Yêu Trong Đau Khổ
-
Quyển 2 - Chương 19: Định ngày cưới
Cuối cùng Chung Dương và Tả Á cũng làm hòa lại với nhau, mặc dù trong lòng vẫn còn rất khổ sở vì chuyện kia của Tả Á cùng người đàn ông khác, nhưng Chung Dương không muốn chỉ vì chuyện này mà mất đi người con gái mình yêu. Hơn nữa, bây giờ là thời đại gì rồi, đó chẳng qua chỉ là một lớp màng. Tuy rằng, anh cũng rất muốn có được, cũng ích kỷ hy vọng từ đầu đến cuối Tả Á chỉ thuộc về bản thân mình, nhưng ai bảo người phạm sai lầm trước là mình đây, cho nên đã mất đi tư cách để đòi hỏi.
Tả Á hỏi Chung Dương rằng, anh có ngại không, có để ý mình và Kiều Trạch đã xảy ra quan hệ không, có để ý ba năm qua cô khăng khăng không chịu cho anh, nhưng chỉ vì say rượu mất lý trí mà trao cho người đàn ông khác. Chung Dương chỉ nói, bởi vì yêu, cho nên anh sẽ để ý, còn rất để ý nữa là khác, trong lòng cũng không mấy gì dễ chịu. Nhưng bởi vì yêu, anh cũng có thể sẽ không quan tâm. Hơn nữa bây giờ là thời đại gì, ai lại vì một tấm màng mỏng mà canh cánh trong lòng. Cái anh quan tâm chính là cuộc sống sau này của cả hai, vì thế cũng hy vọng cô đừng nên để bụng chuyện này.
Trải qua chuyện này, cả hai lại càng thêm hiểu rõ một chân lý đó là yêu nhau thì phải nên biết quý trọng nhau, đừng để đợi mất rồi mới hối hận không kịp. Chung Dương có dự định muốn kết hôn sớm, mau mau cưới Tả Á về nhà để tránh đêm dài lắm mộng. Cô bé này rất có sức hấp dẫn, không biết có bao nhiêu người mong muốn theo đuổi. Bản bản thân mới có một ngày không gặp mà thiếu chút nữa đã để vuột mất rồi.
Tả Á cũng cố gắng quên đi những chuyện không vui, một lần nữa vun vén cho tình cảm của mình. Chung Dương cũng đang bắt đầu lo liệu hôn lễ cho hai người. Tả Á rất tò mò, không hiểu tại sao người nhà họ Chung lại đột ngột thay đổi thái độ như thế, hỏi Chung Dương mới biết, tất cả đều bởi vì ông nội của cô.
Thì ra, hôm cô và Chung Dương ầm ĩ đòi chia tay ở cửa cục dân chính đã bị chụp hình, thậm chí còn ghi âm lại luôn cả nói chuyện của bọn họ, kể cả những lời nói của ba mẹ Chung Dương cũng bị thêm mắm thêm muối đưa lên báo.
Ông nội Tả Á là một lão thành cách mạng, tuổi đã cao chức vị lại không nhỏ nhưng làm người rất khiêm tốn. Ngày thường rất ít khi quan tâm đến chuyện bọn nhỏ, ai muốn làm gì thì làm. Hơn nữa cũng vì quan hệ chức nghiệp nên không thường xuyên ở nhà, vì thế mà không thân thiện với người trong nhà lắm.
Lần đó vô tình ông nhìn thấy trên quyển tạp chí có ảnh của Tả Á và Chung Dương đang cự cãi, còn có những lời mang tính nhục mạ kia, đọc xong ông liền nổi giận đùng đùng gọi một cú điện thoại tới cho ba Chung Dương, mắng xối xả một trận như tát nước vào mặt.
Ba Chung Dương trước kia cũng từng đi lính, hơn nữa còn là lính do một tay ông nội Tả Á đào tạo, sau đó bởi vì bị thương rồi xuất ngũ chuyển sang làm ăn buôn bán, và đã trở thành một doanh nhân đứng đầu trong giới thương mại. Vừa nghe lão thủ trưởng gọi điện thoại tới, chưa hiểu đầu đuôi ất giáp gì đã bị quở mắng cho một trận mà chẳng dám hó hé. Cuối cùng mới biết, té ra Tả Á là cháu gái của lão thủ trưởng.
Có thể là vì nể mặt lão thủ trưởng, hoặc cũng có thể là vì thân phận của ông, tóm lại cuối cùng người nhà Chung Dương phải đích thân đến nói tiếng xin lỗi với Tả Á, thậm chí cũng không còn phản đối chuyện kết hôn của cả hai nữa.
Ông nội Tả Á là người có tính tình rất kỳ quặc, nhất là sau khi ba mẹ Tả Á ly hôn, đến cả Tả Quốc Cường là con trai mà ông cũng không thèm nhìn mặt, ngược lại đối với mấy đứa cháu thì rất tốt. Có lẽ là do liên quan đến quân nhân, Tả Á luôn cảm thấy sợ người ông lúc nào cũng nghiêm túc này, nhưng lại rất thích ông nội kể về những chuyện xưa trong quân ngũ, đều là những câu chuyện rất cảm động và đầy nhiệt huyết.
Tả Á luôn thấy xấu hổ mỗi khi nhớ lại cuộc nói chuyện nồng nặc mùi thuốc súng hôm ở trước cửa cục dân chính. Cũng may, rất ít người biết cô là cháu gái của Tả Lập Quần tiếng tăm lừng lẫy, nếu không đã làm ông nội mất hết mặt mũi rồi. Có thời gian cô phải trở về nhận lỗi với ông nội, vì chuyện tình cảm của đứa cháu không tốt này mà làm phiền đến ông nội tuổi đã già còn phải đích thân ra tay.
Mọi chuyện đều trở lại tốt đẹp như lúc ban đầu, trên mặt Tả Á đã có lại nụ cười ngọt ngào hạnh phúc, bạn bè trong túc xá đều nói cô đã tìm lại được sức sống rồi, chỉ có mỗi Mạch Tử là âu sầu xót xa than thở. Ngày nào Tả Á cũng đều nấu cháo điện thoại với Chung Dương bàn bạc chuyện kết hôn, nói với nhau những lời yêu thương nhung nhớ, dường như trải qua sự việc chia tay lần trước, tình cảm của hai người càng thêm gắn bó như keo sơn, chỉ muốn ngày nào cũng được ở bên nhau.
Thấm thoát đã đến kỳ nghỉ đông, đã qua một tháng kể từ sau chuyện Tả Á và Chung Dương làm ầm ĩ đòi chia tay. Chung Dương đưa Tả Á về nhà họ Liễu, việc cưới xin của hai người cũng đã được định vào nửa tháng sau sẽ cử hành hôn lễ.
Người đầu tiên mà Tả Á thông báo là ông nội, bởi vì vẫn còn có người quan tâm cô, loại cảm giác này thật tuyệt. Nhưng trong lòng cũng cảm thấy áy náy, vì không ở gần cùng ba cho nên bản thân cũng rất ít đi thăm ông nội, cũng vì cô luôn nhận thấy rằng ông không thích mình. Có lẽ, mình nên học cách quan tâm người khác trước, chứ không nên khăng khăng đối đãi với những người chung quanh bằng thái độ xa lánh như thế.
Cùng Chung Dương đến thăm ông nội xong, sau đó Tả Á và Chung Dương bàn bạc với nhau quyết định báo cho ba mẹ biết chuyện cả hai kết hôn. Tả Quốc Cường không có ý kiến gì, ngược lại còn rất vui mừng. Cả nhà cùng ăn một bữa cơm, trao đổi sơ lược lại chuyện hôn lễ. Lúc sắp đi về, Tả Quốc Cường dặn dò Tả Á, mặc kệ cùng mẹ có mâu thuẫn gì đi chăng nữa, nhưng dẫu sao cũng là mẹ con, kết hôn là chuyện hệ trọng nên nói nói mẹ một tiếng.
Chung Dương cũng đồng ý với lời nói của Tả Quốc Cường, vì thế sau khi ra cửa liền cùng Tả Á đi đến nhà họ Kiều. Anh biết rõ, thật ra Tả Á đã tha thứ cho mẹ mình, với lại kết hôn mà không có cha mẹ tham dự, đó là điều tiếc nuối cả cuộc đời.
Đêm nay là một đêm bầu trời đầy sao sáng, Tả Á nghĩ tới mình sắp được gả cho Chung Dương, trong lòng vừa vui sướng lại thấp thỏm. Đi tới trước cửa khu nhà họ Kiều ở, Tả Á lại càng thêm khẩn trương, lỡ như mẹ.....Cô không dám nghĩ, vì không biết mình có chịu nổi hay không?
Chung Dương nhìn ra sự lo lắng của Tả Á, liền đưa tay ôm cô, cúi đầu kề sát hôn lên má Tả Á một cái, động viên nói: “Bé cưng, đừng sợ, có anh ở đây, mẹ vợ tương lai sẽ không có cắn người đâu.”
Thật sự thì Tả Á hơi sợ nếu nhìn thấy Kiều Trạch.
Nhưng càng sợ cái gì thì cái đó sẽ tới, khi Tả Á và Chung Dương bước vào nhà thì nhìn thấy trong phòng khác có ba người: Mẹ, ba Kiều, còn có bộ mặt lạnh lùng không cảm xúc của Kiều Trạch.
Biết cả hai đến, người giúp việc đã chuẩn bị xong cơm tối, ba Kiều cũng tỏ ra thân thiện chào hỏi bảo cùng nhau ăn cơm, còn Kiều Trạch thì vẫn lạnh lùng trước sau như một. Nhưng Tả Á rõ ràng cảm nhận được giữa Chung Dương và Kiều Trạch có mùi thuốc súng, ăn một bữa cơm mà không khí ngột ngạt đến quái dị.
Sau khi ăn cơm tối xong, Tả Á rốt cuộc mở miệng nói ra chuyện cô và Chung Dương sắp kết hôn, ba Kiều cười ha ha bảo rằng chuyện tốt chuyện tốt. Sắc mặt Điền Văn Lệ có chút khác thường, càng không ngờ bà không có gay gắt phản đối nữa. Mà Kiều Trạch thì tòan thân cứng đờ, ánh mắt tối tăm sắc lạnh, âm thầm đưa mắt nhìn thoáng qua Tả Á nhưng vẫn lặng im không nói gì.
Chung Dương ngồi thưa chuyện đúng mực, không ta đây cũng không lòn cúi, lời nói ra khiêm nhường vừa phải, trình bày rõ ràng chi tiết mục đích ngày hôm nay đến. Tóm lại mọi chuyện đã chuẩn bị đâu vào đấy chỉ còn đợi đến ngày nữa thôi, mong người lớn hai nhà dành ra chút thời gian để gặp mặt nói rõ hơn.
Bàn bạc xong mọi thứ, Tả Á thở phào nhẹ nhõm, từ nhà họ Kiều đi ra, đứng dưới lầu, Tả Á kích động ôm lấy Chung Dương vui mừng nói: “Thật không thể tin được đây là sự thực, Chung Dương, em không ngờ mẹ lại không phản đối chúng ta, hơn nữa dường như còn rất quan tâm, có đúng không? Có đúng không hả?”
Chung Dương cười đưa tay gõ nhẹ lên chóp mũi cô, “Dĩ nhiên rồi, vì đó là mẹ em mà, tất nhiên phải quan tâm rồi, cuối cùng cũng hoàn thành xong một nhiệm vụ vĩ đại. Tả Á, lần này em chạy không thoát đâu, không đúng, là bà Chung mới phải! Đến đây nào bà Chung, mau gọi “ông xã” anh nghe xem, phải dịu dàng một chút, tình cảm một chút.”
Tả Á không nhịn được cười, hôn lên môi Chung Dương, ngọt ngào lí nhí nói: “Ông xã Chung Dương.....Em yêu anh!”
Câu nói thổ lộ mềm mỏng của Tả Á khiến trái tim Chung Dương như muốn tan chảy theo, cảm xúc lâng lâng, vươn tay quặc lấy bờ eo thon thả của cô, cúi đầu hôn ngấu nghiến lên môi cô, hôn người con gái tưởng chừng như vuột mất nay đã tìm lại được.
Tả Á hỏi Chung Dương rằng, anh có ngại không, có để ý mình và Kiều Trạch đã xảy ra quan hệ không, có để ý ba năm qua cô khăng khăng không chịu cho anh, nhưng chỉ vì say rượu mất lý trí mà trao cho người đàn ông khác. Chung Dương chỉ nói, bởi vì yêu, cho nên anh sẽ để ý, còn rất để ý nữa là khác, trong lòng cũng không mấy gì dễ chịu. Nhưng bởi vì yêu, anh cũng có thể sẽ không quan tâm. Hơn nữa bây giờ là thời đại gì, ai lại vì một tấm màng mỏng mà canh cánh trong lòng. Cái anh quan tâm chính là cuộc sống sau này của cả hai, vì thế cũng hy vọng cô đừng nên để bụng chuyện này.
Trải qua chuyện này, cả hai lại càng thêm hiểu rõ một chân lý đó là yêu nhau thì phải nên biết quý trọng nhau, đừng để đợi mất rồi mới hối hận không kịp. Chung Dương có dự định muốn kết hôn sớm, mau mau cưới Tả Á về nhà để tránh đêm dài lắm mộng. Cô bé này rất có sức hấp dẫn, không biết có bao nhiêu người mong muốn theo đuổi. Bản bản thân mới có một ngày không gặp mà thiếu chút nữa đã để vuột mất rồi.
Tả Á cũng cố gắng quên đi những chuyện không vui, một lần nữa vun vén cho tình cảm của mình. Chung Dương cũng đang bắt đầu lo liệu hôn lễ cho hai người. Tả Á rất tò mò, không hiểu tại sao người nhà họ Chung lại đột ngột thay đổi thái độ như thế, hỏi Chung Dương mới biết, tất cả đều bởi vì ông nội của cô.
Thì ra, hôm cô và Chung Dương ầm ĩ đòi chia tay ở cửa cục dân chính đã bị chụp hình, thậm chí còn ghi âm lại luôn cả nói chuyện của bọn họ, kể cả những lời nói của ba mẹ Chung Dương cũng bị thêm mắm thêm muối đưa lên báo.
Ông nội Tả Á là một lão thành cách mạng, tuổi đã cao chức vị lại không nhỏ nhưng làm người rất khiêm tốn. Ngày thường rất ít khi quan tâm đến chuyện bọn nhỏ, ai muốn làm gì thì làm. Hơn nữa cũng vì quan hệ chức nghiệp nên không thường xuyên ở nhà, vì thế mà không thân thiện với người trong nhà lắm.
Lần đó vô tình ông nhìn thấy trên quyển tạp chí có ảnh của Tả Á và Chung Dương đang cự cãi, còn có những lời mang tính nhục mạ kia, đọc xong ông liền nổi giận đùng đùng gọi một cú điện thoại tới cho ba Chung Dương, mắng xối xả một trận như tát nước vào mặt.
Ba Chung Dương trước kia cũng từng đi lính, hơn nữa còn là lính do một tay ông nội Tả Á đào tạo, sau đó bởi vì bị thương rồi xuất ngũ chuyển sang làm ăn buôn bán, và đã trở thành một doanh nhân đứng đầu trong giới thương mại. Vừa nghe lão thủ trưởng gọi điện thoại tới, chưa hiểu đầu đuôi ất giáp gì đã bị quở mắng cho một trận mà chẳng dám hó hé. Cuối cùng mới biết, té ra Tả Á là cháu gái của lão thủ trưởng.
Có thể là vì nể mặt lão thủ trưởng, hoặc cũng có thể là vì thân phận của ông, tóm lại cuối cùng người nhà Chung Dương phải đích thân đến nói tiếng xin lỗi với Tả Á, thậm chí cũng không còn phản đối chuyện kết hôn của cả hai nữa.
Ông nội Tả Á là người có tính tình rất kỳ quặc, nhất là sau khi ba mẹ Tả Á ly hôn, đến cả Tả Quốc Cường là con trai mà ông cũng không thèm nhìn mặt, ngược lại đối với mấy đứa cháu thì rất tốt. Có lẽ là do liên quan đến quân nhân, Tả Á luôn cảm thấy sợ người ông lúc nào cũng nghiêm túc này, nhưng lại rất thích ông nội kể về những chuyện xưa trong quân ngũ, đều là những câu chuyện rất cảm động và đầy nhiệt huyết.
Tả Á luôn thấy xấu hổ mỗi khi nhớ lại cuộc nói chuyện nồng nặc mùi thuốc súng hôm ở trước cửa cục dân chính. Cũng may, rất ít người biết cô là cháu gái của Tả Lập Quần tiếng tăm lừng lẫy, nếu không đã làm ông nội mất hết mặt mũi rồi. Có thời gian cô phải trở về nhận lỗi với ông nội, vì chuyện tình cảm của đứa cháu không tốt này mà làm phiền đến ông nội tuổi đã già còn phải đích thân ra tay.
Mọi chuyện đều trở lại tốt đẹp như lúc ban đầu, trên mặt Tả Á đã có lại nụ cười ngọt ngào hạnh phúc, bạn bè trong túc xá đều nói cô đã tìm lại được sức sống rồi, chỉ có mỗi Mạch Tử là âu sầu xót xa than thở. Ngày nào Tả Á cũng đều nấu cháo điện thoại với Chung Dương bàn bạc chuyện kết hôn, nói với nhau những lời yêu thương nhung nhớ, dường như trải qua sự việc chia tay lần trước, tình cảm của hai người càng thêm gắn bó như keo sơn, chỉ muốn ngày nào cũng được ở bên nhau.
Thấm thoát đã đến kỳ nghỉ đông, đã qua một tháng kể từ sau chuyện Tả Á và Chung Dương làm ầm ĩ đòi chia tay. Chung Dương đưa Tả Á về nhà họ Liễu, việc cưới xin của hai người cũng đã được định vào nửa tháng sau sẽ cử hành hôn lễ.
Người đầu tiên mà Tả Á thông báo là ông nội, bởi vì vẫn còn có người quan tâm cô, loại cảm giác này thật tuyệt. Nhưng trong lòng cũng cảm thấy áy náy, vì không ở gần cùng ba cho nên bản thân cũng rất ít đi thăm ông nội, cũng vì cô luôn nhận thấy rằng ông không thích mình. Có lẽ, mình nên học cách quan tâm người khác trước, chứ không nên khăng khăng đối đãi với những người chung quanh bằng thái độ xa lánh như thế.
Cùng Chung Dương đến thăm ông nội xong, sau đó Tả Á và Chung Dương bàn bạc với nhau quyết định báo cho ba mẹ biết chuyện cả hai kết hôn. Tả Quốc Cường không có ý kiến gì, ngược lại còn rất vui mừng. Cả nhà cùng ăn một bữa cơm, trao đổi sơ lược lại chuyện hôn lễ. Lúc sắp đi về, Tả Quốc Cường dặn dò Tả Á, mặc kệ cùng mẹ có mâu thuẫn gì đi chăng nữa, nhưng dẫu sao cũng là mẹ con, kết hôn là chuyện hệ trọng nên nói nói mẹ một tiếng.
Chung Dương cũng đồng ý với lời nói của Tả Quốc Cường, vì thế sau khi ra cửa liền cùng Tả Á đi đến nhà họ Kiều. Anh biết rõ, thật ra Tả Á đã tha thứ cho mẹ mình, với lại kết hôn mà không có cha mẹ tham dự, đó là điều tiếc nuối cả cuộc đời.
Đêm nay là một đêm bầu trời đầy sao sáng, Tả Á nghĩ tới mình sắp được gả cho Chung Dương, trong lòng vừa vui sướng lại thấp thỏm. Đi tới trước cửa khu nhà họ Kiều ở, Tả Á lại càng thêm khẩn trương, lỡ như mẹ.....Cô không dám nghĩ, vì không biết mình có chịu nổi hay không?
Chung Dương nhìn ra sự lo lắng của Tả Á, liền đưa tay ôm cô, cúi đầu kề sát hôn lên má Tả Á một cái, động viên nói: “Bé cưng, đừng sợ, có anh ở đây, mẹ vợ tương lai sẽ không có cắn người đâu.”
Thật sự thì Tả Á hơi sợ nếu nhìn thấy Kiều Trạch.
Nhưng càng sợ cái gì thì cái đó sẽ tới, khi Tả Á và Chung Dương bước vào nhà thì nhìn thấy trong phòng khác có ba người: Mẹ, ba Kiều, còn có bộ mặt lạnh lùng không cảm xúc của Kiều Trạch.
Biết cả hai đến, người giúp việc đã chuẩn bị xong cơm tối, ba Kiều cũng tỏ ra thân thiện chào hỏi bảo cùng nhau ăn cơm, còn Kiều Trạch thì vẫn lạnh lùng trước sau như một. Nhưng Tả Á rõ ràng cảm nhận được giữa Chung Dương và Kiều Trạch có mùi thuốc súng, ăn một bữa cơm mà không khí ngột ngạt đến quái dị.
Sau khi ăn cơm tối xong, Tả Á rốt cuộc mở miệng nói ra chuyện cô và Chung Dương sắp kết hôn, ba Kiều cười ha ha bảo rằng chuyện tốt chuyện tốt. Sắc mặt Điền Văn Lệ có chút khác thường, càng không ngờ bà không có gay gắt phản đối nữa. Mà Kiều Trạch thì tòan thân cứng đờ, ánh mắt tối tăm sắc lạnh, âm thầm đưa mắt nhìn thoáng qua Tả Á nhưng vẫn lặng im không nói gì.
Chung Dương ngồi thưa chuyện đúng mực, không ta đây cũng không lòn cúi, lời nói ra khiêm nhường vừa phải, trình bày rõ ràng chi tiết mục đích ngày hôm nay đến. Tóm lại mọi chuyện đã chuẩn bị đâu vào đấy chỉ còn đợi đến ngày nữa thôi, mong người lớn hai nhà dành ra chút thời gian để gặp mặt nói rõ hơn.
Bàn bạc xong mọi thứ, Tả Á thở phào nhẹ nhõm, từ nhà họ Kiều đi ra, đứng dưới lầu, Tả Á kích động ôm lấy Chung Dương vui mừng nói: “Thật không thể tin được đây là sự thực, Chung Dương, em không ngờ mẹ lại không phản đối chúng ta, hơn nữa dường như còn rất quan tâm, có đúng không? Có đúng không hả?”
Chung Dương cười đưa tay gõ nhẹ lên chóp mũi cô, “Dĩ nhiên rồi, vì đó là mẹ em mà, tất nhiên phải quan tâm rồi, cuối cùng cũng hoàn thành xong một nhiệm vụ vĩ đại. Tả Á, lần này em chạy không thoát đâu, không đúng, là bà Chung mới phải! Đến đây nào bà Chung, mau gọi “ông xã” anh nghe xem, phải dịu dàng một chút, tình cảm một chút.”
Tả Á không nhịn được cười, hôn lên môi Chung Dương, ngọt ngào lí nhí nói: “Ông xã Chung Dương.....Em yêu anh!”
Câu nói thổ lộ mềm mỏng của Tả Á khiến trái tim Chung Dương như muốn tan chảy theo, cảm xúc lâng lâng, vươn tay quặc lấy bờ eo thon thả của cô, cúi đầu hôn ngấu nghiến lên môi cô, hôn người con gái tưởng chừng như vuột mất nay đã tìm lại được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook