Kiều Trạch phát hiện cô có vẻ khác thường, vươn tay bật đèn trên đầu giường, nhìn vẻ mặt tái nhợt của Tả Á, lo lắng hỏi: “Em sao thế? Khó chịu ở chỗ nào sao?”
Tả Á ôm bụng, cau mày, không chút hơi sức, nói: “Đau bụng.....”
Kiều Trạch hoảng hốt, lật người xuống giường, định bọc Tả Á lại, “Anh đưa em đi khám bác sĩ.”
Tả Á bất đắc dĩ lắc đầu, “Đừng! Chỉ là đau bụng kinh thôi, chịu đựng một lát là hết, không cần đi gặp bác sĩ.”
Động tác tay của Kiều Trạch lúc này mới ngừng lại, xoay người đi ra phía ngoài phòng, Tả Á ôm bụng nằm ở đó, hối hận tại sao lại đi uống đồ lạnh, tại sao lại bất cẩn như vậy.
Cô vùi đầu vào gối, cố chịu cơn đau co rút, nhưng cũng vẫn nghe được tiếng nói đứt quãng của Kiều Trạch từ ngoài phòng truyền vào, dường như anh đang hỏi làm cách nào để cô hết đau, cách nói kia có lẽ là anh gọi điện thoại cho mẹ.
Khuôn mặt tái nhợt của Tả Á chợt đỏ ửng lên, Kiều Trạch.....sao anh ta có thể mở miệng hỏi chuyện này được cơ chứ.
Tả Á vừa đau vừa buồn ngủ, cả người mơ mơ màng màng, không biết bao lâu sau đó, Kiều Trạch trở lại phòng, gọi tên cô, rồi đút thứ gì đó vào miệng cô.
Vị gừng lại có chút ngọt, có lẽ là nước gừng đường đỏ, Tả Á uống mấy ngụm, rồi nằm xuống, Kiều Trạch cũng trèo lên giường, vòng tay ôm lấy cô, bàn tay ấm áp đặt trên bụng cô nhẹ nhàng vuốt ve, dần dần đau đớn dường như giảm đi rất nhiều.
Kiều Trạch nhìn trong người trong lồng ngực mình lúc này chân mày không còn nhíu chặt lại, sắc mặt cũng không còn tái nhợt nữa, trái tim anh mới nhẹ buông lỏng. Trong lòng bàn tay to lớn của anh lúc là vùng bụng nhỏ nhắn, mịn màng của Tả Á. Cô nhóc con ngày xưa từ khi nào đã trở nên quật cường như vậy, luôn chống đối anh trong suốt hai năm qua.
Cảm giác buồn ngủ cuối cùng cũng đánh bại được cơn đau đang dần giảm bớt, Tả Á ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tả Á dường như vậy còn cảm thấy bàn tay của Kiều Trạch xoa trên bụng cô suốt đêm. Cảm giác ấm áp tựa hồ vẫn còn lưu lại. Bụng cô cũng đã hết đau, còn anh cũng không còn bên cạnh nữa.
Kì nghỉ phép kết thúc, Kiều Trạch và Tả Á rời khỏi khu nghỉ dưỡng Độ Giả. Mấy ngày này, hai người cũng có thể coi như vui vẻ, mặc dù không tính là thân thiết, vẫn đối xử với nhau khách sáo như người lạ, nhưng cũng không cãi vã, đối chọi gay gắt, mặc dù khoảng thời gian cuối có chút mất hứng, nhưng, nói tóm lại đây cũng là một kỳ nghỉ phép vui vẻ. Tả Á cực kỳ thích phong cảnh nơi này, nhất là cánh đồng hoa hướng dương, giống như bức tranh tuyệt mỹ, khắc thật sâu vào tâm trí, vào trái tim cô.
Về đến nhà Tả Á mới mở điện thoại di động lên. Ở trong khu nghĩ dưỡng, tín hiệu không được tốt cho lắm, khi có khi không, cô liền tắt điện thoại di động đi, với lại cô cũng không muốn bị làm phiền trong khoảng thời gian nghỉ dưỡng tốt đẹp, an tĩnh như vậy. Điện thoại vừa được mở lên, tin nhắn liền gửi tới không ngừng, của Chung Tĩnh, Mạch Tử, mà nhiều nhất là của Chung Dương.
Nội dung tin nhắn cho thấy Chung Dương đang rất lo lắng, bất an, hầu như tin nhắn nào cũng hỏi cô đang ở đâu, có xảy ra chuyện gì không, tại sao điện thoại lại tắt máy, anh rất lo lắng, hi vọng cô mau chóng gọi điện hoặc gửi tin nhắn lại cho anh.
Tả Á liền trả lời tin nhắn của Chung Dương, báo cho anh biết cô không xảy ra chuyện gì cả, chỉ là đi ra ngoài mấy ngày, điện thoại di động không có sóng mà thôi.
Ngày thứ hai sau khi trở về, Kiều Trạch lại bắt đầu bận rộn. Có lẽ là do mấy ngày không đến công ty, nên sau khi nghỉ phép, anh lại càng bận rộn hơn, rất nhiều ngày không thể về nhà ăn cơm tối.
Mẹ cùng dượng Kiều nhiều lần gọi điện thoại tới, muốn anh về nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, nhưng Kiều Trạch bao giờ cũng không có thời gian, chỉ nói để hai ba ngày nữa, hai ba ngày nữa.
Tả Á trong lúc rảnh rỗi, liền tìm đọc các tin tức tuyển dụng, định tiếp tục tìm việc làm. Cô tính toán, nhất định phải tìm được một công việc mà Kiều Trạch không thể phản đối để tránh phiền toái, nhưng tìm tới tìm lui vẫn không tìm được công việc nào thích hợp.
Hôm nay, Chung Dương gọi điện thoại tới, hẹn cô gặp mặt, Tả Á hơi do dự, khéo léo từ chối. Cô cần phải suy nghĩ thật cẩn thận lại đã.
Sau khi Tả Á cúp điện thoại, cô lẳng lặng ngồi trên ghế sofa, rơi vào trầm tư.
Chung Dương không phải là cô công chúa bị chôn trong truyền thuyết về hoa hướng dương kia. Sự do dự của cô, sẽ chỉ làm cả ba người đau khổ.
Cô nên tiếp tục sống cuộc sống như bây giờ, với cuộc hôn nhân hiện tại, hay nên bỏ mặc tất cả theo đuổi tình yêu của mình và Chung Dương?
Cô không thể tiếp tục do dự thế này nữa, cần phải đưa ra lựa chọn, lựa chọn ly hôn, hoặc là cắt đứt với Chung Dương.
Nếu như ly hôn, Kiều Trạch nhất định sẽ không buông tay, anh nhất định sẽ làm loạn tòa án, mẹ cùng ba bên kia nhất định cũng sẽ biết được, khiến cho hai người, và cả ông nội nữa phải lo lắng, khổ sở, cũng nhất định sẽ khiến Kiều Trạch tổn thương sâu sắc, cô chưa bao giờ dám nghĩ tới cảnh Kiều Trạch làm loạn trên tòa án sẽ khủng khiếp như thế nào.
Cô không hề có dũng khí vì Chung Dương mà bỏ mặc tất cả. Là do cô yêu chưa đủ sâu đậm, chưa toàn tâm toàn ý? Hay là vì cô yêu quá ích kỷ?
Cô, rốt cuộc đang do dự chuyện gì chứ?
Trong lúc Tả Á đang buồn phiền, chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên. Tả Á sợ hết hồn, suýt chút nữa nhảy dựng lên, tim đập dữ dội, vội vàng nghe điện thoại.
“A lô? Cháu là Tả Á?” Một giọng nói trung tuổi vang lên ở đầu điện thoại bên kia.
Tả Á nghe giọng nói ấy rất quen, ngập ngừng hỏi: “Dạ phải. Bác là….?”
“Bác là mẹ Chung Dương, hẹn thời gian địa điểm, chúng ta gặp mặt thôi.”
“Dạ?”
“Nhà hàng Nghênh Trạch, bác sẽ đợi cháu ở đó, hi vọng cháu có thể nhanh chóng tới đây. Trước mắt thế đã, gặp nhau rồi nói tiếp.”
Nói xong không đợi Tả Á trả lời, mẹ Chung Dương liền cúp điện thoại. Tả Á nhìn màn hình, kinh ngạc đến ngẩn người, mẹ Chung Dương tìm cô sao?
Nhà hàng Nghênh Trạch.
Lúc Tả Á đi vào, mẹ Chung Dương đã đến rồi. Cô nói thật xin lỗi nói, cô đã tới chậm. Mẹ Chung Dương khách khí mời cô ngồi xuống, rất hòa nhã hỏi thăm một chút về tình hình cuộc sống của cô, cuối cùng đi vào vấn đề chính.
“Tiểu Á, bác biết cháu là một đứa bé hiểu chuyện. Tất cả đều do thằng bé Chung Dương nhà bác không hiểu chuyện thôi, mới từ nước ngoài trở về đã lại đi quấy rầy cuộc sống vợ chồng cháu. Thật là thằng nhóc hư đốn. Hi vọng nó không làm gì ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng của các cháu.”
Tả Á cắn môi không nói gì.
Mẹ Chung Dương liếc nhìn sắc mặt của Tả Á, cười cười nói: “Cháu cũng biết đấy, hơn một năm trước, Chung Dương và Lô Hi đính hôn, vốn là sắp kết hôn, lại không biết vì sao, thằng nhóc Chung Dương lại đột nhiên nói hủy hôn. Cháu nói xem, tại sao nó lại không hiểu chuyện như vậy được chứ. Ngay cả con của nó Lô Hi cũng đã có rồi, đám cưới này, sao có thể nói hủy là hủy được?”
Lô Hi đã có con của anh? Trái tim Tả Á như bị đánh thật mạnh, đau đến mức một chút hơi sức để cô kêu lên cũng không có. Trong đầu chỉ có câu nói kia của mẹ Chung Dương: Lô Hi đã có con của anh?
“Con bé Lô Hi là một cô gái tốt. Mặc dù sống ở nước ngoài, nhưng vẫn trong sáng, không nhiễm thói xấu nào cả, cũng không giao du với bạn trai nào khác, chỉ có một người đàn ông là Chung Dương mà thôi. Hơn nữa hoàn cảnh gia đình cũng rất khá, trình độ học vấn được, dáng vẻ lại xinh đẹp, người trong gia đình đều rất ưng ý với cuộc hôn nhân này.
Nhưng Chung Dương lại.....Bác biết, nó vẫn chưa thể quên được cháu. Nhưng mà, cháu đã kết hôn rồi, cháu đã có gia đình của mình, bác.....bác hi vọng cháu.....có thể không liên lạc với Chung Dương nữa được không? Lô Hi và đứa bé cần nó.....Hơn nữa, cho dù bây giờ cháu ly hôn với chồng, cháu cũng không thể nào chung sống với Chung Dương được.....Người ta sống, không chỉ đơn giản là sống cho mình, mà nên suy nghĩ cho những người xung quanh, cháu nói có đúng không?”
Lời nói ngắn gọn, rõ ràng đó như muốn nhắc nhở Tả Á, cô đã là người phụ nữ gả cho người khác rồi, đã mất giá, không còn trong trắng nữa. Cho dù cô có ly hôn với Kiều Trạch, cô cũng không thể ở bên Chung Dương được, bởi vì nhà họ Chung sẽ không chấp nhận một người phụ nữ đã từng gả cho người khác trở thành dâu nhà mình.
Ánh mắt Tả Á bình tĩnh giống như nước lặng, môi tái nhợt, cười khổ lẩm bẩm: “Chung Dương.....chấp nhận sự sắp đặt như thế sao? Đây là điều anh muốn sao?”
“Cháu nói gì cơ?” Mẹ Chung Dương không nghe rõ những lời Tả Á lẩm bẩm.
Tả Á đứng dậy, cúi thấp người xin lỗi: “Bác gái, cháu xin đi trước. Những lời bác nói cháu đều hiểu, cũng nhớ rõ. Hẹn gặp lại.”
Tả Á ra khỏi nhà hàng, cảm thấy đầu óc choáng váng, đầu ong ong, trong lòng cũng cảm thấy chán nản rối rắm. Lúc này Chung Dương lại gọi điện thoại tới. Tả Á nhìn hai chữ Chung Dương lóe lên trên màn hình điện thoại, lòng cô nhói đau, do dự một lát, cô nhận điện thoại.
“Tiểu Á, em đang ở đâu? Anh muốn gặp em!”
Ánh mắt Tả Á nhìn bể phun nước phía trước nói: “Được, chúng ta gặp mặt đi!”
_________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook