Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được?
-
Chương 17
” Trước khi đọc truyện au nói tí nhé . Tem lần này là bạn @_Monaku_
đã giật từ lâu mà au quên mất , bỏ qua . Giờ bù cho bạn nhaa !!! Xin lỗi và cám ơn bạn đã ủng hộ cho au :>>> ”
~~~~~
– Cậu muốn uống sữa gì ? Tôi mua .
– Tôi hết hứng uống sữa rồi .
Mặt tỉnh bơ , con nhỏ nào đó đáp .
– Thế muốn gì ?
– Cũng không biết nữa .
Hải Đăng mặt ngắn tũn .
Con nhỏ Diệu Anh này , trả lời thế là sao hả ? Dở dở ương ương … ấy thế mà cái mặt đó … vẫn rất vênh … rất kiêu … và cũng chẳng hiểu sao , lại thấy đáng yêu quá chừng !
Vô thức bàn tay ai đó định đưa lên sờ má người kia . Mà người kia tinh quá , nhanh quá , né mất .
Bị người kia phát hiện , đành chữa ngượng .
– A … tại mặt cậu dính gì đó nên tôi phủi giúp .
– … Không mượn !
Nghe câu phũ phàng đó , ức nghẹn cả người . Xoay người định đi lên lớp , lại thấy vạt áo bị giật giật . Quay lại người kia đúng là giật áo mình , mặt rõ là ” cún con ” .
– Bảo là mua nước cho tôi mà ?
Hành động thì đáng yêu thế đấy , mà lời trong miệng vừa bay ra lập tức hình tượng sụp đỗ , lạnh như đá cục .
Không hiểu nổi sao trên đời lại có người nói chuyện với Hải Đăng bằng giọng như vậy được chứ nhỉ ?
– Vậy nói đi , muốn uống gì ? Ăn gì ?
– Hamburger , cam vắt .
Diệu Anh nói xong thong thả ngồi xuống ghế , vênh mặt rõ là kiêu nhé !
Dù có hơi tức đấy , nhưng vẫn đi mua nhé . Hải Đăng biết tỏng mà , con nhỏ này làm gì có ăn sáng !
Vừa hay Hải Đăng đem thức ăn đến thì Quỳnh Giao cũng xuống căn tin .
Diệu Anh vô tư ăn , chỉ hất mặt ám chỉ Quỳnh Giao ngồi xuống đối diện , tức là ngay bên cạnh chỗ Hải Đăng ngồi .
– Mày ăn gì không ?
Quỳnh Giao từ lúc bước vào căn tin đã thấy Hải Đăng mua thức ăn đem đến cho Diệu Anh rồi . Nghe được câu này của Diệu Anh , là điều Quỳnh Giao mong nhất .
– Giống mày , nhưng tao uống dâu ép .
Diệu Anh lại trưng ra vẻ mặt ” cún con ” ban nãy . Bởi cô biết , chỉ cần cô như thế , nhờ gì Hải Đăng cũng làm . Còn lý do tại sao Hải Đăng lại như vậy , Diệu Anh chẳng đủ trình để biết được .
– Cậu đi mua giúp Quỳnh Giao nhé !
Biết ngay mà !
Con nhỏ này được nhờ vả cậu là giỏi ! Ngay từ khi cái biểu hiện trên gương mặt Diệu Anh thay đổi Hải Đăng đã đoán được cô định làm gì rồi .
Không nói cũng chẳng đứng lên đi mua giúp Quỳnh Giao . Chỉ rút trong ví ra tờ 100k , đưa cho Quỳnh Giao .
– Cậu tự đi mua nhé ! Tôi nãy giờ đi lại mệt rồi .
Quỳnh Giao lòng đau thắt . Cô biết rõ , vì là mua giúp cô nên Hải Đăng mới như vậy . Thử hỏi nếu bây giờ là mua giúp Diệu Anh , bao nhiêu món Hải Đăng lại không mua ?
Diệu Anh ăn rất nhanh nhé , nhưng trong lúc ăn cô lại chẳng để ý đến ai . Đến lúc ăn xong cả rồi , ngẩng mặt lên lại thấy hai người đối diện như hai tượng đá . Không nói không rằng , cứ nhìn Diệu Anh mãi . Bị nhìn như vậy , thật ngứa hết cả người !
– Sao mày không đi mua ?
– Thôi , tao không đói !
Diệu Anh ngô nghê tưởng thật , liền gật đầu rồi lên lớp . Hải Đăng theo đó cũng đứng dậy bước theo Diệu Anh , một chút để ý đến Quỳnh Giao cũng không có .
Quỳnh Giao thực tổn thương sâu sắc .
Cớ sao người đó có tất cả ?
Cớ sao người đó có cả người cô yêu thương ?
Cớ sao cô lại chẳng có gì ?
– Giờ tự học –
– Hải Đăng này , tôi quên nói với cậu . Tôi xin cô rút khỏi cuộc thi ” Tài năng trẻ ” rồi .
Diệu Anh đột nhiên quay sang nói . Hại Hải Đăng trong lòng tự dưng hụt hẫng mấy phần .
– Sao vậy ? Là do không thích thi chung với tôi ?
Diệu Anh nghe vậy liền chối bay .
– Không có , tôi không thích mấy cuộc thi đó . Căn bản là không hứng thú .
– Ừ
Lát sau Hải Đăng lại gọi :
– Ê , Anh …
– Gì ?
– Không có gì .
Quái ! Tên này hâm à ? Diệu Anh định bụng chửi cho một trận nhưng đang bận làm bài nên thôi , tạm cho qua .
Thế mà lát sau tên đó lại dở chứng .
– Ê …
– Gì ?
– Không có gì .
Bỏ qua , bỏ qua ! Diệu Anh cố gắng nín nhịn .
Quá tam ba bận , sau n lần ” không có gì ” , cuối cùng Diệu Anh cũng không chịu được mà phát hoả .
– NÈ CÁI TÊN ĐIÊN KIA ! CÓ GÌ THÌ NÓI TOẸT RA CHO BÀ NGHE !!! ẤP A ẤP ÚNG LÀM CÁI ĐẾCH GÌ THẾ HẢ ? CÓ BIẾT BÀ ĐANG LÀM BÀI KHÔNG ? MỘT LẦN NỮA BÀ VẢ VÀO MỒM CHO KHỎI ” Ê Ê ” NHÉ !
Hải Đăng phải nói là ngạc nhiên quá độ . Biết là Diệu Anh sẽ tức , nhưng không ngờ dữ dội đến mức này .
– À thì … do tôi có chuyện muốn hỏi cậu .
– Đấy , nói huỵch toẹt như vậy ngay từ đầu có phải tốt hơn không ?
Nóng tánh thì thế nhưng Diệu Anh hạ hoả ngay . Mặt hài lòng nói .
– Sắp tới thi chuyên , cậu có thi không ?
Thì ra là chuyện đó , có thế mà tên dở hơi nãy giờ cứ ấp úng mãi .
– Không . Tôi ở đội tuyển anh rồi , thi gì nữa ? Ôn tập đợi kì thi quận thôi .
– À , tôi quên . Nói xem , tôi nên thi môn nào ?
Thật ra ở trường này có một điều khá riêng , mặc dù là học sinh của lớp chuyên Anh nhưng có thể ở trong bất cứ đội tuyển nào , chỉ cần đảm bảo điểm môn chuyên phải giỏi . Mà Hải Đăng thì chẳng phải ngu dốt Anh gì , cậu ta cũng khá đấy chứ ! Việc đảm bảo đủ điểm giỏi đồng thời bồi dưỡng một môn khác cũng chẳng gì to tát lắm .
– Cậu ? Tôi nghĩ toán được đấy , thấy cậu cừ nhất môn đó !
Diệu Anh thật thà nhận xét khiến ai đó một phen mát lòng .
– Ừ , tôi thi Toán !
Thế là ngày hôm đó , có nam sinh mò lên phòng giáo viên gặp cô chủ nhiệm . Vừa muốn bỏ thi ” Tài năng trẻ ” , lại đăng kí thi chuyên Toán. Tuy được khen vì tinh thần học tập nhưng vẫn bị cô mắng cho một trận tội bỏ cuộc thi ” Tài năng trẻ ” giữa chừng , không theo phong trào của trường . Ấy vậy mà vẫn toe toét cười .
~~~~~
Vào một buổi tối , rảnh rỗi Diệu Anh vào facebook tán gẫu .
Nhưng có một sự thật , khiến cô ngạc nhiên quá chừng !
Mấy tin nhắn làm quen không cánh mà bay cả rồi ??? Là tên nào khốn nạn dám xoá tin nhắn của cô ? Đúng thật là , còn chưa trả lời tin nhắn cho người ta nữa …
Lượn lờ newfeed , chán chán . Lại vào confession của trường .
Chao ôi ! Đây chẳng khác nào chỗ ” tỉnh tò ” trá hình cả ! Mà điển hình nhất là bày tỏ tấm lòng với cậu hotboy lại học giỏi , tánh tốt … chẳng ai khác ngoài Trịnh Vũ Hải Đăng . Uisss , cái tên dở chết đi được í !
Vậy mà cái cậu hotboy được tỏ tình í , chảnh lắm nhé ! Gặp mấy bài viết như vậy , chỉ like thôi , đếch cmt đâu . Lâu lâu có nhiều bạn lầy quá , tỏ tình mãi thôi ! Chỉ trả lời 1 câu 6 từ vậy thôi :
” Cám ơn nhưng xin lỗi nhé ! ”
Xìì … chảnh cún đến thế là vừa !!!
Cái lúc mà Diệu Anh đang rảnh rang lượn lờ xem confession như vậy . Hải Đăng lại cứ chăm chú nhìn chấm xanh của cô .
Haizzz … con dở này , chắc không inbox cho cậu nói chuyện trước rồi .
– ” Hey ” – Dù sao cũng là đấng nam nhi , mình đi bắt chuyện người ta cũng đâu có gì sai . Nghĩ thầm như vậy Hải Đăng liền inbox Diệu Anh .
– ” Hey ! ”
Diệu Anh thuận theo trả lời lại .
– ” Làm gì vậy ? ”
– ” Rảnh rang xem confession thôi . Cậu cũng nổi phết nhỉ ! ”
– ” Cũng chẳng nổi gì mấy ”
– ” Lắm em theo thế mà … ”
– ” Chẳng thà nổi trong lòng nhiều người như vậy , tôi chỉ cần nổi bật , đặc biệt với một người đủ rồi !!! ”
Quao !!! Vậy Hải Đăng nói có đối tượng là thật à ?
– ” Nhỏ nào xui vậy ? ”
– ” Phước ba đời đấy nhé nhỏ kia !!! Người đó là … Người tôi thương nhiều năm lắm rồi ! ”
– ” Người như cậu mà cũng nặng tình dữ haaa ! ”
– ” Chủ nhật này cậu có rảnh không ? ” – Hải Đăng lảng sang đề tài khác , nói mãi con bò đội nón nãy cũng chẳng thấm được gì đâu .
– ” Tôi rảnh ”
– ” Vừa lúc tôi có hai vé xem phim , đi không ? ”
– ” Okay , không ngại ! ”
– ” Ừ , ngủ sớm đi ! ”
– ” Tôi chưa buồn ngủ ”
– ” Nghe hát không ? ”
– ” Ừ ”
Diệu Anh trả lời xong thì Hải Đăng cũng offline mất .
Chưa đầy một phút điện thoại cô đã reo inh ỏi trên giường .
– ” Alo , gì đấy ? ”
– ” Cậu bảo muốn nghe hát mà … ”
– ” Ừ , mà ai hát cơ ? ”
– ” Tôi hát chứ còn ai vào đây !
– ” Cậu á ??? ”
– ” Cấm nhiều chuyện ! Lên giường đắp chăn vào , tôi hát ngủ luôn nhé ”
– ” Được rồi . Lẹ lẹ đi ! ”
– ” Bài này tôi thấy cũng được , định cover . Coi như hát cậu nghe trước vậy ”
– ” Ừ ”
Ở đầu dây bên kia vang lên tiếng guitar đệm đàn , âm thanh nhẹ nhàng …
“Giờ này vợ đã ngủ chưa
Anh nhớ em chẳng câu chữ nào nói lên cho vừa
1 khúc hát du dương, vợ tuyệt vời nhất, với anh thật sự chẳng có ai sánh bằng
Hôm nay anh phải công tác xa,
Vợ hãy cứ yên tâm và cứ ngủ ngoan nha
Có gió đông sang, vợ nhớ phải mặc ấm
Chớ lo anh sẽ về sớm thôi vợ yêu
Nhớ nha vợ yêu, anh vốn yêu vợ rất nhiều
Cuộc đời này dẫu có những sóng gió cứ để anh lo
Vui vì mình luôn có mãi luôn có nhau hạnh phúc tay nắm tay
Ngủ ngoan khi nào tỉnh giấc thấy anh về ngay
Chớ nên hơn ghen, anh sẽ giữ anh nguyên vẹn
Khi trở về anh sẽ bên cạnh em và nở nụ hôn
Bây giờ em ngoan nhé, khép khe khẽ đôi mi và hãy ngủ nào.
Để anh yên tâm và bớt lo lắng đi
Chúc vợ ngủ ngon … ”
Giọng hát đó … trầm trầm ngọt ngào , lại có chút gì đó quen thuộc … Mà Diệu Anh lại chẳng thể nào nhớ nổi . Rốt cuộc tại sao lại vậy ? Mỗi lúc bên cạnh Hải Đăng , Diệu Anh lại cảm thấy như mình vừa đánh mất một cái gì đó quan trọng lắm . Nhưng cô thực chẳng xác định nổi đó là gì ?
Một phần vừa mệt mỏi , lại thêm tiếng hát như ru ngủ . Diệu Anh thiếp đi lúc nào không hay .
– ” Ê … ”
– ” Này , đồ ngu Diệu Anh … im thế ? ”
– ” Anh , Diệu Anh … ”
– ” Cậu ngủ rồi hả ? ”
– ” Ngủ ngon nhé , Diệu Anh ! Người tôi thương … ”
Lặng lẽ gạt máy , Hải Đăng khoé môi khẽ cười .
~~~~~
– Cậu muốn uống sữa gì ? Tôi mua .
– Tôi hết hứng uống sữa rồi .
Mặt tỉnh bơ , con nhỏ nào đó đáp .
– Thế muốn gì ?
– Cũng không biết nữa .
Hải Đăng mặt ngắn tũn .
Con nhỏ Diệu Anh này , trả lời thế là sao hả ? Dở dở ương ương … ấy thế mà cái mặt đó … vẫn rất vênh … rất kiêu … và cũng chẳng hiểu sao , lại thấy đáng yêu quá chừng !
Vô thức bàn tay ai đó định đưa lên sờ má người kia . Mà người kia tinh quá , nhanh quá , né mất .
Bị người kia phát hiện , đành chữa ngượng .
– A … tại mặt cậu dính gì đó nên tôi phủi giúp .
– … Không mượn !
Nghe câu phũ phàng đó , ức nghẹn cả người . Xoay người định đi lên lớp , lại thấy vạt áo bị giật giật . Quay lại người kia đúng là giật áo mình , mặt rõ là ” cún con ” .
– Bảo là mua nước cho tôi mà ?
Hành động thì đáng yêu thế đấy , mà lời trong miệng vừa bay ra lập tức hình tượng sụp đỗ , lạnh như đá cục .
Không hiểu nổi sao trên đời lại có người nói chuyện với Hải Đăng bằng giọng như vậy được chứ nhỉ ?
– Vậy nói đi , muốn uống gì ? Ăn gì ?
– Hamburger , cam vắt .
Diệu Anh nói xong thong thả ngồi xuống ghế , vênh mặt rõ là kiêu nhé !
Dù có hơi tức đấy , nhưng vẫn đi mua nhé . Hải Đăng biết tỏng mà , con nhỏ này làm gì có ăn sáng !
Vừa hay Hải Đăng đem thức ăn đến thì Quỳnh Giao cũng xuống căn tin .
Diệu Anh vô tư ăn , chỉ hất mặt ám chỉ Quỳnh Giao ngồi xuống đối diện , tức là ngay bên cạnh chỗ Hải Đăng ngồi .
– Mày ăn gì không ?
Quỳnh Giao từ lúc bước vào căn tin đã thấy Hải Đăng mua thức ăn đem đến cho Diệu Anh rồi . Nghe được câu này của Diệu Anh , là điều Quỳnh Giao mong nhất .
– Giống mày , nhưng tao uống dâu ép .
Diệu Anh lại trưng ra vẻ mặt ” cún con ” ban nãy . Bởi cô biết , chỉ cần cô như thế , nhờ gì Hải Đăng cũng làm . Còn lý do tại sao Hải Đăng lại như vậy , Diệu Anh chẳng đủ trình để biết được .
– Cậu đi mua giúp Quỳnh Giao nhé !
Biết ngay mà !
Con nhỏ này được nhờ vả cậu là giỏi ! Ngay từ khi cái biểu hiện trên gương mặt Diệu Anh thay đổi Hải Đăng đã đoán được cô định làm gì rồi .
Không nói cũng chẳng đứng lên đi mua giúp Quỳnh Giao . Chỉ rút trong ví ra tờ 100k , đưa cho Quỳnh Giao .
– Cậu tự đi mua nhé ! Tôi nãy giờ đi lại mệt rồi .
Quỳnh Giao lòng đau thắt . Cô biết rõ , vì là mua giúp cô nên Hải Đăng mới như vậy . Thử hỏi nếu bây giờ là mua giúp Diệu Anh , bao nhiêu món Hải Đăng lại không mua ?
Diệu Anh ăn rất nhanh nhé , nhưng trong lúc ăn cô lại chẳng để ý đến ai . Đến lúc ăn xong cả rồi , ngẩng mặt lên lại thấy hai người đối diện như hai tượng đá . Không nói không rằng , cứ nhìn Diệu Anh mãi . Bị nhìn như vậy , thật ngứa hết cả người !
– Sao mày không đi mua ?
– Thôi , tao không đói !
Diệu Anh ngô nghê tưởng thật , liền gật đầu rồi lên lớp . Hải Đăng theo đó cũng đứng dậy bước theo Diệu Anh , một chút để ý đến Quỳnh Giao cũng không có .
Quỳnh Giao thực tổn thương sâu sắc .
Cớ sao người đó có tất cả ?
Cớ sao người đó có cả người cô yêu thương ?
Cớ sao cô lại chẳng có gì ?
– Giờ tự học –
– Hải Đăng này , tôi quên nói với cậu . Tôi xin cô rút khỏi cuộc thi ” Tài năng trẻ ” rồi .
Diệu Anh đột nhiên quay sang nói . Hại Hải Đăng trong lòng tự dưng hụt hẫng mấy phần .
– Sao vậy ? Là do không thích thi chung với tôi ?
Diệu Anh nghe vậy liền chối bay .
– Không có , tôi không thích mấy cuộc thi đó . Căn bản là không hứng thú .
– Ừ
Lát sau Hải Đăng lại gọi :
– Ê , Anh …
– Gì ?
– Không có gì .
Quái ! Tên này hâm à ? Diệu Anh định bụng chửi cho một trận nhưng đang bận làm bài nên thôi , tạm cho qua .
Thế mà lát sau tên đó lại dở chứng .
– Ê …
– Gì ?
– Không có gì .
Bỏ qua , bỏ qua ! Diệu Anh cố gắng nín nhịn .
Quá tam ba bận , sau n lần ” không có gì ” , cuối cùng Diệu Anh cũng không chịu được mà phát hoả .
– NÈ CÁI TÊN ĐIÊN KIA ! CÓ GÌ THÌ NÓI TOẸT RA CHO BÀ NGHE !!! ẤP A ẤP ÚNG LÀM CÁI ĐẾCH GÌ THẾ HẢ ? CÓ BIẾT BÀ ĐANG LÀM BÀI KHÔNG ? MỘT LẦN NỮA BÀ VẢ VÀO MỒM CHO KHỎI ” Ê Ê ” NHÉ !
Hải Đăng phải nói là ngạc nhiên quá độ . Biết là Diệu Anh sẽ tức , nhưng không ngờ dữ dội đến mức này .
– À thì … do tôi có chuyện muốn hỏi cậu .
– Đấy , nói huỵch toẹt như vậy ngay từ đầu có phải tốt hơn không ?
Nóng tánh thì thế nhưng Diệu Anh hạ hoả ngay . Mặt hài lòng nói .
– Sắp tới thi chuyên , cậu có thi không ?
Thì ra là chuyện đó , có thế mà tên dở hơi nãy giờ cứ ấp úng mãi .
– Không . Tôi ở đội tuyển anh rồi , thi gì nữa ? Ôn tập đợi kì thi quận thôi .
– À , tôi quên . Nói xem , tôi nên thi môn nào ?
Thật ra ở trường này có một điều khá riêng , mặc dù là học sinh của lớp chuyên Anh nhưng có thể ở trong bất cứ đội tuyển nào , chỉ cần đảm bảo điểm môn chuyên phải giỏi . Mà Hải Đăng thì chẳng phải ngu dốt Anh gì , cậu ta cũng khá đấy chứ ! Việc đảm bảo đủ điểm giỏi đồng thời bồi dưỡng một môn khác cũng chẳng gì to tát lắm .
– Cậu ? Tôi nghĩ toán được đấy , thấy cậu cừ nhất môn đó !
Diệu Anh thật thà nhận xét khiến ai đó một phen mát lòng .
– Ừ , tôi thi Toán !
Thế là ngày hôm đó , có nam sinh mò lên phòng giáo viên gặp cô chủ nhiệm . Vừa muốn bỏ thi ” Tài năng trẻ ” , lại đăng kí thi chuyên Toán. Tuy được khen vì tinh thần học tập nhưng vẫn bị cô mắng cho một trận tội bỏ cuộc thi ” Tài năng trẻ ” giữa chừng , không theo phong trào của trường . Ấy vậy mà vẫn toe toét cười .
~~~~~
Vào một buổi tối , rảnh rỗi Diệu Anh vào facebook tán gẫu .
Nhưng có một sự thật , khiến cô ngạc nhiên quá chừng !
Mấy tin nhắn làm quen không cánh mà bay cả rồi ??? Là tên nào khốn nạn dám xoá tin nhắn của cô ? Đúng thật là , còn chưa trả lời tin nhắn cho người ta nữa …
Lượn lờ newfeed , chán chán . Lại vào confession của trường .
Chao ôi ! Đây chẳng khác nào chỗ ” tỉnh tò ” trá hình cả ! Mà điển hình nhất là bày tỏ tấm lòng với cậu hotboy lại học giỏi , tánh tốt … chẳng ai khác ngoài Trịnh Vũ Hải Đăng . Uisss , cái tên dở chết đi được í !
Vậy mà cái cậu hotboy được tỏ tình í , chảnh lắm nhé ! Gặp mấy bài viết như vậy , chỉ like thôi , đếch cmt đâu . Lâu lâu có nhiều bạn lầy quá , tỏ tình mãi thôi ! Chỉ trả lời 1 câu 6 từ vậy thôi :
” Cám ơn nhưng xin lỗi nhé ! ”
Xìì … chảnh cún đến thế là vừa !!!
Cái lúc mà Diệu Anh đang rảnh rang lượn lờ xem confession như vậy . Hải Đăng lại cứ chăm chú nhìn chấm xanh của cô .
Haizzz … con dở này , chắc không inbox cho cậu nói chuyện trước rồi .
– ” Hey ” – Dù sao cũng là đấng nam nhi , mình đi bắt chuyện người ta cũng đâu có gì sai . Nghĩ thầm như vậy Hải Đăng liền inbox Diệu Anh .
– ” Hey ! ”
Diệu Anh thuận theo trả lời lại .
– ” Làm gì vậy ? ”
– ” Rảnh rang xem confession thôi . Cậu cũng nổi phết nhỉ ! ”
– ” Cũng chẳng nổi gì mấy ”
– ” Lắm em theo thế mà … ”
– ” Chẳng thà nổi trong lòng nhiều người như vậy , tôi chỉ cần nổi bật , đặc biệt với một người đủ rồi !!! ”
Quao !!! Vậy Hải Đăng nói có đối tượng là thật à ?
– ” Nhỏ nào xui vậy ? ”
– ” Phước ba đời đấy nhé nhỏ kia !!! Người đó là … Người tôi thương nhiều năm lắm rồi ! ”
– ” Người như cậu mà cũng nặng tình dữ haaa ! ”
– ” Chủ nhật này cậu có rảnh không ? ” – Hải Đăng lảng sang đề tài khác , nói mãi con bò đội nón nãy cũng chẳng thấm được gì đâu .
– ” Tôi rảnh ”
– ” Vừa lúc tôi có hai vé xem phim , đi không ? ”
– ” Okay , không ngại ! ”
– ” Ừ , ngủ sớm đi ! ”
– ” Tôi chưa buồn ngủ ”
– ” Nghe hát không ? ”
– ” Ừ ”
Diệu Anh trả lời xong thì Hải Đăng cũng offline mất .
Chưa đầy một phút điện thoại cô đã reo inh ỏi trên giường .
– ” Alo , gì đấy ? ”
– ” Cậu bảo muốn nghe hát mà … ”
– ” Ừ , mà ai hát cơ ? ”
– ” Tôi hát chứ còn ai vào đây !
– ” Cậu á ??? ”
– ” Cấm nhiều chuyện ! Lên giường đắp chăn vào , tôi hát ngủ luôn nhé ”
– ” Được rồi . Lẹ lẹ đi ! ”
– ” Bài này tôi thấy cũng được , định cover . Coi như hát cậu nghe trước vậy ”
– ” Ừ ”
Ở đầu dây bên kia vang lên tiếng guitar đệm đàn , âm thanh nhẹ nhàng …
“Giờ này vợ đã ngủ chưa
Anh nhớ em chẳng câu chữ nào nói lên cho vừa
1 khúc hát du dương, vợ tuyệt vời nhất, với anh thật sự chẳng có ai sánh bằng
Hôm nay anh phải công tác xa,
Vợ hãy cứ yên tâm và cứ ngủ ngoan nha
Có gió đông sang, vợ nhớ phải mặc ấm
Chớ lo anh sẽ về sớm thôi vợ yêu
Nhớ nha vợ yêu, anh vốn yêu vợ rất nhiều
Cuộc đời này dẫu có những sóng gió cứ để anh lo
Vui vì mình luôn có mãi luôn có nhau hạnh phúc tay nắm tay
Ngủ ngoan khi nào tỉnh giấc thấy anh về ngay
Chớ nên hơn ghen, anh sẽ giữ anh nguyên vẹn
Khi trở về anh sẽ bên cạnh em và nở nụ hôn
Bây giờ em ngoan nhé, khép khe khẽ đôi mi và hãy ngủ nào.
Để anh yên tâm và bớt lo lắng đi
Chúc vợ ngủ ngon … ”
Giọng hát đó … trầm trầm ngọt ngào , lại có chút gì đó quen thuộc … Mà Diệu Anh lại chẳng thể nào nhớ nổi . Rốt cuộc tại sao lại vậy ? Mỗi lúc bên cạnh Hải Đăng , Diệu Anh lại cảm thấy như mình vừa đánh mất một cái gì đó quan trọng lắm . Nhưng cô thực chẳng xác định nổi đó là gì ?
Một phần vừa mệt mỏi , lại thêm tiếng hát như ru ngủ . Diệu Anh thiếp đi lúc nào không hay .
– ” Ê … ”
– ” Này , đồ ngu Diệu Anh … im thế ? ”
– ” Anh , Diệu Anh … ”
– ” Cậu ngủ rồi hả ? ”
– ” Ngủ ngon nhé , Diệu Anh ! Người tôi thương … ”
Lặng lẽ gạt máy , Hải Đăng khoé môi khẽ cười .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook